Chương 76: [ LỪA DỐI ]
Tự giam mình trong căn phòng, Bạch Uyển Ân bị chính những suy nghĩ đối lập giày xéo, khốn khổ, khó nhọc.
Rất khó để chấp nhận sự thật hiện tại, những điều mà mình từng làm.
Bạch Uyển Ân đối diện với chính mình trong gương, tự hỏi bản thân rốt cuộc sống trên đời này là vì ai ? Trần Phi, Trần Phúc hay là Đào Cung Vi ?
Trong khi nhiệm vụ mà Trần gia giao phó tiếp theo lại chính là giết chết Phong Di Châu, tìm ra căn cứ mới. Giờ đây cô ta phải làm sao ?
Cả một ngày trời không ăn không uống, phiền não chưa dứt thì đoạn mở cửa muốn rời khỏi lại bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, lén lén lút lút bỏ đi.
Bạch Uyển Ân còn chưa tin vào mắt mình, ở biệt thự Trần gia rộng lớn, tự mình theo dõi người kia.
Người ấy dừng lại và đi vào một căn phòng - nơi hiếm khi được nhắc tới, cấm kỵ người khác tùy tiện ra vào.
Cửa được đóng chặt, bên ngoài có vài tên thuộc hạ canh chừng, quá đỗi mờ ám.
Bắt chước bảo bối vốn là tài năng thiên bẩm, dùng hương mê giống với Tô Ngân, ngay lập tức những tên thuộc hạ ngất xỉu, bị cô ta hạ gục.
Một ả người hầu từ bên ngoài bưng khay rượu vào trong, Bạch Uyển Ân đã tận dụng cơ hội đánh ngất ả, sau đó dùng mặt nạ da ngụy trang thành gương mặt ấy, giống y như đúc.
Mở cửa đi vào trong, Bạch Uyển Ân điềm tĩnh, tự tin, không e sợ.
Trước mắt chính là bóng hình của người mà cô thương yêu, ngày đêm mong ngóng, nỗ lực vì anh ta - Trần Phi.
Đứng đối diện anh là Trần Lâm, lão gia còn được coi là người cha ruột của Trần Phi.
So với dáng vẻ nhếch nhác, máu me đầm đìa trong lao ngục thì con người đang đứng trước mặt hiện tại lại chính là một nam nhân điển trai, tuấn tú, cơ thể chẳng có một chút thương tích, như thể đây không phải là Trần Phi - người mà cô vừa thăm nom hôm qua.
"Cha bắt tôi phải đóng giả màn kịch này tới khi nào đây ?".
"Hỗn xược, đừng tưởng ngươi là người thừa hưởng số tài sản Trần gia sau này thì liền mở miệng ngông cuồng" Chỉ tay vào Trần Phi, ông phẫn nộ.
Ngán ngẫm mà chẹp miệng, Trần Phi tự mình ngồi xuống ghế, lấy một ly rượu từ tay Bạch Uyển Ân: "Đừng bắt tôi giả vờ nói lời yêu thương với cô ta nữa, đã nhiều năm như vậy rồi, núp sau một dáng vẻ hèn nhát, yếu kém kia...Tôi chịu đựng không nổi đâu".
Tay giữ lấy khay nước mà run rẩy kịch liệt, Bạch Uyển Ân vừa mới nghe thấy điều gì ? Cái gì mà đóng kịch, cái gì mà giả vờ nói lời yêu thương ?
Nam nhân tốt bụng, tri thức trong mắt cô ta giờ chỉ còn đọng lại là một tên thủ đoạn, đầy ngông cuồng, gác chân trên bàn, dáng vẻ khiếm nhã kia.
Rụng rời cả người nhưng vẫn cố đứng đấy, Bạch Uyển Ân tựa hồ sống dở chết dở.
"Thời gian sẽ mau chóng trôi qua, mục tiêu của chúng ta sắp sửa hoàn thành rồi, Tô gia đã bị diệt vong một nửa, chỉ cần đợi thời cơ, một tay cô ta sẽ giúp chúng ta giết chết Tô Nhật !".
"Nhưng tôi không thể chờ".
"Đừng phá hỏng chuyện tốt của ta, nếu để mất một sát thủ như Bạch Uyển Ân, tình thế chắc chắn sẽ bị xoay chuyển !".
Trái tim cô ta tan nát, nứt toát theo từng từ từng chữ mà hai người bọn họ nói. Hóa ra tình cảm bấy lâu nay chỉ toàn là giả vờ, dối gạt người mà thôi. Chỉ có Bạch Uyển Ân vẫn luôn một mực tin tưởng, một ảo mộng phù phiếm, một mực trung thành, vì điều gì kia chứ ? Tất cả còn không phải vì Trần Phi hay sao ?
Sao anh có thể đem toàn bộ kỉ niệm, hẹn ước của hai người một lần vạch trần đầy đáng sợ như vậy. Thanh xuân và tương lai hạnh phúc mà bản thân cố đấu tranh, nỗ lực, tất cả tan biến như khói mây mù mịt, chẳng chừa lại một chút níu kéo hay hy vọng nào dành cho cô ta.
Bạch Uyển Ân đã phải bán đứng Sở Tào Biện, bỏ mặc người em Đào Cung Vi của mình để vẽ nên bản đồ tiêu diệt Tô gia. Giờ thì sự phản bội của Trần Phi đã đập tan đi giấc mộng ảo tưởng được xây dựng lên từ lâu, khiến tâm can này cảm thấy quá hổ thẹn, phải làm sao để đối mặt với Đào Cung Vi, làm sao để có thể một nhát giết chết Trần Phi, trả lại nỗi hờn, uất ức đến suốt đời này.
Nhớ lại mảng kí ức tồn đọng khi trước, ngày mà dưới bóng cây xanh, họ đã yêu thương trao cho nhau lòng tin tới mức nào.
"Tiểu Ân, hãy tin tưởng anh, rồi anh sẽ chứng minh được cho gia tộc thấy chúng ta hoàn toàn xứng đáng để ở bên cạnh nhau" Trần Phi dịu dàng vuốt ve gương mặt cô ta, giọng điệu trìu mến.
"Nhưng...".
"Yên tâm, rồi chúng ta sẽ cao chạy xa bay được thôi Tiểu Ân, anh sẽ vì em mà hy sinh, dù cho đó có là chống đội lại gia tộc. Miễn là chỉ cần được ở bên em thì có chết dưới tay sát thủ của Trần gia anh cũng bằng lòng".
"Đừng nói nữa, em tin rồi" Vội vàng ngăn chặn lời xui xẻo, chầm chậm nói: "Không một ai trong chúng ta phải chết, chỉ có em và anh, bên nhau hạnh phúc mà thôi".
Muốn gục ngã ngay tại chỗ, chẳng cầm cự nổi nhưng vẫn gắng gượng. Lồng ngực truyền tới cảm giác vạn tiễn xuyên tâm, bối cảnh trong quá khứ cứ thế mà hiện về, làm cô ta không khỏi bị giày xéo, lạnh lẽo như bị một tảng băng vây hãm, từng chút một nuốt chửng.
Đến khi có cơ hội ra bên ngoài rồi thì cô ta lập tức bỏ đi khỏi Trần gia, chạy bán sống bán chết, điên cuồng muốn một khắc thoát khỏi nơi ghê tởm, đầy sự dối trá mà bấy lâu mình sinh sống đó.
Đi được một đoạn đường khá xa, đến cả hai chân mỏi nhừ vẫn không dám ngừng nghỉ, chỉ sợ dừng lại một chút khi quay mặt sẽ là gương mặt thân thuộc ấy - Trần Phi.
Một mình cô ta trên đường lớn chạy rồi lại té ngã, cố đứng dậy rồi lại tiếp tục chạy vội, tựa hồ chưa tin được mọi sự thật phũ phàng, thật muốn ngàn vạn lần rời bỏ khỏi nơi đó, bỏ mặc thế gian.
Người tin tưởng nhất lại lừa dối suốt bấy nhiêu năm nay, nỗi đau đó phải diễn tả bao nhiêu mới là đủ.
Kiệt sức, Bạch Uyển Ân nằm trên đường, mặc kệ nếu xe tải có thấy mình mà cán qua hay không. May rằng trời đã khuya, đoạn đường ấy vắng vẻ chẳng có người qua lại.
Gió lạnh thổi qua làn da trắng ngần lạnh buốt, Bạch Uyển Ân co lấy cơ thể tự ôm chính mình, vừa có tủi thân cũng vừa có tuyệt vọng.
Đúng là có duyên thì ắt sẽ gặp gỡ được nhau, ở gần đoạn đường cao tốc, phía xa xa là căn cứ mà Tô gia trú ngụ, Đào Cung Vi vì buồn bực nên nửa đêm mới đi ra ngoài, không ngờ bắt gặp một cô gái nằm ở giữa đường, như thể đang chờ chết vậy.
"Uyển Ân ? Là chị sao ?" Cô hốt hoảng đỡ người nằm phía dưới dậy, chưa kịp nói thêm lời nào thì người kia đã vụn vỡ mà như giọt nước tràn ly, nhìn thấy cô liền ào ạt nước mắt, ghì chặt Đào Cung Vi vào lòng.
Thấy tình hình nằm ở giữa đường như vậy không hề ổn thỏa, tuy là đối thủ nhưng cô luôn tin tưởng người chị này của mình, tin chắc cô ta sẽ không làm ra chuyện xấu xa, đánh liều một phen mà đem Bạch Uyển Ân trở về căn cứ mới.
Ở đó cô ta mới nói ra tất cả, kể toàn bộ sự thật, mọi chuyện mà bản thân khổ cực trải qua.
Người Tô gia thấu tình đạt lý, sau khi biết được cô ta vì bị đe dọa, ép bức từ người yêu nên mới hy sinh, bất chấp thì không khỏi đồng cảm. Là một đứa trẻ mồ côi bôn ba khổ cực, giờ đây còn bị người khác lợi dụng, đem cả thanh xuân để phục tùng và tin tưởng một người. Đến cuối cùng lại nhận về cho mình toàn là cay đắng.
"Không ngờ chị lại trải qua nhiều nỗi uất ức như vậy" Đào Cung Vi thấy rất bực tức.
"Trần gia muốn dùng kim độc của Sở Tào Biện để gây án, giá họa cho Tô gia" Một lần bị dụ hoặc, Bạch Uyển Ân chẳng còn ngốc nghếch bán mạng cho chúng nữa, liền quay về bên Đào Cung Vi, cùng một phe với bọn họ.
"Vậy thì...vào một đêm, chị đã giết hại bà lão ở cửa hàng tiệm rùa sao ?" Sở Tào Biện hỏi cặn kẽ.
"Bà lão ?" Bạch Uyển Ân chau mày: "Chị chưa từng giết một người phụ nữ lớn tuổi, đa số đều là quý ông trung niên".
"Chị nói thật chứ ?".
"Nửa lời cũng không dối trá !" Bạch Uyển Ân khẳng định.
"Vậy thì rốt cuộc là ai ?" Đào Cung Vi cắn cắn môi.
Như sực nhớ ra điều gì, Bạch Uyển Ân lập tức nói: "Vẫn còn có một tình tiết, khi Tô Ngân tạo phản đầu quân cho Trần gia, tôi đã được Trần Lâm giao phó nhiệm vụ là đưa kim độc cho Tô Ngân, tuy chưa từng một lần gặp mặt, mục đích là gì thì họ không nói rõ".
"Tô Ngân, lại là tên của ả ta" Đào Cung Vi nghiến răng: "Tại sao lại là ả mà không phải là chị ra tay ?".
Bạch Uyển Ân thở hắt: "Có lẽ vì Tô Ngân vừa được thu nhận, muốn thử sức cô ta một chút ?".
Bầu không khí căng thẳng đến cực độ, ai nấy đều toát vẻ nghiêm nghị, khuôn mặt đăm chiêu.
"Ngày mai sẽ là ngày quyết định, Trần gia ra lệnh cho tôi phải tìm ra căn cứ mọi người, tiêu diệt toàn bộ người trong gia tộc Tô" Bạch Uyển Ân bộc bạch: "Tôi cần mọi người giúp đỡ, chúng ta sẽ hợp tác để đóng một vở kịch, khi thời cơ chín mùi, mai phục chờ sẵn, phản công giết Trần gia !" Cô ta quả quyết, trong đáy mắt là một ngọn lửa hận thù, phừng phừng bùng cháy.
Rất khó để chấp nhận sự thật hiện tại, những điều mà mình từng làm.
Bạch Uyển Ân đối diện với chính mình trong gương, tự hỏi bản thân rốt cuộc sống trên đời này là vì ai ? Trần Phi, Trần Phúc hay là Đào Cung Vi ?
Trong khi nhiệm vụ mà Trần gia giao phó tiếp theo lại chính là giết chết Phong Di Châu, tìm ra căn cứ mới. Giờ đây cô ta phải làm sao ?
Cả một ngày trời không ăn không uống, phiền não chưa dứt thì đoạn mở cửa muốn rời khỏi lại bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, lén lén lút lút bỏ đi.
Bạch Uyển Ân còn chưa tin vào mắt mình, ở biệt thự Trần gia rộng lớn, tự mình theo dõi người kia.
Người ấy dừng lại và đi vào một căn phòng - nơi hiếm khi được nhắc tới, cấm kỵ người khác tùy tiện ra vào.
Cửa được đóng chặt, bên ngoài có vài tên thuộc hạ canh chừng, quá đỗi mờ ám.
Bắt chước bảo bối vốn là tài năng thiên bẩm, dùng hương mê giống với Tô Ngân, ngay lập tức những tên thuộc hạ ngất xỉu, bị cô ta hạ gục.
Một ả người hầu từ bên ngoài bưng khay rượu vào trong, Bạch Uyển Ân đã tận dụng cơ hội đánh ngất ả, sau đó dùng mặt nạ da ngụy trang thành gương mặt ấy, giống y như đúc.
Mở cửa đi vào trong, Bạch Uyển Ân điềm tĩnh, tự tin, không e sợ.
Trước mắt chính là bóng hình của người mà cô thương yêu, ngày đêm mong ngóng, nỗ lực vì anh ta - Trần Phi.
Đứng đối diện anh là Trần Lâm, lão gia còn được coi là người cha ruột của Trần Phi.
So với dáng vẻ nhếch nhác, máu me đầm đìa trong lao ngục thì con người đang đứng trước mặt hiện tại lại chính là một nam nhân điển trai, tuấn tú, cơ thể chẳng có một chút thương tích, như thể đây không phải là Trần Phi - người mà cô vừa thăm nom hôm qua.
"Cha bắt tôi phải đóng giả màn kịch này tới khi nào đây ?".
"Hỗn xược, đừng tưởng ngươi là người thừa hưởng số tài sản Trần gia sau này thì liền mở miệng ngông cuồng" Chỉ tay vào Trần Phi, ông phẫn nộ.
Ngán ngẫm mà chẹp miệng, Trần Phi tự mình ngồi xuống ghế, lấy một ly rượu từ tay Bạch Uyển Ân: "Đừng bắt tôi giả vờ nói lời yêu thương với cô ta nữa, đã nhiều năm như vậy rồi, núp sau một dáng vẻ hèn nhát, yếu kém kia...Tôi chịu đựng không nổi đâu".
Tay giữ lấy khay nước mà run rẩy kịch liệt, Bạch Uyển Ân vừa mới nghe thấy điều gì ? Cái gì mà đóng kịch, cái gì mà giả vờ nói lời yêu thương ?
Nam nhân tốt bụng, tri thức trong mắt cô ta giờ chỉ còn đọng lại là một tên thủ đoạn, đầy ngông cuồng, gác chân trên bàn, dáng vẻ khiếm nhã kia.
Rụng rời cả người nhưng vẫn cố đứng đấy, Bạch Uyển Ân tựa hồ sống dở chết dở.
"Thời gian sẽ mau chóng trôi qua, mục tiêu của chúng ta sắp sửa hoàn thành rồi, Tô gia đã bị diệt vong một nửa, chỉ cần đợi thời cơ, một tay cô ta sẽ giúp chúng ta giết chết Tô Nhật !".
"Nhưng tôi không thể chờ".
"Đừng phá hỏng chuyện tốt của ta, nếu để mất một sát thủ như Bạch Uyển Ân, tình thế chắc chắn sẽ bị xoay chuyển !".
Trái tim cô ta tan nát, nứt toát theo từng từ từng chữ mà hai người bọn họ nói. Hóa ra tình cảm bấy lâu nay chỉ toàn là giả vờ, dối gạt người mà thôi. Chỉ có Bạch Uyển Ân vẫn luôn một mực tin tưởng, một ảo mộng phù phiếm, một mực trung thành, vì điều gì kia chứ ? Tất cả còn không phải vì Trần Phi hay sao ?
Sao anh có thể đem toàn bộ kỉ niệm, hẹn ước của hai người một lần vạch trần đầy đáng sợ như vậy. Thanh xuân và tương lai hạnh phúc mà bản thân cố đấu tranh, nỗ lực, tất cả tan biến như khói mây mù mịt, chẳng chừa lại một chút níu kéo hay hy vọng nào dành cho cô ta.
Bạch Uyển Ân đã phải bán đứng Sở Tào Biện, bỏ mặc người em Đào Cung Vi của mình để vẽ nên bản đồ tiêu diệt Tô gia. Giờ thì sự phản bội của Trần Phi đã đập tan đi giấc mộng ảo tưởng được xây dựng lên từ lâu, khiến tâm can này cảm thấy quá hổ thẹn, phải làm sao để đối mặt với Đào Cung Vi, làm sao để có thể một nhát giết chết Trần Phi, trả lại nỗi hờn, uất ức đến suốt đời này.
Nhớ lại mảng kí ức tồn đọng khi trước, ngày mà dưới bóng cây xanh, họ đã yêu thương trao cho nhau lòng tin tới mức nào.
"Tiểu Ân, hãy tin tưởng anh, rồi anh sẽ chứng minh được cho gia tộc thấy chúng ta hoàn toàn xứng đáng để ở bên cạnh nhau" Trần Phi dịu dàng vuốt ve gương mặt cô ta, giọng điệu trìu mến.
"Nhưng...".
"Yên tâm, rồi chúng ta sẽ cao chạy xa bay được thôi Tiểu Ân, anh sẽ vì em mà hy sinh, dù cho đó có là chống đội lại gia tộc. Miễn là chỉ cần được ở bên em thì có chết dưới tay sát thủ của Trần gia anh cũng bằng lòng".
"Đừng nói nữa, em tin rồi" Vội vàng ngăn chặn lời xui xẻo, chầm chậm nói: "Không một ai trong chúng ta phải chết, chỉ có em và anh, bên nhau hạnh phúc mà thôi".
Muốn gục ngã ngay tại chỗ, chẳng cầm cự nổi nhưng vẫn gắng gượng. Lồng ngực truyền tới cảm giác vạn tiễn xuyên tâm, bối cảnh trong quá khứ cứ thế mà hiện về, làm cô ta không khỏi bị giày xéo, lạnh lẽo như bị một tảng băng vây hãm, từng chút một nuốt chửng.
Đến khi có cơ hội ra bên ngoài rồi thì cô ta lập tức bỏ đi khỏi Trần gia, chạy bán sống bán chết, điên cuồng muốn một khắc thoát khỏi nơi ghê tởm, đầy sự dối trá mà bấy lâu mình sinh sống đó.
Đi được một đoạn đường khá xa, đến cả hai chân mỏi nhừ vẫn không dám ngừng nghỉ, chỉ sợ dừng lại một chút khi quay mặt sẽ là gương mặt thân thuộc ấy - Trần Phi.
Một mình cô ta trên đường lớn chạy rồi lại té ngã, cố đứng dậy rồi lại tiếp tục chạy vội, tựa hồ chưa tin được mọi sự thật phũ phàng, thật muốn ngàn vạn lần rời bỏ khỏi nơi đó, bỏ mặc thế gian.
Người tin tưởng nhất lại lừa dối suốt bấy nhiêu năm nay, nỗi đau đó phải diễn tả bao nhiêu mới là đủ.
Kiệt sức, Bạch Uyển Ân nằm trên đường, mặc kệ nếu xe tải có thấy mình mà cán qua hay không. May rằng trời đã khuya, đoạn đường ấy vắng vẻ chẳng có người qua lại.
Gió lạnh thổi qua làn da trắng ngần lạnh buốt, Bạch Uyển Ân co lấy cơ thể tự ôm chính mình, vừa có tủi thân cũng vừa có tuyệt vọng.
Đúng là có duyên thì ắt sẽ gặp gỡ được nhau, ở gần đoạn đường cao tốc, phía xa xa là căn cứ mà Tô gia trú ngụ, Đào Cung Vi vì buồn bực nên nửa đêm mới đi ra ngoài, không ngờ bắt gặp một cô gái nằm ở giữa đường, như thể đang chờ chết vậy.
"Uyển Ân ? Là chị sao ?" Cô hốt hoảng đỡ người nằm phía dưới dậy, chưa kịp nói thêm lời nào thì người kia đã vụn vỡ mà như giọt nước tràn ly, nhìn thấy cô liền ào ạt nước mắt, ghì chặt Đào Cung Vi vào lòng.
Thấy tình hình nằm ở giữa đường như vậy không hề ổn thỏa, tuy là đối thủ nhưng cô luôn tin tưởng người chị này của mình, tin chắc cô ta sẽ không làm ra chuyện xấu xa, đánh liều một phen mà đem Bạch Uyển Ân trở về căn cứ mới.
Ở đó cô ta mới nói ra tất cả, kể toàn bộ sự thật, mọi chuyện mà bản thân khổ cực trải qua.
Người Tô gia thấu tình đạt lý, sau khi biết được cô ta vì bị đe dọa, ép bức từ người yêu nên mới hy sinh, bất chấp thì không khỏi đồng cảm. Là một đứa trẻ mồ côi bôn ba khổ cực, giờ đây còn bị người khác lợi dụng, đem cả thanh xuân để phục tùng và tin tưởng một người. Đến cuối cùng lại nhận về cho mình toàn là cay đắng.
"Không ngờ chị lại trải qua nhiều nỗi uất ức như vậy" Đào Cung Vi thấy rất bực tức.
"Trần gia muốn dùng kim độc của Sở Tào Biện để gây án, giá họa cho Tô gia" Một lần bị dụ hoặc, Bạch Uyển Ân chẳng còn ngốc nghếch bán mạng cho chúng nữa, liền quay về bên Đào Cung Vi, cùng một phe với bọn họ.
"Vậy thì...vào một đêm, chị đã giết hại bà lão ở cửa hàng tiệm rùa sao ?" Sở Tào Biện hỏi cặn kẽ.
"Bà lão ?" Bạch Uyển Ân chau mày: "Chị chưa từng giết một người phụ nữ lớn tuổi, đa số đều là quý ông trung niên".
"Chị nói thật chứ ?".
"Nửa lời cũng không dối trá !" Bạch Uyển Ân khẳng định.
"Vậy thì rốt cuộc là ai ?" Đào Cung Vi cắn cắn môi.
Như sực nhớ ra điều gì, Bạch Uyển Ân lập tức nói: "Vẫn còn có một tình tiết, khi Tô Ngân tạo phản đầu quân cho Trần gia, tôi đã được Trần Lâm giao phó nhiệm vụ là đưa kim độc cho Tô Ngân, tuy chưa từng một lần gặp mặt, mục đích là gì thì họ không nói rõ".
"Tô Ngân, lại là tên của ả ta" Đào Cung Vi nghiến răng: "Tại sao lại là ả mà không phải là chị ra tay ?".
Bạch Uyển Ân thở hắt: "Có lẽ vì Tô Ngân vừa được thu nhận, muốn thử sức cô ta một chút ?".
Bầu không khí căng thẳng đến cực độ, ai nấy đều toát vẻ nghiêm nghị, khuôn mặt đăm chiêu.
"Ngày mai sẽ là ngày quyết định, Trần gia ra lệnh cho tôi phải tìm ra căn cứ mọi người, tiêu diệt toàn bộ người trong gia tộc Tô" Bạch Uyển Ân bộc bạch: "Tôi cần mọi người giúp đỡ, chúng ta sẽ hợp tác để đóng một vở kịch, khi thời cơ chín mùi, mai phục chờ sẵn, phản công giết Trần gia !" Cô ta quả quyết, trong đáy mắt là một ngọn lửa hận thù, phừng phừng bùng cháy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất