Chương 2: Chương 12
Ngụy Vô Tiện che chở con mèo trong ngực, suy nghĩ hơi phiền muộn, Lam Vong Cơ có thể có thù oán với hắn thật sao...... Bất luận là hắn, Nguỵ mỗ có năng lực phân biệt tốt xấu cùng tâm tính tốt, dù có xéo đi cũng còn ôn hoà nhã nhặn, còn lấy chút thời gian rảnh đến nhìn một cái, hại hắn như thể rơi vào cái kết cục là bạn bè của y, gần nhớ kĩ khuôn mặt kia, hôm sau cũng khiến hắn lăn ra đây.
Không quá tệ, vừa thấy khuôn mặt tuấn tú của Lam Vong Cơ, lửa giận ban đầu còn dấy lên cũng bị dập tắt không còn một chút, hắn nằm trên mặt đất, nhìn lên trên, thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ lo lắng lao xuống kéo hắn lên, lúc này vừa hay làm dịu đi quan hệ hai người, cùng kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ, ai ngờ ý nghĩ chạy trốn của Nguỵ Vô Tiện quá xa xôi, ngay cả trên người dính bụi đất cũng không kịp phủi, há mồm nhân tiện nói "Lam Trạm, gia quy nhà các ngươi cấm đi nhanh."
Tiếp theo, hắn liền trơ mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của Lam Vong Cơ trở thành một mặt nghi hoặc, tiếp theo lại là giận dữ, cuối cùng trở về vẻ bình tĩnh.
Ngụy Vô Tiện vỗ tay "Lam Trạm thật lợi hại! Hôm nay vẻ mặt của ngươi thay đổi đến mức có thể đứng hạng hai trong sử sách nha!" Không cần hắn nói Lam Vong Cơ cũng biết, đứng đầu là Tàng Thư Các xuân cung án......
Sắc mặt Lam Vong Cơ lại trầm xuống, Ngụy Vô Tiện dựa sát vào, không nghe thấy lời nào, ánh mắt dời xuống một chút, ngón tay thon dài đẹp đẽ, trắng nõn như ngọc muốn cầm lấy chuôi kiếm Tị Trần, hắn thấy tình thế không ổn, đưa tay tới bên hông...... Không mang kiếm......
Ngụy Vô Tiện "......"
Ngụy Vô Tiện sợ chính mình bị Lam Vong Cơ một kiếm đâm chết, nói: "Lam Trạm bình tĩnh lại! Bọn Giang Trừng còn chờ ở bên ngoài, nếu bây giơ ngươi đâm ta, cũng không có có hội giấu đi đâu!"
Lam Vong Cơ vừa nghe xong dường như càng thấy tức giận, người hơi run run, sau một lúc lâu mới khó khăn áp chế lại lửa giận, hỏi "Ngươi tới đây làm gì?"
Ngụy Vô Tiện lặng lẽ thở phào, đem con mèo nằm trong ngực, khoe ra nói "Bắt yêu thú!"
Lam Vong Cơ nhíu mày, nghi hoặc "Yêu thú?"
Ngụy Vô Tiện và con mèo cùng lúc ngẩng mặt lên, "Con mèo này không phải là mèo bình thường, nó chạy trốn nhanh như vậy, có lẽ là do sơn tinh biến thành, nếu không phải do ta bắt nó, cả Vân Thâm Bất Tri Xử các ngươi đều gặp phải tai ương."
Lam Vong Cơ đỡ lấy con mèo, cẩn thận xem xét một lần, nói "Này chính là mèo bình thường."
Trên mặt Ngụy Vô Tiện đắc ý cười, cướp lấy con mèo xem trong xem ngoài một lần, cảm thấy hơi mất mặt..... Ngay cả yêu thú còn đoán không đúng, sao mà không mất mặt được, hắn cầm chỗ kia của con mèo, nói sang chuyện khác, nói một nẻo "Ân, chính xác là con đực."
Lam Vong Cơ "......"
Ngụy Vô Tiện "Hắc! Ngươi nhìn tay nghề ta này, bắt cái gì cũng trúng!"
Lam Vong Cơ "......"
Ngụy Vô Tiện "Đừng manh động, nhìn mặt ngươi cứng nhắc như vậy, cười một cái không phải tốt sao?"
Lam Vong Cơ "...... Đi thôi."
Ngụy Vô Tiện chạy có chút mệt, bị y lôi lên sườn núi, lại đem theo một con mèo, lúc này trực tiếp đem con mèo nhét vào trong lồng ngực y, "Này, cho ngươi."
Lam Vong Cơ ôm mèo có chút không biết làm sao "...... Vân Thâm Bất Tri Xử cấm......"
Ngụy Vô Tiện đã chép gia quy nhiều lần, đáp lại "Cấm nuôi thú cưng?"
Lam Vong Cơ gật đầu.
Ngụy Vô Tiện hỏi "Vậy hai con thỏ kia đâu? Giết rồi?"
Lam Vong Cơ "..... Đang được nuôi......"
Ngụy Vô Tiện vỗ tay một cái "Vậy không phải được sao? Thế nào? Thỏ có thể nuôi mà mèo lại không thể? Lam nhị công tử không mang theo như vậy có bất công quá không!"
Lam Vong Cơ dường như không nhịn được khi hắn cứ ở bên lải nhải nói, chìa tay "...... Cho ta."
Ngụy Vô Tiện cười hì hì đưa mèo qua "Nuôi tốt oa Oa Đầu* nha."
*Oa đầu: bánh ngô
Lam Vong Cơ "......"
Y không tin vào tai chính mình, hỏi "Cái gì?"
Ngụy Vô Tiện nói "Oa Oa Đầu là tên của nó, ngươi xem màu lông của nó với bánh ngô giống nhiều như vậy."
Lam Vong Cơ "......"
Nghĩ đến "Tùy tiện", còn muốn quay về "Oa Oa Đầu", Lam Vong Cơ đã không có sức để phản bác cách đặt tên của Ngụy Vô Tiện, đột nhiên lại nghĩ tới một thứ, thuận miệng nói "Hai con thỏ kia...... Ngươi cũng không có gọi."
"Hai con kia à......" Ngụy Vô Tiện cúi đầu suy tư, thuận miệng nói "Man đầu cùng Hoa Quyển cũng tốt."
Lam Vong Cơ "......"
Ngụy Vô Tiện thấy biểu tình rối rắm của y, xua tay nói "Quên đi, ngươi muốn gọi cái gì thì tự về đặt đi." Xoay người, thì thầm vài tiếng "Ta đặt tên cũng không phải là không chịu nổi đi......"
Lam Vong Cơ "......"
Ngụy Vô Tiện bĩu môi, đang muốn rời đi, Lam Vong Cơ bỗng nhiên nói "Từ từ!"
Tiểu cũ kỹ* này cư nhiên lại chủ động trả lời?! Ngụy Vô Tiện hỏi "Chuyện gì?"
*cũ kỹ: cứng nhắc
Lam Vong Cơ nói "Ngươi vừa mới...... ngã xuống, có thấy nơi nào có ánh sáng hiện lên không."
Ngụy Vô Tiện cười đi đến khoác vai y "Ánh sáng? Ánh sáng gì? Ta thấy người, sao còn có thể chú ý tới nơi khác có ánh sáng hay không?"
Lam Vong Cơ giật mình, gỡ hắn ra "...... Không biết xấu hổ!" Nói xong liền ôm mèo chạy trốn, ngay cả gia quy cũng quên mất, vội vã rời đi, bỏ lại Ngụy Vô Tiện cười lăn lộn trên đất.
Không quá tệ, vừa thấy khuôn mặt tuấn tú của Lam Vong Cơ, lửa giận ban đầu còn dấy lên cũng bị dập tắt không còn một chút, hắn nằm trên mặt đất, nhìn lên trên, thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ lo lắng lao xuống kéo hắn lên, lúc này vừa hay làm dịu đi quan hệ hai người, cùng kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ, ai ngờ ý nghĩ chạy trốn của Nguỵ Vô Tiện quá xa xôi, ngay cả trên người dính bụi đất cũng không kịp phủi, há mồm nhân tiện nói "Lam Trạm, gia quy nhà các ngươi cấm đi nhanh."
Tiếp theo, hắn liền trơ mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của Lam Vong Cơ trở thành một mặt nghi hoặc, tiếp theo lại là giận dữ, cuối cùng trở về vẻ bình tĩnh.
Ngụy Vô Tiện vỗ tay "Lam Trạm thật lợi hại! Hôm nay vẻ mặt của ngươi thay đổi đến mức có thể đứng hạng hai trong sử sách nha!" Không cần hắn nói Lam Vong Cơ cũng biết, đứng đầu là Tàng Thư Các xuân cung án......
Sắc mặt Lam Vong Cơ lại trầm xuống, Ngụy Vô Tiện dựa sát vào, không nghe thấy lời nào, ánh mắt dời xuống một chút, ngón tay thon dài đẹp đẽ, trắng nõn như ngọc muốn cầm lấy chuôi kiếm Tị Trần, hắn thấy tình thế không ổn, đưa tay tới bên hông...... Không mang kiếm......
Ngụy Vô Tiện "......"
Ngụy Vô Tiện sợ chính mình bị Lam Vong Cơ một kiếm đâm chết, nói: "Lam Trạm bình tĩnh lại! Bọn Giang Trừng còn chờ ở bên ngoài, nếu bây giơ ngươi đâm ta, cũng không có có hội giấu đi đâu!"
Lam Vong Cơ vừa nghe xong dường như càng thấy tức giận, người hơi run run, sau một lúc lâu mới khó khăn áp chế lại lửa giận, hỏi "Ngươi tới đây làm gì?"
Ngụy Vô Tiện lặng lẽ thở phào, đem con mèo nằm trong ngực, khoe ra nói "Bắt yêu thú!"
Lam Vong Cơ nhíu mày, nghi hoặc "Yêu thú?"
Ngụy Vô Tiện và con mèo cùng lúc ngẩng mặt lên, "Con mèo này không phải là mèo bình thường, nó chạy trốn nhanh như vậy, có lẽ là do sơn tinh biến thành, nếu không phải do ta bắt nó, cả Vân Thâm Bất Tri Xử các ngươi đều gặp phải tai ương."
Lam Vong Cơ đỡ lấy con mèo, cẩn thận xem xét một lần, nói "Này chính là mèo bình thường."
Trên mặt Ngụy Vô Tiện đắc ý cười, cướp lấy con mèo xem trong xem ngoài một lần, cảm thấy hơi mất mặt..... Ngay cả yêu thú còn đoán không đúng, sao mà không mất mặt được, hắn cầm chỗ kia của con mèo, nói sang chuyện khác, nói một nẻo "Ân, chính xác là con đực."
Lam Vong Cơ "......"
Ngụy Vô Tiện "Hắc! Ngươi nhìn tay nghề ta này, bắt cái gì cũng trúng!"
Lam Vong Cơ "......"
Ngụy Vô Tiện "Đừng manh động, nhìn mặt ngươi cứng nhắc như vậy, cười một cái không phải tốt sao?"
Lam Vong Cơ "...... Đi thôi."
Ngụy Vô Tiện chạy có chút mệt, bị y lôi lên sườn núi, lại đem theo một con mèo, lúc này trực tiếp đem con mèo nhét vào trong lồng ngực y, "Này, cho ngươi."
Lam Vong Cơ ôm mèo có chút không biết làm sao "...... Vân Thâm Bất Tri Xử cấm......"
Ngụy Vô Tiện đã chép gia quy nhiều lần, đáp lại "Cấm nuôi thú cưng?"
Lam Vong Cơ gật đầu.
Ngụy Vô Tiện hỏi "Vậy hai con thỏ kia đâu? Giết rồi?"
Lam Vong Cơ "..... Đang được nuôi......"
Ngụy Vô Tiện vỗ tay một cái "Vậy không phải được sao? Thế nào? Thỏ có thể nuôi mà mèo lại không thể? Lam nhị công tử không mang theo như vậy có bất công quá không!"
Lam Vong Cơ dường như không nhịn được khi hắn cứ ở bên lải nhải nói, chìa tay "...... Cho ta."
Ngụy Vô Tiện cười hì hì đưa mèo qua "Nuôi tốt oa Oa Đầu* nha."
*Oa đầu: bánh ngô
Lam Vong Cơ "......"
Y không tin vào tai chính mình, hỏi "Cái gì?"
Ngụy Vô Tiện nói "Oa Oa Đầu là tên của nó, ngươi xem màu lông của nó với bánh ngô giống nhiều như vậy."
Lam Vong Cơ "......"
Nghĩ đến "Tùy tiện", còn muốn quay về "Oa Oa Đầu", Lam Vong Cơ đã không có sức để phản bác cách đặt tên của Ngụy Vô Tiện, đột nhiên lại nghĩ tới một thứ, thuận miệng nói "Hai con thỏ kia...... Ngươi cũng không có gọi."
"Hai con kia à......" Ngụy Vô Tiện cúi đầu suy tư, thuận miệng nói "Man đầu cùng Hoa Quyển cũng tốt."
Lam Vong Cơ "......"
Ngụy Vô Tiện thấy biểu tình rối rắm của y, xua tay nói "Quên đi, ngươi muốn gọi cái gì thì tự về đặt đi." Xoay người, thì thầm vài tiếng "Ta đặt tên cũng không phải là không chịu nổi đi......"
Lam Vong Cơ "......"
Ngụy Vô Tiện bĩu môi, đang muốn rời đi, Lam Vong Cơ bỗng nhiên nói "Từ từ!"
Tiểu cũ kỹ* này cư nhiên lại chủ động trả lời?! Ngụy Vô Tiện hỏi "Chuyện gì?"
*cũ kỹ: cứng nhắc
Lam Vong Cơ nói "Ngươi vừa mới...... ngã xuống, có thấy nơi nào có ánh sáng hiện lên không."
Ngụy Vô Tiện cười đi đến khoác vai y "Ánh sáng? Ánh sáng gì? Ta thấy người, sao còn có thể chú ý tới nơi khác có ánh sáng hay không?"
Lam Vong Cơ giật mình, gỡ hắn ra "...... Không biết xấu hổ!" Nói xong liền ôm mèo chạy trốn, ngay cả gia quy cũng quên mất, vội vã rời đi, bỏ lại Ngụy Vô Tiện cười lăn lộn trên đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất