Chương 5
Mới vừa rồi, Lam Khải Nhân gửi thư cho Giang Phong Miên và Kim Quang Thiện, đang an ủi cháu cưng của ông bị Ngụy Vô Tiện làm cho bị thương, Nhiếp Hoài Tang lại chạy tới, trong miệng kêu lên "Không tốt không tốt!"
Tin gan Lam Khải Nhân run lên, thấy hắn hơi lo lắng, áp chế lửa giận trong lòng, hỏi "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi nhanh! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến ngươi lo lắng như vậy?!"
Nhiếp Hoài Tang nói "Ngụy huynh...... Không phải, Ngụy Vô Tiện hắn, hắn......"
Lam Vong Cơ vội hỏi "Ngụy Anh có chuyện gì?"
Lại là Ngụy Vô Tiện! Lam Khải Nhân chỉ cảm thấy lúc này lương tâm của mình không ngừng run lên như nói rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, ông hỏi "Cậu ta làm sao?"
Nhiếp Hoài Tang nói "Ngụy, Ngụy Vô Tiện hắn...... Thật sự hôn mê, không phải là diễn trò."
Lam Vong Cơ hơi hơi nghiêng đầu, lại trở về xin ý kiến Lam Khải Nhân "Thúc phụ, Vong Cơ đi trước xem xét."
Lam Khải Nhân không tin, ngăn y lại, tinh tế hỏi thiếu niên kia "Thật sự? Ta tự mình xem qua hắn, mạch tượng vững vàng, tìm người khắp cả Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không cường tráng bằng hắn, làm sao ngươi lại nói hắn không phải là giở trò?"
Nhiếp Hoài Tang vội la lên "Thật là vậy! Ngài vừa rời đi, chúng ta ở Lan Thất lại gọi Nguỵ huynh đang bất tỉnh, đưa hắn mang về phòng ngủ, vẫn y như vậy, cũng lén thỉnh y sư lại đây khám bệnh, cho ra kết luận giống với ngài, nhưng Ngụy Vô Tiện hắn...... Chính là bất tỉnh!"
Quả thật sự tình giống như có điểm nghiêm trọng..... Không riêng bởi vì Ngụy Vô Tiện kia, trước mắt còn có cháu trai của ông, lực đạo trong tay lớn đến đáng sợ, nếu không phải ông là trưởng bối mà ngăn Lam Vong Cơ, cháu trai quý báu của ông có thể đã muốn không để ý đến gia quy, cực kỳ thiếu lễ độ mà lao đi......
Lam Khải Nhân "......"
Lam Khải Nhân hỏi "Vong Cơ, ngươi gấp cái gì?"
Lam Vong Cơ cũng biết mình mất đi dáng vẻ ban đầu, ấp úng không nói nên lời "Con......"
Không thích hợp! Rất không thích hợp! Trong lòng tràn đầy bất công, cảm thấy điều chẳng lành, đang muốn hỏi lại, người đưa tin vừa lúc gặp Nhiếp huynh liền mở miệng khen "Lam nhị công tử đúng là quân tử, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, cử xử khoan dung với mọi người, có năng lực mà người thường không thể chịu đựng, nói thật, Ngụy huynh như vậy đối với ngươi, ta đều nhìn không được, thực nhìn không được! Không nghĩ tới hắn bị như vậy, y còn có thể quan tâm hắn...... Chúng ta so không được, quả nhiên là so không được!"
Khen Lam Vong Cơ so với khen Lam Khải Nhân còn được! Nhiếp Hoài Tang này vừa đúng lúc mã thí phách*, nói được Lam Khải Nhân như muốn mở cờ trong bụng, rốt cục không tiếc thả người, mang theo hai tiểu bối đến thăm Ngụy Vô Tiện đang hôn mê, âm thầm suy nghĩ lần này nên làm thế nào khiến người kia tỉnh, cũng lấy tánh mạng...... Khụ! Nói quá lời, tên họ đảm bảo, hôm nay nhất định phải khiến Ngụy Anh mất mặt!
*mã thí phách: nịnh nọt không tới nơi tới chốn, ngược lại còn chẳng đạt được điều gì tốt lành.
Nhiều lần thử không có kết quả, tay Lam Khải Nhân nắm thành quyền, vuốt râu, vội ho một tiếng, có chút lúng túng nói "...... Xem ra là thật sự nghiêm trọng, rốt cuộc là làm sao lại thành bộ dạng này?"
Giang Trừng cũng lo lắng, hừ lạnh nói "Ta cũng muốn hỏi Kim công tử một chút, như thế nào biến Ngụy Vô Tiện thành như vậy? Hiện tại người không biết khi nào tỉnh lại, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?!"
Kim Tử Hiên đến xem náo nhiệt"......"
Kim Tử Hiên cũng không để yếu thế "A...... Ai biết Vân Mộng các ngươi có phải đã bị va chạm từ đầu hay không?"
Giang Trừng nói "Vậy thỉnh Kim công tử nói cho ta biết, va chạm thì làm thế nào có thể đem người thành như vậy?!"
"Ta......" Kim Tử Hiên á khẩu không trả lời được, dứt khoát quay đầu đi không thèm để ý.
Lam Khải Nhân trong lòng cũng lo lắng không thôi, Ngụy Anh này ngày thường mặc dù có hơi náo loạn, khiến Vân Thâm Bất Tri Xử hỗn loạn không ít, nhưng thái độ lại ngay thẳng, tính tình không có gì phải chê, kỳ thật còn rất cố gắng...... Vừa lơ hắn một chút, mà giờ đã thành bộ dạng này...... Kỳ thật là không thế nào, chỉ là bất tỉnh mà thôi...... Hơn nữa đứa nhỏ xảy ra chuyện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng không làm tốt với người mà Giang tổng chủ giao cho......
Giang tông chủ?!
Nghĩ đến Giang Phong Miên, Lam Khải Nhân một chút, khuyên nhủ "Ngưng làm ầm đi, chờ Giang tông chủ cùng Kim tông chủ đến xem qua, kết luận lần nữa."
Nếu có vài vị tiên môn danh sĩ đến xem, hẳn là có thể tốt hơn...... đi?
Tin gan Lam Khải Nhân run lên, thấy hắn hơi lo lắng, áp chế lửa giận trong lòng, hỏi "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi nhanh! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến ngươi lo lắng như vậy?!"
Nhiếp Hoài Tang nói "Ngụy huynh...... Không phải, Ngụy Vô Tiện hắn, hắn......"
Lam Vong Cơ vội hỏi "Ngụy Anh có chuyện gì?"
Lại là Ngụy Vô Tiện! Lam Khải Nhân chỉ cảm thấy lúc này lương tâm của mình không ngừng run lên như nói rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, ông hỏi "Cậu ta làm sao?"
Nhiếp Hoài Tang nói "Ngụy, Ngụy Vô Tiện hắn...... Thật sự hôn mê, không phải là diễn trò."
Lam Vong Cơ hơi hơi nghiêng đầu, lại trở về xin ý kiến Lam Khải Nhân "Thúc phụ, Vong Cơ đi trước xem xét."
Lam Khải Nhân không tin, ngăn y lại, tinh tế hỏi thiếu niên kia "Thật sự? Ta tự mình xem qua hắn, mạch tượng vững vàng, tìm người khắp cả Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không cường tráng bằng hắn, làm sao ngươi lại nói hắn không phải là giở trò?"
Nhiếp Hoài Tang vội la lên "Thật là vậy! Ngài vừa rời đi, chúng ta ở Lan Thất lại gọi Nguỵ huynh đang bất tỉnh, đưa hắn mang về phòng ngủ, vẫn y như vậy, cũng lén thỉnh y sư lại đây khám bệnh, cho ra kết luận giống với ngài, nhưng Ngụy Vô Tiện hắn...... Chính là bất tỉnh!"
Quả thật sự tình giống như có điểm nghiêm trọng..... Không riêng bởi vì Ngụy Vô Tiện kia, trước mắt còn có cháu trai của ông, lực đạo trong tay lớn đến đáng sợ, nếu không phải ông là trưởng bối mà ngăn Lam Vong Cơ, cháu trai quý báu của ông có thể đã muốn không để ý đến gia quy, cực kỳ thiếu lễ độ mà lao đi......
Lam Khải Nhân "......"
Lam Khải Nhân hỏi "Vong Cơ, ngươi gấp cái gì?"
Lam Vong Cơ cũng biết mình mất đi dáng vẻ ban đầu, ấp úng không nói nên lời "Con......"
Không thích hợp! Rất không thích hợp! Trong lòng tràn đầy bất công, cảm thấy điều chẳng lành, đang muốn hỏi lại, người đưa tin vừa lúc gặp Nhiếp huynh liền mở miệng khen "Lam nhị công tử đúng là quân tử, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, cử xử khoan dung với mọi người, có năng lực mà người thường không thể chịu đựng, nói thật, Ngụy huynh như vậy đối với ngươi, ta đều nhìn không được, thực nhìn không được! Không nghĩ tới hắn bị như vậy, y còn có thể quan tâm hắn...... Chúng ta so không được, quả nhiên là so không được!"
Khen Lam Vong Cơ so với khen Lam Khải Nhân còn được! Nhiếp Hoài Tang này vừa đúng lúc mã thí phách*, nói được Lam Khải Nhân như muốn mở cờ trong bụng, rốt cục không tiếc thả người, mang theo hai tiểu bối đến thăm Ngụy Vô Tiện đang hôn mê, âm thầm suy nghĩ lần này nên làm thế nào khiến người kia tỉnh, cũng lấy tánh mạng...... Khụ! Nói quá lời, tên họ đảm bảo, hôm nay nhất định phải khiến Ngụy Anh mất mặt!
*mã thí phách: nịnh nọt không tới nơi tới chốn, ngược lại còn chẳng đạt được điều gì tốt lành.
Nhiều lần thử không có kết quả, tay Lam Khải Nhân nắm thành quyền, vuốt râu, vội ho một tiếng, có chút lúng túng nói "...... Xem ra là thật sự nghiêm trọng, rốt cuộc là làm sao lại thành bộ dạng này?"
Giang Trừng cũng lo lắng, hừ lạnh nói "Ta cũng muốn hỏi Kim công tử một chút, như thế nào biến Ngụy Vô Tiện thành như vậy? Hiện tại người không biết khi nào tỉnh lại, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?!"
Kim Tử Hiên đến xem náo nhiệt"......"
Kim Tử Hiên cũng không để yếu thế "A...... Ai biết Vân Mộng các ngươi có phải đã bị va chạm từ đầu hay không?"
Giang Trừng nói "Vậy thỉnh Kim công tử nói cho ta biết, va chạm thì làm thế nào có thể đem người thành như vậy?!"
"Ta......" Kim Tử Hiên á khẩu không trả lời được, dứt khoát quay đầu đi không thèm để ý.
Lam Khải Nhân trong lòng cũng lo lắng không thôi, Ngụy Anh này ngày thường mặc dù có hơi náo loạn, khiến Vân Thâm Bất Tri Xử hỗn loạn không ít, nhưng thái độ lại ngay thẳng, tính tình không có gì phải chê, kỳ thật còn rất cố gắng...... Vừa lơ hắn một chút, mà giờ đã thành bộ dạng này...... Kỳ thật là không thế nào, chỉ là bất tỉnh mà thôi...... Hơn nữa đứa nhỏ xảy ra chuyện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng không làm tốt với người mà Giang tổng chủ giao cho......
Giang tông chủ?!
Nghĩ đến Giang Phong Miên, Lam Khải Nhân một chút, khuyên nhủ "Ngưng làm ầm đi, chờ Giang tông chủ cùng Kim tông chủ đến xem qua, kết luận lần nữa."
Nếu có vài vị tiên môn danh sĩ đến xem, hẳn là có thể tốt hơn...... đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất