Chương 4
Edit: Đào Chước
Beta: Yuri
Uông Bình cười với người đại diện của mình, trái ngược với nụ cười xán lạn của Uông Bình, Kỷ Trạch Dương nhíu mày đầy vẻ lo lắng.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Kỷ Trạch Dương nhìn chằm chằm Uông Bình: "Cả người ướt sũng rồi... À, khăn tắm, cảm ơn."
Bên cạnh có người đưa khăn tắm đến, Kỷ Trạch Dương nhận lấy rồi bọc lấy quả đầu của Uông Bình. Khăn tắm che lấp hơn nửa khuôn mặt của Uông Bình nhưng Quý Tẩu đứng ở xa vẫn thấy rõ nụ cười trong sáng từ trước đến giờ đều không thay đổi của cậu.
"Anh, anh không biết đâu, hôm nay em được sao may mắn chiếu trên đỉnh đầu đó!" Uông Bình cười nói: "Nơi casting lúc nãy là studio dưới nước đó, là kiểu nước thật để diễn viên phải nhảy xuống đó rồi diễn ấy! Em cảm giác mình đến gần hơn với ước mơ rồi!"
Quý Tẩu nghe thấy câu nói đó của cậu, không nhịn được mà bật cười, làm sao có thể chỉ dựa vào may mắn thôi chứ?
Chẳng qua là anh đã cố gắng tập luyện vô số lần nên mới tạo nên một chút may mắn như thế thôi.
Quý Tẩu cảm thấy lòng ngực anh ê ẩm vô cùng, nếu như hỏi vì sao anh lại thích anh Uông Bình, anh có tới hàng trăm hàng ngàn lý do, nhưng đây chắc chắn là một trong những lý do đó.
Đang lúc Quý Tẩu suy nghĩ thì bỗng có một nhân viên công tác đi sượt qua bên người anh khiến anh chợt nhớ ra, chuyện này cũng không coi là quá liều mạng, studio đã chuẩn bị đầy đủ hết cả rồi, riêng nhân viên cấp cứu cũng có hai người, về cơ bản thì sẽ không xảy ra bất cứ tình huống nguy hiểm nào.
Mà đối với một idol chưa từng tham gia diễn xuất như Uông Bình mà nói thì nếu để cơ hội này vuột mất, chưa chắc cậu sẽ có lần sau.
Anh làm sao có thể nói tất cả cố gắng của anh Uông Bình là không đúng đây.
Quý Tẩu nhìn Uông Bình đang cười vô cùng vui vẻ, cúi đầu, giấu mình ra sau một cây cột nhô ra, sau khi núp Quý Tẩu lại có chút tiếc nuối, anh thò đầu ra lại nhìn Uông Bình.
Uông Bình còn đang huơ tay múa chân với người đại diện của mình, thuật lại mình là một thiên tài về diễn xuất nhưng bình thường luôn thoái ẩn giang hồ như thế nào, cười như một tên khờ vậy đó.
Nụ cười ấm áp của Uông Bình tựa hồ cũng lây sang Quý Tẩu, anh nhìn Uông Bình, dần dần hé nở một nụ cười, nhưng nụ cười này chỉ thoáng qua rồi tắt, anh nhanh chóng đeo lên mặt vẻ lạnh lẽo của ngày thường.
"Đợi lần sau." Quý Tẩu ấn ấn ngực mình, "Đợi đến một ngày trời trong nắng ấm, em và anh sẽ gặp nhau."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Biểu hiện của Uông Bình đúng là rất tốt, cho dù là Ngô Quang Tễ ngay từ đầu không quá công nhận cậu thì sau khi thấy màn thử vai đầu tiên cũng tỏ ý khen ngợi, lập tức viết thư mời cậu đến buổi casting thứ hai.
Thời gian diễn ra buổi thử vai thứ hai trùng với lịch hẹn của Quý Tẩu với một đạo diễn khác nên Quý Tẩu đành phải bỏ lỡ.
Nhưng mà nói thật thì buổi casting thứ hai cũng có rất nhiều điều bất ngờ.
Casting vòng một kiểm tra kỹ năng diễn xuất, còn vòng hai thì kiểm tra sức lực, nhưng không chỉ như vậy, Ngô Quang Tễ thuê một sân vận động trong nhà, bố trí một ít chướng ngại vật, có leo, có trèo, trông không giống như là tuyển chọn diễn viên mà giống như huấn luyện quân sự vậy, hoặc là đại hội thể dục thể thao ở nhà trẻ.
Thật ra buổi casting thứ hai sắp xếp như vậy cũng dễ hiểu, phim võ hiệp, chính là không thoát được những cảnh quay đánh đấm thần sầu, nếu như không có đủ sức khỏe, bước lên cây cầu thăng bằng cũng ngã ba bốn lần, vậy thì xong luôn rồi.
Đứng trước màn thử thách này, Uông Bình tỏ vẻ...
Hahahahahaha!
Buổi casting hôm nay trúng ngải à, với cái đề này thì đảm bảo "bách phát bách trúng"!
Với tư cách là main dancer của nhóm Turn On, Uông Bình chẳng có gì phải sợ cả.
Cậu không chỉ dễ như ăn cháo hoàn thành mấy môn thể thao cấp bậc mẫu giáo này, còn vui vẻ mà tặng cho đạo diễn thêm một đoạn nhảy freestyle nữa.
Nhưng trợ lý đạo diễn lại cảm thấy chuyện đó quá thừa thãi, Uông Bình vừa chạy xong một vòng, mới tạo dáng định nhảy thì đã bị anh giai trợ lý lườm cho một cái cháy mặt rồi bị xua đi.
Uông Bình cũng không để ý chuyện đó, cậu hát thầm bài hát Turn On sẽ ra mắt vào tháng sau, hai tay kê ra sau đầu, cả người thoải mái đi về phía cửa ra vào. Lúc đi tới cửa, anh đi lướt qua một người có lông mày như lưỡi kiếm, mắt sáng như sao, cao xêm xêm với cậu.
Người này là ai không biết, trông có chút quen mắt nhỉ?
"Chà, vui như vậy hả?" Tiếng gọi của Kỷ Trạch Dương chặt đứt dòng suy nghĩ dang dở của Uông Bình: "Có vẻ như rất là có triển vọng nhỉ?"
"Tất nhiên!" Uông Bình bật cười, giơ tay vỗ bồm bộp vào ngực mình: "Em, chính là chân mệnh thiên tử của bộ phim này, không chọn em tức là chống lại mệnh trời!"
"Được rồi, chân mệnh thiên tử. Tối nay muốn ăn gì cứ gọi thoải mái!"
"Em muốn ăn... trước tiên không nói đến nó, anh, người vừa vào là ai đó, sao em lại thấy quen quen nhỉ?" Uông Bình chỉ tay vào cánh cửa vừa đóng lại sau lưng.
"À, Hạng Kiệt, diễn viên mới xuất sắc nhất của giải Bách Hoa năm ngoái."
Nhắc tới người này, Kỷ Trạch Dương thoáng hiện lên chút u buồn, nhưng lại bị anh kìm nén không biểu lộ ra ngoài.
"Ôi mịa." Uông Bình lại vô cùng ngạc nhiên: "Vậy không phải anh ta là đối thủ cạnh tranh của em à?"
"Đúng vậy, sợ rồi hả?" Kỷ Trạch Dương hỏi đùa: "Vừa nãy ai nói mình là chân mệnh thiên tử của bộ phim này ấy nhỉ?"
"Tất nhiên là em rồi!" Uông Bình lập tức nói: "Anh, em muốn ăn kem Haagen-Dazs."
"Không được." Kỷ Trạch Dương sầm mặt: "Ngày mai em phải ghi âm bài hát, không thể ăn đồ lạnh."
"Sao lại thế chứ! Rõ ràng là vừa rồi anh nói là..."
"Vừa rồi làm sao? Đưa chứng cứ ra đây xem nào!"
Kỷ Trạch Dương và Uông Bình vừa đấu võ mồm với nhau vừa đi ra ngoài, khi đi qua cánh cửa làm bằng kính, trên đó in rõ nét mặt lo âu của người đại diện.
Về việc cạnh tranh giữa Hạng Kiệt và Uông Bình, Kỷ Trạch Dương thật ra không được bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, nhưng anh không muốn để Uông Bình lo lắng theo mình. Vì bộ phim này Uông Bình đã cố gắng hết sức rồi, trong vòng giải trí này, mọi việc đều do bản thân người đó mà ra cả, tương lai thế nào phải xem số mệnh cậu vậy.
Thế nhưng.
Nhóm sản xuất của Ngô Quang Tễ cứng rắn như thép, vô cùng khó chơi, tính cách của ông ta cũng rất lập dị, nhỡ mình đi sai hướng khéo lại phản tác dụng.
Kỷ Trạch Dương bình tĩnh đi tới cửa giữa tiếng hò hét vang dội của Uông Bình: "Không có Haagen-Dazs thì kem Bát Hỉ cũng được mà!" Hoàng hôn chiếu ánh nắng màu vàng cam ấm áp xuống nhân gian, hắt lên trên người Kỷ Trạch Dương, giữa ánh nắng chói lòa, Kỷ Trạch Dương vô thức nheo mắt, anh chợt nhớ ra một việc...
Tin tức lần trước nghe ngóng được...
Ai là nam chính còn lại của bộ phim này nhỉ?
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Kết quả của buổi thử vai sẽ được thông báo vào cuối tháng bảy đầu tháng tám, Uông Bình cũng không nghĩ nhiều về chuyện này nữa, cậu quay về với những công việc hàng ngày.
Gần đây hoạt động của nhóm Turn On khá là nhiều, để lót đường cho Quý Tuần, Kỷ Trạch Dương nhận mấy show thực tế cho bọn họ, cái kiểu chạy cả ngày ở bên ngoài thế này đúng là muốn ép anh ra thành bã mía mà, bận suốt một tuần, nói chuyện với nhau cũng chỉ toàn thở hổn hển lấy hơi.
Trong chương trình này mọi người chỉ cần ngồi một chỗ nói chuyện, rất thoải mái vui vẻ, Turn On đã tham gia hai mùa trước rồi, quan hệ với MC Bạch Lộ cũng rất tốt.
Chương trình vừa mới bắt đầu ghi hình, Bạch Lộ đã giở sổ Nam Tào gọi tên Uông Bình: "Í chà, lâu rồi không gặp, Uông Bình lại gầy rồi thì phải?"
"Đoán đúng rồi." Uông Bình hoạt bát khẳng định: "Dạo gần đây em phải dốc hết sức lực để giảm cân đấy, xem ra đã có hiệu quả rồi."
"Kẻ uống miếng cũng béo bày tỏ hâm mộ." Bạch Lộ làm bộ khóc lóc, cô ngó đầu ra từ sau tập tin chương trình, hỏi: "Là từ tám múi giảm còn sáu múi hả?"
"Không phải mà!" Uông Bình lập tức phản bác.
Nghiêm Tứ Âm nói một cách bi thương: "Là từ tám múi giảm xuống còn bốn múi!"
Tất cả thành viên Turn On đều không nể mặt Uông Bình mà phá lên cười, sau đó liền ầm ĩ đòi kiểm tra cơ bụng của Uông Bình. Turn On được fans đặt cho biệt danh là nhóm thế tử của Đức Vân Xã*, bởi vì bọn họ đều rất hài hước và vui vẻ.
*Đức Vân Xã: Một trong những xã đoàn tướng thanh (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt) chuyên nghiệp, to lớn và nổi tiếng nhất Trung Quốc.
*Trong raw là 德云社太子团的团, mà người kế thừa Thái Tử là thế tử nên mình đặt như thế, mọi người có thể góp ý với mình nếu có từ nào hay hơn nhé.
Niềm vui đó chẳng qua chỉ là diễn ở trên màn hình mà thôi.
Sau khi ghi hình trở lại hậu trường, Uông Bình nhìn những món ăn cầu kỳ tinh xảo mà fans gửi tặng, một miếng cũng ăn không vô. Uông Bình rất lo lắng, anh không lo mình biểu hiện không tốt, mà là lo...
Dù sao Hạng Kiệt cũng là người từng được nhận giải về diễn xuất.
Nhưng mà không có giải cũng đâu có nghĩa là không được... Cậu đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, cậu không muốn chùn bước.
Uông Bình thở dài, gục mặt xuống úp mặt vào trong khuỷu tay, đây là phim của Ngô Quang Tễ đấy, lỡ mất cơ hội này, cậu sẽ cách giấc mơ điện ảnh của mình càng xa.
Lúc này, Quý Tẩu vừa vặn đi tới cửa phòng làm việc của Ngô Quang Tễ, anh vừa định đẩy cửa vào, bỗng nhiên đứng sững lại, nhìn chằm chằm cánh cửa mà suy nghĩ điều gì. Ba ngày trước, Kỷ Trạch Dương gọi điện thoại cho anh, nói bóng gió hỏi anh có thể nói vài lời tốt đẹp trước mặt Ngô Quang Tễ không?
Quý Tẩu rất không vui, anh đã suy nghĩ chuyện của anh Uông Bình từ lâu rồi, anh sẽ bảo vệ giấc mộng của anh ấy, sẽ khiến anh ấy và mình cùng được đóng phim.
Làm sao lại đến lượt người khác nói chen vào chứ?
Sau cùng, Quý Tẩu nói với Kỷ Trạch Dương như vậy: "Uông Bình rất giỏi, anh ấy không cần sự trợ giúp của bất kì ai cả, chỉ bằng năng lực của bản thân anh ấy là đủ rồi."
Kỷ Trạch Dương: "...Hả?"
Quý Tẩu mặc kệ anh ta a với hả cái gì mà cứ thế cúp luôn điện thoại, cho đến ngày hôm nay.
Thật ra Quý Tẩu cũng không thật sự chắc chắn như những gì anh nói, dựa vào phần thể hiện của anh Uông Bình, đúng là rất hoàn hảo, bọn họ đều công nhận phần thể hiện của Uông Bình là tốt nhất, cho dù là Hạng Kiệt cũng không bằng anh ấy.
Nhưng đạo diễn cũng nói: Uông Bình quá đẹp.
Đây thật là một quả bom hẹn giờ tùy-lúc-phát-nổ.
Nhưng mà...
Quý Tẩu nhìn cánh cửa trước mặt, đôi mắt nheo lại nghiêm nghị, mặc kệ phải dùng cách gì, anh chắc chắn sẽ làm cho Uông Bình và mình có thể đóng phim cùng nhau, nhất định bảo vệ... giấc mơ không dễ gì mới có cơ hội thực hiện này của anh Uông Bình.
Quý Tẩu nghĩ vậy liền đẩy cửa vào.
Vào giây phút Quý Tẩu mở cửa, Uông Bình cũng ngẩng mặt ra khỏi khuỷu tay của mình, vỗ vỗ đôi má cho tỉnh táo, chuẩn bị tiếp tục công việc.
Uông Bình chuẩn bị hòa mình vào guồng quay công việc lại không biết, vào lúc anh và ai đó còn chưa quen nhau, người ấy đã bắt đầu bảo vệ anh rồi.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Lúc Quý Tẩu đẩy cửa bước vào, Ngô Quang Tễ mỉm cười với anh một cái: "Quý Tẩu đến rồi à. Đến đây, hôm nay gọi cháu tới đây là để cháu tự xem trong ba người này thì lối diễn của ai phù hợp với cháu nhất?"
Ba người?
Quý Tẩu đi tới, anh thấy trước mặt Ngô Quang Tễ đặt ba bản sơ yếu lý lịch gồm Hạng Kiệt, Uông Bình, Tiết Tân Tín.
"Chú đang phân vân." Ngô Quang Tễ hít một hơi thuốc, nhả khói, ông cười nói: "Cháu là nam chính mà, tự cháu thử nghĩ xem ai sẽ hợp với mình nhất?"
Quý Tẩu ngồi xuống, anh lập tức vơ lấy tập hồ sơ của Tiết Tân Tín ném qua một bên.
"Sao thế, cậu ta không ổn à?" Ngô Quang Tễ hỏi.
"Là cái người ở buổi casting đầu tiên đứng tựa vào cửa rồi bị rơi xuống nước đó à?" Quý Tẩu mí mắt cũng không thèm nhấc: "Không được!"
"Cháu còn nhớ à?" Ngô Quang Tễ cười đến mức lại thêm mấy nếp nhăn ở khóe mắt.
Sao lại không nhớ chứ, đây rõ ràng là một cái bẫy, ông ấy muốn kiểm tra anh tột cùng hiểu những người đến tham gia thử vai đến mức nào, nếu như anh đưa ra yêu cầu xem lại video buổi hôm đó, hoặc là cứ dùng dằng mãi vấn đề của Tiết Tân Tín, vậy sẽ không còn tư cách để tiếp tục giúp đạo diễn chọn người nữa.
"Hai người còn lại thì cháu không đến xem buổi hôm thứ hai, có video không ạ?" Quý Tẩu hỏi.
"Không cần xem nữa. Đấy chỉ là một buổi kiểm tra sức khỏe mà thôi, hai người đó đều đạt."
Quý Tẩu dùng một phút đồng hồ nhảy qua hai cái bẫy của đạo diễn, sau đó lại dùng một phút đồng hồ đưa phần hồ sơ của Hạng Kiệt cho đạo diễn.
"Vậy thì chọn Hạng Kiệt đi." Quý Tẩu nói: "Người nhận được giải Diễn viên mới Xuất sắc nhất của giải Bách hoa năm ngoái vậy chắc cũng có năng lực thật sự."
Mí mắt của Ngô Quang Tễ giật giật, ông vươn tay nhận lấy phần hồ sơ của Hạng Kiệt.
Quý Tẩu uống một hớp nước, cẩn thận quan sát ánh mắt của Ngô Quang Tễ ngồi đối diện, không hề gợn sóng. Chỉ cần một cái liếc mắt, Quý Tẩu có thể nhìn thấu được Ngô Quang Tễ, ông ấy rất khắt khe với tác phẩm điện ảnh của mình, cẩn thận tỉ mỉ, nhưng cũng rất bảo thủ.
Lúc đầu đồng ý để Quý Tẩu chọn nam chính số một số hai theo ý anh, bởi vì Ngô Quang Tễ biết rằng, Quý Tẩu chọn ai cũng có năng lực diễn xuất tốt.
Nhưng mà về một người nam chính khác thì...
Phỏng chừng Quý Tẩu chọn người nào, ông ấy có thể lôi ra một đống lỗi của người đó ra mà nói.
"Hạng Kiệt." Ngô Quang Tễ cười nói: "Tuổi có hơi lớn, mất đi cái cảm giác hoạt bát của tuổi trẻ."
Quý Tẩu không nói lời nào.
Ngô Quang Tễ bỏ hồ sơ của Hạng Kiệt xuống, lại cầm lấy hồ sơ của Uông Bình giơ lên trước mặt: "Cậu bé Uông Bình này biểu hiện ở hai lần thử vai đều rất tốt, chỉ là chú còn do dự..."
"Bởi vì khuôn mặt quá đẹp?" Quý Tẩu hỏi: "Đã vậy thì chọn Hạng Kiệt đi!"
"Không." Ngô Quang Tễ nói: "Trang điểm kĩ càng một chút, biến xấu thành đẹp thì khó, chứ biến đẹp thành xấu thì có hề gì."
"Chú muốn chọn Uông Bình." Ngô Quang Tễ cuối cùng hỏi lại: "Cháu cảm thấy thế nào?"
"Mọi chuyện nghe theo đạo diễn."
Quý Tẩu hơi hơi rũ mắt, anh ẩn đi tất cả cảm xúc xuống dưới hàng mi. Anh có thể đóng phim chung với Uông Bình rồi, ước mơ của anh ấy, anh cũng bảo vệ được rồi.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Uông Bình kết thúc công việc về đến nhà, mệt mỏi cả ngày càng không muốn ăn uống gì, đám người Turn On gọi món tôm hùm đất về phòng, khiến anh thèm mà không được ăn, tức đến mức lăn lộn trên mặt đất mấy vòng.
A a a a, thật là bực mình quá hà!! Uông Bình tuyệt vọng lăn qua lăn lại, lúc phải chờ thư thông báo trúng tuyển cũng không khó chịu dư này nữa!!
"Uông Bình!!"
Uông Bình vừa mới lăn từ góc sofa đến trước tivi, đang chuẩn bị lăn ngược một vòng nữa để về chỗ cũ, đèn phòng khách bỗng bị ai đó bật lên, Kỷ Trạch Dương chạy vội vào trong phòng, ngó dáo dác khắp phòng rốt cuộc cũng tìm thấy Uông Bình đang nằm co trong một góc nhà.
Kỷ Trạch Dương chạy lại chỗ Uông Bình, một tay kéo Uông Bình lên khỏi mặt đất, vui vẻ ôm anh một cái thật chặt.
"Đến rồi, thật sự đã đến rồi!"
Uông Bình giật thót mình, anh vùng ra khỏi vòng ôm của Kỷ Trạch Dương, hoảng sợ tựa vào mặt tường: "Anh Trạch Dương?"
Kỷ Trạch Dương vui đến quay cuồng: "Đúng!"
"Anh là con gái thật hả????" Uông Bình sợ đến ngu người. Đây là một tin lớn đó nha, người đại diện sớm tối đều ở cạnh nhóm Turn On, một người có yết hầu, hóa ra lại là con gái?!
Kỷ Trạch Dương: "..."
Kỷ Trạch Dương vung tay cho Uông Bình một cú Như Lai thần chưởng, lại dùng ngón võ móng diều hâu lôi Uông Bình từ trên tường xuống: "Nói luyên thuyên cái gì?"
"Anh vừa nói đến mà? Không phải là cái đó đó đến... à?"
"Cút cụ cậu đi, là cái này tới nè!" Kỷ Trạch Dương dí một tờ giấy có đóng dấu đến trước mặt Uông Bình, múa may quay cuồng: "Phim của Ngô Quang Tễ! Ngày mai ký hợp đồng! Anh lập tức đi bảo bên phòng pháp lý chuẩn bị!"
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Sáng hôm sau khi Uông Bình tỉnh dậy vẫn như chưa từ trong cơn mơ bừng tỉnh dậy, mơ màng để ekip mà Kỷ Trạch Dương đưa đến giúp anh mặc đồ, làm tóc, trang điểm.
Đến tận lúc sắp ra cửa, Uông Bình mới kịp phản ứng lại.
Anh thật sự sắp đi ký hợp đồng rồi!
Lần đầu đóng phim của anh, sắp trao cho Ngô Quang Tễ rùi ó!!
Ngoài trời đổ một trận mưa to cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của Uông Bình.
Ở một góc khác của thủ đô, nhà Quý Tẩu.
Hôm nay, Quý Tẩu thay một bộ âu phục hoàn toàn mới, thắt cà vạt cẩn thận, dùng chiếc khuy cài áo bằng vàng ròng của hãng Aurora mới ra mùa này, cầm theo một chiếc ô đen, bước đến trước cửa thang máy, anh đứng thẳng soi mình trước cửa kính của thang máy.
"Anh Uông Bình." Quý Tẩu giơ tay chỉnh cà vạt, nụ cười ấm như nắng chiều: "Cuối cùng cũng đến lúc em đi gặp anh rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
"Cho dù chúng ta vẫn chưa có quen nhau, nhưng em vẫn sẽ cố gắng bảo vệ anh." (Máu văn đột nhiên nổi lên)
Beta: Yuri
Uông Bình cười với người đại diện của mình, trái ngược với nụ cười xán lạn của Uông Bình, Kỷ Trạch Dương nhíu mày đầy vẻ lo lắng.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Kỷ Trạch Dương nhìn chằm chằm Uông Bình: "Cả người ướt sũng rồi... À, khăn tắm, cảm ơn."
Bên cạnh có người đưa khăn tắm đến, Kỷ Trạch Dương nhận lấy rồi bọc lấy quả đầu của Uông Bình. Khăn tắm che lấp hơn nửa khuôn mặt của Uông Bình nhưng Quý Tẩu đứng ở xa vẫn thấy rõ nụ cười trong sáng từ trước đến giờ đều không thay đổi của cậu.
"Anh, anh không biết đâu, hôm nay em được sao may mắn chiếu trên đỉnh đầu đó!" Uông Bình cười nói: "Nơi casting lúc nãy là studio dưới nước đó, là kiểu nước thật để diễn viên phải nhảy xuống đó rồi diễn ấy! Em cảm giác mình đến gần hơn với ước mơ rồi!"
Quý Tẩu nghe thấy câu nói đó của cậu, không nhịn được mà bật cười, làm sao có thể chỉ dựa vào may mắn thôi chứ?
Chẳng qua là anh đã cố gắng tập luyện vô số lần nên mới tạo nên một chút may mắn như thế thôi.
Quý Tẩu cảm thấy lòng ngực anh ê ẩm vô cùng, nếu như hỏi vì sao anh lại thích anh Uông Bình, anh có tới hàng trăm hàng ngàn lý do, nhưng đây chắc chắn là một trong những lý do đó.
Đang lúc Quý Tẩu suy nghĩ thì bỗng có một nhân viên công tác đi sượt qua bên người anh khiến anh chợt nhớ ra, chuyện này cũng không coi là quá liều mạng, studio đã chuẩn bị đầy đủ hết cả rồi, riêng nhân viên cấp cứu cũng có hai người, về cơ bản thì sẽ không xảy ra bất cứ tình huống nguy hiểm nào.
Mà đối với một idol chưa từng tham gia diễn xuất như Uông Bình mà nói thì nếu để cơ hội này vuột mất, chưa chắc cậu sẽ có lần sau.
Anh làm sao có thể nói tất cả cố gắng của anh Uông Bình là không đúng đây.
Quý Tẩu nhìn Uông Bình đang cười vô cùng vui vẻ, cúi đầu, giấu mình ra sau một cây cột nhô ra, sau khi núp Quý Tẩu lại có chút tiếc nuối, anh thò đầu ra lại nhìn Uông Bình.
Uông Bình còn đang huơ tay múa chân với người đại diện của mình, thuật lại mình là một thiên tài về diễn xuất nhưng bình thường luôn thoái ẩn giang hồ như thế nào, cười như một tên khờ vậy đó.
Nụ cười ấm áp của Uông Bình tựa hồ cũng lây sang Quý Tẩu, anh nhìn Uông Bình, dần dần hé nở một nụ cười, nhưng nụ cười này chỉ thoáng qua rồi tắt, anh nhanh chóng đeo lên mặt vẻ lạnh lẽo của ngày thường.
"Đợi lần sau." Quý Tẩu ấn ấn ngực mình, "Đợi đến một ngày trời trong nắng ấm, em và anh sẽ gặp nhau."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Biểu hiện của Uông Bình đúng là rất tốt, cho dù là Ngô Quang Tễ ngay từ đầu không quá công nhận cậu thì sau khi thấy màn thử vai đầu tiên cũng tỏ ý khen ngợi, lập tức viết thư mời cậu đến buổi casting thứ hai.
Thời gian diễn ra buổi thử vai thứ hai trùng với lịch hẹn của Quý Tẩu với một đạo diễn khác nên Quý Tẩu đành phải bỏ lỡ.
Nhưng mà nói thật thì buổi casting thứ hai cũng có rất nhiều điều bất ngờ.
Casting vòng một kiểm tra kỹ năng diễn xuất, còn vòng hai thì kiểm tra sức lực, nhưng không chỉ như vậy, Ngô Quang Tễ thuê một sân vận động trong nhà, bố trí một ít chướng ngại vật, có leo, có trèo, trông không giống như là tuyển chọn diễn viên mà giống như huấn luyện quân sự vậy, hoặc là đại hội thể dục thể thao ở nhà trẻ.
Thật ra buổi casting thứ hai sắp xếp như vậy cũng dễ hiểu, phim võ hiệp, chính là không thoát được những cảnh quay đánh đấm thần sầu, nếu như không có đủ sức khỏe, bước lên cây cầu thăng bằng cũng ngã ba bốn lần, vậy thì xong luôn rồi.
Đứng trước màn thử thách này, Uông Bình tỏ vẻ...
Hahahahahaha!
Buổi casting hôm nay trúng ngải à, với cái đề này thì đảm bảo "bách phát bách trúng"!
Với tư cách là main dancer của nhóm Turn On, Uông Bình chẳng có gì phải sợ cả.
Cậu không chỉ dễ như ăn cháo hoàn thành mấy môn thể thao cấp bậc mẫu giáo này, còn vui vẻ mà tặng cho đạo diễn thêm một đoạn nhảy freestyle nữa.
Nhưng trợ lý đạo diễn lại cảm thấy chuyện đó quá thừa thãi, Uông Bình vừa chạy xong một vòng, mới tạo dáng định nhảy thì đã bị anh giai trợ lý lườm cho một cái cháy mặt rồi bị xua đi.
Uông Bình cũng không để ý chuyện đó, cậu hát thầm bài hát Turn On sẽ ra mắt vào tháng sau, hai tay kê ra sau đầu, cả người thoải mái đi về phía cửa ra vào. Lúc đi tới cửa, anh đi lướt qua một người có lông mày như lưỡi kiếm, mắt sáng như sao, cao xêm xêm với cậu.
Người này là ai không biết, trông có chút quen mắt nhỉ?
"Chà, vui như vậy hả?" Tiếng gọi của Kỷ Trạch Dương chặt đứt dòng suy nghĩ dang dở của Uông Bình: "Có vẻ như rất là có triển vọng nhỉ?"
"Tất nhiên!" Uông Bình bật cười, giơ tay vỗ bồm bộp vào ngực mình: "Em, chính là chân mệnh thiên tử của bộ phim này, không chọn em tức là chống lại mệnh trời!"
"Được rồi, chân mệnh thiên tử. Tối nay muốn ăn gì cứ gọi thoải mái!"
"Em muốn ăn... trước tiên không nói đến nó, anh, người vừa vào là ai đó, sao em lại thấy quen quen nhỉ?" Uông Bình chỉ tay vào cánh cửa vừa đóng lại sau lưng.
"À, Hạng Kiệt, diễn viên mới xuất sắc nhất của giải Bách Hoa năm ngoái."
Nhắc tới người này, Kỷ Trạch Dương thoáng hiện lên chút u buồn, nhưng lại bị anh kìm nén không biểu lộ ra ngoài.
"Ôi mịa." Uông Bình lại vô cùng ngạc nhiên: "Vậy không phải anh ta là đối thủ cạnh tranh của em à?"
"Đúng vậy, sợ rồi hả?" Kỷ Trạch Dương hỏi đùa: "Vừa nãy ai nói mình là chân mệnh thiên tử của bộ phim này ấy nhỉ?"
"Tất nhiên là em rồi!" Uông Bình lập tức nói: "Anh, em muốn ăn kem Haagen-Dazs."
"Không được." Kỷ Trạch Dương sầm mặt: "Ngày mai em phải ghi âm bài hát, không thể ăn đồ lạnh."
"Sao lại thế chứ! Rõ ràng là vừa rồi anh nói là..."
"Vừa rồi làm sao? Đưa chứng cứ ra đây xem nào!"
Kỷ Trạch Dương và Uông Bình vừa đấu võ mồm với nhau vừa đi ra ngoài, khi đi qua cánh cửa làm bằng kính, trên đó in rõ nét mặt lo âu của người đại diện.
Về việc cạnh tranh giữa Hạng Kiệt và Uông Bình, Kỷ Trạch Dương thật ra không được bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, nhưng anh không muốn để Uông Bình lo lắng theo mình. Vì bộ phim này Uông Bình đã cố gắng hết sức rồi, trong vòng giải trí này, mọi việc đều do bản thân người đó mà ra cả, tương lai thế nào phải xem số mệnh cậu vậy.
Thế nhưng.
Nhóm sản xuất của Ngô Quang Tễ cứng rắn như thép, vô cùng khó chơi, tính cách của ông ta cũng rất lập dị, nhỡ mình đi sai hướng khéo lại phản tác dụng.
Kỷ Trạch Dương bình tĩnh đi tới cửa giữa tiếng hò hét vang dội của Uông Bình: "Không có Haagen-Dazs thì kem Bát Hỉ cũng được mà!" Hoàng hôn chiếu ánh nắng màu vàng cam ấm áp xuống nhân gian, hắt lên trên người Kỷ Trạch Dương, giữa ánh nắng chói lòa, Kỷ Trạch Dương vô thức nheo mắt, anh chợt nhớ ra một việc...
Tin tức lần trước nghe ngóng được...
Ai là nam chính còn lại của bộ phim này nhỉ?
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Kết quả của buổi thử vai sẽ được thông báo vào cuối tháng bảy đầu tháng tám, Uông Bình cũng không nghĩ nhiều về chuyện này nữa, cậu quay về với những công việc hàng ngày.
Gần đây hoạt động của nhóm Turn On khá là nhiều, để lót đường cho Quý Tuần, Kỷ Trạch Dương nhận mấy show thực tế cho bọn họ, cái kiểu chạy cả ngày ở bên ngoài thế này đúng là muốn ép anh ra thành bã mía mà, bận suốt một tuần, nói chuyện với nhau cũng chỉ toàn thở hổn hển lấy hơi.
Trong chương trình này mọi người chỉ cần ngồi một chỗ nói chuyện, rất thoải mái vui vẻ, Turn On đã tham gia hai mùa trước rồi, quan hệ với MC Bạch Lộ cũng rất tốt.
Chương trình vừa mới bắt đầu ghi hình, Bạch Lộ đã giở sổ Nam Tào gọi tên Uông Bình: "Í chà, lâu rồi không gặp, Uông Bình lại gầy rồi thì phải?"
"Đoán đúng rồi." Uông Bình hoạt bát khẳng định: "Dạo gần đây em phải dốc hết sức lực để giảm cân đấy, xem ra đã có hiệu quả rồi."
"Kẻ uống miếng cũng béo bày tỏ hâm mộ." Bạch Lộ làm bộ khóc lóc, cô ngó đầu ra từ sau tập tin chương trình, hỏi: "Là từ tám múi giảm còn sáu múi hả?"
"Không phải mà!" Uông Bình lập tức phản bác.
Nghiêm Tứ Âm nói một cách bi thương: "Là từ tám múi giảm xuống còn bốn múi!"
Tất cả thành viên Turn On đều không nể mặt Uông Bình mà phá lên cười, sau đó liền ầm ĩ đòi kiểm tra cơ bụng của Uông Bình. Turn On được fans đặt cho biệt danh là nhóm thế tử của Đức Vân Xã*, bởi vì bọn họ đều rất hài hước và vui vẻ.
*Đức Vân Xã: Một trong những xã đoàn tướng thanh (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt) chuyên nghiệp, to lớn và nổi tiếng nhất Trung Quốc.
*Trong raw là 德云社太子团的团, mà người kế thừa Thái Tử là thế tử nên mình đặt như thế, mọi người có thể góp ý với mình nếu có từ nào hay hơn nhé.
Niềm vui đó chẳng qua chỉ là diễn ở trên màn hình mà thôi.
Sau khi ghi hình trở lại hậu trường, Uông Bình nhìn những món ăn cầu kỳ tinh xảo mà fans gửi tặng, một miếng cũng ăn không vô. Uông Bình rất lo lắng, anh không lo mình biểu hiện không tốt, mà là lo...
Dù sao Hạng Kiệt cũng là người từng được nhận giải về diễn xuất.
Nhưng mà không có giải cũng đâu có nghĩa là không được... Cậu đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, cậu không muốn chùn bước.
Uông Bình thở dài, gục mặt xuống úp mặt vào trong khuỷu tay, đây là phim của Ngô Quang Tễ đấy, lỡ mất cơ hội này, cậu sẽ cách giấc mơ điện ảnh của mình càng xa.
Lúc này, Quý Tẩu vừa vặn đi tới cửa phòng làm việc của Ngô Quang Tễ, anh vừa định đẩy cửa vào, bỗng nhiên đứng sững lại, nhìn chằm chằm cánh cửa mà suy nghĩ điều gì. Ba ngày trước, Kỷ Trạch Dương gọi điện thoại cho anh, nói bóng gió hỏi anh có thể nói vài lời tốt đẹp trước mặt Ngô Quang Tễ không?
Quý Tẩu rất không vui, anh đã suy nghĩ chuyện của anh Uông Bình từ lâu rồi, anh sẽ bảo vệ giấc mộng của anh ấy, sẽ khiến anh ấy và mình cùng được đóng phim.
Làm sao lại đến lượt người khác nói chen vào chứ?
Sau cùng, Quý Tẩu nói với Kỷ Trạch Dương như vậy: "Uông Bình rất giỏi, anh ấy không cần sự trợ giúp của bất kì ai cả, chỉ bằng năng lực của bản thân anh ấy là đủ rồi."
Kỷ Trạch Dương: "...Hả?"
Quý Tẩu mặc kệ anh ta a với hả cái gì mà cứ thế cúp luôn điện thoại, cho đến ngày hôm nay.
Thật ra Quý Tẩu cũng không thật sự chắc chắn như những gì anh nói, dựa vào phần thể hiện của anh Uông Bình, đúng là rất hoàn hảo, bọn họ đều công nhận phần thể hiện của Uông Bình là tốt nhất, cho dù là Hạng Kiệt cũng không bằng anh ấy.
Nhưng đạo diễn cũng nói: Uông Bình quá đẹp.
Đây thật là một quả bom hẹn giờ tùy-lúc-phát-nổ.
Nhưng mà...
Quý Tẩu nhìn cánh cửa trước mặt, đôi mắt nheo lại nghiêm nghị, mặc kệ phải dùng cách gì, anh chắc chắn sẽ làm cho Uông Bình và mình có thể đóng phim cùng nhau, nhất định bảo vệ... giấc mơ không dễ gì mới có cơ hội thực hiện này của anh Uông Bình.
Quý Tẩu nghĩ vậy liền đẩy cửa vào.
Vào giây phút Quý Tẩu mở cửa, Uông Bình cũng ngẩng mặt ra khỏi khuỷu tay của mình, vỗ vỗ đôi má cho tỉnh táo, chuẩn bị tiếp tục công việc.
Uông Bình chuẩn bị hòa mình vào guồng quay công việc lại không biết, vào lúc anh và ai đó còn chưa quen nhau, người ấy đã bắt đầu bảo vệ anh rồi.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Lúc Quý Tẩu đẩy cửa bước vào, Ngô Quang Tễ mỉm cười với anh một cái: "Quý Tẩu đến rồi à. Đến đây, hôm nay gọi cháu tới đây là để cháu tự xem trong ba người này thì lối diễn của ai phù hợp với cháu nhất?"
Ba người?
Quý Tẩu đi tới, anh thấy trước mặt Ngô Quang Tễ đặt ba bản sơ yếu lý lịch gồm Hạng Kiệt, Uông Bình, Tiết Tân Tín.
"Chú đang phân vân." Ngô Quang Tễ hít một hơi thuốc, nhả khói, ông cười nói: "Cháu là nam chính mà, tự cháu thử nghĩ xem ai sẽ hợp với mình nhất?"
Quý Tẩu ngồi xuống, anh lập tức vơ lấy tập hồ sơ của Tiết Tân Tín ném qua một bên.
"Sao thế, cậu ta không ổn à?" Ngô Quang Tễ hỏi.
"Là cái người ở buổi casting đầu tiên đứng tựa vào cửa rồi bị rơi xuống nước đó à?" Quý Tẩu mí mắt cũng không thèm nhấc: "Không được!"
"Cháu còn nhớ à?" Ngô Quang Tễ cười đến mức lại thêm mấy nếp nhăn ở khóe mắt.
Sao lại không nhớ chứ, đây rõ ràng là một cái bẫy, ông ấy muốn kiểm tra anh tột cùng hiểu những người đến tham gia thử vai đến mức nào, nếu như anh đưa ra yêu cầu xem lại video buổi hôm đó, hoặc là cứ dùng dằng mãi vấn đề của Tiết Tân Tín, vậy sẽ không còn tư cách để tiếp tục giúp đạo diễn chọn người nữa.
"Hai người còn lại thì cháu không đến xem buổi hôm thứ hai, có video không ạ?" Quý Tẩu hỏi.
"Không cần xem nữa. Đấy chỉ là một buổi kiểm tra sức khỏe mà thôi, hai người đó đều đạt."
Quý Tẩu dùng một phút đồng hồ nhảy qua hai cái bẫy của đạo diễn, sau đó lại dùng một phút đồng hồ đưa phần hồ sơ của Hạng Kiệt cho đạo diễn.
"Vậy thì chọn Hạng Kiệt đi." Quý Tẩu nói: "Người nhận được giải Diễn viên mới Xuất sắc nhất của giải Bách hoa năm ngoái vậy chắc cũng có năng lực thật sự."
Mí mắt của Ngô Quang Tễ giật giật, ông vươn tay nhận lấy phần hồ sơ của Hạng Kiệt.
Quý Tẩu uống một hớp nước, cẩn thận quan sát ánh mắt của Ngô Quang Tễ ngồi đối diện, không hề gợn sóng. Chỉ cần một cái liếc mắt, Quý Tẩu có thể nhìn thấu được Ngô Quang Tễ, ông ấy rất khắt khe với tác phẩm điện ảnh của mình, cẩn thận tỉ mỉ, nhưng cũng rất bảo thủ.
Lúc đầu đồng ý để Quý Tẩu chọn nam chính số một số hai theo ý anh, bởi vì Ngô Quang Tễ biết rằng, Quý Tẩu chọn ai cũng có năng lực diễn xuất tốt.
Nhưng mà về một người nam chính khác thì...
Phỏng chừng Quý Tẩu chọn người nào, ông ấy có thể lôi ra một đống lỗi của người đó ra mà nói.
"Hạng Kiệt." Ngô Quang Tễ cười nói: "Tuổi có hơi lớn, mất đi cái cảm giác hoạt bát của tuổi trẻ."
Quý Tẩu không nói lời nào.
Ngô Quang Tễ bỏ hồ sơ của Hạng Kiệt xuống, lại cầm lấy hồ sơ của Uông Bình giơ lên trước mặt: "Cậu bé Uông Bình này biểu hiện ở hai lần thử vai đều rất tốt, chỉ là chú còn do dự..."
"Bởi vì khuôn mặt quá đẹp?" Quý Tẩu hỏi: "Đã vậy thì chọn Hạng Kiệt đi!"
"Không." Ngô Quang Tễ nói: "Trang điểm kĩ càng một chút, biến xấu thành đẹp thì khó, chứ biến đẹp thành xấu thì có hề gì."
"Chú muốn chọn Uông Bình." Ngô Quang Tễ cuối cùng hỏi lại: "Cháu cảm thấy thế nào?"
"Mọi chuyện nghe theo đạo diễn."
Quý Tẩu hơi hơi rũ mắt, anh ẩn đi tất cả cảm xúc xuống dưới hàng mi. Anh có thể đóng phim chung với Uông Bình rồi, ước mơ của anh ấy, anh cũng bảo vệ được rồi.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Uông Bình kết thúc công việc về đến nhà, mệt mỏi cả ngày càng không muốn ăn uống gì, đám người Turn On gọi món tôm hùm đất về phòng, khiến anh thèm mà không được ăn, tức đến mức lăn lộn trên mặt đất mấy vòng.
A a a a, thật là bực mình quá hà!! Uông Bình tuyệt vọng lăn qua lăn lại, lúc phải chờ thư thông báo trúng tuyển cũng không khó chịu dư này nữa!!
"Uông Bình!!"
Uông Bình vừa mới lăn từ góc sofa đến trước tivi, đang chuẩn bị lăn ngược một vòng nữa để về chỗ cũ, đèn phòng khách bỗng bị ai đó bật lên, Kỷ Trạch Dương chạy vội vào trong phòng, ngó dáo dác khắp phòng rốt cuộc cũng tìm thấy Uông Bình đang nằm co trong một góc nhà.
Kỷ Trạch Dương chạy lại chỗ Uông Bình, một tay kéo Uông Bình lên khỏi mặt đất, vui vẻ ôm anh một cái thật chặt.
"Đến rồi, thật sự đã đến rồi!"
Uông Bình giật thót mình, anh vùng ra khỏi vòng ôm của Kỷ Trạch Dương, hoảng sợ tựa vào mặt tường: "Anh Trạch Dương?"
Kỷ Trạch Dương vui đến quay cuồng: "Đúng!"
"Anh là con gái thật hả????" Uông Bình sợ đến ngu người. Đây là một tin lớn đó nha, người đại diện sớm tối đều ở cạnh nhóm Turn On, một người có yết hầu, hóa ra lại là con gái?!
Kỷ Trạch Dương: "..."
Kỷ Trạch Dương vung tay cho Uông Bình một cú Như Lai thần chưởng, lại dùng ngón võ móng diều hâu lôi Uông Bình từ trên tường xuống: "Nói luyên thuyên cái gì?"
"Anh vừa nói đến mà? Không phải là cái đó đó đến... à?"
"Cút cụ cậu đi, là cái này tới nè!" Kỷ Trạch Dương dí một tờ giấy có đóng dấu đến trước mặt Uông Bình, múa may quay cuồng: "Phim của Ngô Quang Tễ! Ngày mai ký hợp đồng! Anh lập tức đi bảo bên phòng pháp lý chuẩn bị!"
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Sáng hôm sau khi Uông Bình tỉnh dậy vẫn như chưa từ trong cơn mơ bừng tỉnh dậy, mơ màng để ekip mà Kỷ Trạch Dương đưa đến giúp anh mặc đồ, làm tóc, trang điểm.
Đến tận lúc sắp ra cửa, Uông Bình mới kịp phản ứng lại.
Anh thật sự sắp đi ký hợp đồng rồi!
Lần đầu đóng phim của anh, sắp trao cho Ngô Quang Tễ rùi ó!!
Ngoài trời đổ một trận mưa to cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của Uông Bình.
Ở một góc khác của thủ đô, nhà Quý Tẩu.
Hôm nay, Quý Tẩu thay một bộ âu phục hoàn toàn mới, thắt cà vạt cẩn thận, dùng chiếc khuy cài áo bằng vàng ròng của hãng Aurora mới ra mùa này, cầm theo một chiếc ô đen, bước đến trước cửa thang máy, anh đứng thẳng soi mình trước cửa kính của thang máy.
"Anh Uông Bình." Quý Tẩu giơ tay chỉnh cà vạt, nụ cười ấm như nắng chiều: "Cuối cùng cũng đến lúc em đi gặp anh rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
"Cho dù chúng ta vẫn chưa có quen nhau, nhưng em vẫn sẽ cố gắng bảo vệ anh." (Máu văn đột nhiên nổi lên)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất