Chương 17
Edit: Hạ Du
Beta: Yuri
Rõ ràng không có gió, nhưng sau khi Quý Tẩu nói xong câu kia, Hạng Kiệt cảm giác như có một trận gió đông lạnh như băng thổi qua, lạnh đến mức cậu ta cảm thấy đau như đao cắt vậy.
Phút chốc sau, thật sự có một cơn gió thổi qua người Hạng Kiệt, là gió do Uông Bình chạy qua mang đến, cậu giơ một ly nước giữ ấm, vội vã chạy đến trước mặt Qúy Tẩu, nhanh chóng mở nắp ra.
"Uống chút nước nóng đi." Uông Bình nâng ly nước ấm tới trước mặt Quý Tẩu, "Không nóng, tôi đã thêm một ít nước khoáng rồi."
Miệng ly làm bằng inox chiếu ngược sống mũi cao của Quý Tẩu, Quý Tẩu do dự một lát, hỏi: "Ly của anh hả?"
"Đã là lúc nào rồi mà còn quan tâm có phải ly của tôi hay không!"
Mi mắt xinh đẹp của Uông Bình nhíu lại, trực tiếp đặt ly giữ ấm bên miệng Quý Tẩu, giơ tay đút cho anh.
Hai tay Quý Tẩu che bụng mình, uống gần nửa ly trên tay Uông Bình mới mỉm cười tỏ ý với Uông Bình là mình ổn rồi.
"Không uống nữa?" Uông Bình hạ ly xuống, ân cần nói, "Vậy cậu còn đau không?"
Quý Tẩu nhìn lướt qua vali hành lý của Hạng Kiệt, nở nụ cười có chút gượng gạo: "Ừm, một chút xíu."
"Có thể đi được là được, cậu mau về nằm đi."
Uông Bình đậy chặt ly giữ ấm, đỡ Quý Tẩu, vừa vòng qua Hạng Kiệt không biết tại sao còn đang đứng ngẩn người trong tuyết, bỗng nhiên phản ứng lại, lễ phép quay đầu nói tạm biệt.
"Ồ Hạng Kiệt, bái bai!"
Ồ Hạng Kiệt, còn bái bai, người này có ý gì?
Dùng âm thanh tùy tiện và qua loa lấy lệ thế này, giống như người này có hay không ở đây cũng được vậy.
Anh ta dựa vào cái gì hoàn toàn trong sạch trong chuyện này?!
Chỉ bằng gương mặt đó sao?
Hạng Kiệt giận đến muốn nổ tung, bỗng nhiên quay đầu lại, chuẩn bị bất chấp mà xé rách da mặt ở ngay cửa, dù sao chân trần không sợ kẻ mang giày, cậu ta cũng muốn xem xem hôm nay ai là người bị chụp phải màn này mà bị ảnh hưởng.
Ngay lúc Hạng Kiệt quay đầu lại, Quý Tẩu xuyên qua vai Uông Bình đang lạnh lùng nhìn cậu ta, ánh mắt chứa đầy sự cảnh cáo và uy hiếp.
Trong lòng Hạng Kiệt run lên, không nói ra được một câu nào.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Không thể không nói, tối nay Quý đại ảnh đế cảm thấy vô cùng thoải mái, mượn việc đau bụng lừa anh Uông Bình cùng mình ở phòng ăn cơm.
Sau khi Uông Bình tắm xong, mặc một bộ áo ngủ tơ tằm hơi hở, mái tóc mềm mại, nằm vùi trên ghế salon là cảnh bình thường khó mà nhìn thấy được.
Đáng tiếc.
Mỹ trung bất túc*. Trong bữa cơm này có cả Kỷ Trạch Dương.
*Mỹ trung bất túc: tốt đẹp nhưng chưa hoàn thiện, vẫn có chỗ cần cải thiện
Quý Tẩu rất muốn nói với Kỷ đại quản lý, trong một phòng thật sự không cần hai người đàn ông họ jì, mong anh ta sẽ biết.
*Quý Tẩu tiếng Trung là 季走 (jìzǒu), còn Kỷ Trạch Dương là 纪泽阳 (Jìzéyáng)
Cơm nước xong xuôi, Uông Bình xác định Quý Tẩu không sao thì về phòng xem kịch bản.
Sáng sớm hôm sau, hai người hóa trang xong đi đến trường quay, vừa đi vào đã nhìn thấy rất nhiều diễn viên quần chúng tướng mạo nghiêm chỉnh, mặc quần áo diễn, có hai người mặc cổ trang giống của Quý Tẩu và Uông Bình.
Uông Bình từ xa nhìn lại, nhận ra một cô gái là Đào Nhã Bách, diễn vai nữ phụ, là sư tỷ Giang Nhạn của cậu và Quý Tẩu.
Còn chàng trai kia là người mới, Uông Bình không biết cậu, chắc là thay thế vị trí của Hạng Kiệt, diễn vai sư huynh Đỗ Mặc.
Hai diễn viên đều không nổi tiếng.
Uông Bình và Quý Tẩu sóng vai bước vào, vừa tới gần hai người, họ như cảm nhận được gì đó mà quay đầu lại.
"Thầy Quý, thầy Uông" Chàng trai mở miệng trước, "Xin chào, em là Trần Nguyên mới gia nhập, mọi người gọi em tiểu Trần là được."
Nhưng Đào Nhã Bách lại không có một chút e dè nào, sau khi cô nhìn thấy Uông Bình xuất hiện, ánh mắt không hề chuyển đổi dừng trên mặt Uông Bình, tai và cổ đều đỏ lên.
Quý Tẩu nhìn thấy cảnh này.
"Anh Uông Bình." Đào Nhã Bách đợi Trần Nguyên giới thiệu xong lập tức tiến lên hai bước, giơ lên túi giấy mang theo bên người, "Rất vui được biết anh, đây là quà tặng cho anh ạ."
Ở đây địa vị Quý Tẩu lớn nhất, Đào Nhã Bách không để ý anh mà đi thẳng đến chỗ Uông Bình, xem ra thật sự là... đến vì anh Uông Bình.
Quý Tẩu lạnh lùng nhìn Đào Nhã Bách.
Uông Bình nhìn túi quà, lại nhìn Đào Nhã Bách, không nhịn được kích động xoa xoa tay...
Các đồng chí Em gái tặng quà! Em gái tặng quà này!
Cái này thật khó để không cảm thấy vui!
Thậm chí Uông Bình cảm thấy vui đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Có sao nói vậy, cho tới bây giờ Uông Bình chưa từng nhận quà của em gái.
Không nói đến việc trong giới vì tránh hiềm nghi, trước kia khi còn đi học, duyên của Uông Bình với các bạn nữ khác đã rất kém.
Hễ là nơi Uông Bình xuất hiện sẽ có những cô gái mày kéo tao kéo, cuối cùng lại lôi kéo nhau cách xa cậu ba mét.
Bạn của Uông Bình đối với hiện tượng này có lời giải thích rất có đạo lý, tất nhiên những cô gái này chê dáng dấp Uông Bình quá đẹp, chỉ có thể ngưỡng mộ nhưng không thể gần gũi.
Dù sao nói thế nào đi nữa! Lòng thật kích động! Tay run rẩy!
Uông Bình đưa tay, vui vẻ ra mặt chuẩn bị nhận quà, chữ cảm ơn mới có một chữ "C" đã nghe thấy...
"Chị thiên vị..." Quý Tẩu dường như có chút tủi thân, cúi đầu, "Tôi không có quà sao?"
Đào Nhã Bách: "Ờ..."
Có sao nói vậy, quả thật Đài Nhã Bách không có chuẩn bị cho Quý Tẩu, người đại diện đã nhắc nhở cô phải lễ phép chu toàn, phải tặng từ người có địa vị cao, không thể bên nặng bên nhẹ.
Nhưng mà!
Cô đưa lễ vật cho người mình thích có được không? Thích thì làm gì có địa vị cao thấp, cho nên Đào Nhã Bách rất có cá tính đã bí mật giấu quà của Quý Tẩu trên xe, dù sao thì Quý Tẩu không vui cũng không thể hỏi ngay trước mặt cô.
Nói chung không, thể, trước mặt...
Đào Nhã Bách nhìn Quý Tẩu trước mặt đang vẻ mặt "cún con", cảm giác trước kia nghe được những tin đồn của ảnh đế quả nhiên không phải thật.
"Không sao không sao." Uông Bình là một đàn anh tốt, chưa từng nhìn thấy đàn em khó chịu như vậy bao giờ, vội vàng đưa túi quà vừa nhận đến trước mặt Quý Tẩu, "Haiz, sao có thể chưa chuẩn bị cho cậu được, cái này nhất định là tặng cho cả hai chúng ta!"
"Tôi lấy cái này là được." Uông Bình tùy tiện lấy một cái, mò ra một dải ruy băng không có giá trị từ trong túi, sau đó nhét túi quà vào tay Quý Tẩu, "Những thứ này cũng cho cậu, cầm lấy, đừng buồn."
Đào Bách Nhã nhìn túi quà cho người mình thích cứ như vậy bị đưa đi đưa lại, còn không có đất mà nói gì, thậm chí cô không kịp tức giận, chỉ kịp chấn động.
Chấn động là, Quý Tẩu cầm quà mỉm cười.
"Cảm ơn anh Uông Bình." Quý Tẩu cười nói với Uông Bình, quay đầu lại cười với Đào Nhã Bách, "Cảm ơn chị 'cổ vịt'."
*Nhã Bách 雅柏 (Yǎbǎi/bó/bò) và cổ vịt 鸭脖 (Yābó)
Đào Nhã Bách: "..."
Cậu ta đọc sai tên tôi rồi có phải không! Cậu ta cố ý!
"Chị Nhã Bách, sắp bắt đầu rồi, đạo diễn Ngô yêu cầu rất cao, ông hay đi lại quanh phim trường, luyện tập một chút đi." Quý Tẩu nhìn mặt Đào Nhã Bách, nhàn nhạt nói.
"Đúng vậy, đi, chúng ta cũng nhanh đến trường quay đi!" Uông Bình lập tức kéo cổ tay Quý Tẩu, lôi anh vào trong.
Ngay lập tức, nụ cười của Quý Tẩu quay trở lại.
Đào Nhã Bách nhìn bóng lưng hai người, rơi vào trầm tư, lật mặt như lật sách, đây chính là lật mặt như lật sách trong truyền thuyết đúng không?
Ở ngoài mặc kệ mọi người có miệng lưỡi bén nhọn đến cỡ nào thì một khi đến trước ống kính cũng phải theo thật thà ngoan ngoãn cẩn trọng.
Hôm nay quay cảnh trước ngày sinh nhật.
Địa điểm là quảng trường nhỏ trong sư môn, trên quảng trường, ánh đèn tạo nên không khí chạng vạng tối mùa hè, diễn viên quần chúng tụm năm tụm ba người đứng người ngồi, so kiếm, nói chuyện trời đất, thoải mái nhàn rỗi, xem nhẹ hai vị thiếu niên đang đứng trung bình tấn ngay giữa quảng trường, nâng một cái vại lớn, thì chính xác là như vậy.
Tiêu Tồn Đăng và Diệp Minh Hoài mỗi người một vại, ngược lại Tiêu Tồn Đăng vẫn nhẹ nhàng, bình thản, còn Diệp Minh Hoài thì lại đầy đầu mồ hôi, hai chân và cánh tay đều run rẩy.
Diệp Minh Hoài thảm hại cực kỳ, vừa định để Tiêu Tồn Đăng giúp y thì một vạt váy dài màu hồng lọt vào tầm mắt.
"Ha ha." Giang Nhạn vòng mấy vòng trước mặt hai người đang nâng vại, dừng ở trước mặt Diệp Minh Hoài, cười không có ý tốt, "Sư đệ, tháng này bị sự phụ phạt lần thứ mấy rồi?"
Vẻ mặt Diệp Minh Hoài lúng túng, không muốn để ý tới nàng, mắt nhìn sang một bên.
"Hừ." Giang Nhạn ôm cánh tay, "Đệ không nói ta cũng nhớ, lần thứ 3 của tháng này, hôm nay mới là mười lăm trăng tròn, có một số người, có khi thật sự không biết dạy dỗ."
"Rốt cuộc tỷ muốn làm gì." Diệp Minh Hoài tức giận ngẩng đầu trừng Giang Nhạn.
"Đệ dám nói chuyện kiểu đó với sư tỷ hả?!"
"Được rồi Giang Nhạn." Đỗ Mặc nhìn hai người sắp mở miệng cãi nhau khẽ lắc đầu, bước đến giữa Diệp Minh Hoài và Tiêu Tồn Đăng, móc ra hai cái bánh bao, một trái một phải đút cho hai người ăn.
"Sư phụ cũng thật là..." Chân mày Đỗ Mặc chau lại, "Phạt cái gì cũng không thể phạt không được ăn cơm chứ."
"Đệ cũng thấy vậy." Ăn cái gì cũng không ngăn nổi cái miệng Diệp Minh Hoài, hắn muôn vàn cảm khái, "Sư huynh, huynh đúng là người tốt, ôi, đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì?!" Giang Nhạn liếc Diệp Minh Hoài một cái.
"Đáng tiếc sư huynh mặc dù tốt nhưng lại nhìn trúng sư tỷ người hung dữ như vậy." Diệp Minh Hoài bỉ ổi nói.
"Đệ!"
Giang Nhạn nổi trận lôi đình, giơ tay chuẩn bị đánh cùng Diệp Minh Hoài một chút thì bị Đỗ Mặc ngăn lại, hai người da thịt chạm nhau, cuối cùng đỏ mặt quay lưng, không ai để ý đến ai.
Một lát sau, Giang Nhạn chạy đi.
Đỗ Mặc do dự tại chỗ một chút, cuối cùng vẫn là quay đầu đuổi theo.
Hai người cùng chạy ra khỏi tầm ngắm của camera, Diệp Minh Hoài và Tiêu Tồn Đăng cũng không có bữa tối.
"OK, cut." Ngô Quang Tế mặc dù nói vậy nhưng lại bổ xung, "Hai mươi phút sau quay lại một lần, Đào Nhã Bách đến đây, nói một chút vấn đề."
Quay phim hai ngày, đoàn phim chưa từng xảy ra việc đạo diễn nói vấn đề này, trong chốc lát, không khí có chút khẩn trương.
Đào Nhã Bách vội đi theo học tập, cũng không còn tâm trạng nhớ tới đối tượng mình thầm mến.
Quay cảnh này tính cả đoạn đặc tả tổng cộng mất năm tiếng, buổi chiều hai giờ mọi người mới quay xong, rảnh rỗi đi ăn cơm.
Nguyên cả buổi sáng nay Đào Nhã Bách cũng không quá dễ dàng, nhưng bản thân cô không phải người một kích đã gục, dù sao buổi chiều cô cũng không có cảnh quay, sau này cô và Uông Bình cũng không có thời gian cùng nhau diễn, bây giờ mà không cố gắng thì sẽ chậm mất đó!
Đào Nhã Bách nhìn trợ lý mang món xào cay về, nhanh chóng bước tới bên cạnh Uông Bình, nhiệt tình nói, "Anh Uông Bình, chúng ta...."
"Anh Uông Bình." Quý Tẩu và Đào Nhã Bách vô cùng "ăn ý", cùng nhau mở miệng, "Anh thấy lúc nãy em diễn như thế nào?"
Uông Bình đắm chìm trong cảm xúc lúc quay phim, còn đang suy nghĩ đến cảnh diễn buổi chiều cậu quay cùng Quý Tẩu, bất chợt nghe được hai âm thanh, cậu trực tiếp bỏ qua Đào Nhã Bách, chỉ nghe vấn đề của Quý Tẩu, cũng qua vài giây mới phản ứng được.
Vẻ mặt Uông Bình hoảng hốt, nhìn Quý Tẩu, mờ mịt hỏi anh: "Tôi? Đánh giá? Ảnh đế?"
Clgt này...
Uông Bình rất tự biết sức mình! Uông Bình cậu có tài đức gì!
"Em không phải ảnh đế, ở đây em chỉ là một diễn viên bình thường, là đàn em của anh thôi." Quý Tẩu lạnh lợi nhìn Uông Bình, trong mắt viết bốn chữ chăm học hay hỏi.
"Bé ngoan" Quý Tẩu nói với Uông Bình: "Học trưởng, có thể chỉ bảo nhiều hơn không?"
"Khụ..." Uông Bình mất tự nhiên ho khan một tiếng.
Uông Bình có chút hiểu ý của Quý Tẩu.
Cho dù Quý Tẩu có phải ảnh đế hay không, dù sao năm đó tuổi còn nhỏ, có lúc lòng tin cũng không đủ, cần người khác khích lệ nhiều hơn.
Dĩ nhiên Uông Bình cũng không cần dùng mấy lời giả dối đi khen Quý Tẩu, cậu chỉ cần dựa vào sự thật trả lời là được, Quý Tẩu là phái thực lực chân chính, mỗi một cảnh quay đều có thể diễn tình tiết vững chắc, là tài nghệ Uông Bình theo không kịp.
"Cái đó còn cần phải nói?" Uông Bình cười nhìn Quý Tẩu, hoàn toàn bỏ quên Đào Nhã Bách bên cạnh, "Đương nhiên là tốt nhất rồi."
"Vậy anh... khen ngợi em một chút?" Quý Tẩu nhìn biểu bình đã rạn nứt của Đào Nhã Bách, giả bộ dè dặt, ngoan ngoãn nói yêu cầu cho Uông Bình.
Uông Bình nhìn thấy Quý Tẩu như vậy, trong lòng bỗng nhiên mềm mại, đúng là một đứa nhỏ đáng yêu.
Uông Bình mỉm cười, đưa tay ra sau đầu Quý Tẩu.
Uông Bình xòe bàn tay đặt lên đầu Quý Tẩu, cả lòng bàn tay áp lên mái tóc mềm mại, ngón trỏ của cậu vừa vặn chạm vào xoáy tóc Quý Tẩu, tùy ý ngón trỏ đặt lên trên xoáy tóc, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Khen ngợi, khen ngợi." Uông Bình nói, "Quý Tẩu của chúng ta là chàng trai diễn tốt nhất trong phim trường, cậu nói có đúng không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Quả thật, nhìn từ cái khía cạnh giả vờ ngoan ngoãn mà nói, Quý Tẩu của chúng ta đúng thật là, có kỹ thuật diễn siêu nhất toàn trường.
Beta: Yuri
Rõ ràng không có gió, nhưng sau khi Quý Tẩu nói xong câu kia, Hạng Kiệt cảm giác như có một trận gió đông lạnh như băng thổi qua, lạnh đến mức cậu ta cảm thấy đau như đao cắt vậy.
Phút chốc sau, thật sự có một cơn gió thổi qua người Hạng Kiệt, là gió do Uông Bình chạy qua mang đến, cậu giơ một ly nước giữ ấm, vội vã chạy đến trước mặt Qúy Tẩu, nhanh chóng mở nắp ra.
"Uống chút nước nóng đi." Uông Bình nâng ly nước ấm tới trước mặt Quý Tẩu, "Không nóng, tôi đã thêm một ít nước khoáng rồi."
Miệng ly làm bằng inox chiếu ngược sống mũi cao của Quý Tẩu, Quý Tẩu do dự một lát, hỏi: "Ly của anh hả?"
"Đã là lúc nào rồi mà còn quan tâm có phải ly của tôi hay không!"
Mi mắt xinh đẹp của Uông Bình nhíu lại, trực tiếp đặt ly giữ ấm bên miệng Quý Tẩu, giơ tay đút cho anh.
Hai tay Quý Tẩu che bụng mình, uống gần nửa ly trên tay Uông Bình mới mỉm cười tỏ ý với Uông Bình là mình ổn rồi.
"Không uống nữa?" Uông Bình hạ ly xuống, ân cần nói, "Vậy cậu còn đau không?"
Quý Tẩu nhìn lướt qua vali hành lý của Hạng Kiệt, nở nụ cười có chút gượng gạo: "Ừm, một chút xíu."
"Có thể đi được là được, cậu mau về nằm đi."
Uông Bình đậy chặt ly giữ ấm, đỡ Quý Tẩu, vừa vòng qua Hạng Kiệt không biết tại sao còn đang đứng ngẩn người trong tuyết, bỗng nhiên phản ứng lại, lễ phép quay đầu nói tạm biệt.
"Ồ Hạng Kiệt, bái bai!"
Ồ Hạng Kiệt, còn bái bai, người này có ý gì?
Dùng âm thanh tùy tiện và qua loa lấy lệ thế này, giống như người này có hay không ở đây cũng được vậy.
Anh ta dựa vào cái gì hoàn toàn trong sạch trong chuyện này?!
Chỉ bằng gương mặt đó sao?
Hạng Kiệt giận đến muốn nổ tung, bỗng nhiên quay đầu lại, chuẩn bị bất chấp mà xé rách da mặt ở ngay cửa, dù sao chân trần không sợ kẻ mang giày, cậu ta cũng muốn xem xem hôm nay ai là người bị chụp phải màn này mà bị ảnh hưởng.
Ngay lúc Hạng Kiệt quay đầu lại, Quý Tẩu xuyên qua vai Uông Bình đang lạnh lùng nhìn cậu ta, ánh mắt chứa đầy sự cảnh cáo và uy hiếp.
Trong lòng Hạng Kiệt run lên, không nói ra được một câu nào.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Không thể không nói, tối nay Quý đại ảnh đế cảm thấy vô cùng thoải mái, mượn việc đau bụng lừa anh Uông Bình cùng mình ở phòng ăn cơm.
Sau khi Uông Bình tắm xong, mặc một bộ áo ngủ tơ tằm hơi hở, mái tóc mềm mại, nằm vùi trên ghế salon là cảnh bình thường khó mà nhìn thấy được.
Đáng tiếc.
Mỹ trung bất túc*. Trong bữa cơm này có cả Kỷ Trạch Dương.
*Mỹ trung bất túc: tốt đẹp nhưng chưa hoàn thiện, vẫn có chỗ cần cải thiện
Quý Tẩu rất muốn nói với Kỷ đại quản lý, trong một phòng thật sự không cần hai người đàn ông họ jì, mong anh ta sẽ biết.
*Quý Tẩu tiếng Trung là 季走 (jìzǒu), còn Kỷ Trạch Dương là 纪泽阳 (Jìzéyáng)
Cơm nước xong xuôi, Uông Bình xác định Quý Tẩu không sao thì về phòng xem kịch bản.
Sáng sớm hôm sau, hai người hóa trang xong đi đến trường quay, vừa đi vào đã nhìn thấy rất nhiều diễn viên quần chúng tướng mạo nghiêm chỉnh, mặc quần áo diễn, có hai người mặc cổ trang giống của Quý Tẩu và Uông Bình.
Uông Bình từ xa nhìn lại, nhận ra một cô gái là Đào Nhã Bách, diễn vai nữ phụ, là sư tỷ Giang Nhạn của cậu và Quý Tẩu.
Còn chàng trai kia là người mới, Uông Bình không biết cậu, chắc là thay thế vị trí của Hạng Kiệt, diễn vai sư huynh Đỗ Mặc.
Hai diễn viên đều không nổi tiếng.
Uông Bình và Quý Tẩu sóng vai bước vào, vừa tới gần hai người, họ như cảm nhận được gì đó mà quay đầu lại.
"Thầy Quý, thầy Uông" Chàng trai mở miệng trước, "Xin chào, em là Trần Nguyên mới gia nhập, mọi người gọi em tiểu Trần là được."
Nhưng Đào Nhã Bách lại không có một chút e dè nào, sau khi cô nhìn thấy Uông Bình xuất hiện, ánh mắt không hề chuyển đổi dừng trên mặt Uông Bình, tai và cổ đều đỏ lên.
Quý Tẩu nhìn thấy cảnh này.
"Anh Uông Bình." Đào Nhã Bách đợi Trần Nguyên giới thiệu xong lập tức tiến lên hai bước, giơ lên túi giấy mang theo bên người, "Rất vui được biết anh, đây là quà tặng cho anh ạ."
Ở đây địa vị Quý Tẩu lớn nhất, Đào Nhã Bách không để ý anh mà đi thẳng đến chỗ Uông Bình, xem ra thật sự là... đến vì anh Uông Bình.
Quý Tẩu lạnh lùng nhìn Đào Nhã Bách.
Uông Bình nhìn túi quà, lại nhìn Đào Nhã Bách, không nhịn được kích động xoa xoa tay...
Các đồng chí Em gái tặng quà! Em gái tặng quà này!
Cái này thật khó để không cảm thấy vui!
Thậm chí Uông Bình cảm thấy vui đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Có sao nói vậy, cho tới bây giờ Uông Bình chưa từng nhận quà của em gái.
Không nói đến việc trong giới vì tránh hiềm nghi, trước kia khi còn đi học, duyên của Uông Bình với các bạn nữ khác đã rất kém.
Hễ là nơi Uông Bình xuất hiện sẽ có những cô gái mày kéo tao kéo, cuối cùng lại lôi kéo nhau cách xa cậu ba mét.
Bạn của Uông Bình đối với hiện tượng này có lời giải thích rất có đạo lý, tất nhiên những cô gái này chê dáng dấp Uông Bình quá đẹp, chỉ có thể ngưỡng mộ nhưng không thể gần gũi.
Dù sao nói thế nào đi nữa! Lòng thật kích động! Tay run rẩy!
Uông Bình đưa tay, vui vẻ ra mặt chuẩn bị nhận quà, chữ cảm ơn mới có một chữ "C" đã nghe thấy...
"Chị thiên vị..." Quý Tẩu dường như có chút tủi thân, cúi đầu, "Tôi không có quà sao?"
Đào Nhã Bách: "Ờ..."
Có sao nói vậy, quả thật Đài Nhã Bách không có chuẩn bị cho Quý Tẩu, người đại diện đã nhắc nhở cô phải lễ phép chu toàn, phải tặng từ người có địa vị cao, không thể bên nặng bên nhẹ.
Nhưng mà!
Cô đưa lễ vật cho người mình thích có được không? Thích thì làm gì có địa vị cao thấp, cho nên Đào Nhã Bách rất có cá tính đã bí mật giấu quà của Quý Tẩu trên xe, dù sao thì Quý Tẩu không vui cũng không thể hỏi ngay trước mặt cô.
Nói chung không, thể, trước mặt...
Đào Nhã Bách nhìn Quý Tẩu trước mặt đang vẻ mặt "cún con", cảm giác trước kia nghe được những tin đồn của ảnh đế quả nhiên không phải thật.
"Không sao không sao." Uông Bình là một đàn anh tốt, chưa từng nhìn thấy đàn em khó chịu như vậy bao giờ, vội vàng đưa túi quà vừa nhận đến trước mặt Quý Tẩu, "Haiz, sao có thể chưa chuẩn bị cho cậu được, cái này nhất định là tặng cho cả hai chúng ta!"
"Tôi lấy cái này là được." Uông Bình tùy tiện lấy một cái, mò ra một dải ruy băng không có giá trị từ trong túi, sau đó nhét túi quà vào tay Quý Tẩu, "Những thứ này cũng cho cậu, cầm lấy, đừng buồn."
Đào Bách Nhã nhìn túi quà cho người mình thích cứ như vậy bị đưa đi đưa lại, còn không có đất mà nói gì, thậm chí cô không kịp tức giận, chỉ kịp chấn động.
Chấn động là, Quý Tẩu cầm quà mỉm cười.
"Cảm ơn anh Uông Bình." Quý Tẩu cười nói với Uông Bình, quay đầu lại cười với Đào Nhã Bách, "Cảm ơn chị 'cổ vịt'."
*Nhã Bách 雅柏 (Yǎbǎi/bó/bò) và cổ vịt 鸭脖 (Yābó)
Đào Nhã Bách: "..."
Cậu ta đọc sai tên tôi rồi có phải không! Cậu ta cố ý!
"Chị Nhã Bách, sắp bắt đầu rồi, đạo diễn Ngô yêu cầu rất cao, ông hay đi lại quanh phim trường, luyện tập một chút đi." Quý Tẩu nhìn mặt Đào Nhã Bách, nhàn nhạt nói.
"Đúng vậy, đi, chúng ta cũng nhanh đến trường quay đi!" Uông Bình lập tức kéo cổ tay Quý Tẩu, lôi anh vào trong.
Ngay lập tức, nụ cười của Quý Tẩu quay trở lại.
Đào Nhã Bách nhìn bóng lưng hai người, rơi vào trầm tư, lật mặt như lật sách, đây chính là lật mặt như lật sách trong truyền thuyết đúng không?
Ở ngoài mặc kệ mọi người có miệng lưỡi bén nhọn đến cỡ nào thì một khi đến trước ống kính cũng phải theo thật thà ngoan ngoãn cẩn trọng.
Hôm nay quay cảnh trước ngày sinh nhật.
Địa điểm là quảng trường nhỏ trong sư môn, trên quảng trường, ánh đèn tạo nên không khí chạng vạng tối mùa hè, diễn viên quần chúng tụm năm tụm ba người đứng người ngồi, so kiếm, nói chuyện trời đất, thoải mái nhàn rỗi, xem nhẹ hai vị thiếu niên đang đứng trung bình tấn ngay giữa quảng trường, nâng một cái vại lớn, thì chính xác là như vậy.
Tiêu Tồn Đăng và Diệp Minh Hoài mỗi người một vại, ngược lại Tiêu Tồn Đăng vẫn nhẹ nhàng, bình thản, còn Diệp Minh Hoài thì lại đầy đầu mồ hôi, hai chân và cánh tay đều run rẩy.
Diệp Minh Hoài thảm hại cực kỳ, vừa định để Tiêu Tồn Đăng giúp y thì một vạt váy dài màu hồng lọt vào tầm mắt.
"Ha ha." Giang Nhạn vòng mấy vòng trước mặt hai người đang nâng vại, dừng ở trước mặt Diệp Minh Hoài, cười không có ý tốt, "Sư đệ, tháng này bị sự phụ phạt lần thứ mấy rồi?"
Vẻ mặt Diệp Minh Hoài lúng túng, không muốn để ý tới nàng, mắt nhìn sang một bên.
"Hừ." Giang Nhạn ôm cánh tay, "Đệ không nói ta cũng nhớ, lần thứ 3 của tháng này, hôm nay mới là mười lăm trăng tròn, có một số người, có khi thật sự không biết dạy dỗ."
"Rốt cuộc tỷ muốn làm gì." Diệp Minh Hoài tức giận ngẩng đầu trừng Giang Nhạn.
"Đệ dám nói chuyện kiểu đó với sư tỷ hả?!"
"Được rồi Giang Nhạn." Đỗ Mặc nhìn hai người sắp mở miệng cãi nhau khẽ lắc đầu, bước đến giữa Diệp Minh Hoài và Tiêu Tồn Đăng, móc ra hai cái bánh bao, một trái một phải đút cho hai người ăn.
"Sư phụ cũng thật là..." Chân mày Đỗ Mặc chau lại, "Phạt cái gì cũng không thể phạt không được ăn cơm chứ."
"Đệ cũng thấy vậy." Ăn cái gì cũng không ngăn nổi cái miệng Diệp Minh Hoài, hắn muôn vàn cảm khái, "Sư huynh, huynh đúng là người tốt, ôi, đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì?!" Giang Nhạn liếc Diệp Minh Hoài một cái.
"Đáng tiếc sư huynh mặc dù tốt nhưng lại nhìn trúng sư tỷ người hung dữ như vậy." Diệp Minh Hoài bỉ ổi nói.
"Đệ!"
Giang Nhạn nổi trận lôi đình, giơ tay chuẩn bị đánh cùng Diệp Minh Hoài một chút thì bị Đỗ Mặc ngăn lại, hai người da thịt chạm nhau, cuối cùng đỏ mặt quay lưng, không ai để ý đến ai.
Một lát sau, Giang Nhạn chạy đi.
Đỗ Mặc do dự tại chỗ một chút, cuối cùng vẫn là quay đầu đuổi theo.
Hai người cùng chạy ra khỏi tầm ngắm của camera, Diệp Minh Hoài và Tiêu Tồn Đăng cũng không có bữa tối.
"OK, cut." Ngô Quang Tế mặc dù nói vậy nhưng lại bổ xung, "Hai mươi phút sau quay lại một lần, Đào Nhã Bách đến đây, nói một chút vấn đề."
Quay phim hai ngày, đoàn phim chưa từng xảy ra việc đạo diễn nói vấn đề này, trong chốc lát, không khí có chút khẩn trương.
Đào Nhã Bách vội đi theo học tập, cũng không còn tâm trạng nhớ tới đối tượng mình thầm mến.
Quay cảnh này tính cả đoạn đặc tả tổng cộng mất năm tiếng, buổi chiều hai giờ mọi người mới quay xong, rảnh rỗi đi ăn cơm.
Nguyên cả buổi sáng nay Đào Nhã Bách cũng không quá dễ dàng, nhưng bản thân cô không phải người một kích đã gục, dù sao buổi chiều cô cũng không có cảnh quay, sau này cô và Uông Bình cũng không có thời gian cùng nhau diễn, bây giờ mà không cố gắng thì sẽ chậm mất đó!
Đào Nhã Bách nhìn trợ lý mang món xào cay về, nhanh chóng bước tới bên cạnh Uông Bình, nhiệt tình nói, "Anh Uông Bình, chúng ta...."
"Anh Uông Bình." Quý Tẩu và Đào Nhã Bách vô cùng "ăn ý", cùng nhau mở miệng, "Anh thấy lúc nãy em diễn như thế nào?"
Uông Bình đắm chìm trong cảm xúc lúc quay phim, còn đang suy nghĩ đến cảnh diễn buổi chiều cậu quay cùng Quý Tẩu, bất chợt nghe được hai âm thanh, cậu trực tiếp bỏ qua Đào Nhã Bách, chỉ nghe vấn đề của Quý Tẩu, cũng qua vài giây mới phản ứng được.
Vẻ mặt Uông Bình hoảng hốt, nhìn Quý Tẩu, mờ mịt hỏi anh: "Tôi? Đánh giá? Ảnh đế?"
Clgt này...
Uông Bình rất tự biết sức mình! Uông Bình cậu có tài đức gì!
"Em không phải ảnh đế, ở đây em chỉ là một diễn viên bình thường, là đàn em của anh thôi." Quý Tẩu lạnh lợi nhìn Uông Bình, trong mắt viết bốn chữ chăm học hay hỏi.
"Bé ngoan" Quý Tẩu nói với Uông Bình: "Học trưởng, có thể chỉ bảo nhiều hơn không?"
"Khụ..." Uông Bình mất tự nhiên ho khan một tiếng.
Uông Bình có chút hiểu ý của Quý Tẩu.
Cho dù Quý Tẩu có phải ảnh đế hay không, dù sao năm đó tuổi còn nhỏ, có lúc lòng tin cũng không đủ, cần người khác khích lệ nhiều hơn.
Dĩ nhiên Uông Bình cũng không cần dùng mấy lời giả dối đi khen Quý Tẩu, cậu chỉ cần dựa vào sự thật trả lời là được, Quý Tẩu là phái thực lực chân chính, mỗi một cảnh quay đều có thể diễn tình tiết vững chắc, là tài nghệ Uông Bình theo không kịp.
"Cái đó còn cần phải nói?" Uông Bình cười nhìn Quý Tẩu, hoàn toàn bỏ quên Đào Nhã Bách bên cạnh, "Đương nhiên là tốt nhất rồi."
"Vậy anh... khen ngợi em một chút?" Quý Tẩu nhìn biểu bình đã rạn nứt của Đào Nhã Bách, giả bộ dè dặt, ngoan ngoãn nói yêu cầu cho Uông Bình.
Uông Bình nhìn thấy Quý Tẩu như vậy, trong lòng bỗng nhiên mềm mại, đúng là một đứa nhỏ đáng yêu.
Uông Bình mỉm cười, đưa tay ra sau đầu Quý Tẩu.
Uông Bình xòe bàn tay đặt lên đầu Quý Tẩu, cả lòng bàn tay áp lên mái tóc mềm mại, ngón trỏ của cậu vừa vặn chạm vào xoáy tóc Quý Tẩu, tùy ý ngón trỏ đặt lên trên xoáy tóc, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Khen ngợi, khen ngợi." Uông Bình nói, "Quý Tẩu của chúng ta là chàng trai diễn tốt nhất trong phim trường, cậu nói có đúng không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Quả thật, nhìn từ cái khía cạnh giả vờ ngoan ngoãn mà nói, Quý Tẩu của chúng ta đúng thật là, có kỹ thuật diễn siêu nhất toàn trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất