Chương 3
Buổi sáng thức dậy, Tiểu Sư lại ngủ thành tư thế quỳ bò, đầu dán ở gối nằm, mông nhếch lên, giống như chim cánh cụt chỉ trốn trong hang động, tôi không biết bé học được tư thế này từ đâu, sợ bé ngủ như vậy sẽ làm xương sống biến dạng, đã sửa lại rất nhiều lần, nhưng bất đắc dĩ tựa hồ bé yêu tư thế này sâu sắc.
Tôi vỗ vỗ mông con trai, đem Tiểu Sư ngủ đến chảy nước miếng đánh thức.
Bé ân ân a a kêu vài tiếng, sau đó mở to mắt, tóc giống như lông chim xõa tung dựng trên đỉnh đầu. Nhìn qua đặc biệt thiếu thẫm mỹ.
Tôi thật sự không nên ghét bỏ.
Khi bé mười tháng tóc còn chưa dài, đi bệnh viện bác sĩ nói tóc tiểu hài tử dài tương đối dễ, đừng lo lắng.
Nhưng mà những đứa bé khác vừa sinh ra tóc máu đã rất nhiều.
Còn Tiểu Sư đỉnh đầu trọc lóc, chỉ có lông mi trên đôi mắt to vừa dài vừa dày, có khi tôi nghĩ có phải tóc bé mọc nhầm vị trí hay không.
Tôi thật sự lo lắng có phải khi tôi mang thai bé không bổ sung đủ dinh dưỡng, lại nghĩ luôn đến bé có thể hay không cả đời tóc không mọc dài hoặc là mọc như cây trên thảo nguyên.
Thậm chí muốn gọi điện thoại hỏi Phó Dư Dã, anh có phải hay không hồi nhỏ cũng ít tóc như vậy, từ trước đến nay cũng xoăn như vậy sao?
May mắn qua mấy ngày, lông tơ nhỏ trên đầu bé liền dài ra như măng mùa xuân đâm chồi.
Cho dù không phải là màu đen thuần khiết, cho dù không phải nhu thuận phục tùng.
Tôi cũng tiếp nhận rồi.
Ít nhất không phải nhóc đầu trọc. Sau này còn có thể tiếp tục phát triển.
Tôi nâng Tiểu Sư, đem bé đặt trên bồn rửa mặt, đánh răng, rửa mặt, sau đó dùng khăn lông ướt áp tóc, rốt cuộc vuốt thẳng được một ít tóc trên đầu bé.
Tiểu Sư híp mắt cười khanh khách.
Tôi gãi gãi nách bé, trong lúc bé giãy giụa ôm bé về trên giường, thay quần áo cho bé.
Tôi đưa Tiểu Sư đến nhà trẻ, trên đường đi con trai cứ nhắc mãi phải cho Ngô Khả Hân một cái trứng khủng long đồ chơi, Ngô Khả Hân là bạn cùng lớp của bé, là một bé trai lại lấy cái tên đáng yêu như vậy.
So sánh với Ngô Khả Hân, Tiểu Sư có vẻ không hoạt bát hướng ngoại giống như vậy.
Bé vừa đến phòng học, ngoan ngoãn chào hỏi giáo viên đứng ở cửa, sau đó liền chạy như bay đến trước mặt một bé trai, móc từ trong túi quần yếm màu đỏ của bé ra một cái trứng khủng long đồ chơi.
Nhà trẻ với chỗ làm của tôi cũng tiện đường.
Tôi nhớ lần đầu tiên đưa Tiểu Sư đi nhà trẻ, khi đó diện mạo rõ ràng là Tây hóa làm cho giáo viên và các bạn nhỏ phá lệ chú ý bé.
Thậm chí khi mỗi giáo viên đến đây, đều vui mừng xoa đầu tóc bé hoặc là sờ sờ mặt bé.
Chủ nhiệm lớp của con trai là một cô gái trạc tuổi tôi, tuổi thật trẻ, âm thanh lại thật ngọt.
Cô hỏi tôi: "Mẹ Tiểu Sư là người nước ngoài sao?"
Tôi nghĩ nghĩ, cười nói: "Xem là vậy đi".
Chủ nhiệm lớp kinh hô một tiếng nho nhỏ: "Trách không được, Tiểu Sư lớn lên thật đáng yêu".
Sau khi tan học tôi đi đón con trai, bé một bên ôm cặp sách heo nhỏ hồng nhạt Bội Kỳ, một bên biệt nữu mà oán giận nói:"Cô giáo luôn sờ tóc của con."
Tôi một bên lái xe một bên giải thích với bé:"Đó là bởi vì cô giáo thích con."
Con trai không cho là đúng. Một bộ con không tin, rõ ràng nhỏ tuổi như vậy, lại có khí chất cao ngạo.
"Con xem, ba cũng thích con, cho nên mới sờ tóc con, hôn má con."
Tiểu Sư rầu rĩ nhìn tôi, nói:"Con không thích cô giáo, chỉ có ba có thể sờ."
Bé nói thật là làm người ta không biết nên khóc hay cười.
Đặc biệt thẳng thắng, lại đặc biệt nghiêm túc.
Chỉ là tôi không biết bé là vì thói ở sạch, hay thẹn thùng, hay là chán ghét tiếp xúc với người xa lạ.
Loại nào cũng không coi là phương thức xã giao tốt.
Tôi hi vọng bé có thể khỏe mạnh, hòa mình cùng các bạn nhỏ, có thể có phương thức đối nhân xử thế thật tốt. Nhưng lại không muốn cưỡng chế bé tiếp thu những đồ vật bé không thích.
"Vậy con lần sau nói với cô giáo, phiền cô đừng sờ đầu con."
Tôi kiến nghị với bé.
Đến tòa soạn báo đã 9 giờ, vừa thời gian đi làm.
Tòa soạn chủ yếu viết tạp chí thời trang "Bloom", kế hoạch gần nhất ra báo mới là về chuyên mục tài chính.
Ở một quyển tạp chí thời trang xen lẫn tài chính thật đột ngột, nhưng phương hướng chủ yếu nếu biến thành đánh giá và giới thiệu những doanh nhân thời thượng chuyên nghiệp giới tài chính, vậy biến thành sáng kiến mang phong cách riêng.
Cho nên gần đây vì để có thể làm tốt sáng kiến này đã liên tục mở họp vài ngày.
Thành viên trong tổ đề nghị có thể làm một cái phỏng vấn đối với xí nghiệp mới hiện tại, hơn nữa trên PPT triễn lãm top 100 xí nghiệp trong nước dưới 40 tuổi.
Ở trang đầu tiên tôi liền thấy được Phó Dư Tranh.
Tôi vỗ vỗ mông con trai, đem Tiểu Sư ngủ đến chảy nước miếng đánh thức.
Bé ân ân a a kêu vài tiếng, sau đó mở to mắt, tóc giống như lông chim xõa tung dựng trên đỉnh đầu. Nhìn qua đặc biệt thiếu thẫm mỹ.
Tôi thật sự không nên ghét bỏ.
Khi bé mười tháng tóc còn chưa dài, đi bệnh viện bác sĩ nói tóc tiểu hài tử dài tương đối dễ, đừng lo lắng.
Nhưng mà những đứa bé khác vừa sinh ra tóc máu đã rất nhiều.
Còn Tiểu Sư đỉnh đầu trọc lóc, chỉ có lông mi trên đôi mắt to vừa dài vừa dày, có khi tôi nghĩ có phải tóc bé mọc nhầm vị trí hay không.
Tôi thật sự lo lắng có phải khi tôi mang thai bé không bổ sung đủ dinh dưỡng, lại nghĩ luôn đến bé có thể hay không cả đời tóc không mọc dài hoặc là mọc như cây trên thảo nguyên.
Thậm chí muốn gọi điện thoại hỏi Phó Dư Dã, anh có phải hay không hồi nhỏ cũng ít tóc như vậy, từ trước đến nay cũng xoăn như vậy sao?
May mắn qua mấy ngày, lông tơ nhỏ trên đầu bé liền dài ra như măng mùa xuân đâm chồi.
Cho dù không phải là màu đen thuần khiết, cho dù không phải nhu thuận phục tùng.
Tôi cũng tiếp nhận rồi.
Ít nhất không phải nhóc đầu trọc. Sau này còn có thể tiếp tục phát triển.
Tôi nâng Tiểu Sư, đem bé đặt trên bồn rửa mặt, đánh răng, rửa mặt, sau đó dùng khăn lông ướt áp tóc, rốt cuộc vuốt thẳng được một ít tóc trên đầu bé.
Tiểu Sư híp mắt cười khanh khách.
Tôi gãi gãi nách bé, trong lúc bé giãy giụa ôm bé về trên giường, thay quần áo cho bé.
Tôi đưa Tiểu Sư đến nhà trẻ, trên đường đi con trai cứ nhắc mãi phải cho Ngô Khả Hân một cái trứng khủng long đồ chơi, Ngô Khả Hân là bạn cùng lớp của bé, là một bé trai lại lấy cái tên đáng yêu như vậy.
So sánh với Ngô Khả Hân, Tiểu Sư có vẻ không hoạt bát hướng ngoại giống như vậy.
Bé vừa đến phòng học, ngoan ngoãn chào hỏi giáo viên đứng ở cửa, sau đó liền chạy như bay đến trước mặt một bé trai, móc từ trong túi quần yếm màu đỏ của bé ra một cái trứng khủng long đồ chơi.
Nhà trẻ với chỗ làm của tôi cũng tiện đường.
Tôi nhớ lần đầu tiên đưa Tiểu Sư đi nhà trẻ, khi đó diện mạo rõ ràng là Tây hóa làm cho giáo viên và các bạn nhỏ phá lệ chú ý bé.
Thậm chí khi mỗi giáo viên đến đây, đều vui mừng xoa đầu tóc bé hoặc là sờ sờ mặt bé.
Chủ nhiệm lớp của con trai là một cô gái trạc tuổi tôi, tuổi thật trẻ, âm thanh lại thật ngọt.
Cô hỏi tôi: "Mẹ Tiểu Sư là người nước ngoài sao?"
Tôi nghĩ nghĩ, cười nói: "Xem là vậy đi".
Chủ nhiệm lớp kinh hô một tiếng nho nhỏ: "Trách không được, Tiểu Sư lớn lên thật đáng yêu".
Sau khi tan học tôi đi đón con trai, bé một bên ôm cặp sách heo nhỏ hồng nhạt Bội Kỳ, một bên biệt nữu mà oán giận nói:"Cô giáo luôn sờ tóc của con."
Tôi một bên lái xe một bên giải thích với bé:"Đó là bởi vì cô giáo thích con."
Con trai không cho là đúng. Một bộ con không tin, rõ ràng nhỏ tuổi như vậy, lại có khí chất cao ngạo.
"Con xem, ba cũng thích con, cho nên mới sờ tóc con, hôn má con."
Tiểu Sư rầu rĩ nhìn tôi, nói:"Con không thích cô giáo, chỉ có ba có thể sờ."
Bé nói thật là làm người ta không biết nên khóc hay cười.
Đặc biệt thẳng thắng, lại đặc biệt nghiêm túc.
Chỉ là tôi không biết bé là vì thói ở sạch, hay thẹn thùng, hay là chán ghét tiếp xúc với người xa lạ.
Loại nào cũng không coi là phương thức xã giao tốt.
Tôi hi vọng bé có thể khỏe mạnh, hòa mình cùng các bạn nhỏ, có thể có phương thức đối nhân xử thế thật tốt. Nhưng lại không muốn cưỡng chế bé tiếp thu những đồ vật bé không thích.
"Vậy con lần sau nói với cô giáo, phiền cô đừng sờ đầu con."
Tôi kiến nghị với bé.
Đến tòa soạn báo đã 9 giờ, vừa thời gian đi làm.
Tòa soạn chủ yếu viết tạp chí thời trang "Bloom", kế hoạch gần nhất ra báo mới là về chuyên mục tài chính.
Ở một quyển tạp chí thời trang xen lẫn tài chính thật đột ngột, nhưng phương hướng chủ yếu nếu biến thành đánh giá và giới thiệu những doanh nhân thời thượng chuyên nghiệp giới tài chính, vậy biến thành sáng kiến mang phong cách riêng.
Cho nên gần đây vì để có thể làm tốt sáng kiến này đã liên tục mở họp vài ngày.
Thành viên trong tổ đề nghị có thể làm một cái phỏng vấn đối với xí nghiệp mới hiện tại, hơn nữa trên PPT triễn lãm top 100 xí nghiệp trong nước dưới 40 tuổi.
Ở trang đầu tiên tôi liền thấy được Phó Dư Tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất