Chương 11: Màn thứ nhất "Búp Bê Bằng Bông" (10)
Cố Từ Thần chợt nhớ đến già làng từng xuống căn phòng đó bằng một đường khác, dựa theo vị trí và góc độ thì nơi đó chắc hẳn liên thông với nhà thờ tổ. Cậu cắn môi, có chút phân vân không biết nên quay lại đó hay đi đường mà Lê Tuấn phát hiện, nếu quay về đường hầm ở nhà sàn thì quá xa so với nhà thờ tổ...
Cố Từ Thần hít sâu một hơi, quyết định chạy về hướng nhà thờ tổ. Có kinh nghiệm, lần này Cố Từ Thần lẻn vào nhanh hơn, cũng không chạm mặt bất kì người nào. Cậu đứng giữa phòng, đưa mắt nhìn xung quanh, không ngừng chạm rồi ấn các mặt tường lẫn nền nhà. Chắc chắn có một hệ thống ngầm mở ra con đường dẫn đến căn phòng đó ở đây. Thế nhưng hơn năm phút trôi qua, Cố Từ Thần vẫn không tìm được. Cậu nhíu chặt mày, trong lòng không khỏi nôn nóng.
Đúng lúc này, Diệp Trà đột nhiên giật tay áo Cố Từ Thần. Đôi mắt đen láy của bé sáng lấp lánh, đè nén hưng phấn mà khẽ khàng nói:
- Anh ơi, Trà tìm được rồi!
Nói rồi, bé chỉ tay về phía một bài vị hơi khác biệt nằm ở góc phải. Không đợi Cố Từ Thần lên tiếng, Diệp Trà lon ton chạy đến, leo lên ghế, nắm bài vị ấy xoay một cái, lập tức bức tường đằng sau bàn thờ liền không tiếng động mà di chuyển. Cố Từ Thần bế bé Trà lên, khen ngợi.
- Trà Trà giỏi quá!
Diệp Trà cười khúc khích, ôm lấy cậu, cọ cọ làm nũng.
Cố Từ Thần cùng Diệp Trà nhanh chóng đi xuống bên dưới. Cậu lạnh lùng nhìn nơi kết thúc sinh mệnh của hàng trăm người, tay quẹt diêm, thắp các ngọn nến lên. Sau đó Cố Từ Thần gom những vật dụng dễ cháy nhất, đổ những lọ dầu có sẵn ở đấy ra khắp phòng, một phát đẩy ngã tất cả nến đang cháy. Lửa trong nháy mắt bùng lên dữ dội, hơi nóng hừng hực phả vào mặt Cố Từ Thần. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào, Cố Từ Thần không chần chừ mà bế bé Trà chạy ra khỏi đường hầm.
Cậu phải nhanh lên, trước khi bọn họ vào đến phòng thờ này!
...***...
Bên nhóm Phượng Trần, mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ, cô nhẩm tính thời gian, cảm thấy có vẻ như bản thân đã cầm chân già làng đủ lâu. Cô mỉm cười ôn hòa, vén sợi tóc ra sau tai, dịu dàng nói:
- Già làng, những kiến thức của ngài thật đáng giá. Tôi cảm thấy hổ thẹn vì cho rằng mình học sâu hiểu rộng.
Già làng đối với cô gái khiêm tốn lại chịu học hỏi này rất vừa lòng. Bà ta gật gù, ngón tay gõ gõ vào gậy, đôi mắt xếch nghiền ngẫm nhìn cô gái đối diện. Cô gái này chính là vật tế hoàn mỹ mà bà ta hằng mong muốn để dâng lên Thần Nữ. Những đứa khác quá ngu ngốc, Thần Nữ cũng chán ghét, cho nên mới trừng phạt bà ta càng lúc càng yếu đi. Nhưng đáng tiếc, cô ta lại không phải người dân trong làng. Già làng thở dài một hơi trong lòng, tiếc nuối không thôi.
Đúng lúc này, một người phụ nữ ốm yếu hớt hải chạy vào, gương mặt thô kệch đầy mệt mỏi tái nhợt, lắp bắp lên tiếng:
- Già... già làng, búp bê... búp bê cầu phúc biến mất rồi!
- Cái gì???
Già làng trợn to mắt, cơ thịt chảy xệ trên mặt rung lên vì tức giận. Phẫn nộ trong lòng dâng cao, bà ta giơ gậy gỗ trong tay, nặng nề quất lên thân thể người đàn bà khắc khổ nọ. Thị la hét, lăn lộn trên đất, không ngừng gào khóc xin tha, thế nhưng bà ta không mảy may nảy sinh thương tiếc, đánh càng thêm tàn nhẫn. Đến khi người đàn bà nọ không nhúc nhích, hơi thở mong manh, già làng mới miễn cưỡng dừng lại. Bà ta thở phì phò, đôi mắt xếch trợn trừng hung ác, ném gậy vào người thị rồi gắt lên:
- Mau! Mau đi tìm nó về! Nếu không hôm nay mày chết với tao!
Thị co giật người, hô hấp yếu đến mức tưởng chừng đã tắt thở. Già làng lại chẳng quan tâm, bà ta như phát điên mà chạy về phía nhà thờ tổ. Nhóm người Phượng Trần hai mắt nhìn nhau, nở nụ cười ẩn ý. Cố Từ Thần đã thành công rồi, bọn họ sắp thoát khỏi nơi quái quỷ này rồi!
Phượng Trần, Trần Liễu cùng thanh niên họ Hạ nhanh chóng đuổi theo, bọn họ cần đến đó giúp sức, Lê Tuấn cùng Võ Chí Công còn ở gần đó.
Già làng chạy đến nhà thờ tổ, lớn giọng gọi công nữ. Khi trông thấy cô ả đang đứng trò chuyện với hai người đàn ông xa lạ trong nhóm du lịch thì bà không khỏi phẫn nộ. Già làng nhào đến tát mạnh vào mặt công nữ, mắng:
- Con khốn này, tao tạo ra mày để mày bảo vệ tao và cùng trông coi con búp bê kia, không phải để mày đứng đây xà nẹo với trai!
Phượng Trần lạnh nhạt nhìn già làng nổi đóa, mắng chửi công nữ. Ánh mắt cô bất chợt chạm ánh mắt của hai người đàn ông bên phía già làng, lập tức nở nụ cười ẩn ý. Xem ra Lê Tuấn cùng Võ Chí Công cũng không gặp khó khăn gì khi giữ chân công nữ.
Công nữ ôm má, cúi đầu không nói gì. Già làng trợn trừng mắt nhìn về hai tên đàn ông kia, sau đó bảo cô ta nhanh chóng đi tìm con búp bê về. Còn bà ta chạy xồng xộc khắp nhà thờ tổ, lục tung mọi thứ lên nhưng vẫn không tìm thấy. Già làng tựa như phát điên, nắm chặt tóc của mình, da mặt căng chặt, mắt long sòng sọc, không ngừng lẩm bẩm.
- Phải tìm nó nhanh lên! Con quỷ nhỏ đó lại đến mất... phải nhanh hơn nữa!
Thế nhưng, bà ta đã kiếm mọi ngóc ngách ở nhà thờ tổ nhưng vẫn không tìm thấy. Con búp bê ấy tựa như bốc hơi trong không khí, biến mất hoàn toàn không để lại bất kì dấu vết gì. Già làng tức đến mức cả người run lẩy bẩy, ném bình bông gần đó xuống đất, gây một tiếng xoảng lớn vang lên dữ dội.
- CỨ..U... CỨU... M..ẠNG...
Một tiếng kêu cứu vang lên, mọi người liền nhìn về phía phát ra âm thanh thì trông thấy một bóng dáng gầy yếu cà nhắc cà nhắc chạy đến. Người dân nheo mắt nhìn một hồi, sau đó kinh ngạc thốt lên:
- Là Thái Thủy! Cháu gái của bà Thái!
- Con bé không phải đi hầu hạ Thần Nữ rồi à? Tại sao nó còn quay về được vậy?
Bà lão đang quỳ nghe mọi người rì rầm bàn tán liền vội ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đục ngầu rơm rớm nước mắt. Bà run rẩy đứng lên, đi về phía cô cháu gái của mình, ôm lấy con bé, nghẹn ngào nói:
- Thái Thủy... Thái Thủy của bà...
Cô gái nhỏ rúc trong lòng bà của mình, người run bần bật, bao nhiêu ủy khuất liền tuôn trào, khóc lớn.
- Bà ơi... hu hu... bà ơi...
Bà Thái ôm lấy cô cháu gái nhỏ của mình, không ngừng dỗ dành. Bàn tay bà run run lau máu trên trán của cháu, nhìn dáng vẻ chật vật của con bé thì không khỏi đau lòng.
- Con ơi... không phải con đi hầu hạ Thần Nữ sao?
Cô gái không ngừng lắc đầu, vừa khóc vừa nói:
- Không... không có hầu hạ ai cả... hu hu, già làng muốn giết con... Bà ơi... những người khác cũng bị bà ta giết cả rồi... hu hu...
- Này! Mày đừng có nói bậy! Con tao cũng đi hầu hạ Thần Nữ, nó có phước lắm mới được đấy! Mày không muốn thì đừng có nói xúi quẩy như vậy!
Một người phụ nữ trung niên gắt gỏng. Những người dân còn lại cũng hùa nhau bảo cô gái mau xin lỗi Thần Nữ, phun nước bọt nói lại. Việc đi hầu hạ Thần Nữ đã là tập tục của bọn họ từ trước, thiêng liêng vô cùng! Vậy mà con bé này dám lên tiếng nhục mạ già làng, khóc lóc vì bị chọn?!
Vốn dĩ già làng trông thấy cô gái thì hết hồn, trong lòng run sợ mọi chuyện bị vỡ lẽ. Nhưng thật sự may mắn, niềm tin của người dân dành cho bà ta không dễ bị lay chuyển. Già làng thầm cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nhìn cô gái, nói:
- Già không ngờ con lại trốn về, Thần Nữ chắc chắn sẽ rất tức giận! Nếu bây giờ con theo ta quay lại tạ tội với người, người sẽ không trách phạt dân mình.
Cô gái trợn to mắt, gương mặt trắng bệch.
- Không! Tôi không đi! Bà muốn giết tôi! Khốn nạn! Bà muốn đem tôi làm thành dầu thành nến! Ghê tởm, tôi ghê tởm bà!
Người dân thấy già làng bị xúc phạm liền phẫn nộ, vây lấy hai bà cháu, muốn dùng sức mạnh cưỡng chế đem cô gái đi. Cô gái khóc nức nở, chống cự liền bị bọn họ ra tay đánh đập tàn nhẫn. Ngay lúc cô sắp không cầm cự nổi, một trận gió lớn quỷ dị nổi lên, trời vốn quang đãng không một gợn mây đột nhiên tối sầm xuống. Giấy tiền vàng bạc đặt ở bàn bị thổi tung lên, quay cuồng trong không trung.
Gió càng lúc càng lớn, từng tán lá đánh vào nhau xào xạc, bụi đất cũng bị gió thổi bay, người dân không dám mở mắt, run run rẩy rẩy cúi rạp người trên nền đất. Tiếng gió nghe như tiếng người rên rỉ than khóc, quỷ dị vô cùng.
Dân làng biết đây là điềm dữ nhưng vẫn ngu muội tin rằng Thần Nữ tức giận. Họ sợ đến mức dập đầu lia lịa, không ngừng bảo sẽ mang cô gái về, dâng thêm nhiều người nữa để hầu hạ Thần Nữ.
- Chuyện gì xảy ra vậy? - Phượng Trần một tay chắn gió tránh để bụi bay vào mắt, một bên ôm Trần Liễu, che chắn cho em gái nhỏ.
- Chị ơi, nhìn kìa! - Trần Liễu khẽ run lên, đôi mắt hạnh mở lớn, kinh ngạc chỉ tay lên trời.
Phượng Trần nghi hoặc nhìn lên, con ngươi đột ngột co rút. Trên trời, hàng trăm bóng trắng bóng đỏ lượn lờ, oán khí mịt mù. Hồn trắng là oán linh bình thường, hồn đỏ là hóa quỷ lâu năm. Chúng không ngừng khóc lóc, kêu than.
- Trả mạng cho tao... trả mạng cho tao...
- Hu hu... đau quá... hu hu...
- Hu hu... đừng lột da con nữa... đau quá...
Từng tiếng gào khóc thảm thiết ấy vang lên, hàng trăm linh hồn ấy bay về phía già làng, vây kín bà ta. Già làng phát ra tiếng la hét thê thảm, không ngừng lớn tiếng mắng chửi.
- Công nữ, mau cứu tao! Á!!! Chúng mày biến đi! Biến đi! Tránh xa tao ra! Mạng chó của tụi mày làm sao quý giá bằng mạng tao mà đòi! Chúng mày cút đi!!!
Đám dân làng bị tình cảnh này dọa cho sững sờ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Chẳng phải Thần Nữ tức giận sao? Những hồn ma này là thế nào?
Dân làng dù ngu ngốc đến đâu cũng nhận ra chuyện này có điểm không bình thường, nhưng bọn họ lại không biết nên làm gì. Họ tin thần tin quỷ, đối với những linh hồn ấy sợ hãi tột độ, không ngừng quỳ lạy cầu xin tha thứ. Người có gạo nếp và tỏi trong tay thì nhanh chóng rải xung quanh mình, làm hết mọi cách để bảo vệ bản thân.
Lúc này, Cố Từ Thần ôm Diệp Trà đi vòng từ đằng sau nhà thờ tới chỗ Phượng Trần, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh ấy. Khóe môi cậu cong lên nở nụ cười, thấp giọng thì thầm:
- Ác báo của bà đến rồi.
Lê Tuấn trông thấy Cố Từ Thần cùng Diệp Trà thì thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
- Tất cả mọi chuyện đã xong rồi?
- Ừm. - Cố Từ Thần gật nhẹ đầu, lạnh nhạt nhìn tình cảnh hỗn loạn bên phía già làng.
Công nữ trông thấy già làng gặp nguy liền nhào đến đuổi những linh hồn ấy đi, dùng thân thể bảo vệ già làng. Oán khí của hồn ma không bằng công nữ, cho dù có cắn xé thế nào, thân thể công nữ vẫn nguyên vẹn. Cho đến khi những linh hồn đỏ gia nhập vào.
Một quỷ nữ phẫn nộ cào vào gương mặt công nữ, khuôn mặt thanh tú nháy mắt chẻ làm hai. Thế nhưng công nữ vẫn không chết! Từ miệng vết thương lòi ra bông gòn đẫm máu cùng thịt vụn rơi rớt. Người dân xung quanh hoảng sợ hét lên, vội vàng tránh né.
Không ai chú ý đến, bên cạnh già làng từ lúc nào đã xuất hiện một đứa bé mặc váy đỏ, tay ôm búp bê giống hệt mình, nhoẻn miệng cười.
- Bà ơi, chúng ta chơi trò chơi đi.
Quỷ nhỏ An An cười híp mắt, trên gương mặt bầu bĩnh đáng yêu hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, nhìn cực kì vô hại. Già làng vừa trông thấy nó lập tức hét toáng lên.
- Á!!!
Cố Từ Thần hít sâu một hơi, quyết định chạy về hướng nhà thờ tổ. Có kinh nghiệm, lần này Cố Từ Thần lẻn vào nhanh hơn, cũng không chạm mặt bất kì người nào. Cậu đứng giữa phòng, đưa mắt nhìn xung quanh, không ngừng chạm rồi ấn các mặt tường lẫn nền nhà. Chắc chắn có một hệ thống ngầm mở ra con đường dẫn đến căn phòng đó ở đây. Thế nhưng hơn năm phút trôi qua, Cố Từ Thần vẫn không tìm được. Cậu nhíu chặt mày, trong lòng không khỏi nôn nóng.
Đúng lúc này, Diệp Trà đột nhiên giật tay áo Cố Từ Thần. Đôi mắt đen láy của bé sáng lấp lánh, đè nén hưng phấn mà khẽ khàng nói:
- Anh ơi, Trà tìm được rồi!
Nói rồi, bé chỉ tay về phía một bài vị hơi khác biệt nằm ở góc phải. Không đợi Cố Từ Thần lên tiếng, Diệp Trà lon ton chạy đến, leo lên ghế, nắm bài vị ấy xoay một cái, lập tức bức tường đằng sau bàn thờ liền không tiếng động mà di chuyển. Cố Từ Thần bế bé Trà lên, khen ngợi.
- Trà Trà giỏi quá!
Diệp Trà cười khúc khích, ôm lấy cậu, cọ cọ làm nũng.
Cố Từ Thần cùng Diệp Trà nhanh chóng đi xuống bên dưới. Cậu lạnh lùng nhìn nơi kết thúc sinh mệnh của hàng trăm người, tay quẹt diêm, thắp các ngọn nến lên. Sau đó Cố Từ Thần gom những vật dụng dễ cháy nhất, đổ những lọ dầu có sẵn ở đấy ra khắp phòng, một phát đẩy ngã tất cả nến đang cháy. Lửa trong nháy mắt bùng lên dữ dội, hơi nóng hừng hực phả vào mặt Cố Từ Thần. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào, Cố Từ Thần không chần chừ mà bế bé Trà chạy ra khỏi đường hầm.
Cậu phải nhanh lên, trước khi bọn họ vào đến phòng thờ này!
...***...
Bên nhóm Phượng Trần, mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ, cô nhẩm tính thời gian, cảm thấy có vẻ như bản thân đã cầm chân già làng đủ lâu. Cô mỉm cười ôn hòa, vén sợi tóc ra sau tai, dịu dàng nói:
- Già làng, những kiến thức của ngài thật đáng giá. Tôi cảm thấy hổ thẹn vì cho rằng mình học sâu hiểu rộng.
Già làng đối với cô gái khiêm tốn lại chịu học hỏi này rất vừa lòng. Bà ta gật gù, ngón tay gõ gõ vào gậy, đôi mắt xếch nghiền ngẫm nhìn cô gái đối diện. Cô gái này chính là vật tế hoàn mỹ mà bà ta hằng mong muốn để dâng lên Thần Nữ. Những đứa khác quá ngu ngốc, Thần Nữ cũng chán ghét, cho nên mới trừng phạt bà ta càng lúc càng yếu đi. Nhưng đáng tiếc, cô ta lại không phải người dân trong làng. Già làng thở dài một hơi trong lòng, tiếc nuối không thôi.
Đúng lúc này, một người phụ nữ ốm yếu hớt hải chạy vào, gương mặt thô kệch đầy mệt mỏi tái nhợt, lắp bắp lên tiếng:
- Già... già làng, búp bê... búp bê cầu phúc biến mất rồi!
- Cái gì???
Già làng trợn to mắt, cơ thịt chảy xệ trên mặt rung lên vì tức giận. Phẫn nộ trong lòng dâng cao, bà ta giơ gậy gỗ trong tay, nặng nề quất lên thân thể người đàn bà khắc khổ nọ. Thị la hét, lăn lộn trên đất, không ngừng gào khóc xin tha, thế nhưng bà ta không mảy may nảy sinh thương tiếc, đánh càng thêm tàn nhẫn. Đến khi người đàn bà nọ không nhúc nhích, hơi thở mong manh, già làng mới miễn cưỡng dừng lại. Bà ta thở phì phò, đôi mắt xếch trợn trừng hung ác, ném gậy vào người thị rồi gắt lên:
- Mau! Mau đi tìm nó về! Nếu không hôm nay mày chết với tao!
Thị co giật người, hô hấp yếu đến mức tưởng chừng đã tắt thở. Già làng lại chẳng quan tâm, bà ta như phát điên mà chạy về phía nhà thờ tổ. Nhóm người Phượng Trần hai mắt nhìn nhau, nở nụ cười ẩn ý. Cố Từ Thần đã thành công rồi, bọn họ sắp thoát khỏi nơi quái quỷ này rồi!
Phượng Trần, Trần Liễu cùng thanh niên họ Hạ nhanh chóng đuổi theo, bọn họ cần đến đó giúp sức, Lê Tuấn cùng Võ Chí Công còn ở gần đó.
Già làng chạy đến nhà thờ tổ, lớn giọng gọi công nữ. Khi trông thấy cô ả đang đứng trò chuyện với hai người đàn ông xa lạ trong nhóm du lịch thì bà không khỏi phẫn nộ. Già làng nhào đến tát mạnh vào mặt công nữ, mắng:
- Con khốn này, tao tạo ra mày để mày bảo vệ tao và cùng trông coi con búp bê kia, không phải để mày đứng đây xà nẹo với trai!
Phượng Trần lạnh nhạt nhìn già làng nổi đóa, mắng chửi công nữ. Ánh mắt cô bất chợt chạm ánh mắt của hai người đàn ông bên phía già làng, lập tức nở nụ cười ẩn ý. Xem ra Lê Tuấn cùng Võ Chí Công cũng không gặp khó khăn gì khi giữ chân công nữ.
Công nữ ôm má, cúi đầu không nói gì. Già làng trợn trừng mắt nhìn về hai tên đàn ông kia, sau đó bảo cô ta nhanh chóng đi tìm con búp bê về. Còn bà ta chạy xồng xộc khắp nhà thờ tổ, lục tung mọi thứ lên nhưng vẫn không tìm thấy. Già làng tựa như phát điên, nắm chặt tóc của mình, da mặt căng chặt, mắt long sòng sọc, không ngừng lẩm bẩm.
- Phải tìm nó nhanh lên! Con quỷ nhỏ đó lại đến mất... phải nhanh hơn nữa!
Thế nhưng, bà ta đã kiếm mọi ngóc ngách ở nhà thờ tổ nhưng vẫn không tìm thấy. Con búp bê ấy tựa như bốc hơi trong không khí, biến mất hoàn toàn không để lại bất kì dấu vết gì. Già làng tức đến mức cả người run lẩy bẩy, ném bình bông gần đó xuống đất, gây một tiếng xoảng lớn vang lên dữ dội.
- CỨ..U... CỨU... M..ẠNG...
Một tiếng kêu cứu vang lên, mọi người liền nhìn về phía phát ra âm thanh thì trông thấy một bóng dáng gầy yếu cà nhắc cà nhắc chạy đến. Người dân nheo mắt nhìn một hồi, sau đó kinh ngạc thốt lên:
- Là Thái Thủy! Cháu gái của bà Thái!
- Con bé không phải đi hầu hạ Thần Nữ rồi à? Tại sao nó còn quay về được vậy?
Bà lão đang quỳ nghe mọi người rì rầm bàn tán liền vội ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đục ngầu rơm rớm nước mắt. Bà run rẩy đứng lên, đi về phía cô cháu gái của mình, ôm lấy con bé, nghẹn ngào nói:
- Thái Thủy... Thái Thủy của bà...
Cô gái nhỏ rúc trong lòng bà của mình, người run bần bật, bao nhiêu ủy khuất liền tuôn trào, khóc lớn.
- Bà ơi... hu hu... bà ơi...
Bà Thái ôm lấy cô cháu gái nhỏ của mình, không ngừng dỗ dành. Bàn tay bà run run lau máu trên trán của cháu, nhìn dáng vẻ chật vật của con bé thì không khỏi đau lòng.
- Con ơi... không phải con đi hầu hạ Thần Nữ sao?
Cô gái không ngừng lắc đầu, vừa khóc vừa nói:
- Không... không có hầu hạ ai cả... hu hu, già làng muốn giết con... Bà ơi... những người khác cũng bị bà ta giết cả rồi... hu hu...
- Này! Mày đừng có nói bậy! Con tao cũng đi hầu hạ Thần Nữ, nó có phước lắm mới được đấy! Mày không muốn thì đừng có nói xúi quẩy như vậy!
Một người phụ nữ trung niên gắt gỏng. Những người dân còn lại cũng hùa nhau bảo cô gái mau xin lỗi Thần Nữ, phun nước bọt nói lại. Việc đi hầu hạ Thần Nữ đã là tập tục của bọn họ từ trước, thiêng liêng vô cùng! Vậy mà con bé này dám lên tiếng nhục mạ già làng, khóc lóc vì bị chọn?!
Vốn dĩ già làng trông thấy cô gái thì hết hồn, trong lòng run sợ mọi chuyện bị vỡ lẽ. Nhưng thật sự may mắn, niềm tin của người dân dành cho bà ta không dễ bị lay chuyển. Già làng thầm cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nhìn cô gái, nói:
- Già không ngờ con lại trốn về, Thần Nữ chắc chắn sẽ rất tức giận! Nếu bây giờ con theo ta quay lại tạ tội với người, người sẽ không trách phạt dân mình.
Cô gái trợn to mắt, gương mặt trắng bệch.
- Không! Tôi không đi! Bà muốn giết tôi! Khốn nạn! Bà muốn đem tôi làm thành dầu thành nến! Ghê tởm, tôi ghê tởm bà!
Người dân thấy già làng bị xúc phạm liền phẫn nộ, vây lấy hai bà cháu, muốn dùng sức mạnh cưỡng chế đem cô gái đi. Cô gái khóc nức nở, chống cự liền bị bọn họ ra tay đánh đập tàn nhẫn. Ngay lúc cô sắp không cầm cự nổi, một trận gió lớn quỷ dị nổi lên, trời vốn quang đãng không một gợn mây đột nhiên tối sầm xuống. Giấy tiền vàng bạc đặt ở bàn bị thổi tung lên, quay cuồng trong không trung.
Gió càng lúc càng lớn, từng tán lá đánh vào nhau xào xạc, bụi đất cũng bị gió thổi bay, người dân không dám mở mắt, run run rẩy rẩy cúi rạp người trên nền đất. Tiếng gió nghe như tiếng người rên rỉ than khóc, quỷ dị vô cùng.
Dân làng biết đây là điềm dữ nhưng vẫn ngu muội tin rằng Thần Nữ tức giận. Họ sợ đến mức dập đầu lia lịa, không ngừng bảo sẽ mang cô gái về, dâng thêm nhiều người nữa để hầu hạ Thần Nữ.
- Chuyện gì xảy ra vậy? - Phượng Trần một tay chắn gió tránh để bụi bay vào mắt, một bên ôm Trần Liễu, che chắn cho em gái nhỏ.
- Chị ơi, nhìn kìa! - Trần Liễu khẽ run lên, đôi mắt hạnh mở lớn, kinh ngạc chỉ tay lên trời.
Phượng Trần nghi hoặc nhìn lên, con ngươi đột ngột co rút. Trên trời, hàng trăm bóng trắng bóng đỏ lượn lờ, oán khí mịt mù. Hồn trắng là oán linh bình thường, hồn đỏ là hóa quỷ lâu năm. Chúng không ngừng khóc lóc, kêu than.
- Trả mạng cho tao... trả mạng cho tao...
- Hu hu... đau quá... hu hu...
- Hu hu... đừng lột da con nữa... đau quá...
Từng tiếng gào khóc thảm thiết ấy vang lên, hàng trăm linh hồn ấy bay về phía già làng, vây kín bà ta. Già làng phát ra tiếng la hét thê thảm, không ngừng lớn tiếng mắng chửi.
- Công nữ, mau cứu tao! Á!!! Chúng mày biến đi! Biến đi! Tránh xa tao ra! Mạng chó của tụi mày làm sao quý giá bằng mạng tao mà đòi! Chúng mày cút đi!!!
Đám dân làng bị tình cảnh này dọa cho sững sờ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Chẳng phải Thần Nữ tức giận sao? Những hồn ma này là thế nào?
Dân làng dù ngu ngốc đến đâu cũng nhận ra chuyện này có điểm không bình thường, nhưng bọn họ lại không biết nên làm gì. Họ tin thần tin quỷ, đối với những linh hồn ấy sợ hãi tột độ, không ngừng quỳ lạy cầu xin tha thứ. Người có gạo nếp và tỏi trong tay thì nhanh chóng rải xung quanh mình, làm hết mọi cách để bảo vệ bản thân.
Lúc này, Cố Từ Thần ôm Diệp Trà đi vòng từ đằng sau nhà thờ tới chỗ Phượng Trần, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh ấy. Khóe môi cậu cong lên nở nụ cười, thấp giọng thì thầm:
- Ác báo của bà đến rồi.
Lê Tuấn trông thấy Cố Từ Thần cùng Diệp Trà thì thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
- Tất cả mọi chuyện đã xong rồi?
- Ừm. - Cố Từ Thần gật nhẹ đầu, lạnh nhạt nhìn tình cảnh hỗn loạn bên phía già làng.
Công nữ trông thấy già làng gặp nguy liền nhào đến đuổi những linh hồn ấy đi, dùng thân thể bảo vệ già làng. Oán khí của hồn ma không bằng công nữ, cho dù có cắn xé thế nào, thân thể công nữ vẫn nguyên vẹn. Cho đến khi những linh hồn đỏ gia nhập vào.
Một quỷ nữ phẫn nộ cào vào gương mặt công nữ, khuôn mặt thanh tú nháy mắt chẻ làm hai. Thế nhưng công nữ vẫn không chết! Từ miệng vết thương lòi ra bông gòn đẫm máu cùng thịt vụn rơi rớt. Người dân xung quanh hoảng sợ hét lên, vội vàng tránh né.
Không ai chú ý đến, bên cạnh già làng từ lúc nào đã xuất hiện một đứa bé mặc váy đỏ, tay ôm búp bê giống hệt mình, nhoẻn miệng cười.
- Bà ơi, chúng ta chơi trò chơi đi.
Quỷ nhỏ An An cười híp mắt, trên gương mặt bầu bĩnh đáng yêu hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, nhìn cực kì vô hại. Già làng vừa trông thấy nó lập tức hét toáng lên.
- Á!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất