Hướng Dẫn Tự Tử Dành Cho Ma Cà Rồng
Chương 4
Cuộc sống làm ma cà rồng của Kim Đạo Anh đang gần bước đến thời kỳ bình yên rồi.
Thật ra mối quan ngại duy nhất của anh bây giờ là Trịnh Tại Hiền, đơn giản là vì cậu vừa mới bị đồng hoá, còn chưa có kịp làm quen với nếp sinh hoạt của một ma cà rồng.
Mỗi ngày Kim Đạo Anh đang buồn chán ở trong phòng, Trịnh Tại Hiền vẫn trước sau như một lưng đeo ba lô, miệng ngậm hộp sữa đậu nành hớt hải chạy ra cửa để đi học, rồi sau đó Kim Đạo Anh liền nghe thấy dưới lầu truyền lên tiếng hét vô cùng thảm thiết. Nghĩ rằng có chuyện gì đó không hay xảy ra mất rồi, Kim Đạo Anh vội vội vàng vàng dép cũng chưa kịp xỏ, chạy ra khỏi phòng đứng dựa vào cầu thang xem có chuyện gì thì thấy Trịnh Tại Hiền uỷ khuất đứng bĩu môi trước cửa, ngoài trời mặt trời chói chang trên cao đồng nghĩa với việc đỉnh đầu cậu đang bốc khói.
Kim Đạo Anh thiếu chút nữa cười ngã từ trên lầu xuống luôn rồi =))
"Đã dặn em bao nhiêu lần là nhớ đội mũ rồi kia mà?" Kim Đạo Anh một bên vừa loay hoay tìm kiếm cái mũ hợp với outfit ngày hôm nay của Trịnh Tại Hiền một bên vừa cau mày lẩm bẩm nói "Em cái gì cũng không mang, là định đốt da đầu hay sao?"
"Em xin lỗi, em quên mất, thật phiền phức quá đi......" Trịnh Tại Hiền méo miệng đáp.
Trịnh Tại Hiền hôm nay mặc một cái áo hoodie màu trắng, vậy nên Kim Đạo Anh bèn chọn cho cậu một cái mũ lưỡi trai màu đen, khéo léo đội lên đầu cậu để so sánh, còn không quên kéo mũ áo hoodie lên trùm thêm một lớp bên ngoài.
"Nhưng mà nó nóng lắm anh ơi" Trịnh Tại Hiền vẻ mặt đưa đám đứng trước mặt anh, hờn dỗi còn chưa nói xong thì đã ăn ngay một miệng toàn chất lỏng màu trắng không rõ là gì, chỉ thấy giống như là sương mù. Kim Đạo Anh đang cầm trong tay bình kem chống nắng dạng xịt, thủ pháp vô cùng khoa trương xịt rối tung rối mù lên mặt cậu như là tưới cây.
"Xịt chống nắng của Nature Republic đó em..." Xịt xong Kim Đạo Anh liền cầm một bên cái chai đưa lên ngang mặt mình như thể đang đóng quảng cáo, đắc ý dào dạt mà nói "Kem chống nắng đặc trị dành riêng cho ma cà rồng đây....."
Trịnh Tại Hiền chớp chớp mắt nói "Còn có người biết đến sự tồn tại của ma cà rồng ư?"
"Đương nhiên là không rồi" Kim Đạo Anh thầm nói.
Cái bình nho nhỏ màu xanh lá cây này chẳng qua chỉ là do anh tự chế ra mà thôi, trộn hết lại mấy cái tính năng xịn xò nhất của các hãng chống nắng đây mà, dựa theo tỉ lệ cơ thể của a nh nữa để làm theo, thuận mắt nhìn thấy cái bình xinh xinh liền bỏ vào thôi.
"Nếu như bị phát hiện là một ma cà rồng, nhất định sẽ bị bế đi làm mẫu vật nghiên cứu, giải phẫu cơ thể sống gì gì đấy. Nhất định bọn họ sẽ làm đủ trò với cơ thể này, đau đến muốn chết đi sống lại nhưng không thể chết" Kim Đạo Anh nói xong còn cố ý lộ ra bộ dạng tiếc nuối, vươn tay vỗ vỗ mặt Trịnh Tại Hiền nói.
"Đẹp trai thế này, đang yên đang lành tự dưng biến thành ma cà rồng là sao hả em?"
Nói xong Kim Đạo Anh liền xoay người lắc đầu chép miệng đi lên lầu, giống như người biến cậu trở thành ma cà rồng không hề dính líu gì tới anh vậy, khiến cho Trịnh Tại Hiền ngơ ngác đứng ở giữa nhà mà lòng không khỏi run sợ.
Tuy rằng anh nói như vậy để hù doạ Trịnh Tại Hiền một chút mà thôi, nhưng quả thực chuyện bại lộ là một ma cà rồng trong thế giới con người ngày nay rất là nguy hiểm. Bởi dung mạo của bọn họ sẽ không bao giờ thay đổi, vậy nên để không bị phát hiện, Kim Đạo Anh luôn duy trì thói quen cứ 10 năm một lại chuyển đi tới một thành phố mới để sinh sống. Số tiền mà công ty đứng tên anh làm ra vẫn được đều đặn gửi vào thẻ hàng tháng, vậy nên chuyện đổi thành phố như thế này với anh mà nói cũng chỉ đơn giản như việc chuyển nhà, không quá mức phiền toái. Trước đây Trịnh Tại Hiền cũng đã từng chuyển đi với anh một lần, nên Kim Đạo Anh cũng không quá sợ hãi cậu sẽ cảm thấy lạ lẫm, nghĩ rằng buổi tối chờ cậu tan học về sẽ hỏi ý kiến cậu xem muốn chuyển đến nơi nào hay không.
"Anh ơi~~~~~" Lúc Trịnh Tại Hiền xông thẳng vào cửa nhà, trời đã xâm xẩm tối, Kim Đạo Anh thì đang nằm trên ghế sofa, tay cầm máy tính bảng lướt xem các app du lịch. Nhìn bộ dạng khẩn trương lúc này của cậu giống như vừa trải qua một trận cuồng phong vậy.
Kim Đạo Anh vừa ngẩng đầu lên định hỏi có chuyện gì sao liền chỉ kịp thấy đối phương nhào vào lòng anh ôm chặt cứng, balo tuỳ tiện quăng trên sàn nhà, giày cũng chưa kịp cởi ra, như chú cún bự làm nũng trong lòng anh khiến anh không kịp trở tay, máy tính bảng cũng bị đánh rớt xuống thảm lông bên dưới.
"Này Trịnh Tại Hiền!!!!!" Kim Đạo Anh nhíu mày kêu lên một tiếng, khổ sở tống cái người vóc dáng thì cao to lực lưỡng mà cứ nghĩ mình là em bé bự kia khỏi người anh, rồi lại cúi xuống đau khổ cầm em máy tính bảng mà anh khó khăn lắm mới học được cách xài - nay đã ra đi một cách oanh liệt. Trịnh Tại Hiền thấy vậy liền uể oải xoay người, gối đầu lên đùi anh nằm xải lai trên ghế sofa.
"Đau quá đi à!!!" Kim Đạo Anh nghe Trịnh Tại Hiền nói vậy liền vội vàng cúi xuống nhìn, thấy cậu đang uỷ khuất cầm lấy bàn tay mình nhìn anh.
Trên tay cậu có một vết bớt rất lớn, trông chói hết cả mắt.
Ma cà rồng có năng lực tự chữa lành vết thương rất mạnh, nhưng lại không áp dụng cho vết bỏng bởi ánh nắng mặt trời hay cây thánh giá. Làn da bị thiêu đốt đau đớn như thế nào Kim Đạo Anh hiểu rất rõ, anh đã từng thử tự tử bằng cách tự nếm thử quá trình bốc hơi bằng ánh nắng mặt trời rồi kia mà, phơi mình suốt 3 tiếng đồng hồ dưới nhiệt độ 38, rút cục cũng chỉ khiến toàn thân thối rữa, đau đến không thể nhắm mắt trong vòng 1 tuần liền chứ chẳng có tác dụng "chết người" nào.
Bất quá hiện tại anh cũng không cần nghiên cứu cách tự sát mới nữa, tất cả những cuốn sách về phương pháp tự tử mà anh sưu tầm đều bị Trịnh Tại Hiền tịch thu, đem khoá lại hết trong ngăn tủ dịp sinh nhật tuổi 20 của cậu, chìa khoá cũng là do cậu giữ, bảo rằng sợ anh một ngày không may nghĩ quẩn.
"Nếu như không thể nhớ em, không thể nghĩ về em hoài thì anh cũng cần phải suy nghĩ về một việc gì đó chứ, dù sao anh cũng không chết được cơ mà." Kim Đạo Anh uỷ khuất nghĩ.
"Nhưng quả thực tự sát là một việc vô cùng đau đớn" Trịnh Tại Hiện gối đầu trên đùi anh nói, duỗi tay nắm lấy bàn tay Kim Đạo Anh mà mân mê vuốt ve. Kim Đạo Anh thật gầy, tay áo lỏng lẻo để lộ khuỷu tay mảnh khảnh, trên đó là một vết sẹo tím đỏ sẫm màu. Vết sẹo đó là do trước đây anh dùng dao găm bạc cắt lên, người không thể chết nhưng sẹo vẫn lưu lại. Trịnh Tại Hiền chăm chú nhìn vết sẹo kia, cảm thấy nó giống như cành hoa hồng héo, khô quắt đơn bạc, cũng thật giống như sự tồn tại của Kim Đạo Anh trong thế giới của cậu, nhẹ nhàng nhéo một cái thôi cũng có thể vỡ vụn thành trăm mảnh.
Nhưng Kim Đạo Anh không phải là người yếu ớt, Trịnh Tại Hiền hoàn toàn chắc chắn về điều này.
Cậu đã từng nhìn thấy anh tự sát như thế nào.
Lúc đó đại khái cậu 12, 13 tuổi gì đấy, vào năm thứ 8 được Kim Đạo Anh nhận nuôi, từ kẽ hở của khe cửa phòng tắm liền thấy anh đang đứng trước gương, tay cầm dao găm bạc từ từ cắt lấy cổ tay của chính mình. Khuôn mặt anh chẳng có chút biểu tình nào cả, bình tĩnh như thể anh chỉ đang là thái rau trong phòng bếp mà thôi.
"Anh ấy không thấy đau sao?" Trịnh Tại Hiền đứng ở sau cửa mà suy nghĩ "Làm sao có thể không đau được cơ chứ?"
Một người có thể làm ra được một chuyện như vậy, chắc hẳn là bởi bản thân đã trải qua quá đủ thống khổ cho cuộc đời.
Trịnh Tại Hiền biết rất ít về quá khứ của Kim Đạo Anh, chẳng có gì nhiều ngoài chủ nhân cũ và nỗi niềm cô đơn mà anh luôn than vãn với cậu. Cậu không biết vì sao anh lại cảm thấy khổ sở như vậy, có lẽ bởi vì không chịu được sự cô đơn hay chăng, có lẽ bởi vì nỗi ai oán bị bỏ rơi hơn 100 năm trước hay chăng? Không, cậu không hề biết gì cả.
Cậu chỉ biết rằng Kim Đạo Anh là người đã mang cậu rời khỏi làng trẻ mồ côi đó, là anh dành ra hơn 8 năm để đem lại cho cậu cảm giác ấm áp của gia đình – thứ cảm giác mà từ trước tới nay cậu chưa từng được cảm nhận, là anh lắng nghe những thống khổ của chính bản thân cậu, là anh ôm lấy cậu những đêm đau đớn giá buốt nhất.
Cái gì mà ma cà rồng cơ chứ, đối với Trịnh Tại Hiền, Kim Đạo Anh chính là thiên sứ.
Nếu cậu không thể xoá bỏ hết mọi thống khổ trong anh, chi bằng cậu sẽ trở thành niềm an ủi cho nỗi thống khổ đó của anh.
Sẽ bồi anh nói chuyện, sẽ ở bên anh mãi mãi, Trịnh Tại Hiền đã kiên quyết như vậy, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ phải làm được.
Lòng bàn tay đột nhiên bị người nhéo nhéo khiến Trịnh Tại Hiền hoàn hồn, phát hiện Kim Đạo Anh đang ghé mặt vào sát tay cậu, lông mày thanh tú khẽ cau lại nhìn vết bớt bị cháy đen trên da cậu.
"Làm thế nào mà em lại........" Kim Đạo Anh hỏi cậu, nghe giống như là đang tự hỏi bản thân mình "Cái này, chắc phải đau lắm đây......"
"Em chơi bóng rổ cùng các bạn, quên mất cậu ấy theo Đạo nên mới bắt tay người ta một chút......" Trịnh Tại Hiền khẽ chun mũi bày ra bộ dáng đáng thương, thuận thế hướng người về phía anh để làm nũng "Tay em lập tức bốc khói đấy, mà may là cậu ấy không nhìn thấy cảnh này, vì em đã nhanh trí lừa rằng Spider Man vừa bay qua trên trời kìa."
"Tay em vẫn bốc khói nên em không dám đi tàu điện ngầm, liền vội vàng bỏ chạy về nhà luôn." Trịnh Tại Hiền nói xong liền tựa đầu lên vai Kim Đạo Anh, nhìn anh đau lòng cầm bàn tay mình đầy quan tâm mà chợt bật cười, không còn cảm thấy đau đớn gì nữa.
Nhưng mà đương nhiên là Trịnh Tại Hiền đâu chịu thoả mãn mà dừng lại ở đây.
"Anh, thổi cho em một chút đi......" Trịnh Tại Hiền nháy nháy mắt nhìn Kim Đạo Anh nói "Thổi một chút thôi là em hết đau liền." Kim Đạo Anh cầm tay cậu bật cười, cậu nghĩ anh là đồ ngốc hay sao, biểu cảm cũng thay đổi nhanh quá đi thôi.
Sáng hôm sau Trịnh Tại Hiền phải dậy đi học, Kim Đạo Anh vẫn còn chưa tỉnh giấc khiến cậu phụng phịu mà chịu cảnh không được hôn chào tạm biệt buổi sáng, vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ có nên đánh thức anh dậy để đòi quà không liền cảm thấy ươn ướt dưới lòng bàn tay, không khỏi ngạc nhiên hết cỡ.
Một giọt, rồi lại hai giọt.
Là nước mắt của Kim Đạo Anh.
"Em có cảm thấy mệt mỏi không, Tại Hiền ơi?" Kim Đạo Anh nói mà thanh âm trầm thấp vô cùng, anh gọi tên Trịnh Tại Hiền nhưng như thể cũng đang tự hỏi chính mình.
"Hẳn là em mệt lắm, đột nhiên trở thành ma cà rồng như thế này......"
"Tại Hiền có cuộc sống của chính mình, có vòng tròn bạn bè của chính em, bỗng nhiên biến thành như vậy hẳn là khổ sở lắm nhỉ?"
Kim Đạo Anh đột nhiên nỉ non với cậu như thế, bàn tay không quên vuốt nhẹ lên miệng vết thương của Trịnh Tại Hiền, thời điểm anh ngẩng đầu lên nhìn cậu, hốc mắt xinh đẹp lại chảy nhẹ những giọt nước mắt long lanh, tí tách chảy xuống nơi bàn tay của hai người đang nắm chặt lấy nhau.
"Đều là do anh hết, tại vì anh đã biến em thành ma cà rồng......"
Kim Đạo Anh còn chưa kịp nói hết câu, Trịnh Tại Hiền đã tiến tới nâng mặt anh lên mà hôn.
Không giống như nụ hôn chuồn chuồn nước ôn nhu của ngày trước nữa, nụ hôn này đột ngột xuất hiện mà cũng mãnh liệt hơn tất thảy, giam cầm hết mọi cảm xúc lúc này của hai người bọn họ, áy náy, tha thứ, tưởng niệm, thương tiếc, yêu thương....... Trịnh Tại Hiền có chút cường ngạnh muốn đánh dấu chủ quyền, hôn Kim Đạo Anh đến mức không thở được, nước mắt anh cũng không ngừng rơi trên gò má, lông mi dài xinh đẹp khẽ run rẩy trước những động chạm đầy mạnh mẽ của cậu. Đến lúc hai người vì thiếu sinh khí mà dứt nhau ra, giữa hai phiến môi còn có sợi chỉ bạc kéo dài đầy ẩm ướt.
"Đồ ngốc, Kim Đạo Anh là đồ ngốc." Trịnh Tại Hiền vừa buông Kim Đạo Anh ra đã muốn tiến tới hôn tiếp, một câu này khiến anh có chút hốt hoảng, bàng hoàng mà thất thố giương đôi mắt thỏ ngơ ngác nhìn cậu. Trịnh Tại Hiền cười nhẹ, vươn tay lau đi vệt nước mắt trên khuôn mặt anh, sau đó lại dùng cả hai bàn tay nâng niu lấy gò má bầu bĩnh kia, nhìn anh khẳng định.
"Tất cả những việc đó, với em đều không sao hết." Trịnh Tại Hiền nhìn sâu vào mắt anh mà nói.
"Những điều mà anh nói, cuộc sống của em, bạn bè của em,......"
"Tất cả đều chẳng có lý nghĩa gì hết, vì trước khi gặp được anh, em cũng chẳng có gì hết cả."
"Đừng xin lỗi vì đã khiến em trở thành như thế này........." Trịnh Tại Hiền nói tiếp.
"Bởi vì anh không sai khi đã khiến em hạnh phúc vô ngần."
"Chỉ cần anh vẫn còn ở đây thì em vẫn sẽ mãi hạnh phúc."
"Chỉ cần một mình anh là đủ rồi."
Thanh âm của Trịnh Tại Hiền nghe thật nhẹ nhàng, nhưng không hề mờ ảo, thành thành thật thật truyền thẳng vào lỗ tai của Kim Đạo Anh, ấm áp mà kiên định. Cậu cũng không hề ngại ngùng mà nhìn anh chằm chằm, nghiêm túc như vừa buông một lời tuyên thệ.
Kim Đạo Anh yên ổn tựa đầu vào lồng ngực Trịnh Tại Hiền, nhẹ bâng nói với cậu:
"Chúng ta chuyển tới nơi nào đó sinh sống đi."
"Cùng với nhau, ở bên nhau."
- -----
T/N: Trời ơi lâu lắm mới trở lại, không biết mọi người còn nhớ mình hay không? =))))) Số khổ đem laptop đi sửa và quên up doc lên cloud thế là cũng phải ngâm giấm theo em lap luôn, thật may là mình đã trở lại rồi đây =)) Hi vọng mọi người chưa quên mấy anh ma cà rồng đẹp trai luỵ tình này ahihi:3
Sửa lap OK phết rồi nên chắc mình sẽ đăng nhiều trở lại hơn thôi, mấy nay thấy nhiều bạn edit fic Trung của JaeDo ghê mừng rớt nước mắt hiuhiu:3
Thật ra mối quan ngại duy nhất của anh bây giờ là Trịnh Tại Hiền, đơn giản là vì cậu vừa mới bị đồng hoá, còn chưa có kịp làm quen với nếp sinh hoạt của một ma cà rồng.
Mỗi ngày Kim Đạo Anh đang buồn chán ở trong phòng, Trịnh Tại Hiền vẫn trước sau như một lưng đeo ba lô, miệng ngậm hộp sữa đậu nành hớt hải chạy ra cửa để đi học, rồi sau đó Kim Đạo Anh liền nghe thấy dưới lầu truyền lên tiếng hét vô cùng thảm thiết. Nghĩ rằng có chuyện gì đó không hay xảy ra mất rồi, Kim Đạo Anh vội vội vàng vàng dép cũng chưa kịp xỏ, chạy ra khỏi phòng đứng dựa vào cầu thang xem có chuyện gì thì thấy Trịnh Tại Hiền uỷ khuất đứng bĩu môi trước cửa, ngoài trời mặt trời chói chang trên cao đồng nghĩa với việc đỉnh đầu cậu đang bốc khói.
Kim Đạo Anh thiếu chút nữa cười ngã từ trên lầu xuống luôn rồi =))
"Đã dặn em bao nhiêu lần là nhớ đội mũ rồi kia mà?" Kim Đạo Anh một bên vừa loay hoay tìm kiếm cái mũ hợp với outfit ngày hôm nay của Trịnh Tại Hiền một bên vừa cau mày lẩm bẩm nói "Em cái gì cũng không mang, là định đốt da đầu hay sao?"
"Em xin lỗi, em quên mất, thật phiền phức quá đi......" Trịnh Tại Hiền méo miệng đáp.
Trịnh Tại Hiền hôm nay mặc một cái áo hoodie màu trắng, vậy nên Kim Đạo Anh bèn chọn cho cậu một cái mũ lưỡi trai màu đen, khéo léo đội lên đầu cậu để so sánh, còn không quên kéo mũ áo hoodie lên trùm thêm một lớp bên ngoài.
"Nhưng mà nó nóng lắm anh ơi" Trịnh Tại Hiền vẻ mặt đưa đám đứng trước mặt anh, hờn dỗi còn chưa nói xong thì đã ăn ngay một miệng toàn chất lỏng màu trắng không rõ là gì, chỉ thấy giống như là sương mù. Kim Đạo Anh đang cầm trong tay bình kem chống nắng dạng xịt, thủ pháp vô cùng khoa trương xịt rối tung rối mù lên mặt cậu như là tưới cây.
"Xịt chống nắng của Nature Republic đó em..." Xịt xong Kim Đạo Anh liền cầm một bên cái chai đưa lên ngang mặt mình như thể đang đóng quảng cáo, đắc ý dào dạt mà nói "Kem chống nắng đặc trị dành riêng cho ma cà rồng đây....."
Trịnh Tại Hiền chớp chớp mắt nói "Còn có người biết đến sự tồn tại của ma cà rồng ư?"
"Đương nhiên là không rồi" Kim Đạo Anh thầm nói.
Cái bình nho nhỏ màu xanh lá cây này chẳng qua chỉ là do anh tự chế ra mà thôi, trộn hết lại mấy cái tính năng xịn xò nhất của các hãng chống nắng đây mà, dựa theo tỉ lệ cơ thể của a nh nữa để làm theo, thuận mắt nhìn thấy cái bình xinh xinh liền bỏ vào thôi.
"Nếu như bị phát hiện là một ma cà rồng, nhất định sẽ bị bế đi làm mẫu vật nghiên cứu, giải phẫu cơ thể sống gì gì đấy. Nhất định bọn họ sẽ làm đủ trò với cơ thể này, đau đến muốn chết đi sống lại nhưng không thể chết" Kim Đạo Anh nói xong còn cố ý lộ ra bộ dạng tiếc nuối, vươn tay vỗ vỗ mặt Trịnh Tại Hiền nói.
"Đẹp trai thế này, đang yên đang lành tự dưng biến thành ma cà rồng là sao hả em?"
Nói xong Kim Đạo Anh liền xoay người lắc đầu chép miệng đi lên lầu, giống như người biến cậu trở thành ma cà rồng không hề dính líu gì tới anh vậy, khiến cho Trịnh Tại Hiền ngơ ngác đứng ở giữa nhà mà lòng không khỏi run sợ.
Tuy rằng anh nói như vậy để hù doạ Trịnh Tại Hiền một chút mà thôi, nhưng quả thực chuyện bại lộ là một ma cà rồng trong thế giới con người ngày nay rất là nguy hiểm. Bởi dung mạo của bọn họ sẽ không bao giờ thay đổi, vậy nên để không bị phát hiện, Kim Đạo Anh luôn duy trì thói quen cứ 10 năm một lại chuyển đi tới một thành phố mới để sinh sống. Số tiền mà công ty đứng tên anh làm ra vẫn được đều đặn gửi vào thẻ hàng tháng, vậy nên chuyện đổi thành phố như thế này với anh mà nói cũng chỉ đơn giản như việc chuyển nhà, không quá mức phiền toái. Trước đây Trịnh Tại Hiền cũng đã từng chuyển đi với anh một lần, nên Kim Đạo Anh cũng không quá sợ hãi cậu sẽ cảm thấy lạ lẫm, nghĩ rằng buổi tối chờ cậu tan học về sẽ hỏi ý kiến cậu xem muốn chuyển đến nơi nào hay không.
"Anh ơi~~~~~" Lúc Trịnh Tại Hiền xông thẳng vào cửa nhà, trời đã xâm xẩm tối, Kim Đạo Anh thì đang nằm trên ghế sofa, tay cầm máy tính bảng lướt xem các app du lịch. Nhìn bộ dạng khẩn trương lúc này của cậu giống như vừa trải qua một trận cuồng phong vậy.
Kim Đạo Anh vừa ngẩng đầu lên định hỏi có chuyện gì sao liền chỉ kịp thấy đối phương nhào vào lòng anh ôm chặt cứng, balo tuỳ tiện quăng trên sàn nhà, giày cũng chưa kịp cởi ra, như chú cún bự làm nũng trong lòng anh khiến anh không kịp trở tay, máy tính bảng cũng bị đánh rớt xuống thảm lông bên dưới.
"Này Trịnh Tại Hiền!!!!!" Kim Đạo Anh nhíu mày kêu lên một tiếng, khổ sở tống cái người vóc dáng thì cao to lực lưỡng mà cứ nghĩ mình là em bé bự kia khỏi người anh, rồi lại cúi xuống đau khổ cầm em máy tính bảng mà anh khó khăn lắm mới học được cách xài - nay đã ra đi một cách oanh liệt. Trịnh Tại Hiền thấy vậy liền uể oải xoay người, gối đầu lên đùi anh nằm xải lai trên ghế sofa.
"Đau quá đi à!!!" Kim Đạo Anh nghe Trịnh Tại Hiền nói vậy liền vội vàng cúi xuống nhìn, thấy cậu đang uỷ khuất cầm lấy bàn tay mình nhìn anh.
Trên tay cậu có một vết bớt rất lớn, trông chói hết cả mắt.
Ma cà rồng có năng lực tự chữa lành vết thương rất mạnh, nhưng lại không áp dụng cho vết bỏng bởi ánh nắng mặt trời hay cây thánh giá. Làn da bị thiêu đốt đau đớn như thế nào Kim Đạo Anh hiểu rất rõ, anh đã từng thử tự tử bằng cách tự nếm thử quá trình bốc hơi bằng ánh nắng mặt trời rồi kia mà, phơi mình suốt 3 tiếng đồng hồ dưới nhiệt độ 38, rút cục cũng chỉ khiến toàn thân thối rữa, đau đến không thể nhắm mắt trong vòng 1 tuần liền chứ chẳng có tác dụng "chết người" nào.
Bất quá hiện tại anh cũng không cần nghiên cứu cách tự sát mới nữa, tất cả những cuốn sách về phương pháp tự tử mà anh sưu tầm đều bị Trịnh Tại Hiền tịch thu, đem khoá lại hết trong ngăn tủ dịp sinh nhật tuổi 20 của cậu, chìa khoá cũng là do cậu giữ, bảo rằng sợ anh một ngày không may nghĩ quẩn.
"Nếu như không thể nhớ em, không thể nghĩ về em hoài thì anh cũng cần phải suy nghĩ về một việc gì đó chứ, dù sao anh cũng không chết được cơ mà." Kim Đạo Anh uỷ khuất nghĩ.
"Nhưng quả thực tự sát là một việc vô cùng đau đớn" Trịnh Tại Hiện gối đầu trên đùi anh nói, duỗi tay nắm lấy bàn tay Kim Đạo Anh mà mân mê vuốt ve. Kim Đạo Anh thật gầy, tay áo lỏng lẻo để lộ khuỷu tay mảnh khảnh, trên đó là một vết sẹo tím đỏ sẫm màu. Vết sẹo đó là do trước đây anh dùng dao găm bạc cắt lên, người không thể chết nhưng sẹo vẫn lưu lại. Trịnh Tại Hiền chăm chú nhìn vết sẹo kia, cảm thấy nó giống như cành hoa hồng héo, khô quắt đơn bạc, cũng thật giống như sự tồn tại của Kim Đạo Anh trong thế giới của cậu, nhẹ nhàng nhéo một cái thôi cũng có thể vỡ vụn thành trăm mảnh.
Nhưng Kim Đạo Anh không phải là người yếu ớt, Trịnh Tại Hiền hoàn toàn chắc chắn về điều này.
Cậu đã từng nhìn thấy anh tự sát như thế nào.
Lúc đó đại khái cậu 12, 13 tuổi gì đấy, vào năm thứ 8 được Kim Đạo Anh nhận nuôi, từ kẽ hở của khe cửa phòng tắm liền thấy anh đang đứng trước gương, tay cầm dao găm bạc từ từ cắt lấy cổ tay của chính mình. Khuôn mặt anh chẳng có chút biểu tình nào cả, bình tĩnh như thể anh chỉ đang là thái rau trong phòng bếp mà thôi.
"Anh ấy không thấy đau sao?" Trịnh Tại Hiền đứng ở sau cửa mà suy nghĩ "Làm sao có thể không đau được cơ chứ?"
Một người có thể làm ra được một chuyện như vậy, chắc hẳn là bởi bản thân đã trải qua quá đủ thống khổ cho cuộc đời.
Trịnh Tại Hiền biết rất ít về quá khứ của Kim Đạo Anh, chẳng có gì nhiều ngoài chủ nhân cũ và nỗi niềm cô đơn mà anh luôn than vãn với cậu. Cậu không biết vì sao anh lại cảm thấy khổ sở như vậy, có lẽ bởi vì không chịu được sự cô đơn hay chăng, có lẽ bởi vì nỗi ai oán bị bỏ rơi hơn 100 năm trước hay chăng? Không, cậu không hề biết gì cả.
Cậu chỉ biết rằng Kim Đạo Anh là người đã mang cậu rời khỏi làng trẻ mồ côi đó, là anh dành ra hơn 8 năm để đem lại cho cậu cảm giác ấm áp của gia đình – thứ cảm giác mà từ trước tới nay cậu chưa từng được cảm nhận, là anh lắng nghe những thống khổ của chính bản thân cậu, là anh ôm lấy cậu những đêm đau đớn giá buốt nhất.
Cái gì mà ma cà rồng cơ chứ, đối với Trịnh Tại Hiền, Kim Đạo Anh chính là thiên sứ.
Nếu cậu không thể xoá bỏ hết mọi thống khổ trong anh, chi bằng cậu sẽ trở thành niềm an ủi cho nỗi thống khổ đó của anh.
Sẽ bồi anh nói chuyện, sẽ ở bên anh mãi mãi, Trịnh Tại Hiền đã kiên quyết như vậy, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ phải làm được.
Lòng bàn tay đột nhiên bị người nhéo nhéo khiến Trịnh Tại Hiền hoàn hồn, phát hiện Kim Đạo Anh đang ghé mặt vào sát tay cậu, lông mày thanh tú khẽ cau lại nhìn vết bớt bị cháy đen trên da cậu.
"Làm thế nào mà em lại........" Kim Đạo Anh hỏi cậu, nghe giống như là đang tự hỏi bản thân mình "Cái này, chắc phải đau lắm đây......"
"Em chơi bóng rổ cùng các bạn, quên mất cậu ấy theo Đạo nên mới bắt tay người ta một chút......" Trịnh Tại Hiền khẽ chun mũi bày ra bộ dáng đáng thương, thuận thế hướng người về phía anh để làm nũng "Tay em lập tức bốc khói đấy, mà may là cậu ấy không nhìn thấy cảnh này, vì em đã nhanh trí lừa rằng Spider Man vừa bay qua trên trời kìa."
"Tay em vẫn bốc khói nên em không dám đi tàu điện ngầm, liền vội vàng bỏ chạy về nhà luôn." Trịnh Tại Hiền nói xong liền tựa đầu lên vai Kim Đạo Anh, nhìn anh đau lòng cầm bàn tay mình đầy quan tâm mà chợt bật cười, không còn cảm thấy đau đớn gì nữa.
Nhưng mà đương nhiên là Trịnh Tại Hiền đâu chịu thoả mãn mà dừng lại ở đây.
"Anh, thổi cho em một chút đi......" Trịnh Tại Hiền nháy nháy mắt nhìn Kim Đạo Anh nói "Thổi một chút thôi là em hết đau liền." Kim Đạo Anh cầm tay cậu bật cười, cậu nghĩ anh là đồ ngốc hay sao, biểu cảm cũng thay đổi nhanh quá đi thôi.
Sáng hôm sau Trịnh Tại Hiền phải dậy đi học, Kim Đạo Anh vẫn còn chưa tỉnh giấc khiến cậu phụng phịu mà chịu cảnh không được hôn chào tạm biệt buổi sáng, vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ có nên đánh thức anh dậy để đòi quà không liền cảm thấy ươn ướt dưới lòng bàn tay, không khỏi ngạc nhiên hết cỡ.
Một giọt, rồi lại hai giọt.
Là nước mắt của Kim Đạo Anh.
"Em có cảm thấy mệt mỏi không, Tại Hiền ơi?" Kim Đạo Anh nói mà thanh âm trầm thấp vô cùng, anh gọi tên Trịnh Tại Hiền nhưng như thể cũng đang tự hỏi chính mình.
"Hẳn là em mệt lắm, đột nhiên trở thành ma cà rồng như thế này......"
"Tại Hiền có cuộc sống của chính mình, có vòng tròn bạn bè của chính em, bỗng nhiên biến thành như vậy hẳn là khổ sở lắm nhỉ?"
Kim Đạo Anh đột nhiên nỉ non với cậu như thế, bàn tay không quên vuốt nhẹ lên miệng vết thương của Trịnh Tại Hiền, thời điểm anh ngẩng đầu lên nhìn cậu, hốc mắt xinh đẹp lại chảy nhẹ những giọt nước mắt long lanh, tí tách chảy xuống nơi bàn tay của hai người đang nắm chặt lấy nhau.
"Đều là do anh hết, tại vì anh đã biến em thành ma cà rồng......"
Kim Đạo Anh còn chưa kịp nói hết câu, Trịnh Tại Hiền đã tiến tới nâng mặt anh lên mà hôn.
Không giống như nụ hôn chuồn chuồn nước ôn nhu của ngày trước nữa, nụ hôn này đột ngột xuất hiện mà cũng mãnh liệt hơn tất thảy, giam cầm hết mọi cảm xúc lúc này của hai người bọn họ, áy náy, tha thứ, tưởng niệm, thương tiếc, yêu thương....... Trịnh Tại Hiền có chút cường ngạnh muốn đánh dấu chủ quyền, hôn Kim Đạo Anh đến mức không thở được, nước mắt anh cũng không ngừng rơi trên gò má, lông mi dài xinh đẹp khẽ run rẩy trước những động chạm đầy mạnh mẽ của cậu. Đến lúc hai người vì thiếu sinh khí mà dứt nhau ra, giữa hai phiến môi còn có sợi chỉ bạc kéo dài đầy ẩm ướt.
"Đồ ngốc, Kim Đạo Anh là đồ ngốc." Trịnh Tại Hiền vừa buông Kim Đạo Anh ra đã muốn tiến tới hôn tiếp, một câu này khiến anh có chút hốt hoảng, bàng hoàng mà thất thố giương đôi mắt thỏ ngơ ngác nhìn cậu. Trịnh Tại Hiền cười nhẹ, vươn tay lau đi vệt nước mắt trên khuôn mặt anh, sau đó lại dùng cả hai bàn tay nâng niu lấy gò má bầu bĩnh kia, nhìn anh khẳng định.
"Tất cả những việc đó, với em đều không sao hết." Trịnh Tại Hiền nhìn sâu vào mắt anh mà nói.
"Những điều mà anh nói, cuộc sống của em, bạn bè của em,......"
"Tất cả đều chẳng có lý nghĩa gì hết, vì trước khi gặp được anh, em cũng chẳng có gì hết cả."
"Đừng xin lỗi vì đã khiến em trở thành như thế này........." Trịnh Tại Hiền nói tiếp.
"Bởi vì anh không sai khi đã khiến em hạnh phúc vô ngần."
"Chỉ cần anh vẫn còn ở đây thì em vẫn sẽ mãi hạnh phúc."
"Chỉ cần một mình anh là đủ rồi."
Thanh âm của Trịnh Tại Hiền nghe thật nhẹ nhàng, nhưng không hề mờ ảo, thành thành thật thật truyền thẳng vào lỗ tai của Kim Đạo Anh, ấm áp mà kiên định. Cậu cũng không hề ngại ngùng mà nhìn anh chằm chằm, nghiêm túc như vừa buông một lời tuyên thệ.
Kim Đạo Anh yên ổn tựa đầu vào lồng ngực Trịnh Tại Hiền, nhẹ bâng nói với cậu:
"Chúng ta chuyển tới nơi nào đó sinh sống đi."
"Cùng với nhau, ở bên nhau."
- -----
T/N: Trời ơi lâu lắm mới trở lại, không biết mọi người còn nhớ mình hay không? =))))) Số khổ đem laptop đi sửa và quên up doc lên cloud thế là cũng phải ngâm giấm theo em lap luôn, thật may là mình đã trở lại rồi đây =)) Hi vọng mọi người chưa quên mấy anh ma cà rồng đẹp trai luỵ tình này ahihi:3
Sửa lap OK phết rồi nên chắc mình sẽ đăng nhiều trở lại hơn thôi, mấy nay thấy nhiều bạn edit fic Trung của JaeDo ghê mừng rớt nước mắt hiuhiu:3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất