Chương 59: Quyển 5 Chương 7
Hoắc Thanh nhìn thấy người đến liền câm miện, cũng không nói nhiều chào một cái rồi lập tức kéo Liễu Như Ca đi, gã không muốn đụng độ Hoắc Cẩn Dật quá nhiều. Gã cùng lắm chỉ đi chọn quà cho cháu bên nhà Liễu Như Ca mà thôi, giờ mà gây chuyện với Hoắc Cẩn Dật mọi chuyện liền hỏng bét.
Hoắc Cẩn Dật hắn ngày hôm qua đã đưa ra một lựa chọn vô cùng sáng suốt, người ta nói muốn bắt được tâm một người đàn ông trước tiên phải bắt được dạ dày của hắn. Vậy muốn bắt được con hắn trước tiên phải bắt được bố của con hắn…. Nhỉ ???
Thế là hắn quyết tâm tiếp cận Lâm An Niên, chuyện về bé con thảo luận sau cũng được.
“ Anh đến đây làm gì, tôi đã nói đừng xen vào cuộc sống của tôi.” Lâm An Niên có chút bực mình.
Hoắc Cẩn Dật mặt không đổi sắc chọn quần áo cho con, ưng cái nào lập tức ném vào xe đẩy hàng “ Cậu không cần phải như vậy, tôi sẽ không tranh con với cậu. Cậu để tôi chăm sóc nó với tư cách một người chú là được rồi.”
“ Thật?” Lâm An Niên nghi ngờ, hắn mà tốt thế cơ à?
“ Thật.” Hoắc Cẩn Dật chắn nịch khẳng định, em họ nói mình sai rồi phải đi xin lỗi người ta, dựng phu tâm tình thay đổi thất thường, không thể để cậu trong lòng không thoải mái. Giống như em họ vậy đó, điên lên đến hắn còn phải chạy nói chi người trực tiếp ăn đòn như Dương Minh.
Hoắc Cẩn Dật cùng cậu chọn quần áo tã lót khăn lau. Mẹ Lâm kè kè ngay bên cạnh đề phòng Hoắc Cẩn Dật lại làm ra cái chuyện trời đánh gì. Chính là… cớ gì hắn nhặt toàn đồ màu xanh mà Lâm An Niên thấy hắn nhặt cái nào là lập tức vứt vào một cái màu hồng hoa cỏ nữ tính vậy. Hoắc Cẩn Dật thậm trí còn thấy Lâm An Niên vứt vào giỏ một chiếc váy công chúa màu hồng xinh xẻo??? Tiểu bảo bối là con trai được không??? ( ghét nhưng không làm gì được nên mới thế đó )
Cả một xe lớn đồ dùng như vậy tất cả đều để cho cha hờ thanh toán hết, cậu chả việc gì phải đi tranh việc mất tiền làm cái gì. Cha hờ còn rất vui vẻ, cơ mà cậu vẫn rất ngứa mắt hắn.
“ Tôi giúp cậu trở đồ về đi.” Hoắc Cẩn Dật tay xách xách cái này, trên cổ thậm trí đeo hẳn một túi bỉm to đùng lững thững theo sau Lâm An Niên. Hắn thật sự là muốn hòa hoãn quan hệ một chút, hắn không hiểu sao dạo gần đây hắn giống như bị ngu đi, cứ liên quan đến cậu lại làm ra mấy hành động ngu ngốc.
“ Không cần đâu, xe nhà tôi cũng rộng lắm.” Lâm An Niên thẳng đường đi phía trước không để ý đến hắn.
Mẹ Lâm cùng Lâm An Bình đi phía sau cũng nhiều đồ không kém đưa mắt nhìn nhau nghi hoặc không thôi. Không phải mấy bữa trước tát nhau bôm bốp à, hôm nay tự nhiêu hài hòa quá ta.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Cẩn Dật để đồ lên xe mình chở về Lâm gia. Ở cũng không dám ở lại, nhanh chân nhanh tay đem đồ mang vào nhà rồi ngoan ngoãn tạm biệt đi về.
Bắt đầu từ lúc đó, mỗi ngày hắn đều đến, mỗi lần đến lại mangg theo một vài thứ đều dùng để tẩm bổ cho dựng phu hoặc đồ dùng cho bé con, đôi lúc lại là đồ dùng làm đẹp cho mẹ Lâm và chị Lâm An Nhiên, hoặc một vài thứ đồ hiếm có cho cha Lâm và Lâm An Bình. Không nhìn cũng biết hắn đang lấy lòng Lâm gia. Lâm An Niên hừ lạnh, đừng tưởng dùng cách này là có thể mua chuộc được cha con cậu. Tra nam thì vẫn cứ là tra nam, chờ anh chồng cậu về liền xử chết hắn.
Trời cũng dần dần trở lạnh, sắp vào đông mất rồi
Hư hư, bé Lâm nhà ta còn chưa biết anh chồng của mình đã sớm chút xuất hiện rồi, lại còn ăn đau cơ.
_________________
Sắp đến ngày sinh, Lâm An Niên cũng không khỏi cẩn thận hơn nhiều, tiểu bảo bối ra đời cậu liền yên tâm chỉnh đôi tra nam tiện nữ kia rồi. Sợ hãi ở nhà không cẩn thận đẻ khi nào không hay Lâm An Niên liền nhập viện trước, đồ dùng các thứ cũng mang theo luôn, mẹ Lâm cùng cô giúp việc Hoắc gia một tháng liền quen thân nhau thay phiên chông nom cậu. Omega sinh con thường rất nguy hiểm, dặc biệt với những người từng bị động thai.
Như thường lệ sáng sớm, Lâm An Niên vịn thành giường đi lại trong phòng, bởi vì là omega nam không giống với nữ, sản đạo rất nhỏ không thể để em bé đi qua cho nên phải đẻ mổ. Cho dù là đẻ mổ cũng không thể lười biếng, trước khi sinh vẫn phải di lại mấy vòng. Trong phòng bây giờ không có ai, mẹ Lâm mới vừa xuống dưới lấy đồ ăn sáng cho cậu, Lâm An Niên chỉ dám đi loanh quanh bên giường sợ ngã.
Chính là lúc này, cơn đau ở bụng dười đột ngột ập đến làm cậu không kịp trở tay, hai chân khụy xuống đến nơi. Lâm An Niêm đỡ bụng có vẻ đẩy dần xuống dưới của mình bám chắc vào thành giường chầm chậm ngồi xuống. Đau đớn làm mồ hôi cậu vã ra ướt cả áo, môi dưới bị cắn đến tụ máu. Lâm An Niên với tay ấn nút đỏ nhưng không tới. Cơn đau từ bụng liên tiếp ập đến đồng thời cậu cũng cảm giác được phía sau ươn ướt, có khi là vỡ ối rồi, phải lập tức sinh.
Cửa phòng bật mở, Hoắc Cẩn Dật mặc bộ đồ nghiêm túc như mọi ngày chạy vội đến, hốt hoảng đỡ cậu dậy. Thấy cậu đau đớn, lại nhìn đến sau quần ướt thành một mảng. Hoắc Cẩn Dật vội vã gọi bác sĩ. Lâm An Niên lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật.
Hai tiếng trôi qua mà tựa như hai thập kỉ, ánh đèn phẫu thuật chợt tắt, y tá mở cửa đem giấy thông báo với người nhà. Là một bé trai, nặng 3,2kg, không mắc bệnh gì cả, vô cùng khỏe mạnh. Theo sau đó là Lâm An Niên cùng một bé con nằm trên giường bệnh được đẩy về phòng chăm sóc. Tuy khỏe mạnh nhưng vẫn còn phải ở lại quan sát một tuần đồng thời kiểm tra thể chất của bé con.
Lâm An Niên yên vị nằm ngủ, vết mổ ở bụng đã được khâu lại cẩn thận, phải chú ý cử động không thể vận động mạnh. Mẹ Lâm mừng đến phát khóc, ôm ba Lâm một cái liền chạy đến nhìn con trai, Lâm An Nhiên Lâm An Bình cùng ba Lâm đang mắt to trừng mắt nhỏ với đưa bé đỏ hỏn nằm trên giường nhỏ. Hoắc Cẩn Dật ngoan ngoãn ngồi một chỗ bên giường Lâm An Niên, thỉnh thoảng liếc con một cái rồi lại nhìn cậu. Đùa à, từ nãy tới giờ hắn cũng lo sợ lắm ý, lo cậu xảy ra chuyện, hắn cũng không biết sao lại lo như thế nữa.
Đến xế chiều, Lâm An Niên mới mệt mỏi tỉnh dậy, thuốc tê đã hết hiệu lực, may mà omega có năng lực phục hồi khá nhanh cho nên vết thương có đau nhức một chút, cũng không cần đến thuốc giảm đau. Mở mắt ra nhìn thấy Hoắc Cẩn Dật ngồi bên giường nhìn mình, Lâm An Niên không khỏi sửng sốt một chút. Cảnh tượng quen thuộc làm cậu có chút giật mình.
Rất nhanh, Lâm An Niên thu lại cảm xúc của mình nhìn đến bé con đang ngoan ngoãn uống sữ bình nằm trên tay bà ngoại, cậu không khỏi nở một nụ cười thỏa mãn. Hạnh phúc nhỏ len lỏi trong lòng làm Lâm An Niên cảm thấy thật ấm áp. Lâm An Niên ngồi dậy, Hoắc Cẩn Dật nhanh tay giúp cậu nâng giường, lại lấy gối kê dưới lưng của cậu, Lâm An Niên liếc hắn một cái, Hoắc Cẩn Dật ngại ngùng cười rồi lạp tức ngoan ngoãn trở lại.
“ Mẹ, cho con bế một chút đi.” Lâm An Niên giọng có chút khàn khàn gọi.
Mẹ Lâm đem tiểu bảo bối ở trong tã lót màu hồng. Trong phòng mặc dù bật lò sưởi, nhưng sợ em bé bị lạnh nên vẫn quấn tận mấy lớp khăn dày. Mẹ Lâm cẩn thận đặt bé con vào tay Lâm An Niên để không đè lên vết mổ của cậu. Lâm An Niên cẩn thận đỡ lấy. Đây là con cậu, tiểu bảo bối cậu vất vả mang thai rồi sinh ra, nhìn đáng yêu như vậy có nét giống cậu thật đó, da đỏ như vậy lớn lên nhất định trắng trẻo đẹp zai.
“ Tiểu bảo bối cua baba” Lâm An Niên khẽ thì thào cọ mũi vào cái mũi nhỏ xinh xắn của bé con. Tiểu bảo bối rất nể tình mà ò è một tiếng, lại ngọ ngoạy đáp lại.
Phát hiện bên cạnh có một ánh mắt nóng rực bắn về phía mình, Lâm An Niên không nhìn cũng biết là tên nam nhân nào đó ngồi xem đến sốt ruột rồi. Chắc là lúc cậu ngủ hắn cũng không dám chạm và bé con nhỉ.
Ngón tay nam nhân vươn ra về phía tiểu bảo bối, thấy cậu không ngăn cản liền mạnh rạn tiếng tới, chọc chọc tay nhỏ thò ra bên ngoài. Tiểu bảo bối liền động tay một cái, bàn tay tong bao tay nhỏ nắm nắm ngón tay hắn. Hoắc Cẩn Dật rốt cuộc đơ ra, hắn thấy trong lòng giống như nở hoa, có dòng nước mát lành lại ngọt ngào chảy khắp người hắn, đây chắc là liên kết huyết thống đi. Hắn giờ phút này cảm thấy thật là hạnh phúc. Chỉ cần để hắn thấy con là được rồi, còn cậu có thể mắng hắn đánh hắn. Chính là giờ phút này hắn cảm thấy, chỉ có con thôi còn chưa đủ, hắn muốn thêm một thứ nữa, lớn hơn con của hắn, có thể cùng hắn ngủ, có thể bầu bạn cùng hắn … giống như baba của con hắn vậy
Chỉ là hắn cảm thấy màu hồng này vẫn có chút quá sức chịu đựng của hắn.
_______________
Lâm An Niên bày tỏ mình vẫn có sức để tát hắn mấy phát nữa.
Hự hự, cháu ngoại của tôi ra đời rồi huhu, sướng quá. Sinh nhật cháu ngoại là 22 -11 nhá, nhớ nhắc mị nhá.
Lúc đầu định để bé một mình sinh con một mình nuôi con cơ nhưng mà người làm mẹ như tôi không chịu được con mình chịu khổ.
Hoắc Cẩn Dật hắn ngày hôm qua đã đưa ra một lựa chọn vô cùng sáng suốt, người ta nói muốn bắt được tâm một người đàn ông trước tiên phải bắt được dạ dày của hắn. Vậy muốn bắt được con hắn trước tiên phải bắt được bố của con hắn…. Nhỉ ???
Thế là hắn quyết tâm tiếp cận Lâm An Niên, chuyện về bé con thảo luận sau cũng được.
“ Anh đến đây làm gì, tôi đã nói đừng xen vào cuộc sống của tôi.” Lâm An Niên có chút bực mình.
Hoắc Cẩn Dật mặt không đổi sắc chọn quần áo cho con, ưng cái nào lập tức ném vào xe đẩy hàng “ Cậu không cần phải như vậy, tôi sẽ không tranh con với cậu. Cậu để tôi chăm sóc nó với tư cách một người chú là được rồi.”
“ Thật?” Lâm An Niên nghi ngờ, hắn mà tốt thế cơ à?
“ Thật.” Hoắc Cẩn Dật chắn nịch khẳng định, em họ nói mình sai rồi phải đi xin lỗi người ta, dựng phu tâm tình thay đổi thất thường, không thể để cậu trong lòng không thoải mái. Giống như em họ vậy đó, điên lên đến hắn còn phải chạy nói chi người trực tiếp ăn đòn như Dương Minh.
Hoắc Cẩn Dật cùng cậu chọn quần áo tã lót khăn lau. Mẹ Lâm kè kè ngay bên cạnh đề phòng Hoắc Cẩn Dật lại làm ra cái chuyện trời đánh gì. Chính là… cớ gì hắn nhặt toàn đồ màu xanh mà Lâm An Niên thấy hắn nhặt cái nào là lập tức vứt vào một cái màu hồng hoa cỏ nữ tính vậy. Hoắc Cẩn Dật thậm trí còn thấy Lâm An Niên vứt vào giỏ một chiếc váy công chúa màu hồng xinh xẻo??? Tiểu bảo bối là con trai được không??? ( ghét nhưng không làm gì được nên mới thế đó )
Cả một xe lớn đồ dùng như vậy tất cả đều để cho cha hờ thanh toán hết, cậu chả việc gì phải đi tranh việc mất tiền làm cái gì. Cha hờ còn rất vui vẻ, cơ mà cậu vẫn rất ngứa mắt hắn.
“ Tôi giúp cậu trở đồ về đi.” Hoắc Cẩn Dật tay xách xách cái này, trên cổ thậm trí đeo hẳn một túi bỉm to đùng lững thững theo sau Lâm An Niên. Hắn thật sự là muốn hòa hoãn quan hệ một chút, hắn không hiểu sao dạo gần đây hắn giống như bị ngu đi, cứ liên quan đến cậu lại làm ra mấy hành động ngu ngốc.
“ Không cần đâu, xe nhà tôi cũng rộng lắm.” Lâm An Niên thẳng đường đi phía trước không để ý đến hắn.
Mẹ Lâm cùng Lâm An Bình đi phía sau cũng nhiều đồ không kém đưa mắt nhìn nhau nghi hoặc không thôi. Không phải mấy bữa trước tát nhau bôm bốp à, hôm nay tự nhiêu hài hòa quá ta.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Cẩn Dật để đồ lên xe mình chở về Lâm gia. Ở cũng không dám ở lại, nhanh chân nhanh tay đem đồ mang vào nhà rồi ngoan ngoãn tạm biệt đi về.
Bắt đầu từ lúc đó, mỗi ngày hắn đều đến, mỗi lần đến lại mangg theo một vài thứ đều dùng để tẩm bổ cho dựng phu hoặc đồ dùng cho bé con, đôi lúc lại là đồ dùng làm đẹp cho mẹ Lâm và chị Lâm An Nhiên, hoặc một vài thứ đồ hiếm có cho cha Lâm và Lâm An Bình. Không nhìn cũng biết hắn đang lấy lòng Lâm gia. Lâm An Niên hừ lạnh, đừng tưởng dùng cách này là có thể mua chuộc được cha con cậu. Tra nam thì vẫn cứ là tra nam, chờ anh chồng cậu về liền xử chết hắn.
Trời cũng dần dần trở lạnh, sắp vào đông mất rồi
Hư hư, bé Lâm nhà ta còn chưa biết anh chồng của mình đã sớm chút xuất hiện rồi, lại còn ăn đau cơ.
_________________
Sắp đến ngày sinh, Lâm An Niên cũng không khỏi cẩn thận hơn nhiều, tiểu bảo bối ra đời cậu liền yên tâm chỉnh đôi tra nam tiện nữ kia rồi. Sợ hãi ở nhà không cẩn thận đẻ khi nào không hay Lâm An Niên liền nhập viện trước, đồ dùng các thứ cũng mang theo luôn, mẹ Lâm cùng cô giúp việc Hoắc gia một tháng liền quen thân nhau thay phiên chông nom cậu. Omega sinh con thường rất nguy hiểm, dặc biệt với những người từng bị động thai.
Như thường lệ sáng sớm, Lâm An Niên vịn thành giường đi lại trong phòng, bởi vì là omega nam không giống với nữ, sản đạo rất nhỏ không thể để em bé đi qua cho nên phải đẻ mổ. Cho dù là đẻ mổ cũng không thể lười biếng, trước khi sinh vẫn phải di lại mấy vòng. Trong phòng bây giờ không có ai, mẹ Lâm mới vừa xuống dưới lấy đồ ăn sáng cho cậu, Lâm An Niên chỉ dám đi loanh quanh bên giường sợ ngã.
Chính là lúc này, cơn đau ở bụng dười đột ngột ập đến làm cậu không kịp trở tay, hai chân khụy xuống đến nơi. Lâm An Niêm đỡ bụng có vẻ đẩy dần xuống dưới của mình bám chắc vào thành giường chầm chậm ngồi xuống. Đau đớn làm mồ hôi cậu vã ra ướt cả áo, môi dưới bị cắn đến tụ máu. Lâm An Niên với tay ấn nút đỏ nhưng không tới. Cơn đau từ bụng liên tiếp ập đến đồng thời cậu cũng cảm giác được phía sau ươn ướt, có khi là vỡ ối rồi, phải lập tức sinh.
Cửa phòng bật mở, Hoắc Cẩn Dật mặc bộ đồ nghiêm túc như mọi ngày chạy vội đến, hốt hoảng đỡ cậu dậy. Thấy cậu đau đớn, lại nhìn đến sau quần ướt thành một mảng. Hoắc Cẩn Dật vội vã gọi bác sĩ. Lâm An Niên lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật.
Hai tiếng trôi qua mà tựa như hai thập kỉ, ánh đèn phẫu thuật chợt tắt, y tá mở cửa đem giấy thông báo với người nhà. Là một bé trai, nặng 3,2kg, không mắc bệnh gì cả, vô cùng khỏe mạnh. Theo sau đó là Lâm An Niên cùng một bé con nằm trên giường bệnh được đẩy về phòng chăm sóc. Tuy khỏe mạnh nhưng vẫn còn phải ở lại quan sát một tuần đồng thời kiểm tra thể chất của bé con.
Lâm An Niên yên vị nằm ngủ, vết mổ ở bụng đã được khâu lại cẩn thận, phải chú ý cử động không thể vận động mạnh. Mẹ Lâm mừng đến phát khóc, ôm ba Lâm một cái liền chạy đến nhìn con trai, Lâm An Nhiên Lâm An Bình cùng ba Lâm đang mắt to trừng mắt nhỏ với đưa bé đỏ hỏn nằm trên giường nhỏ. Hoắc Cẩn Dật ngoan ngoãn ngồi một chỗ bên giường Lâm An Niên, thỉnh thoảng liếc con một cái rồi lại nhìn cậu. Đùa à, từ nãy tới giờ hắn cũng lo sợ lắm ý, lo cậu xảy ra chuyện, hắn cũng không biết sao lại lo như thế nữa.
Đến xế chiều, Lâm An Niên mới mệt mỏi tỉnh dậy, thuốc tê đã hết hiệu lực, may mà omega có năng lực phục hồi khá nhanh cho nên vết thương có đau nhức một chút, cũng không cần đến thuốc giảm đau. Mở mắt ra nhìn thấy Hoắc Cẩn Dật ngồi bên giường nhìn mình, Lâm An Niên không khỏi sửng sốt một chút. Cảnh tượng quen thuộc làm cậu có chút giật mình.
Rất nhanh, Lâm An Niên thu lại cảm xúc của mình nhìn đến bé con đang ngoan ngoãn uống sữ bình nằm trên tay bà ngoại, cậu không khỏi nở một nụ cười thỏa mãn. Hạnh phúc nhỏ len lỏi trong lòng làm Lâm An Niên cảm thấy thật ấm áp. Lâm An Niên ngồi dậy, Hoắc Cẩn Dật nhanh tay giúp cậu nâng giường, lại lấy gối kê dưới lưng của cậu, Lâm An Niên liếc hắn một cái, Hoắc Cẩn Dật ngại ngùng cười rồi lạp tức ngoan ngoãn trở lại.
“ Mẹ, cho con bế một chút đi.” Lâm An Niên giọng có chút khàn khàn gọi.
Mẹ Lâm đem tiểu bảo bối ở trong tã lót màu hồng. Trong phòng mặc dù bật lò sưởi, nhưng sợ em bé bị lạnh nên vẫn quấn tận mấy lớp khăn dày. Mẹ Lâm cẩn thận đặt bé con vào tay Lâm An Niên để không đè lên vết mổ của cậu. Lâm An Niên cẩn thận đỡ lấy. Đây là con cậu, tiểu bảo bối cậu vất vả mang thai rồi sinh ra, nhìn đáng yêu như vậy có nét giống cậu thật đó, da đỏ như vậy lớn lên nhất định trắng trẻo đẹp zai.
“ Tiểu bảo bối cua baba” Lâm An Niên khẽ thì thào cọ mũi vào cái mũi nhỏ xinh xắn của bé con. Tiểu bảo bối rất nể tình mà ò è một tiếng, lại ngọ ngoạy đáp lại.
Phát hiện bên cạnh có một ánh mắt nóng rực bắn về phía mình, Lâm An Niên không nhìn cũng biết là tên nam nhân nào đó ngồi xem đến sốt ruột rồi. Chắc là lúc cậu ngủ hắn cũng không dám chạm và bé con nhỉ.
Ngón tay nam nhân vươn ra về phía tiểu bảo bối, thấy cậu không ngăn cản liền mạnh rạn tiếng tới, chọc chọc tay nhỏ thò ra bên ngoài. Tiểu bảo bối liền động tay một cái, bàn tay tong bao tay nhỏ nắm nắm ngón tay hắn. Hoắc Cẩn Dật rốt cuộc đơ ra, hắn thấy trong lòng giống như nở hoa, có dòng nước mát lành lại ngọt ngào chảy khắp người hắn, đây chắc là liên kết huyết thống đi. Hắn giờ phút này cảm thấy thật là hạnh phúc. Chỉ cần để hắn thấy con là được rồi, còn cậu có thể mắng hắn đánh hắn. Chính là giờ phút này hắn cảm thấy, chỉ có con thôi còn chưa đủ, hắn muốn thêm một thứ nữa, lớn hơn con của hắn, có thể cùng hắn ngủ, có thể bầu bạn cùng hắn … giống như baba của con hắn vậy
Chỉ là hắn cảm thấy màu hồng này vẫn có chút quá sức chịu đựng của hắn.
_______________
Lâm An Niên bày tỏ mình vẫn có sức để tát hắn mấy phát nữa.
Hự hự, cháu ngoại của tôi ra đời rồi huhu, sướng quá. Sinh nhật cháu ngoại là 22 -11 nhá, nhớ nhắc mị nhá.
Lúc đầu định để bé một mình sinh con một mình nuôi con cơ nhưng mà người làm mẹ như tôi không chịu được con mình chịu khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất