Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?
Chương 51
Nhóm chụp ảnh sư tử vừa mới đến trơ mắt mà nhìn con sư tử đực này với đàn con, đầu tiên là liếc mắt nhìn bọn họ một cách coi thường, không có cảnh giác cũng không có sợ hãi.
Tiếp theo là khinh thường mà ngáp một cái, tư thế đúng là thản nhiên, không thèm để ý đến các loại ống ngắm dài ngắn.
Rồi nằm xuống ngủ, nằm úp sấp xuống…
Trong lòng mỗi người không khỏi vang lên một câu nói: Đúng là hậu duệ của Thập đại Liên Minh, nhìn là biết đã quen thuộc với sóng gió.
Thật ra Kiều Thất Tịch dám nằm ngủ là có nguyên nhân, cậu biết những người chịu trách nhiệm ghi chép này sẽ không can thiệp đến vòng sinh thái tuần hoàn trên thảo nguyên.
Nói cách khác, dù cho nguy hiểm có tới gần thì con người cũng sẽ không lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng nếu không có việc gì, chưa kể sự hiện diện của con người còn đã được che giấu, mà động vật trên thảo nguyên đều tiếc mạng nên chúng sẽ không bao giờ để lòng hiếu kỳ làm hại chính mình.
Chỉ riêng về tính tò mò của động vật mà nói, động vật thảo nguyên có lẽ là nhóm ít tò mò nhất. Đúng vậy, về cơ bản thì có sự phân biệt về mặt địa lý, không nghi ngờ gì khi tính tò mò của động vật lưỡng cư đứng đầu danh sách.
Tương tự với gấu Bắc Cực và chim cánh cụt.
Tiếp theo chính là các động vật biển.
Thứ có thể khiến cho các động vật thảo nguyên chú ý đến có lẽ chỉ có thực vật, hoặc là kì động dục.
Thứ nhất, bình thường trên thảo nguyên sẽ không có động vật nào coi sư tử thành lựa chọn đầu tiên khi nói về đồ ăn, trừ khi là điên rồi.
Thứ hai, Kiều Thất Tịch vẫn chưa trưởng thành, bộ dạng của sư tử choai choai cũng không đẹp, vậy nên cậu cảm thấy được trên vùng thảo nguyên rộng lớn này sẽ không có ai nhớ thương cái thân cậu.
Nhưng đôi khi có rất nhiều chuyện, không nói rõ được.
Sáu con sư tử làm người ta vừa kích động vừa lo lắng, ngủ dưới sự giám hộ của nhiếp ảnh gia. Lúc chúng tỉnh lại cũng không đói lắm, dù sao bọn chúng bình thường đều ăn thịt nên sẽ không tiêu hóa nhanh như vậy.
Lúc sau Kiều Thất Tịch tỉnh ngủ, nhàn rỗi quá đâm chán, bèn đem đàn sư tử con ra để liếm lông. Đây là cách duy nhất để duy trì thân thể sạch sẽ, không có mùi nồng nặc, cơ bản có thể ngăn chặn đến 80% những theo dõi ác ý bên ngoài.
Sư tử con lật mình trong tư thế rất thoải mái và lười biếng để được sư tử đực liếm láp, điều này khiến cậu trông giống một con sư tử cái, tràn đầy tính sư tử mẹ.
Nhưng cậu thật sự không phải thế.
Sư tử trắng tỉnh dậy. Mọi người nhìn nó đứng lên, ngồi xổm trên mặt đất ngáp một cái, sau đó cọ cọ bên người sư tử đực, cực kỳ yếu ớt mềm mại.
Vào độ tuổi này thân thể sư tử con rất mềm mại, bọn chúng không nhúc nhích, dùng móng vuốt ôm lấy cổ sư tử đực, làm ra động tác cắn xé giả.
Bình thường thì sư tử đực sẽ không kiên nhẫn mà rống lên đuổi chúng về, hoặc là trực tiếp đứng dậy đổi một chỗ khác mà ngủ tiếp.
Nhưng con sư tử đực này đến từ Liên minh sư tử Magic Red mà lại có thể chơi đùa với sư tử con, còn giả vờ tấn công lẫn nhau. Nhưng mà qua mấy lần thì sư tử đực liền lộ diện hoàn toàn.
Cậu hóa thân thành một tên cuồng liếm láp.
Sư tử trắng bị cậu liếm đến nỗi ngửa cả cổ, điều này cuối cùng đã cho phép máy ảnh chụp được phần trước của cậu bé Norman.
“Ồ.” Nháy mắt nhìn thấy mặt nó, mọi người không khỏi nói thầm từ đáy lòng, khá kinh ngạc đấy.
Đó là một khuôn mặt cực kỳ đoan chính, bộ lông trắng không có một chút màu lẫn lộn nào, cái mũi đen, đôi mắt màu xanh, điều kiện khung xương cực kỳ khỏe mạnh ưu tú, tóm lại là rất khác so với một tháng trước.
Con sư tử đực này nuôi bọn chúng rất tốt.
Sư tử trắng quay mặt sang, nó liếc về phía con người một cái, dường như nó nhìn thấy gì đó nhưng trong mắt cũng không tò mò, cũng không có cảnh giác, có lẽ tại vì nó đang ở cạnh sư tử đực. Nó chỉ có một loại hờ hững, cái gì cũng không có hứng thú.
Sư tử con liền quay lại ngay sau đó, tiếp tục đùa giỡn cùng sư tử đực.
Hai móng vuốt của đối phương chắc nịch, xét về cảm giác thì phải hạng nhất, nhưng đáng tiếc là không ai có thể trải nghiệm được.
Lúc Kiều Thất Tịch là con người cậu không đáng bị như thế, nhưng hiện tại cậu gần như đã quá mệt mỏi.
Đàn nhóc con một khi quen thuộc với cậu rồi thì ‘sức tấn công’ không thể gọi là bao che nữa. Tên nhóc thiếu tâm này thích đùa giỡn cái đuôi của cậu, chỉ cần nhìn cậu quét cái đuôi thôi cũng có thể chơi cả buổi.
Thằng hai, nhìn thì là một con sư tử nhỏ chững chạc nhưng thỉnh thoảng sẽ nằm úp trên đầu cậu nghịch ngợm, giống như nơi đó phong cảnh tuyệt đẹp vậy.
May mà thằng ba là kiểu “ngươi không để ý tới ta ta sẽ không để ý ngươi, ngươi để ý ta, ta cũng không để ý đến ngươi”, một cậu bé rất lạnh lùng. Mặc dù cảm thấy hơi mất mát nhưng điều này cũng giảm đi rất nhiều gánh nặng cho Kiều Thất Tịch.
Thằng tư có thể là một con cừu chuyển thế, vô cùng vô cùng lười nhác, hằng ngày đều thích nằm sấp trên lưng Kiều Thất Tịch mà ngủ, đứa nhỏ này, ngay cả đi ở trên đường cũng muốn nằm lên lưng cậu….
May mắn là không lười lúc ăn cơm.
Về phần Cục Bột, nó mang đến cho Kiều Thất Tịch cảm giác thật tri kỷ, tuy rằng hơi bám người, đi đâu theo tới đó. Ví dụ như lúc Kiều Thất Tịch đi tiểu tiện, Cục Bột cũng thích đi theo cậu, nhưng cũng may là không muốn tham gia.
Nói thì nói vậy thôi, nhưng cả năm con đều là bảo bối cả. Cậu không muốn hạ thấp hay nâng cao đứa nào, tất cả cậu đều rất thích.
Không lâu sau, Kiều Thất Tịch dẫn theo đàn sư tử con đứng lên, một lần nữa bước trên đường. Ngủ đủ rồi, bọn họ muốn đi tìm bữa cơm tiếp theo.
Chạng vạng trên thảo nguyên, trời chiều như máu, báo hiệu ngày mai có thể là một ngày nắng.
Xa xa ở những lùm cây thưa thớt, truyền đến một vài tiếng kêu rợn người.
Có thể là bầy khỉ đầu chó, một loài động vật ăn thịt cực kì hung tàn. Khi có điều kiện, chúng nó thừa dịp sư tử mẹ không chú ý có khi sẽ kéo sư tử con lên trên cây ăn luôn…
Sư tử không có cách nào với bọn chúng.
Cho nên không vào rừng, không băng qua sông. Lời khuyên của tổ tiên xưa, ở trên thảo nguyên cực kỳ có thể áp dụng lại.
Sáu con sư tử đi chậm rì rì, bởi vì lúc này Kiều Thất Tịch đã ngửi thấy hương vị của con mồi.
Cậu đoán con người đi theo sau mông bọn họ có lẽ đang vò đầu bứt tai mà tự hỏi, rốt cuộc là cậu đi săn như thế nào?
Hiển nhiên hôm nay dù như thế nào cậu cũng sẽ khiến đối phương mở rộng tầm mắt.
Lúc hoàng hôn, hầu như tất cả các loài ăn thịt đều đang di chuyển, và các loài ăn cỏ đang trong tình trạng báo động.
Đi săn thật ra cũng không dễ dàng.
Cho dù là sư tử cũng có không ít lần thất bại.
Trước đó điều quan trọng nhất là có thể tìm thấy con mồi, và nhiều kẻ săn mồi dành hàng giờ chỉ cho hạng mục này.
Kiều Thất Tịch chỉ tốn có nửa giờ, đi thẳng về phía con mồi, điều này tiết kiệm rất nhiều cho thể năng của cậu.
Khi cả đàn đến phạm vi hoạt động của con mồi, cậu ngừng lại nhìn nhanh qua, hơi không chắc chắn xem chừng bốn phía của đàn sư tử con. Chúng cực kì tự giác đi đến một chỗ bí ẩn, ở nơi đó im lặng bất động.
Nhiều nhất là có thể thò đầu ra ngoài và nhìn thức ăn từ xa.
Sư tử trắng lại càng nhìn Kiều Thất Tịch nhiều hơn, không hổ là kẻ dính cậu, thoạt nhìn còn có vẻ muốn đi theo cùng trong cuộc đi săn.
Dàn xếp ổn thỏa cho đám con chồng trước này xong, cuối cùng sư tử đực cũng có thể lên đường phóng khoáng.
Để không ảnh hưởng đến việc săn bắt của nhóm mèo lớn, đặc biệt là sư tử đực, mọi người không dám theo sát quá gần, phòng trường hợp sư tử đực không săn được thì thật là tội lỗi lớn.
Phải thừa nhận rằng, bản lĩnh tìm mồi của con sư tử đực này rất tốt, và sự chuẩn bị ban đầu cho cuộc đi săn dường như không có gì đặc biệt.
Không, có đấy.
Khi sư tử đực tiến chậm về phía con mồi mà nó cũng không phát hiện ra, vẫn đang nhàn nhã ăn cỏ.
Đây là đương nhiên, bởi vì Kiều Thất Tịch đã có kinh nghiệm 30 năm che giấu bản thân mình.
Về bài học cách tiếp cận con mồi, ít nhất cậu có thể tương đương với một hiệu trưởng.
Đây là một con hươu đực, trên đầu có một cặp sừng hươu rất nặng, nhìn đã thấy đây là gánh nặng cho con hươu đực này.
Những chiếc sừng nặng là một vấn đề thực sự. Ở một số khu bảo tồn, nhân viên còn cưa cặp sừng đi để chúng sống thoải mái hơn và không bị săn đuổi.
Nghe có vẻ khó tin nhưng đó là sự thật.
Trên thảo nguyên Châu Phi, hươu đực không có đãi ngộ này, một khi bọn chúng bị động vật hung mãnh nhìn đến, sừng trên đầu có thể trở nên có ích trong cuộc chiến.
Ví dụ như một con trước mắt này.
Con sư tử đực nhìn thì cũng không có mấy lực sát thương đã theo dõi nó. Cậu tìm thấy một địa điểm gần đó để thích hợp quan sát, cũng kiên nhẫn mà ẩn nấp.
Định vị, cách đánh giá, là tất cả những điều cậu muốn dạy bọn trẻ, những cái này sẽ mang lại sự che giấu cho cậu.
Kiều Thất Tịch trừng mắt nhìn, trao đổi ánh mắt với mấy đôi mắt xinh đẹp trong bụi cỏ kia.
Lúc này một trận gió thổi qua, thổi bay chiếc bờm không nhiều lông của cậu lên.
Lợi dụng trận gió để che dấu, trong phút chốc cậu phóng ra.
Sức bật của sư tử bất kể là ở trên cạn hay dưới nước đều kinh ngạc cả. Cậu vọt ra trong nháy mắt, từng cơ bắp trên cơ thể đều căng lên, làm việc với tốc độ cao.
Lúc này cả đầu con sư tử như một thứ vũ khí, dốc toàn lực để tấn công con hươu đực trong gang tấc.
Kiều Thất Tịch vẫn dùng cách mà mình am hiểu nhất để tiến hành cuộc đi săn. Trong máy ảnh độ nét cao, cậu vồ lấy con hươu đực, hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cổ nó, móng vuốt sắc nhọn cắm vào da thịt, máu lập tức chảy ra, nhuộm đỏ giữa cuộc đấu tranh giữa hai con thú.
Đó là một trận chiến sinh tử. Đơn giản, tàn bạo và đẫm máu, đầy rẫy sự dã man và nhu cầu cấp thiết để tồn tại.
Con hươu kêu thảm thiết và nhảy lên, cố gắng hất tung con sư tử trên người mình, nhưng ngay sau đó trong cuộc vật lộn, cổ họng của nó đã bị cắn, con sư tử không cho nó bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát!
Tuy nhiên vẫn còn đó một giai đoạn giãy dụa trước khi gục ngã và chết, đó là một đoạn thời gian khá dài, đầy thống khổ và dày vò.
Tuy rằng sẽ chết nhưng cũng không cam tâm.
“...”
Nếu không có sự bình tĩnh của Marshall, nhóm nhiếp ảnh gia trẻ tuổi vẫn sẽ cảm thấy trái tim họ run lên khi đối mặt với những cảnh tượng như vậy.
Rất dã tính, rất hung mãnh.
Trận đấu vẫn còn tiếp tục. Vì sợ bị con hươu đực phản kích đòn cuối cùng sẽ làm mình bị thương, sư tử đực đem hết toàn lực của bản thân để đảm bảo gắt gao giữ được con hươu đực.
Trong quá trình, mỗi lần cậu dùng móng vuốt sắc bén cào là chảy ra từng vệt máu.
Mỗi tấc đất dưới chân con hươu đực đã bị chính nó giẫm đạp đến lầy lội không chịu nổi là minh chứng cho việc đấu tranh sinh tồn.
Thật đáng tiếc, dưới sự không buông tha của sư tử đực, nó đã dần dần cạn kiệt thể lực. Thật lâu sau, cuối cùng nó cũng thở hổn hển ầm ầm rồi ngã xuống.
Con sư tử nằm nhoài trên người con mồi cũng đang thở dữ dội, với nhịp thở lên xuống, trên cơ thể của cậu tràn ngập mỹ cảm phát ra bốn phía.
Thật chấn động, con sư tử đực này rất hiền lành với đàn con của mình, nhưng nó thực sự hoang dã khi đi săn.
Có lẽ là dã tính cùng với ôn nhu kết hợp như vậy, làm cho cậu lựa chọn con đường nghịch thiên này mà đi.
“…” Giờ phút này khắp nơi thật im lặng, sau chấn động có một bầu không khí tĩnh lặng không yên.
Nhưng thật ra cảnh tượng như vậy đều phát sinh mỗi ngày trên thảo nguyên, hôm nay chỉ là một lần thật bình thường.
Kiều Thất Tịch cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhiều lắm chính là thịt hươu với máu của nó tương đối bổ. Cậu liếm liếm máu bên miệng, tự hỏi rằng đám nhóc con có thể ăn được hay không?
Trong quá trình sư tử đực giết chết con mồi, đàn sư tử con núp trong bụi cỏ đều căng thẳng đến từng sợi lông, trong mắt đều là khẩn trương, nhưng mà khi nhìn thấy đã săn xong, năm cục lông lập tức hóa thân thành yêu quái làm nũng, gừ gừ mà đi ra.
Nhìn thấy đàn sư tử con một bên gừ gừ, một bên hướng đến sư tử đực và con mồi chạy chậm đến, nhóm chụp ảnh sư tử không khỏi có một loại cảm xúc tan vỡ.
Hung tàn cùng dã man tan thành mây khói, còn lại chính là liên hoan gia đình ấm áp…
Không biết từ bao giờ nhóm cục lông này đã có thói quen, mỗi lần chạy đến thì không phải ăn con mồi trước mà là nịnh nọt trước.
Chạm chạm một lúc rồi mới ăn cơm.
“…” Kiều Thất Tịch bất đắc dĩ nhưng lòng lại ấm áp, không khỏi nhớ tới Otis trước đây làm nũng với mình.
Lúc vừa mới tới thảo nguyên, cậu rất nhớ Otis. Một tháng đó khá trống rỗng, sau đó cậu nhặt được năm đứa nhỏ rồi không có thời gian để nghĩ đến nhiều nữa.
Chính là cảm thấy trái tim được lấp đầy. Điều này làm cho Kiều Thất Tịch hoài nghi bản thân có phải tra nam hay không, có mới nới cũ.
Đáp án tất nhiên là không phải, đây chỉ là chỗ dựa tình cảm tạm thời.
Cậu tin tưởng bản thân và Otis có duyên phận thì nhất định sẽ gặp lại nhau.
Mà trọng trách hiện tại chính là nuôi lớn đàn sư tử con.
Kiều Thất Tịch cảm nhận được sự dịu dàng tột độ, từ tận đáy lòng mình cậu muốn truyền tình yêu này, yêu thương đàn sư tử con cũng giống như yêu thương Otis của cậu.
Cậu xé thịt hươu đỏ tươi ra, đút cho Cục Bột dường như chỉ chạm vào là no, giục nó ăn thật nhanh.
Con hươu đực này lớn đến nỗi, nếu không gặp bọn cướp chặn đường thì một nhà bọn họ có thể ăn đến hai bữa.
Nhiệt độ cao sẽ làm cho thịt bị biến chất, giữ lại được 24 giờ là tối đa.
Dù rằng sư tử cũng sẽ ăn thịt thối, nhưng mà Kiều Thất Tịch cố gắng hết mức không cho bản thân và đàn sư tử con ăn thịt thối.
Thịt kia rất thối, cậu không thể cúi xuống liếm sạch miệng cho tụi nhỏ được.
Mùi vị thịt hươu rất ổn, đến lúc bầy sư tử con mặt đầy máu, chúng đòi hỏi phụ huynh phải lo lắng cho chúng. Vậy nên mọi người phát hiện, từ trước đến nay sư tử trắng vốn không được thảo nguyên đối xử tử tế, ở chỗ sư tử đực thì như bảo bối.
Sư tử trắng xinh đẹp và đáng yêu đã được sư tử đực thiên vị một cách trắng trợn.
Nhưng cũng không phải sư tử đực đối xử với những con sư tử con khác không tốt, cậu đúng là tốt đến mức ngoài dự đoán.
Đó chắc chắn là một cuộc theo dõi rất ấn tượng, và thông tin thu được ngay lập tức được gửi về trụ sở chính.
Tiếp theo phân đoạn quan trọng nhất của quá trình này là khi video được chỉnh sửa, để thông báo một tin tốt lành gây rung động lòng người.
Chỉ bằng cách chỉnh sửa video này, những người trong văn phòng đã cao hứng.
Thì ra đây chính là đáp án cho con sư tử đực có thể nuôi sống 5 con sư tử con, cậu hoang dại mạnh mẽ, cực kỳ thông minh.
Không ai dám tưởng tượng trong thời kỳ đỉnh cao thì sẽ là một đợt lột xác như thế nào.
Ngày 5 tháng 3 là một ngày rất đặc biệt và quan trọng đối với những người hâm mộ gia tộc Norman.
25 năm trước, ngày này là ngày Song sư vương bắt đầu được ghi chép lại, đây là nơi bắt đầu giấc mộng, những người yêu thương đều vĩnh viễn nhớ rõ.
Chúng Nam chinh Bắc chiến, mang đến cho họ dũng khí để vượt qua hết tất cả khó khăn. Trong lòng họ, chúng là những con sư tử đực bất diệt.
Hôm nay họ sẽ say khướt và thức thâu đêm để tưởng nhớ những con sư tử đã ra đi, cũng để tưởng niệm những khoảng thời gian mất mát những ngày qua.
Rất nhiều người nghĩ như vậy.
Nhưng tiếc thay, đêm trắng và sự say sưa của họ cuối cùng lại dành cho sự vui mừng đến trào nước mắt, họ đã vui chơi thâu đêm.
Sáng sớm, 9.00, trước khi nhiều người thức dậy sau giấc ngủ, trang web chính thức của Liên minh gia tộc Norman đã đăng một đoạn video với thông điệp: Biết ơn, cuộc sống mới.
Hả? Mọi người tưởng rằng cái tên này đã hoàn toàn im hơi lặng tiếng, không ngờ lại có thể bới lại được, tại sao vậy?
Bắt đầu chạy quảng cáo à?
Họ nhấp vào video với cảm giác phẫn nộ. Một bức chân dung gia đình nổi lên, trên một đống đá cao, năm con sư tử con nép mình bên cạnh một con đực trẻ tuổi.
Tất cả đều lạnh lùng nhìn vào camera.
Nhóm fan thay vì nhất thời tức giận thì lại biến thành nghi hoặc. Đoán là chắc không dám tin.
“Ôi trời, không, không….”
Đội hình bốn con sư tử vàng một con sư tử trắng. Quen thuộc như vậy, trên thảo nguyên ngoại trừ đời thứ 4 của Norman thì còn ai vào đây nữa?
“Không thể nào…”
“Đây là ảnh ghép đúng không?”
“Trò đùa dai ngày cá tháng tư hả?”
“Là tên ngu nào làm video đấy? Đùa như thế này vui lắm sao?”
Rất nhiều người phẫn nộ đi qua đi lại rồi đứng lên, còn phẫn nộ hơn hồi nãy!
Cái này không thể nói giỡn phải không?
Thế nào? Thông báo chính thức muốn nếm thử nắm đấm của người đàn ông cơ bắp hay gì!
”Này này, các anh em. Này các vị, bọn họ sẽ không nói đùa chuyện này đâu, mọi người bình tĩnh.” Một số người hâm mộ khuyên rằng: “Đây là thông báo chính thức, nó sẽ không làm mất lòng người hâm mộ đâu!”
Bởi vì phản ứng của người hâm mộ quá dữ dội, kênh chính thức của Liên minh gia tộc Norman phải đưa ra một lời giải thích, nếu không họ sợ sẽ thực sự một nhóm đàn ông xăm trổ đến trụ sở để chặn người.
Liên minh gia tộc Norman: Đầu tiên gửi đến các vị một lời xin lỗi, hơn một tháng trước chúng tôi tuyên bố đời thứ tư tử vong, nhưng thật ra chúng tôi vừa mới may mắn phát hiện, chúng đều còn sống. Tại lúc sẩm tối chúng được một con sư tử đực cứu. À đúng rồi, con sư tử đực này đến từ Liên minh Magic Red, vừa mới bị đàn sư tử đuổi để sinh tồn độc lập, nó tên Alexander, là một con sư tử rất đẹp, nếu mọi người kiên nhẫn xem hết video nhất định sẽ cảm thấy được.
Thông báo ngắn này đã được những người hâm mộ đọc lại nhiều lần, và cảm xúc đầu tiên đến là khóc. Mặc dù hầu hết đều là những người đàn ông lớn tuổi, nhưng mà, những con sư tử con vẫn còn sống.
“Hu…..hu”
“Huhu ”
Hôm nay đã tạo ra động tĩnh không thua gì ngày mà đời thứ tư bị tuyên bố tử vong.
Lúc sau tâm tình được phục hồi lại đôi chút, mọi người mau chóng mở video ra xem, con của Liên minh Magic Red là sao?
Đầu tiên xin nhận của bọn họ một cái cúi đầu 90°!
Lúc sau khi xem xong toàn bộ video, bọn họ đã muốn quỳ xuống.
Tất cả fan của Norman: Đại ca, hãy làm như vậy với em bé mỗi ngày!
Muốn bao nhiêu đầu gối cứ việc nói, ô ô ô ô ô ô.
Dempsey gọi cho con trai của mình, Stanford, nuốt nước bọt: “Con tìm cho cha với một nghệ sĩ xăm hình đáng tin cậy vào, cha sẽ xăm đầu của Alexander vào cánh tay còn lại của mình! Ngay lập tức, oh yeah – tốt nhất là cha có thể đi dự tiệc với một hình xăm mới! Norman muôn năm!”
Stanford: “....”
Ngày 5 tháng 3 năm nay đúng là ngày tốt, fan Nornan hẳn là cuồng nhiệt hơn so với năm trước.
Khụ khụ, bởi vì fan Liên minh Magic Red cũng tham gia cuồng hoan.
Những người hâm mộ Liên minh Magic Red như mặt trời ban trưa, nhìn ai cũng không vừa mắt, và tất nhiên những người hâm mộ Norman cũng không vừa mắt với họ.
Thế hệ cũ và thế hệ mới luôn có xích mích này nọ, nhưng hôm nay, họ sẽ bắt tay và làm lành.
“Vì lợi ích của thế hệ thứ tư, tôi sẽ cho nhóm mấy người ánh mắt dễ chịu chút.”
”Chúng tôi cũng vì lợi ích của Alexander, tôi sẽ cho mấy người ánh mắt thân thiện.”
Bia chén chạm nhau, cao giọng cười to: “Cụng ly!”
Với hình xăm mới của mình, Dempsey đi khắp các đường phố của quán bar, khoe nó với mọi người và nhận được rất nhiều sự chú ý vì nó.
Vị đại ca già này hôm nay rất tốt.
Từ hôm nay trở đi, hãy để bọn họ và thằng nhóc Liên minh Magic Red cùng nhau bảo hộ đời thứ tư khỏe mạnh lớn lên.
Tên chính thức mới tạm thời là Liên minh Sáu sư tử, một cái tên khá xúc động, vì thế hệ thứ hai cũng là Sáu sư tử.
Sau rất nhiều thăng trầm của người hâm mộ Norman, họ không còn hy vọng về một sự trở lại trị vì nữa, miễn là hòa bình.
Quá khứ huy hoàng đều được để ở trong lòng.
Ở thành thị ban đêm vừa múa vừa hát thì thảo nguyên ban đêm cũng không yên tĩnh.
Một vài cặp mắt phản chiếu xuyên qua len lỏi trong đám cỏ, đây là Kiều Thất Tịch đang dắt lũ nhóc đi dạo trong đêm.
Đúng là tuổi học hành, không nên quá an ổn.
Cho nên ngủ cái gì mà ngủ?
Đứng lên học tập như thế nào là đi đêm.
Thằng cả thằng hai thằng ba thằng tư thằng năm: “…”
Nhóm sư tử một bên ngáp, một bên cố gắng hăng hái lại tinh thần, động đậy lỗ tai để phân biệt những tiếng kêu của động vật khác nhau trong đêm cũng như khoảng cách của chúng.
Sư tử vốn có thói quen đi đêm và ngủ ngày, nhưng thời gian gần đây mấy cục lông bám theo sư tử đực sống rất yên ổn.
Đây là nguyên nhân Kiều Thất Tịch muốn chúng bị đảo lộn múi giờ.
Một con mãng xà đi ra ngoài vào ban đêm để tìm kiếm thức ăn, nó ngửi thấy mùi thịt sống ngay trong bãi cỏ đang đung đưa qua lại.
Mãng xà là một trong những lòai ‘bẫy rập’ phổ biến nhất ở thảo nguyên và có thể giết chết bạn nếu bạn không cẩn thận.
Kiều Thất Tịch đã sớm biết có một con mãng xà ở đây, cậu đặc biệt đến đây để dạy cho những con sư tử con một bài học.
Làm cho bọn nó biết nguy hiểm của mãng xà, với cách làm sao tránh cho nguy hiểm như thế bò lên người mình.
Đàn sư tử con nghiêng đầu nhìn con mãng xà, lắc lắc móng vuốt, muốn tan học trở về ngủ.
“Ngao…” một vài tiếng kêu buồn ngủ được truyền ra trong phạm vi nhỏ.
Phạm vi này là khoảng hai feet xung quanh Kiều Thất Tịch.
Kiều Thất Tịch: Tan học tan học.
Tiếp theo là khinh thường mà ngáp một cái, tư thế đúng là thản nhiên, không thèm để ý đến các loại ống ngắm dài ngắn.
Rồi nằm xuống ngủ, nằm úp sấp xuống…
Trong lòng mỗi người không khỏi vang lên một câu nói: Đúng là hậu duệ của Thập đại Liên Minh, nhìn là biết đã quen thuộc với sóng gió.
Thật ra Kiều Thất Tịch dám nằm ngủ là có nguyên nhân, cậu biết những người chịu trách nhiệm ghi chép này sẽ không can thiệp đến vòng sinh thái tuần hoàn trên thảo nguyên.
Nói cách khác, dù cho nguy hiểm có tới gần thì con người cũng sẽ không lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng nếu không có việc gì, chưa kể sự hiện diện của con người còn đã được che giấu, mà động vật trên thảo nguyên đều tiếc mạng nên chúng sẽ không bao giờ để lòng hiếu kỳ làm hại chính mình.
Chỉ riêng về tính tò mò của động vật mà nói, động vật thảo nguyên có lẽ là nhóm ít tò mò nhất. Đúng vậy, về cơ bản thì có sự phân biệt về mặt địa lý, không nghi ngờ gì khi tính tò mò của động vật lưỡng cư đứng đầu danh sách.
Tương tự với gấu Bắc Cực và chim cánh cụt.
Tiếp theo chính là các động vật biển.
Thứ có thể khiến cho các động vật thảo nguyên chú ý đến có lẽ chỉ có thực vật, hoặc là kì động dục.
Thứ nhất, bình thường trên thảo nguyên sẽ không có động vật nào coi sư tử thành lựa chọn đầu tiên khi nói về đồ ăn, trừ khi là điên rồi.
Thứ hai, Kiều Thất Tịch vẫn chưa trưởng thành, bộ dạng của sư tử choai choai cũng không đẹp, vậy nên cậu cảm thấy được trên vùng thảo nguyên rộng lớn này sẽ không có ai nhớ thương cái thân cậu.
Nhưng đôi khi có rất nhiều chuyện, không nói rõ được.
Sáu con sư tử làm người ta vừa kích động vừa lo lắng, ngủ dưới sự giám hộ của nhiếp ảnh gia. Lúc chúng tỉnh lại cũng không đói lắm, dù sao bọn chúng bình thường đều ăn thịt nên sẽ không tiêu hóa nhanh như vậy.
Lúc sau Kiều Thất Tịch tỉnh ngủ, nhàn rỗi quá đâm chán, bèn đem đàn sư tử con ra để liếm lông. Đây là cách duy nhất để duy trì thân thể sạch sẽ, không có mùi nồng nặc, cơ bản có thể ngăn chặn đến 80% những theo dõi ác ý bên ngoài.
Sư tử con lật mình trong tư thế rất thoải mái và lười biếng để được sư tử đực liếm láp, điều này khiến cậu trông giống một con sư tử cái, tràn đầy tính sư tử mẹ.
Nhưng cậu thật sự không phải thế.
Sư tử trắng tỉnh dậy. Mọi người nhìn nó đứng lên, ngồi xổm trên mặt đất ngáp một cái, sau đó cọ cọ bên người sư tử đực, cực kỳ yếu ớt mềm mại.
Vào độ tuổi này thân thể sư tử con rất mềm mại, bọn chúng không nhúc nhích, dùng móng vuốt ôm lấy cổ sư tử đực, làm ra động tác cắn xé giả.
Bình thường thì sư tử đực sẽ không kiên nhẫn mà rống lên đuổi chúng về, hoặc là trực tiếp đứng dậy đổi một chỗ khác mà ngủ tiếp.
Nhưng con sư tử đực này đến từ Liên minh sư tử Magic Red mà lại có thể chơi đùa với sư tử con, còn giả vờ tấn công lẫn nhau. Nhưng mà qua mấy lần thì sư tử đực liền lộ diện hoàn toàn.
Cậu hóa thân thành một tên cuồng liếm láp.
Sư tử trắng bị cậu liếm đến nỗi ngửa cả cổ, điều này cuối cùng đã cho phép máy ảnh chụp được phần trước của cậu bé Norman.
“Ồ.” Nháy mắt nhìn thấy mặt nó, mọi người không khỏi nói thầm từ đáy lòng, khá kinh ngạc đấy.
Đó là một khuôn mặt cực kỳ đoan chính, bộ lông trắng không có một chút màu lẫn lộn nào, cái mũi đen, đôi mắt màu xanh, điều kiện khung xương cực kỳ khỏe mạnh ưu tú, tóm lại là rất khác so với một tháng trước.
Con sư tử đực này nuôi bọn chúng rất tốt.
Sư tử trắng quay mặt sang, nó liếc về phía con người một cái, dường như nó nhìn thấy gì đó nhưng trong mắt cũng không tò mò, cũng không có cảnh giác, có lẽ tại vì nó đang ở cạnh sư tử đực. Nó chỉ có một loại hờ hững, cái gì cũng không có hứng thú.
Sư tử con liền quay lại ngay sau đó, tiếp tục đùa giỡn cùng sư tử đực.
Hai móng vuốt của đối phương chắc nịch, xét về cảm giác thì phải hạng nhất, nhưng đáng tiếc là không ai có thể trải nghiệm được.
Lúc Kiều Thất Tịch là con người cậu không đáng bị như thế, nhưng hiện tại cậu gần như đã quá mệt mỏi.
Đàn nhóc con một khi quen thuộc với cậu rồi thì ‘sức tấn công’ không thể gọi là bao che nữa. Tên nhóc thiếu tâm này thích đùa giỡn cái đuôi của cậu, chỉ cần nhìn cậu quét cái đuôi thôi cũng có thể chơi cả buổi.
Thằng hai, nhìn thì là một con sư tử nhỏ chững chạc nhưng thỉnh thoảng sẽ nằm úp trên đầu cậu nghịch ngợm, giống như nơi đó phong cảnh tuyệt đẹp vậy.
May mà thằng ba là kiểu “ngươi không để ý tới ta ta sẽ không để ý ngươi, ngươi để ý ta, ta cũng không để ý đến ngươi”, một cậu bé rất lạnh lùng. Mặc dù cảm thấy hơi mất mát nhưng điều này cũng giảm đi rất nhiều gánh nặng cho Kiều Thất Tịch.
Thằng tư có thể là một con cừu chuyển thế, vô cùng vô cùng lười nhác, hằng ngày đều thích nằm sấp trên lưng Kiều Thất Tịch mà ngủ, đứa nhỏ này, ngay cả đi ở trên đường cũng muốn nằm lên lưng cậu….
May mắn là không lười lúc ăn cơm.
Về phần Cục Bột, nó mang đến cho Kiều Thất Tịch cảm giác thật tri kỷ, tuy rằng hơi bám người, đi đâu theo tới đó. Ví dụ như lúc Kiều Thất Tịch đi tiểu tiện, Cục Bột cũng thích đi theo cậu, nhưng cũng may là không muốn tham gia.
Nói thì nói vậy thôi, nhưng cả năm con đều là bảo bối cả. Cậu không muốn hạ thấp hay nâng cao đứa nào, tất cả cậu đều rất thích.
Không lâu sau, Kiều Thất Tịch dẫn theo đàn sư tử con đứng lên, một lần nữa bước trên đường. Ngủ đủ rồi, bọn họ muốn đi tìm bữa cơm tiếp theo.
Chạng vạng trên thảo nguyên, trời chiều như máu, báo hiệu ngày mai có thể là một ngày nắng.
Xa xa ở những lùm cây thưa thớt, truyền đến một vài tiếng kêu rợn người.
Có thể là bầy khỉ đầu chó, một loài động vật ăn thịt cực kì hung tàn. Khi có điều kiện, chúng nó thừa dịp sư tử mẹ không chú ý có khi sẽ kéo sư tử con lên trên cây ăn luôn…
Sư tử không có cách nào với bọn chúng.
Cho nên không vào rừng, không băng qua sông. Lời khuyên của tổ tiên xưa, ở trên thảo nguyên cực kỳ có thể áp dụng lại.
Sáu con sư tử đi chậm rì rì, bởi vì lúc này Kiều Thất Tịch đã ngửi thấy hương vị của con mồi.
Cậu đoán con người đi theo sau mông bọn họ có lẽ đang vò đầu bứt tai mà tự hỏi, rốt cuộc là cậu đi săn như thế nào?
Hiển nhiên hôm nay dù như thế nào cậu cũng sẽ khiến đối phương mở rộng tầm mắt.
Lúc hoàng hôn, hầu như tất cả các loài ăn thịt đều đang di chuyển, và các loài ăn cỏ đang trong tình trạng báo động.
Đi săn thật ra cũng không dễ dàng.
Cho dù là sư tử cũng có không ít lần thất bại.
Trước đó điều quan trọng nhất là có thể tìm thấy con mồi, và nhiều kẻ săn mồi dành hàng giờ chỉ cho hạng mục này.
Kiều Thất Tịch chỉ tốn có nửa giờ, đi thẳng về phía con mồi, điều này tiết kiệm rất nhiều cho thể năng của cậu.
Khi cả đàn đến phạm vi hoạt động của con mồi, cậu ngừng lại nhìn nhanh qua, hơi không chắc chắn xem chừng bốn phía của đàn sư tử con. Chúng cực kì tự giác đi đến một chỗ bí ẩn, ở nơi đó im lặng bất động.
Nhiều nhất là có thể thò đầu ra ngoài và nhìn thức ăn từ xa.
Sư tử trắng lại càng nhìn Kiều Thất Tịch nhiều hơn, không hổ là kẻ dính cậu, thoạt nhìn còn có vẻ muốn đi theo cùng trong cuộc đi săn.
Dàn xếp ổn thỏa cho đám con chồng trước này xong, cuối cùng sư tử đực cũng có thể lên đường phóng khoáng.
Để không ảnh hưởng đến việc săn bắt của nhóm mèo lớn, đặc biệt là sư tử đực, mọi người không dám theo sát quá gần, phòng trường hợp sư tử đực không săn được thì thật là tội lỗi lớn.
Phải thừa nhận rằng, bản lĩnh tìm mồi của con sư tử đực này rất tốt, và sự chuẩn bị ban đầu cho cuộc đi săn dường như không có gì đặc biệt.
Không, có đấy.
Khi sư tử đực tiến chậm về phía con mồi mà nó cũng không phát hiện ra, vẫn đang nhàn nhã ăn cỏ.
Đây là đương nhiên, bởi vì Kiều Thất Tịch đã có kinh nghiệm 30 năm che giấu bản thân mình.
Về bài học cách tiếp cận con mồi, ít nhất cậu có thể tương đương với một hiệu trưởng.
Đây là một con hươu đực, trên đầu có một cặp sừng hươu rất nặng, nhìn đã thấy đây là gánh nặng cho con hươu đực này.
Những chiếc sừng nặng là một vấn đề thực sự. Ở một số khu bảo tồn, nhân viên còn cưa cặp sừng đi để chúng sống thoải mái hơn và không bị săn đuổi.
Nghe có vẻ khó tin nhưng đó là sự thật.
Trên thảo nguyên Châu Phi, hươu đực không có đãi ngộ này, một khi bọn chúng bị động vật hung mãnh nhìn đến, sừng trên đầu có thể trở nên có ích trong cuộc chiến.
Ví dụ như một con trước mắt này.
Con sư tử đực nhìn thì cũng không có mấy lực sát thương đã theo dõi nó. Cậu tìm thấy một địa điểm gần đó để thích hợp quan sát, cũng kiên nhẫn mà ẩn nấp.
Định vị, cách đánh giá, là tất cả những điều cậu muốn dạy bọn trẻ, những cái này sẽ mang lại sự che giấu cho cậu.
Kiều Thất Tịch trừng mắt nhìn, trao đổi ánh mắt với mấy đôi mắt xinh đẹp trong bụi cỏ kia.
Lúc này một trận gió thổi qua, thổi bay chiếc bờm không nhiều lông của cậu lên.
Lợi dụng trận gió để che dấu, trong phút chốc cậu phóng ra.
Sức bật của sư tử bất kể là ở trên cạn hay dưới nước đều kinh ngạc cả. Cậu vọt ra trong nháy mắt, từng cơ bắp trên cơ thể đều căng lên, làm việc với tốc độ cao.
Lúc này cả đầu con sư tử như một thứ vũ khí, dốc toàn lực để tấn công con hươu đực trong gang tấc.
Kiều Thất Tịch vẫn dùng cách mà mình am hiểu nhất để tiến hành cuộc đi săn. Trong máy ảnh độ nét cao, cậu vồ lấy con hươu đực, hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cổ nó, móng vuốt sắc nhọn cắm vào da thịt, máu lập tức chảy ra, nhuộm đỏ giữa cuộc đấu tranh giữa hai con thú.
Đó là một trận chiến sinh tử. Đơn giản, tàn bạo và đẫm máu, đầy rẫy sự dã man và nhu cầu cấp thiết để tồn tại.
Con hươu kêu thảm thiết và nhảy lên, cố gắng hất tung con sư tử trên người mình, nhưng ngay sau đó trong cuộc vật lộn, cổ họng của nó đã bị cắn, con sư tử không cho nó bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát!
Tuy nhiên vẫn còn đó một giai đoạn giãy dụa trước khi gục ngã và chết, đó là một đoạn thời gian khá dài, đầy thống khổ và dày vò.
Tuy rằng sẽ chết nhưng cũng không cam tâm.
“...”
Nếu không có sự bình tĩnh của Marshall, nhóm nhiếp ảnh gia trẻ tuổi vẫn sẽ cảm thấy trái tim họ run lên khi đối mặt với những cảnh tượng như vậy.
Rất dã tính, rất hung mãnh.
Trận đấu vẫn còn tiếp tục. Vì sợ bị con hươu đực phản kích đòn cuối cùng sẽ làm mình bị thương, sư tử đực đem hết toàn lực của bản thân để đảm bảo gắt gao giữ được con hươu đực.
Trong quá trình, mỗi lần cậu dùng móng vuốt sắc bén cào là chảy ra từng vệt máu.
Mỗi tấc đất dưới chân con hươu đực đã bị chính nó giẫm đạp đến lầy lội không chịu nổi là minh chứng cho việc đấu tranh sinh tồn.
Thật đáng tiếc, dưới sự không buông tha của sư tử đực, nó đã dần dần cạn kiệt thể lực. Thật lâu sau, cuối cùng nó cũng thở hổn hển ầm ầm rồi ngã xuống.
Con sư tử nằm nhoài trên người con mồi cũng đang thở dữ dội, với nhịp thở lên xuống, trên cơ thể của cậu tràn ngập mỹ cảm phát ra bốn phía.
Thật chấn động, con sư tử đực này rất hiền lành với đàn con của mình, nhưng nó thực sự hoang dã khi đi săn.
Có lẽ là dã tính cùng với ôn nhu kết hợp như vậy, làm cho cậu lựa chọn con đường nghịch thiên này mà đi.
“…” Giờ phút này khắp nơi thật im lặng, sau chấn động có một bầu không khí tĩnh lặng không yên.
Nhưng thật ra cảnh tượng như vậy đều phát sinh mỗi ngày trên thảo nguyên, hôm nay chỉ là một lần thật bình thường.
Kiều Thất Tịch cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhiều lắm chính là thịt hươu với máu của nó tương đối bổ. Cậu liếm liếm máu bên miệng, tự hỏi rằng đám nhóc con có thể ăn được hay không?
Trong quá trình sư tử đực giết chết con mồi, đàn sư tử con núp trong bụi cỏ đều căng thẳng đến từng sợi lông, trong mắt đều là khẩn trương, nhưng mà khi nhìn thấy đã săn xong, năm cục lông lập tức hóa thân thành yêu quái làm nũng, gừ gừ mà đi ra.
Nhìn thấy đàn sư tử con một bên gừ gừ, một bên hướng đến sư tử đực và con mồi chạy chậm đến, nhóm chụp ảnh sư tử không khỏi có một loại cảm xúc tan vỡ.
Hung tàn cùng dã man tan thành mây khói, còn lại chính là liên hoan gia đình ấm áp…
Không biết từ bao giờ nhóm cục lông này đã có thói quen, mỗi lần chạy đến thì không phải ăn con mồi trước mà là nịnh nọt trước.
Chạm chạm một lúc rồi mới ăn cơm.
“…” Kiều Thất Tịch bất đắc dĩ nhưng lòng lại ấm áp, không khỏi nhớ tới Otis trước đây làm nũng với mình.
Lúc vừa mới tới thảo nguyên, cậu rất nhớ Otis. Một tháng đó khá trống rỗng, sau đó cậu nhặt được năm đứa nhỏ rồi không có thời gian để nghĩ đến nhiều nữa.
Chính là cảm thấy trái tim được lấp đầy. Điều này làm cho Kiều Thất Tịch hoài nghi bản thân có phải tra nam hay không, có mới nới cũ.
Đáp án tất nhiên là không phải, đây chỉ là chỗ dựa tình cảm tạm thời.
Cậu tin tưởng bản thân và Otis có duyên phận thì nhất định sẽ gặp lại nhau.
Mà trọng trách hiện tại chính là nuôi lớn đàn sư tử con.
Kiều Thất Tịch cảm nhận được sự dịu dàng tột độ, từ tận đáy lòng mình cậu muốn truyền tình yêu này, yêu thương đàn sư tử con cũng giống như yêu thương Otis của cậu.
Cậu xé thịt hươu đỏ tươi ra, đút cho Cục Bột dường như chỉ chạm vào là no, giục nó ăn thật nhanh.
Con hươu đực này lớn đến nỗi, nếu không gặp bọn cướp chặn đường thì một nhà bọn họ có thể ăn đến hai bữa.
Nhiệt độ cao sẽ làm cho thịt bị biến chất, giữ lại được 24 giờ là tối đa.
Dù rằng sư tử cũng sẽ ăn thịt thối, nhưng mà Kiều Thất Tịch cố gắng hết mức không cho bản thân và đàn sư tử con ăn thịt thối.
Thịt kia rất thối, cậu không thể cúi xuống liếm sạch miệng cho tụi nhỏ được.
Mùi vị thịt hươu rất ổn, đến lúc bầy sư tử con mặt đầy máu, chúng đòi hỏi phụ huynh phải lo lắng cho chúng. Vậy nên mọi người phát hiện, từ trước đến nay sư tử trắng vốn không được thảo nguyên đối xử tử tế, ở chỗ sư tử đực thì như bảo bối.
Sư tử trắng xinh đẹp và đáng yêu đã được sư tử đực thiên vị một cách trắng trợn.
Nhưng cũng không phải sư tử đực đối xử với những con sư tử con khác không tốt, cậu đúng là tốt đến mức ngoài dự đoán.
Đó chắc chắn là một cuộc theo dõi rất ấn tượng, và thông tin thu được ngay lập tức được gửi về trụ sở chính.
Tiếp theo phân đoạn quan trọng nhất của quá trình này là khi video được chỉnh sửa, để thông báo một tin tốt lành gây rung động lòng người.
Chỉ bằng cách chỉnh sửa video này, những người trong văn phòng đã cao hứng.
Thì ra đây chính là đáp án cho con sư tử đực có thể nuôi sống 5 con sư tử con, cậu hoang dại mạnh mẽ, cực kỳ thông minh.
Không ai dám tưởng tượng trong thời kỳ đỉnh cao thì sẽ là một đợt lột xác như thế nào.
Ngày 5 tháng 3 là một ngày rất đặc biệt và quan trọng đối với những người hâm mộ gia tộc Norman.
25 năm trước, ngày này là ngày Song sư vương bắt đầu được ghi chép lại, đây là nơi bắt đầu giấc mộng, những người yêu thương đều vĩnh viễn nhớ rõ.
Chúng Nam chinh Bắc chiến, mang đến cho họ dũng khí để vượt qua hết tất cả khó khăn. Trong lòng họ, chúng là những con sư tử đực bất diệt.
Hôm nay họ sẽ say khướt và thức thâu đêm để tưởng nhớ những con sư tử đã ra đi, cũng để tưởng niệm những khoảng thời gian mất mát những ngày qua.
Rất nhiều người nghĩ như vậy.
Nhưng tiếc thay, đêm trắng và sự say sưa của họ cuối cùng lại dành cho sự vui mừng đến trào nước mắt, họ đã vui chơi thâu đêm.
Sáng sớm, 9.00, trước khi nhiều người thức dậy sau giấc ngủ, trang web chính thức của Liên minh gia tộc Norman đã đăng một đoạn video với thông điệp: Biết ơn, cuộc sống mới.
Hả? Mọi người tưởng rằng cái tên này đã hoàn toàn im hơi lặng tiếng, không ngờ lại có thể bới lại được, tại sao vậy?
Bắt đầu chạy quảng cáo à?
Họ nhấp vào video với cảm giác phẫn nộ. Một bức chân dung gia đình nổi lên, trên một đống đá cao, năm con sư tử con nép mình bên cạnh một con đực trẻ tuổi.
Tất cả đều lạnh lùng nhìn vào camera.
Nhóm fan thay vì nhất thời tức giận thì lại biến thành nghi hoặc. Đoán là chắc không dám tin.
“Ôi trời, không, không….”
Đội hình bốn con sư tử vàng một con sư tử trắng. Quen thuộc như vậy, trên thảo nguyên ngoại trừ đời thứ 4 của Norman thì còn ai vào đây nữa?
“Không thể nào…”
“Đây là ảnh ghép đúng không?”
“Trò đùa dai ngày cá tháng tư hả?”
“Là tên ngu nào làm video đấy? Đùa như thế này vui lắm sao?”
Rất nhiều người phẫn nộ đi qua đi lại rồi đứng lên, còn phẫn nộ hơn hồi nãy!
Cái này không thể nói giỡn phải không?
Thế nào? Thông báo chính thức muốn nếm thử nắm đấm của người đàn ông cơ bắp hay gì!
”Này này, các anh em. Này các vị, bọn họ sẽ không nói đùa chuyện này đâu, mọi người bình tĩnh.” Một số người hâm mộ khuyên rằng: “Đây là thông báo chính thức, nó sẽ không làm mất lòng người hâm mộ đâu!”
Bởi vì phản ứng của người hâm mộ quá dữ dội, kênh chính thức của Liên minh gia tộc Norman phải đưa ra một lời giải thích, nếu không họ sợ sẽ thực sự một nhóm đàn ông xăm trổ đến trụ sở để chặn người.
Liên minh gia tộc Norman: Đầu tiên gửi đến các vị một lời xin lỗi, hơn một tháng trước chúng tôi tuyên bố đời thứ tư tử vong, nhưng thật ra chúng tôi vừa mới may mắn phát hiện, chúng đều còn sống. Tại lúc sẩm tối chúng được một con sư tử đực cứu. À đúng rồi, con sư tử đực này đến từ Liên minh Magic Red, vừa mới bị đàn sư tử đuổi để sinh tồn độc lập, nó tên Alexander, là một con sư tử rất đẹp, nếu mọi người kiên nhẫn xem hết video nhất định sẽ cảm thấy được.
Thông báo ngắn này đã được những người hâm mộ đọc lại nhiều lần, và cảm xúc đầu tiên đến là khóc. Mặc dù hầu hết đều là những người đàn ông lớn tuổi, nhưng mà, những con sư tử con vẫn còn sống.
“Hu…..hu”
“Huhu ”
Hôm nay đã tạo ra động tĩnh không thua gì ngày mà đời thứ tư bị tuyên bố tử vong.
Lúc sau tâm tình được phục hồi lại đôi chút, mọi người mau chóng mở video ra xem, con của Liên minh Magic Red là sao?
Đầu tiên xin nhận của bọn họ một cái cúi đầu 90°!
Lúc sau khi xem xong toàn bộ video, bọn họ đã muốn quỳ xuống.
Tất cả fan của Norman: Đại ca, hãy làm như vậy với em bé mỗi ngày!
Muốn bao nhiêu đầu gối cứ việc nói, ô ô ô ô ô ô.
Dempsey gọi cho con trai của mình, Stanford, nuốt nước bọt: “Con tìm cho cha với một nghệ sĩ xăm hình đáng tin cậy vào, cha sẽ xăm đầu của Alexander vào cánh tay còn lại của mình! Ngay lập tức, oh yeah – tốt nhất là cha có thể đi dự tiệc với một hình xăm mới! Norman muôn năm!”
Stanford: “....”
Ngày 5 tháng 3 năm nay đúng là ngày tốt, fan Nornan hẳn là cuồng nhiệt hơn so với năm trước.
Khụ khụ, bởi vì fan Liên minh Magic Red cũng tham gia cuồng hoan.
Những người hâm mộ Liên minh Magic Red như mặt trời ban trưa, nhìn ai cũng không vừa mắt, và tất nhiên những người hâm mộ Norman cũng không vừa mắt với họ.
Thế hệ cũ và thế hệ mới luôn có xích mích này nọ, nhưng hôm nay, họ sẽ bắt tay và làm lành.
“Vì lợi ích của thế hệ thứ tư, tôi sẽ cho nhóm mấy người ánh mắt dễ chịu chút.”
”Chúng tôi cũng vì lợi ích của Alexander, tôi sẽ cho mấy người ánh mắt thân thiện.”
Bia chén chạm nhau, cao giọng cười to: “Cụng ly!”
Với hình xăm mới của mình, Dempsey đi khắp các đường phố của quán bar, khoe nó với mọi người và nhận được rất nhiều sự chú ý vì nó.
Vị đại ca già này hôm nay rất tốt.
Từ hôm nay trở đi, hãy để bọn họ và thằng nhóc Liên minh Magic Red cùng nhau bảo hộ đời thứ tư khỏe mạnh lớn lên.
Tên chính thức mới tạm thời là Liên minh Sáu sư tử, một cái tên khá xúc động, vì thế hệ thứ hai cũng là Sáu sư tử.
Sau rất nhiều thăng trầm của người hâm mộ Norman, họ không còn hy vọng về một sự trở lại trị vì nữa, miễn là hòa bình.
Quá khứ huy hoàng đều được để ở trong lòng.
Ở thành thị ban đêm vừa múa vừa hát thì thảo nguyên ban đêm cũng không yên tĩnh.
Một vài cặp mắt phản chiếu xuyên qua len lỏi trong đám cỏ, đây là Kiều Thất Tịch đang dắt lũ nhóc đi dạo trong đêm.
Đúng là tuổi học hành, không nên quá an ổn.
Cho nên ngủ cái gì mà ngủ?
Đứng lên học tập như thế nào là đi đêm.
Thằng cả thằng hai thằng ba thằng tư thằng năm: “…”
Nhóm sư tử một bên ngáp, một bên cố gắng hăng hái lại tinh thần, động đậy lỗ tai để phân biệt những tiếng kêu của động vật khác nhau trong đêm cũng như khoảng cách của chúng.
Sư tử vốn có thói quen đi đêm và ngủ ngày, nhưng thời gian gần đây mấy cục lông bám theo sư tử đực sống rất yên ổn.
Đây là nguyên nhân Kiều Thất Tịch muốn chúng bị đảo lộn múi giờ.
Một con mãng xà đi ra ngoài vào ban đêm để tìm kiếm thức ăn, nó ngửi thấy mùi thịt sống ngay trong bãi cỏ đang đung đưa qua lại.
Mãng xà là một trong những lòai ‘bẫy rập’ phổ biến nhất ở thảo nguyên và có thể giết chết bạn nếu bạn không cẩn thận.
Kiều Thất Tịch đã sớm biết có một con mãng xà ở đây, cậu đặc biệt đến đây để dạy cho những con sư tử con một bài học.
Làm cho bọn nó biết nguy hiểm của mãng xà, với cách làm sao tránh cho nguy hiểm như thế bò lên người mình.
Đàn sư tử con nghiêng đầu nhìn con mãng xà, lắc lắc móng vuốt, muốn tan học trở về ngủ.
“Ngao…” một vài tiếng kêu buồn ngủ được truyền ra trong phạm vi nhỏ.
Phạm vi này là khoảng hai feet xung quanh Kiều Thất Tịch.
Kiều Thất Tịch: Tan học tan học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất