Chương 3
Editor: chentranho
"A lô."
Giọng đầu dây bên kia âm trầm: "Ai đấy?"
"Là anh. là anh Trình Tinh này, đây là số mới của anh, anh đến thành phố A rồi."
"Anh! Thật sự là anh hả? Anh đang ở đâu vậy? Bây giờ em đang ở trong trường học, đợi em đi tìm anh."
Trình Tinh cười cười, cùng Chu Kính Vũ hẹn ở một tiệm trà sữa sau đó cúp máy.
Chu Kính Vũ là một cô nhi còn mang chứng bệnh tâm thần hiếm gặp -- cố chấp cuồng, cha mẹ cậu bị tai nạn xe hơi năm cậu 12 tuổi. Trình Tinh trước kia trong lúc vô ý biết được chuyện này sau đó liền cùng vài tình nguyện viên khác cùng nhau giúp đỡ Chu Kính Vũ chữa bệnh, đi học, không chỉ có như thế Trình Tinh còn thường xuyên viết thư cho Chu Kính Vũ.
Dần dần trở thành điểm sáng duy nhất trong thế giới màu sắc u tối của Chu Kính Vũ, cho Chu Kính Vũ sự cổ vũ rất lớn, sau đó hai người tiếp tục trao đổi phương thức liên lạc, thường xuyên trò chuyện đến tận khuya, chẳng qua gần đây số lần cả hai nói chuyện càng ngày càng ít, thậm chí gần mấy tháng qua Chu Kính Vũ đều không thu được bất luận tin tức gì của Trình Tinh.
Trong tiệm trà sữa, bên cửa sổ.
Trình Tinh từ trong túi lấy ra một tấm ảnh chụp, trên ảnh là một anh chàng đẹp trai với làn da trắng và quầng thâm dưới mắt. Anh chàng nhấp miệng cười, nụ cười lại có chút miễn cưỡng, trên người mặc bộ quần áo ở nhà vô cùng đơn giản.
Trình Tinh một bên xem ảnh chụp một bên nhìn về phía cửa tiệm trà sữa, cậu phát hiện luôn có người nhìn mình liền cảm thấy có chút không tự nhiên, quyết định ngày mai sẽ không mặc đồng phục cảnh sát nữa, trong cục cũng có rất nhiều hình cảnh đều mặc quần áo bình thường.
Đột nhiên, cậu đứng dậy xua xua tay, mở miệng hét lên: "Kính Vũ, chỗ này."
Chu Kính Vũ nhìn chằm chằm cậu sửng sốt một giây, sau đó cười nhẹ đi đến bên cạnh cậu ngồi đối diện.
Trình Tinh trông rất vui vẻ, cậu đứng lên: "Thế nào? Em thấy anh mặc đồng phục cảnh sát có đẹp trai không?"
Chu Kính Vũ thẹn thùng gật đầu, giống như lo lắng cậu không thấy được còn nói: "Rất đẹp trai."
Trình Tinh cười hì hì ngồi xuống, Chu Kính Vũ không thích trà sữa, cậu liền giúp Chu Kính Vũ gọi một ly nước chanh.
Chu Kính Vũ cầm lấy ly nước chanh, cẩn thận nhìn cậu: "Anh à, không thể tin được là chúng ta thật sự đã gặp nhau. Anh vẫn luôn không chịu gọi video hay gửi ảnh mình cho em bao giờ."
"Ha ha, trước kia trên mặt anh có sẹo xấu lắm, thôi đừng nói chuyện trước kia nữa, anh tới thành phố A rồi em có vui không?"
"Rất vui ạ."
Trình Tinh cười cười: "Bây giờ em phải đang ở trường chứ nhỉ?"
"Ngày mai em mới quay lại trường."
"Không sợ bị xử phạt à?"
"Sẽ không."
"Vậy hôm nay em ở cùng với anh đi, anh có thuê một phòng ở đây, tiền thuê cũng ổn áp, chủ nhà còn là người khá tốt, nấu ăn cũng rất ngon, để anh gọi điện thoại cho anh ta thử, xem có thể cho em tới ở được không."
Trình Tinh nói xong liền lấy di động ra, ngày hôm qua cậu đã lưu số điện thoại của Liễu Triệt vào máy, sau khi đầu dây bên kia được kết nối cậu liền nói: "A lô, Liễu Triệt hả...... Tôi sắp về rồi, mà tôi có một đứa em trai ở thành phố A, tôi với em nó cũng đã lâu không gặp."
Liễu Triệt dựa vào trên ghế sa lon nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng rõ ràng kế tiếp cậu muốn nói cái gì: "Không phải cậu nói ở đây không có bạn bè sao? À...... Em trai cậu là người nhà mà, không phải bạn bè nhỉ, thôi cậu cứ đưa tới đây đi ở một đêm đi, vừa lúc tôi đang chuẩn bị một bàn tiệc lớn, cùng nhau tới ăn."
"Được được, cảm ơn anh." Trình Tinh lại cùng Liễu Triệt tùy tiện hàn huyên vài câu sau đó mới cúp máy, cậu cảm thấy hơi rợn người bởi vì những gì Liễu Triệt nói vừa rồi cho cậu một ảo giác kỳ quái...
Hai người uống xong đồ uống liền ngồi xe trở về biệt thự, đến cửa Chu Kính Vũ do dự thật lâu, đuổi theo Trình Tinh đang tính mở cửa liền kéo tay áo cậu lại.
Trình Tinh quay đầu: "Sao vậy?"
Chu Kính Vũ có chỉ số thông minh rất cao, được tuyển thẳng vào trường đại học danh tiếng để học, đầu óc nhanh nhẹn, học mọi thứ đều rất nhanh.
"Anh, anh nói tiền thuê chỗ này rất ổn là bao nhiêu tiền?"
"Một ngàn hai, chủ nhà là người tốt đấy."
Chu Kính Vũ lập tức nhíu mày, thiên hạ này nào có miếng bánh nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống như vậy, vừa định nói thì cửa từ bên trong mở ra.
Liễu Triệt dẫm lên dép lê mở cửa, tầm mắt ở hai người ngoài cửa trái phải trên người dạo qua một vòng rồi nho nhã cười nói: "Về rồi sao còn không vào? Mau vào đi, đồ ăn đều đã làm xong hết rồi, đây là em trai cậu à." Vẻ mặt của hắn vẫn như cũ bất biến nhưng ánh mắt như sài lang thì cứ nhìn chằm chằm vào Chu Kính Vũ.
( sài lang: Nghĩa đen là loài sói. Nghĩa khác là chỉ kẻ độc ác.)
Trình Tinh vỗ vỗ Chu Kính Vũ một chút: "Đúng vậy, em ấy tên là Chu Kính Vũ, là một cậu nhóc rất thông minh, Kính Vũ, đây là chủ nhà anh, Liễu Triệt."
Chu Kính Vũ mặt không biểu tình, ánh mắt có chút âm trầm, gật đầu nói: "Xin chào."
#5: Đừng bỏ lỡ manh mối
Trên bàn cơm, Trình Tinh ngồi đối diện Liễu Triệt, bên cạnh là Chu Kính Vũ, cậu chủ động đem chén của ba người xới đầy cơm: "Thơm quá nha, còn có nhiều đồ ăn như thế, vất vả cho Liễu Triệt rồi."
"Làm điều mình thích thực sự rất hưởng thụ, vất vả gì chứ."
Khi ăn Trình Tinh gắp một miếng sườn heo chua ngọt cho Chu Kính Vũ. Chu Kính Vũ cắn một miếng vào miếng sườn tẩm nước sốt kia, sắc mặt càng ngày càng đen, đột nhiên muốn nôn ra, cậu nhanh chóng cầm lấy khăn giấy nhổ miếng thịt vào sau đó ném vào thùng rác.
Liễu Triệt bình tĩnh thở dài: "Xem ra tay nghề nấu nướng của tôi rất kém, làm em trai cậu ói ra hết rồi kìa."
Trình Tinh lập tức ăn lấy một miếng sườn, chỉ là một khối sườn heo chua ngọt bình thường nhưng tựa hồ đã được bỏ thêm rất nhiều gia vị, thịt rất mỏng. Cậu vội vàng lắc đầu nói: "Không phải, ăn ngon thật đấy." Sau đó đưa mắt nhìn về phía Chu Kính Vũ, tựa hồ muốn kêu Chu Kính Vũ xin lỗi.
Chu Kính Vũ liếc mắt nhìn Trình Tinh, sau đó nhìn chằm chằm Liễu Triệt: "Đây là thịt gì?"
Liễu Triệt thờ ơ nhìn Chu Kính Vũ, trầm mặc hai giây sau mới nói: "Thịt ngựa, chưa ăn qua bao giờ sao?"
Chu Kính Vũ gật gật đầu: "Vị giác của tôi rất nhạy, loại thịt này tôi ăn không quen."
Tiếng nói vừa dứt, Trình Tinh liền đem thị trong chén Chu Kính Vũ để vào trong chén mình: "Ai da, vậy thì tiếc thật đó, để anh giúp em ăn cho."
Hành động của cậu khiến Liễu Triệt không thể nhịn được cười.
Cơm nước xong Trình Tinh mang Chu Kính Vũ đến phòng ngủ tắm rửa, còn cầm bộ quần áo cậu mới mua đưa cho Chu Kính Vũ thay, sau đó xuống dưới lầu chủ động rửa chén. Trong phòng bếp, Liễu Triệt vẫn luôn đứng ở cạnh cửa nhìn cậu rửa chén, tựa như một tên bảo vệ đang coi sát tù nhân, nhìn đến cậu có chút ngượng ngùng.
Để bớt ngượng ngùng Trình Tịnh nói: "Anh đi nghỉ ngơi đi. Lát nữa tôi rửa bát xong sẽ lau bàn sau."
Liễu Triệt lắc đầu: "Không cần, để tôi lau, em trai cậu đang học đại học à?"
"Đúng vậy, nó thông minh lắm, học ngành lịch sử học, nói là muốn trở thành một nhà khảo cổ."
Liễu Triệt suy tư một chút: "Cậu ở thành phố A không còn người thân nào khác chứ?"
"Không còn, kỳ thật tôi với em trai không có cùng quan hệ huyết thống, nhưng tôi vẫn luôn coi em ấy như em trai mình, em ấy cũng coi tôi như anh trai nó vậy." Này không phải lần đầu tiên Liễu Triệt hỏi về các mối quan hệ của cậu trong Thành phố A, nhưng anh vẫn như cũ không có một chút cảnh giác nào.
Trình Tinh rửa bát xong thì trở về phòng, thấy Chu Kính Vũ đã tắm xong đang nằm trên giường, cậu liền vào phòng tắm, cởi quần áo trong phòng vệ sinh sau đó đi vào chỗ tắm rửa, phòng tắm cũng không tính là lớn, có vòi sen để tắm, đối diện đó chính là bồn rửa mặt.
Trình Tinh mở vòi sen, thường thường ở trước mặt gương mờ ảo chiêm ngưỡng bờ vai rộng mịn màng, vòng eo thon thả và dáng người mảnh mai của mình.
Cậu không biết trong phòng cách vách phía xa đó, Liễu Triệt đang ngồi dựa lưng trên ghế, tay chống cằm, khóe môi hơi hơi nhếch lên, nhìn chằm chằm thấu kính trước mặt xem xét thân thể kiện mỹ của cậu.
Mặt kính chậm rãi bị sương mù phủ kín, Liễu Triệt liền đứng lên chống hai tay lên gương, chóp mũi chạm vào mặt kính lạnh, hai mắt mở to, hưng phấn nhìn người đàn ông đối diện đang vuốt ve thân thể mình bằng sữa tắm, sau đó lại nhìn người đàn ông dùng nước rửa trôi đi lớp bọt tắm.
Hình ảnh trước mắt mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ, nhưng điều này vẫn khiến Liễu Triệt muốn ngừng mà không được, hầu kết của hắn trên dưới lăn lộn, thở ra khí nóng: "Nhất định là ăn rất ngon."
Tốc độ tắm rửa của Trình Tinh nhanh hơn, cậu hơi hơi cau mày tựa hồ cảm nhận được ánh mắt dâm loạn nào đó nên nhanh chóng tắm rửa xong rồi mặc ngay quần áo vào, lúc này Chu Kính Vũ nhắm mắt ở trên giường ngủ đã thiếp đi từ bao giờ, vì vậy cậu liền cố gắng chuyển động nhẹ nhàng nhất có thể, tắt đèn sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.
Hừng đông khi tỉnh lại Trình Tinh phát hiện mình đang ôm eo Chu Kính Vũ, Chu Kính Vũ đang ngủ quay lưng về phía cậu, cậu dường như sắp ép Chu Kính Vũ rơi xuống giường, có lẽ là bởi vì gần đây ban đêm đều khá lạnh nên cậu mới có thể ôm lấy Chu Kính Vũ như vậy thôi.
Lỗ tai Chu Kính Vũ hồng thấu, đêm qua tâm tình của cậu giống như tàu lượn siêu tốc vừa thấp thỏm lại kích thích, cậu chưa từng cùng bất luận ai tiếp xúc gần gũi như thế cả, hơn nữa còn là suốt một đêm đều ôm nhau, người này vẫn luôn cổ vũ cậu, mang cho cậu sự ấm áp - Trình Tinh, anh khiến cho cậu vừa sợ vừa vui, ban đêm tỉnh lại cũng không thể ngủ lại, trong lòng rất phức tạp.
Cảm nhận được người phía sau có động tác, Chu Kính Vũ mặc dù rất luyến tiếc sự ấm áp trước mắt mà đối phương dành cho mình nhưng cũng không có bất luận động tác giữ lại nào chỉ nói: "Anh, anh tỉnh rồi à."
Trình Tinh sửng sốt một chút, không nghĩ tới Chu Kính Vũ đã sớm tỉnh, cậu cười toe toét nhanh chóng thu hồi tay mình về, hắc hắc cười nói: "Ử, tỉnh rồi, anh không quấy rầy đến giấc ngủ của em chứ?"
Chu Kính Vũ chậm rãi ngồi dậy: "Không có, tối hôm qua cùng anh ngủ thật sự rất thoải mái." Cậu cố ý nói thật chậm, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt người đàn ông.
"Vậy là tốt rồi." Trình Tinh thật không có nghĩ nhiều, mặc áo khoác vào liền đi rửa mặt, ăn cơm sáng sau đó tự mình đưa Chu Kính Vũ đến trường đại học của cậu rồi mới đi làm.
Cảnh sát đã tìm kiếm hồi lâu cuối cùng cũng phát hiện ra chiếc xe tình nghi.
Giữa trưa, Trình Tinh đi theo Lục Khoa tới một cửa hàng xe dò hỏi chủ tiệm.
"Chiếc xe này là của anh?"
"Không phải, một tên nhóc choai choai đưa tới bán, đồng chí cảnh sát xảy ra chuyện gì à?"
"...... Sự cố giao thông thôi, đừng hỏi quá nhiều, chúng tôi muốn hỏi một chút về chủ xe này, ông yên tâm, sẽ không làm ảnh hưởng gì đến ông đâu, cái người bán xe này cho ông trông như thế nào? Ông có nhớ không?"
Chủ tiệm lập tức lắc đầu.
Hai người nhìn nhau, sau đó ra cửa phụ của cửa hàng theo dõi, rất mau bọn họ đã nhìn thấy người của cửa hàng đem xe mang đến cho một tên côn đồ, tên côn đồ này rất không phối hợp điều tra, sau đó Lục Khoa phải kêu tắt camera rồi đánh tên đó một trận hắn mới chịu khai.
Mặt mũi tên choai choai bầm dập cúi đầu nói: "Xe kia không phải là tôi ăn trộm, tôi thấy nó ở ven đường, mặt trên còn cắm chìa khóa xe, tôi thấy không ai tới lái đi mới đem nó đi bán thôi."
"Mày nhìn thấy xe ở đâu?"
"Ở khu phố cổ phía bắc."
Phía bắc rất loạn, có đủ loại chỗ ăn chơi, trước kia Trình Tinh còn định thuê phòng ở phía bắc phố cũ này, nơi đó rất ít camera, có thì cũng thường xuyên bị người ta đập hỏng.
Trình Tinh thở ra một ngụm khí đen, nhìn dáng vẻ này xem ra manh mối lại bị chặt đứt, sau khi thẩm vấn kết thúc bọn họ liền đi theo đội trưởng báo cáo, đội trưởng biểu tình ngưng trọng liền triệu tập mọi người đi vào phòng mở họp.
Sau khi mọi người tới đủ, đội trưởng liền bắt đầu nói: "Tuy rằng trước mắt manh mối điều tra đều bị chặt đứt, nhưng chúng ta đã có phương hướng điều tra chính xác, hy vọng mọi người không nên nhụt chí...... Trải qua giám định pháp y, chúng ta lần thứ hai khẳng định được khối thi thể đầu tiên và thứ hai không cùng một người bị hại, nói chung người bị hại đều là nam, các nạn nhân đều là nam giới, lần thứ 2 tử vong lúc 9h-14h chiều còn lần thứ nhất từ 10h đêm đến 12h đêm.
"Lão Trương, cậu mang theo vài người đến nhờ hỗ trợ của đồn công an, cục giao thông và cục nhà đất đi, chúng ta cần tiến hành điều tra quy mô lớn để phát hiện thêm những thi thể khác. Rất có khả năng là hung thủ lần đầu tiên giết người, hung thủ đem bộ phận thi thể vứt đến đường Bình An hẻo lánh ít dấu chân người rõ ràng là không nghĩ bị phát hiện, lúc sau hung thủ xem được tin tức mới đem khối thi thể khác ném ở bên cạnh thùng rác, nếu hắn thực sự là lần đầu tiên giết người như vậy thì rất có thể sẽ lưu lại chứng cứ, lão Trương cậu cố gắng tới những nơi hẻo lánh, ít người để tra đi, trong rừng cây cũng phải tra cẩn thận vào."
"Tiểu Lục, cậu mang theo một, hai người trong cục đi tra manh mối đi, vừa tra vừa theo dõi thăm dò, chẳng sợ chỉ có một chút cơ hội xa vời cũng không được buông tha bất kỳ manh mối nào. Còn có gần nhất nếu nhận được án mất tích thì nhất định phải báo cho tôi biết."
#6: Ăn cơm một mình rất không thú vị
Họp xong Trình Tinh ngồi ở trước máy tính, trong tay cầm notebook, ở trung tâm màn hình viết hai chữ "Hung thủ", sau đó vẽ một ít đường cong, điểm chung phân biệt là: "Có tiền" "Thông minh" "Nam tính?" "Hấp dẫn?" Mấy chữ này.....
Lục Khoa đi đến phía sau cậu: "Ồ, nghiêm túc phết nhỉ."
Trình Tinh lập tức đem notebook khép lại, hì hì cười.
Lục Khoa không nhẹ không nặng búng một cái lên trán cậu: "Còn cười, cùng tôi đi phía bắc lấy băng theo dõi nào."
"Ok."
Đi vào con phố cũ phía bắc, hai người khắp nơi xem xét cũng không nhìn thấy một cái camera nào cả, hướng xa hơn phạm vi xem xem cũng không tìm được một cái nào.
Lục Khoa trở nên bực bội, bật lửa lên: "Nhóm tôi làm cũng mấy năm rồi nhưng lần đầu nhìn thấy một tên hung thủ cẩn thận như vậy."
Trình Tinh nói: "Hay nhìn xem nơi này có xe nào có gắn camera hành trình không, nói không chừng có thể trợ giúp được đôi chút."
"A lô."
Giọng đầu dây bên kia âm trầm: "Ai đấy?"
"Là anh. là anh Trình Tinh này, đây là số mới của anh, anh đến thành phố A rồi."
"Anh! Thật sự là anh hả? Anh đang ở đâu vậy? Bây giờ em đang ở trong trường học, đợi em đi tìm anh."
Trình Tinh cười cười, cùng Chu Kính Vũ hẹn ở một tiệm trà sữa sau đó cúp máy.
Chu Kính Vũ là một cô nhi còn mang chứng bệnh tâm thần hiếm gặp -- cố chấp cuồng, cha mẹ cậu bị tai nạn xe hơi năm cậu 12 tuổi. Trình Tinh trước kia trong lúc vô ý biết được chuyện này sau đó liền cùng vài tình nguyện viên khác cùng nhau giúp đỡ Chu Kính Vũ chữa bệnh, đi học, không chỉ có như thế Trình Tinh còn thường xuyên viết thư cho Chu Kính Vũ.
Dần dần trở thành điểm sáng duy nhất trong thế giới màu sắc u tối của Chu Kính Vũ, cho Chu Kính Vũ sự cổ vũ rất lớn, sau đó hai người tiếp tục trao đổi phương thức liên lạc, thường xuyên trò chuyện đến tận khuya, chẳng qua gần đây số lần cả hai nói chuyện càng ngày càng ít, thậm chí gần mấy tháng qua Chu Kính Vũ đều không thu được bất luận tin tức gì của Trình Tinh.
Trong tiệm trà sữa, bên cửa sổ.
Trình Tinh từ trong túi lấy ra một tấm ảnh chụp, trên ảnh là một anh chàng đẹp trai với làn da trắng và quầng thâm dưới mắt. Anh chàng nhấp miệng cười, nụ cười lại có chút miễn cưỡng, trên người mặc bộ quần áo ở nhà vô cùng đơn giản.
Trình Tinh một bên xem ảnh chụp một bên nhìn về phía cửa tiệm trà sữa, cậu phát hiện luôn có người nhìn mình liền cảm thấy có chút không tự nhiên, quyết định ngày mai sẽ không mặc đồng phục cảnh sát nữa, trong cục cũng có rất nhiều hình cảnh đều mặc quần áo bình thường.
Đột nhiên, cậu đứng dậy xua xua tay, mở miệng hét lên: "Kính Vũ, chỗ này."
Chu Kính Vũ nhìn chằm chằm cậu sửng sốt một giây, sau đó cười nhẹ đi đến bên cạnh cậu ngồi đối diện.
Trình Tinh trông rất vui vẻ, cậu đứng lên: "Thế nào? Em thấy anh mặc đồng phục cảnh sát có đẹp trai không?"
Chu Kính Vũ thẹn thùng gật đầu, giống như lo lắng cậu không thấy được còn nói: "Rất đẹp trai."
Trình Tinh cười hì hì ngồi xuống, Chu Kính Vũ không thích trà sữa, cậu liền giúp Chu Kính Vũ gọi một ly nước chanh.
Chu Kính Vũ cầm lấy ly nước chanh, cẩn thận nhìn cậu: "Anh à, không thể tin được là chúng ta thật sự đã gặp nhau. Anh vẫn luôn không chịu gọi video hay gửi ảnh mình cho em bao giờ."
"Ha ha, trước kia trên mặt anh có sẹo xấu lắm, thôi đừng nói chuyện trước kia nữa, anh tới thành phố A rồi em có vui không?"
"Rất vui ạ."
Trình Tinh cười cười: "Bây giờ em phải đang ở trường chứ nhỉ?"
"Ngày mai em mới quay lại trường."
"Không sợ bị xử phạt à?"
"Sẽ không."
"Vậy hôm nay em ở cùng với anh đi, anh có thuê một phòng ở đây, tiền thuê cũng ổn áp, chủ nhà còn là người khá tốt, nấu ăn cũng rất ngon, để anh gọi điện thoại cho anh ta thử, xem có thể cho em tới ở được không."
Trình Tinh nói xong liền lấy di động ra, ngày hôm qua cậu đã lưu số điện thoại của Liễu Triệt vào máy, sau khi đầu dây bên kia được kết nối cậu liền nói: "A lô, Liễu Triệt hả...... Tôi sắp về rồi, mà tôi có một đứa em trai ở thành phố A, tôi với em nó cũng đã lâu không gặp."
Liễu Triệt dựa vào trên ghế sa lon nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng rõ ràng kế tiếp cậu muốn nói cái gì: "Không phải cậu nói ở đây không có bạn bè sao? À...... Em trai cậu là người nhà mà, không phải bạn bè nhỉ, thôi cậu cứ đưa tới đây đi ở một đêm đi, vừa lúc tôi đang chuẩn bị một bàn tiệc lớn, cùng nhau tới ăn."
"Được được, cảm ơn anh." Trình Tinh lại cùng Liễu Triệt tùy tiện hàn huyên vài câu sau đó mới cúp máy, cậu cảm thấy hơi rợn người bởi vì những gì Liễu Triệt nói vừa rồi cho cậu một ảo giác kỳ quái...
Hai người uống xong đồ uống liền ngồi xe trở về biệt thự, đến cửa Chu Kính Vũ do dự thật lâu, đuổi theo Trình Tinh đang tính mở cửa liền kéo tay áo cậu lại.
Trình Tinh quay đầu: "Sao vậy?"
Chu Kính Vũ có chỉ số thông minh rất cao, được tuyển thẳng vào trường đại học danh tiếng để học, đầu óc nhanh nhẹn, học mọi thứ đều rất nhanh.
"Anh, anh nói tiền thuê chỗ này rất ổn là bao nhiêu tiền?"
"Một ngàn hai, chủ nhà là người tốt đấy."
Chu Kính Vũ lập tức nhíu mày, thiên hạ này nào có miếng bánh nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống như vậy, vừa định nói thì cửa từ bên trong mở ra.
Liễu Triệt dẫm lên dép lê mở cửa, tầm mắt ở hai người ngoài cửa trái phải trên người dạo qua một vòng rồi nho nhã cười nói: "Về rồi sao còn không vào? Mau vào đi, đồ ăn đều đã làm xong hết rồi, đây là em trai cậu à." Vẻ mặt của hắn vẫn như cũ bất biến nhưng ánh mắt như sài lang thì cứ nhìn chằm chằm vào Chu Kính Vũ.
( sài lang: Nghĩa đen là loài sói. Nghĩa khác là chỉ kẻ độc ác.)
Trình Tinh vỗ vỗ Chu Kính Vũ một chút: "Đúng vậy, em ấy tên là Chu Kính Vũ, là một cậu nhóc rất thông minh, Kính Vũ, đây là chủ nhà anh, Liễu Triệt."
Chu Kính Vũ mặt không biểu tình, ánh mắt có chút âm trầm, gật đầu nói: "Xin chào."
#5: Đừng bỏ lỡ manh mối
Trên bàn cơm, Trình Tinh ngồi đối diện Liễu Triệt, bên cạnh là Chu Kính Vũ, cậu chủ động đem chén của ba người xới đầy cơm: "Thơm quá nha, còn có nhiều đồ ăn như thế, vất vả cho Liễu Triệt rồi."
"Làm điều mình thích thực sự rất hưởng thụ, vất vả gì chứ."
Khi ăn Trình Tinh gắp một miếng sườn heo chua ngọt cho Chu Kính Vũ. Chu Kính Vũ cắn một miếng vào miếng sườn tẩm nước sốt kia, sắc mặt càng ngày càng đen, đột nhiên muốn nôn ra, cậu nhanh chóng cầm lấy khăn giấy nhổ miếng thịt vào sau đó ném vào thùng rác.
Liễu Triệt bình tĩnh thở dài: "Xem ra tay nghề nấu nướng của tôi rất kém, làm em trai cậu ói ra hết rồi kìa."
Trình Tinh lập tức ăn lấy một miếng sườn, chỉ là một khối sườn heo chua ngọt bình thường nhưng tựa hồ đã được bỏ thêm rất nhiều gia vị, thịt rất mỏng. Cậu vội vàng lắc đầu nói: "Không phải, ăn ngon thật đấy." Sau đó đưa mắt nhìn về phía Chu Kính Vũ, tựa hồ muốn kêu Chu Kính Vũ xin lỗi.
Chu Kính Vũ liếc mắt nhìn Trình Tinh, sau đó nhìn chằm chằm Liễu Triệt: "Đây là thịt gì?"
Liễu Triệt thờ ơ nhìn Chu Kính Vũ, trầm mặc hai giây sau mới nói: "Thịt ngựa, chưa ăn qua bao giờ sao?"
Chu Kính Vũ gật gật đầu: "Vị giác của tôi rất nhạy, loại thịt này tôi ăn không quen."
Tiếng nói vừa dứt, Trình Tinh liền đem thị trong chén Chu Kính Vũ để vào trong chén mình: "Ai da, vậy thì tiếc thật đó, để anh giúp em ăn cho."
Hành động của cậu khiến Liễu Triệt không thể nhịn được cười.
Cơm nước xong Trình Tinh mang Chu Kính Vũ đến phòng ngủ tắm rửa, còn cầm bộ quần áo cậu mới mua đưa cho Chu Kính Vũ thay, sau đó xuống dưới lầu chủ động rửa chén. Trong phòng bếp, Liễu Triệt vẫn luôn đứng ở cạnh cửa nhìn cậu rửa chén, tựa như một tên bảo vệ đang coi sát tù nhân, nhìn đến cậu có chút ngượng ngùng.
Để bớt ngượng ngùng Trình Tịnh nói: "Anh đi nghỉ ngơi đi. Lát nữa tôi rửa bát xong sẽ lau bàn sau."
Liễu Triệt lắc đầu: "Không cần, để tôi lau, em trai cậu đang học đại học à?"
"Đúng vậy, nó thông minh lắm, học ngành lịch sử học, nói là muốn trở thành một nhà khảo cổ."
Liễu Triệt suy tư một chút: "Cậu ở thành phố A không còn người thân nào khác chứ?"
"Không còn, kỳ thật tôi với em trai không có cùng quan hệ huyết thống, nhưng tôi vẫn luôn coi em ấy như em trai mình, em ấy cũng coi tôi như anh trai nó vậy." Này không phải lần đầu tiên Liễu Triệt hỏi về các mối quan hệ của cậu trong Thành phố A, nhưng anh vẫn như cũ không có một chút cảnh giác nào.
Trình Tinh rửa bát xong thì trở về phòng, thấy Chu Kính Vũ đã tắm xong đang nằm trên giường, cậu liền vào phòng tắm, cởi quần áo trong phòng vệ sinh sau đó đi vào chỗ tắm rửa, phòng tắm cũng không tính là lớn, có vòi sen để tắm, đối diện đó chính là bồn rửa mặt.
Trình Tinh mở vòi sen, thường thường ở trước mặt gương mờ ảo chiêm ngưỡng bờ vai rộng mịn màng, vòng eo thon thả và dáng người mảnh mai của mình.
Cậu không biết trong phòng cách vách phía xa đó, Liễu Triệt đang ngồi dựa lưng trên ghế, tay chống cằm, khóe môi hơi hơi nhếch lên, nhìn chằm chằm thấu kính trước mặt xem xét thân thể kiện mỹ của cậu.
Mặt kính chậm rãi bị sương mù phủ kín, Liễu Triệt liền đứng lên chống hai tay lên gương, chóp mũi chạm vào mặt kính lạnh, hai mắt mở to, hưng phấn nhìn người đàn ông đối diện đang vuốt ve thân thể mình bằng sữa tắm, sau đó lại nhìn người đàn ông dùng nước rửa trôi đi lớp bọt tắm.
Hình ảnh trước mắt mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ, nhưng điều này vẫn khiến Liễu Triệt muốn ngừng mà không được, hầu kết của hắn trên dưới lăn lộn, thở ra khí nóng: "Nhất định là ăn rất ngon."
Tốc độ tắm rửa của Trình Tinh nhanh hơn, cậu hơi hơi cau mày tựa hồ cảm nhận được ánh mắt dâm loạn nào đó nên nhanh chóng tắm rửa xong rồi mặc ngay quần áo vào, lúc này Chu Kính Vũ nhắm mắt ở trên giường ngủ đã thiếp đi từ bao giờ, vì vậy cậu liền cố gắng chuyển động nhẹ nhàng nhất có thể, tắt đèn sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.
Hừng đông khi tỉnh lại Trình Tinh phát hiện mình đang ôm eo Chu Kính Vũ, Chu Kính Vũ đang ngủ quay lưng về phía cậu, cậu dường như sắp ép Chu Kính Vũ rơi xuống giường, có lẽ là bởi vì gần đây ban đêm đều khá lạnh nên cậu mới có thể ôm lấy Chu Kính Vũ như vậy thôi.
Lỗ tai Chu Kính Vũ hồng thấu, đêm qua tâm tình của cậu giống như tàu lượn siêu tốc vừa thấp thỏm lại kích thích, cậu chưa từng cùng bất luận ai tiếp xúc gần gũi như thế cả, hơn nữa còn là suốt một đêm đều ôm nhau, người này vẫn luôn cổ vũ cậu, mang cho cậu sự ấm áp - Trình Tinh, anh khiến cho cậu vừa sợ vừa vui, ban đêm tỉnh lại cũng không thể ngủ lại, trong lòng rất phức tạp.
Cảm nhận được người phía sau có động tác, Chu Kính Vũ mặc dù rất luyến tiếc sự ấm áp trước mắt mà đối phương dành cho mình nhưng cũng không có bất luận động tác giữ lại nào chỉ nói: "Anh, anh tỉnh rồi à."
Trình Tinh sửng sốt một chút, không nghĩ tới Chu Kính Vũ đã sớm tỉnh, cậu cười toe toét nhanh chóng thu hồi tay mình về, hắc hắc cười nói: "Ử, tỉnh rồi, anh không quấy rầy đến giấc ngủ của em chứ?"
Chu Kính Vũ chậm rãi ngồi dậy: "Không có, tối hôm qua cùng anh ngủ thật sự rất thoải mái." Cậu cố ý nói thật chậm, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt người đàn ông.
"Vậy là tốt rồi." Trình Tinh thật không có nghĩ nhiều, mặc áo khoác vào liền đi rửa mặt, ăn cơm sáng sau đó tự mình đưa Chu Kính Vũ đến trường đại học của cậu rồi mới đi làm.
Cảnh sát đã tìm kiếm hồi lâu cuối cùng cũng phát hiện ra chiếc xe tình nghi.
Giữa trưa, Trình Tinh đi theo Lục Khoa tới một cửa hàng xe dò hỏi chủ tiệm.
"Chiếc xe này là của anh?"
"Không phải, một tên nhóc choai choai đưa tới bán, đồng chí cảnh sát xảy ra chuyện gì à?"
"...... Sự cố giao thông thôi, đừng hỏi quá nhiều, chúng tôi muốn hỏi một chút về chủ xe này, ông yên tâm, sẽ không làm ảnh hưởng gì đến ông đâu, cái người bán xe này cho ông trông như thế nào? Ông có nhớ không?"
Chủ tiệm lập tức lắc đầu.
Hai người nhìn nhau, sau đó ra cửa phụ của cửa hàng theo dõi, rất mau bọn họ đã nhìn thấy người của cửa hàng đem xe mang đến cho một tên côn đồ, tên côn đồ này rất không phối hợp điều tra, sau đó Lục Khoa phải kêu tắt camera rồi đánh tên đó một trận hắn mới chịu khai.
Mặt mũi tên choai choai bầm dập cúi đầu nói: "Xe kia không phải là tôi ăn trộm, tôi thấy nó ở ven đường, mặt trên còn cắm chìa khóa xe, tôi thấy không ai tới lái đi mới đem nó đi bán thôi."
"Mày nhìn thấy xe ở đâu?"
"Ở khu phố cổ phía bắc."
Phía bắc rất loạn, có đủ loại chỗ ăn chơi, trước kia Trình Tinh còn định thuê phòng ở phía bắc phố cũ này, nơi đó rất ít camera, có thì cũng thường xuyên bị người ta đập hỏng.
Trình Tinh thở ra một ngụm khí đen, nhìn dáng vẻ này xem ra manh mối lại bị chặt đứt, sau khi thẩm vấn kết thúc bọn họ liền đi theo đội trưởng báo cáo, đội trưởng biểu tình ngưng trọng liền triệu tập mọi người đi vào phòng mở họp.
Sau khi mọi người tới đủ, đội trưởng liền bắt đầu nói: "Tuy rằng trước mắt manh mối điều tra đều bị chặt đứt, nhưng chúng ta đã có phương hướng điều tra chính xác, hy vọng mọi người không nên nhụt chí...... Trải qua giám định pháp y, chúng ta lần thứ hai khẳng định được khối thi thể đầu tiên và thứ hai không cùng một người bị hại, nói chung người bị hại đều là nam, các nạn nhân đều là nam giới, lần thứ 2 tử vong lúc 9h-14h chiều còn lần thứ nhất từ 10h đêm đến 12h đêm.
"Lão Trương, cậu mang theo vài người đến nhờ hỗ trợ của đồn công an, cục giao thông và cục nhà đất đi, chúng ta cần tiến hành điều tra quy mô lớn để phát hiện thêm những thi thể khác. Rất có khả năng là hung thủ lần đầu tiên giết người, hung thủ đem bộ phận thi thể vứt đến đường Bình An hẻo lánh ít dấu chân người rõ ràng là không nghĩ bị phát hiện, lúc sau hung thủ xem được tin tức mới đem khối thi thể khác ném ở bên cạnh thùng rác, nếu hắn thực sự là lần đầu tiên giết người như vậy thì rất có thể sẽ lưu lại chứng cứ, lão Trương cậu cố gắng tới những nơi hẻo lánh, ít người để tra đi, trong rừng cây cũng phải tra cẩn thận vào."
"Tiểu Lục, cậu mang theo một, hai người trong cục đi tra manh mối đi, vừa tra vừa theo dõi thăm dò, chẳng sợ chỉ có một chút cơ hội xa vời cũng không được buông tha bất kỳ manh mối nào. Còn có gần nhất nếu nhận được án mất tích thì nhất định phải báo cho tôi biết."
#6: Ăn cơm một mình rất không thú vị
Họp xong Trình Tinh ngồi ở trước máy tính, trong tay cầm notebook, ở trung tâm màn hình viết hai chữ "Hung thủ", sau đó vẽ một ít đường cong, điểm chung phân biệt là: "Có tiền" "Thông minh" "Nam tính?" "Hấp dẫn?" Mấy chữ này.....
Lục Khoa đi đến phía sau cậu: "Ồ, nghiêm túc phết nhỉ."
Trình Tinh lập tức đem notebook khép lại, hì hì cười.
Lục Khoa không nhẹ không nặng búng một cái lên trán cậu: "Còn cười, cùng tôi đi phía bắc lấy băng theo dõi nào."
"Ok."
Đi vào con phố cũ phía bắc, hai người khắp nơi xem xét cũng không nhìn thấy một cái camera nào cả, hướng xa hơn phạm vi xem xem cũng không tìm được một cái nào.
Lục Khoa trở nên bực bội, bật lửa lên: "Nhóm tôi làm cũng mấy năm rồi nhưng lần đầu nhìn thấy một tên hung thủ cẩn thận như vậy."
Trình Tinh nói: "Hay nhìn xem nơi này có xe nào có gắn camera hành trình không, nói không chừng có thể trợ giúp được đôi chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất