[Đam Mỹ Np] Tử Vong Điểu

Chương 9

Trước Sau
Editor: chentranho

Trình Tinh đột nhiên lui người về phía sau, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cậu chậm rãi nâng tay phải lên, đem lòng bàn tay sờ vào mặt kính, mà sau mặt gương Liễu Triệt cũng giơ tay lên theo cậu, lòng bàn tay hai người cách tầng kính lạnh băng gắt gao dán chặt vào nhau.

"Hừ......" Trình Tinh buông tay xuống sau đó cởi quần áo của mình, mở vòi sen bắt đầu tắm rửa.

Liễu Triệt ngồi lại trên ghế nhàn nhạt cười, hắn chậm rãi nâng tay phải lên, bất giác dùng ngón tay cọ xát môi và cằm của mình.

Sau khi một lớp sương mù bao phủ khắp mặt kính, ánh mắt Liễu Triệt chuyển đến bức tranh treo trên tường - bức ký họa Trình Tinh. Vẻ mặt hắn như cũ không đổi, nụ cười nho nhã nhưng tràn ngập ma lực và đôi mắt như nước hồ thu trong đêm...

Sáng sớm hôm sau, khi Trình Tinh đang xuống phố chuẩn bị đến Cục thì chuông điện thoại vang lên.

"A lô ai vậy? À, là bạn trai cũ của Hà Lệ à, anh đừng vội, từ từ nói...... Cái gì! Anh mau cầm cái hộp đó tới Cục công an, đừng lo lắng."

Trong Cục công an, một đám hình cảnh vây ở một chỗ, ở giữa bọn họ đặt một cái hộp, bên trong hộp là một lỗ tai cùng một cái bông tai màu hồng nhạt.

"Ngày hôm qua tôi về nhà thì thấy trước cửa đặt cái hộp này, mặt trên còn dán tờ giấy, lúc đó tôi uống rượu nên không có chú ý, chỉ đem hộp đem vào nhà. Buồi sáng hôm nay mới mở ra, vừa mở liền thấy một cái lỗ tai và cái bông tai này." Bạn trai cũ của Hà Lệ đem tờ giấy từ trong túi lấy ra cho đội trưởng xem.

Đội trưởng tiếp nhận tờ giấy, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đem tờ giấy đặt lên bàn.

Trình Tinh tiến lên xem xét, trên tờ giấy có viết một câu - thích lễ vật tôi đưa không?

Những chữ này không được viết, mà được cắt trên các tờ báo xuống rồi xếp thành một câu, là dán từng chữ từng chữ một lên giấy.

Lục Khoa "chậc" một tiếng: "Quá kiêu ngạo."

Đội trưởng hỏi: "Anh xác định đây là lỗ tai của Hà Lệ?"

"Tôi chắc chắn, hoa tai trên lỗ tai là tôi mua cho cô ấy, làm sao bây giờ?"

"Anh đang ở đâu?"

Khu nhà bạn trai cũ của Hà Lệ đang ở bảo an không nghiêm, chỉ cần là người đi đường đều có thể tùy ý xuất nhập, Trình Tinh đi theo Lục Khoa lập tức tới khu này điều tra camera theo dõi.

Chỉ thấy tối hôm qua lúc 9 giờ bọn họ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn toàn thân bao đến kín mít cầm theo một cái hộp đi vào khu nhà, cúi đầu tiến vào thang máy, sau khi tới cửa nhà liền đem chiếc hộp đặt ở trước cửa, sau đó liền rời đi.

Lần này hắn không dừng lại trước camera theo dõi nữa.

Trình Tinh nhíu mày, cẩn thận quan sát: "Thật kỳ quái."

Lục Khoa ở bên tai cậu nói: "Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, lần này hung thủ không có ở dưới camera theo dõi làm ra bất kỳ động tác khiêu khích nào, hơn nữa cậu có phát hiện không? Lần này quần áo hung thủ mặc cùng hai lần trước không giống nhau, hai lần trước hung thủ đều ăn mặc rất dày, nhưng lần này lại không phải."

Trình Tinh đồng tình gật gật đầu: "Đúng vậy." Lúc cậu nghiêng đầu thiếu chút chạm vào mặt của Lục Khoa, lúc này cậu mới ý thức được Lục Khoa đang cách mình quá gần, liền kéo ghế dựa ra sau một chút.

#15: Không có tính dục cưỡng hôn

Chính là Lục Khoa thế mà dám làm trò trước mặt các đồng sự, chụt một cái hôn lên khuôn mặt cậu phát ra âm thanh hôn môi vang dội, không khí nháy mắt cứng đờ, mọi người kinh ngạc đến nói không nên lời.

Trình Tinh càng khiếp sợ bưng kín mặt mình, hoang mang trừng mắt nhìn Lục Khoa: "Anh làm cái gì vậy?"

Vẻ mặt Lục Khoa không sao cả xua xua tay: "Không phải cậu muốn hôn tôi sao?"

Trình Tinh hít sâu một hơi: "Ai muốn hôn anh chứ?"

Các đồng sự phía sau đang hóng chuyện đều trộm cười thành tiếng, cũng có người truyền ánh mắt khinh thường đến bọn họ.

Lục Khoa trừng mắt nhìn những đồng sự kia, sau đó nhìn về phía Trình Tinh: "Cậu không muốn hôn tôi, là tôi muốn hôn cậu, thế được chưa?"

Trình Tinh cười lạnh một tiếng, tức đến hộc máu quay đầu không thèm nhìn Lục Khoa.

Trên mặt Lục Khoa lập tức hiện lên nụ cười xấu xa.

Buổi chiều, Trình Tinh ngồi ở chỗ làm việc của mình lưng dựa vào ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, Lục Khoa từ đâu ngồi xuống bên cạnh cậu nói: "Lão Trương đã dẫn người đi tra qua, tên hung thủ vứt thi thể này chỉ mặc quần áo bình thường."

Trình Tinh liếc mắt nhìn Lục Khoa một cái rồi lại nhìn đi chỗ khác.

Lục Khoa cười nói: "Này là còn tức giận sao?"



"Hừ, tôi nào dám tức giận với Lục đội." Trình Tinh nhìn các đồng sự khác tựa hồ đang ngó sang chỗ bọn họ nghe ngóng, sau đó dường như còn đang xì xầm chuyện kỳ quái gì đó thì càng thêm tức giận trợn to hai mắt.

Lục Khoa cười khúc khích.

Sau giờ tan tầm, Trình Tinh mới vừa ra khỏi Cục đã bị đội trưởng gọi lại.

"Này, Trình Tinh, chờ một chút."

Trình Tinh lễ phép cười: "Đội trưởng có chuyện gì vậy?"

Đội trưởng đến gần cậu nhỏ giọng nói: "Phó cục trưởng đã không sao rồi, nhưng mà lửa giận vẫn chưa vơi. Lục Khoa khẳng định sẽ không đi xin lỗi phó cục trường rồi, và vụ lần trước Lục Khoa làm vậy cũng là vì cậu mới đắc tội phó cục trưởng. Cậu xem, nếu không cậu thay Lục Khoa đi gặp phó cục trưởng nói lời xin lỗi đi, thế nào?"

Trình Tinh nhanh chóng chớp mắt hai cái: "Tôi......"

Đội trưởng vỗ vỗ bờ vai cậu: "Tôi biết ba mẹ cậu đều là nông dân, bọn họ đưa cậu tới đây khẳng định cũng không dễ dàng gì, tôi tin tưởng cậu, chẳng lẽ cậu không nghĩ tới việc nhanh chóng thăng chức, kiếm nhiều thêm chút tiền sau đó hiếu thuận với ba mẹ cậu sao?"

Trình Tinh chậm rãi gật đầu: "Chỉ là..."

"Ai da, tiểu Trình à, cậu là người thông minh, tôi tin là cậu hiểu ý của tôi, việc lần trước thật sự đã làm phó cục trưởng tức giận lắm, chính là phó cục trưởng không đối phó được với Lục Khoa, vậy thì phải làm sao bây giờ? Chỉ có thể bắt cậu để khai đao thôi, cậu đó, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, phó cục trưởng khẳng định sẽ không làm khó dễ cậu, nói không chừng còn sẽ cho cậu không ít chỗ tốt đâu."

Trình Tinh hít một hơi thật sâu: "Đội trưởng, tôi hiểu ý của anh nhưng tôi không muốn làm như vậy."

Đội trưởng nhăn lại mi, hừ lạnh một tiếng nói:"Rất nhiều chuyện không phải là cậu nghĩ có thể tránh được là được, còn không bằng đem nó trở thành cơ hội của chính mình." Nói xong đội trưởng liền rời đi lưu lại Trình Tinh đứng trong gió lạnh, đột nhiên bờ vai cậu bị Lục Khoa từ trong Cục đi ra khoác lấy.

"Ngôi sao nhỏ, đang đợi tôi sao? Mới vài phút không thấy liền nhớ tôi rồi à?"

Trình Tinh gỡ tay Lục Khoa ra: "Không phải anh không thích tôi sao?"

Lục Khoa tiến lên phía trước một bước, ghé vào lỗ tai cậu nói: "Ừm...... Tôi không thích cậu, tôi chỉ muốn đậu đậu cậu thôi."

( 豆豆-đậu đậu: "Doudou" bắt nguồn từ một trò đùa. Phóng viên phỏng vấn những chú chim cánh cụt: "Bạn làm gì hàng ngày." Chim cánh cụt trả lời: "Ăn, ngủ và làm đậu đậu mỗi ngày.". Khi hỏi đến con chim cánh cụt thứ 100, nó trả lời: "Ăn, ngủ." Phóng viên hỏi tại sao nó không làm đậu đậu nữa, chim cánh cụt nói rằng nó được gọi là Doudou:)))) à thì nghĩ đen tối lên mấy bạn!!!

Thật ra cũng có nghĩa đơn giản khác là cuộc sống hàng ngày thật tẻ nhạt và mỗi ngày trôi qua đều giống nhau.)

"Nhàm chán, cái đồ lưu manh nhà anh."

"À phải phải phải, tôi chính là đồ lưu manh, đi thôi, tôi đưa cậu về nhà, miễn cho cậu lại bị đồ lưu manh khác coi trọng."

Trình Tinh nhíu mày trừng mắt với Lục Khoa, đứng tại chỗ bất động: "Không cần, tôi cùng anh không tiện đường."

"Có đoạn này tiện mà, tôi đi cùng cậu một đoạn này thôi, đi nào."

Trình Tinh bĩu môi, không nói gì lo lắng đi ở phía trước Lục Khoa.

Hai người đi sau đó không lâu, Lục Khoa đột nhiên dừng bước chân gọi cậu lại: "Ngôi sao nhỏ, hình như có người đang theo dõi chúng ta."

Trình Tinh quay đầu lại nhìn thoáng qua hắn nhưng không thấy có bất kỳ người nào khả nghi: "Tôi chỉ thấy có anh theo dõi tôi thôi."

"Ê, tôi nào có theo dõi cậu, tôi đây là đang bảo vệ cậu."

Hai người ngồi trên xe bus, sau khi xuống xe liền tách ra.

Trình Tinh chậm rì rì đi trên đường tiến vào khu nhà mình, vừa vào phòng khách liền nghe thấy được tiếng vang, cậu quay đầu nhìn về một bên, thanh âm này hình như là từ gara truyền đến, hẳn là từ tầng hầm ngầm truyền lên.

Thế là cậu đi vào gara, cau mày tiến lên vài bước, mở một cánh cửa trên mặt đất sau đó đi xuống cầu thang, đi xuống một nửa cầu thang thì nghe thấy tiếng vang mở khóa truyền đến.

Trước mặt, một cánh cửa sắt chợt mở, Liễu Triệt từ bên trong cánh cửa bước ra, một bên nhìn chằm chằm cậu một bên đem cửa sắt đóng lại.

Tầm mắt Trình Tinh chỉ có thể lướt qua cảnh tượng ngắn ngủi phía sau cánh cửa -- vòi nước rỉ sắt và tường xi măng.

Hai người nhìn nhau hai giây, Liễu Triệt đánh vỡ sự trầm mặc trước, lời nói ẩn ý: "Làm sao? Muốn tới giúp tôi quét tước tầng hầm ngầm à?"

Trình Tinh siết chặt quần tây của mình, bỗng nhiên cười nói: "Xem ra anh đã quét tước sạch sẽ rồi, cho nên cũng đâu cần tôi làm nữa đâu."

Liễu Triệt nhàn nhạt cười: "Ừ, phải rồi, chúng ta đi thôi."

Tối nay, trước khi đi ngủ Liễu Triệt lại như cũ mang cho Trình Tinh một ly sữa bò nóng.



Trình Tinh tiếp nhận sữa bò, đứng ở cửa phòng cười rạng rỡ: "Cảm ơn anh mỗi ngày đều đưa sữa bò cho tôi."

Liễu Triệt nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nếu thật sự muốn cám ơn tôi thì cậu cứ uống hết sữa đi. Cậu sẽ uống sữa bò hôm nay chứ?"

Tươi cười trên mặt Trình Tinh cứng đờ, cậu không nói gì.

Liễu Triệt nâng đầu: "Cậu sẽ không nghĩ rằng tôi bỏ thuốc gì vào trong đó chứ?"

Trình Tinh cười lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không." Nói xong, cậu bưng ly sữa bò lên làm trò uống một ngụm trước mặt Liễu Triệt, để lại trên môi một vòng sữa trắng mê người.

"Nói dối." Liễu Triệt rũ xuống đôi mắt nhìn chằm chằm một vòng sữa trắng lưu lại trên môi cậu, sau đó tiến tới vươn đầu lưỡi liếm sữa bò còn sót lại trên miệng cậu, cười híp mắt nhìn cậu chằm chằm: "Thực mỹ vị."

Hết thảy phát sinh quá nhanh, Trình Tinh kinh ngạc đến nói không lên lời, ly sữa bò trong tay không nắm chặt từ lòng bàn tay tuột xuống.

Liễu Triệt mỉm cười nhìn chằm chằm Trình Tinh, duỗi tay liền tiếp được ly sữa bò, hắn giơ ly sữa lên, ngửa đầu hầu kết trượt trượt, đem ly sữa bò còn lại uống hết vào bụng, ánh mặt quỷ mị dừng trên khuôn mặt khiếp sợ của Trình Tinh.

Liễu Triệt để lại một cảm xúc ấm áp nhưng tê liệt trên môi cậu, khiến cậu sững sờ tại chỗ, và biểu hiện của cậu cũng khiến Liễu Triệt cảm thấy thích thú.

"Choang" một tiếng, Liễu Triệt ném chiếc cốc pha lê xuống đất, tiến lên một bước bóp lấy cằm của cậu, đôi môi ấm áp nháy mắt chặn lấy miệng Trình Tinh, đầu lưỡi linh hoạt dễ dàng cạy ra khớp hàm, sau đó hắn đem toàn bộ sữa bò trong miệng mình rót vào trong miệng cậu.

Chất lỏng màu trắng từ khóe miệng hai người chảy ra, vừa có vẻ gợi cảm lại dâm mĩ, chất lỏng chảy tới trên cằm rồi nhỏ giọt xuống sàn nhà bóng loáng.

Trình Tinh lúc này mới định thần lại, đẩy Liễu Triệt ra, trừng mắt nhìn hắn, không thể tưởng tượng được mà bưng kín miệng mình, cậu đã theo bản năng nuốt hết rất nhiều sữa bò.

Liễu Triệt nghiêng đầu cười nhạt nói: "Hiện tại tôi với cậu đều đã uống sữa bò, cậu sẽ không sợ tôi bỏ thuốc nữa phải không?" Tầm mắt hắn ái muội nhìn từ trên xuống dưới Trình Tinh, chỉ có hắn biết, tầm mắt tràn ngập dục vọng này kỳ thật không mang theo một tia tình dục nào.

Lồng ngực Trình Tinh kịch liệt phập phồng: "Anh có bệnh à!" Cậu tức giận mắng một tiếng sau đó đóng cửa lại, ngồi ở trên giường cố bình tâm hồi lâu cũng không thể nguôi ngoai.

- --------------------------------------------

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Mệt mỏi quá a, hôm nay khả năng sẽ thiếu mất một chương.

#16: Cách hắn gần nhất một bước

Trình Tinh thức dậy rất sớm, cậu muốn tránh mặt Liễu Triệt nên ở bên ngoài ăn bữa sáng sau đó liền tới Cục cảnh sát, thời điểm Lục Khoa tới trên mặt mang theo ý cười: "Pháp y đã tiến hành giám định cái lỗ tai kia xong rồi, hắn nói cái lỗ tai này còn sinh ra phản ứng, nói cách khác Hà Lệ còn chưa chết!"

Nghe thấy cái tin này, Trình Tinh lập tức nhe răng cười nói: "Thật tốt quá, vậy là chúng ta có cơ hội tìm được Hà Lệ rồi."

Lục Khoa nhướng mày gật gật đầu: "Ừ, như cậu đã nói đó, chẳng sợ chỉ có một chút cơ hội cũng không được từ bỏ."

"Tôi có nói vậy sao?"

"Đương nhiên, chính miệng cậu nói mà còn quên à, cậu không phải tra nam đấy chứ?"

Trình Tinh nhíu mày, vừa định phản bác thì chuông điện thoại vang lên, là bạn trai cũ của Hà Lệ gọi tới.

"Cậu cảnh sát, tôi nhớ ra rồi, trước kia Hà Lệ có nói qua cô ấy ở Họa Điểu Gia Viên có thích một người nên kêu tôi đừng quấy rầy cô ấy nữa, cậu nói xem việc này cùng việc Hà Lệ mất tích có quan hệ gì hay không?"

Trình Tinh trừng lớn đôi mắt an ủi bạn trai cũ của Hà Lệ mấy câu, sau đó lập tức đem tin tức này nói cho Lục Khoa.

Hôm nay nắng rất lớn, hai người đi tới cửa Họa Điểu Gia Viên thì thấy Liễu Triệt đang ngồi trước giá vẽ tranh, mà ở sau giá vẽ là một cô bé đang cười rạng rỡ, còn Trần Viên thì ngồi ở bên trong cánh cửa nhìn con gái mỉm cười.

Cảnh tượng này thoạt nhìn rất ấm áp nhưng Trình Tinh thấy một màn như vậy liền nhăn chặt mày, Liễu Triệt nói chính mình không thường tới Họa Điểu Gia Viên nhưng cậu đã ở Họa Điểu Gia Viên gặp Liễu Triệt ba lần, chẳng lẽ là trùng hợp?

Liễu Triệt thấy cậu tới liền đứng lên, đối với cậu khẽ mỉm cười, phảng phất như đang chờ cậu.

Trình Tinh tựa hồ không dám nhìn vào mắt Liễu Triệt.

Lục Khoa đi lên trước, đưa thẻ cảnh sát ra: "Cảnh sát đây, làm phiền mọi người phối hợp với chúng tôi."

Tầm mắt Liễu Triệt chậm rãi chuyển qua thẻ cảnh sát, sau đó nhìn về phía Lục Khoa: "Không có cái này chứng minh tôi còn tưởng rằng anh là một tên du côn lưu manh đấy."

Lục Khoa tức khắc vừa kinh ngạc vừa giận: "Ý anh là gì? Muốn đánh nhau à!"

Trình Tinh ngăn lại Lục Khoa đang nổi giận: "Người này chính là chủ nhà của Họa Điểu Gia Viên tôi đã nói với anh trước đây Liễu Triệt đó, đồng thời cũng là chủ nhà của tôi." Nói xong cậu lại nhỏ giọng nói: "Lục Khoa đừng gây chuyện, chúng ta đang tới phá án mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau