Chương 11
Editor: Phương Nam công tử
Beta-reader: Tử An tiên sinh
Màn đêm buông xuống, anh em bọn họ cả ngày nay đều ở nhà với Lăng Thanh Lam, một chút cũng không dám lơ là.
“Bác trai, bác ăn trước đi, không là cơm nước nguội cả đó.” Đỗ Nhược Phong tận tình khuyên bảo Lăng Thanh Lam đến mấy lần.
“Đúng vậy, bác à, bác ăn trước đi, từ nãy đến giờ bác chưa có ăn cái gì hết.” Đỗ Nhược Thần cũng chưa từ bỏ ý định, nỗ lực khuyên can.
“Bác không đói bụng, các cháu ăn trước đi, bác phải đợi Cường Cường.” Lăng Thanh Lam ngồi ở trên bàn cơm, ôn hòa cười.
Hai anh em thấy khuôn mặt tươi cười của bác trai nhưng làm sao cũng ăn không vô.
Bọn họ len lén lẩn đi chỗ khác mà bàn bạc.
“Anh, em thấy chúng ta nên đưa bác ấy đến bệnh viện đi, em thấy bác càng lúc càng kì quặc, còn không chịu ăn uống như vậy thì sao chịu được a?”
“Không được, bác trai là bác sĩ tiếng tăm lừng lẫy, nếu như chúng ta đưa y vào bệnh viện, tinh thần y hoảng hốt như thế nhất định sẽ phải chụp hình não bộ, chuyện này đả kích quá lớn đến nghề nghiệp bác ấy. Hơn nữa vạn nhất đám phóng viên rảnh rỗi chạy tới điều tra chuyện này, khó bảo đảm chuyện cha con bọn họ sẽ không bị vạch trần, chúng ta không thể làm như vậy.”
“Không sai, anh hai nghĩ chu đáo nhất. Vậy anh dự định làm sao bây giờ?”
“Ngày mai chúng ta gọi điện cho bệnh viện, nói dối rằng bác đã xuất ngoại một chuyến. Sau đó anh lại tiếp tục nghĩ cách tìm Lăng Cường, anh tin rằng hắn sẽ không trốn lâu đâu, dù sao chuyện công ty hắn không thể không quản. Mặt khác, em bảo bác sĩ Đình nhà chúng ta đến đây đi, để hắn khám cho bác trai, hắn tương đối kín miệng, hẳn là không có việc gì đâu.”
“Hảo, chúng ta đây liền phân công nhau làm thôi.”
☆☆ ★★☆☆★★
Tuần tiếp theo, vì chuyện công ty lẫn nhà bạn mình mà hai người bận tối mày tối mặt.
Ban ngày bọn họ phải đi làm, chỉ có thể để Lăng Thanh Lam ở nhà một mình.
Tuy rằng bác sĩ gia đình cũng sẽ thỉnh thoảng đến xem, nhưng hai người vẫn lo lắng.
“Anh hai, về sau như thế cũng không phải kế lâu dài, vạn nhất bác trai chưa khoẻ mà Lăng Cường vẫn không xuất hiện thì chúng ta làm sao bây giờ?” Đỗ Nhược Thần lo lắng hỏi.
“Anh đã lo lắng a, bác trai đã liên tục vài ngày không ăn không ngủ, hoàn toàn phải nhờ thuốc dinh dưỡng và thuốc an thần mới cầm cự được, như vậy về sau anh sợ y chống đỡ không được a. Như vầy, chúng ta đợi hai ngày nữa, nếu như sự tình vẫn không thay đổi, chúng ta nhất định phải cho bác ấy vào bệnh viện.”
“Xem ra cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
“Việc này cực khổ em rồi, Tiểu Thần.” Đỗ Nhược Phong đau lòng vuốt ve gương mặt mệt mỏi của em mình.
“Em không cực đâu, bác trai là ân nhân cứu mạng của anh em ta, chúng ta đời này cũng không báo đáp hết đại ân đại đức. Chút việc nhỏ này nào đã là gì, em chỉ hy vọng bác ấy sớm bình phục. Anh, anh đừng lo lắng cho em nữa. Được rồi, tên hỗn đản nào đó có tin tức gì chưa?” Đỗ Nhược Thần nhớ tới tên vô tâm vô phế kia liền giận đến bốc khói.
“Thám tử anh nhờ vẫn chưa tra được tin tức, hắn bảo một khi có dấu vết sẽ lập tức cho chúng ta biết.”
“Tên hỗn đản vô tình vô nghĩa! Lẽ nào hắn phải đợi papa mình chết đi mới chịu về chăm sóc người thân trước lúc lâm chung sao?!”
Đỗ Nhược Thần vừa nói ra, hai anh em kinh ngạc nhìn nhau, trong lòng bỗng nhiên hiện ra điềm xấu.
“Xin lỗi, anh, em nói bậy, anh đừng để ở trong lòng.” Đỗ Nhược Thần ảo não nói.
“Anh không trách em… Nhưng anh thực sự sợ tình hình càng lúc càng hỏng. Em không cảm thấy hành vi bác ấy càng lúc càng kỳ quái sao? Luôn luôn nấu cơm trong thời gian nhất định, nấu xong cũng không ăn mà ngồi ngây ngốc trên bàn. Gần đây còn bắt đầu nói chuyện với cái ghế. Anh nhìn đau lòng lắm.”
“Đúng vậy… Lăng Cường lần này thực sự quá lắm rồi, thế nào lại tra tấn papa hắn thành như vậy, nếu như tìm được hắn, em nhất định không buông tha!”
Đỗ Nhược Phong nói một cách dữ tợn, điện thoại di động lại reo lên.
“Uy? Là anh a, cái gì? Thực sự tìm được rồi? Hảo, đã biết, tôi lập tức đến ngay.”
“Tìm được tên hỗn đản đó à?” Đỗ Nhược Thần hưng phấn nói.
“Không sai! Cái tên đáng chết đó, chúng ta ở đây sứt đầu mẻ trán, hắn lại đang vui chơi ở khách sạn, Tiểu Thần, cùng anh hai bắt tên hỗn đản trở về!”
“Hắn chịu về với chúng ta sao?”
“Hừ, hắn nếu như không về, chúng ta cũng phải bắt hắn về!”
☆☆ ★★☆☆★★
Beta-reader: Tử An tiên sinh
Màn đêm buông xuống, anh em bọn họ cả ngày nay đều ở nhà với Lăng Thanh Lam, một chút cũng không dám lơ là.
“Bác trai, bác ăn trước đi, không là cơm nước nguội cả đó.” Đỗ Nhược Phong tận tình khuyên bảo Lăng Thanh Lam đến mấy lần.
“Đúng vậy, bác à, bác ăn trước đi, từ nãy đến giờ bác chưa có ăn cái gì hết.” Đỗ Nhược Thần cũng chưa từ bỏ ý định, nỗ lực khuyên can.
“Bác không đói bụng, các cháu ăn trước đi, bác phải đợi Cường Cường.” Lăng Thanh Lam ngồi ở trên bàn cơm, ôn hòa cười.
Hai anh em thấy khuôn mặt tươi cười của bác trai nhưng làm sao cũng ăn không vô.
Bọn họ len lén lẩn đi chỗ khác mà bàn bạc.
“Anh, em thấy chúng ta nên đưa bác ấy đến bệnh viện đi, em thấy bác càng lúc càng kì quặc, còn không chịu ăn uống như vậy thì sao chịu được a?”
“Không được, bác trai là bác sĩ tiếng tăm lừng lẫy, nếu như chúng ta đưa y vào bệnh viện, tinh thần y hoảng hốt như thế nhất định sẽ phải chụp hình não bộ, chuyện này đả kích quá lớn đến nghề nghiệp bác ấy. Hơn nữa vạn nhất đám phóng viên rảnh rỗi chạy tới điều tra chuyện này, khó bảo đảm chuyện cha con bọn họ sẽ không bị vạch trần, chúng ta không thể làm như vậy.”
“Không sai, anh hai nghĩ chu đáo nhất. Vậy anh dự định làm sao bây giờ?”
“Ngày mai chúng ta gọi điện cho bệnh viện, nói dối rằng bác đã xuất ngoại một chuyến. Sau đó anh lại tiếp tục nghĩ cách tìm Lăng Cường, anh tin rằng hắn sẽ không trốn lâu đâu, dù sao chuyện công ty hắn không thể không quản. Mặt khác, em bảo bác sĩ Đình nhà chúng ta đến đây đi, để hắn khám cho bác trai, hắn tương đối kín miệng, hẳn là không có việc gì đâu.”
“Hảo, chúng ta đây liền phân công nhau làm thôi.”
☆☆ ★★☆☆★★
Tuần tiếp theo, vì chuyện công ty lẫn nhà bạn mình mà hai người bận tối mày tối mặt.
Ban ngày bọn họ phải đi làm, chỉ có thể để Lăng Thanh Lam ở nhà một mình.
Tuy rằng bác sĩ gia đình cũng sẽ thỉnh thoảng đến xem, nhưng hai người vẫn lo lắng.
“Anh hai, về sau như thế cũng không phải kế lâu dài, vạn nhất bác trai chưa khoẻ mà Lăng Cường vẫn không xuất hiện thì chúng ta làm sao bây giờ?” Đỗ Nhược Thần lo lắng hỏi.
“Anh đã lo lắng a, bác trai đã liên tục vài ngày không ăn không ngủ, hoàn toàn phải nhờ thuốc dinh dưỡng và thuốc an thần mới cầm cự được, như vậy về sau anh sợ y chống đỡ không được a. Như vầy, chúng ta đợi hai ngày nữa, nếu như sự tình vẫn không thay đổi, chúng ta nhất định phải cho bác ấy vào bệnh viện.”
“Xem ra cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
“Việc này cực khổ em rồi, Tiểu Thần.” Đỗ Nhược Phong đau lòng vuốt ve gương mặt mệt mỏi của em mình.
“Em không cực đâu, bác trai là ân nhân cứu mạng của anh em ta, chúng ta đời này cũng không báo đáp hết đại ân đại đức. Chút việc nhỏ này nào đã là gì, em chỉ hy vọng bác ấy sớm bình phục. Anh, anh đừng lo lắng cho em nữa. Được rồi, tên hỗn đản nào đó có tin tức gì chưa?” Đỗ Nhược Thần nhớ tới tên vô tâm vô phế kia liền giận đến bốc khói.
“Thám tử anh nhờ vẫn chưa tra được tin tức, hắn bảo một khi có dấu vết sẽ lập tức cho chúng ta biết.”
“Tên hỗn đản vô tình vô nghĩa! Lẽ nào hắn phải đợi papa mình chết đi mới chịu về chăm sóc người thân trước lúc lâm chung sao?!”
Đỗ Nhược Thần vừa nói ra, hai anh em kinh ngạc nhìn nhau, trong lòng bỗng nhiên hiện ra điềm xấu.
“Xin lỗi, anh, em nói bậy, anh đừng để ở trong lòng.” Đỗ Nhược Thần ảo não nói.
“Anh không trách em… Nhưng anh thực sự sợ tình hình càng lúc càng hỏng. Em không cảm thấy hành vi bác ấy càng lúc càng kỳ quái sao? Luôn luôn nấu cơm trong thời gian nhất định, nấu xong cũng không ăn mà ngồi ngây ngốc trên bàn. Gần đây còn bắt đầu nói chuyện với cái ghế. Anh nhìn đau lòng lắm.”
“Đúng vậy… Lăng Cường lần này thực sự quá lắm rồi, thế nào lại tra tấn papa hắn thành như vậy, nếu như tìm được hắn, em nhất định không buông tha!”
Đỗ Nhược Phong nói một cách dữ tợn, điện thoại di động lại reo lên.
“Uy? Là anh a, cái gì? Thực sự tìm được rồi? Hảo, đã biết, tôi lập tức đến ngay.”
“Tìm được tên hỗn đản đó à?” Đỗ Nhược Thần hưng phấn nói.
“Không sai! Cái tên đáng chết đó, chúng ta ở đây sứt đầu mẻ trán, hắn lại đang vui chơi ở khách sạn, Tiểu Thần, cùng anh hai bắt tên hỗn đản trở về!”
“Hắn chịu về với chúng ta sao?”
“Hừ, hắn nếu như không về, chúng ta cũng phải bắt hắn về!”
☆☆ ★★☆☆★★
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất