Quyển 1 Chương 16: Quyển 1 Chương 16
Sau khi nhìn thấy Ian và Newman đến tiếp viện, ký ức của Dan trở nên mơ hồ. Cậu chỉ nhớ láng máng có ai đó gọi tên bên tai, những âm thanh lẫn trong giá lạnh như nhấn chìm cậu. Trong cơn choáng váng, cậu cảm thấy như thể đã trở lại nhà thờ đó, nghĩa trang đó.
…
Bầu trời là một màu xám vô hồn, trên đầu là những đám mây màu chì, mưa bụi lẫn trong không khí. Mái vòm vuốt nhọn của nhà thờ vẫn chĩa thẳng lên trời, y như trước.
Tiếng chuông trầm thấp từ tháp chuông cách đó không xa khiến lũ quạ giật mình. Cánh chim màu đen lướt qua ngọn thông lạnh lẽo, xé thành một vết thương đen kịt xấu xí trên nền trời, cuối cùng đáp xuống ngọn tháp nhà thờ.
Bốn người khiêng chiếc quan tài màu đen đi từ lối vào của nghĩa trang, theo sau là đoàn người đưa tang thật dài, có cả nam nữ già trẻ. Nỗi xót thương như hóa thành thực thể, nặng nề rơi xuống theo những hạt mưa.
Một quý bà đội mũ đen có mạng che ôm di ảnh đi đằng trước, bước chân chậm chạp cứng nhắc. Bên cạnh bà là một quý ông tóc hoa râm, bước chân loạng choạng, như thể dồn toàn bộ sức nặng vào cây gậy ba toong.
Cậu đứng dưới tán cây thông bên đường, nhìn đoàn người từ xa. Mặc cho mưa làm ướt vai, cậu vẫn không dám tiến lên một bước.
Đoàn người dừng lại trước một cây thánh giá bằng đá cẩm thạch trắng như tuyết. Bốn người dẫn đầu thận trọng đặt quan tài vào huyệt. Cha xứ cầm cuốn Kinh thánh, khẽ đọc vài câu. Sau đó, một quý cô mặc váy đen bước ra từ đoàn người. Vẻ mặt cô xanh xao, mái tóc đỏ được búi chặt sau gáy, trong tay cô là một bông hồng trắng.
“Khiến đồng hồ ngừng chạy, và tắt điện thoại đi,
Khiến con chó ngừng sủa bằng khúc xương béo bở,
Tiếng dương cầm thinh lặng và tiếng trống bị nghẹt
Khiêng quan tài ra, để đoàn người đưa tang.
Để máy bay lượn vòng tròn than van trên đầu
Viết nguệch ngoạc trên nền trời lời nhắn Anh Đã Chết.
Buộc băng tang quanh cổ trắng của chim bồ câu,
Khiến cảnh sát giao thông đeo găng tay tối màu.
Với em, anh là Đông, Tây, Nam, Bắc.
Là ngày làm việc trong tuần và Chủ Nhật nghỉ ngơi,
Là giữa trưa, giữa đêm, là lời nói, bài hát;
Em cho rằng tình yêu là vĩnh cửu; em sai rồi.
Chẳng cần những vì sao: hãy dập tắt chúng;
Gói mặt trăng lại và cất mặt trời đi;
Tháo nước đại dương và quét sạch lá trong rừng;
Bởi từ nay chẳng còn điều gì tốt đẹp.”
(*) Bài thơ Điệu blues cho lễ tang (Funeral Blues) của nhà thơ W. H. Auden. Mình để bản gốc ở cuối chương nhé.
Có tiếng nức nở cất lên trong đoàn người.
Cơ thể cô run lên, tựa như chỉ vài câu ngắn ngủi cũng đủ khiến cô kiệt sức. Quý bà vừa nãy ôm di ảnh đi đến bên cô, bà giữ vai cô, nửa ép buộc dẫn cô đi xuống.
Cậu đột nhiên cảm thấy cay mắt, tựa như bị một viên đá chặn họng. Lúc ngẩng đầu, chợt thấy tuyết đã rơi từ khi nào, những bông tuyết nhỏ li ti rơi xuống từ không trung, mau chóng đắp một lớp trắng mỏng lên ngôi mộ mới.
Cậu đột ngột xoay người, rời khỏi nghĩa trang.
…
Khi mở mắt ra lần nữa, lọt vào tầm mắt là màu trắng xóa, cậu cố chớp mắt, ánh mắt dần rõ ràng, mùi thuốc khử trùng của bệnh viện cũng xộc vào mũi.
“Cậu tỉnh rồi.” Một giọng nói vang lên bên cạnh.
Dan hơi quay đầu, nhìn thấy Heath ngồi ở ghế bên. Trên cằm lún phún râu, vẻ mặt y thở phào nhẹ nhõm: “Chúa ơi, cậu hôn mê tròn ba ngày. Bác sĩ nói nếu vết thương của cậu lớn hơn hoặc đến chậm hơn chút thôi, nếu nhiễm trùng lan rộng thì cậu thực sự phải vào ICU*.”
(*) Chăm sóc tích cực, ICU, hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân.
Dan nhìn quanh, cậu cố mỉm cười: “Không nghiêm trọng đến thế, tôi sống dai lắm.”
Heath đứng dậy đưa cho cậu một cốc nước cắm ống hút. Dan uống một ngụm, hắng giọng rồi mới nói, “Những người khác đâu? August, Datta, và những người trong đoàn thám hiểm khoa học.”
Heath thở dài: “Ngoại trừ cậu, tất cả mọi người đều ổn, kể cả Gail. Đúng là số hên, Ian tìm thấy gã trước trận tuyết lở thứ hai, tiện thể cứu gã và một cô gái tên Annie. Hướng dẫn viên Peter và con gái hắn cũng đến đây, với tư cách nhân chứng. Những người còn lại của đoàn thám hiểm khoa học, không có nguy hiểm đến tính mạng, hiện đang bị tạm giữ ở tổng bộ.”
Dan nhạy bén nghe ra hàm ý khác trong lời của y: “Đại sứ quán cử người tới?”
Heath cười gượng gật đầu: “C đã từ bỏ quốc tịch nước A từ lâu, nhưng có lẽ trong tay hắn vẫn còn giữ một số tin tình báo nhạy cảm. Bây giờ bên Đại sứ quán đang kéo dài thời gian với tổng bộ, tôi đoán người của Cơ quan Mật vụ nước A đang trên đường tới.”
Dan cau mày, như thể đang suy nghĩ điều gì.
“Lần này hắn gây ra chuyện lớn như vậy ở Greenland, cũng không hẳn không có người đứng sau. Nhưng nếu muốn quyết tâm xử lý hắn, tôi đoán… August vốn định báo cáo với tổng bộ xong thì tới đây trông chừng cậu. Nhưng sáng sớm hôm qua cậu ta lại bị gọi đi, tình hình không mấy khả quan.”
“C… rốt cuộc là ai?”
Heath nhún vai: “Tôi cũng không biết. Lần trước chấp hành nhiệm vụ, có hắn tham gia nhưng ngay cả mặt hắn tôi cũng chưa nhìn thấy. Người thực sự hiểu hắn chắc là August. Họ đã giao chiến bốn, năm lần. Thành thật mà nói, có thể trốn thoát nhiều lần dưới tay August, C cũng là kẻ có bản lĩnh.”
Y vừa dứt lời thì khóa cửa vang lên “cạch” một tiếng, chốt cửa chuyển động chầm chậm, cánh cửa hé ra một khe hẹp.
“Ai?” Heath cảnh giác đứng lên.
Một đôi mắt đen lộ ra từ khe cửa, tiếp đó là một gương mặt rụt rè.
Dan gượng dậy trên giường bệnh: “Datta?”
Heath quay đầu nhìn cậu: “Là cô bé mà mấy cậu cứu?”
Dan gật đầu: “Là em ấy, không sao đâu.” Sau đó cậu vẫy tay về phía Datta: “Vào đi.”
Datta dè dặt đẩy cửa ra, bước đến trước giường bệnh của Dan, em nhìn chằm chằm bàn tay đang truyền nước biển của cậu. Ngón tay vô thức nắm một góc chăn, em ngước lên nhìn Heath thật nhanh, nhưng lại không nói gì.
Heath đứng dậy khỏi ghế, dáng vẻ như thể gặp kẻ địch mạnh. Dan thấy hơi mắc cười: “Không sao đâu, thượng úy Heath. Có lẽ cô bé có chuyện muốn nói với tôi.”
Heath bối rối hai giây, y thỏa hiệp: “Được rồi, tôi ra ngoài trước, tôi ở ngoài cửa nhé. Hai người cứ từ từ nói chuyện.”
Ánh mắt của Datta vẫn dõi theo Heath, cho đến khi y bước ra khỏi phòng.
“Datta, em đã đến viện kiểm tra chưa? Có bị thương không?” Dan dịu dàng nói.
Đầu tiên, cô bé gật đầu, sau đó lại lắc đầu, ngẫm nghĩ rồi nói thêm: “Không bị thương, cám ơn các anh đã cứu em.”
Dan đưa tay xoa tóc em: “Là việc nên làm. Em tới tìm anh, là có chuyện gì ư?”
Datta nhìn cậu một lúc, đôi mắt đen như trái nho của em dần ngập nước: “Anh có thể… giúp em cứu bố em không?”
Vừa dứt lời, một giọt nước mắt chảy theo gò má em rơi xuống mu bàn tay Dan.
Dan sửng sốt, giúp em lau nước mắt, cậu hỏi: “Bố em? Anh ta làm sao vậy?”
“Họ dẫn bố em đi. Lúc đầu em cũng đi cùng, nhưng sau đó họ thả em ra. Em đã hỏi nhiều người, nhưng họ đều nói bố em bị giam, em không thể gặp bố. Em muốn tìm chị Annie, nhưng họ nói chị Annie là người xấu. Chính vì chị ấy nên bố em mới bị bắt, có đúng không ạ?”
Dan nhìn vào mắt em, trong giây lát cậu không biết nên trả lời thế nào.
Datta vẫn nhìn cậu, thấy cậu mãi không trả lời, ánh sáng trong mắt em dần tắt: “Chị Annie thật sự là người xấu ạ? Bố em… bố em cũng làm chuyện xấu ạ?”
Dan thở dài, kéo cô bé ngồi xuống giường của mình: “Datta, trong mắt em, thế nào là người xấu?”
Datta chớp mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mọi người trong thị trấn đều nói chú Pat là người xấu, vì chú ấy suốt ngày uống rượu, say xỉn, không chịu ra ngoài bắt cá hay săn thú.”
“Vậy em có cảm thấy chú Pat là người xấu không?”
Datta lắc đầu: “Chú Pat rất tốt, chú hay cho em ăn kẹo. Có lần bố em còn tặng riêng cho chú một cái chăn da hươu.”
“Vậy đó. Những người khác trong thị trấn nghĩ chú Pat là người xấu, bởi vì chú ấy không làm việc, không nghề nghiệp, suốt ngày uống rượu. Nhưng chú ấy đối xử tốt với em, nên em không cảm thấy chú ấy là người xấu. Tương tự như vậy, bây giờ nhiều người cho rằng chị Annie là người xấu, vì chị ấy đã làm một vài việc xấu; nhưng trong mắt những người khác, chẳng hạn như gia đình chị Annie, cha mẹ và bạn bè, trong mắt họ, chị ấy không phải là người xấu.”
Datta có cái hiểu cái không: “Chị ấy đã làm chuyện xấu gì ạ.”
Dan im lặng.
Datta như hiểu ra điều gì từ sự im lặng của cậu, giọng em ngập ngừng: “Chẳng lẽ… chị ấy trói em trên núi? Nhưng em không nhớ có nhìn thấy chị ấy trên núi. Em đi ngủ, khi mở mắt thì nhìn thấy một bóng lưng, người đó không phải là chị Annie.”
Dan xoa đầu em: “Bây giờ điều này không còn quan trọng, e là… Nhưng anh cho rằng tới bây giờ chị ấy chưa từng muốn làm hại em, chứ đừng nói tới việc khiến em mắc kẹt trên núi tuyết trong vụ nổ.”
Lần này tới lượt Datta giữ im lặng.
Dan không đành lòng nhìn em, cậu sờ mũi: “Không phải em tới nhờ anh giúp sao? Em muốn anh giúp thế nào?”
Datta lại ngẩng đầu lên: “Em không biết tại sao họ giam giữ bố em nhưng lại thả em ra. Em không muốn ra ngoài, em muốn ở cùng bố. Anh có thể giúp em không?”
Dan đau đầu xoa trán: “Datta, chuyện này… Anh sợ là không giúp em được. Mấy ngày nay anh vẫn luôn ở đây, thậm chí còn không biết đã xảy ra những gì. Nếu em muốn, anh sẽ hỏi chú lúc nãy, xem có thể thu xếp cho em chỗ ở hay không. Em có thể tạm ở đó chờ bố em được ra ngoài.”
Datta lắc đầu: “Em không muốn ở bên ngoài. Em có thể ở lại đây với anh không?”
Dan do dự vài giây: “Nhưng ở đây không có giường khác cho em ngủ hay nghỉ ngơi.”
“Em không cần giường, em có thể ngồi trên ghế.” Giọng Datta tha thiết.
Dan nhìn đôi mắt long lanh của em, không nỡ nói lời từ chối: “Vậy thì… được, nhưng em phải hứa với anh không chạy lung tung, phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Datta gật đầu lia lịa. Bỗng nhiên, em lại nhìn Dan như thể nhớ ra điều gì: “Em có thể hỏi anh một câu không?”
Dan gật đầu: “Em nói đi.”
“Anh và chú đến cứu em ngày hôm đó, có phải là người yêu không ạ?”
Dan suýt thì sặc nước miếng: “Cái gì? Người yêu gì cơ?”
Datta khua tay múa chân ra hiệu: “Là chú cùng anh cứu em lúc tuyết lở.”
Dan dở khóc dở cười: “Em mới 8 tuổi, biết thế nào là người yêu không?”
Datta nhíu mày không phục: “Đương nhiên em biết, bố và mẹ là người yêu.”
Dan cảm thấy mặt mình bốc hơi nóng: “Sao em lại nghĩ bọn anh là người yêu?”
“Vì ánh mắt á,” Cô bé hùng hồn nói: “Anh bị thương, nhưng không muốn chú ấy lo lắng nên giả vờ không sao. Khi chú ấy hỏi thì mắt anh vẫn cười. Sau đó chú ấy cõng anh ra ngoài, anh bị ngất. Trên trời có một chiếc trực thăng thật là lớn, chú ấy luôn che chở để đưa anh lên, nhất quyết phải đưa anh đến bệnh viện này. Ánh mắt của chú ấy như muốn nói anh rất quan trọng.”
Dan dựa lưng vào gối, lông mi dài che khuất ánh mắt cậu. Một lúc sau, cậu mới cười khẽ, trong giọng nói không rõ cảm xúc: “Em hiểu lầm rồi, anh chỉ là thành viên trong đội của anh ta. Có lẽ anh ta… đối với thành viên nào cũng như vậy.”
Ngoài cửa phòng bệnh, tay August đặt trên chốt cửa. Vẻ mặt anh không chút gợn sóng, nhưng Heath ở bên cạnh lại lộ vẻ lúng túng.
Cho tới khi trong phòng yên tĩnh trở lại, August vẫn không nói gì, anh vặn tay nắm cửa.
…
Bầu trời là một màu xám vô hồn, trên đầu là những đám mây màu chì, mưa bụi lẫn trong không khí. Mái vòm vuốt nhọn của nhà thờ vẫn chĩa thẳng lên trời, y như trước.
Tiếng chuông trầm thấp từ tháp chuông cách đó không xa khiến lũ quạ giật mình. Cánh chim màu đen lướt qua ngọn thông lạnh lẽo, xé thành một vết thương đen kịt xấu xí trên nền trời, cuối cùng đáp xuống ngọn tháp nhà thờ.
Bốn người khiêng chiếc quan tài màu đen đi từ lối vào của nghĩa trang, theo sau là đoàn người đưa tang thật dài, có cả nam nữ già trẻ. Nỗi xót thương như hóa thành thực thể, nặng nề rơi xuống theo những hạt mưa.
Một quý bà đội mũ đen có mạng che ôm di ảnh đi đằng trước, bước chân chậm chạp cứng nhắc. Bên cạnh bà là một quý ông tóc hoa râm, bước chân loạng choạng, như thể dồn toàn bộ sức nặng vào cây gậy ba toong.
Cậu đứng dưới tán cây thông bên đường, nhìn đoàn người từ xa. Mặc cho mưa làm ướt vai, cậu vẫn không dám tiến lên một bước.
Đoàn người dừng lại trước một cây thánh giá bằng đá cẩm thạch trắng như tuyết. Bốn người dẫn đầu thận trọng đặt quan tài vào huyệt. Cha xứ cầm cuốn Kinh thánh, khẽ đọc vài câu. Sau đó, một quý cô mặc váy đen bước ra từ đoàn người. Vẻ mặt cô xanh xao, mái tóc đỏ được búi chặt sau gáy, trong tay cô là một bông hồng trắng.
“Khiến đồng hồ ngừng chạy, và tắt điện thoại đi,
Khiến con chó ngừng sủa bằng khúc xương béo bở,
Tiếng dương cầm thinh lặng và tiếng trống bị nghẹt
Khiêng quan tài ra, để đoàn người đưa tang.
Để máy bay lượn vòng tròn than van trên đầu
Viết nguệch ngoạc trên nền trời lời nhắn Anh Đã Chết.
Buộc băng tang quanh cổ trắng của chim bồ câu,
Khiến cảnh sát giao thông đeo găng tay tối màu.
Với em, anh là Đông, Tây, Nam, Bắc.
Là ngày làm việc trong tuần và Chủ Nhật nghỉ ngơi,
Là giữa trưa, giữa đêm, là lời nói, bài hát;
Em cho rằng tình yêu là vĩnh cửu; em sai rồi.
Chẳng cần những vì sao: hãy dập tắt chúng;
Gói mặt trăng lại và cất mặt trời đi;
Tháo nước đại dương và quét sạch lá trong rừng;
Bởi từ nay chẳng còn điều gì tốt đẹp.”
(*) Bài thơ Điệu blues cho lễ tang (Funeral Blues) của nhà thơ W. H. Auden. Mình để bản gốc ở cuối chương nhé.
Có tiếng nức nở cất lên trong đoàn người.
Cơ thể cô run lên, tựa như chỉ vài câu ngắn ngủi cũng đủ khiến cô kiệt sức. Quý bà vừa nãy ôm di ảnh đi đến bên cô, bà giữ vai cô, nửa ép buộc dẫn cô đi xuống.
Cậu đột nhiên cảm thấy cay mắt, tựa như bị một viên đá chặn họng. Lúc ngẩng đầu, chợt thấy tuyết đã rơi từ khi nào, những bông tuyết nhỏ li ti rơi xuống từ không trung, mau chóng đắp một lớp trắng mỏng lên ngôi mộ mới.
Cậu đột ngột xoay người, rời khỏi nghĩa trang.
…
Khi mở mắt ra lần nữa, lọt vào tầm mắt là màu trắng xóa, cậu cố chớp mắt, ánh mắt dần rõ ràng, mùi thuốc khử trùng của bệnh viện cũng xộc vào mũi.
“Cậu tỉnh rồi.” Một giọng nói vang lên bên cạnh.
Dan hơi quay đầu, nhìn thấy Heath ngồi ở ghế bên. Trên cằm lún phún râu, vẻ mặt y thở phào nhẹ nhõm: “Chúa ơi, cậu hôn mê tròn ba ngày. Bác sĩ nói nếu vết thương của cậu lớn hơn hoặc đến chậm hơn chút thôi, nếu nhiễm trùng lan rộng thì cậu thực sự phải vào ICU*.”
(*) Chăm sóc tích cực, ICU, hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân.
Dan nhìn quanh, cậu cố mỉm cười: “Không nghiêm trọng đến thế, tôi sống dai lắm.”
Heath đứng dậy đưa cho cậu một cốc nước cắm ống hút. Dan uống một ngụm, hắng giọng rồi mới nói, “Những người khác đâu? August, Datta, và những người trong đoàn thám hiểm khoa học.”
Heath thở dài: “Ngoại trừ cậu, tất cả mọi người đều ổn, kể cả Gail. Đúng là số hên, Ian tìm thấy gã trước trận tuyết lở thứ hai, tiện thể cứu gã và một cô gái tên Annie. Hướng dẫn viên Peter và con gái hắn cũng đến đây, với tư cách nhân chứng. Những người còn lại của đoàn thám hiểm khoa học, không có nguy hiểm đến tính mạng, hiện đang bị tạm giữ ở tổng bộ.”
Dan nhạy bén nghe ra hàm ý khác trong lời của y: “Đại sứ quán cử người tới?”
Heath cười gượng gật đầu: “C đã từ bỏ quốc tịch nước A từ lâu, nhưng có lẽ trong tay hắn vẫn còn giữ một số tin tình báo nhạy cảm. Bây giờ bên Đại sứ quán đang kéo dài thời gian với tổng bộ, tôi đoán người của Cơ quan Mật vụ nước A đang trên đường tới.”
Dan cau mày, như thể đang suy nghĩ điều gì.
“Lần này hắn gây ra chuyện lớn như vậy ở Greenland, cũng không hẳn không có người đứng sau. Nhưng nếu muốn quyết tâm xử lý hắn, tôi đoán… August vốn định báo cáo với tổng bộ xong thì tới đây trông chừng cậu. Nhưng sáng sớm hôm qua cậu ta lại bị gọi đi, tình hình không mấy khả quan.”
“C… rốt cuộc là ai?”
Heath nhún vai: “Tôi cũng không biết. Lần trước chấp hành nhiệm vụ, có hắn tham gia nhưng ngay cả mặt hắn tôi cũng chưa nhìn thấy. Người thực sự hiểu hắn chắc là August. Họ đã giao chiến bốn, năm lần. Thành thật mà nói, có thể trốn thoát nhiều lần dưới tay August, C cũng là kẻ có bản lĩnh.”
Y vừa dứt lời thì khóa cửa vang lên “cạch” một tiếng, chốt cửa chuyển động chầm chậm, cánh cửa hé ra một khe hẹp.
“Ai?” Heath cảnh giác đứng lên.
Một đôi mắt đen lộ ra từ khe cửa, tiếp đó là một gương mặt rụt rè.
Dan gượng dậy trên giường bệnh: “Datta?”
Heath quay đầu nhìn cậu: “Là cô bé mà mấy cậu cứu?”
Dan gật đầu: “Là em ấy, không sao đâu.” Sau đó cậu vẫy tay về phía Datta: “Vào đi.”
Datta dè dặt đẩy cửa ra, bước đến trước giường bệnh của Dan, em nhìn chằm chằm bàn tay đang truyền nước biển của cậu. Ngón tay vô thức nắm một góc chăn, em ngước lên nhìn Heath thật nhanh, nhưng lại không nói gì.
Heath đứng dậy khỏi ghế, dáng vẻ như thể gặp kẻ địch mạnh. Dan thấy hơi mắc cười: “Không sao đâu, thượng úy Heath. Có lẽ cô bé có chuyện muốn nói với tôi.”
Heath bối rối hai giây, y thỏa hiệp: “Được rồi, tôi ra ngoài trước, tôi ở ngoài cửa nhé. Hai người cứ từ từ nói chuyện.”
Ánh mắt của Datta vẫn dõi theo Heath, cho đến khi y bước ra khỏi phòng.
“Datta, em đã đến viện kiểm tra chưa? Có bị thương không?” Dan dịu dàng nói.
Đầu tiên, cô bé gật đầu, sau đó lại lắc đầu, ngẫm nghĩ rồi nói thêm: “Không bị thương, cám ơn các anh đã cứu em.”
Dan đưa tay xoa tóc em: “Là việc nên làm. Em tới tìm anh, là có chuyện gì ư?”
Datta nhìn cậu một lúc, đôi mắt đen như trái nho của em dần ngập nước: “Anh có thể… giúp em cứu bố em không?”
Vừa dứt lời, một giọt nước mắt chảy theo gò má em rơi xuống mu bàn tay Dan.
Dan sửng sốt, giúp em lau nước mắt, cậu hỏi: “Bố em? Anh ta làm sao vậy?”
“Họ dẫn bố em đi. Lúc đầu em cũng đi cùng, nhưng sau đó họ thả em ra. Em đã hỏi nhiều người, nhưng họ đều nói bố em bị giam, em không thể gặp bố. Em muốn tìm chị Annie, nhưng họ nói chị Annie là người xấu. Chính vì chị ấy nên bố em mới bị bắt, có đúng không ạ?”
Dan nhìn vào mắt em, trong giây lát cậu không biết nên trả lời thế nào.
Datta vẫn nhìn cậu, thấy cậu mãi không trả lời, ánh sáng trong mắt em dần tắt: “Chị Annie thật sự là người xấu ạ? Bố em… bố em cũng làm chuyện xấu ạ?”
Dan thở dài, kéo cô bé ngồi xuống giường của mình: “Datta, trong mắt em, thế nào là người xấu?”
Datta chớp mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mọi người trong thị trấn đều nói chú Pat là người xấu, vì chú ấy suốt ngày uống rượu, say xỉn, không chịu ra ngoài bắt cá hay săn thú.”
“Vậy em có cảm thấy chú Pat là người xấu không?”
Datta lắc đầu: “Chú Pat rất tốt, chú hay cho em ăn kẹo. Có lần bố em còn tặng riêng cho chú một cái chăn da hươu.”
“Vậy đó. Những người khác trong thị trấn nghĩ chú Pat là người xấu, bởi vì chú ấy không làm việc, không nghề nghiệp, suốt ngày uống rượu. Nhưng chú ấy đối xử tốt với em, nên em không cảm thấy chú ấy là người xấu. Tương tự như vậy, bây giờ nhiều người cho rằng chị Annie là người xấu, vì chị ấy đã làm một vài việc xấu; nhưng trong mắt những người khác, chẳng hạn như gia đình chị Annie, cha mẹ và bạn bè, trong mắt họ, chị ấy không phải là người xấu.”
Datta có cái hiểu cái không: “Chị ấy đã làm chuyện xấu gì ạ.”
Dan im lặng.
Datta như hiểu ra điều gì từ sự im lặng của cậu, giọng em ngập ngừng: “Chẳng lẽ… chị ấy trói em trên núi? Nhưng em không nhớ có nhìn thấy chị ấy trên núi. Em đi ngủ, khi mở mắt thì nhìn thấy một bóng lưng, người đó không phải là chị Annie.”
Dan xoa đầu em: “Bây giờ điều này không còn quan trọng, e là… Nhưng anh cho rằng tới bây giờ chị ấy chưa từng muốn làm hại em, chứ đừng nói tới việc khiến em mắc kẹt trên núi tuyết trong vụ nổ.”
Lần này tới lượt Datta giữ im lặng.
Dan không đành lòng nhìn em, cậu sờ mũi: “Không phải em tới nhờ anh giúp sao? Em muốn anh giúp thế nào?”
Datta lại ngẩng đầu lên: “Em không biết tại sao họ giam giữ bố em nhưng lại thả em ra. Em không muốn ra ngoài, em muốn ở cùng bố. Anh có thể giúp em không?”
Dan đau đầu xoa trán: “Datta, chuyện này… Anh sợ là không giúp em được. Mấy ngày nay anh vẫn luôn ở đây, thậm chí còn không biết đã xảy ra những gì. Nếu em muốn, anh sẽ hỏi chú lúc nãy, xem có thể thu xếp cho em chỗ ở hay không. Em có thể tạm ở đó chờ bố em được ra ngoài.”
Datta lắc đầu: “Em không muốn ở bên ngoài. Em có thể ở lại đây với anh không?”
Dan do dự vài giây: “Nhưng ở đây không có giường khác cho em ngủ hay nghỉ ngơi.”
“Em không cần giường, em có thể ngồi trên ghế.” Giọng Datta tha thiết.
Dan nhìn đôi mắt long lanh của em, không nỡ nói lời từ chối: “Vậy thì… được, nhưng em phải hứa với anh không chạy lung tung, phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Datta gật đầu lia lịa. Bỗng nhiên, em lại nhìn Dan như thể nhớ ra điều gì: “Em có thể hỏi anh một câu không?”
Dan gật đầu: “Em nói đi.”
“Anh và chú đến cứu em ngày hôm đó, có phải là người yêu không ạ?”
Dan suýt thì sặc nước miếng: “Cái gì? Người yêu gì cơ?”
Datta khua tay múa chân ra hiệu: “Là chú cùng anh cứu em lúc tuyết lở.”
Dan dở khóc dở cười: “Em mới 8 tuổi, biết thế nào là người yêu không?”
Datta nhíu mày không phục: “Đương nhiên em biết, bố và mẹ là người yêu.”
Dan cảm thấy mặt mình bốc hơi nóng: “Sao em lại nghĩ bọn anh là người yêu?”
“Vì ánh mắt á,” Cô bé hùng hồn nói: “Anh bị thương, nhưng không muốn chú ấy lo lắng nên giả vờ không sao. Khi chú ấy hỏi thì mắt anh vẫn cười. Sau đó chú ấy cõng anh ra ngoài, anh bị ngất. Trên trời có một chiếc trực thăng thật là lớn, chú ấy luôn che chở để đưa anh lên, nhất quyết phải đưa anh đến bệnh viện này. Ánh mắt của chú ấy như muốn nói anh rất quan trọng.”
Dan dựa lưng vào gối, lông mi dài che khuất ánh mắt cậu. Một lúc sau, cậu mới cười khẽ, trong giọng nói không rõ cảm xúc: “Em hiểu lầm rồi, anh chỉ là thành viên trong đội của anh ta. Có lẽ anh ta… đối với thành viên nào cũng như vậy.”
Ngoài cửa phòng bệnh, tay August đặt trên chốt cửa. Vẻ mặt anh không chút gợn sóng, nhưng Heath ở bên cạnh lại lộ vẻ lúng túng.
Cho tới khi trong phòng yên tĩnh trở lại, August vẫn không nói gì, anh vặn tay nắm cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất