Chương 9: Chấn kinh rồi
Nhưng mà,
Chưa tính tới chuyện không gian thần mã chó má gì, giờ tui chỉ muốn phơi khô quần áo, còn có!
Nam chính lạnh lùng, cao quý lãnh diễm nhà mi đâu? Thiết lập đem cho chó gặm hết rồi à! Cái vị băng sơn mỹ nhân yêu nghiệt kia đâu mất rồi?? Tuy giờ phong cách của Tần Trạch vũ hiện tại lái hơi xa, Dù sao thì!!
Đờ mờ, mấy người có thể nhanh lên được không
Tô Viêm ngồi một bên, nhịn không được ngáp một cái. Cậu nhìn đồng hồ, lòng hơi bực bực, bây cãi nhau hơn 1 tiếng rồi, chừng nào mới định kết thúc vậy.
Tuy là ngồi hóng hớt gian tình rất kích thích, nhưng sai mịa rồi
Sao bảo tình cảm mãnh liệt bùm chíu bốn phương,
Sao bảo hiện trường không dành cho trẻ nhỏ!!
Hai đứa mi cứ thế đấu võ mồm chán tới nỗi không nỡ xem,
Tôi mất kiên nhẫn rồi, tôi muốn rate 1 sao, muốn bình luận đờ mờ!!
Tô Viêm nằm đơ mặt, thầm chửi bậy. Nhìn quang cảnh non xanh nước biếc, thiên thời địa lợi mỗi tội nhân không có hòa! Vì! Sao! Cái! Gì! Cũng! Không! Làm! Mấy người đùa tui à.
Cậu lắc lư, trợn mắt rồi ngồi ngắm linh tuyền, cuối cùng vã quá nằm lăn trên mặt đất luôn. Tiếc không thể đánh luôn một giấc...
Tần Trạch Vũ nghe thấy tiếng ngáy ai kia truyền tới bên tai, hắn bực mình nên tay chân đánh hăng thêm.
Đau!! Tiếng hô réo lên. Viêm bị Tần Trạch Vũ đấm cho không trượt phát nào, đau lòng phẫn nộ mà bất lực. Load từ điển, cuối cùng chỉ có thể mắng một câu:''Tần Trạch Vũ, cậu thật quá đáng!''
Tô Viêm im lặng đứng dậy, chậm rãi xoa xoa mảng tím xanh trên bụng. Cậu không nghĩ Tần Trạch Vũ ra tay tàn nhẫn vậy, không ưa cậu thì cũng không cần động thủ nặng thế. Vì cậu chủ quan, nghĩ rằng Tần Trạch Vũ không giấu diếm không gian cùng sự tồn tại của Viêm mà chưa thủ tiêu cậu, cậu cứ nghĩ mình đã giành được slot đồng bọn zone.
Cậu tự nghĩ mình đúng, rồi ăn trái đắng thảm.
Tần Trạch Vũ cũng có hơi xấu hổ, áy náy, cúi đầu xuống không muốn cho Viêm phát hiện. Hắn duỗi tay ra, hai người liền trở về bên trong xe.
''Câu, tối qua lén lút làm cái gì?'' Tần Trạch Vũ tay chống cằm, cúi đầu an tĩnh ngồi cạnh Tô Viêm.
Bên trong xe lại im lặng một hồi, Tô Viêm sủng số rồi đáp:''Ngủ không được nên đi rửa mặt thôi, tôi còn có thể làm gì.''
''Cậu tốt nhất đừng có nảy sinh tâm sư xấu xa gì.'' Tần Trạch Vũ híp mắt cảnh cáo.
''Tôi mặc kệ lời hôm qua của cậu là thật hay giả, vì nể mặt anh ta tôi mới mắc cái bom hẹn giờ này lên người. Cậu tốt nhất tự biết thân biết phận đi.'' Không thì lại phiền tôi phải ra tay.
''....'' Tô Viêm thiệt tình không biết phải nói gì mới tốt, douma, lão tử chỉ mới đi rửa mặt, đánh một giấc thôi đã bị cảnh báo. Còn có cho tui lăn lộn không thế!
''Cậu xuống xe.'' Tần Trạch Vũ trừng mắt, lạnh lùng nói:''Đi trước mở đường đi.'' Dám làm lơ tôi à, vậy rửa cổ sẵn đi!
''....'' Tô Viêm nhếch nhếch miệng, cậu đâu ngờ hôm qua thế mà bị bắt gặp, đm đồ điên. Cậu liếc nhìn Tần Trạch Vũ, thấy hắn vẫn đang trừng cậu. Sau đó đặt ba lô leo núi xuống, lí nhí hỏi:''Tôi để đồ ở đây nhé?''
Tô Viêm thấy Tần Trạch Vũ muốn phát hỏa liền vội mở cửa xe, vác đao nhảy vọt xuống thực hiện nghĩa vụ mở đường. Đậu xanh, ông chém chết mi! Tô Viêm coi đám tang thi trước mắt là Tần Trạch Vũ mà chém, xuống tay càng tàn nhẫn. Đem bực bội trong lòng phát tiết.
Tô Viêm chém rớt không biết được mấy con, lòng chửi cmn, sau này có thể tránh xa anh bao nhiêu thì tôi liền chạy bấy nhiêu.
Tần Phi lái xe, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu thấy Tần Trạch Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Liền do dự hỏi:''Lão đại, Lâm Nguyên xuống xe được 3 tiếng rồi, cần...''
''Thì sao, cậu bị nó mua chuộc rồi à?'' Tần Trạch Vũ cười nhạo một tiếng.
''...'' Tần Phi nghe thế cũng không dám nói giúp cho Lâm Nguyên nữa.
Tô Viêm có hơi cạn sức, cậu sớm không còn ôm hy vọng với Tần Trạch Vũ nữa. Chỉ có thể ảo tưởng tang thi trước bị là hắn mà chém. Cậu cũng thấp thỏm, không biết mình có thể kiên trì thêm được bao lâu.
Không lẽ Đường Tử Hiên bí mật nói gì đó cho Tần Trạch Vũ nên hắn mới thái độ như vậy?
Cũng không đúng, nếu Tần Trạch Vũ biết mình là Tô Ngôn thì sao còn để cậu bay nhảy lắc lư sung sướng trước mặt hắn.
Tuy là cũng không có lắc lư sung sướng gì...
Tô Viêm trong đầu không ngừng lặp lại câu nói kia của Viêm, cậu bất an, sợ hãi. Đầu choáng váng, trước mắt dần dần tối lại...tới..được..đây thôi....
- Tôi biết cậu có đang giấu giếm bí mật.
''Tôi nói.'' Ngụy Thừa đẩy cửa ra rồi nhìn Trương Quân Hạo bên giường. Đẩy đẩy gọng kính vàng:''Ông còn ngồi ngu ở đây bao lâu nữa.''
''Ngu tới khi nào cậu ta tỉnh thì thôi.'' Trương Quân Hạo không quay đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào người trên giường.
''Cậu ta chỉ là cạn sức, mất ý thức ngất đi, lát nữa sẽ tỉnh liền thôi.'' Ngụy Thừa cau mày đi vào trong phòng:''Ông ngồi ngu ở đây có thì tác dụng gì không.''
''....''
''Êi.'' Ngụy Thừa nhăn mặt thêm, đẩy đẩy Trương Quân Hạo.''Nói gì đi chứ.''
''Không liên quan tới cậu, tôi ngồi muốn ngồi ngu bao lâu thì tôi ngồi thôi.''
''Ông..''
''Ưm.''
Hai âm thanh đồng thời vang lên, Trương Quân Hạo kinh hỉ nhìn Tô Viêm, nói:''May quá, Tiểu Nguyên cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.''
Tô Viêm mơ màng mở nửa mắt, nhìn thấy mình đang trong căn phòng xa lạ, đau đầu quá, cậu giơ tay rờ ót, đù, sưng một cục to, sao xui dữ vậy. ''Em bị sao vậy, đây là đâu.''
''Ban sáng cậu té xỉu, chúng ta đang trên đường tới thành phố A. Hiện tại đang nghỉ ngơi trong tiểu thôn ở vùng ngoại thành.'' Trương Quân Hạo cau mày nhìn Tô Viêm, bất mãn nói:''Cậu mệt thì sao không nói, cứng đầu thế, nếu không phải có người ra tay chặn tang thi đúng lúc, cậu liền...Sau này đừng cậy mạnh nữa, nghe chưa.''
''Trương đại ca...'' Tô Viêm thấy Trương Quân Hạo lo lắng cho mình, sau đó liền nhớ tới em trai cậu cũng hay thế. ''Anh đừng khổ mà.''
Í chết cha, mình lỡ mồm!!
Tô Viêm nhìn Ngụy Thừa lôi Trương Quân Hạo đi, sau đó còn đóng cửa phòng cái rầm. Cậu cảm thấy lo lắng thay cho đường tình duyên của đại ca.
Chúc anh may mắn~~
Ánh sáng trong phòng hiu hắt, cửa sổ đóng chặt, bụi bặm trong phòng bay lơ lửng. Tô Viêm nhích dậy dựa vào đầu tường, ngu người nhìn ra bóng đêm sau cửa sổ.
Kẹt –
Cửa phòng mở ra, Tô Viêm quay đầu thấy Tần Trạch Vũ một tay cắm túi quần, một tay đẩy cửa tiến vào. Đem cửa khóa trái, sau đó hai chân thon dài đẹp mắt thẳng tắp đi tới.
Thấy hắn tới gần, mặt Tô Viêm cứng đờ, linh hồn run rẩy. Anh, anh còn muốn quậy thêm nữa à. Đại ca, mình có thể thương lượng được không, tan tầm rồi mà vẫn phải tiếp sếp à?
''Anh muốn làm gì.'' Tô Viêm nằm đơ mặt, buộc miệng hỏi. Hiện tại nam chính chắc chưa đem cậu ra rán đâu, chắc vậy ha.
Tần Trạch Vũ không nói gì, trực tiếp hất chăn trên người Tô Viêm, nhét quần áo vô ngực cậu. Tô Viêm bị Tần Trạch Vũ dọa sợ ngây người. Ủa sao nhìn anh ta có hơi chột dạ, lại muốn quậy cái gì đây.
Cậu vội vàng đem Tần Trạch Vũ đẩy ra, mặt tái mét rống:''Người anh em, anh rốt cuộc muốn thế nào!.''
''Câm mồm.'' Tần Trạch Vũ thoát có nét thẹn thùng, sau đó hắn nhíu đôi mắt xinh đẹp đào hoa, ngăn Tô Viêm lại. Lôi đâu ra cái bình nhỏ tinh xảo, nhân lúc Tô Viêm còn đang tru mồm rống, hốc miệng bình vô mồm cậu.
Tần Trạch Vũ hành động lưu loát sách sẽ! Nhanh như chớp! Đơn giản thô bạo! Dọa Tô Viêm sợ ngây dại! Cả người đều thấy không ổn! Muốn khóc quá làm sao đây!!!
Móa!
Sao nó lại như thế này!
Anh muốn gì!
Đm!
Móa!móa!
Mọa mọa mọa!
Anh đừng nó nhiệt tình như vậy!
Trái tym bé nhỏ của tôi chịu không nổi!!
Tym nhỏ chịu không nổi kích thích thế này!!!
Kích thích thế này dọa hỏng người mất!!!!
Tô Viêm thấy Tần Trạch Vũ bôi lên tay thuốc mỡ không rõ nguồn gốc. Sau đó yêu trảo hướng lên người cậu. Cậu từ từ mở to mắt ra, sau đó –
Á á á!!! Em gái anh! Đau chết tôi rồi huhu! Anh muốn bóp chết tôi sao! Anh không cần phải khoe lực tay đâu! Muốn hét lên cho thỏa nỗi lòng quá làm sao đây! Ai đem tên yêu nghiệt này thu phục đi!!!
Muốn trả hàng! Hàng này tặng miễn phí không lấy tiền! Ai lấy đi tui cho không luôn đấy!
Chưa tính tới chuyện không gian thần mã chó má gì, giờ tui chỉ muốn phơi khô quần áo, còn có!
Nam chính lạnh lùng, cao quý lãnh diễm nhà mi đâu? Thiết lập đem cho chó gặm hết rồi à! Cái vị băng sơn mỹ nhân yêu nghiệt kia đâu mất rồi?? Tuy giờ phong cách của Tần Trạch vũ hiện tại lái hơi xa, Dù sao thì!!
Đờ mờ, mấy người có thể nhanh lên được không
Tô Viêm ngồi một bên, nhịn không được ngáp một cái. Cậu nhìn đồng hồ, lòng hơi bực bực, bây cãi nhau hơn 1 tiếng rồi, chừng nào mới định kết thúc vậy.
Tuy là ngồi hóng hớt gian tình rất kích thích, nhưng sai mịa rồi
Sao bảo tình cảm mãnh liệt bùm chíu bốn phương,
Sao bảo hiện trường không dành cho trẻ nhỏ!!
Hai đứa mi cứ thế đấu võ mồm chán tới nỗi không nỡ xem,
Tôi mất kiên nhẫn rồi, tôi muốn rate 1 sao, muốn bình luận đờ mờ!!
Tô Viêm nằm đơ mặt, thầm chửi bậy. Nhìn quang cảnh non xanh nước biếc, thiên thời địa lợi mỗi tội nhân không có hòa! Vì! Sao! Cái! Gì! Cũng! Không! Làm! Mấy người đùa tui à.
Cậu lắc lư, trợn mắt rồi ngồi ngắm linh tuyền, cuối cùng vã quá nằm lăn trên mặt đất luôn. Tiếc không thể đánh luôn một giấc...
Tần Trạch Vũ nghe thấy tiếng ngáy ai kia truyền tới bên tai, hắn bực mình nên tay chân đánh hăng thêm.
Đau!! Tiếng hô réo lên. Viêm bị Tần Trạch Vũ đấm cho không trượt phát nào, đau lòng phẫn nộ mà bất lực. Load từ điển, cuối cùng chỉ có thể mắng một câu:''Tần Trạch Vũ, cậu thật quá đáng!''
Tô Viêm im lặng đứng dậy, chậm rãi xoa xoa mảng tím xanh trên bụng. Cậu không nghĩ Tần Trạch Vũ ra tay tàn nhẫn vậy, không ưa cậu thì cũng không cần động thủ nặng thế. Vì cậu chủ quan, nghĩ rằng Tần Trạch Vũ không giấu diếm không gian cùng sự tồn tại của Viêm mà chưa thủ tiêu cậu, cậu cứ nghĩ mình đã giành được slot đồng bọn zone.
Cậu tự nghĩ mình đúng, rồi ăn trái đắng thảm.
Tần Trạch Vũ cũng có hơi xấu hổ, áy náy, cúi đầu xuống không muốn cho Viêm phát hiện. Hắn duỗi tay ra, hai người liền trở về bên trong xe.
''Câu, tối qua lén lút làm cái gì?'' Tần Trạch Vũ tay chống cằm, cúi đầu an tĩnh ngồi cạnh Tô Viêm.
Bên trong xe lại im lặng một hồi, Tô Viêm sủng số rồi đáp:''Ngủ không được nên đi rửa mặt thôi, tôi còn có thể làm gì.''
''Cậu tốt nhất đừng có nảy sinh tâm sư xấu xa gì.'' Tần Trạch Vũ híp mắt cảnh cáo.
''Tôi mặc kệ lời hôm qua của cậu là thật hay giả, vì nể mặt anh ta tôi mới mắc cái bom hẹn giờ này lên người. Cậu tốt nhất tự biết thân biết phận đi.'' Không thì lại phiền tôi phải ra tay.
''....'' Tô Viêm thiệt tình không biết phải nói gì mới tốt, douma, lão tử chỉ mới đi rửa mặt, đánh một giấc thôi đã bị cảnh báo. Còn có cho tui lăn lộn không thế!
''Cậu xuống xe.'' Tần Trạch Vũ trừng mắt, lạnh lùng nói:''Đi trước mở đường đi.'' Dám làm lơ tôi à, vậy rửa cổ sẵn đi!
''....'' Tô Viêm nhếch nhếch miệng, cậu đâu ngờ hôm qua thế mà bị bắt gặp, đm đồ điên. Cậu liếc nhìn Tần Trạch Vũ, thấy hắn vẫn đang trừng cậu. Sau đó đặt ba lô leo núi xuống, lí nhí hỏi:''Tôi để đồ ở đây nhé?''
Tô Viêm thấy Tần Trạch Vũ muốn phát hỏa liền vội mở cửa xe, vác đao nhảy vọt xuống thực hiện nghĩa vụ mở đường. Đậu xanh, ông chém chết mi! Tô Viêm coi đám tang thi trước mắt là Tần Trạch Vũ mà chém, xuống tay càng tàn nhẫn. Đem bực bội trong lòng phát tiết.
Tô Viêm chém rớt không biết được mấy con, lòng chửi cmn, sau này có thể tránh xa anh bao nhiêu thì tôi liền chạy bấy nhiêu.
Tần Phi lái xe, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu thấy Tần Trạch Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Liền do dự hỏi:''Lão đại, Lâm Nguyên xuống xe được 3 tiếng rồi, cần...''
''Thì sao, cậu bị nó mua chuộc rồi à?'' Tần Trạch Vũ cười nhạo một tiếng.
''...'' Tần Phi nghe thế cũng không dám nói giúp cho Lâm Nguyên nữa.
Tô Viêm có hơi cạn sức, cậu sớm không còn ôm hy vọng với Tần Trạch Vũ nữa. Chỉ có thể ảo tưởng tang thi trước bị là hắn mà chém. Cậu cũng thấp thỏm, không biết mình có thể kiên trì thêm được bao lâu.
Không lẽ Đường Tử Hiên bí mật nói gì đó cho Tần Trạch Vũ nên hắn mới thái độ như vậy?
Cũng không đúng, nếu Tần Trạch Vũ biết mình là Tô Ngôn thì sao còn để cậu bay nhảy lắc lư sung sướng trước mặt hắn.
Tuy là cũng không có lắc lư sung sướng gì...
Tô Viêm trong đầu không ngừng lặp lại câu nói kia của Viêm, cậu bất an, sợ hãi. Đầu choáng váng, trước mắt dần dần tối lại...tới..được..đây thôi....
- Tôi biết cậu có đang giấu giếm bí mật.
''Tôi nói.'' Ngụy Thừa đẩy cửa ra rồi nhìn Trương Quân Hạo bên giường. Đẩy đẩy gọng kính vàng:''Ông còn ngồi ngu ở đây bao lâu nữa.''
''Ngu tới khi nào cậu ta tỉnh thì thôi.'' Trương Quân Hạo không quay đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào người trên giường.
''Cậu ta chỉ là cạn sức, mất ý thức ngất đi, lát nữa sẽ tỉnh liền thôi.'' Ngụy Thừa cau mày đi vào trong phòng:''Ông ngồi ngu ở đây có thì tác dụng gì không.''
''....''
''Êi.'' Ngụy Thừa nhăn mặt thêm, đẩy đẩy Trương Quân Hạo.''Nói gì đi chứ.''
''Không liên quan tới cậu, tôi ngồi muốn ngồi ngu bao lâu thì tôi ngồi thôi.''
''Ông..''
''Ưm.''
Hai âm thanh đồng thời vang lên, Trương Quân Hạo kinh hỉ nhìn Tô Viêm, nói:''May quá, Tiểu Nguyên cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.''
Tô Viêm mơ màng mở nửa mắt, nhìn thấy mình đang trong căn phòng xa lạ, đau đầu quá, cậu giơ tay rờ ót, đù, sưng một cục to, sao xui dữ vậy. ''Em bị sao vậy, đây là đâu.''
''Ban sáng cậu té xỉu, chúng ta đang trên đường tới thành phố A. Hiện tại đang nghỉ ngơi trong tiểu thôn ở vùng ngoại thành.'' Trương Quân Hạo cau mày nhìn Tô Viêm, bất mãn nói:''Cậu mệt thì sao không nói, cứng đầu thế, nếu không phải có người ra tay chặn tang thi đúng lúc, cậu liền...Sau này đừng cậy mạnh nữa, nghe chưa.''
''Trương đại ca...'' Tô Viêm thấy Trương Quân Hạo lo lắng cho mình, sau đó liền nhớ tới em trai cậu cũng hay thế. ''Anh đừng khổ mà.''
Í chết cha, mình lỡ mồm!!
Tô Viêm nhìn Ngụy Thừa lôi Trương Quân Hạo đi, sau đó còn đóng cửa phòng cái rầm. Cậu cảm thấy lo lắng thay cho đường tình duyên của đại ca.
Chúc anh may mắn~~
Ánh sáng trong phòng hiu hắt, cửa sổ đóng chặt, bụi bặm trong phòng bay lơ lửng. Tô Viêm nhích dậy dựa vào đầu tường, ngu người nhìn ra bóng đêm sau cửa sổ.
Kẹt –
Cửa phòng mở ra, Tô Viêm quay đầu thấy Tần Trạch Vũ một tay cắm túi quần, một tay đẩy cửa tiến vào. Đem cửa khóa trái, sau đó hai chân thon dài đẹp mắt thẳng tắp đi tới.
Thấy hắn tới gần, mặt Tô Viêm cứng đờ, linh hồn run rẩy. Anh, anh còn muốn quậy thêm nữa à. Đại ca, mình có thể thương lượng được không, tan tầm rồi mà vẫn phải tiếp sếp à?
''Anh muốn làm gì.'' Tô Viêm nằm đơ mặt, buộc miệng hỏi. Hiện tại nam chính chắc chưa đem cậu ra rán đâu, chắc vậy ha.
Tần Trạch Vũ không nói gì, trực tiếp hất chăn trên người Tô Viêm, nhét quần áo vô ngực cậu. Tô Viêm bị Tần Trạch Vũ dọa sợ ngây người. Ủa sao nhìn anh ta có hơi chột dạ, lại muốn quậy cái gì đây.
Cậu vội vàng đem Tần Trạch Vũ đẩy ra, mặt tái mét rống:''Người anh em, anh rốt cuộc muốn thế nào!.''
''Câm mồm.'' Tần Trạch Vũ thoát có nét thẹn thùng, sau đó hắn nhíu đôi mắt xinh đẹp đào hoa, ngăn Tô Viêm lại. Lôi đâu ra cái bình nhỏ tinh xảo, nhân lúc Tô Viêm còn đang tru mồm rống, hốc miệng bình vô mồm cậu.
Tần Trạch Vũ hành động lưu loát sách sẽ! Nhanh như chớp! Đơn giản thô bạo! Dọa Tô Viêm sợ ngây dại! Cả người đều thấy không ổn! Muốn khóc quá làm sao đây!!!
Móa!
Sao nó lại như thế này!
Anh muốn gì!
Đm!
Móa!móa!
Mọa mọa mọa!
Anh đừng nó nhiệt tình như vậy!
Trái tym bé nhỏ của tôi chịu không nổi!!
Tym nhỏ chịu không nổi kích thích thế này!!!
Kích thích thế này dọa hỏng người mất!!!!
Tô Viêm thấy Tần Trạch Vũ bôi lên tay thuốc mỡ không rõ nguồn gốc. Sau đó yêu trảo hướng lên người cậu. Cậu từ từ mở to mắt ra, sau đó –
Á á á!!! Em gái anh! Đau chết tôi rồi huhu! Anh muốn bóp chết tôi sao! Anh không cần phải khoe lực tay đâu! Muốn hét lên cho thỏa nỗi lòng quá làm sao đây! Ai đem tên yêu nghiệt này thu phục đi!!!
Muốn trả hàng! Hàng này tặng miễn phí không lấy tiền! Ai lấy đi tui cho không luôn đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất