Chương 6: Sát thanh tiệc
[ Nhiệm vụ phụ 1: Thăm dò tin tức nhân vật (mức độ hoàn thành 5%) ]
Trần Bán Bạch nhận được thông báo nhắc nhở của hệ thống, nhanh chóng xem qua, phát hiện nhiệm vụ phụ 1 đã tăng thêm 5%.
Trần Bán Bạch ngay lập tức vô cùng xúc động.
Ảnh khỏa thân, bức hiếp, trong đầu Trần Bán Bạch đại khái lóe lên một suy nghĩ.
Trước đem chuyện này để sang một bên, Trần Bán Bạch bất động thanh sắc nhìn sang Tần Phong: "Tất nhiên rồi."
Hắn bổ sung thêm: "Tôi có thể hủy nó ngay trước mặt cậu."
Tần Phong suy nghĩ mình có nên tin tưởng lời của Trần Bán Bạch hay không, nắm tay siết chặt rũ xuống, một lát sau nói: "Tôi hi vọng anh không chơi trò lừa đảo, dồn ép chúng tôi đến đường cùng, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Tần Phong chăm chú nhìn Trần Bán Bạch, hai mắt sắc lạnh như ngục tù: "Nếu anh lừa chúng tôi, tự tay tôi sẽ giết anh."
Trần Bán Bạch thoải mái đón nhận ánh mắt chết chóc đối diện, không chút do dự đáp ứng: "Được thôi."
Bộ dáng thập phần thoải mái lưu loát, không có nửa điểm dối trá giấu giếm.
Tần Phong hơi giật mình, ừ một tiếng liền xoay người lên lầu.
Khoảng cách giữa cầu thang đến sô pha phòng khách rất lớn, khi nói chuyện cả hai cũng đè nén giọng mình, vì vậy đám người nhà sản xuất Từ không biết bọn họ nói gì.
Bọn họ chỉ cho rằng Trần Bán Bạch đang thuyết phục ba NPC cùng hắn rời khỏi đây.
Đối với việc này, bọn họ vô cùng tò mò.
Trò chơi sắp đặt sẵn ba NPC, tuy rằng không biết họ có tác dụng gì nhưng chắc chắn không phải là tác dụng nhỏ, trò chơi thật sự sẽ cho phép Trần Bán Bạch muốn làm gì thì làm ba NPC như vậy sao?
Bọn họ rất muốn nhìn xem giữa Trần Bán Bạch và ba NPC sẽ phát sinh chuyện gì.
Một lúc sau đám người Tần Phong xuống lầu, trừ Khương Thần thì Triệu Nghệ và Tần Phong đều chỉ mang theo một kiện hành lý không lớn không nhỏ. Trần Bán Bạch thuận tiện hỏi Triệu Nghệ: "Cậu có lấy dây cáp sạc trong phòng tôi chưa?"
"Anh cứ giữ đi, khi nào anh tắm xong xuống dưới đây đưa tôi cũng được." Nghĩ đến khi Trần Bán Bạch thay quần lót, mặt Triệu Nghệ đột nhiên nóng bừng.
Căn bản Triệu Nghệ không cần nghĩ nhiều nhưng phần Trần Bán Bạch lại có chút thành công. Hiện tại Triệu Nghệ không còn có thể xem Trần Bán Bạch như một người đại diện bình thường nữa, mỗi lần nhìn hắn sẽ dễ dàng nảy sinh một vài liên tưởng kỳ quái.
Tần Phong nhíu mày chú ý đến biểu tình của Triệu Nghệ.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Trần Bán Bạch nói, hướng ba người nhà sản xuất Từ chào, sau đó một đường bước đến cổng biệt thự.
Xem bộ dạng này, ai cũng không hoài nghi việc hắn thực sự không hề có ý định rời đi.
Nhà sản xuất vẻ mặt chết lặng, hắn nghĩ rằng Trần Bán Bạch thực sự xuống núi, cậu ta như vậy thực sự đi tìm đường chết. Dù không chết cũng sẽ bị xẻ thịt lột da.
[ Người xem trong phòng phát sóng: 160 ]
[ "Ta chỉ muốn biết người cược 50 đồng chủ phòng sẽ sống sót đến cùng đang có biểu tình gì..."
"Biểu tình như ăn phải đống cứt đi hahahaha"
"Chủ phòng dự định muốn đem những NPC đó đi đâu vậy?"
"Tình huống của chủ phòng quá mức đặc thù, hắn là người chơi, nhưng ngay cả quy tắc cơ bản cũng không hiểu, hắn không biết ở bên ngoài đều là vùng cấm à? Đi ra ngoài đó chỉ có chết thôi"
"Lão Từ so với hắn có thực lực hơn cũng chơi vô cùng cẩn thận, chủ phòng chết như thế không đáng tiếc, ngu thì chết, có gì mà thương xót?" ]
Trần Bán Bạch cùng ba người Tần Phong đi ra khỏi biệt thự, sau đó bị một bức màn chắn ngay tại chỗ.
Sương mù đen đặc ngưng kết thành từng khối như những đám mây mù khơi, chúng từ trên cao tụ xuống, giăng kín bốn phía biệt thự không một kẽ hở.
Màn sương đen không có tia chớp nhưng có những sợi tơ máu đỏ lòm phập phồng hơi thở tà khí. Bao trùm lấy khu biệt thự, màn sương như một con quái thú nhấm nháp bữa điểm tâm ngon ngọt, tùy ý mọi lúc có thể một ngụm nuốt trọn.
Ban đầu màn sương chỉ che lấp cảnh vật trong tầm mắt, nhưng hiện tại nó đã che kín bầu trời, tựa như tận thế. Nếu tiến thêm vài bước nữa, khẳng định không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Dưới tình huống này, không cần Trần Bán Bạch bịa chuyện nói dối, mấy người Tần Phong cũng sẽ chủ động ở lại biệt thự.
"Sương mù này nhìn không bình thường, có lẽ là do biến đổi khí hậu." Nói đến vấn đề an toàn, Tần Phong phải kiềm chế mong muốn rời khỏi biệt thự, bình tĩnh quyết định: "Chúng ta nên quan sát nó một chút, nếu sương mù tan đi thì mới nên xuống núi.
Triệu Nghệ mím môi nhìn màn sương dọa người trước mắt, cuối cùng không nói gì, thuận theo ý của Tần Phong.
Phản ứng của Khương Thần là kịch liệt nhất, hắn cau mày bực bội nói: "Đúng là một nơi quỷ quái!"
Không có xe cộ, trang trí trong nhà thì quỷ dị, hơn nữa còn có màn sương kỳ quặc, tất cả đều khiến cho sức chịu đựng của Khương Thần đạt đỉnh điểm, trong lòng không ngừng chửi nhà sản xuất Từ "kẻ điên".
Trần Bán Bạch thu hồi nét kinh ngạc trên mặt, bất đắc dĩ nói: "Như Tần Phong nói, hiện tại xuống núi thì khá nguy hiểm, chờ sương mù tan rồi chúng ta đi."
Bốn người nhất trí thống nhất ý kiến liền quay về đường cũ trở lại biệt thự, thấy nhóm người nhà sản xuất Từ thì không khí trở nên đặc biệt xấu hổ.
Vừa rồi ùn ùn kéo nhau đi mất, bây giờ lại ùn ùn kéo nhau trở về.
[ "Này... ta không nghĩ đến kết quả này, là sương mù có điểm thái quá, chỉ cần không bị dọa đến mất trí thì hẳn là không ai đâm đầu vào đó đâu nhỉ?"
"Chủ phòng vận khí không tồi, tránh được một kiếp rồi"
"Giá trị may mắn của chủ phòng không phải là F sao? Ngươi xác định hắn vận khí không tồi?"
"Ta cảm thấy rằng chủ phòng đã sớm biết không thể ra ngoài rồi, chỉ là cố ý diễn xuất để tăng mức độ hảo cảm của NPC thôi?"
"Không phải đâu, chủ phòng nhanh như vậy đã có fan não tàn à? Điều này không thể thay đổi hắn là một tay mơ không biết gì đâu" ]
Trần Bán Bạch xấu hổ giải thích cho nhà sản xuất Từ tình hình ở bên ngoài một chút rồi bày tỏ mình muốn ở lại biệt thự.
Nhà sản xuất từ không có kĩ năng diễn xuất, lười diễn kịch khiến kịch bản bị chệch đường ray liền tùy ý gật gật đầu đồng ý. Sau đó gã cùng đạo diễn Lý và biên kịch Lưu đi ra ngoài một chuyến.
Trần Bán Bạch đối với cảnh tượng bên ngoài miêu tả quá khoa trương, sương mù đáng ra không nên lớn như vậy, gã muốn đi xem thử tình huống thực sự là như thế nào.
Trần Bán Bạch nhìn bộ dạng của bọn họ, giây tiếp theo thu lại tầm mắt nói: "Được rồi, Tần Phong, Triệu Nghệ hai người cứ đi xếp hành lý đi, tôi cùng Khương Thần đến phòng bếp tìm đồ ăn."
Triệu Nghệ gật đầu vâng dạ.
Tần Phong không nói gì, mang hành lý đi lên cầu thang, Triệu Nghệ nhanh chân theo sau.
Trần Bán Bạch cùng Khương Thần vào phòng bếp tìm thức ăn, may mắn trong tủ lạnh có đầy đủ rau dưa thịt cá, gia vị nêm nếm cũng có, chỉ xui xẻo là số lượng quá ít, gạo cũng chỉ còn một túi nho nhỏ.
Trần Bán Bạch nhìn ra đây là phần thức ăn dành cho bảy người, chỉ có thể cầm cự nhiều nhất là năm ngày.
Một bên chịu đói, một bên ứng phó với những thứ quỷ ma không xác định rõ, nhiệm vụ hoàn thành trong mười ngày trong tưởng tượng lại hóa gian nan vô cùng.
Trần Bán Bạch nghĩ ngợi lại thấy Khương Thần đem ống hút cắm vào một hộp sữa uống.
Trong tủ lạnh có năm hộp sữa.
Khương Thần thấy Trần Bán Bạch nhìn chằm chằm vào hộp sữa trên tay mình, cố ý uống một ngụm rồi đưa đến trước mặt Trần Bán Bạch: "Anh muốn uống hả?"
Nói xong, hắn liền hối hận vì cái tật miệng nhanh hơn não của mình.
Trần Bán Bạch không trả lời câu hỏi của Khương Thần mà trực tiếp cầm lấy hộp sữa, rút ống hút ra, từ cái lỗ nhỏ uống, toàn bộ động tác vô cùng lưu loát. Uống cạn, Trần Bán Bạch với tinh thần phấn chấn ném hộp sữa rỗng không vào thùng rác.
Khương Thần: "..."
Số từ trong chương càng ngày càng ngắn orz
Trần Bán Bạch nhận được thông báo nhắc nhở của hệ thống, nhanh chóng xem qua, phát hiện nhiệm vụ phụ 1 đã tăng thêm 5%.
Trần Bán Bạch ngay lập tức vô cùng xúc động.
Ảnh khỏa thân, bức hiếp, trong đầu Trần Bán Bạch đại khái lóe lên một suy nghĩ.
Trước đem chuyện này để sang một bên, Trần Bán Bạch bất động thanh sắc nhìn sang Tần Phong: "Tất nhiên rồi."
Hắn bổ sung thêm: "Tôi có thể hủy nó ngay trước mặt cậu."
Tần Phong suy nghĩ mình có nên tin tưởng lời của Trần Bán Bạch hay không, nắm tay siết chặt rũ xuống, một lát sau nói: "Tôi hi vọng anh không chơi trò lừa đảo, dồn ép chúng tôi đến đường cùng, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Tần Phong chăm chú nhìn Trần Bán Bạch, hai mắt sắc lạnh như ngục tù: "Nếu anh lừa chúng tôi, tự tay tôi sẽ giết anh."
Trần Bán Bạch thoải mái đón nhận ánh mắt chết chóc đối diện, không chút do dự đáp ứng: "Được thôi."
Bộ dáng thập phần thoải mái lưu loát, không có nửa điểm dối trá giấu giếm.
Tần Phong hơi giật mình, ừ một tiếng liền xoay người lên lầu.
Khoảng cách giữa cầu thang đến sô pha phòng khách rất lớn, khi nói chuyện cả hai cũng đè nén giọng mình, vì vậy đám người nhà sản xuất Từ không biết bọn họ nói gì.
Bọn họ chỉ cho rằng Trần Bán Bạch đang thuyết phục ba NPC cùng hắn rời khỏi đây.
Đối với việc này, bọn họ vô cùng tò mò.
Trò chơi sắp đặt sẵn ba NPC, tuy rằng không biết họ có tác dụng gì nhưng chắc chắn không phải là tác dụng nhỏ, trò chơi thật sự sẽ cho phép Trần Bán Bạch muốn làm gì thì làm ba NPC như vậy sao?
Bọn họ rất muốn nhìn xem giữa Trần Bán Bạch và ba NPC sẽ phát sinh chuyện gì.
Một lúc sau đám người Tần Phong xuống lầu, trừ Khương Thần thì Triệu Nghệ và Tần Phong đều chỉ mang theo một kiện hành lý không lớn không nhỏ. Trần Bán Bạch thuận tiện hỏi Triệu Nghệ: "Cậu có lấy dây cáp sạc trong phòng tôi chưa?"
"Anh cứ giữ đi, khi nào anh tắm xong xuống dưới đây đưa tôi cũng được." Nghĩ đến khi Trần Bán Bạch thay quần lót, mặt Triệu Nghệ đột nhiên nóng bừng.
Căn bản Triệu Nghệ không cần nghĩ nhiều nhưng phần Trần Bán Bạch lại có chút thành công. Hiện tại Triệu Nghệ không còn có thể xem Trần Bán Bạch như một người đại diện bình thường nữa, mỗi lần nhìn hắn sẽ dễ dàng nảy sinh một vài liên tưởng kỳ quái.
Tần Phong nhíu mày chú ý đến biểu tình của Triệu Nghệ.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Trần Bán Bạch nói, hướng ba người nhà sản xuất Từ chào, sau đó một đường bước đến cổng biệt thự.
Xem bộ dạng này, ai cũng không hoài nghi việc hắn thực sự không hề có ý định rời đi.
Nhà sản xuất vẻ mặt chết lặng, hắn nghĩ rằng Trần Bán Bạch thực sự xuống núi, cậu ta như vậy thực sự đi tìm đường chết. Dù không chết cũng sẽ bị xẻ thịt lột da.
[ Người xem trong phòng phát sóng: 160 ]
[ "Ta chỉ muốn biết người cược 50 đồng chủ phòng sẽ sống sót đến cùng đang có biểu tình gì..."
"Biểu tình như ăn phải đống cứt đi hahahaha"
"Chủ phòng dự định muốn đem những NPC đó đi đâu vậy?"
"Tình huống của chủ phòng quá mức đặc thù, hắn là người chơi, nhưng ngay cả quy tắc cơ bản cũng không hiểu, hắn không biết ở bên ngoài đều là vùng cấm à? Đi ra ngoài đó chỉ có chết thôi"
"Lão Từ so với hắn có thực lực hơn cũng chơi vô cùng cẩn thận, chủ phòng chết như thế không đáng tiếc, ngu thì chết, có gì mà thương xót?" ]
Trần Bán Bạch cùng ba người Tần Phong đi ra khỏi biệt thự, sau đó bị một bức màn chắn ngay tại chỗ.
Sương mù đen đặc ngưng kết thành từng khối như những đám mây mù khơi, chúng từ trên cao tụ xuống, giăng kín bốn phía biệt thự không một kẽ hở.
Màn sương đen không có tia chớp nhưng có những sợi tơ máu đỏ lòm phập phồng hơi thở tà khí. Bao trùm lấy khu biệt thự, màn sương như một con quái thú nhấm nháp bữa điểm tâm ngon ngọt, tùy ý mọi lúc có thể một ngụm nuốt trọn.
Ban đầu màn sương chỉ che lấp cảnh vật trong tầm mắt, nhưng hiện tại nó đã che kín bầu trời, tựa như tận thế. Nếu tiến thêm vài bước nữa, khẳng định không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Dưới tình huống này, không cần Trần Bán Bạch bịa chuyện nói dối, mấy người Tần Phong cũng sẽ chủ động ở lại biệt thự.
"Sương mù này nhìn không bình thường, có lẽ là do biến đổi khí hậu." Nói đến vấn đề an toàn, Tần Phong phải kiềm chế mong muốn rời khỏi biệt thự, bình tĩnh quyết định: "Chúng ta nên quan sát nó một chút, nếu sương mù tan đi thì mới nên xuống núi.
Triệu Nghệ mím môi nhìn màn sương dọa người trước mắt, cuối cùng không nói gì, thuận theo ý của Tần Phong.
Phản ứng của Khương Thần là kịch liệt nhất, hắn cau mày bực bội nói: "Đúng là một nơi quỷ quái!"
Không có xe cộ, trang trí trong nhà thì quỷ dị, hơn nữa còn có màn sương kỳ quặc, tất cả đều khiến cho sức chịu đựng của Khương Thần đạt đỉnh điểm, trong lòng không ngừng chửi nhà sản xuất Từ "kẻ điên".
Trần Bán Bạch thu hồi nét kinh ngạc trên mặt, bất đắc dĩ nói: "Như Tần Phong nói, hiện tại xuống núi thì khá nguy hiểm, chờ sương mù tan rồi chúng ta đi."
Bốn người nhất trí thống nhất ý kiến liền quay về đường cũ trở lại biệt thự, thấy nhóm người nhà sản xuất Từ thì không khí trở nên đặc biệt xấu hổ.
Vừa rồi ùn ùn kéo nhau đi mất, bây giờ lại ùn ùn kéo nhau trở về.
[ "Này... ta không nghĩ đến kết quả này, là sương mù có điểm thái quá, chỉ cần không bị dọa đến mất trí thì hẳn là không ai đâm đầu vào đó đâu nhỉ?"
"Chủ phòng vận khí không tồi, tránh được một kiếp rồi"
"Giá trị may mắn của chủ phòng không phải là F sao? Ngươi xác định hắn vận khí không tồi?"
"Ta cảm thấy rằng chủ phòng đã sớm biết không thể ra ngoài rồi, chỉ là cố ý diễn xuất để tăng mức độ hảo cảm của NPC thôi?"
"Không phải đâu, chủ phòng nhanh như vậy đã có fan não tàn à? Điều này không thể thay đổi hắn là một tay mơ không biết gì đâu" ]
Trần Bán Bạch xấu hổ giải thích cho nhà sản xuất Từ tình hình ở bên ngoài một chút rồi bày tỏ mình muốn ở lại biệt thự.
Nhà sản xuất từ không có kĩ năng diễn xuất, lười diễn kịch khiến kịch bản bị chệch đường ray liền tùy ý gật gật đầu đồng ý. Sau đó gã cùng đạo diễn Lý và biên kịch Lưu đi ra ngoài một chuyến.
Trần Bán Bạch đối với cảnh tượng bên ngoài miêu tả quá khoa trương, sương mù đáng ra không nên lớn như vậy, gã muốn đi xem thử tình huống thực sự là như thế nào.
Trần Bán Bạch nhìn bộ dạng của bọn họ, giây tiếp theo thu lại tầm mắt nói: "Được rồi, Tần Phong, Triệu Nghệ hai người cứ đi xếp hành lý đi, tôi cùng Khương Thần đến phòng bếp tìm đồ ăn."
Triệu Nghệ gật đầu vâng dạ.
Tần Phong không nói gì, mang hành lý đi lên cầu thang, Triệu Nghệ nhanh chân theo sau.
Trần Bán Bạch cùng Khương Thần vào phòng bếp tìm thức ăn, may mắn trong tủ lạnh có đầy đủ rau dưa thịt cá, gia vị nêm nếm cũng có, chỉ xui xẻo là số lượng quá ít, gạo cũng chỉ còn một túi nho nhỏ.
Trần Bán Bạch nhìn ra đây là phần thức ăn dành cho bảy người, chỉ có thể cầm cự nhiều nhất là năm ngày.
Một bên chịu đói, một bên ứng phó với những thứ quỷ ma không xác định rõ, nhiệm vụ hoàn thành trong mười ngày trong tưởng tượng lại hóa gian nan vô cùng.
Trần Bán Bạch nghĩ ngợi lại thấy Khương Thần đem ống hút cắm vào một hộp sữa uống.
Trong tủ lạnh có năm hộp sữa.
Khương Thần thấy Trần Bán Bạch nhìn chằm chằm vào hộp sữa trên tay mình, cố ý uống một ngụm rồi đưa đến trước mặt Trần Bán Bạch: "Anh muốn uống hả?"
Nói xong, hắn liền hối hận vì cái tật miệng nhanh hơn não của mình.
Trần Bán Bạch không trả lời câu hỏi của Khương Thần mà trực tiếp cầm lấy hộp sữa, rút ống hút ra, từ cái lỗ nhỏ uống, toàn bộ động tác vô cùng lưu loát. Uống cạn, Trần Bán Bạch với tinh thần phấn chấn ném hộp sữa rỗng không vào thùng rác.
Khương Thần: "..."
Số từ trong chương càng ngày càng ngắn orz
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất