Chương 8: Sát thanh tiệc
Tâm tình của nhà sản xuất Từ như ngồi trên tàu siêu tốc, lúc cao lúc thấp, lên xuống phập phồng. Cuối cùng, gã ổn định lại vị trí, nói: "Tôi có thể giám định giao diện thuộc tính giúp cậu."
"Giá trị tố chất thân thể của cậu quá thấp, vì vậy đối với thiên phú có tác dụng không lớn."
Gã lại nói: "Hơn nữa nói thật, các giá trị thuộc tính của cậu quá kém, cùng người khác hợp tác hiệu quả và lợi ích cũng quá thấp, cho nên trước đây tôi mới không muốn cùng cậu hợp tác, hi vọng cậu không để ý."
Ngữ khí của nhà sản xuất Từ tương đối thẳng thắn, thành khẩn, thế nhưng rõ ràng mang theo chút ngạo mạn, khinh khi.
Mục đích hắn nói như vậy là vì muốn quyền chủ động nắm giữ Trần Bán Bạch trong tay.
Nói thế, khi người mới gặp phải tình huống ấy khẳng định sẽ vô cùng kinh hoảng, sau đó sẽ cùng đạo diễn Lưu và biên kịch Lý ôm đùi* gã, đem gã làm chỗ nương tựa, một lòng nghe gã an bài.
*ôm đùi: ăn bám, dựa hơi
Trần Bán Bạch lại không có ý tưởng này. Hắn không muốn nghe mệnh lệnh của người khác, càng không tín nhiệm lời nói của người khác.
Thực lực của nhà sản xuất Từ thực sự không đủ làm người ta yên tâm.
Đầu tiên, tinh thần lực của gã chẳng ra gì, nếu không sẽ không bị thương đến mức chật vật như thế kia. Thứ hai, trí mưu lược cũng không ổn, mười mấy tiếng đồng hồ trôi qua cũng không làm ra được một bố cục gì, càng không quan tâm đến việc lương thực đang thiếu sót cực lớn trong biệt thự.
Hơn nữa quá mức cẩn thận. Cẩn thận không có gì không tốt, nhưng cẩn thẩn những việc lớn hơn, hắn để ý nhà sản xuất Từ luôn cực lực né tránh NPC, ngay cả giao tiếp bình thường cũng không dám.
Còn có EQ thấp, nghĩ cái gì cũng hiện trên mặt, tư duy đơn giản, thoạt nhìn không thích hợp để làm người lãnh đạo.
Giám định năng lực của nhà sản xuất Từ cũng không cường. Có thể giám định thuộc tính giá trị, nhưng lại không thể giám định hết tất cả các thuộc tính, nếu không cũng sẽ không nói "các giá trị thuộc tính của cậu quá kém".
Tựu chung, năng lực không đáng tin cậy chút nào, không cần đi theo. Huống chi, nhà sản xuất Từ căn bản không coi trọng hắn, chỉ là muốn lợi dụng hắn một chút.
Điểm này thật ra lại hợp ý hắn, hắn cũng chỉ muốn lợi dụng nhà sản xuất Từ điểm này để đạt được mục đích của mình.
Nói đến cùng chính là hợp tác có lợi đôi bên, thuận theo nhu cầu.
Trần Bán Bạch không lập tức gật đầu mà có chút bất mãn nói: "Tôi không ngại, nhưng là mấy người vẫn sẽ kiêng kị tôi, nếu như vậy không bằng tách ra hành động đi."
Nhà sản xuất Từ nhẫn nại giải thích: "Sương mù bên ngoài là oán khí cùng huyết khí nồng đậm, cơ bản là mối nguy hiểm trong phó bản này. Hiện tại xem ra phó bản này đặc biệt khó khăn, đồng tâm hiệp lực hợp tác còn có cơ hội qua màn, tách ra hành động chính là tìm chết."
"Nếu chết thật ở trong trò chơi, hậu quả là gì thì cậu hẳn là biết nhỉ?"
Nhà sản xuất Từ không lừa Trần Bán Bạch, hơn nữa gã biết phó bản này có độ khó cực kỳ cao, hắn muốn mượn sức Trần Bán Bạch.
Trần Bán Bạch trầm mặc vài giây, làm ra bộ dáng thỏa hiệp: "Vậy được, tôi đồng ý hợp tác."
"Nhưng để chứng minh mấy người thật sự muốn cùng tôi hợp tác, tôi hi vọng có thể nhìn thấy được thành ý."
Đạo diễn Lưu vừa nghe liền không vui, so với nhà sản xuất Từ thì Trần Bán Bạch chỉ là một con gà cùi bắp, thế nhưng thái độ hiện tại của hắn chính là muốn đòi tiện nghi của người khác và khoe mẽ.
Bọn họ ngỏ ý muốn hợp tác với hắn, hắn nên mang ơn đội nghĩa mới đúng.
Trước khi đạo diễn Lưu lên tiếng bất bình, Trần Bán Bạch đã nhanh chóng bổ sung một câu: "Làm trao đổi đi, tôi cũng sẽ đem những gì tôi nói ra, ví dụ như làm sao tôi lại không bị thương."
Lời này vừa nói ra, ba người trong nháy mắt đều thay đổi.
Nhà sản xuất Từ khiếp sợ hỏi: "Cậu không hề bị thương?"
Trần Bán Bạch đang mặc quần dài, áo sơ mi cài kín cổ, bọn họ theo bản năng cho rằng thương thế của hắn đều bị che lấp dưới lớp quần áo ấy chứ chưa bao giờ nghĩ Trần Bán Bạch hoàn toàn không bị thương. Làm sao có thể?
Trần Bán Bạch chủ động cởi khuy áo, từng khuy lại từng khuy, cho đến khi áo sơ mi bị mở ra, lộ ra phần lớn da thịt trắng nõn bóng loáng. Chỉ tùy tiện nhìn qua là thấy, trên người hắn hoàn toàn hoàn mỹ, không có một vết thương nào.
Nhà sản xuất Từ vừa kinh ngạc, vừa đưa ra quyết định: "Tôi đồng ý với cậu, cậu muốn tôi bày tỏ thành ý như thế nào?"
Lại bổ sung thêm: "Tôi là người chơi lâu năm, cậu có gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi tôi."
Trần Bán Bạch gật đầu: "Tôi không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ hi vọng mọi người có thể công bằng chia sẻ cho tôi những tin tức chung."
Vừa nghe yêu cầu này, nhà sản xuất Từ không quá rối rắm, đáp ứng ngay.
Nhà sản xuất Từ đồng ý rồi, hai người còn lại cũng chỉ có thể thuận theo mà gật đầu.
Vì thế Trần Bán Bạch nhanh chóng lấy được tin tức nhân vật từ ba người.
Bên ngoài lượng tin tức này không có gì đặc biệt, giống như Trần Bán Bạch, những người chơi đóng vai người đại diện đều có kịch bản giống nhau, điểm khác nhau nằm ở đồ vật bên ngoài.
Nhà sản xuất Từ đen mặt không tình nguyện nói ra một 'bí mật': "Nhân vật của tôi là một tên biến thái. Tôi vừa đến đây đã thấy mình đang cởi quần đùa giỡn Triệu Nghệ, còn bị Tần Phong nhìn thấy."
Nhà sản xuất Từ là một thẳng nam, gã xem Trần Bán Bạch chơi đùa cùng NPC đều là biểu cảm một lão già ngồi trên tàu điện ngầm xem điện thoại, lúc hắn vừa vào phó bản gặp tình huống kia khiến hắn muốn chết ngay tại chỗ.
Nhìn biểu tình của nhà sản xuất Từ, Trần Bán Bạch có thể lý giải vì sao gã lại trốn NPC như vậy, không chỉ vì kiêng kị mà còn thấy xấu hổ.
Trần Bán Bạch nhìn về phía đạo diễn Lưu, gã cũng nhìn thoáng qua nhà sản xuất Từ rồi mới nói: "Tôi mang theo một bộ camera, bên trong đều là ảnh chụp, và video quay lén Tần Phong và Triệu Nghệ."
Biên kịch Lý nói: "Tôi có một phần kịch bản viết tay, chính là viết cho hai người Tần Phong và Triệu Nghệ.
Hắn dừng một chút, nói: "Chủ yếu là cảnh giường chiếu."
Mỗi người đều phá lệ nói ra một ít tin tức, Trần Bán Bạch nghĩ nghĩ, hỏi: "Mọi người đều có di động hết không?"
Nhà sản xuất Từ sửng sốt một chút, nói: "Di động của tôi hỏng rồi, biên kịch Lý cùng đạo diễn Lưu thì không mang di động."
Gã không quan tâm đến điểm này, bởi vì di động hỏng vứt đi với không mang di động đều có lí do rất rõ ràng, nhưng là vừa nghe nói đến, hắn phản ứng lại ngay, có điểm trùng hợp.
Biên kịch Lý đột nhiên mở miệng, nhìn về phía Trần Bán Bạch: "Cậu có di động?"
"Đúng vậy." Trần Bán Bạch không phủ nhận. "Thế nhưng tôi còn chưa nhìn kỹ, cũng không có gì bất ngờ xảy ra, nhưng bên trong hẳn có một ít tin tức."
Nhà sản xuất Từ không quá coi trọng tin tức này, vì biết những thứ đó chỉ đơn là là nhiệm vụ phụ. Với hắn, quan trọng nhất là tìm được cách sống sót. Hắn chờ không nổi, gấp gáp nói với Trần Bán Bạch: "Cậu nên nói trước vì sao trên người cậu không có vết thương."
Nhà sản xuất Từ thật sự chờ mong, lại càng thêm hoài nghi Trần Bán Bạch đang nói dối, sao có thể không bị thương được. Cẩn thận nêu lại vấn đề, gã muốn kiểm tra lại.
Nhà sản xuất Từ đi đến trước mặt Trần Bán Bạch, đem áo sơ mi cởi ra, nhìn về sau lưng, xác định sau lưng không có gì mới nói: "Cởi quần ra."
Nhà sản xuất Từ đương nhiên cho rằng Trần Bán Bạch nên phối hợp với hắn. Trần Bán Bạch lại nhíu mày, vừa định cự tuyệt, khóe mắt lại nhìn thoáng qua thấy ba người Tần Phong, bọn họ trợn to mắt nhìn hắn, ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Giá trị tố chất thân thể của cậu quá thấp, vì vậy đối với thiên phú có tác dụng không lớn."
Gã lại nói: "Hơn nữa nói thật, các giá trị thuộc tính của cậu quá kém, cùng người khác hợp tác hiệu quả và lợi ích cũng quá thấp, cho nên trước đây tôi mới không muốn cùng cậu hợp tác, hi vọng cậu không để ý."
Ngữ khí của nhà sản xuất Từ tương đối thẳng thắn, thành khẩn, thế nhưng rõ ràng mang theo chút ngạo mạn, khinh khi.
Mục đích hắn nói như vậy là vì muốn quyền chủ động nắm giữ Trần Bán Bạch trong tay.
Nói thế, khi người mới gặp phải tình huống ấy khẳng định sẽ vô cùng kinh hoảng, sau đó sẽ cùng đạo diễn Lưu và biên kịch Lý ôm đùi* gã, đem gã làm chỗ nương tựa, một lòng nghe gã an bài.
*ôm đùi: ăn bám, dựa hơi
Trần Bán Bạch lại không có ý tưởng này. Hắn không muốn nghe mệnh lệnh của người khác, càng không tín nhiệm lời nói của người khác.
Thực lực của nhà sản xuất Từ thực sự không đủ làm người ta yên tâm.
Đầu tiên, tinh thần lực của gã chẳng ra gì, nếu không sẽ không bị thương đến mức chật vật như thế kia. Thứ hai, trí mưu lược cũng không ổn, mười mấy tiếng đồng hồ trôi qua cũng không làm ra được một bố cục gì, càng không quan tâm đến việc lương thực đang thiếu sót cực lớn trong biệt thự.
Hơn nữa quá mức cẩn thận. Cẩn thận không có gì không tốt, nhưng cẩn thẩn những việc lớn hơn, hắn để ý nhà sản xuất Từ luôn cực lực né tránh NPC, ngay cả giao tiếp bình thường cũng không dám.
Còn có EQ thấp, nghĩ cái gì cũng hiện trên mặt, tư duy đơn giản, thoạt nhìn không thích hợp để làm người lãnh đạo.
Giám định năng lực của nhà sản xuất Từ cũng không cường. Có thể giám định thuộc tính giá trị, nhưng lại không thể giám định hết tất cả các thuộc tính, nếu không cũng sẽ không nói "các giá trị thuộc tính của cậu quá kém".
Tựu chung, năng lực không đáng tin cậy chút nào, không cần đi theo. Huống chi, nhà sản xuất Từ căn bản không coi trọng hắn, chỉ là muốn lợi dụng hắn một chút.
Điểm này thật ra lại hợp ý hắn, hắn cũng chỉ muốn lợi dụng nhà sản xuất Từ điểm này để đạt được mục đích của mình.
Nói đến cùng chính là hợp tác có lợi đôi bên, thuận theo nhu cầu.
Trần Bán Bạch không lập tức gật đầu mà có chút bất mãn nói: "Tôi không ngại, nhưng là mấy người vẫn sẽ kiêng kị tôi, nếu như vậy không bằng tách ra hành động đi."
Nhà sản xuất Từ nhẫn nại giải thích: "Sương mù bên ngoài là oán khí cùng huyết khí nồng đậm, cơ bản là mối nguy hiểm trong phó bản này. Hiện tại xem ra phó bản này đặc biệt khó khăn, đồng tâm hiệp lực hợp tác còn có cơ hội qua màn, tách ra hành động chính là tìm chết."
"Nếu chết thật ở trong trò chơi, hậu quả là gì thì cậu hẳn là biết nhỉ?"
Nhà sản xuất Từ không lừa Trần Bán Bạch, hơn nữa gã biết phó bản này có độ khó cực kỳ cao, hắn muốn mượn sức Trần Bán Bạch.
Trần Bán Bạch trầm mặc vài giây, làm ra bộ dáng thỏa hiệp: "Vậy được, tôi đồng ý hợp tác."
"Nhưng để chứng minh mấy người thật sự muốn cùng tôi hợp tác, tôi hi vọng có thể nhìn thấy được thành ý."
Đạo diễn Lưu vừa nghe liền không vui, so với nhà sản xuất Từ thì Trần Bán Bạch chỉ là một con gà cùi bắp, thế nhưng thái độ hiện tại của hắn chính là muốn đòi tiện nghi của người khác và khoe mẽ.
Bọn họ ngỏ ý muốn hợp tác với hắn, hắn nên mang ơn đội nghĩa mới đúng.
Trước khi đạo diễn Lưu lên tiếng bất bình, Trần Bán Bạch đã nhanh chóng bổ sung một câu: "Làm trao đổi đi, tôi cũng sẽ đem những gì tôi nói ra, ví dụ như làm sao tôi lại không bị thương."
Lời này vừa nói ra, ba người trong nháy mắt đều thay đổi.
Nhà sản xuất Từ khiếp sợ hỏi: "Cậu không hề bị thương?"
Trần Bán Bạch đang mặc quần dài, áo sơ mi cài kín cổ, bọn họ theo bản năng cho rằng thương thế của hắn đều bị che lấp dưới lớp quần áo ấy chứ chưa bao giờ nghĩ Trần Bán Bạch hoàn toàn không bị thương. Làm sao có thể?
Trần Bán Bạch chủ động cởi khuy áo, từng khuy lại từng khuy, cho đến khi áo sơ mi bị mở ra, lộ ra phần lớn da thịt trắng nõn bóng loáng. Chỉ tùy tiện nhìn qua là thấy, trên người hắn hoàn toàn hoàn mỹ, không có một vết thương nào.
Nhà sản xuất Từ vừa kinh ngạc, vừa đưa ra quyết định: "Tôi đồng ý với cậu, cậu muốn tôi bày tỏ thành ý như thế nào?"
Lại bổ sung thêm: "Tôi là người chơi lâu năm, cậu có gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi tôi."
Trần Bán Bạch gật đầu: "Tôi không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ hi vọng mọi người có thể công bằng chia sẻ cho tôi những tin tức chung."
Vừa nghe yêu cầu này, nhà sản xuất Từ không quá rối rắm, đáp ứng ngay.
Nhà sản xuất Từ đồng ý rồi, hai người còn lại cũng chỉ có thể thuận theo mà gật đầu.
Vì thế Trần Bán Bạch nhanh chóng lấy được tin tức nhân vật từ ba người.
Bên ngoài lượng tin tức này không có gì đặc biệt, giống như Trần Bán Bạch, những người chơi đóng vai người đại diện đều có kịch bản giống nhau, điểm khác nhau nằm ở đồ vật bên ngoài.
Nhà sản xuất Từ đen mặt không tình nguyện nói ra một 'bí mật': "Nhân vật của tôi là một tên biến thái. Tôi vừa đến đây đã thấy mình đang cởi quần đùa giỡn Triệu Nghệ, còn bị Tần Phong nhìn thấy."
Nhà sản xuất Từ là một thẳng nam, gã xem Trần Bán Bạch chơi đùa cùng NPC đều là biểu cảm một lão già ngồi trên tàu điện ngầm xem điện thoại, lúc hắn vừa vào phó bản gặp tình huống kia khiến hắn muốn chết ngay tại chỗ.
Nhìn biểu tình của nhà sản xuất Từ, Trần Bán Bạch có thể lý giải vì sao gã lại trốn NPC như vậy, không chỉ vì kiêng kị mà còn thấy xấu hổ.
Trần Bán Bạch nhìn về phía đạo diễn Lưu, gã cũng nhìn thoáng qua nhà sản xuất Từ rồi mới nói: "Tôi mang theo một bộ camera, bên trong đều là ảnh chụp, và video quay lén Tần Phong và Triệu Nghệ."
Biên kịch Lý nói: "Tôi có một phần kịch bản viết tay, chính là viết cho hai người Tần Phong và Triệu Nghệ.
Hắn dừng một chút, nói: "Chủ yếu là cảnh giường chiếu."
Mỗi người đều phá lệ nói ra một ít tin tức, Trần Bán Bạch nghĩ nghĩ, hỏi: "Mọi người đều có di động hết không?"
Nhà sản xuất Từ sửng sốt một chút, nói: "Di động của tôi hỏng rồi, biên kịch Lý cùng đạo diễn Lưu thì không mang di động."
Gã không quan tâm đến điểm này, bởi vì di động hỏng vứt đi với không mang di động đều có lí do rất rõ ràng, nhưng là vừa nghe nói đến, hắn phản ứng lại ngay, có điểm trùng hợp.
Biên kịch Lý đột nhiên mở miệng, nhìn về phía Trần Bán Bạch: "Cậu có di động?"
"Đúng vậy." Trần Bán Bạch không phủ nhận. "Thế nhưng tôi còn chưa nhìn kỹ, cũng không có gì bất ngờ xảy ra, nhưng bên trong hẳn có một ít tin tức."
Nhà sản xuất Từ không quá coi trọng tin tức này, vì biết những thứ đó chỉ đơn là là nhiệm vụ phụ. Với hắn, quan trọng nhất là tìm được cách sống sót. Hắn chờ không nổi, gấp gáp nói với Trần Bán Bạch: "Cậu nên nói trước vì sao trên người cậu không có vết thương."
Nhà sản xuất Từ thật sự chờ mong, lại càng thêm hoài nghi Trần Bán Bạch đang nói dối, sao có thể không bị thương được. Cẩn thận nêu lại vấn đề, gã muốn kiểm tra lại.
Nhà sản xuất Từ đi đến trước mặt Trần Bán Bạch, đem áo sơ mi cởi ra, nhìn về sau lưng, xác định sau lưng không có gì mới nói: "Cởi quần ra."
Nhà sản xuất Từ đương nhiên cho rằng Trần Bán Bạch nên phối hợp với hắn. Trần Bán Bạch lại nhíu mày, vừa định cự tuyệt, khóe mắt lại nhìn thoáng qua thấy ba người Tần Phong, bọn họ trợn to mắt nhìn hắn, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất