Chương 40: NĂM THỨ HAI BẮT ĐẦU RỒI
EDIT: YUKI
BETA: ELLEN
---
Người hoàn mỹ luôn tạo áp lực rất lớn cho người khác, cho nên Harry rất vui khi chịu đựng một ít khuyết điểm của Draco —— ví dụ như tư thế ngủ.
Bởi vì căn phòng thuê nhỏ hẹp chỉ có để một cái giường nên Harry và Draco mỗi người đều có một chiếc chăn lông thủ công tinh xảo từ gia tinh nhà Malfoy, nhưng mỗi ngày khi Draco rời giường đều có chui ra từ trong chăn của mình và chui vào trong chăn của Harry. Rất nhiều lần Harry bị ép té xuống giường —— thậm chí có một lần Harry thức dậy vào nửa đêm và thấy Draco đang nhai tóc của hắn......
Draco xin lỗi và nói hắn mơ thấy rất lâu trước kia khi hắn một lần đang ở trong nạn đói lớn......
Tuy rằng tính tình của Draco rất tốt, nhưng nếu không làm theo chuyện mà hắn muốn làm hoặc không có thực hiện được, hắn liền sẽ tức giận.
Có đôi khi tức giận sắc mặt của hắn chỉ âm trầm, liên tục vài ngày im lặng khiến cho người khác không thoải mái, có đôi khi hắn tức giận giống như một cơn giông bão, sau khi phát tiết xong, thì sẽ trời quang mây tạnh.
Nhưng Draco chưa bao giờ tức giận với Harry —— Harry phát hiện ra những điều này đều là do thấy cách ở chung của hắn và Dobby.
Harry cảm thấy cậu có thể hiểu được Draco —— ở một ngàn năm trước vốn dĩ không có người nào nói chủ nghĩa nhân quyền. Mối quan hệ giữa quý tộc và gia tinh nuôi trong nhà, trăm ngàn năm nay đều là mối quan hệ chủ tớ.
Hàng ngàn năm sau Draco lại xuất thân trong một gia đình quý tộc lâu đời...... Cho nên đối xử với gia tinh nuôi trong nhà, có lẽ không thể khách khí giống như Harry vậy.
Có lẽ bởi vì có sự hiện diện của Draco, Dobby không hề quấn lấy Harry, mặc dù nó thường xuyên nhìn chằm chằm Harry bằng ánh mắt đau thương và tôn kính, khiến Harry khóc không ra nước mắt.
Có một lần khi Harry đi ra ngoài, cậu tình cờ nhìn thấy Dobby đang làm cơm trưa.
Trông nó rất cần cù chăm chỉ, cơ thể khô quắt và gầy guộc giống như một đứa trẻ suy dinh dưỡng, nó rất bận rộn.
Điều này khiến Harry cảm thấy rất khó chịu, "Này, Dobby, ngươi có khỏe không?"
Dobby nhìn thấy Harry, phấn khích hét lên một tiếng, "A, Harry Potter! Thưa cậu, Dobby có thể giúp gì cho cậu sao?"
Harry không được tự nhiên vẫy vẫy tay, "Không, không có, tôi không chuyện gì cần ngươi làm giúp......" Cậu do dự trong chốc lát, "Chuyện ngươi tới tìm tôi...... Ý của tôi là, Draco có biết không?"
"A, không, thưa cậu, bọn họ không biết...... Tiểu chủ nhân cũng không biết...... Bởi vì tới gặp cậu, Dobby phải tự trừng phạt mình nghiêm khắc nhất......" Dobby lo lắng nhìn trên lầu nơi Draco đang ở. "Dobby đem lỗ tai của mình nhét vào cửa của lò nướng......"
Harry cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy bộ dạng vô cùng đáng thương kia. "Nếu ngươi đem lỗ tai nhét vào cửa lò nướng, bọn họ sẽ không phát hiện ra sao?"
Chẳng lẽ Draco cũng không phát hiện ra? Hắn tốt bụng và chính nghĩa như vậy, chẳng lẽ hắn sẽ không ngăn cản sao?
"Dobby đoán là không, thưa cậu. Dobby luôn tự trừng phạt bản thân vì một ít việc gì đó, thưa cậu. Bọn họ bảo Dobby làm như vậy, thưa cậu. Có đôi khi bọn họ nhắc nhở Dobby phải tự trừng phạt mình nhiều hơn." Đôi mắt xanh lục của Dobby lóe lên ánh sáng "Nhưng thưa cậu, tiểu chủ nhân Draco rất tốt bụng. Cậu ấy là một Phù thủy tốt."
Harry mỉm cười, "Vậy thì, tôi có thể giúp cái gì cho ngươi không?"
Dobby chớp chớp đôi mắt xanh lục nhìn Harry, bỗng nhiên đôi mắt đó rưng rưng nước mắt, nó cảm động khóc lớn ô ô.
Harry căng thẳng nói, "Nhỏ giọng lại, Dobby. Nếu Draco nghe thấy thì không tốt lắm......"
"Harry Potter hỏi cậu có thể giúp gì cho Dobby không."Dobby nức nở nói, "Dobby đã sớm nghe nói về sự vĩ đại của cậu, thưa cậu, nhưng lòng tốt của cậu, còn tốt hơn những gì mà Dobby đã biết......"
Harry quay trở lại phòng với tâm trạng nặng nề, Draco đang ở đọc một lá thư, hắn mỉm cười khi nhìn thấy Harry, "Trường học gửi thư tới."
Harry thấy hắn cầm một tấm da dê màu vàng với chữ có màu xanh lá cây.
"Mình rất vui vì phép thuật tự định vị của Hogwarts vẫn còn rất hiệu quả." Draco vui vẻ khi nhìn địa chỉ trên lá thư của Harry.
Harry thở dài khi nghĩ đến sách giáo khoa năm thứ hai, trong lúc nhất thời không có người nào lên tiếng, mọi người tự xem thư của mình.
Thư của Harry cho biết cậu vẫn đi tàu tốc hành Hogwarts từ nhà ga Ngã Tư Vua vào ngày 1 tháng 9.
Trong bức thư cũng liệt kê danh sách những cuốn sách mới mà cậu sẽ sử dụng trong năm nay.
Sinh viên năm thứ hai nên đọc:
《 Sách thần chú căn bản, lớp 2 》, Miranda Goshawk.
《 Giải lao với nữ thần báo tử 》, Gilderoy Lockhart.
《 Lang thang với ma xó 》, Gilderoy Lockhart.
《 Nghỉ lễ với phù thủy 》, Gilderoy Lockhart.
《 Ngao du với quỷ khổng lồ 》, Gilderoy Lockhart.
《 Lang thang với Ma cà rồng 》, Gilderoy Lockhart.
《 Lang thang với người sói 》, Gilderoy Lockhart.
《 Một năm với người tuyết quạu quọ 》, Gilderoy Lockhart.
Draco cau mày đọc xong, có chút khó tin, "Đây là loại sách giáo khoa gì vậy? Một năm phải học nhiều sách như vậy sao? Nhìn qua chúng không giống như sách giáo khoa, mà là giống như tiểu thuyết vậy."
"Đó là sách giáo khoa cho môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Giáo sư lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám năm nay của chúng ta chính là tác giả của mấy thứ đó." Harry nói vẻ mặt đau khổ, "Mình không muốn lãng phí tiền để mua mấy thứ rác rưởi này."
Hơn nữa nhà Ron vốn dĩ không giàu có gì nhưng họ phải chi mạnh tay vào những thứ không hề cần thiết.
Ron biết rõ điều đó là lãng phí, nhưng cậu ấy lại không thể ngăn cản.
Bởi vì!! Điều!! Này!! Là!! Thứ!!!! Cần!! Thiết!! Cho!! Lớp!! Học!! Chết!! Tiệt!! Đó!!
Cách đây không lâu, Harry đã sử dụng Hedwig để gửi thư cho Ron và hỏi cậu ấy định làm gì, và Harry cũng đã nói với Hermione rằng hiện tại cậu đang ở quán Cái Vạc Lủng, và hỏi Hermione có muốn đi mua sách giáo khoa cho năm học mới cùng với Ron không.
Harry phàn nàn với Draco về giáo sư mới bảnh bao như thế nào rồi lại cùi bắp ra sao, hơn nữa còn hư vinh và thích làm ra vẻ, tự cho là đúng. Cậu bày tỏ sự lo lắng của mình về điều kiện kinh tế của gia đình Ron.
Draco phát ngốc giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Đúng lúc này Hedwig bay vào, mang theo hồi âm của Hermione và Ron.
Ron tràn ngập oán khí tức giận mắng Lockhart, cậu ta nghẹn khuất nói rằng không có cách nào để tiết kiệm một bút tiền vô nghĩa kia.
Hermione hỏi cậu có khỏe không, cũng nói cha mẹ cô nàng sẽ đưa cô nàng đi mua sắm sách vào thứ tư tuần tới.
Draco tỏ vẻ hắn không có vấn đề gì, vì vậy chúng ta sẽ đi mua sắm vào thứ tư tuần tới.
Harry ném mình xuống giường, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh như được gột rửa, ánh nắng tươi sáng, không khí trong lành, cả thế giới đều sáng ngời, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên chiếc khăn trải giường màu trắng, và cảm giác mềm mại kia, xúc cảm rất tốt của chiếc chăn lông làm bằng thủ công.
Một thế giới thật tốt đẹp.
Harry vươn tay muốn bắt lấy tia nắng mặt trời, cậu thở dài, "Nháy mắt mà năm thứ hai sắp khai giảng rồi...... Kỳ nghỉ hè này là kỳ nghỉ vui vẻ nhất của mình."
Harry nghĩ tới cái mật thất lạnh lẽo và tăm tối trong lâu đài Hogwarts, con xà quái kia có đôi mắt lớn màu vàng giống như bóng đèn vậy —— chỉ cần nhìn vào mắt nó sẽ khiến người ta chết ngay lập tức, nếu nhìn gián tiếp thì sẽ bị hóa đá.
Nó to lớn và hung ác, thân hình to lớn và rất dài kia khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi ——
Harry ghét rắn, cậu tình nguyện vật lộn với một con quái vật khổng lồ, cậu cũng không muốn đi đối mặt với xà quái lần thứ hai......
Chẳng lẽ bởi vì cuốn sổ nhật ký không đủ sức khiêu chiến, cho nên Merlin mới làm ra một con quái xà để tăng thêm độ khó?
Harry rêи ɾỉ một tiếng. Cậu rêи ɾỉ nắm chặt chiếc chăn lông quý báu, "Mình không muốn đi học ——"
Draco sờ đầu an ủi, "Ngoan nào ngoan nào......"
Tới thứ tư tuần sau, Dobby đánh thức bọn họ lúc tám giờ —— Draco có chút tức giận khi rời giường. Vừa mới thức dậy nên tâm tình rất tệ. Lúc này Dobby và Harry sẽ không đi quấy rầy hắn, để hắn ngồi phát ngốc trên giường một lúc thì tốt rồi.
"Ngày hôm qua Lucius đã viết thư cho mình, muốn mình đến tiệm kem và đợi mẹ đến tìm mình. Hôm nay mình không thể đi cùng với cậu rồi." Sau khi Draco rửa mặt xong bước ra khỏi phòng tắm và nói xin lỗi với Harry.
Harry đang thay quần áo, "À, không sao đâu. Mình và Ron, Hermione hẹn 9 giờ gặp nhau ở Gringotts."
Cậu muốn nhanh chóng rút tiền ra trước khi Ron tới —— hầm tiền nhà Ron luôn làm Harry cảm thấy bối rối.
Draco hôn lên trán của Harry, "Hôm nay tiệm sách Flourish and Blotts có hoạt động rút thăm trúng thưởng. Chỉ cần mua một bộ sách của Lockhart là có thể tham gia. Cậu có thể chơi thử cùng với Ron. Tạm biệt, Harry, hẹn gặp cậu tối nay."
"Tạm biệt."
Draco đi rồi, Harry mặc xong quần áo và soi gương, bỗng nhiên hơi sững sờ —— trước kia cậu thường xuyên mặc lại quần áo cũ mà Dudley không mặc vừa nữa. Sau này khi đi làm, cậu cũng rất ít khi chú ý đến việc ăn mặc. Ginny mua gì thì cậu sẽ mặc cái đó.
Nhắc mới nhớ, cậu giống như không có vài bộ quần áo vừa thể diện và vừa người.
Harry mặc chiếc áo choàng mới mua —— chất liệu của chiếc áo choàng này là sa tanh, khi di chuyển nó phát ra ánh sáng nhu hòa giống như sóng nước lập lòe. Nói về điều này, khi ở cùng với Draco, thì nó chẳng là gì, nhưng nếu mặc nó đi gặp Ron, thì cậu luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Harry vội vàng lôi bộ quần áo cũ của mình ra mặc —— Dobby đã chỉnh sửa nó lại một chút, và giặt rất sạch sẽ.
Sau khi tất cả mọi thứ đều ổn thỏa, đồng hồ đã chỉ 8 giờ 40, Harry vội vàng rời đi.
Đi vào Hẻm Xéo, dưới ánh nắng chói chang, từ đằng xa Harry nhìn thấy một tòa nhà bằng đá cẩm trắng quen thuộc: Ngân hàng Gringotts.
"Harry! Harry! Mình ở chỗ này!"
Harry vừa ngẩng đầu, thì thấy Hermione đang đứng trên bậc thềm màu trắng của Gringotts.
Cô nàng chạy xuống đón cậu, mái tóc dài màu nâu xõa tung bay ở phía sau lưng.
"Cậu mới đổi mắt kính mới sao? A, cậu nhìn thấy Ron chưa? Tại sao cậu ấy còn chưa tới nữa?"
"Cậu không cần tìm lâu đâu." Harry thở dài, cậu không kịp đi trước lấy tiền rồi. "Cậu nhìn đi."
Hermione nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng nhìn thấy gia đình tóc đỏ nhà Weasley.
"Harry," Ron vui mừng hét lên, "Đã lâu không gặp!"
Ron nhìn thấy Hermione, và cười toe toét, "A, hy vọng mình không có đến trễ."
Hermione mỉm cười và nói, "Cũng sắp rồi."
Bà Weasley nhìn Harry một cách từ ái, "Xin chào, Harry, kỳ nghỉ hè của con như thế nào?"
"Rất tốt, cảm ơn bà Weasley." Harry mỉm cười trả lời.
Bọn họ cùng nhau bước lên bậc thang của ngân hàng Gringotts, một con yêu tinh nhỏ cúi đầu chào bọn họ và dẫn họ vào ngân hàng.
Sự chú ý của ông Weasley bị đời đi ngay lập tức, bởi vì ông nhìn thấy cha mẹ của Hermione đang lúng túng đứng ở quầy trong đại sảnh bằng đá cẩm thạch, chờ Hermione giới thiệu bọn họ.
"A, hai người là Muggle!" Ông Weasley vui vẻ nói, "Chúng ta nhất định phải uống một ly với nhau! Trong tay ngài đang cầm cái gì vậy? A, hai người muốn đổi tiền Muggle đúng không? Molly, nhìn xem!" Ông hào hứng chỉ vào tờ mười bảng Anh trên tay ông Granger.
Nhưng vợ chồng nhà Granger rõ ràng không có quen với sự nhiệt tình như vậy.
"Hẹn lát nữa gặp lại ở đây." Ron nói với Hermione.
Một nhà Weasley và Harry được một yêu tinh khác dẫn đi, đi đến hầm vàng của bọn họ.
Con tiểu yêu tinh điều khiển chiếc xe chạy như bay trên đường ray, đi xuyên qua các đường hầm dưới lòng đất của ngân hàng để đến các hầm khác nhau. Cảm giác nhanh như chớp thật sự rất thú vị, nhưng Harry biết rõ hầm ngầm nhà Weasley là cái bộ dáng gì, điều này khiến cậu vui vẻ không nổi.
Vì khi đến hầm của nhà Weasley bên trong chỉ có một đống nhỏ sickles và chỉ có một đồng vàng galleon. Bà Weasley sờ sờ các góc hầm, cuối cùng đem tất cả tiền xu bỏ vào trong túi của bà.
Và khi tới hầm của mình, Harry cảm giác vô cùng xấu hổ. Cậu cố gắng không cho người khác nhìn thấy, vội vàng nhét mấy cái tiền xu vào trong ví da của mình.
Lúc đi ra khỏi hầm, dường như cả người Harry đều đổ mồ hôi.
Ron vỗ vỗ bờ vai của cậu, "Anh bạn, đừng để ý như vậy, nghĩ tới sau này đi, nhà Weasley sẽ có rất nhiều tiền."
Bọn họ chia tay nhau ở bậc thang đá cẩm thạch ngoài cửa ngân hàng.
Percy muốn mua một cây bút lông chim mới, Fred và George nhìn thấy bạn học cùng lớp của mình là Lee Jordan. Bà Weasley thì dẫn Ginny đến một cửa hàng bán áo choàng cũ. Ông Weasley thì kiên trì muốn dẫn một nhà Granger đi uống một ly ở quán Cái Vạc Lủng.
"Một giờ sau tất cả sẽ tập hợp tại tiệm sách Flourish and Blotts, và sẽ mua sách giáo khoa mới cho các con." Bà Weasley vừa dặn dò, vừa dẫn Ginny rời đi.
"Không được đi đến chỗ nguy hiểm!" Bà hét to lên về phía bóng dáng của cặp song sinh.
HẾT CHƯƠNG 41
BETA: ELLEN
---
Người hoàn mỹ luôn tạo áp lực rất lớn cho người khác, cho nên Harry rất vui khi chịu đựng một ít khuyết điểm của Draco —— ví dụ như tư thế ngủ.
Bởi vì căn phòng thuê nhỏ hẹp chỉ có để một cái giường nên Harry và Draco mỗi người đều có một chiếc chăn lông thủ công tinh xảo từ gia tinh nhà Malfoy, nhưng mỗi ngày khi Draco rời giường đều có chui ra từ trong chăn của mình và chui vào trong chăn của Harry. Rất nhiều lần Harry bị ép té xuống giường —— thậm chí có một lần Harry thức dậy vào nửa đêm và thấy Draco đang nhai tóc của hắn......
Draco xin lỗi và nói hắn mơ thấy rất lâu trước kia khi hắn một lần đang ở trong nạn đói lớn......
Tuy rằng tính tình của Draco rất tốt, nhưng nếu không làm theo chuyện mà hắn muốn làm hoặc không có thực hiện được, hắn liền sẽ tức giận.
Có đôi khi tức giận sắc mặt của hắn chỉ âm trầm, liên tục vài ngày im lặng khiến cho người khác không thoải mái, có đôi khi hắn tức giận giống như một cơn giông bão, sau khi phát tiết xong, thì sẽ trời quang mây tạnh.
Nhưng Draco chưa bao giờ tức giận với Harry —— Harry phát hiện ra những điều này đều là do thấy cách ở chung của hắn và Dobby.
Harry cảm thấy cậu có thể hiểu được Draco —— ở một ngàn năm trước vốn dĩ không có người nào nói chủ nghĩa nhân quyền. Mối quan hệ giữa quý tộc và gia tinh nuôi trong nhà, trăm ngàn năm nay đều là mối quan hệ chủ tớ.
Hàng ngàn năm sau Draco lại xuất thân trong một gia đình quý tộc lâu đời...... Cho nên đối xử với gia tinh nuôi trong nhà, có lẽ không thể khách khí giống như Harry vậy.
Có lẽ bởi vì có sự hiện diện của Draco, Dobby không hề quấn lấy Harry, mặc dù nó thường xuyên nhìn chằm chằm Harry bằng ánh mắt đau thương và tôn kính, khiến Harry khóc không ra nước mắt.
Có một lần khi Harry đi ra ngoài, cậu tình cờ nhìn thấy Dobby đang làm cơm trưa.
Trông nó rất cần cù chăm chỉ, cơ thể khô quắt và gầy guộc giống như một đứa trẻ suy dinh dưỡng, nó rất bận rộn.
Điều này khiến Harry cảm thấy rất khó chịu, "Này, Dobby, ngươi có khỏe không?"
Dobby nhìn thấy Harry, phấn khích hét lên một tiếng, "A, Harry Potter! Thưa cậu, Dobby có thể giúp gì cho cậu sao?"
Harry không được tự nhiên vẫy vẫy tay, "Không, không có, tôi không chuyện gì cần ngươi làm giúp......" Cậu do dự trong chốc lát, "Chuyện ngươi tới tìm tôi...... Ý của tôi là, Draco có biết không?"
"A, không, thưa cậu, bọn họ không biết...... Tiểu chủ nhân cũng không biết...... Bởi vì tới gặp cậu, Dobby phải tự trừng phạt mình nghiêm khắc nhất......" Dobby lo lắng nhìn trên lầu nơi Draco đang ở. "Dobby đem lỗ tai của mình nhét vào cửa của lò nướng......"
Harry cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy bộ dạng vô cùng đáng thương kia. "Nếu ngươi đem lỗ tai nhét vào cửa lò nướng, bọn họ sẽ không phát hiện ra sao?"
Chẳng lẽ Draco cũng không phát hiện ra? Hắn tốt bụng và chính nghĩa như vậy, chẳng lẽ hắn sẽ không ngăn cản sao?
"Dobby đoán là không, thưa cậu. Dobby luôn tự trừng phạt bản thân vì một ít việc gì đó, thưa cậu. Bọn họ bảo Dobby làm như vậy, thưa cậu. Có đôi khi bọn họ nhắc nhở Dobby phải tự trừng phạt mình nhiều hơn." Đôi mắt xanh lục của Dobby lóe lên ánh sáng "Nhưng thưa cậu, tiểu chủ nhân Draco rất tốt bụng. Cậu ấy là một Phù thủy tốt."
Harry mỉm cười, "Vậy thì, tôi có thể giúp cái gì cho ngươi không?"
Dobby chớp chớp đôi mắt xanh lục nhìn Harry, bỗng nhiên đôi mắt đó rưng rưng nước mắt, nó cảm động khóc lớn ô ô.
Harry căng thẳng nói, "Nhỏ giọng lại, Dobby. Nếu Draco nghe thấy thì không tốt lắm......"
"Harry Potter hỏi cậu có thể giúp gì cho Dobby không."Dobby nức nở nói, "Dobby đã sớm nghe nói về sự vĩ đại của cậu, thưa cậu, nhưng lòng tốt của cậu, còn tốt hơn những gì mà Dobby đã biết......"
Harry quay trở lại phòng với tâm trạng nặng nề, Draco đang ở đọc một lá thư, hắn mỉm cười khi nhìn thấy Harry, "Trường học gửi thư tới."
Harry thấy hắn cầm một tấm da dê màu vàng với chữ có màu xanh lá cây.
"Mình rất vui vì phép thuật tự định vị của Hogwarts vẫn còn rất hiệu quả." Draco vui vẻ khi nhìn địa chỉ trên lá thư của Harry.
Harry thở dài khi nghĩ đến sách giáo khoa năm thứ hai, trong lúc nhất thời không có người nào lên tiếng, mọi người tự xem thư của mình.
Thư của Harry cho biết cậu vẫn đi tàu tốc hành Hogwarts từ nhà ga Ngã Tư Vua vào ngày 1 tháng 9.
Trong bức thư cũng liệt kê danh sách những cuốn sách mới mà cậu sẽ sử dụng trong năm nay.
Sinh viên năm thứ hai nên đọc:
《 Sách thần chú căn bản, lớp 2 》, Miranda Goshawk.
《 Giải lao với nữ thần báo tử 》, Gilderoy Lockhart.
《 Lang thang với ma xó 》, Gilderoy Lockhart.
《 Nghỉ lễ với phù thủy 》, Gilderoy Lockhart.
《 Ngao du với quỷ khổng lồ 》, Gilderoy Lockhart.
《 Lang thang với Ma cà rồng 》, Gilderoy Lockhart.
《 Lang thang với người sói 》, Gilderoy Lockhart.
《 Một năm với người tuyết quạu quọ 》, Gilderoy Lockhart.
Draco cau mày đọc xong, có chút khó tin, "Đây là loại sách giáo khoa gì vậy? Một năm phải học nhiều sách như vậy sao? Nhìn qua chúng không giống như sách giáo khoa, mà là giống như tiểu thuyết vậy."
"Đó là sách giáo khoa cho môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Giáo sư lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám năm nay của chúng ta chính là tác giả của mấy thứ đó." Harry nói vẻ mặt đau khổ, "Mình không muốn lãng phí tiền để mua mấy thứ rác rưởi này."
Hơn nữa nhà Ron vốn dĩ không giàu có gì nhưng họ phải chi mạnh tay vào những thứ không hề cần thiết.
Ron biết rõ điều đó là lãng phí, nhưng cậu ấy lại không thể ngăn cản.
Bởi vì!! Điều!! Này!! Là!! Thứ!!!! Cần!! Thiết!! Cho!! Lớp!! Học!! Chết!! Tiệt!! Đó!!
Cách đây không lâu, Harry đã sử dụng Hedwig để gửi thư cho Ron và hỏi cậu ấy định làm gì, và Harry cũng đã nói với Hermione rằng hiện tại cậu đang ở quán Cái Vạc Lủng, và hỏi Hermione có muốn đi mua sách giáo khoa cho năm học mới cùng với Ron không.
Harry phàn nàn với Draco về giáo sư mới bảnh bao như thế nào rồi lại cùi bắp ra sao, hơn nữa còn hư vinh và thích làm ra vẻ, tự cho là đúng. Cậu bày tỏ sự lo lắng của mình về điều kiện kinh tế của gia đình Ron.
Draco phát ngốc giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Đúng lúc này Hedwig bay vào, mang theo hồi âm của Hermione và Ron.
Ron tràn ngập oán khí tức giận mắng Lockhart, cậu ta nghẹn khuất nói rằng không có cách nào để tiết kiệm một bút tiền vô nghĩa kia.
Hermione hỏi cậu có khỏe không, cũng nói cha mẹ cô nàng sẽ đưa cô nàng đi mua sắm sách vào thứ tư tuần tới.
Draco tỏ vẻ hắn không có vấn đề gì, vì vậy chúng ta sẽ đi mua sắm vào thứ tư tuần tới.
Harry ném mình xuống giường, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh như được gột rửa, ánh nắng tươi sáng, không khí trong lành, cả thế giới đều sáng ngời, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên chiếc khăn trải giường màu trắng, và cảm giác mềm mại kia, xúc cảm rất tốt của chiếc chăn lông làm bằng thủ công.
Một thế giới thật tốt đẹp.
Harry vươn tay muốn bắt lấy tia nắng mặt trời, cậu thở dài, "Nháy mắt mà năm thứ hai sắp khai giảng rồi...... Kỳ nghỉ hè này là kỳ nghỉ vui vẻ nhất của mình."
Harry nghĩ tới cái mật thất lạnh lẽo và tăm tối trong lâu đài Hogwarts, con xà quái kia có đôi mắt lớn màu vàng giống như bóng đèn vậy —— chỉ cần nhìn vào mắt nó sẽ khiến người ta chết ngay lập tức, nếu nhìn gián tiếp thì sẽ bị hóa đá.
Nó to lớn và hung ác, thân hình to lớn và rất dài kia khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi ——
Harry ghét rắn, cậu tình nguyện vật lộn với một con quái vật khổng lồ, cậu cũng không muốn đi đối mặt với xà quái lần thứ hai......
Chẳng lẽ bởi vì cuốn sổ nhật ký không đủ sức khiêu chiến, cho nên Merlin mới làm ra một con quái xà để tăng thêm độ khó?
Harry rêи ɾỉ một tiếng. Cậu rêи ɾỉ nắm chặt chiếc chăn lông quý báu, "Mình không muốn đi học ——"
Draco sờ đầu an ủi, "Ngoan nào ngoan nào......"
Tới thứ tư tuần sau, Dobby đánh thức bọn họ lúc tám giờ —— Draco có chút tức giận khi rời giường. Vừa mới thức dậy nên tâm tình rất tệ. Lúc này Dobby và Harry sẽ không đi quấy rầy hắn, để hắn ngồi phát ngốc trên giường một lúc thì tốt rồi.
"Ngày hôm qua Lucius đã viết thư cho mình, muốn mình đến tiệm kem và đợi mẹ đến tìm mình. Hôm nay mình không thể đi cùng với cậu rồi." Sau khi Draco rửa mặt xong bước ra khỏi phòng tắm và nói xin lỗi với Harry.
Harry đang thay quần áo, "À, không sao đâu. Mình và Ron, Hermione hẹn 9 giờ gặp nhau ở Gringotts."
Cậu muốn nhanh chóng rút tiền ra trước khi Ron tới —— hầm tiền nhà Ron luôn làm Harry cảm thấy bối rối.
Draco hôn lên trán của Harry, "Hôm nay tiệm sách Flourish and Blotts có hoạt động rút thăm trúng thưởng. Chỉ cần mua một bộ sách của Lockhart là có thể tham gia. Cậu có thể chơi thử cùng với Ron. Tạm biệt, Harry, hẹn gặp cậu tối nay."
"Tạm biệt."
Draco đi rồi, Harry mặc xong quần áo và soi gương, bỗng nhiên hơi sững sờ —— trước kia cậu thường xuyên mặc lại quần áo cũ mà Dudley không mặc vừa nữa. Sau này khi đi làm, cậu cũng rất ít khi chú ý đến việc ăn mặc. Ginny mua gì thì cậu sẽ mặc cái đó.
Nhắc mới nhớ, cậu giống như không có vài bộ quần áo vừa thể diện và vừa người.
Harry mặc chiếc áo choàng mới mua —— chất liệu của chiếc áo choàng này là sa tanh, khi di chuyển nó phát ra ánh sáng nhu hòa giống như sóng nước lập lòe. Nói về điều này, khi ở cùng với Draco, thì nó chẳng là gì, nhưng nếu mặc nó đi gặp Ron, thì cậu luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Harry vội vàng lôi bộ quần áo cũ của mình ra mặc —— Dobby đã chỉnh sửa nó lại một chút, và giặt rất sạch sẽ.
Sau khi tất cả mọi thứ đều ổn thỏa, đồng hồ đã chỉ 8 giờ 40, Harry vội vàng rời đi.
Đi vào Hẻm Xéo, dưới ánh nắng chói chang, từ đằng xa Harry nhìn thấy một tòa nhà bằng đá cẩm trắng quen thuộc: Ngân hàng Gringotts.
"Harry! Harry! Mình ở chỗ này!"
Harry vừa ngẩng đầu, thì thấy Hermione đang đứng trên bậc thềm màu trắng của Gringotts.
Cô nàng chạy xuống đón cậu, mái tóc dài màu nâu xõa tung bay ở phía sau lưng.
"Cậu mới đổi mắt kính mới sao? A, cậu nhìn thấy Ron chưa? Tại sao cậu ấy còn chưa tới nữa?"
"Cậu không cần tìm lâu đâu." Harry thở dài, cậu không kịp đi trước lấy tiền rồi. "Cậu nhìn đi."
Hermione nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng nhìn thấy gia đình tóc đỏ nhà Weasley.
"Harry," Ron vui mừng hét lên, "Đã lâu không gặp!"
Ron nhìn thấy Hermione, và cười toe toét, "A, hy vọng mình không có đến trễ."
Hermione mỉm cười và nói, "Cũng sắp rồi."
Bà Weasley nhìn Harry một cách từ ái, "Xin chào, Harry, kỳ nghỉ hè của con như thế nào?"
"Rất tốt, cảm ơn bà Weasley." Harry mỉm cười trả lời.
Bọn họ cùng nhau bước lên bậc thang của ngân hàng Gringotts, một con yêu tinh nhỏ cúi đầu chào bọn họ và dẫn họ vào ngân hàng.
Sự chú ý của ông Weasley bị đời đi ngay lập tức, bởi vì ông nhìn thấy cha mẹ của Hermione đang lúng túng đứng ở quầy trong đại sảnh bằng đá cẩm thạch, chờ Hermione giới thiệu bọn họ.
"A, hai người là Muggle!" Ông Weasley vui vẻ nói, "Chúng ta nhất định phải uống một ly với nhau! Trong tay ngài đang cầm cái gì vậy? A, hai người muốn đổi tiền Muggle đúng không? Molly, nhìn xem!" Ông hào hứng chỉ vào tờ mười bảng Anh trên tay ông Granger.
Nhưng vợ chồng nhà Granger rõ ràng không có quen với sự nhiệt tình như vậy.
"Hẹn lát nữa gặp lại ở đây." Ron nói với Hermione.
Một nhà Weasley và Harry được một yêu tinh khác dẫn đi, đi đến hầm vàng của bọn họ.
Con tiểu yêu tinh điều khiển chiếc xe chạy như bay trên đường ray, đi xuyên qua các đường hầm dưới lòng đất của ngân hàng để đến các hầm khác nhau. Cảm giác nhanh như chớp thật sự rất thú vị, nhưng Harry biết rõ hầm ngầm nhà Weasley là cái bộ dáng gì, điều này khiến cậu vui vẻ không nổi.
Vì khi đến hầm của nhà Weasley bên trong chỉ có một đống nhỏ sickles và chỉ có một đồng vàng galleon. Bà Weasley sờ sờ các góc hầm, cuối cùng đem tất cả tiền xu bỏ vào trong túi của bà.
Và khi tới hầm của mình, Harry cảm giác vô cùng xấu hổ. Cậu cố gắng không cho người khác nhìn thấy, vội vàng nhét mấy cái tiền xu vào trong ví da của mình.
Lúc đi ra khỏi hầm, dường như cả người Harry đều đổ mồ hôi.
Ron vỗ vỗ bờ vai của cậu, "Anh bạn, đừng để ý như vậy, nghĩ tới sau này đi, nhà Weasley sẽ có rất nhiều tiền."
Bọn họ chia tay nhau ở bậc thang đá cẩm thạch ngoài cửa ngân hàng.
Percy muốn mua một cây bút lông chim mới, Fred và George nhìn thấy bạn học cùng lớp của mình là Lee Jordan. Bà Weasley thì dẫn Ginny đến một cửa hàng bán áo choàng cũ. Ông Weasley thì kiên trì muốn dẫn một nhà Granger đi uống một ly ở quán Cái Vạc Lủng.
"Một giờ sau tất cả sẽ tập hợp tại tiệm sách Flourish and Blotts, và sẽ mua sách giáo khoa mới cho các con." Bà Weasley vừa dặn dò, vừa dẫn Ginny rời đi.
"Không được đi đến chỗ nguy hiểm!" Bà hét to lên về phía bóng dáng của cặp song sinh.
HẾT CHƯƠNG 41
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất