Sư Đệ Luôn Có Thể Tìm Được Ta

Chương 37

Trước Sau
Edit: Tiểu Vũ

Quý Dương tìm thân thể ca ca của thiếu nữ, mất thêm mấy ngày tìm chân. Còn một cánh tay làm cách nào cũng không tìm được. Hắn chỉ có tiếp tục đào thi hài.

Thiếu nữ vẫn luôn nói chuyện trong thân thể hắn.

"Cánh tay này là tay trái của thân thể kia, cánh tay còn lại là của cái bên cạnh tay phải ngươi, ôi trời, là cái sát bên cạnh kia cơ! Ngươi ngốc chết đi được!" Thiếu nữ bực bội hô lên.

Sau khi Quý Dương phân chia xương tay xong, biểu tình nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc ngươi làm cách nào nhìn ra tay này và thân thể này là của cùng một ma? Khi còn sống nhận ra được thì không lạ, đều hóa thành xương rồi sao vẫn biết được?"

"Có thể nhìn ra thì nhìn ra thôi, cái này không phải nhìn ra rất rõ ràng sao. Ta còn dùng mắt ngươi để nhìn, vì sao ta nhìn ra mà ngươi không nhìn ra?" Thiếu nữ phản bác hắn.

Quý Dương bị nói đến lơ mơ, này là cái gì với cái gì cơ. Hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề. Thiếu nữ có thể dùng mắt hắn, vì sao hắn không thể cùng chung cảm xúc với thiếu nữ.

Không đúng. Thực ra hắn đã có thể cảm nhận được tâm tình của thiếu nữ. Có thể là một chuyện tốt, cũng có thể là chuyện xấu. Chuyện tốt là không còn chỉ một mình thiếu nữ có được cảm quan của hắn, chuyện xấu là.. điều này có thể đại biểu cho việc thiếu nữ và hắn sắp dung hợp, trở thành một thể, Quý Dương của sau này sẽ không còn là Quý Dương của trước kia, mà là ma.

Hơn nữa nàng nói nếu không tìm được thân thể nàng sẽ lấy thân thể của hắn, nhưng lại không nói đến bao giờ thì kết thúc. Thiếu nữ và hắn chơi một màn trò chơi này, có lẽ từ lúc bắt đầu đã đoạt lấy thân thể hắn.

"Hì hì hì, sao ca ca dừng lại?"

Chuông cảnh báo trong lòng Quý DƯơng đột nhiên vang lớn: "Ngươi biết ta đang nghĩ gì?"

"Đương nhiên, ta là tâm ma của ngươi mà ca ca. Ta còn biết tiểu Quỳ Nhi và sư huynh! Ca ca bọn họ là ai, là ai chứ, vì sao trong lòng ngươi lại nhớ tới bọn họ vậy!" Giọng của thiếu nữ càng lúc càng lớn, giống như rít lên bên tai hắn.

Quý Dương nhíu chặt mi tâm, trong đầu hắn lóe lên mấy mạch suy nghĩ hỗn loạn, cuối cùng hắn mím môi thành một đường thẳng.

"Muốn thân thể của ta, trình độ như này còn kém xa." Quý Dương cười nhạo nói.

"Nhưng ca ca à, nếu ngươi muốn sức mạnh của ta, thì phải tiếp thu ta, cảm nhận ta. Đến lúc đó, ngươi có thể phân rõ được bản thân và ta sao?"

Quý Dương lấy ra từ trong lòng một cây chủy thủ. Đây là đồ vật duy nhất mà vị sư huynh cứng rắn lạnh lùng kia để lại bên người hắn.

Hắn cười lạnh nói: "Nó sẽ nói cho ngươi. Nếu ngày nào đó ta thật sự không phân rõ được, chủ nhân cây đao này sẽ cho ta nhìn thấy máu."

Thiếu nữ trầm mặc hồi lâu lại cười hi hi nói: "Không sao, thời gian của chúng ta còn dài mà hi hi hi."

"Không, ta sẽ không hao phí quá nhiều thời gian ở nơi này." Quý Dương nói như chém đinh chặt sắt.

"Ca ca ngươi thật sự là một người kỳ quái mà. Ngươi rất bức thiết với sức mạnh, nhưng lại không có hứng thú với nhẫn của ca ta." Thiếu nữ lại nhắc đến nhẫn, ngữ khí có chút tiếc nuối và khó hiểu.

Quý Dương bốc lên một khối xương đùi, không để ý chút nào nói: "Làm sao, nhẫn của ca ngươi có thể làm người khác khuất phục? Người người đều phát điên muốn cướp?"

"Đoán đúng rồi!" Thiếu nữ hưng phấn hô lên.

"Ca ta nói rồi, nam nhi có tâm huyết, dũng khí đều nên tranh đoạt chiếc nhẫn này! Nó đại biểu cho dã tâm và mạnh mẽ, nó là quyền lực tối cao! Ca ca rõ ràng ngươi cấp bách muốn sức mạnh như vậy, vì sao không có cảm giác với nhẫn của ca ta vậy, ta còn mong đợi ngươi đeo nhẫn lên đó!"

"Vậy khiến ngươi thất vọng rồi. Đeo lên thì như thế nào?" Quý Dương thuận theo nàng lên tiếng hỏi.

"Đeo rồi chính là vương của chúng ta. Ca ca, hàng ngàn hàng vạn ma cho ngươi sai sử!"

"Ma các ngươi đều chết cả ngàn vạn năm rồi, sai sử một đám xương trắng? Nếu có thể sử dụng, hiện tại ta sẽ tháo nhẫn xuống, bảo bọn họ tự tìm thân thể của mình, vậy ta không cần đào bới nữa." Quý Dương trào phúng nói.

Thiếu nữ im lặng.

Quý Dương hừ lạnh một tiếng. Dựa theo cách nói trước kia của thiếu nữ, ma đều trở thành tâm ma của người đào nguyên. Nơi này ngoại trừ hắn và thiếu nữ là hai người có linh hồn, những người khác sợ rằng đều là các xác bị vứt bỏ ngàn năm mà thôi.

Thiếu nữ im lặng không bao lâu, một lúc sau lại âm u lên tiếng: "Ca ca, ngươi đào hố làm gì?"

"Những thân thể này tìm đủ rồi không có đất để xếp nữa, chôn thôi."

Quý Dương đào rất nhiều hố xung quanh, đặt từng bộ từng bộ thân thể khác nhau đã tìm đủ chân và cánh tay vào trong hố.



"Tại sao không đào một cái hố to thả chung vào?"

"Ta vất vả lắm mới tìm đủ, chất đống như vậy, chẳng phải lại phí công sao." Quý Dương vừa hì hục đào hố vừa trả lời.

"Vậy cái đống trước mặt này sao không xếp từng cái vào hố?"

Quý Dương liếc mắt nhìn, vừa nhìn đã biết là thi thể quái vật. Những cái hắn phân chia đều là cùng loại với xương người.

Hắn tức giận nói: "Mặc dù ngươi nói đều là ma, nhưng những cái kia vừa nhìn đã biết không phải người, còn những cái này nhìn là biết xương người mà. Trong đại chiến người và ma, có lẽ cũng có người bỏ mình, hơn nữa cũng không biết ma các ngươi là tình huống gì. Nể tình bọn họ có hình người, ta thuận tiện chôn cất cho bọn họ."

Quý Dương dừng một chút: "Ngươi sẽ không phải là linh hồn bên trong một tiểu quái vật chứ?" Hắn nói xong lại lắc đầu phủ định: "Ca ngươi không phải, chắc ngươi cũng là người."

"Không cách nào luyện hóa thành hình người đều là ma vật cấp thấp. Ta có một bộ thân thể rất đẹp đấy! Ca ca ngươi sẽ thích!" Thiếu nữ cười nói.

Quý Dương không nói gì, trong lòng hắn lúc này đang suy nghĩ cái khác.

Thời gian từng ngày trôi qua. Quý Dương đã mất cảm giác với dòng chảy thời gian.

Hắc lâm vẫn tĩnh lặng như cũ, ngoại trừ bản thân, bên cạnh không có một ai hít thở. Mỗi ngày hắn đều làm bạn với đống thi hài đã chết ngàn vạn năm, âm thanh duy nhất là của một ma linh đến từ ngàn vạn năm trước kể ra ngàn vạn chuyện xưa. Lâu dần, Quý Dương cũng sắp hoài nghi có phải bản thân còn sống hay không.

Hắn lấy chủy thủ từ trong ngực ra, trong lòng dâng lên tư vị phức tạp, rất nhanh liền làm phai nhạt đi mê mang trong lòng.

Quả thật giống như lời thiếu nữ nói, ảnh hưởng của thiếu nữ đối với hắn càng ngày càng sâu.

Hắn đã có thể nhìn được trong xương cốt có màu sắc không giống nhau, dần dần hắn cũng không cần thiếu nữ nhắc nhở cái tay nào thuộc về thân thể nào nữa.

Hắn nhìn thi hài chất thành đống, các loại màu sắc trước mắt hỗn loạn, không biết thân thể thiếu nữ là bộ nào.

Mà trong lòng hắn có một cảm giác thê lương, không cam lòng, oán hận và tịch mịch không nói ra được xông vào tim.

Quý Dương biết thứ đó không thuộc về hắn, dần dà, hắn lại cảm thấy là của hắn.

Hắn đào vô số hố quanh thân, trong hố lấp đầy vô số xương trắng, hắn gần như không ngủ mà tìm kiếm một bộ thi thể có thể có mà cũng có thể không.

Không biết có phải bởi vì hai người đều có thể nhận ra cách nhìn của đối phương hay không, thiếu nữ dần dần cũng không nói gì nữa. Toàn bộ rừng rậm tĩnh mịch chỉ có âm thanh hắn đào bới thi hài.

Nếu có người tiến vào, nhìn thấy một màn này, sợ là bị dọa đến lăn lộn liên tục cách xa hắn. Biểu tình trên mặt hắn càng ngày càng hờ hững, về sau giống như mất đi cảm xúc. Thỉnh thoảng nằm xuống, nghịch chủy thủ, trong mắt mới có một tia tình cảm.

Mãi đến một năm sau, Quý Dương đào được một cái tay, trong tay nắm một thanh kiếm.

Hắn nhìn cái tay này, quay đầu nhìn một chút.

"Ca của ta." Thiếu nữ nói.

Biết rồi." Quý Dương cầm tay qua, đặt xuống, bộ thân thể này rốt cuộc cũng tìm đủ.

Lúc hắn thờ ơ đang muốn quay đầu tiếp tục đào thi thể còn thừa lại không nhiều, hắn dừng tay.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía xương trắng kia cầm một thanh kiếm.

Hắn muốn lấy kiếm ra, lại không có cách nào tách được kiếm khỏi tay. Hắn cứ nhìn kiếm gắn liền với xương trắng như vậy, càng nhìn, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.

Thanh kiếm này có chút sắc thái. Màu sắc na ná với đám hài cốt lại có chút không giống.

"Ca ca có phát hiện." Ngữ khí thiếu nữ có hơi quái dị.

"Thanh kiếm này có hài cốt." Cuối cùng Quý Dương đưa ra kết luận.

"Ca ca đoán xem là ai?"

Không giống với tâm tình chập chờn lúc ban đầu phát hiện được hài cốt của ca ca thiếu nữ, từ khi bắt đầu phát hiện cái tay này, thiếu nữ đã bình tĩnh dị thường. Giống như đã sớm biết, giống như tâm tình kích động đã chết lặng theo thời gian một năm, lại tịch mịch lần nữa.



Nhưng trong lòng Quý Dương đột nhiên tuôn ra một luồng phấn khích, giống như đang kêu lên, không thể chờ đợi được nữa muốn ra ngoài!

"Đoán đi đoán đi mau đoán đi!" Thiếu nữ kích động nói.

Trong đầu Quý Dương lóe lên một ý nghĩ, hắn nói: "Là ngươi?!"

"Đoán đúng rồi."

Tiếng nói vừa dứt, dường như bị người khác bóp cổ, âm thanh cứ vậy biến mất.

Tĩnh lặng, yên tĩnh một cách chết chóc.

"Ngươi..."

Một lúc sau, vẫn vắng lặng như cũ. Quý Dương cầm lấy kiếm, trong lòng có một cảm giác, hắn không nghĩ nhiều rút kiếm ra.

"Keng" một tiếng, vậy mà kiếm vẫn hoàn hảo như mới!

Quý Dương đột nhiên ôm ngực, không biết làm sao dường như có thứ gì đó muốn đi ra từ trong thân thể.

Thân thể giống như bị kéo xé không ngừng, sau đó linh hồn ở sâu bên trong vang lên một trận than khóc.

Hắn nổi lên gân xanh, hét lên một tiếng, chậm rãi quỳ trên đất.

Không biết qua bao lâu, hắn tỉnh lại.

Xảy ra chuyện gì? Sao nàng ta không lên tiếng, giống như đã chạy ra từ trong thân thể hắn vậy.

Hắn thở hắt ra một hơi, sau khi trước mắt dần dần rõ ràng, nhìn thấy đôi chân ngọc để trần mềm mại như của thiếu nữ ở trước mặt.

Quý Dương bỗng ngẩng đầu nhìn.

Một thân tóc đen như thác nước, hai mắt đỏ thẫm, một thiếu nữ xinh đẹp.

Quý Dương sửng sốt một chút, xoay người.

Cả người không che đậy.

Quý Dương cởi áo ngoài ném về phía sau.

Tiếng cười thiếu nữ như chuông bạc vang lên bên tai hắn, thiếu nữ mở to đôi mắt vô tội, nói bên tai Quý Dương: "Ca ca, thân thể ta có đẹp không, ca ca hài lòng không?"

Quý Dương quay đầu lại nhìn nàng: "Ta tìm được thân thể ngươi rồi."

Thiếu nữ xòe tay bất đắc dĩ nói: "Thân thể ta sớm đã không còn. Trước khi khai chiến, bị ca ta hòa vào trong kiếm rồi."

Quý Dương nhíu mày.

"Đừng nhìn ta như thế mà. Kiếm được cho thêm máu xương của huyết thống chí thân, càng lợi hại đó. Chỉ là vẫn không địch lại loài người đáng sợ kia." Thiếu nữ nói giống như đang kể một chuyện không liên quan đến mình.

Cho dù thiếu nữ đã đi ra từ trong thân thể hắn, nhưng hắn ngay lập tức vẫn cảm nhận được tâm tình của thiếu nữ.

Trong lòng nàng có oán khí thâm trầm.

"Cho nên, thật ra ta rất muốn ra ngoài xem thử, xem xem thế giới của loài người sau khi đã diệt sạch chúng ta. Ca ca, ta nói lời giữ lời, ngươi muốn sức mạnh của ta, ta có thể cho ngươi, chỉ là xem ngươi có chịu được không thôi."

"Mà thôi, ta nói thật vậy, nếu ngươi thật sự tẩu hỏa nhập ma mất đi lý trí trở thành ma, vậy chúng ta đều không thể ra được."

"Ma không thể ra khỏi Hắc lâm. Chỉ có ma nhân mới có thể."

"Không cần nhiều lời." Quý Dương cuối cùng cũng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau