Chương 12
Ngụy Vô Tiện quả thực không thể tin được, kiểu người mười ngón tay không dính nước dương xuân như Lam Vong Cơ lại còn có thể xuống bếp nấu cơm. Người như y chẳng phải nên giống như một vị thiếu gia, mỗi ngày ngồi ở trên sảnh đường, phía dưới có một đám người hầu hạ, cơm bưng nước rót sao? Hắn thậm chí còn nghĩ rằng người này chắc cũng như trích tiên, uống sương mai sống qua ngày. Thỉnh thoảng trước mặt hắn, y cũng có thất thố vài lần, nhưng thời gian còn lại hầu như đều giống tiên nhân trên trời.
Thấy Lam Vong Cơ nghe Ngụy Vô Tiện hỏi xong thì đột nhiên quay mặt đi nơi khác, không dám nhìn hắn nữa. Thấy y mất tự nhiên như vậy, Ngụy Vô Tiện không thể không tin rằng mấy món ăn vừa rồi là do vị Hàm Quang Quân cao cao tại thượng này đích thân xuống bếp nổi lửa xào nấu, chứ không phải là tùy tiện mua cơm từ vị trù sư trong tửu lầu nào đó trong thành.
Sự cảm động cùng thỏa mãn cực lớn dâng lên từ tận đáy lòng, Ngụy Vô Tiện bưng bình canh kia lên, húp hai ngụm liền nuốt xuống gần một nửa, tấm tắc khen: "Ngon quá."
Lam Vong Cơ sửng sốt một chút, thấy tình hình bên xem như đã Giang Trừng ổn định, y vội tiến lên lấy khăn vải lau sạch vết canh vương trên khóe môi hắn: "Chậm một chút, cẩn thận."
Lúc này đến phiên Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn cả người. Hai người cách nhau quá gần, hắn có thể nhìn rõ thấy mi tâm* trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc kia, bởi vì lo lắng cho mình mà nhíu lại tạo nên những đường vân rất nhỏ.
*mi tâm: vùng giữa hai chân mày
Đường vân kia đẹp chết đi được!!!
Đồng thời Ngụy Vô Tiện cảm thấy hình như Lam Vong Cơ khống chế tín hương của mình không được tốt cho lắm. Nếu không vì sao hắn lại có thể ngửi thấy hương hàn mai thanh u lạnh lẽo trên người Lam Vong Cơ rõ đến vậy, trong khi căn phòng này vốn đã nồng nặc tín hương gay mũi kia của Giang Trừng chứ?
"Lam Trạm." Bỗng nhiên cảm thấy có chút choáng váng, Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm: Quả không hổ là Càn Nguyên nhà mình, chưa bao giờ bị tín hương Càn Nguyên áp chế như hắn, vậy mà bây giờ lại có dấu hiệu trúng chiêu rồi. "Ngươi đem tín hương của ngươi thu lại đi. "
Lam Vong Cơ chợt khẩn trương, vội vàng đỡ lấy hắn: "Ngươi làm sao vậy? Qua phòng khác nghỉ ngơi đi, nơi này có ta."
Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy, nếu mình tiếp tục ở đây thì sẽ xảy ra chuyện mất. Sư đệ nhà mình còn đang phân hóa, không thể làm ảnh hưởng đến hắn được, vì thế không kiên trì nữa: "Được, vậy lát nữa ta sẽ quay lại sau."
Nhìn bộ dạng này của hắn, quả thật là biểu hiện của việc bị tín hương quấy nhiễu làm cho không thoải mái, Lam Vong Cơ rất là lo lắng, nhịn không được nói: "Hay là ngươi đi tìm Giang cô nương trước, để nàng tìm đại phu giúp ngươi xem mạch. Không thể cậy mạnh. "
"Không nghiêm trọng như vậy đâu. Trước mặt ngươi, ta cần gì cậy mạnh với không cậy mạnh chứ?" Ngụy Vô Tiện vội vàng đứng thẳng dậy, tỏ vẻ mình không sao rồi.
Ánh mắt Lam Vong Cơ dịu lại, nhưng vẫn kiên trì bắt mạch cho hắn, chắc chắn hắn không sao cả mới yên lòng thả hắn đi, sau đó ngồi ngay ngắn lại bên giường hộ pháp cho Giang Trừng.
Có Lam Vong Cơ ở đây, Giang Trừng hữu kinh vô hiểm, an toàn vượt qua thời kỳ phân hóa, ba ngày sau trở lại thành một Giang tông chủ vui vẻ nhảy nhót khắp nơi.
Tuy rằng phân hóa thành Càn Nguyên khiến hắn rất cao hứng, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của sư huynh nhà mình, Giang Trừng lại cảm thấy có chút chua xót. Cho dù trong lòng có nhiều bất mãn, không phục đến thế nào đi nữa, hắn cũng phải thừa nhận, thiên phú, tài năng của Ngụy Vô Tiện cao hơn hắn rất nhiều. Vậy mà bây giờ, mình trở thành Càn Nguyên, mà Ngụy Vô Tiện ngoài ý muốn trở thành Khôn Trạch, còn phải ủy khuất chính mình ngày ngày đối mặt với gương mặt liệt không chút thú vị nào của Lam Vong Cơ. Giang tông chủ thật cảm thấy bất bình cho vị sư huynh cùng lớn lên từ nhỏ với mình.
"Đa tạ Lam nhị công tử đã hộ pháp cho ta." Giang Trừng nói lời cảm ơn với Lam Vong Cơ, sau đó không được tự nhiên mà quay qua nói với Ngụy Vô Tiện: "Mấy ngày ta phân hóa nên không hỏi tới được, cháu trai lớn của ta không sao chứ?"
Ngụy Vô Tiện nghiêng người dựa vào Lam Vong Cơ ngủ gà ngủ gật. Trước đây vào khoảng thời gian này trong ngày, hắn luôn cảm thấy choáng váng mệt mỏi, nhưng bây giờ thì biến thành buồn ngủ rồi. Nghe vậy, hắn lười biếng giương mắt lên: "Có Lam Trạm ở đây, sao ta có chuyện gì được chứ?"
Giang Trừng vừa nghe câu này của Ngụy Vô Tiện là đã cảm thấy khó chịu rồi. Nhưng Lam Vong Cơ người ta vừa mới giúp mình hộ pháp khi phân hóa, hắn vừa nhận ân tình từ người ta, vậy nên cũng không tiện nói lời gì khó nghe: "Không có việc gì là được. Bây giờ ta cũng đã phân hóa rồi. Vậy nên chuyện của ngươi cũng không cần giấu diếm nữa, cũng tiện cho ta tìm đại phu tốt, tới giúp ngươi khám mạch, kê thuốc an thai cho đàng hoàng. "
Lam Vong Cơ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ngụy Vô Tiện lập tức bày tỏ sự phản đối: "Ngàn vạn lần đừng nha. Ta rất tốt, không cần uống thuốc an thai gì gì đâu, mấy thứ kia đắng muốn chết. Vẫn là theo chúng ta bàn bạc trước đó, trước khi Xạ nhật chi chinh kết thúc sẽ không tiết lộ ra ngoài. Nhân lực của Giang gia vẫn còn quá ít, để ngươi một mình chống đỡ thì quá vất vả rồi. Ta cho dù có mất trí nhớ thì cũng còn lương tâm mà, đương nhiên không thể để sư đệ mình lao tâm lao lực quá mức như vậy được. "
"A Tiện, đệ nghe theo A Trừng đi. Giang gia tuy rằng chỉ còn lại ba người chúng ta, nhưng cũng sẽ không vì thế mà khiến đệ hao tâm tổn sức khi mang thai như vậy đâu". Giang Yếm Ly nói.
Lam Vong Cơ do dự một lát, cũng nói: "Nếu ngươi không muốn cho người ngoài biết, ta có thể tìm một y sư đáng tin cậy đến chăm sóc riêng cho ngươi."
"Ta đã nói là không cần, ít nhất thì bây giờ vẫn chưa cần đến." Ngụy Vô Tiện cảm thấy mấy người này cứ thích chuyện bé xé ra to, dứt khoát dọa bọn họ: "Ta nói cho các ngươi hay, cho dù có tìm, ta cũng sẽ không nghe theo đâu. Làm ta bực lên rồi, coi chừng ta sẽ ôm bụng, ôm con bỏ chạy, tự mình tìm Ôn gia đánh. Dù sao một mình ta cũng dư sức một người một trận, đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ. "
"Không được!" Lam Vong Cơ lập tức lên tiếng ngăn cản.
"Ngươi dám!" Giang Trừng phùng mang trợn mắt.
Giang Yếm Ly nói: "A Tiện, không được tùy hứng như vậy. Thế này đi, bây giờ tạm thời chúng ta sẽ không tìm y sư đến nữa, nhưng đệ cũng không thể bài xích việc y sư thăm khám cho mình. Hơn nữa, một thời gian nữa, thai kỳ lớn hơn, đến lúc đó nhất định phải có y sư bên cạnh, việc này không thể thương lượng. "
Kết quả phản kháng không được như ý, Ngụy Vô Tiện bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý: "Được."
Ba người đều cảm thấy, so với chăm sóc một Giang Trừng thể chất nhạy cảm trong kỳ phân hóa, thuyết phục trấn an một người bụng mang dạ chửa nhưng cứng đầu cậy mạnh là Ngụy Vô Tiện còn mệt hơn gấp mấy lần. Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!
Sau khi nói xong, Giang tông chủ phải ra ngoài xử lý sự vụ, Giang Yếm cũng đi chăm sóc các tu sĩ bị thương, hai người trước sau lần lượt rời đi. Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng đã có thể yên chí nằm vào trong lòng Lam Vong Cơ, thỏa mãn ngủ một canh giờ.
Sau khi gặp lại Lam Vong Cơ, hắn hình như không còn choáng váng nữa, nhưng lại rất dễ buồn ngủ, cũng không biết có phải là do tác dụng trấn an của tín hương Càn Nguyên hay không. Hắn biết, với thể chất của mình, dù không ngủ mấy ngày cũng không thành vấn đề. Thứ tín hương này thật là thần kỳ, nếu không phải bây giờ phải dựa vào oán khí để đánh Ôn thị, Ngụy Vô Tiện rất có thể sẽ chuyển sang nghiên cứu, phát huy tiềm năng của tín hương không chừng.
Sau khi dựa vào trong lòng Lam Vong Cơ uể oải ăn xong bữa tối, Ngụy Vô Tiện mới thỏa mãn buông tha Càn Nguyên nhà mình, tiếp tục đi nghiên cứu oán khí của hắn. Hai lần trước khi hắn vận dụng oán khí để khống chế hung thi, lệ quỷ đều có dấu hiệu mất khống chế, đây cũng không phải chuyện tốt. Oán khí quả thật rất khó để điều khiển theo ý mình, nhưng hắn sẽ không vì bản thân đang mang thai mà hạ thấp yêu cầu. Nếu tranh thủ trong thời gian này thuần thục được khả năng điều khiển oán khí, vậy sau khi "dỡ hàng", trong bụng không còn đứa nhỏ nữa, hắn sẽ có thể tung toàn lực, nhanh chóng đem đám Ôn gia kia giải quyết nhanh gọn, sau đó...
Sau đó... phải theo Lam Trạm về Lam gia nhỉ?
Tuy rằng không còn nhớ gì, nhưng khi Ngụy Vô Tiện nghĩ đến phải về Vân Thâm Bất Tri Xứ, không hiểu sao lại rùng mình ớn lạnh khắp người. Xem ra trước đây mình đã từng ở Lam gia một thời gian, hơn nữa tuyệt đối không phải là ký ức vui vẻ gì, bằng không sao vừa nghĩ đến Lam gia, thân thể sao lại có phản ứng lớn đến vậy chứ?
"Cảm lạnh rồi sao?" Lam Vong Cơ vẫn luôn để ý đến động tĩnh của hắn bên này. Thấy người hắn hình như vừa run lên, y liền cởi ngoại bào khoác lên người hắn: "Trời tối trở lạnh, phải lưu ý."
Ngụy Vô Tiện trong lòng cảm thấy ấm áp, kéo ngoại bào còn mang theo hương vị trên người Lam Vong Cơ quấn chặt vào người mình hơn, ngước mắt hỏi: "Lam Trạm, người nhà của ngươi... có phải đều dễ nói chuyện như ngươi không?"
(Xin phép ba giây để cười vào lời nhận xét "dễ nói chuyện" này của Tiện Tiện.)
Lam Vong Cơ cảm thấy rất xấu hổ trước lời đánh giá "dễ nó chuyện" này của Ngụy Vô Tiện. Y cũng tự biết, cái tính tình này của mình, dù thế nào cũng không thể gọi là "dễ nói chuyện" được. Mà người trong nhà mình, huynh trưởng hòa nhã dễ gần, tất nhiên là dễ nói chuyện, nhưng thúc phụ thì...
Thấy y hồi lâu cũng không trả lời câu hỏi của mình, Ngụy Vô Tiện liền nhận ra có gì đó không ổn: "Là ai vậy? Cha mẹ của ngươi sao?"
"Không phải, là thúc phụ." Lam Vong Cơ nói: "Phụ mẫu của ta đều đã qua đời, người thân nhất trong nhà là thúc phụ cùng huynh trưởng. Huynh trưởng tính tình hiền lành, thúc phụ... nghiêm túc hơn một chút. "
Nghe hắn nói đến cha mẹ, Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, cẩn thận nói: "Cái kia... xin lỗi, ta không nên nhắc tới chuyện đó. "
Lam Vong Cơ lập tức hiểu ý của hắn, khẽ lắc đầu: "Ngươi không cần nói xin lỗi với ta, đều đã qua rồi."
Ngụy Vô Tiện nhịn không được cầm lấy tay y tỏ vẻ an ủi. Tuy rằng vẻ mặt của Lam Vong Cơ vẫn không có gì thay đổi, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự thương tâm, đau buồn của đối phương khi nhắc về cha mẹ của mình, Ngụy Vô Tiện không khỏi âm thầm để ý hơn về chuyện này. Nếu Lam gia đại ca đã là người tương đối hiền lành dễ gần, đến khi quen thân rồi thì có thể hỏi y một chút xem sao.
Còn vị thúc phụ kia thì...
Ngụy Vô Tiện lúc này mới chú ý đến hai chữ "nghiêm túc" mà Lam Vong Cơ dùng để miêu tả về thúc phụ, theo phản xạ có điều kiện mà rũ mặt xuống: "Ngươi nói thúc phụ ngươi nghiêm túc? Là giống như ngươi sao?"
Lam Vong Cơ cho rằng đánh giá "nghiêm túc" này vẫn tương đối chính xác, gật gật đầu, lại chần chờ một lát, nói: "Có lẽ là nghiêm khắc hơn một chút."
Ngụy Vô Tiện thật muốn khóc không thành tiếng: "Còn nghiêm khắc hơn?"
Trong đầu hắn đột nhiên mơ mơ hồ hồ xuất hiện hình ảnh một đại thúc có chòm râu dê. Tuy ngũ quan nhìn không rõ, nhưng nhìn khí chất cổ hủ kia, vừa nhìn là biết nhất định là một lão đầu.
Chẳng lẽ đó chính là thúc phụ của Lam Vong Cơ?
Đáng sợ đến vậy à? Đến cả sư tỷ bọn họ cũng không cho hắn ký ức khắc sâu đến mức mất trí nhớ rồi mà vẫn còn ám ảnh như vậy.
Vừa nhìn là biết mình sẽ không chung sống hòa hợp nổi với nhà bọn họ rồi. Nghe nói gia quy Lam gia sâm nghiêm hà khắc, hắn về đó rồi nhất định sẽ bị phạt không ít.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình cần phải tìm hiểu trước một chút, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng: "Lam Trạm, nhà của ngươi, nếu phạm lỗi thì thường phạt như thế nào?"
Lam Vong Cơ hơi chần chừ: "Thường là phạt chép gia quy. Nặng hơn thì phạt thước, thậm chí là bị giam cầm. Trọng tội thì phạt giới tiên, tử sinh bất luận. "
Ngụy Vô Tiện càng nghe càng kinh hồn bạt xác. Giới tiên hay giam cầm gì đó hắn không quan tâm lắm, hắn cảm thấy mình cũng sẽ không phạm lỗi lớn đến vậy, nhưng mấy lỗi vụn vặt chắc chắn là không ít, bị phạt chép gia quy khẳng định là trốn không được.
"Lam Trạm, gia quy nhà ngươi có nhiều không?" Hắn thăm dò hỏi.
Lam Vong Cơ trong lòng có chút bất an ngập ngừng, nhưng vẫn thành thật nói: "Hiện tại có ba ngàn năm trăm sáu bảy điều."
Ngụy Vô Tiện: "..."
TBC
- -------------------------
Editor: Tiện Tiện mất trí nhớ, thứ đầu tiên nhớ lại chính là hình ảnh Trạm sau án thư ngồi chép sách, thứ hai chính là hình ảnh thúc phụ với chòm râu dê nghiêm khắc. Giang tông chủ thật muốn chửi thề: Quả nhiên Khôn Trạch gả đi rồi như bát nước đổ đi. Hứ!!!
Thấy Lam Vong Cơ nghe Ngụy Vô Tiện hỏi xong thì đột nhiên quay mặt đi nơi khác, không dám nhìn hắn nữa. Thấy y mất tự nhiên như vậy, Ngụy Vô Tiện không thể không tin rằng mấy món ăn vừa rồi là do vị Hàm Quang Quân cao cao tại thượng này đích thân xuống bếp nổi lửa xào nấu, chứ không phải là tùy tiện mua cơm từ vị trù sư trong tửu lầu nào đó trong thành.
Sự cảm động cùng thỏa mãn cực lớn dâng lên từ tận đáy lòng, Ngụy Vô Tiện bưng bình canh kia lên, húp hai ngụm liền nuốt xuống gần một nửa, tấm tắc khen: "Ngon quá."
Lam Vong Cơ sửng sốt một chút, thấy tình hình bên xem như đã Giang Trừng ổn định, y vội tiến lên lấy khăn vải lau sạch vết canh vương trên khóe môi hắn: "Chậm một chút, cẩn thận."
Lúc này đến phiên Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn cả người. Hai người cách nhau quá gần, hắn có thể nhìn rõ thấy mi tâm* trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc kia, bởi vì lo lắng cho mình mà nhíu lại tạo nên những đường vân rất nhỏ.
*mi tâm: vùng giữa hai chân mày
Đường vân kia đẹp chết đi được!!!
Đồng thời Ngụy Vô Tiện cảm thấy hình như Lam Vong Cơ khống chế tín hương của mình không được tốt cho lắm. Nếu không vì sao hắn lại có thể ngửi thấy hương hàn mai thanh u lạnh lẽo trên người Lam Vong Cơ rõ đến vậy, trong khi căn phòng này vốn đã nồng nặc tín hương gay mũi kia của Giang Trừng chứ?
"Lam Trạm." Bỗng nhiên cảm thấy có chút choáng váng, Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm: Quả không hổ là Càn Nguyên nhà mình, chưa bao giờ bị tín hương Càn Nguyên áp chế như hắn, vậy mà bây giờ lại có dấu hiệu trúng chiêu rồi. "Ngươi đem tín hương của ngươi thu lại đi. "
Lam Vong Cơ chợt khẩn trương, vội vàng đỡ lấy hắn: "Ngươi làm sao vậy? Qua phòng khác nghỉ ngơi đi, nơi này có ta."
Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy, nếu mình tiếp tục ở đây thì sẽ xảy ra chuyện mất. Sư đệ nhà mình còn đang phân hóa, không thể làm ảnh hưởng đến hắn được, vì thế không kiên trì nữa: "Được, vậy lát nữa ta sẽ quay lại sau."
Nhìn bộ dạng này của hắn, quả thật là biểu hiện của việc bị tín hương quấy nhiễu làm cho không thoải mái, Lam Vong Cơ rất là lo lắng, nhịn không được nói: "Hay là ngươi đi tìm Giang cô nương trước, để nàng tìm đại phu giúp ngươi xem mạch. Không thể cậy mạnh. "
"Không nghiêm trọng như vậy đâu. Trước mặt ngươi, ta cần gì cậy mạnh với không cậy mạnh chứ?" Ngụy Vô Tiện vội vàng đứng thẳng dậy, tỏ vẻ mình không sao rồi.
Ánh mắt Lam Vong Cơ dịu lại, nhưng vẫn kiên trì bắt mạch cho hắn, chắc chắn hắn không sao cả mới yên lòng thả hắn đi, sau đó ngồi ngay ngắn lại bên giường hộ pháp cho Giang Trừng.
Có Lam Vong Cơ ở đây, Giang Trừng hữu kinh vô hiểm, an toàn vượt qua thời kỳ phân hóa, ba ngày sau trở lại thành một Giang tông chủ vui vẻ nhảy nhót khắp nơi.
Tuy rằng phân hóa thành Càn Nguyên khiến hắn rất cao hứng, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của sư huynh nhà mình, Giang Trừng lại cảm thấy có chút chua xót. Cho dù trong lòng có nhiều bất mãn, không phục đến thế nào đi nữa, hắn cũng phải thừa nhận, thiên phú, tài năng của Ngụy Vô Tiện cao hơn hắn rất nhiều. Vậy mà bây giờ, mình trở thành Càn Nguyên, mà Ngụy Vô Tiện ngoài ý muốn trở thành Khôn Trạch, còn phải ủy khuất chính mình ngày ngày đối mặt với gương mặt liệt không chút thú vị nào của Lam Vong Cơ. Giang tông chủ thật cảm thấy bất bình cho vị sư huynh cùng lớn lên từ nhỏ với mình.
"Đa tạ Lam nhị công tử đã hộ pháp cho ta." Giang Trừng nói lời cảm ơn với Lam Vong Cơ, sau đó không được tự nhiên mà quay qua nói với Ngụy Vô Tiện: "Mấy ngày ta phân hóa nên không hỏi tới được, cháu trai lớn của ta không sao chứ?"
Ngụy Vô Tiện nghiêng người dựa vào Lam Vong Cơ ngủ gà ngủ gật. Trước đây vào khoảng thời gian này trong ngày, hắn luôn cảm thấy choáng váng mệt mỏi, nhưng bây giờ thì biến thành buồn ngủ rồi. Nghe vậy, hắn lười biếng giương mắt lên: "Có Lam Trạm ở đây, sao ta có chuyện gì được chứ?"
Giang Trừng vừa nghe câu này của Ngụy Vô Tiện là đã cảm thấy khó chịu rồi. Nhưng Lam Vong Cơ người ta vừa mới giúp mình hộ pháp khi phân hóa, hắn vừa nhận ân tình từ người ta, vậy nên cũng không tiện nói lời gì khó nghe: "Không có việc gì là được. Bây giờ ta cũng đã phân hóa rồi. Vậy nên chuyện của ngươi cũng không cần giấu diếm nữa, cũng tiện cho ta tìm đại phu tốt, tới giúp ngươi khám mạch, kê thuốc an thai cho đàng hoàng. "
Lam Vong Cơ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ngụy Vô Tiện lập tức bày tỏ sự phản đối: "Ngàn vạn lần đừng nha. Ta rất tốt, không cần uống thuốc an thai gì gì đâu, mấy thứ kia đắng muốn chết. Vẫn là theo chúng ta bàn bạc trước đó, trước khi Xạ nhật chi chinh kết thúc sẽ không tiết lộ ra ngoài. Nhân lực của Giang gia vẫn còn quá ít, để ngươi một mình chống đỡ thì quá vất vả rồi. Ta cho dù có mất trí nhớ thì cũng còn lương tâm mà, đương nhiên không thể để sư đệ mình lao tâm lao lực quá mức như vậy được. "
"A Tiện, đệ nghe theo A Trừng đi. Giang gia tuy rằng chỉ còn lại ba người chúng ta, nhưng cũng sẽ không vì thế mà khiến đệ hao tâm tổn sức khi mang thai như vậy đâu". Giang Yếm Ly nói.
Lam Vong Cơ do dự một lát, cũng nói: "Nếu ngươi không muốn cho người ngoài biết, ta có thể tìm một y sư đáng tin cậy đến chăm sóc riêng cho ngươi."
"Ta đã nói là không cần, ít nhất thì bây giờ vẫn chưa cần đến." Ngụy Vô Tiện cảm thấy mấy người này cứ thích chuyện bé xé ra to, dứt khoát dọa bọn họ: "Ta nói cho các ngươi hay, cho dù có tìm, ta cũng sẽ không nghe theo đâu. Làm ta bực lên rồi, coi chừng ta sẽ ôm bụng, ôm con bỏ chạy, tự mình tìm Ôn gia đánh. Dù sao một mình ta cũng dư sức một người một trận, đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ. "
"Không được!" Lam Vong Cơ lập tức lên tiếng ngăn cản.
"Ngươi dám!" Giang Trừng phùng mang trợn mắt.
Giang Yếm Ly nói: "A Tiện, không được tùy hứng như vậy. Thế này đi, bây giờ tạm thời chúng ta sẽ không tìm y sư đến nữa, nhưng đệ cũng không thể bài xích việc y sư thăm khám cho mình. Hơn nữa, một thời gian nữa, thai kỳ lớn hơn, đến lúc đó nhất định phải có y sư bên cạnh, việc này không thể thương lượng. "
Kết quả phản kháng không được như ý, Ngụy Vô Tiện bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý: "Được."
Ba người đều cảm thấy, so với chăm sóc một Giang Trừng thể chất nhạy cảm trong kỳ phân hóa, thuyết phục trấn an một người bụng mang dạ chửa nhưng cứng đầu cậy mạnh là Ngụy Vô Tiện còn mệt hơn gấp mấy lần. Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!
Sau khi nói xong, Giang tông chủ phải ra ngoài xử lý sự vụ, Giang Yếm cũng đi chăm sóc các tu sĩ bị thương, hai người trước sau lần lượt rời đi. Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng đã có thể yên chí nằm vào trong lòng Lam Vong Cơ, thỏa mãn ngủ một canh giờ.
Sau khi gặp lại Lam Vong Cơ, hắn hình như không còn choáng váng nữa, nhưng lại rất dễ buồn ngủ, cũng không biết có phải là do tác dụng trấn an của tín hương Càn Nguyên hay không. Hắn biết, với thể chất của mình, dù không ngủ mấy ngày cũng không thành vấn đề. Thứ tín hương này thật là thần kỳ, nếu không phải bây giờ phải dựa vào oán khí để đánh Ôn thị, Ngụy Vô Tiện rất có thể sẽ chuyển sang nghiên cứu, phát huy tiềm năng của tín hương không chừng.
Sau khi dựa vào trong lòng Lam Vong Cơ uể oải ăn xong bữa tối, Ngụy Vô Tiện mới thỏa mãn buông tha Càn Nguyên nhà mình, tiếp tục đi nghiên cứu oán khí của hắn. Hai lần trước khi hắn vận dụng oán khí để khống chế hung thi, lệ quỷ đều có dấu hiệu mất khống chế, đây cũng không phải chuyện tốt. Oán khí quả thật rất khó để điều khiển theo ý mình, nhưng hắn sẽ không vì bản thân đang mang thai mà hạ thấp yêu cầu. Nếu tranh thủ trong thời gian này thuần thục được khả năng điều khiển oán khí, vậy sau khi "dỡ hàng", trong bụng không còn đứa nhỏ nữa, hắn sẽ có thể tung toàn lực, nhanh chóng đem đám Ôn gia kia giải quyết nhanh gọn, sau đó...
Sau đó... phải theo Lam Trạm về Lam gia nhỉ?
Tuy rằng không còn nhớ gì, nhưng khi Ngụy Vô Tiện nghĩ đến phải về Vân Thâm Bất Tri Xứ, không hiểu sao lại rùng mình ớn lạnh khắp người. Xem ra trước đây mình đã từng ở Lam gia một thời gian, hơn nữa tuyệt đối không phải là ký ức vui vẻ gì, bằng không sao vừa nghĩ đến Lam gia, thân thể sao lại có phản ứng lớn đến vậy chứ?
"Cảm lạnh rồi sao?" Lam Vong Cơ vẫn luôn để ý đến động tĩnh của hắn bên này. Thấy người hắn hình như vừa run lên, y liền cởi ngoại bào khoác lên người hắn: "Trời tối trở lạnh, phải lưu ý."
Ngụy Vô Tiện trong lòng cảm thấy ấm áp, kéo ngoại bào còn mang theo hương vị trên người Lam Vong Cơ quấn chặt vào người mình hơn, ngước mắt hỏi: "Lam Trạm, người nhà của ngươi... có phải đều dễ nói chuyện như ngươi không?"
(Xin phép ba giây để cười vào lời nhận xét "dễ nói chuyện" này của Tiện Tiện.)
Lam Vong Cơ cảm thấy rất xấu hổ trước lời đánh giá "dễ nó chuyện" này của Ngụy Vô Tiện. Y cũng tự biết, cái tính tình này của mình, dù thế nào cũng không thể gọi là "dễ nói chuyện" được. Mà người trong nhà mình, huynh trưởng hòa nhã dễ gần, tất nhiên là dễ nói chuyện, nhưng thúc phụ thì...
Thấy y hồi lâu cũng không trả lời câu hỏi của mình, Ngụy Vô Tiện liền nhận ra có gì đó không ổn: "Là ai vậy? Cha mẹ của ngươi sao?"
"Không phải, là thúc phụ." Lam Vong Cơ nói: "Phụ mẫu của ta đều đã qua đời, người thân nhất trong nhà là thúc phụ cùng huynh trưởng. Huynh trưởng tính tình hiền lành, thúc phụ... nghiêm túc hơn một chút. "
Nghe hắn nói đến cha mẹ, Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, cẩn thận nói: "Cái kia... xin lỗi, ta không nên nhắc tới chuyện đó. "
Lam Vong Cơ lập tức hiểu ý của hắn, khẽ lắc đầu: "Ngươi không cần nói xin lỗi với ta, đều đã qua rồi."
Ngụy Vô Tiện nhịn không được cầm lấy tay y tỏ vẻ an ủi. Tuy rằng vẻ mặt của Lam Vong Cơ vẫn không có gì thay đổi, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự thương tâm, đau buồn của đối phương khi nhắc về cha mẹ của mình, Ngụy Vô Tiện không khỏi âm thầm để ý hơn về chuyện này. Nếu Lam gia đại ca đã là người tương đối hiền lành dễ gần, đến khi quen thân rồi thì có thể hỏi y một chút xem sao.
Còn vị thúc phụ kia thì...
Ngụy Vô Tiện lúc này mới chú ý đến hai chữ "nghiêm túc" mà Lam Vong Cơ dùng để miêu tả về thúc phụ, theo phản xạ có điều kiện mà rũ mặt xuống: "Ngươi nói thúc phụ ngươi nghiêm túc? Là giống như ngươi sao?"
Lam Vong Cơ cho rằng đánh giá "nghiêm túc" này vẫn tương đối chính xác, gật gật đầu, lại chần chờ một lát, nói: "Có lẽ là nghiêm khắc hơn một chút."
Ngụy Vô Tiện thật muốn khóc không thành tiếng: "Còn nghiêm khắc hơn?"
Trong đầu hắn đột nhiên mơ mơ hồ hồ xuất hiện hình ảnh một đại thúc có chòm râu dê. Tuy ngũ quan nhìn không rõ, nhưng nhìn khí chất cổ hủ kia, vừa nhìn là biết nhất định là một lão đầu.
Chẳng lẽ đó chính là thúc phụ của Lam Vong Cơ?
Đáng sợ đến vậy à? Đến cả sư tỷ bọn họ cũng không cho hắn ký ức khắc sâu đến mức mất trí nhớ rồi mà vẫn còn ám ảnh như vậy.
Vừa nhìn là biết mình sẽ không chung sống hòa hợp nổi với nhà bọn họ rồi. Nghe nói gia quy Lam gia sâm nghiêm hà khắc, hắn về đó rồi nhất định sẽ bị phạt không ít.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình cần phải tìm hiểu trước một chút, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng: "Lam Trạm, nhà của ngươi, nếu phạm lỗi thì thường phạt như thế nào?"
Lam Vong Cơ hơi chần chừ: "Thường là phạt chép gia quy. Nặng hơn thì phạt thước, thậm chí là bị giam cầm. Trọng tội thì phạt giới tiên, tử sinh bất luận. "
Ngụy Vô Tiện càng nghe càng kinh hồn bạt xác. Giới tiên hay giam cầm gì đó hắn không quan tâm lắm, hắn cảm thấy mình cũng sẽ không phạm lỗi lớn đến vậy, nhưng mấy lỗi vụn vặt chắc chắn là không ít, bị phạt chép gia quy khẳng định là trốn không được.
"Lam Trạm, gia quy nhà ngươi có nhiều không?" Hắn thăm dò hỏi.
Lam Vong Cơ trong lòng có chút bất an ngập ngừng, nhưng vẫn thành thật nói: "Hiện tại có ba ngàn năm trăm sáu bảy điều."
Ngụy Vô Tiện: "..."
TBC
- -------------------------
Editor: Tiện Tiện mất trí nhớ, thứ đầu tiên nhớ lại chính là hình ảnh Trạm sau án thư ngồi chép sách, thứ hai chính là hình ảnh thúc phụ với chòm râu dê nghiêm khắc. Giang tông chủ thật muốn chửi thề: Quả nhiên Khôn Trạch gả đi rồi như bát nước đổ đi. Hứ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất