Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Bạn Trai
Chương 19
Tiêu Xuyên hồi cấp hai khá nghịch ngợm, những lời này nghĩa là cấp hai hắn giống như tiểu thuyết miêu tả, cách vài ngày sẽ bị gọi đi làm kiểm điểm, sau đó bị gọi phụ huynh.
Chẳng qua ba mẹ Tiêu Xuyên rất ít đến trường, cuối cùng chuyển thành bản kiểm điểm mấy nghìn chữ, hôm chào cờ thì lên đọc bản kiểm điểm.
Khi đó Lương Độc Thu thấy không tưởng tượng nổi, vì anh hoàn toàn không hiểu được sao lại có người một học kỳ phải đọc nhiều bản kiểm điểm như vậy, anh cảm thấy Tiêu Xuyên rất ngu ngốc.
Nhưng chờ hai người lên trung học, hơn nữa sau khi trộm yêu sớm, Lương Độc Thu lại nhìn Tiêu Xuyên từ trước đến nay làm chuyện kiểu này, tránh không được mang thêm bộ lọc bạn trai, cảm thấy Tiêu Xuyên là có nỗi khổ riêng.
Tiêu Xuyên bị ý nghĩ này của Lương Độc Thu chọc cười không ít, sau đó ăn ngay nói thật, "Tôi là bị thiếu thốn, cảm thấy làm vậy bọn họ có thể chú ý đến mình."
Không cần Tiêu Xuyên giải thích, Lương Độc Thu cũng biết ý hắn là gì, mà đối mặt như vậy, biện pháp tốt nhất Lương Độc Thu nghĩ đến là tự mình ôm Tiêu Xuyên.
Vì thế mỗi lần Tiêu Xuyên nói như vậy, Lương Độc Thu không chút do dự ôm lên, vỗ nhẹ lưng Tiêu Xuyên nói, "Có tôi đây."
"Chỉ vậy?" Tiêu Xuyên trong lòng rõ ràng cảm động không chịu được, mặt ngoài còn muốn làm bộ một chút.
Lương Độc Thu biết Tiêu Xuyên cố ý, cũng không giận, nương theo hắn nói, "Vậy cậu còn muốn thế nào?"
"Lần sau tôi làm chuyện xấu, cậu theo giúp đi?" Tiêu Xuyên nói bên tai Lương Độc Thu, "Được không hả hội trưởng Lương?"
Tiêu Xuyên cũng không phải thực sự muốn Lương Độc Thu cùng hắn đi làm chuyện xấu, hắn chỉ muốn nghe Lương Độc Thu trả lời, như vậy có thể làm Tiêu Xuyên cảm thấy vẫn có người chiều ý hắn.
Lương Độc Thu không làm Tiêu Xuyên thất vọng, Tiêu Xuyên nghe thấy anh nói, "Được, đều theo ý cậu."
Tiêu Xuyên ôm tâm tình vui đùa hỏi chuyện này, cho nên hắn cũng nghĩ Lương Độc Thu hẳn là đang nói giỡn. Cũng vì thế, khi hắn bị người trường dạy nghề giữ lại, quay đầu nhìn thấy Lương Độc Thu mặc đồng phục xuất hiện ở đầu ngõ, một câu cũng không nói được.
Lương Độc Thu ở trường biểu hiện ngoan ngoãn, là học sinh ba tốt trong mắt tất cả giáo viên, là học bá không gì không làm được. Chẳng qua dù là loại nào, đều cũng Lương Độc Thu bây giờ không giống, còn khác hoàn toàn.
Tiêu Xuyên muốn bảo Lương Độc Thu rời đi, hắn thực sự không muốn Lương Độc Thu gặp phải chuyện phiền lòng này. Nhưng Lương Độc Thu dường như không nghe thấy, cầm gậy gỗ đi đến bên cạnh Tiêu Xuyên, liếc mắt nhìn hắn, "Tính thế nào?"
Lương Độc Thu không hỏi biện pháp giải quyết, mà là hỏi tại sao lần này bị giữ lại.
Tiêu Xuyên: "..."
"Sao cậu lại đến đây?" Tiêu Xuyên nhỏ giọng hỏi, "Không phải chủ nhiệm lớp gọi cậu đi văn phòng làm bài sao?"
Lương Độc Thu là hạt giống thi đua, trong thời gian này cũng không tham gia tự học tối, mà bị chủ nhiệm lớp kéo lên văn phòng mở một lớp ôn luyện, hy vọng anh mang về giải thưởng lớn.
"Nghe người khác nói bên này có chuyện, nên đến đây." Lương Độc Thu chú ý tới khóe miệng Tiêu Xuyên bị rách, không cần hỏi cũng biết là do vừa đánh nhau, điều này khiến tâm tình anh mười phần xấu đi, "Đau không?"
Tiêu Xuyên không nghĩ Lương Độc Thu sẽ hỏi vậy, nhất thời có hơi ngượng ngùng, xong lại hưởng thụ sự chú ý Lương Độc Thu dành cho hắn, mặt dày dứt khoát gật đầu, "Đau."
Đây là làm nũng, Lương Độc Thu nghe được, cả thể xác và tinh thần đều vui vẻ.
Tiêu Xuyên cứ nói hắn là đại mãnh 1, là người mạnh nhất trong trường cấp ba, nhưng hắn không biết, trong mắt Lương Độc Thu hắn không có nhiều danh hiệu như vậy, chỉ có đơn giản hai chữ làm nũng.
Lương Độc Thu cảm thấy Tiêu Xuyên rất thích làm nũng, hoàn toàn là người không tự biết mình đáng yêu. Dù vừa rồi Tiêu Xuyên vẫn cường điệu nói hắn không cần Lương Độc Thu đến, lại không biết thời điểm thấy Lương Độc Thu xuất hiện, khóe miệng hắn đã sớm không nghe lời mà nhếch lên.
Người trường dạy nghề muốn tốc chiến tốc thắng mới đến tìm Tiêu Xuyên vào giờ học tối, định đánh nhanh gọn rồi về trường học, nào biết Tiêu Xuyên gọi người giúp, còn dính dính vào người nọ.
Người trường dạy nghề chỉ cảm thấy xui xẻo, cũng không hỏi Tiêu Xuyên cái gì, trực tiếp hô một câu, có thể xong sớm thì xong luôn.
Bên này Tiêu Xuyên còn chìm trong vui vẻ khi Lương Độc Thu xuất hiện, không chú ý đến người trường dạy nghề đã động thủ, Lương Độc Thu đã sớm nhìn thấy, một gậy đánh người kia lùi lại, đồng thời đổi vị trí mình và Tiêu Xuyên, tránh cho Tiêu Xuyên bị thương.
"Đánh trước đã." Lương Độc Thu động thủ còn không quên nhân lúc rảnh rỗi xoa đầu Tiêu Xuyên, cười nhẹ, "Còn chuyện gì lát nữa nói."
Vừa dứt lời, Lương Độc Thu không nhìn Tiêu Xuyên nữa, tập trung đánh người.
Hơn mười phút sau, Tiêu Xuyên cùng Lương Độc Thu ngồi bệt dưới đất, người trường dạy nghề kia không biết đã đi đâu.
Gậy gỗ bị Lương Độc Thu quăng một bên, vận động mạnh làm Lương Độc Thu thở dốc, dựa vào vai Tiêu Xuyên không muốn đứng lên. Tiêu Xuyên so với Lương Độc Thu cũng không tốt hơn chút nào, vì dùng tay quá mạnh còn run rẩy, nhất thời không có sức đứng dậy.
"Lợi hại, thật lợi hại." Tiêu Xuyên chỉ một ngón tay to về phía Lương Độc Thu, hì hì cười, "Hội trưởng Lương, tôi không nghĩ đến cậu lại tới."
Tiêu Xuyên không nghĩ tới Lương Độc Thu trốn học đến tìm hắn, càng không nghĩ tới Lương Độc Thu nhìn như nhu nhược, động đến lại hung dữ như vậy.
Tiêu Xuyên không xác định được hắn có đánh thắng được Lương Độc Thu không, nhưng với khí thế vừa rồi của Lương Độc Thu, Tiêu Xuyên tự nhận hắn không phải đối thủ.
Lương Độc Thu biết Tiêu Xuyên lâu như vậy, sao có thể không nhìn ra Tiêu Xuyên nghĩ đến cái gì, nhất thời trong lòng chua xót, co rút lại, thầm nghĩ ôm Tiêu Xuyên vào lòng dỗ dành.
"Nghĩ đi đâu vậy? Tôi không đánh nhau với cậu." Lương Độc Thu không biết nghĩ tới cái gì, cười cười, "Cho dù đánh thật, tôi cũng không đánh lại cậu."
Tiêu Xuyên một bên trong lòng ngọt ngào, một bên lại trừng mắt với Lương Độc Thu, làm bộ cả giận nói, "Cậu không phải đang khinh tôi sao? Cố ý nhường tôi?"
"Không phải mà!" Lương Độc Thu vội vàng dỗ Tiêu Xuyên, hôn nhẹ miệng hắn, "Tôi không nhường cậu."
Tiêu Xuyên được dỗ dành thoải mái, hừ một tiếng, "Vậy ý cậu là gì?"
"Ý tôi là, nếu có một ngày chúng ta thực sự tranh cãi, cũng muốn đánh nhau, tôi sẽ lựa chọn thỏa hiệp, nên cậu không cần như vậy." Lương Độc Thu ôm thắt lưng Tiêu Xuyên, nhẹ nhàng hôn hắn, tiến thêm một bước giải thích, "Tôi còn làm nũng với cậu, đùa bỡn với cậu, dù sao cũng sẽ không đánh nhau."
Tiêu Xuyên nở nụ cười, "Hội trưởng Lương đúng là không nói đạo lí."
"Tôi nói đạo lý với cậu làm gì?" Lương Độc Thu cũng cười, bên ngoài có người đi qua, anh ngồi thẳng dậy không hôn nữa, chỉ bổ sung, "Cùng bạn trai làm nũng là xong."
"Cậu còn nói tôi thích làm nũng, rõ ràng cậu cũng thích."
"Đúng thế, tôi làm nũng đấy."
"!" Tiêu Xuyên cười trêu chọc, "Lương Độc Thu, cậu không có đạo lý."
Lương Độc Thu kệ Tiêu Xuyên nói mình thế nào, đứng dậy kéo Tiêu Xuyên lên, cười nói, "Không có đạo lý giờ phải về trường, cậu có về cùng không?"
Tiêu Xuyên cầm tay Lương Độc Thu, mượn lực đứng lên, cười đến mắt cũng cong, "Vậy đi thôi."
Chẳng qua ba mẹ Tiêu Xuyên rất ít đến trường, cuối cùng chuyển thành bản kiểm điểm mấy nghìn chữ, hôm chào cờ thì lên đọc bản kiểm điểm.
Khi đó Lương Độc Thu thấy không tưởng tượng nổi, vì anh hoàn toàn không hiểu được sao lại có người một học kỳ phải đọc nhiều bản kiểm điểm như vậy, anh cảm thấy Tiêu Xuyên rất ngu ngốc.
Nhưng chờ hai người lên trung học, hơn nữa sau khi trộm yêu sớm, Lương Độc Thu lại nhìn Tiêu Xuyên từ trước đến nay làm chuyện kiểu này, tránh không được mang thêm bộ lọc bạn trai, cảm thấy Tiêu Xuyên là có nỗi khổ riêng.
Tiêu Xuyên bị ý nghĩ này của Lương Độc Thu chọc cười không ít, sau đó ăn ngay nói thật, "Tôi là bị thiếu thốn, cảm thấy làm vậy bọn họ có thể chú ý đến mình."
Không cần Tiêu Xuyên giải thích, Lương Độc Thu cũng biết ý hắn là gì, mà đối mặt như vậy, biện pháp tốt nhất Lương Độc Thu nghĩ đến là tự mình ôm Tiêu Xuyên.
Vì thế mỗi lần Tiêu Xuyên nói như vậy, Lương Độc Thu không chút do dự ôm lên, vỗ nhẹ lưng Tiêu Xuyên nói, "Có tôi đây."
"Chỉ vậy?" Tiêu Xuyên trong lòng rõ ràng cảm động không chịu được, mặt ngoài còn muốn làm bộ một chút.
Lương Độc Thu biết Tiêu Xuyên cố ý, cũng không giận, nương theo hắn nói, "Vậy cậu còn muốn thế nào?"
"Lần sau tôi làm chuyện xấu, cậu theo giúp đi?" Tiêu Xuyên nói bên tai Lương Độc Thu, "Được không hả hội trưởng Lương?"
Tiêu Xuyên cũng không phải thực sự muốn Lương Độc Thu cùng hắn đi làm chuyện xấu, hắn chỉ muốn nghe Lương Độc Thu trả lời, như vậy có thể làm Tiêu Xuyên cảm thấy vẫn có người chiều ý hắn.
Lương Độc Thu không làm Tiêu Xuyên thất vọng, Tiêu Xuyên nghe thấy anh nói, "Được, đều theo ý cậu."
Tiêu Xuyên ôm tâm tình vui đùa hỏi chuyện này, cho nên hắn cũng nghĩ Lương Độc Thu hẳn là đang nói giỡn. Cũng vì thế, khi hắn bị người trường dạy nghề giữ lại, quay đầu nhìn thấy Lương Độc Thu mặc đồng phục xuất hiện ở đầu ngõ, một câu cũng không nói được.
Lương Độc Thu ở trường biểu hiện ngoan ngoãn, là học sinh ba tốt trong mắt tất cả giáo viên, là học bá không gì không làm được. Chẳng qua dù là loại nào, đều cũng Lương Độc Thu bây giờ không giống, còn khác hoàn toàn.
Tiêu Xuyên muốn bảo Lương Độc Thu rời đi, hắn thực sự không muốn Lương Độc Thu gặp phải chuyện phiền lòng này. Nhưng Lương Độc Thu dường như không nghe thấy, cầm gậy gỗ đi đến bên cạnh Tiêu Xuyên, liếc mắt nhìn hắn, "Tính thế nào?"
Lương Độc Thu không hỏi biện pháp giải quyết, mà là hỏi tại sao lần này bị giữ lại.
Tiêu Xuyên: "..."
"Sao cậu lại đến đây?" Tiêu Xuyên nhỏ giọng hỏi, "Không phải chủ nhiệm lớp gọi cậu đi văn phòng làm bài sao?"
Lương Độc Thu là hạt giống thi đua, trong thời gian này cũng không tham gia tự học tối, mà bị chủ nhiệm lớp kéo lên văn phòng mở một lớp ôn luyện, hy vọng anh mang về giải thưởng lớn.
"Nghe người khác nói bên này có chuyện, nên đến đây." Lương Độc Thu chú ý tới khóe miệng Tiêu Xuyên bị rách, không cần hỏi cũng biết là do vừa đánh nhau, điều này khiến tâm tình anh mười phần xấu đi, "Đau không?"
Tiêu Xuyên không nghĩ Lương Độc Thu sẽ hỏi vậy, nhất thời có hơi ngượng ngùng, xong lại hưởng thụ sự chú ý Lương Độc Thu dành cho hắn, mặt dày dứt khoát gật đầu, "Đau."
Đây là làm nũng, Lương Độc Thu nghe được, cả thể xác và tinh thần đều vui vẻ.
Tiêu Xuyên cứ nói hắn là đại mãnh 1, là người mạnh nhất trong trường cấp ba, nhưng hắn không biết, trong mắt Lương Độc Thu hắn không có nhiều danh hiệu như vậy, chỉ có đơn giản hai chữ làm nũng.
Lương Độc Thu cảm thấy Tiêu Xuyên rất thích làm nũng, hoàn toàn là người không tự biết mình đáng yêu. Dù vừa rồi Tiêu Xuyên vẫn cường điệu nói hắn không cần Lương Độc Thu đến, lại không biết thời điểm thấy Lương Độc Thu xuất hiện, khóe miệng hắn đã sớm không nghe lời mà nhếch lên.
Người trường dạy nghề muốn tốc chiến tốc thắng mới đến tìm Tiêu Xuyên vào giờ học tối, định đánh nhanh gọn rồi về trường học, nào biết Tiêu Xuyên gọi người giúp, còn dính dính vào người nọ.
Người trường dạy nghề chỉ cảm thấy xui xẻo, cũng không hỏi Tiêu Xuyên cái gì, trực tiếp hô một câu, có thể xong sớm thì xong luôn.
Bên này Tiêu Xuyên còn chìm trong vui vẻ khi Lương Độc Thu xuất hiện, không chú ý đến người trường dạy nghề đã động thủ, Lương Độc Thu đã sớm nhìn thấy, một gậy đánh người kia lùi lại, đồng thời đổi vị trí mình và Tiêu Xuyên, tránh cho Tiêu Xuyên bị thương.
"Đánh trước đã." Lương Độc Thu động thủ còn không quên nhân lúc rảnh rỗi xoa đầu Tiêu Xuyên, cười nhẹ, "Còn chuyện gì lát nữa nói."
Vừa dứt lời, Lương Độc Thu không nhìn Tiêu Xuyên nữa, tập trung đánh người.
Hơn mười phút sau, Tiêu Xuyên cùng Lương Độc Thu ngồi bệt dưới đất, người trường dạy nghề kia không biết đã đi đâu.
Gậy gỗ bị Lương Độc Thu quăng một bên, vận động mạnh làm Lương Độc Thu thở dốc, dựa vào vai Tiêu Xuyên không muốn đứng lên. Tiêu Xuyên so với Lương Độc Thu cũng không tốt hơn chút nào, vì dùng tay quá mạnh còn run rẩy, nhất thời không có sức đứng dậy.
"Lợi hại, thật lợi hại." Tiêu Xuyên chỉ một ngón tay to về phía Lương Độc Thu, hì hì cười, "Hội trưởng Lương, tôi không nghĩ đến cậu lại tới."
Tiêu Xuyên không nghĩ tới Lương Độc Thu trốn học đến tìm hắn, càng không nghĩ tới Lương Độc Thu nhìn như nhu nhược, động đến lại hung dữ như vậy.
Tiêu Xuyên không xác định được hắn có đánh thắng được Lương Độc Thu không, nhưng với khí thế vừa rồi của Lương Độc Thu, Tiêu Xuyên tự nhận hắn không phải đối thủ.
Lương Độc Thu biết Tiêu Xuyên lâu như vậy, sao có thể không nhìn ra Tiêu Xuyên nghĩ đến cái gì, nhất thời trong lòng chua xót, co rút lại, thầm nghĩ ôm Tiêu Xuyên vào lòng dỗ dành.
"Nghĩ đi đâu vậy? Tôi không đánh nhau với cậu." Lương Độc Thu không biết nghĩ tới cái gì, cười cười, "Cho dù đánh thật, tôi cũng không đánh lại cậu."
Tiêu Xuyên một bên trong lòng ngọt ngào, một bên lại trừng mắt với Lương Độc Thu, làm bộ cả giận nói, "Cậu không phải đang khinh tôi sao? Cố ý nhường tôi?"
"Không phải mà!" Lương Độc Thu vội vàng dỗ Tiêu Xuyên, hôn nhẹ miệng hắn, "Tôi không nhường cậu."
Tiêu Xuyên được dỗ dành thoải mái, hừ một tiếng, "Vậy ý cậu là gì?"
"Ý tôi là, nếu có một ngày chúng ta thực sự tranh cãi, cũng muốn đánh nhau, tôi sẽ lựa chọn thỏa hiệp, nên cậu không cần như vậy." Lương Độc Thu ôm thắt lưng Tiêu Xuyên, nhẹ nhàng hôn hắn, tiến thêm một bước giải thích, "Tôi còn làm nũng với cậu, đùa bỡn với cậu, dù sao cũng sẽ không đánh nhau."
Tiêu Xuyên nở nụ cười, "Hội trưởng Lương đúng là không nói đạo lí."
"Tôi nói đạo lý với cậu làm gì?" Lương Độc Thu cũng cười, bên ngoài có người đi qua, anh ngồi thẳng dậy không hôn nữa, chỉ bổ sung, "Cùng bạn trai làm nũng là xong."
"Cậu còn nói tôi thích làm nũng, rõ ràng cậu cũng thích."
"Đúng thế, tôi làm nũng đấy."
"!" Tiêu Xuyên cười trêu chọc, "Lương Độc Thu, cậu không có đạo lý."
Lương Độc Thu kệ Tiêu Xuyên nói mình thế nào, đứng dậy kéo Tiêu Xuyên lên, cười nói, "Không có đạo lý giờ phải về trường, cậu có về cùng không?"
Tiêu Xuyên cầm tay Lương Độc Thu, mượn lực đứng lên, cười đến mắt cũng cong, "Vậy đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất