Chương 2
Lúc Viên Uyên đến, cả đám đã chè chén bét nhè.
Vừa thấy hắn đến thì ai nấy mặt đỏ gay, nhao nhao đòi uống chầu nữa, hò nhau chuốc hắn say khướt. Tửu lượng của Viên Uyên không kém, nhưng ai mà chịu nổi lũ ma men này tổng tấn công, đến quá mười hai giờ đêm mới giải tán, hắn đi còn không vững.
Về đến nhà, đèn đuốc vẫn sáng trưng, Trần Đông Lan ngồi trên sofa xem TV. Game show truyền hình được phát lại lúc nửa đêm, tiếng cười của MC nghe khoa trương quá thể.
“Chưa ngủ à?” Hắn ngạc nhiên hỏi.
Trần Đông Lan cho nhỏ tiếng ti vi: “Vừa mới làm việc xong, không ngủ được nên tôi xem TV một lát.”
Trần Đông Lan học chuyên hóa, đang làm cho một công ty sản xuất thuốc. Trong trí nhớ của Viên Uyên, Trần Đông Lan chưa bao giờ về nhà mà tăng ca muộn thế.
Viên Uyên day trán: “Nghỉ sớm đi. Lát nữa lại càng khó ngủ.”sa
Trần Đông Lan ừ một tiếng, tắt ti vi. Viên Uyên lặng nhìn hành động dứt khoát của cậu, chẳng lẽ hắn bảo “Thôi đừng ngủ nữa xem TV cả đêm đi” thì Trần Đông Lan cũng nghe à?
“Cậu mệt à?” Trần Đông Lan hỏi.
Viên Uyên không ngừng day day trán: “Hơi hơi.”
“Tôi đi nấu cho cậu bát canh giải rượu.” Trần Đông Lan còn đang ngồi trên sofa. Đầu cúi thấp, tay cầm điều khiển vô thức rà qua rà lại.
Viên Uyên ngơ ra: “Không cần đâu, muộn quá rồi.”
Nhiều khi hắn thật sự không phân biệt được sự quan tâm của Trần Đông Lan là nhiệt tình hay là khách sáo, như bây giờ vậy.
“Dù sao tôi cũng không ngủ được.” Trần Đông Lan nói rất tự nhiên rồi đứng dậy đi vào trong bếp. Căn nhà này không rộng, đèn phòng bếp bật lên, cả căn nhà như được sống lại. Trần Đông Lan bật bếp gas, tiếng kích lửa vang lên làm người ta không còn cảm giác đêm đã trở khuya.
“Thực sự không cần đâu.” Viên Uyên theo sau cậu, “Chỗ cậu hơi khắt khe chuyện giờ giấc nhưng tôi bên này đi muộn một lúc cũng không sao. Nếu cậu vẫn thấy tôi phải uống một bát canh giải rượu mới được thì để tôi tự làm.”
Trần Đông Lan thoáng ngây người.
“Được.” Cậu ngơ ra hai giây rồi đặt cái nồi nhỏ lên bếp xong mới dừng tay: “Đúng là tôi hơi mệt thật, thế cậu tự đun nhé.”
“Ừ… Ngủ ngon.” Viên Uyên hơi bối rối.
Quả thật, giọng Trần Đông Lan nghe rất uể oải. Cậu hơi cúi đầu, vì Viên Uyên đang tựa người vào cạnh cửa, lúc đi ra khỏi bếp hai người thoáng chạm vai.
Cũng chính lúc này, Viên Uyên chợt nhận ra có lẽ hắn đã lỡ lời rồi.
Phòng bếp chỉ còn mình hắn, đèn vẫn sáng, lửa còn cháy, nhưng căn nhà đã chết, đêm khuya vẫn là đêm khuya.
Viên Uyên đứng trước kệ bếp, dựa theo tư liệu tra trên di động đun bừa một nồi canh giải rượu, bỗng hắn nhận ra hắn với Trần Đông Lan ở chung không được thoải mái như trước.
Ba năm trước, hắn ở chung với Trần Đông Lan vô cùng thoải mái, chẳng khác gì người nhà.
Nhưng gần đây hắn rất hay ngẫm nghĩ về cách cư xử của Trần Đông Lan, mà sâu trong lòng hắn lại chẳng thấy những thành quả phân tích của mình có gì quá đáng.
Bỗng hắn nhớ đến bữa cơm tối nay, Viên Uyên mở tủ lạnh, trong ngăn mát trống không, chỉ có mấy chai nước.
Nhiều đồ như thế hẳn là không ăn hết được, cậu ấy vứt sạch.
Hắn thấy bực dọc khó hiểu.
Dạo này Vu Lâm chuẩn bị mua nhà. Gã tốt nghiệp xong cũng thuê nhà, song gã không vừa ý, dăm bữa nửa tháng lại dọn đi. Cày mấy năm đã có tiền trong tay, vội vàng mua một căn nhà thuộc về mình.
“Bốn phòng ngủ, hai phòng khách, hai phòng vệ sinh, cách công ty tầm 30 phút đi xe, có một phố ẩm thực gần đó, ăn uống không phải lo…” Vu Lâm kể cho Viên Uyên từng ưu điểm một, gã vừa mới giao tiền đặt cọc, ngày ngày ngóng trông được chuyển về nhà mới.
“Một mình mày ở nhà to thế à?” Viên Uyên nghe nó kể mà to cả đầu.
Vu Lâm nghiêm túc đáp: “Tao muốn sinh hai đứa cơ…”
Viên Uyên bật cười, lại còn sinh hai đứa cơ, Vu Lâm lớn từng này rồi còn chưa cầm tay gái bao giờ.
Thấy thằng bạn thân có ý cười chê mình, Vu Lâm thấy hơi xấu hổ, đánh trống lảng: “Mày không cân nhắc làm hàng xóm nhà tao à?”
Lúc Vu Lâm tìm nhà cũng từng hỏi hắn vấn đề này.
Viên Uyên ngưng cười: “Tao nói rồi mà, tao không định mua nhà.”
Vu Lâm đang đứng cạnh bàn của Viên Uyên chuyện phiếm với hắn, nghe thế liền kéo ghế ngồi trước mặt hắn: “Không mua nhà thì mày định thuê cái phòng lụp xụp kia cả đời à?”
Viên Uyên ngẩn ra.
Hình như hắn thật sự… đã nghĩ như thế.
Đợt trước Vu Lâm hỏi hắn có định mua nhà với gã không, hắn từ chối rất quyết đoán. Lúc đó cũng không nghĩ nhiều, chỉ vô thức làm vậy thôi.
Giờ ngồi nghĩ kĩ lại mới biết, chẳng qua là hắn thấy ở chung với Trần Đông Lan rất hợp, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tách ra.
Vu Lâm như ngờ ngợ điều gì: “Không phải là vì Trần Đông Lan đấy chứ…”
Vu Lâm là bạn đại học của Viên Uyên, cũng từng ở trong đội hùng biện, tự nhận là bạn thân nhất của Viên Uyên.
Trần Đông Lan vừa vào đội đã làm một màn tay bắt mặt mừng với bạn cũ Viên Uyên, gã còn tưởng rồi mọi người sẽ chơi chung, nhưng ngoài Viên Uyên, Trần Đông Lan cực kì lạnh nhạt với những người khác, gã với Trần Đông Lan tới giờ vẫn không thân.
“Tao cứ thấy cậu ấy không thích mình lắm thì phải, nhưng mà làm gì đến mức không để cho tao với mày làm hàng xóm mà cấm luôn mày chuyển nhà?” Vu Lâm bắt đầu nghĩ nhăng nghĩ cuội.
“Mày nhìn thế nào mà ra cậu ấy không thích mày? Cậu ấy chỉ hướng nội quá thôi, đừng nói khó nghe thế.” Viên Uyên tự dưng nghiêm túc.
Vu Lâm bối rối: “Gì mà mày phản ứng nhanh thế, bênh Trần Đông Lan chằm chặp.”
Viên Uyên im không nói gì.
Vu Lâm cũng im, không khí bỗng trở nên kì quặc.
“Mày…” Vu Lâm thử thám thính.
Viên Uyên chen ngang: “Cuối tuần này tao đi xem thử.”
Vu Lâm trợn mắt: “Xem cái gì cơ?”
“Xem nhà.”
Quyết định xong, hành động của Viên Uyên rất dứt khoát, tính cách hắn là vậy. Thật ra tiền mua nhà hắn kiếm đủ từ lâu rồi, Vu Lâm lại mời hắn làm hàng xóm, thế là sang tuần, một căn nhà giống hệt Vu Lâm đã đặt cọc xong.
Chỉ có chuyện nói cho Trần Đông Lan là hắn còn đang do dự.
Chủ nhật cả hai được nghỉ, chưa đến bảy giờ Trần Đông Lan đã ngủ dậy. Viên Uyên nghe thấy tiếng động bèn nhìn đồng hồ, quyết định một lát nữa mới nói. Lúc hắn đứng dậy đồng hồ điểm chín giờ, Trần Đông Lan đang xem TV.
“Cậu ăn sáng chưa?”
Trần Đông Lan đang tập trung nghe bản tin sáng không dời mắt: “Ăn rồi.”
Viên Uyên mở tủ lạnh, khác với hôm qua, ngăn mát tủ lạnh đã chứa đầy đồ, rau củ tươi được rửa sạch, gói trong màng bọc thực phẩm, trứng gà, sữa tươi tươm tất.
“Sáng sớm cậu đã đi chợ rồi à?”
“Ừa.” Trần Đông Lan bảo, “Tôi nấu cho cậu ít cháo thịt nạc trứng muối đấy, chắc cũng sắp được rồi.”
Viên Uyên vịn cánh tủ lạnh quên cả đóng, cũng quên đáp lời.
Thấy Viên Uyên đứng lặng, Trần Đông Lan bước vào bếp, lấy bát ra múc cháo cho hắn, múc được nửa bát thì hỏi hắn: “Cậu xem từng này đủ chưa?”
Viên Uyên bước qua, không nhìn bát mà bảo: “Được rồi. Cháo bây giờ mới chín, thế sáng nay cậu ăn gì?”
Trần Đông Lan rắc một ít hành băm nhỏ lên cháo: “Bánh quy đó.”
Viên Uyên làm luật sư mấy năm, hiếm có lúc nào hắn không biết phải nói gì như lúc này.
Viên Uyên ăn cháo, Trần Đông Lan lại ngồi xem TV.
Hắn không biết mình ăn được bao lâu, cứ thẫn thờ mãi, đến mức mấy miếng cuối nguội ngắt.
Viên Uyên rửa sạch bát, lau khô rồi mới bỏ vào chạn, ngồi xuống cạnh Trần Đông Lan.
Sofa không lớn, hai thằng con trai ngồi sắp dán vào nhau đến nơi, hắn nói: “Trần Đông Lan… Tôi mua một căn ở gần công ty rồi, định mấy tháng nữa thì dọn đi.”
Trần Đông Lan nhìn hắn, đôi mắt còn đầy mơ màng như chưa kịp phản ứng.
“Cậu xem… Cậu chuẩn bị tìm người khác thuê chung hay là tìm căn khác? Nếu mà không kịp cũng không sao, tôi sẽ giúp cậu gánh một nửa tiền thuê nhà.”
Rất nhiều năm sau, Viên Uyên vẫn còn nhớ được Trần Đông Lan của giây phút ấy.
Thoạt tiên, cậu cúi đầu, giấu đi tất cả nỗi lòng, rồi lập tức đưa tay đỡ trán. Viên Uyên nhìn thấy rõ mồn một những ngón tay run rẩy của cậu.
Lúc ngẩng lên, gương mặt cậu còn hé nụ cười: “Bao giờ có thời gian tôi đi tìm phòng mới. Nhà cậu mua ở đâu? Chúc mừng nhé.”
Nụ cười của cậu ấy rất đẹp, không thấy có chút gì miễn cưỡng.
Viên Uyên nói tên khu nhà.
Trần Đông Lan gật đầu: “Tôi từng nghe rồi, khu đấy đất tốt nên giá nhà đắt lắm.”
Viên Uyên bèn trêu: “Chẳng lẽ không đắt thì cậu cũng mua chung với tôi à?”
Trần Đông Lan hạ mắt: “Có chứ.”
Sao cậu ấy lại nói “Có” được?
Viên Uyên có một vạn câu trả lời, vậy mà cuối cùng hắn chỉ cười cười rồi lấy cớ bận việc để quay về phòng mình.
Ngày hôm đó là ngày cuối cùng họ ở cùng nhau sau ba năm chung sống.
Sáng sớm hôm sau, Viên Uyên bị tiếng sửa soạn đồ đạc của Trần Đông Lan đánh thức.
Mở cửa sổ ra nhìn, trời vẫn còn tối đen.
Ra khỏi phòng, trong phòng khách là mấy thùng đồ đã đóng gói hết, Trần Đông Lan xếp hết chúng vào với nhau, kiểm kê từng chiếc một.
Hiếm khi Viên Uyên nói lắp: “… Cậu đang, dọn đồ đấy à?”
Thật ra thời gian giao nhà còn chưa quyết định, phải một thời gian dài nữa hắn mới dọn đi. Cho dù hôm nay hắn phải đi, Trần Đông Lan cũng đâu cần dọn đi ngay hôm sau! Đồ sắp xếp đã hòm hòm rồi, chẳng lẽ cậu thức trắng đêm không ngủ?
Viên Uyên ít nhiều gì cũng thấy bực, một cảm xúc không tên quay cuồng trong lòng hắn, hắn chợt thốt lên: “Tôi đang đuổi cậu đi sao?”
“Không phải đâu.” Trần Đông Lan đặt một chiếc hộp xuống, đứng thẳng lưng, mặt cậu đỏ lựng vì khom lưng quá lâu, “Đúng lúc bạn tôi đang cho thuê nhà, trọ một người thôi, giá cả cũng tạo điều kiện cho tôi. Nhưng mà cậu ấy sắp phải đi nơi khác, tốt nhất là hôm nay dọn đến luôn.”
Cậu giải thích hơi vội, cũng rất gượng.
Nhưng cơn tức trong lòng Viên Uyên lại không hề thuyên giảm: “Thế cũng không đến mức cậu phải thu dọn hết đồ đạc trong hôm nay. Đêm qua cậu có nghỉ ngơi không?”
Trần Đông Lan cố hết sức để giọng mình nghe thật nhẹ nhàng: “Tình cờ là cả đêm cũng không có chuyện gì làm.”
Lúc này thì Viên Uyên giận thật: “Được, cậu thấy không sao là được.”
Hắn về phòng đánh răng rửa mặt, đến tận lúc đi làm cũng không nói với Trần Đông Lan câu nào.
Đến công ty, cả một buổi sáng hắn cứ bực dọc làm Vu Lâm không dám qua chỗ hắn nói chuyện.
Buổi chiều thì hắn hối hận.
Trần Đông Lan không ngủ cả đêm, vội vã dọn đi là vì chính cậu ấy muốn đi à?
Trần Đông Lan thực sự muốn đi à?
Không phải, là vì cậu ấy bị đuổi đi.
Vừa thấy hắn đến thì ai nấy mặt đỏ gay, nhao nhao đòi uống chầu nữa, hò nhau chuốc hắn say khướt. Tửu lượng của Viên Uyên không kém, nhưng ai mà chịu nổi lũ ma men này tổng tấn công, đến quá mười hai giờ đêm mới giải tán, hắn đi còn không vững.
Về đến nhà, đèn đuốc vẫn sáng trưng, Trần Đông Lan ngồi trên sofa xem TV. Game show truyền hình được phát lại lúc nửa đêm, tiếng cười của MC nghe khoa trương quá thể.
“Chưa ngủ à?” Hắn ngạc nhiên hỏi.
Trần Đông Lan cho nhỏ tiếng ti vi: “Vừa mới làm việc xong, không ngủ được nên tôi xem TV một lát.”
Trần Đông Lan học chuyên hóa, đang làm cho một công ty sản xuất thuốc. Trong trí nhớ của Viên Uyên, Trần Đông Lan chưa bao giờ về nhà mà tăng ca muộn thế.
Viên Uyên day trán: “Nghỉ sớm đi. Lát nữa lại càng khó ngủ.”sa
Trần Đông Lan ừ một tiếng, tắt ti vi. Viên Uyên lặng nhìn hành động dứt khoát của cậu, chẳng lẽ hắn bảo “Thôi đừng ngủ nữa xem TV cả đêm đi” thì Trần Đông Lan cũng nghe à?
“Cậu mệt à?” Trần Đông Lan hỏi.
Viên Uyên không ngừng day day trán: “Hơi hơi.”
“Tôi đi nấu cho cậu bát canh giải rượu.” Trần Đông Lan còn đang ngồi trên sofa. Đầu cúi thấp, tay cầm điều khiển vô thức rà qua rà lại.
Viên Uyên ngơ ra: “Không cần đâu, muộn quá rồi.”
Nhiều khi hắn thật sự không phân biệt được sự quan tâm của Trần Đông Lan là nhiệt tình hay là khách sáo, như bây giờ vậy.
“Dù sao tôi cũng không ngủ được.” Trần Đông Lan nói rất tự nhiên rồi đứng dậy đi vào trong bếp. Căn nhà này không rộng, đèn phòng bếp bật lên, cả căn nhà như được sống lại. Trần Đông Lan bật bếp gas, tiếng kích lửa vang lên làm người ta không còn cảm giác đêm đã trở khuya.
“Thực sự không cần đâu.” Viên Uyên theo sau cậu, “Chỗ cậu hơi khắt khe chuyện giờ giấc nhưng tôi bên này đi muộn một lúc cũng không sao. Nếu cậu vẫn thấy tôi phải uống một bát canh giải rượu mới được thì để tôi tự làm.”
Trần Đông Lan thoáng ngây người.
“Được.” Cậu ngơ ra hai giây rồi đặt cái nồi nhỏ lên bếp xong mới dừng tay: “Đúng là tôi hơi mệt thật, thế cậu tự đun nhé.”
“Ừ… Ngủ ngon.” Viên Uyên hơi bối rối.
Quả thật, giọng Trần Đông Lan nghe rất uể oải. Cậu hơi cúi đầu, vì Viên Uyên đang tựa người vào cạnh cửa, lúc đi ra khỏi bếp hai người thoáng chạm vai.
Cũng chính lúc này, Viên Uyên chợt nhận ra có lẽ hắn đã lỡ lời rồi.
Phòng bếp chỉ còn mình hắn, đèn vẫn sáng, lửa còn cháy, nhưng căn nhà đã chết, đêm khuya vẫn là đêm khuya.
Viên Uyên đứng trước kệ bếp, dựa theo tư liệu tra trên di động đun bừa một nồi canh giải rượu, bỗng hắn nhận ra hắn với Trần Đông Lan ở chung không được thoải mái như trước.
Ba năm trước, hắn ở chung với Trần Đông Lan vô cùng thoải mái, chẳng khác gì người nhà.
Nhưng gần đây hắn rất hay ngẫm nghĩ về cách cư xử của Trần Đông Lan, mà sâu trong lòng hắn lại chẳng thấy những thành quả phân tích của mình có gì quá đáng.
Bỗng hắn nhớ đến bữa cơm tối nay, Viên Uyên mở tủ lạnh, trong ngăn mát trống không, chỉ có mấy chai nước.
Nhiều đồ như thế hẳn là không ăn hết được, cậu ấy vứt sạch.
Hắn thấy bực dọc khó hiểu.
Dạo này Vu Lâm chuẩn bị mua nhà. Gã tốt nghiệp xong cũng thuê nhà, song gã không vừa ý, dăm bữa nửa tháng lại dọn đi. Cày mấy năm đã có tiền trong tay, vội vàng mua một căn nhà thuộc về mình.
“Bốn phòng ngủ, hai phòng khách, hai phòng vệ sinh, cách công ty tầm 30 phút đi xe, có một phố ẩm thực gần đó, ăn uống không phải lo…” Vu Lâm kể cho Viên Uyên từng ưu điểm một, gã vừa mới giao tiền đặt cọc, ngày ngày ngóng trông được chuyển về nhà mới.
“Một mình mày ở nhà to thế à?” Viên Uyên nghe nó kể mà to cả đầu.
Vu Lâm nghiêm túc đáp: “Tao muốn sinh hai đứa cơ…”
Viên Uyên bật cười, lại còn sinh hai đứa cơ, Vu Lâm lớn từng này rồi còn chưa cầm tay gái bao giờ.
Thấy thằng bạn thân có ý cười chê mình, Vu Lâm thấy hơi xấu hổ, đánh trống lảng: “Mày không cân nhắc làm hàng xóm nhà tao à?”
Lúc Vu Lâm tìm nhà cũng từng hỏi hắn vấn đề này.
Viên Uyên ngưng cười: “Tao nói rồi mà, tao không định mua nhà.”
Vu Lâm đang đứng cạnh bàn của Viên Uyên chuyện phiếm với hắn, nghe thế liền kéo ghế ngồi trước mặt hắn: “Không mua nhà thì mày định thuê cái phòng lụp xụp kia cả đời à?”
Viên Uyên ngẩn ra.
Hình như hắn thật sự… đã nghĩ như thế.
Đợt trước Vu Lâm hỏi hắn có định mua nhà với gã không, hắn từ chối rất quyết đoán. Lúc đó cũng không nghĩ nhiều, chỉ vô thức làm vậy thôi.
Giờ ngồi nghĩ kĩ lại mới biết, chẳng qua là hắn thấy ở chung với Trần Đông Lan rất hợp, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tách ra.
Vu Lâm như ngờ ngợ điều gì: “Không phải là vì Trần Đông Lan đấy chứ…”
Vu Lâm là bạn đại học của Viên Uyên, cũng từng ở trong đội hùng biện, tự nhận là bạn thân nhất của Viên Uyên.
Trần Đông Lan vừa vào đội đã làm một màn tay bắt mặt mừng với bạn cũ Viên Uyên, gã còn tưởng rồi mọi người sẽ chơi chung, nhưng ngoài Viên Uyên, Trần Đông Lan cực kì lạnh nhạt với những người khác, gã với Trần Đông Lan tới giờ vẫn không thân.
“Tao cứ thấy cậu ấy không thích mình lắm thì phải, nhưng mà làm gì đến mức không để cho tao với mày làm hàng xóm mà cấm luôn mày chuyển nhà?” Vu Lâm bắt đầu nghĩ nhăng nghĩ cuội.
“Mày nhìn thế nào mà ra cậu ấy không thích mày? Cậu ấy chỉ hướng nội quá thôi, đừng nói khó nghe thế.” Viên Uyên tự dưng nghiêm túc.
Vu Lâm bối rối: “Gì mà mày phản ứng nhanh thế, bênh Trần Đông Lan chằm chặp.”
Viên Uyên im không nói gì.
Vu Lâm cũng im, không khí bỗng trở nên kì quặc.
“Mày…” Vu Lâm thử thám thính.
Viên Uyên chen ngang: “Cuối tuần này tao đi xem thử.”
Vu Lâm trợn mắt: “Xem cái gì cơ?”
“Xem nhà.”
Quyết định xong, hành động của Viên Uyên rất dứt khoát, tính cách hắn là vậy. Thật ra tiền mua nhà hắn kiếm đủ từ lâu rồi, Vu Lâm lại mời hắn làm hàng xóm, thế là sang tuần, một căn nhà giống hệt Vu Lâm đã đặt cọc xong.
Chỉ có chuyện nói cho Trần Đông Lan là hắn còn đang do dự.
Chủ nhật cả hai được nghỉ, chưa đến bảy giờ Trần Đông Lan đã ngủ dậy. Viên Uyên nghe thấy tiếng động bèn nhìn đồng hồ, quyết định một lát nữa mới nói. Lúc hắn đứng dậy đồng hồ điểm chín giờ, Trần Đông Lan đang xem TV.
“Cậu ăn sáng chưa?”
Trần Đông Lan đang tập trung nghe bản tin sáng không dời mắt: “Ăn rồi.”
Viên Uyên mở tủ lạnh, khác với hôm qua, ngăn mát tủ lạnh đã chứa đầy đồ, rau củ tươi được rửa sạch, gói trong màng bọc thực phẩm, trứng gà, sữa tươi tươm tất.
“Sáng sớm cậu đã đi chợ rồi à?”
“Ừa.” Trần Đông Lan bảo, “Tôi nấu cho cậu ít cháo thịt nạc trứng muối đấy, chắc cũng sắp được rồi.”
Viên Uyên vịn cánh tủ lạnh quên cả đóng, cũng quên đáp lời.
Thấy Viên Uyên đứng lặng, Trần Đông Lan bước vào bếp, lấy bát ra múc cháo cho hắn, múc được nửa bát thì hỏi hắn: “Cậu xem từng này đủ chưa?”
Viên Uyên bước qua, không nhìn bát mà bảo: “Được rồi. Cháo bây giờ mới chín, thế sáng nay cậu ăn gì?”
Trần Đông Lan rắc một ít hành băm nhỏ lên cháo: “Bánh quy đó.”
Viên Uyên làm luật sư mấy năm, hiếm có lúc nào hắn không biết phải nói gì như lúc này.
Viên Uyên ăn cháo, Trần Đông Lan lại ngồi xem TV.
Hắn không biết mình ăn được bao lâu, cứ thẫn thờ mãi, đến mức mấy miếng cuối nguội ngắt.
Viên Uyên rửa sạch bát, lau khô rồi mới bỏ vào chạn, ngồi xuống cạnh Trần Đông Lan.
Sofa không lớn, hai thằng con trai ngồi sắp dán vào nhau đến nơi, hắn nói: “Trần Đông Lan… Tôi mua một căn ở gần công ty rồi, định mấy tháng nữa thì dọn đi.”
Trần Đông Lan nhìn hắn, đôi mắt còn đầy mơ màng như chưa kịp phản ứng.
“Cậu xem… Cậu chuẩn bị tìm người khác thuê chung hay là tìm căn khác? Nếu mà không kịp cũng không sao, tôi sẽ giúp cậu gánh một nửa tiền thuê nhà.”
Rất nhiều năm sau, Viên Uyên vẫn còn nhớ được Trần Đông Lan của giây phút ấy.
Thoạt tiên, cậu cúi đầu, giấu đi tất cả nỗi lòng, rồi lập tức đưa tay đỡ trán. Viên Uyên nhìn thấy rõ mồn một những ngón tay run rẩy của cậu.
Lúc ngẩng lên, gương mặt cậu còn hé nụ cười: “Bao giờ có thời gian tôi đi tìm phòng mới. Nhà cậu mua ở đâu? Chúc mừng nhé.”
Nụ cười của cậu ấy rất đẹp, không thấy có chút gì miễn cưỡng.
Viên Uyên nói tên khu nhà.
Trần Đông Lan gật đầu: “Tôi từng nghe rồi, khu đấy đất tốt nên giá nhà đắt lắm.”
Viên Uyên bèn trêu: “Chẳng lẽ không đắt thì cậu cũng mua chung với tôi à?”
Trần Đông Lan hạ mắt: “Có chứ.”
Sao cậu ấy lại nói “Có” được?
Viên Uyên có một vạn câu trả lời, vậy mà cuối cùng hắn chỉ cười cười rồi lấy cớ bận việc để quay về phòng mình.
Ngày hôm đó là ngày cuối cùng họ ở cùng nhau sau ba năm chung sống.
Sáng sớm hôm sau, Viên Uyên bị tiếng sửa soạn đồ đạc của Trần Đông Lan đánh thức.
Mở cửa sổ ra nhìn, trời vẫn còn tối đen.
Ra khỏi phòng, trong phòng khách là mấy thùng đồ đã đóng gói hết, Trần Đông Lan xếp hết chúng vào với nhau, kiểm kê từng chiếc một.
Hiếm khi Viên Uyên nói lắp: “… Cậu đang, dọn đồ đấy à?”
Thật ra thời gian giao nhà còn chưa quyết định, phải một thời gian dài nữa hắn mới dọn đi. Cho dù hôm nay hắn phải đi, Trần Đông Lan cũng đâu cần dọn đi ngay hôm sau! Đồ sắp xếp đã hòm hòm rồi, chẳng lẽ cậu thức trắng đêm không ngủ?
Viên Uyên ít nhiều gì cũng thấy bực, một cảm xúc không tên quay cuồng trong lòng hắn, hắn chợt thốt lên: “Tôi đang đuổi cậu đi sao?”
“Không phải đâu.” Trần Đông Lan đặt một chiếc hộp xuống, đứng thẳng lưng, mặt cậu đỏ lựng vì khom lưng quá lâu, “Đúng lúc bạn tôi đang cho thuê nhà, trọ một người thôi, giá cả cũng tạo điều kiện cho tôi. Nhưng mà cậu ấy sắp phải đi nơi khác, tốt nhất là hôm nay dọn đến luôn.”
Cậu giải thích hơi vội, cũng rất gượng.
Nhưng cơn tức trong lòng Viên Uyên lại không hề thuyên giảm: “Thế cũng không đến mức cậu phải thu dọn hết đồ đạc trong hôm nay. Đêm qua cậu có nghỉ ngơi không?”
Trần Đông Lan cố hết sức để giọng mình nghe thật nhẹ nhàng: “Tình cờ là cả đêm cũng không có chuyện gì làm.”
Lúc này thì Viên Uyên giận thật: “Được, cậu thấy không sao là được.”
Hắn về phòng đánh răng rửa mặt, đến tận lúc đi làm cũng không nói với Trần Đông Lan câu nào.
Đến công ty, cả một buổi sáng hắn cứ bực dọc làm Vu Lâm không dám qua chỗ hắn nói chuyện.
Buổi chiều thì hắn hối hận.
Trần Đông Lan không ngủ cả đêm, vội vã dọn đi là vì chính cậu ấy muốn đi à?
Trần Đông Lan thực sự muốn đi à?
Không phải, là vì cậu ấy bị đuổi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất