Chương 24
Phiên ngoại 1
Viên Uyên phát hiện bánh bích quy trong nhà.
Đây đúng là chuyện lớn. Từ hồi Trần Đông Lan yêu đương với hắn, bánh quy đã biến thành một vật bị nghiêm lệnh cấm chỉ trong nhà, không ngờ Trần Đông Lan còn dám mua bánh về.
Phải dạy lại mới được.
Hắn gọi Trần Đông Lan vào phòng khách, chỉ vào túi bánh quy trong ngăn kéo, nói bằng giọng tra khảo chỉ xuất hiện mỗi khi đi làm: “Đây là cái gì?”
Trần Đông Lan chưa hiểu ra làm sao, ngồi xuống xem xem: “Cái này à, đồng nghiệp tặng em.”
Viên Uyên nổi trận lôi đình. Trần Đông Lan hết thuốc chữa, cậu có biết là lần trước cậu cũng lừa hắn như thế không, lại còn dùng một lí do y hệt?
“Em nói thật cho tôi, em mua về làm gì, định lúc nào thì ăn thay cơm?”
Trần Đông Lan ngẩn người ra, giờ mới hiểu: “Đồng nghiệp tặng em thật mà, lần trước em giúp cô ấy, cô ấy muốn cảm ơn em, thấy bình thường em thích ăn bánh quy liền tặng bánh, em cầm về để đó, chưa ăn mà.”
Viên Uyên nắm được trọng điểm một cách chuẩn xác: “Bình thường thích ăn bánh quy? Lúc đi làm em lừa anh ăn vụng bao nhiêu bánh quy rồi, nói cho rõ ra.”
Trần Đông Lan oan không chịu được: “Bình thường em cũng đâu có ăn, hồi trước ăn một chút thôi. Em… Đây là đồng nghiệp tặng thật mà.”
Viên Uyên thấy cậu đáng thương, không dạy nổi nữa. Nhưng phép tắc thì vẫn phải rõ ràng, phải sửa xong đống thói xấu của Trần Đông Lan mới được: “Em vứt cái này đi.”
Nói xong thì đặt bánh lên tay Trần Đông Lan.
Trần Đông Lan ủ rũ ném bánh vào thùng rác.
Viên Uyên thơm lên hai bên má cậu, dỗ dành: “Ngoan, tôi đưa em đi siêu thị, mình mua đồ ăn vặt khác nhé, nuôi dưỡng các sở thích khác nhé, được không?”
Trần Đông Lan được hôn nên cũng không định giải thích gì thêm, gật gật đầu, hai người tay trong tay đi siêu thị.
Hôm sau, đồng nghiệp hỏi cậu: “Trần Đông Lan ơi, bánh hôm trước chị tặng có ngon không?”
Trần Đông Lan vô cùng chột dạ, bất chấp: “Ngon ạ, cảm ơn chị.”
Chị đồng nghiệp rất vui: “Vậy thì tốt quá, lần sau chị lại mua cho.”
Trần Đông Lan xua tay, từ chối thẳng thừng.
Phiên ngoại 2
Tiết cuối cùng của chiều hôm đó, sắc trời bỗng sầm sì. Tiếng sấm rền ầm ầm khiến lớp học nhốn nháo, giáo viên đập bàn thì học sinh mới chịu yên.
Năm phút sau, trời bắt đầu mưa, mây đen bao phủ từ đây tới tận chân trời, mưa rơi tầm tã, tiếng rào rào còn át cả tiếng thầy cô.
Lúc Trần Đông Lan ra ngoài cũng không mang ô, cậu cúi đầu nhìn đôi sneaker của mình.
Chuông tan học vừa vang lên, người thì đi mượn ô, người thì gọi điện thoại cho ba mẹ. Trần Đông Lan đang nghĩ có nên mua ô không, nhưng nhìn mưa nặng hạt thế này, chắc còn chưa chạy đến cửa hàng đã ướt rượt, nghĩ vậy bèn thôi.
Cậu đứng trước tòa nhà dạy học, cởi áo khoác đồng phục choàng lên đầu, định chạy vào màn mưa, bỗng nghe phía sau có người lên tiếng: “Chờ chút.”
Cậu quay đầu lại, ra là Viên Uyên.
Viên Uyên đang cầm một chiếc ô cán dài, ánh nhìn của hắn chuyển từ mặt lên chiếc áo trên đầu cậu rồi lại quay về gương mặt: “Trần Đông Lan, cậu không mang ô à?”
Trần Đông Lan bỗng thấy hồi hộp khó hiểu, cậu vẫn giữ nguyên động tác che áo trên đầu: “Ừ, không ngờ hôm nay lại mưa.”
Viên Uyên gật đầu, mở ô: “Cùng về thôi, tôi nhớ trước có gặp cậu trên tàu, mình đáp cùng chuyến mà, đúng không?”
Trần Đông Lan gật đầu, bỏ áo khoác xuống, chần chờ hỏi: “Cậu không chơi bóng rổ à?”
Dù trời mưa nhưng nhà thể chất vẫn mở cửa.
Viên Uyên chưa nghe rõ: “Sao cơ?”
Trần Đông Lan lắc đầu: “Không có gì.”
Viên Uyên không hỏi thêm, hắn mở ô, bước xuống bậc thềm, ghé ô sát vào mái hiên rồi nói với Trần Đông Lan: “Đi nào.”
Trái tim Trần Đông Lan đập thình thịch, cậu cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng hơn. Cậu bước tới tán ô, đụng vào vai Viên Uyên: “Cảm ơn… Hay để tôi cầm ô cho?”
Viên Uyên so chiều cao hai bên: “Tôi cao hơn cậu, để tôi cầm cho.”
Trần Đông Lan im lặng.
Hai người bước đi, giọt nước len qua mu bàn chân Trần Đông Lan, xúc cảm lạnh lẽo làm cậu bình tĩnh ít nhiều.
Đúng lúc này, Viên Uyên tóm lấy cánh tay cậu, kéo nhẹ cậu về phía mình: “Lại gần đây, không thì ô không che hết cậu được.”
Nói xong thì buông tay ra.
Trần Đông Lan khẽ nói một tiếng cảm ơn nhưng đầu cậu lại choáng váng vì cái chạm ấy.
Mưa rơi tầm tã, họ đi một mạch tới ga tàu điện ngầm, nhưng tay áo Trần Đông Lan không hề ướt.
Giờ tan học tan làm, trên xe người người chen chúc đông nghịt. Trần Đông Lan đứng rất gần Viên Uyên nhưng không chạm vào nhau.
Trần Đông Lan cố gắng nhích ra sau, sợ khi hai người gần kề, hắn sẽ phát hiện ra tiếng tim cậu đập dữ dội.
“Bình thường cậu vẫn về nhà một mình à?” Viên Uyên bỗng hỏi.
Trần Đông Lan ngẩn người: “Ừ…”
“Bọn mình đáp cùng chuyến, sao cậu không đi cùng tôi, mình bầu bạn với nhau.” Viên Uyên nói.
Trần Đông Lan cúi đầu nhìn ngón tay mình: “Tôi một mình cũng tốt mà…”
Viên Uyên không nói nữa.
Nhà hắn gần đây, chưa được mấy trạm đã đến rồi. Viên Uyên tạm biệt Trần Đông Lan trước: “Tôi đi trước nhé.”
Trần Đông Lan gật đầu.
Viên Uyên đưa ô qua: “Cậu cầm ô đi.”
Trần Đông Lan xua tay: “Vậy cậu thì sao? Ô vốn là của cậu, tôi không sao.”
Viên Uyên nhất định dúi ô vào tay cậu: “Có sao, cầm đi.”
Con tàu giảm tốc, đã đến trạm dừng của Viên Uyên. Hắn không đi vội mà nói: “Sau này tan học mình cùng về nhé.”
Mũi Trần Đông Lan xót xa: “Cậu không chơi bóng rổ à?”
Tàu điện ngầm dừng lại. Trước khi xuống, Viên Uyên quay đầu nói: “Không chơi nữa, sau này ngày nào tôi cũng đi cùng cậu.”
Trần Đông Lan gật đầu thật mạnh.
Viên Uyên mỉm cười, biến mất sau cửa xe.
Thật tốt quá. Trần Đông Lan nghĩ vậy.
Tốt đẹp như vậy nhưng cậu vẫn khóc không ngừng được.
Viên Uyên mơ mơ màng màng xoay người, không sờ thấy Trần Đông Lan bên người.
Mỗi đêm, trước khi ngủ họ đều ôm nhau, mặc dù ngủ say sẽ tách nhau ra nhưng vẫn dán vào nhau, khẽ đưa tay cũng chạm được.
Viên Uyên thoáng tỉnh, cả căn phòng tối đen, rõ ràng là chưa đến giờ dậy. Hắn xoay qua bật đèn, chống nửa người dậy xem, trên giường không thấy Trần Đông Lan đã đành, trong phòng cũng không có.
“Trần Đông Lan?”
Không có ai trả lời.
Hắn xuống giường, chưa kịp đi dép, chân trần bước vào nhà vệ sinh, vẫn không thấy người đâu.
Ra khỏi phòng xem xét, phòng khách không có ai, phòng ăn không có ai, phòng bếp cũng không có ai. Hắn gãi gãi đầu, lòng như lửa đốt.
Hắn lao ra ban công, mở choàng cửa thì thấy bóng lưng Trần Đông Lan đang nhoài người trên lan can.
Lúc này tim hắn mới hạ xuống được.
Hắn đi lên trước, từ phía sau ôm trọn Trần Đông Lan vào lòng, oán thán: “Đêm hôm khuya khoắt em ra đây hóng gió làm gì? Làm tôi sợ hết chỗ nói.”
Trần Đông Lan động đậy muốn quay lại nhìn hắn: “Sao anh lại tỉnh, em làm ảnh hưởng đến anh à?”
Vai Trần Đông Lan lạnh, có lẽ đã ở đây hồi lâu rồi. Viên Uyên vừa ủ ấm cho cậu vừa đáp: “Ừ, không có em bên cạnh nên ảnh hưởng đấy.”
Trần Đông Lan xoay người, dụi cả người vào lòng hắn: “Xin lỗi…”
Viên Uyên hôn lên đỉnh đầu cậu: “Sao thế em, mơ thấy ác mộng à?”
“Không phải.” Qua bờ vai hắn, Trần Đông Lan nhìn thấy ánh đèn ấm áp từ phòng ngủ của họ.
“Em chỉ…” Cậu nói, “mơ một giấc mơ rất đẹp.”
Phiên ngoại 3
Kì nghỉ lần Viên Uyên và Trần Đông Lan trở về thành phố A để tham gia họp lớp cấp ba.
Vốn hai người đều nghĩ phải xa nhau cả tối, Trần Đông Lan theo chân bạn bè chuyển địa điểm ăn chơi từ khách sạn qua KTV, đang ngồi trên sofa ăn trái cây, ngẫm nghĩ nên chuồn về sớm sớm.
Bỗng có người sáp đến cắn miếng dưa hấu trên tay cậu.
Dưới ánh đèn mờ, Trần Đông Lan nghiêng đầu sang thấy đôi mắt đầy ý cười của Viên Uyên.
“Sao anh lại ở đây?” Trần Đông Lan vừa ngạc nhiên vừa thấy vui vui.
“Suỵt.” Viên Uyên đặt ngón tay lên môi cậu, ôm chầm lấy Trần Đông Lan, nhanh chóng chụt một cái trên má cậu, “Tôi lén đến tìm em đấy, đừng để các bạn lớp em phát hiện ra.”
Hắn cũng quen nhiều người ở lớp Trần Đông Lan, lỡ bị phát hiện chắc thể nào cũng bị chuốc cho say mèm.
Trần Đông Lan hạ giọng theo hắn: “Anh nổi bật lắm, chắc chắn sẽ bị phát hiện cho xem…”
Viên Uyên cười híp mắt. Trong phòng KTV ồn ào, hắn dán vào tai Trần Đông Lan: “Cho nên em phải bắt cóc tôi đi.”
Hơi thở hắn hun nóng tai Trần Đông Lan, đang định hỏi hắn bắt cóc như thế nào đã bị Viên Uyên kéo lên, hai người khom lưng, lén lút trốn khỏi phòng.
Thoát khỏi ánh đèn xanh đỏ của KTV, Trần Đông Lan thở phào nhẹ nhõm. Cậu hỏi: “Giờ bọn mình đi đâu, về nhà à?”
Nhà này là nhà họ Viên. Họ về thành phố A thì chắc hẳn phải ở cùng với hai cụ rồi.
Viên Uyên lắc đầu, hai người đi taxi về trường cấp ba cũ.
Nhìn cảnh vật dần trở nên quen thuộc, Trần Đông Lan cảm thán: “Thật chẳng thay đổi chút gì.”
“Làm gì có chuyện không thay đổi được?” Viên Uyên chỉ chỉ con sư tử bằng đá trước cửa trường học cho cậu, “Con này được đổi rồi đó, hồi trước râu nó không ở hướng này đâu.”
Trần Đông Lan nhìn Viên Uyên nghiêm trang phân tích, không nhịn được bật cười.
“Mình có vào không? Chắc giờ không được vào đâu.”
Đã qua giờ tự học buổi tối, bảo vệ chuẩn bị khóa cửa.
“Tôi đi thử xem.” Viên Uyên đến gần, phát huy ưu thế nghề nghiệp với bác bảo vệ, thành công thuyết phục bác để cửa cho họ vào nhưng chỉ được xem nửa giờ thôi.
Viên Uyên kéo tay Trần Đông Lan chạy: “Mình phải khẩn trương lên.”
Gió đêm hè hơi lạnh nhưng lòng bàn tay hai người lại nóng ấm.
“Ừa.” Trần Đông Lan cầm chặt tay hắn.
Họ chạy một mạch đến tòa nhà dạy học hồi trước, cầu thang đã khóa hết, không vào được nên Viên Uyên đành phải gạt bỏ suy nghĩ chạy vào lớp vẽ vớ vẩn lên bảng.
Trần Đông Lan nhìn gốc cây đại thụ cao đến cả năm tầng lầu, hồi tưởng vài chuyện đã qua.
Cậu kể: “Trước đây em thường đứng đây nhìn lén anh.”
“Ồ?” Viên Uyên đứng dưới tàng cây nhìn lên tầng, chẳng thấy được gì cả, “Chỗ này đâu nhìn thấy gì đâu em?”
“Thi thoảng anh sẽ đứng trên hành lang hóng gió, lúc đó có thể nhìn anh rõ hơn.” Trần Đông Lan nói đến chuyện này, lòng vẫn hơi ngượng, “Giống stalker lắm đúng không?”
Viên Uyên lắc đầu, ôm lấy vai Trần Đông Lan, hôn cậu.
Người thương đang bóc trần tình yêu của cậu dành cho hắn ngày xưa, còn gì cảm động hơn thế?
“Còn gì nữa không, em còn đứng đâu nhìn lén tôi nữa?” Vừa hôn xong, Viên Uyên đắc ý hỏi.
Trần Đông Lan được hôn xong tim còn đập thình thịch, gian nan ngẫm nghĩ: “Ừm… Hồi trước em còn trốn trên tầng xem anh chơi bóng rổ.”
“Còn không?”
“… Đứng sau cây ngắm anh chạy bộ.”
“Với cả?”
“Ở… ở căn tin nhìn anh ăn ba bát cơm to bự, miệng dính đầy hạt cơm…”
“Ơ?” Viên Uyên tự nhiên thấy có gì sai sai, “Không phải chứ, tôi ăn uống nề nếp lắm mà.”
Mặc dù khẳng định hùng hồn nhưng hắn vẫn hồi tưởng lại xem có làm trò hề trong mắt Trần Đông Lan như thế không.
Trần Đông Lan bật cười: “Lừa anh đó…”
Viên Uyên bất đắc dĩ cụng trán cậu: “Em học hư rồi.”
Trần Đông Lan càng cười tươi.
Họ tựa vào nhau, sao sáng rải đầy trời đêm, không gian tĩnh lặng. Mọi sự thôi thúc mong muốn thổ lộ trong Trần Đông Lan, cậu kể: “Có một buổi trưa, trời mưa to lắm, anh nằm gục xuống bàn ngủ say, song cửa quên đóng, em đi ngang qua đó thấy vậy bèn vào lớp đóng cửa giúp anh.”
Viên Uyên ngẩn người, trái tim được ai đó xoa nhẹ. Hắn làm bộ hiểu ra: “Hóa ra là em, tôi nhớ hôm đó tôi ngủ một lúc thì nóng quá tỉnh, bụng còn thầm mắng đứa nào đóng cửa sổ.”
Thật ra hắn không hề nhớ. Ba năm cấp ba nhiều ngày đêm đến thế, hắn còn chẳng đặt Trần Đông Lan vào lòng mình, thế nên mắt cũng không thấy được cậu.
Điều này làm cho hắn thấy tiếc nuối, lòng xót xa.
May mà bây giờ có thể bù đắp, lừa Trần Đông Lan một cách hợp lí, dỗ cậu vui vẻ.
Quả nhiên, mắt Trần Đông Lan sáng rực: “Thật sao?”
“Tất nhiên, tôi nhớ rõ mà.” Viên Uyên cười đáp.
Trần Đông Lan chìm đắm trong niềm vui của mình: “Thế thì thật là tốt quá.”
“Ừ.” Viên Uyên khẽ lặp lại, “Đúng là tốt quá.”
Họ có thể tựa vào nhau, thoải mái nói đến những chuyện ngày trước, thật là tốt quá.
Không thể tốt hơn được nữa.
Nửa giờ trôi qua rất nhanh, họ rời khỏi trường nhưng không về nhà họ Viên mà tới khách sạn.
Viên Uyên hứng bất thường, vừa vào cửa phòng đã quấn riết lấy Trần Đông Lan, hôn từ môi đến cổ cậu, còn thổi hơi vào tai cậu mãi.
Chân Trần Đông Lan nhũn ra nhưng chí ít cũng bình tĩnh hơn hắn, đẩy hắn một cái tượng trưng: “Đi tắm trước đã…”
Viên Uyên không chịu buông cậu ra, bế ngang người lên: “Cũng được, mình tắm chung.”
Họ ít khi làm tình bên ngoài, hoàn cảnh lạ lẫm của khách sạn làm Trần Đông Lan cảm thấy ngượng khôn xiết, dù không phản kháng cũng phải lấy tay che mặt: “Thế cũng không được làm trong phòng tắm đâu…”
Viên Uyên đồng ý suông.
Còn hành động… tất nhiên là đi trái với lời hứa rồi.
Họ không mang gel lẫn áo mưa, cũng may phòng vệ sinh khách sạn có hàng mới nguyên, dành riêng cho khách khi cần đến.
Trần Đông Lan nói gì cũng không có tác dụng. Viên Uyên giam cậu vào lòng, tách chân cậu ra bôi trơn, cậu đứng thẳng nhận lấy hắn từ phía sau.
So với lần đầu tiên trong phòng tắm, Viên Uyên đã điêu luyện hơn nhiều. Trần Đông Lan tựa trên người hắn, được hắn đỡ vững vàng.
Hắn bắt đầu thẳng lưng cắm rút. Trần Đông Lan hừ một tiếng, khẽ giận dỗi: “Đừng nhanh thế mà…”
Viên Uyên càng ghì chặt, nói sát bên tai cậu: “Tôi yêu em lắm…”
Trần Đông Lan nghe rõ lời hắn, viền mắt đỏ lên.
Cậu đưa tay chạm vào bàn tay đang ghì lấy mình, vuốt nhẹ khớp xương của hắn, nói như than thở: “Em cũng yêu anh…”
Viên Uyên vùi vào mặt vào vai cậu, sóng tình ập đến như có muôn vàn yêu thương không thể nói ra, hắn chỉ biết hôn cổ Trần Đông Lan mãi, đâm vào sâu hơn.
Sáng hôm sau, Viên Uyên với Trần Đông Lan về nhà họ Viên, rón rén dọn dẹp đồ. Vốn tưởng rằng bí mật lắm, ai ngờ bà Viên mở cửa phòng đi ra.
Hai người đứng hình.
Bà Viên lạnh lùng nhìn họ: “Phải đi rồi đấy à?”
Trần Đông Lan liếc Viên Uyên, gật đầu với bà: “Vâng, chín giờ bay ạ.”
“Ờ.” Bà Viên khoanh tay, “Các anh đã muốn ra ngoài ở thì lần sau về đừng đến đây nữa, vào mà ở khách sạn ấy.”
Trần Đông Lan xấu hổ hết biết, đầu cúi sâu xuống.
Viên Uyên lại vui hiết biết: “Mẹ, thế thì tốt quá!”
Bà Viên sầm mặt, vung tay đuổi hai đứa đi.
Viên Uyên phát hiện bánh bích quy trong nhà.
Đây đúng là chuyện lớn. Từ hồi Trần Đông Lan yêu đương với hắn, bánh quy đã biến thành một vật bị nghiêm lệnh cấm chỉ trong nhà, không ngờ Trần Đông Lan còn dám mua bánh về.
Phải dạy lại mới được.
Hắn gọi Trần Đông Lan vào phòng khách, chỉ vào túi bánh quy trong ngăn kéo, nói bằng giọng tra khảo chỉ xuất hiện mỗi khi đi làm: “Đây là cái gì?”
Trần Đông Lan chưa hiểu ra làm sao, ngồi xuống xem xem: “Cái này à, đồng nghiệp tặng em.”
Viên Uyên nổi trận lôi đình. Trần Đông Lan hết thuốc chữa, cậu có biết là lần trước cậu cũng lừa hắn như thế không, lại còn dùng một lí do y hệt?
“Em nói thật cho tôi, em mua về làm gì, định lúc nào thì ăn thay cơm?”
Trần Đông Lan ngẩn người ra, giờ mới hiểu: “Đồng nghiệp tặng em thật mà, lần trước em giúp cô ấy, cô ấy muốn cảm ơn em, thấy bình thường em thích ăn bánh quy liền tặng bánh, em cầm về để đó, chưa ăn mà.”
Viên Uyên nắm được trọng điểm một cách chuẩn xác: “Bình thường thích ăn bánh quy? Lúc đi làm em lừa anh ăn vụng bao nhiêu bánh quy rồi, nói cho rõ ra.”
Trần Đông Lan oan không chịu được: “Bình thường em cũng đâu có ăn, hồi trước ăn một chút thôi. Em… Đây là đồng nghiệp tặng thật mà.”
Viên Uyên thấy cậu đáng thương, không dạy nổi nữa. Nhưng phép tắc thì vẫn phải rõ ràng, phải sửa xong đống thói xấu của Trần Đông Lan mới được: “Em vứt cái này đi.”
Nói xong thì đặt bánh lên tay Trần Đông Lan.
Trần Đông Lan ủ rũ ném bánh vào thùng rác.
Viên Uyên thơm lên hai bên má cậu, dỗ dành: “Ngoan, tôi đưa em đi siêu thị, mình mua đồ ăn vặt khác nhé, nuôi dưỡng các sở thích khác nhé, được không?”
Trần Đông Lan được hôn nên cũng không định giải thích gì thêm, gật gật đầu, hai người tay trong tay đi siêu thị.
Hôm sau, đồng nghiệp hỏi cậu: “Trần Đông Lan ơi, bánh hôm trước chị tặng có ngon không?”
Trần Đông Lan vô cùng chột dạ, bất chấp: “Ngon ạ, cảm ơn chị.”
Chị đồng nghiệp rất vui: “Vậy thì tốt quá, lần sau chị lại mua cho.”
Trần Đông Lan xua tay, từ chối thẳng thừng.
Phiên ngoại 2
Tiết cuối cùng của chiều hôm đó, sắc trời bỗng sầm sì. Tiếng sấm rền ầm ầm khiến lớp học nhốn nháo, giáo viên đập bàn thì học sinh mới chịu yên.
Năm phút sau, trời bắt đầu mưa, mây đen bao phủ từ đây tới tận chân trời, mưa rơi tầm tã, tiếng rào rào còn át cả tiếng thầy cô.
Lúc Trần Đông Lan ra ngoài cũng không mang ô, cậu cúi đầu nhìn đôi sneaker của mình.
Chuông tan học vừa vang lên, người thì đi mượn ô, người thì gọi điện thoại cho ba mẹ. Trần Đông Lan đang nghĩ có nên mua ô không, nhưng nhìn mưa nặng hạt thế này, chắc còn chưa chạy đến cửa hàng đã ướt rượt, nghĩ vậy bèn thôi.
Cậu đứng trước tòa nhà dạy học, cởi áo khoác đồng phục choàng lên đầu, định chạy vào màn mưa, bỗng nghe phía sau có người lên tiếng: “Chờ chút.”
Cậu quay đầu lại, ra là Viên Uyên.
Viên Uyên đang cầm một chiếc ô cán dài, ánh nhìn của hắn chuyển từ mặt lên chiếc áo trên đầu cậu rồi lại quay về gương mặt: “Trần Đông Lan, cậu không mang ô à?”
Trần Đông Lan bỗng thấy hồi hộp khó hiểu, cậu vẫn giữ nguyên động tác che áo trên đầu: “Ừ, không ngờ hôm nay lại mưa.”
Viên Uyên gật đầu, mở ô: “Cùng về thôi, tôi nhớ trước có gặp cậu trên tàu, mình đáp cùng chuyến mà, đúng không?”
Trần Đông Lan gật đầu, bỏ áo khoác xuống, chần chờ hỏi: “Cậu không chơi bóng rổ à?”
Dù trời mưa nhưng nhà thể chất vẫn mở cửa.
Viên Uyên chưa nghe rõ: “Sao cơ?”
Trần Đông Lan lắc đầu: “Không có gì.”
Viên Uyên không hỏi thêm, hắn mở ô, bước xuống bậc thềm, ghé ô sát vào mái hiên rồi nói với Trần Đông Lan: “Đi nào.”
Trái tim Trần Đông Lan đập thình thịch, cậu cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng hơn. Cậu bước tới tán ô, đụng vào vai Viên Uyên: “Cảm ơn… Hay để tôi cầm ô cho?”
Viên Uyên so chiều cao hai bên: “Tôi cao hơn cậu, để tôi cầm cho.”
Trần Đông Lan im lặng.
Hai người bước đi, giọt nước len qua mu bàn chân Trần Đông Lan, xúc cảm lạnh lẽo làm cậu bình tĩnh ít nhiều.
Đúng lúc này, Viên Uyên tóm lấy cánh tay cậu, kéo nhẹ cậu về phía mình: “Lại gần đây, không thì ô không che hết cậu được.”
Nói xong thì buông tay ra.
Trần Đông Lan khẽ nói một tiếng cảm ơn nhưng đầu cậu lại choáng váng vì cái chạm ấy.
Mưa rơi tầm tã, họ đi một mạch tới ga tàu điện ngầm, nhưng tay áo Trần Đông Lan không hề ướt.
Giờ tan học tan làm, trên xe người người chen chúc đông nghịt. Trần Đông Lan đứng rất gần Viên Uyên nhưng không chạm vào nhau.
Trần Đông Lan cố gắng nhích ra sau, sợ khi hai người gần kề, hắn sẽ phát hiện ra tiếng tim cậu đập dữ dội.
“Bình thường cậu vẫn về nhà một mình à?” Viên Uyên bỗng hỏi.
Trần Đông Lan ngẩn người: “Ừ…”
“Bọn mình đáp cùng chuyến, sao cậu không đi cùng tôi, mình bầu bạn với nhau.” Viên Uyên nói.
Trần Đông Lan cúi đầu nhìn ngón tay mình: “Tôi một mình cũng tốt mà…”
Viên Uyên không nói nữa.
Nhà hắn gần đây, chưa được mấy trạm đã đến rồi. Viên Uyên tạm biệt Trần Đông Lan trước: “Tôi đi trước nhé.”
Trần Đông Lan gật đầu.
Viên Uyên đưa ô qua: “Cậu cầm ô đi.”
Trần Đông Lan xua tay: “Vậy cậu thì sao? Ô vốn là của cậu, tôi không sao.”
Viên Uyên nhất định dúi ô vào tay cậu: “Có sao, cầm đi.”
Con tàu giảm tốc, đã đến trạm dừng của Viên Uyên. Hắn không đi vội mà nói: “Sau này tan học mình cùng về nhé.”
Mũi Trần Đông Lan xót xa: “Cậu không chơi bóng rổ à?”
Tàu điện ngầm dừng lại. Trước khi xuống, Viên Uyên quay đầu nói: “Không chơi nữa, sau này ngày nào tôi cũng đi cùng cậu.”
Trần Đông Lan gật đầu thật mạnh.
Viên Uyên mỉm cười, biến mất sau cửa xe.
Thật tốt quá. Trần Đông Lan nghĩ vậy.
Tốt đẹp như vậy nhưng cậu vẫn khóc không ngừng được.
Viên Uyên mơ mơ màng màng xoay người, không sờ thấy Trần Đông Lan bên người.
Mỗi đêm, trước khi ngủ họ đều ôm nhau, mặc dù ngủ say sẽ tách nhau ra nhưng vẫn dán vào nhau, khẽ đưa tay cũng chạm được.
Viên Uyên thoáng tỉnh, cả căn phòng tối đen, rõ ràng là chưa đến giờ dậy. Hắn xoay qua bật đèn, chống nửa người dậy xem, trên giường không thấy Trần Đông Lan đã đành, trong phòng cũng không có.
“Trần Đông Lan?”
Không có ai trả lời.
Hắn xuống giường, chưa kịp đi dép, chân trần bước vào nhà vệ sinh, vẫn không thấy người đâu.
Ra khỏi phòng xem xét, phòng khách không có ai, phòng ăn không có ai, phòng bếp cũng không có ai. Hắn gãi gãi đầu, lòng như lửa đốt.
Hắn lao ra ban công, mở choàng cửa thì thấy bóng lưng Trần Đông Lan đang nhoài người trên lan can.
Lúc này tim hắn mới hạ xuống được.
Hắn đi lên trước, từ phía sau ôm trọn Trần Đông Lan vào lòng, oán thán: “Đêm hôm khuya khoắt em ra đây hóng gió làm gì? Làm tôi sợ hết chỗ nói.”
Trần Đông Lan động đậy muốn quay lại nhìn hắn: “Sao anh lại tỉnh, em làm ảnh hưởng đến anh à?”
Vai Trần Đông Lan lạnh, có lẽ đã ở đây hồi lâu rồi. Viên Uyên vừa ủ ấm cho cậu vừa đáp: “Ừ, không có em bên cạnh nên ảnh hưởng đấy.”
Trần Đông Lan xoay người, dụi cả người vào lòng hắn: “Xin lỗi…”
Viên Uyên hôn lên đỉnh đầu cậu: “Sao thế em, mơ thấy ác mộng à?”
“Không phải.” Qua bờ vai hắn, Trần Đông Lan nhìn thấy ánh đèn ấm áp từ phòng ngủ của họ.
“Em chỉ…” Cậu nói, “mơ một giấc mơ rất đẹp.”
Phiên ngoại 3
Kì nghỉ lần Viên Uyên và Trần Đông Lan trở về thành phố A để tham gia họp lớp cấp ba.
Vốn hai người đều nghĩ phải xa nhau cả tối, Trần Đông Lan theo chân bạn bè chuyển địa điểm ăn chơi từ khách sạn qua KTV, đang ngồi trên sofa ăn trái cây, ngẫm nghĩ nên chuồn về sớm sớm.
Bỗng có người sáp đến cắn miếng dưa hấu trên tay cậu.
Dưới ánh đèn mờ, Trần Đông Lan nghiêng đầu sang thấy đôi mắt đầy ý cười của Viên Uyên.
“Sao anh lại ở đây?” Trần Đông Lan vừa ngạc nhiên vừa thấy vui vui.
“Suỵt.” Viên Uyên đặt ngón tay lên môi cậu, ôm chầm lấy Trần Đông Lan, nhanh chóng chụt một cái trên má cậu, “Tôi lén đến tìm em đấy, đừng để các bạn lớp em phát hiện ra.”
Hắn cũng quen nhiều người ở lớp Trần Đông Lan, lỡ bị phát hiện chắc thể nào cũng bị chuốc cho say mèm.
Trần Đông Lan hạ giọng theo hắn: “Anh nổi bật lắm, chắc chắn sẽ bị phát hiện cho xem…”
Viên Uyên cười híp mắt. Trong phòng KTV ồn ào, hắn dán vào tai Trần Đông Lan: “Cho nên em phải bắt cóc tôi đi.”
Hơi thở hắn hun nóng tai Trần Đông Lan, đang định hỏi hắn bắt cóc như thế nào đã bị Viên Uyên kéo lên, hai người khom lưng, lén lút trốn khỏi phòng.
Thoát khỏi ánh đèn xanh đỏ của KTV, Trần Đông Lan thở phào nhẹ nhõm. Cậu hỏi: “Giờ bọn mình đi đâu, về nhà à?”
Nhà này là nhà họ Viên. Họ về thành phố A thì chắc hẳn phải ở cùng với hai cụ rồi.
Viên Uyên lắc đầu, hai người đi taxi về trường cấp ba cũ.
Nhìn cảnh vật dần trở nên quen thuộc, Trần Đông Lan cảm thán: “Thật chẳng thay đổi chút gì.”
“Làm gì có chuyện không thay đổi được?” Viên Uyên chỉ chỉ con sư tử bằng đá trước cửa trường học cho cậu, “Con này được đổi rồi đó, hồi trước râu nó không ở hướng này đâu.”
Trần Đông Lan nhìn Viên Uyên nghiêm trang phân tích, không nhịn được bật cười.
“Mình có vào không? Chắc giờ không được vào đâu.”
Đã qua giờ tự học buổi tối, bảo vệ chuẩn bị khóa cửa.
“Tôi đi thử xem.” Viên Uyên đến gần, phát huy ưu thế nghề nghiệp với bác bảo vệ, thành công thuyết phục bác để cửa cho họ vào nhưng chỉ được xem nửa giờ thôi.
Viên Uyên kéo tay Trần Đông Lan chạy: “Mình phải khẩn trương lên.”
Gió đêm hè hơi lạnh nhưng lòng bàn tay hai người lại nóng ấm.
“Ừa.” Trần Đông Lan cầm chặt tay hắn.
Họ chạy một mạch đến tòa nhà dạy học hồi trước, cầu thang đã khóa hết, không vào được nên Viên Uyên đành phải gạt bỏ suy nghĩ chạy vào lớp vẽ vớ vẩn lên bảng.
Trần Đông Lan nhìn gốc cây đại thụ cao đến cả năm tầng lầu, hồi tưởng vài chuyện đã qua.
Cậu kể: “Trước đây em thường đứng đây nhìn lén anh.”
“Ồ?” Viên Uyên đứng dưới tàng cây nhìn lên tầng, chẳng thấy được gì cả, “Chỗ này đâu nhìn thấy gì đâu em?”
“Thi thoảng anh sẽ đứng trên hành lang hóng gió, lúc đó có thể nhìn anh rõ hơn.” Trần Đông Lan nói đến chuyện này, lòng vẫn hơi ngượng, “Giống stalker lắm đúng không?”
Viên Uyên lắc đầu, ôm lấy vai Trần Đông Lan, hôn cậu.
Người thương đang bóc trần tình yêu của cậu dành cho hắn ngày xưa, còn gì cảm động hơn thế?
“Còn gì nữa không, em còn đứng đâu nhìn lén tôi nữa?” Vừa hôn xong, Viên Uyên đắc ý hỏi.
Trần Đông Lan được hôn xong tim còn đập thình thịch, gian nan ngẫm nghĩ: “Ừm… Hồi trước em còn trốn trên tầng xem anh chơi bóng rổ.”
“Còn không?”
“… Đứng sau cây ngắm anh chạy bộ.”
“Với cả?”
“Ở… ở căn tin nhìn anh ăn ba bát cơm to bự, miệng dính đầy hạt cơm…”
“Ơ?” Viên Uyên tự nhiên thấy có gì sai sai, “Không phải chứ, tôi ăn uống nề nếp lắm mà.”
Mặc dù khẳng định hùng hồn nhưng hắn vẫn hồi tưởng lại xem có làm trò hề trong mắt Trần Đông Lan như thế không.
Trần Đông Lan bật cười: “Lừa anh đó…”
Viên Uyên bất đắc dĩ cụng trán cậu: “Em học hư rồi.”
Trần Đông Lan càng cười tươi.
Họ tựa vào nhau, sao sáng rải đầy trời đêm, không gian tĩnh lặng. Mọi sự thôi thúc mong muốn thổ lộ trong Trần Đông Lan, cậu kể: “Có một buổi trưa, trời mưa to lắm, anh nằm gục xuống bàn ngủ say, song cửa quên đóng, em đi ngang qua đó thấy vậy bèn vào lớp đóng cửa giúp anh.”
Viên Uyên ngẩn người, trái tim được ai đó xoa nhẹ. Hắn làm bộ hiểu ra: “Hóa ra là em, tôi nhớ hôm đó tôi ngủ một lúc thì nóng quá tỉnh, bụng còn thầm mắng đứa nào đóng cửa sổ.”
Thật ra hắn không hề nhớ. Ba năm cấp ba nhiều ngày đêm đến thế, hắn còn chẳng đặt Trần Đông Lan vào lòng mình, thế nên mắt cũng không thấy được cậu.
Điều này làm cho hắn thấy tiếc nuối, lòng xót xa.
May mà bây giờ có thể bù đắp, lừa Trần Đông Lan một cách hợp lí, dỗ cậu vui vẻ.
Quả nhiên, mắt Trần Đông Lan sáng rực: “Thật sao?”
“Tất nhiên, tôi nhớ rõ mà.” Viên Uyên cười đáp.
Trần Đông Lan chìm đắm trong niềm vui của mình: “Thế thì thật là tốt quá.”
“Ừ.” Viên Uyên khẽ lặp lại, “Đúng là tốt quá.”
Họ có thể tựa vào nhau, thoải mái nói đến những chuyện ngày trước, thật là tốt quá.
Không thể tốt hơn được nữa.
Nửa giờ trôi qua rất nhanh, họ rời khỏi trường nhưng không về nhà họ Viên mà tới khách sạn.
Viên Uyên hứng bất thường, vừa vào cửa phòng đã quấn riết lấy Trần Đông Lan, hôn từ môi đến cổ cậu, còn thổi hơi vào tai cậu mãi.
Chân Trần Đông Lan nhũn ra nhưng chí ít cũng bình tĩnh hơn hắn, đẩy hắn một cái tượng trưng: “Đi tắm trước đã…”
Viên Uyên không chịu buông cậu ra, bế ngang người lên: “Cũng được, mình tắm chung.”
Họ ít khi làm tình bên ngoài, hoàn cảnh lạ lẫm của khách sạn làm Trần Đông Lan cảm thấy ngượng khôn xiết, dù không phản kháng cũng phải lấy tay che mặt: “Thế cũng không được làm trong phòng tắm đâu…”
Viên Uyên đồng ý suông.
Còn hành động… tất nhiên là đi trái với lời hứa rồi.
Họ không mang gel lẫn áo mưa, cũng may phòng vệ sinh khách sạn có hàng mới nguyên, dành riêng cho khách khi cần đến.
Trần Đông Lan nói gì cũng không có tác dụng. Viên Uyên giam cậu vào lòng, tách chân cậu ra bôi trơn, cậu đứng thẳng nhận lấy hắn từ phía sau.
So với lần đầu tiên trong phòng tắm, Viên Uyên đã điêu luyện hơn nhiều. Trần Đông Lan tựa trên người hắn, được hắn đỡ vững vàng.
Hắn bắt đầu thẳng lưng cắm rút. Trần Đông Lan hừ một tiếng, khẽ giận dỗi: “Đừng nhanh thế mà…”
Viên Uyên càng ghì chặt, nói sát bên tai cậu: “Tôi yêu em lắm…”
Trần Đông Lan nghe rõ lời hắn, viền mắt đỏ lên.
Cậu đưa tay chạm vào bàn tay đang ghì lấy mình, vuốt nhẹ khớp xương của hắn, nói như than thở: “Em cũng yêu anh…”
Viên Uyên vùi vào mặt vào vai cậu, sóng tình ập đến như có muôn vàn yêu thương không thể nói ra, hắn chỉ biết hôn cổ Trần Đông Lan mãi, đâm vào sâu hơn.
Sáng hôm sau, Viên Uyên với Trần Đông Lan về nhà họ Viên, rón rén dọn dẹp đồ. Vốn tưởng rằng bí mật lắm, ai ngờ bà Viên mở cửa phòng đi ra.
Hai người đứng hình.
Bà Viên lạnh lùng nhìn họ: “Phải đi rồi đấy à?”
Trần Đông Lan liếc Viên Uyên, gật đầu với bà: “Vâng, chín giờ bay ạ.”
“Ờ.” Bà Viên khoanh tay, “Các anh đã muốn ra ngoài ở thì lần sau về đừng đến đây nữa, vào mà ở khách sạn ấy.”
Trần Đông Lan xấu hổ hết biết, đầu cúi sâu xuống.
Viên Uyên lại vui hiết biết: “Mẹ, thế thì tốt quá!”
Bà Viên sầm mặt, vung tay đuổi hai đứa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất