Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình
Chương 27
Sở Tiêu đốt lên một cây tích lửa, nhìn xung quanh một lượt rồi nói: "Thay vì than thở chi bằng mau tranh thủ tìm đi."
Minh Nghi bĩu môi, bắt đầu đi đến một dãy gần nhất tìm kiếm, hai người còn lại cũng chia nhau ra mỗi người một hướng. Dĩ nhiên để tìm được vài cuốn trong đám sách này là điều không dễ, hai nén nhang trôi qua vẫn không thấy một chút tung tích nào. Minh Nghi có chút buồn ngủ y ngáp một hơi dài, chợt thấy một quyển sách bị lệch ra ngoài khác xa với những cuốn khác.
Y cẩn thận lại gần kéo quyển sách đó ra, lật một trang ra xem, vừa mới thấy liền hoảng hốt kêu lên một tiếng: "...A."
Sở Tiêu đứng ngay cạnh đó nghĩ hắn đã tìm được thứ gì, tò mò chạy lại hỏi: "Sao? Tìm được rồi à?"
Minh Nghi ngại ngùng đưa quyển sách mình đang cầm đưa cho Sở Tiêu, y đón lấy tiện tay mở ra xem. Vừa nhìn thấy sắc mặt Sở Tiêu liền đen lại, ném thứ đó xuống dưới đất. Y gằn giọng hét lên: "Trần Minh Nghi!"
"Khụ..." Minh Nghi ho khan: "Ai bảo ngươi muốn xem."
Mặc Nhiên thấy hai người ồn ào lại thấy quyển sách bị ném dưới đất cũng tò mò nhặt nó lên, ngay trang đầu tiên đập vào mắt là hai nam nhân không mảnh vải, đang quấn quýt lấy nhau đủ loại tư thế. Mặc Nhiên hai má đỏ ửng ném quyển sách xuống dưới sàn. Sở Tiêu còn muốn nói cho Minh Nghi một trận thì Tần Lăng chạy vào, hốt hoảng nói: "Tống Nam Dương đang đến đây."
"Hả?" Ba người thoáng chốc bình tĩnh lại, Minh Nghi vội nhặt sách lên để lại chỗ cũ, nói: "Ta đã bảo mà, giờ làm sao đây?"
"Nếu bây giờ đi ra chắc chắn sẽ chạm mặt hắn." Sở Tiêu bình tĩnh hơn, thổi tắt ngọn lửa trên tay nói.
Minh Nghi: "Nhưng chúng ta đông người thế này ở lại cũng sẽ bị phát hiện, hắn không dám làm gì chúng ta, chỉ tiếc còn chưa tìm được gì."
Tần Lăng im lặng một lát nhìn về phía Mạc Nhiên, y thấy hắn chăm chú nhìn mình đột nhiên có cảm giác bất an. Tần Lăng đến bên cạnh nắm lấy tay y, rồi nói với hai người còn lại: "Hai người tìm chỗ kín một chút trốn trước."
Mạc Nhiên tự dưng bị một bàn tay ấm áp nắm lấy nên hơi giật mình, đây không phải là lần đầu Tần Lăng cầm tay y, nhưng mọi lần hắn cầm vào khuỷu tay hoặc là vạt áo. Lần này lại là hai lòng bàn tay chạm vào nhau, Mạc Nhiên có thể cảm nhận được lòng bàn tay mình truyền đến một hơi ấm.
Tần Lăng không để ý đến sắc mặt của Mạc Nhiên, kéo y ra ngoài rồi cẩn thận đóng cửa lại như cũ. Hắn đổi tư thế ép Mạc Nhiên vào vách, một tay chống lên tường, y ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm như muốn nói gì đó bị Tần Lăng lấy tay bịt miệng lại. Hắn cúi xuống nói thầm vào tai y: "Đừng lên tiếng."
Hắn nói xong im lặng lắng nghe, thấy tiếng bước chân của Tống Nam Dương lại gần, Tần Lăng bỏ tay mình trên miệng y ra, cúi xuống ngậm lấy bờ môi mềm mại. Mạc Nhiên lúc này sửng sốt đến cực độ, hai mắt mở to hết mức nhìn vào nam nhân trước mặt. Y muốn né tránh đẩy hắn ra lại bị Tần Lăng vòng tay qua ôm eo kéo lại gần, cả người y bị áp sát vào lồng ngực của Tần Lăng. Hắn có thể cảm nhận được tiếng tim đập nhanh dữ dội trong lồng ngực y, Tần Lăng cảm thấy vui vẻ, dùng sức cắn lấy bờ môi của Mạc Nhiên. Lưỡi của hắn hung hăng cạy răng của y ra rồi tiến vào trong miệng, Mạc Nhiên bị hắn giữ lấy muốn nghẹt thở, y có thể cảm thấy hơi rượu còn sót lại trong miệng hắn đang hòa với mình. Mạc Nhiên hai má đỏ ửng lên đầy mê hoặc, làm tay của hắn càng siết chặt y vào lòng.
Tần Lăng biết Tống Nam Dương đã đến, hắn dùng một tay xé rách áo của Mạc Nhiên xuống để lộ ra một bờ vai gầy, đôi tay hắn lướt nhẹ sờ lên làn da mềm mại. Tống Nam Dương đang được Tiểu Đào đỡ, đúng lúc nhìn thấy cảnh này hai mắt trợn trừng thốt lên một tiếng. Tần Lăng giả vờ như mới bị phát hiện vội vàng kéo áo của Mạc Nhiên lên, che chắn y ở trong lòng. Y bị hôn trong thời gian lâu vừa được buông ra thì cúi người xuống thở dốc. Tần Lăng sửng sốt nhìn chằm chằm về phía Tống Nam Dương.
Tống Nam Dương lắp bắp nửa buổi mới nói nên lời: "Hai vị thật... thật có... nhã hứng. Tại hạ... làm phiền rồi... Cứ việc... tiếp tục... tiếp tục."
Nói xong câu đó hắn cũng tỉnh hẳn rượu, vội vàng kéo lấy Tiểu Đào rời đi, trước khi đi còn không quên lẩm bẩm nói: "Đã bảo rồi, miếng ngọc bội đó đã cho nàng thì cứ để mai hãng lấy, thật là..."
Tiểu Đào có chút không vui, đồ đã đến tay còn bị vụt mất. Hiếm khi đại nhân mới nổi hứng uống rượu tặng đồ cho nàng, qua đêm nay có khi hắn thấy tiếc lại đổi ý. Nàng cắn môi liếc nhìn hai người gây rối, không cam lòng rời đi.
Tần Lăng thở phào một hơi, lại nhớ vẫn ôm Mạc Nhiên trong lòng. Hắn vội vàng buông y ra, nhìn đôi mắt của y đỏ ửng dâng lên một tầng nước mắt. Hắn sửng sốt: "Mạc Nhiên ta... "
Tần Lăng chưa nói hết câu đã bị y giáng một cái tát mạnh vào mặt, Mạc Nhiên giọng run run nói: "Ta không phải mấy cô nương kia, không phải thứ ngươi muốn là có thể tùy tiện khi dễ!"
Hắn sờ một bên má đỏ ửng, nhìn thấy giọt nước mắt của y rơi xuống trong lòng hắn cảm thấy chua xót. Kiếp trước dù cho có bị hành hạ trong nhà lao, chịu nỗi đau dày vò thể xác y cũng chưa từng khóc. Lần duy nhất hắn thấy y khóc là trước lúc chết. Nhìn Mạc Nhiên nước mắt lưng tròng rời đi như vậy, hắn mới thấy hành động của mình lúc nãy có chút quá đáng.
Minh Nghi bĩu môi, bắt đầu đi đến một dãy gần nhất tìm kiếm, hai người còn lại cũng chia nhau ra mỗi người một hướng. Dĩ nhiên để tìm được vài cuốn trong đám sách này là điều không dễ, hai nén nhang trôi qua vẫn không thấy một chút tung tích nào. Minh Nghi có chút buồn ngủ y ngáp một hơi dài, chợt thấy một quyển sách bị lệch ra ngoài khác xa với những cuốn khác.
Y cẩn thận lại gần kéo quyển sách đó ra, lật một trang ra xem, vừa mới thấy liền hoảng hốt kêu lên một tiếng: "...A."
Sở Tiêu đứng ngay cạnh đó nghĩ hắn đã tìm được thứ gì, tò mò chạy lại hỏi: "Sao? Tìm được rồi à?"
Minh Nghi ngại ngùng đưa quyển sách mình đang cầm đưa cho Sở Tiêu, y đón lấy tiện tay mở ra xem. Vừa nhìn thấy sắc mặt Sở Tiêu liền đen lại, ném thứ đó xuống dưới đất. Y gằn giọng hét lên: "Trần Minh Nghi!"
"Khụ..." Minh Nghi ho khan: "Ai bảo ngươi muốn xem."
Mặc Nhiên thấy hai người ồn ào lại thấy quyển sách bị ném dưới đất cũng tò mò nhặt nó lên, ngay trang đầu tiên đập vào mắt là hai nam nhân không mảnh vải, đang quấn quýt lấy nhau đủ loại tư thế. Mặc Nhiên hai má đỏ ửng ném quyển sách xuống dưới sàn. Sở Tiêu còn muốn nói cho Minh Nghi một trận thì Tần Lăng chạy vào, hốt hoảng nói: "Tống Nam Dương đang đến đây."
"Hả?" Ba người thoáng chốc bình tĩnh lại, Minh Nghi vội nhặt sách lên để lại chỗ cũ, nói: "Ta đã bảo mà, giờ làm sao đây?"
"Nếu bây giờ đi ra chắc chắn sẽ chạm mặt hắn." Sở Tiêu bình tĩnh hơn, thổi tắt ngọn lửa trên tay nói.
Minh Nghi: "Nhưng chúng ta đông người thế này ở lại cũng sẽ bị phát hiện, hắn không dám làm gì chúng ta, chỉ tiếc còn chưa tìm được gì."
Tần Lăng im lặng một lát nhìn về phía Mạc Nhiên, y thấy hắn chăm chú nhìn mình đột nhiên có cảm giác bất an. Tần Lăng đến bên cạnh nắm lấy tay y, rồi nói với hai người còn lại: "Hai người tìm chỗ kín một chút trốn trước."
Mạc Nhiên tự dưng bị một bàn tay ấm áp nắm lấy nên hơi giật mình, đây không phải là lần đầu Tần Lăng cầm tay y, nhưng mọi lần hắn cầm vào khuỷu tay hoặc là vạt áo. Lần này lại là hai lòng bàn tay chạm vào nhau, Mạc Nhiên có thể cảm nhận được lòng bàn tay mình truyền đến một hơi ấm.
Tần Lăng không để ý đến sắc mặt của Mạc Nhiên, kéo y ra ngoài rồi cẩn thận đóng cửa lại như cũ. Hắn đổi tư thế ép Mạc Nhiên vào vách, một tay chống lên tường, y ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm như muốn nói gì đó bị Tần Lăng lấy tay bịt miệng lại. Hắn cúi xuống nói thầm vào tai y: "Đừng lên tiếng."
Hắn nói xong im lặng lắng nghe, thấy tiếng bước chân của Tống Nam Dương lại gần, Tần Lăng bỏ tay mình trên miệng y ra, cúi xuống ngậm lấy bờ môi mềm mại. Mạc Nhiên lúc này sửng sốt đến cực độ, hai mắt mở to hết mức nhìn vào nam nhân trước mặt. Y muốn né tránh đẩy hắn ra lại bị Tần Lăng vòng tay qua ôm eo kéo lại gần, cả người y bị áp sát vào lồng ngực của Tần Lăng. Hắn có thể cảm nhận được tiếng tim đập nhanh dữ dội trong lồng ngực y, Tần Lăng cảm thấy vui vẻ, dùng sức cắn lấy bờ môi của Mạc Nhiên. Lưỡi của hắn hung hăng cạy răng của y ra rồi tiến vào trong miệng, Mạc Nhiên bị hắn giữ lấy muốn nghẹt thở, y có thể cảm thấy hơi rượu còn sót lại trong miệng hắn đang hòa với mình. Mạc Nhiên hai má đỏ ửng lên đầy mê hoặc, làm tay của hắn càng siết chặt y vào lòng.
Tần Lăng biết Tống Nam Dương đã đến, hắn dùng một tay xé rách áo của Mạc Nhiên xuống để lộ ra một bờ vai gầy, đôi tay hắn lướt nhẹ sờ lên làn da mềm mại. Tống Nam Dương đang được Tiểu Đào đỡ, đúng lúc nhìn thấy cảnh này hai mắt trợn trừng thốt lên một tiếng. Tần Lăng giả vờ như mới bị phát hiện vội vàng kéo áo của Mạc Nhiên lên, che chắn y ở trong lòng. Y bị hôn trong thời gian lâu vừa được buông ra thì cúi người xuống thở dốc. Tần Lăng sửng sốt nhìn chằm chằm về phía Tống Nam Dương.
Tống Nam Dương lắp bắp nửa buổi mới nói nên lời: "Hai vị thật... thật có... nhã hứng. Tại hạ... làm phiền rồi... Cứ việc... tiếp tục... tiếp tục."
Nói xong câu đó hắn cũng tỉnh hẳn rượu, vội vàng kéo lấy Tiểu Đào rời đi, trước khi đi còn không quên lẩm bẩm nói: "Đã bảo rồi, miếng ngọc bội đó đã cho nàng thì cứ để mai hãng lấy, thật là..."
Tiểu Đào có chút không vui, đồ đã đến tay còn bị vụt mất. Hiếm khi đại nhân mới nổi hứng uống rượu tặng đồ cho nàng, qua đêm nay có khi hắn thấy tiếc lại đổi ý. Nàng cắn môi liếc nhìn hai người gây rối, không cam lòng rời đi.
Tần Lăng thở phào một hơi, lại nhớ vẫn ôm Mạc Nhiên trong lòng. Hắn vội vàng buông y ra, nhìn đôi mắt của y đỏ ửng dâng lên một tầng nước mắt. Hắn sửng sốt: "Mạc Nhiên ta... "
Tần Lăng chưa nói hết câu đã bị y giáng một cái tát mạnh vào mặt, Mạc Nhiên giọng run run nói: "Ta không phải mấy cô nương kia, không phải thứ ngươi muốn là có thể tùy tiện khi dễ!"
Hắn sờ một bên má đỏ ửng, nhìn thấy giọt nước mắt của y rơi xuống trong lòng hắn cảm thấy chua xót. Kiếp trước dù cho có bị hành hạ trong nhà lao, chịu nỗi đau dày vò thể xác y cũng chưa từng khóc. Lần duy nhất hắn thấy y khóc là trước lúc chết. Nhìn Mạc Nhiên nước mắt lưng tròng rời đi như vậy, hắn mới thấy hành động của mình lúc nãy có chút quá đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất