Chương 15
Quý Quỳnh Vũ cúi người chỉnh sửa này nọ, mở bung hành lý ra trên mặt đất, hắn nửa ngồi hỏm, tay cầm quần áo của Chu Ký Bắc.
Giọng Chu Ký Bắc hơi khàn, vẻ mặt vì hưng phấn mà vặn vẹo, âm lượng trầm xuống, Quý Quỳnh Vũ ban đầu cũng không nghe rõ cậu nói gì.
Hắn hồn nhiên tiếp tục sắp xếp hành lý, quần áo của Chu Ký Bắc được lấy ra, xếp ngay ngắn để sang một bên, không chú ý tới sau lưng có người đang đến gần.
Xe lăn di chuyển về phía trước, bánh xe lăn trên thảm lông nên không phát ra tiếng, ngoại trừ những sợi lông nhỏ bị cuốn lên, ngoài ra không còn gì.
Chu Ký Bắc cảm thấy cổ họng hơi đau, nuốt một ngụm nước miếng, cầm chặt tay vịn của xe lăn. Lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi, ấm nóng, trống rỗng.
“Bối Bối, chúng ta xuống lầu tìm gì ăn…” Quý Quỳnh Vũ vừa nói vừa quay đầu lại, nửa câu sau bị ngăn ở cuống họng, không thốt ra được.
Chu Ký Bắc hai mắt tối lại, tình dục phủ đầy, dường như đã lên tới đỉnh điểm, cậu vươn lưỡi liếm môi, hạ người sát vào Quý Quỳnh Vũ, ánh mắt như diều hâu quắp vào tim hắn.
“Chú Quý, tôi nóng.”
Tình yêu giống như vải vóc, lấy mềm ăn cứng, nhanh chóng khoá người lại, dùng tình cảm áp chế người nọ.
Trái tim Quý Quỳnh Vũ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bối rối chớp mắt, cúi đầu liếc nhìn mấy cái vali quần áo.
Tiếp theo hắn vội vàng xoay người, nhảy một cái tránh thoái, mắt Chu Ký Bắc như bị đóng đinh trên người Quý Quỳnh Vũ, cậu đưa ngón trỏ lên miệng, há mồm liếm láp, cổ họng hừ ra tiếng, ánh mắt dừng lại trên mặt Quý Quỳnh Vũ, một giây không rời.
“……Hít!” Quý Quỳnh Vũ mạnh mẽ đứng lên, hoảng hồn đụng phải cái bàn, hắn bị đau mà hít vào một hơi.
Chu Ký Bắc nhanh tay lẹ mắt kéo cổ tay hắn lại, Quý Quỳnh Vũ mất trọng tâm liền ngả về phía Chu Ký Bắc, theo bản năng tìm kiếm chỗ để đứng vững.
“……” nhờ Chu Ký Bắc dùng sức kéo, hắn mới không ngã sấp, lần nữa ổn định thân thể.
Trong lúc luống cuống, Chu Ký Bắc xảo trá khống chế phương hướng, để Quý Quỳnh Vũ đứng trước mặt cậu, hai chân cậu ở giữa, hai chân Quý Quỳnh Vũ ở ngoài.
Chu Ký Bắc mặc một cái quần bò, giữa chân căn thành một cái lều nhỏ cao cao tại đũng dán vào quần tay Quý Quỳnh Vũ.
Chu Ký Bắc hạ mắt, bỗng nhiên cảm thán – năng lực của tình yêu từ khi bắt đầu đã khiến người ta chết đi sống lại.
Sau đó, nghiêng trời lệch đất, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lại giống như một pha quay chậm trong phim hành động, thân thể chân thật, cảm xúc sống động.
“…Chu Ký Bắc!” Quý Quỳnh Vũ sợ hãi kêu một tiếng, ba chữ này phát ra từ kẽ răng, cực kỳ tức giận.
Chu Ký Bắc một tay che miệng Quý Quỳnh Vũ, tay kia thoắt một cái liền cởi cúc quần Quý Quỳnh Vũ ra, quần lót màu đen nhanh chóng hiện ra, hình dáng vật kia càng hiện rõ.
Chu Ký Bắc không cần (thèm) nghĩ ngợi liền cúi đầu liếm.
Quý Quỳnh Vũ sợ tới mức hai mắt trợ trừng, Chu Ký Bắc che miệng hắn, đồng thời cũng chế trụ thắt lưng hắn, bờ môi lạnh như băng, linh hoạt cách quần lót mà liếm láp, nước miếng thấm ướt một mảng, đầu lưỡi như con rắn gian trá không ngừng di chuyển, vừa nhanh vừa vội, khoái cảm từng đợt ập đến.
“Chu…” Quý Quỳnh Vũ liều mạng đẩy đầu của Chu Ký Bắc ra nhưng không được, hắn giơ tay lên tát vào mặt Chu Ký Bắc, Chu Ký Bắc cũng không buông, miệng lưỡi không dừng, má trái lập tức đỏ, mí mắt cậu run lên, quyết không buông.
Chu Ký Bắc thuận thế kéo quần lót Quý Quỳnh Vũ xuống, chỗ đó không che đậy lộ ra da thịt, Chu Ký Bắc mở to hai mắt nhìn, gần như thành kính, há mồm liền ngặm vào.
Cậu không có kinh nghiệm, cũng không có kỹ xảo gì, liếm láp toàn dựa vào bản năng, mặt bị lấp mất, cả người Quý Quỳnh Vũ vì tức giận mà đỏ hết.
Quý Quỳnh Vũ ngửa đầu khổ sở than thở, hắn nắm lấy tóc Chu Ký Bắc, da đầu cậu tê rần, hạ thân truyền đến thứ cảm giác đáng sợ, khoái cảm khiến hắn thiếu chút nữa đứng không vững.
“A!”
Tiếng hét thảm này là của Chu Ký Bắc.
Quý Quỳnh Vũ trong lúc hoảng loạng, tay quơ được một khung ảnh, không suy nghĩ liền đập vào sườn mặt Chu Ký Bắc.
Chu Ký Bắc không ngờ tới Quý Quỳnh Vũ thật sự ra tay, đau đớn làm cậu theo bản năng nhả ra, nhưng tay lại không dám buông thỏng.
Mườn ngón tay bướng bỉnh nắm chặt đều trắng bệch.
“Chu Ký Bắc, tôi giết cậu!” Quý Quỳnh Vũ thấy có khoảng cách liền xoay người, Chu Ký Bắc từ sau bắt được lưng hắn, xe lăn củng một cái, Quý Quỳnh Vũ mất thế té ngã, vừa hay té vào lòng Chu Ký Bắc.
“Được, tôi chờ chú. Chém chân trái cũng được, chặt hai tay cũng tốt, chú cứ thoải mái.”
Chu Ký Bắc vươn lưỡi liếm sau tai Quý Quỳnh Vũ, tay trái thò xuống tìm kiếm, một ngón tay xâm nhập vào trong lỗ sau, Quý Quỳnh Vũ cả người cứng ngắc, tất cả tế bào đều kháng cự, lỗ sau khô ráo, rất khó tiến vào.
Chu Ký Bắc cực kỳ kiên nhẫn, mạnh mẽ kéo cằm Quý Quỳnh Vũ xoay lại cùng mình hôn môi, môi lưỡi giao nhau, nước miếng nhỏ xuống dưới, Quý Quỳnh Vũ liều mạng muốn cắn Chu Ký Bắc, Chu Ký Bắc đau, môi bị cắn rách đã chảy máu.
Hạ thân đã sớm cứng như đá, Chu Ký Bắc cởi bỏ cúc quần, đỡ lấy Quý Quỳnh Vũ, tiến vào.
Quý Quỳnh Vũ đau đớn xen lẫn tức giận, xe lăn quá nhỏ, Chu Ký Bắc lại khoá bàn đạp, Quý Quỳnh Vũ không đứng lên được thế nên cũng không tránh được.
“……” khoảnh khắc chen vào được bên trong, Chu Ký Bắc khóc.
Cậu nức nở, từng tí từng tí, góp nhặt nhiều năm, cuối cùng cũng có thể phóng thích.
Lỗ sau ấm áp bao bọc tiểu Chu Ký Bắc, nơi ấm nóng đó cậu tha thiết mơ ước đã nhiều năm.
Cho dù Quý Quỳnh Vũ hiện tại đang bóp lấy cổ cậu, hi vọng cậu chết đi.
“Bốp!” dựa vào độ lớn của một tiếng này, cũng đủ biết Quý Quỳnh Vũ ra tay nặng cỡ nào, mặt Chu Ký Bắc lệch sang một bên, Quý Quỳnh Vũ dường như dùng hết khí lực trên người để tát cậu.
Chu Ký Bắc đau đớn sợ run, cái tát thứ hai liền giáng xuống.
Đây là lần thứ mấy Quý Quỳnh Vũ đánh cậu?
Chu Ký Bắc không nhớ rõ lắm.
Lại là thứ bao nhiêu tát cậu?
Chu Ký Bắc cũng không biết.
Bởi vì trong trí nhớ của cậu, chỉ có Quý Quỳnh Vũ đối tốt với cậu như thế nào thôi.
Cho nên cậu xem nhẹ phần đau đớn này, thậm chí không vì vậy mà tổn thương.
“Ầm!” Quý Quỳnh Vũ hốt hoảng bỏ chạy, trước mắt Chu Ký Bắc mở cửa chạy ra ngoài.
Khoảnh khắc đó, Chu Ký Bắc không kịp phản ứng, chỉ nhìn thấy bóng dáng chạy trối chết của Quý Quỳnh Vũ, giống như đang phải trốn khỏi một loại bệnh truyền nhiễm, sợ rằng động vào Chu Ký Bắc sẽ khiến bản thân nhiễm bệnh, cho nên chọn cách trốn chạy.
Chu Ký Bắc mờ mịt sờ sờ mặt, hình như không cảm thấy đau.
Lại đưa tay sờ sau lỗ tai, bàn tay nóng lên, một dòng chất lỏng đặt sệt, cậu cúi đầu, tất cả đều là máu.
Chu Ký Bắc ngay cả kêu một tiếng cũng không, rút một tờ giấy ăn ra, chậm rãi xoa xoa lòng bàn tay, chà sát những chỗ dính máu thật mạnh, giấy ăn nhanh chóng đỏ, xung quanh toàn mùi tanh tưởi nồng nặc.
“Tích… tích…” di động trên bàn trà rung lên từng hồi, màn hình sáng lên, giấy ăn bị lau tới nát bét, rơi từng mảnh nhỏ màu trắng xuống đùi cậu.
“A lô!”
“Ký Bắc!”
Ánh mắt Chu Ký Bắc bỗng dưng buồn bã, thiếu chút nữa làm rớt di động xuống đất, cổ họng như nghẹn lại, yết hầu đau như bị tưới dầu sôi.
“……Ba.”
Chu Thước ở bên kia đầu điện thoại do dự một hồi, ông có một bụng những lời muốn nói với con trai, nghĩ phải nói như thế nào rất nhiều lần, nhưng khi nghe giọng của con trai liền không biết nên mở miệng như thế nào.
“Ký Bắc, con gần đây sống tốt không?” Chu Ký Bắc vừa nghe điện thoại vừa di chuyển xe lăn vào phòng tắm, nhìn ánh sáng màu vàng bao phủ khắp người mình.
Trong gương phản chiếu lại một người gầy còm, khuông mặt hõm sâu vào, ánh mắt tối tăm không chút ánh sáng, giống như bị một đầm lầy âm u ẩm ướt bao trùm.
Bởi vì không hay cười, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười vào mắt người khác đều là biến thái, sau đó cậu liền không muốn thân cận ai.
Chu Ký Bắc sờ sờ mặt mình, bên trên còn in dấu năm ngón tay, gương mặt trở nên càng đáng sợ.
“Tốt, tốt lắm! Chú Quý đối xử với con rất tốt.”
Chu Ký Bắc nhìn người trong gương nhếch môi, khoé miệng mới giương lên ngay tức khắc bị cậu thu lại.
Vội vàng dùng cổ tay áo lau gương, bàn tay giấu bên trong áo, lực trên tay tăng mạnh.
Lại tiếp tục nhìn gương cười cười, cố gắng để mắt mình nheo lại, không nhìn thấy đầm lầy nữa, có phải có chút ánh sáng rồi không.
“Ký Bắc… Con trở về với ba đi. Ở mãi chỗ của Quỳnh Vũ cũng không tốt…. cậu ấy không có nghĩa vụ phải nuôi con…” Chu Ký Bắc vừa cười được một chút liền cứng lại, ánh mắt liền trở nên có chút biến thái.
“Ký Bắc… Quỳnh Vũ cũng có cuộc sống của cậu ấy, con đã làm phiền cậu ấy lâu như vậy…”
Chu Ký Bắc đảo mắt một vòng, để điện thoại lên bồn rửa mặt, giọng nói của Chu Thước vang vọng ra ngoài.
“Con cũng biết, con là trói buộc, là gánh nặng của chú ấy.” Chu Ký Bắc máy móc chớp mắt, ánh mắt vốn khô khan, khi nhìn thấy dao cạo râu bỗng dưng sáng ngời.
“… Ba, con sẽ không về đâu. Con muốn học xong đại học…Nhưng, con sẽ rời khỏi nhà chú ấy. Ba yên tâm!” trên đồ cạo râu có một lưỡi dao, mỏng như cánh ve, phát ra ánh sáng lạnh.
Chu Ký Bắc cầm lưỡi dao, kéo tay áo lên.
“Xoẹt…” một đường dài tầm 30cm, máu chảy ròng ròng, Chu Ký Bắc ngay cả mày cũng không nhíu một cái.
Cậu rũ tay, miệng vết thương theo xương cánh tay chảy dài, Chu Ký Bắc run rẩy vứt lưỡi dao xuống, mặt càng trắng.
Bên ngoài đèn đuốc rực rỡ, xe cộ trên đường qua lại không ngừng, Quý Quỳnh Vũ đạp chân ga, trên đường cái phóng như bay.
Nhiều lần bị xe phía sau bóp còi cảnh cáo hắn cũng như điếc, trực tiếp lơ đi, tiếp tục phóng về phía trưươc.
Mặt hắn lạnh như băng, đanh lại, răng nanh cắn đến mức môi bật máu, chỗ nào đó truyền tới đau đớn nhắc nhở hắn vừa bị sỉ nhục tới cỡ nào.
“Con mẹ nó!” Quý Quỳnh Vũ nổi giận, đập mạnh lên tay lái.
Tiếng còi chói tay vang lên, nhiều người qua đường đều hiếu kỳ dòm qua.
Điện thoại reo không ngừng, Quý Quỳnh Vũ đanh mặt cầm lên, nhìn tất cả cuộc gọi đều là Chu Ký Bắc.
Tức giận tới mức quẳng điện thoại qua khung cửa sổ, điện thoại bay ra ngoài.
Quý Quỳnh Vũ nhỏ giọng chửi, tiếp tục tăng ga, xe ở trên đường cái xoay một vòng, trở về thành phố S.
Chu Ký Bắc đợi Quý Quỳnh Vũ một buổi tối, ngồi yên trên xe lăn, liều mạng gọi điện, cuối cùng nghe được tiếng báo thuê bao mới buông tha.
Cậu muốn nói xin lỗi với Quý Quỳnh Vũ.
Nhưng Quý Quỳnh Vũ ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe, bị người ghét bỏ tới mức này, cậu còn cái gọi là liêm sỉ sao?
Cậu phải đi.
_____________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hại. (=tai nạn, làm hại, bệnh tật, ốm đau, sợ hãi)
Giọng Chu Ký Bắc hơi khàn, vẻ mặt vì hưng phấn mà vặn vẹo, âm lượng trầm xuống, Quý Quỳnh Vũ ban đầu cũng không nghe rõ cậu nói gì.
Hắn hồn nhiên tiếp tục sắp xếp hành lý, quần áo của Chu Ký Bắc được lấy ra, xếp ngay ngắn để sang một bên, không chú ý tới sau lưng có người đang đến gần.
Xe lăn di chuyển về phía trước, bánh xe lăn trên thảm lông nên không phát ra tiếng, ngoại trừ những sợi lông nhỏ bị cuốn lên, ngoài ra không còn gì.
Chu Ký Bắc cảm thấy cổ họng hơi đau, nuốt một ngụm nước miếng, cầm chặt tay vịn của xe lăn. Lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi, ấm nóng, trống rỗng.
“Bối Bối, chúng ta xuống lầu tìm gì ăn…” Quý Quỳnh Vũ vừa nói vừa quay đầu lại, nửa câu sau bị ngăn ở cuống họng, không thốt ra được.
Chu Ký Bắc hai mắt tối lại, tình dục phủ đầy, dường như đã lên tới đỉnh điểm, cậu vươn lưỡi liếm môi, hạ người sát vào Quý Quỳnh Vũ, ánh mắt như diều hâu quắp vào tim hắn.
“Chú Quý, tôi nóng.”
Tình yêu giống như vải vóc, lấy mềm ăn cứng, nhanh chóng khoá người lại, dùng tình cảm áp chế người nọ.
Trái tim Quý Quỳnh Vũ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bối rối chớp mắt, cúi đầu liếc nhìn mấy cái vali quần áo.
Tiếp theo hắn vội vàng xoay người, nhảy một cái tránh thoái, mắt Chu Ký Bắc như bị đóng đinh trên người Quý Quỳnh Vũ, cậu đưa ngón trỏ lên miệng, há mồm liếm láp, cổ họng hừ ra tiếng, ánh mắt dừng lại trên mặt Quý Quỳnh Vũ, một giây không rời.
“……Hít!” Quý Quỳnh Vũ mạnh mẽ đứng lên, hoảng hồn đụng phải cái bàn, hắn bị đau mà hít vào một hơi.
Chu Ký Bắc nhanh tay lẹ mắt kéo cổ tay hắn lại, Quý Quỳnh Vũ mất trọng tâm liền ngả về phía Chu Ký Bắc, theo bản năng tìm kiếm chỗ để đứng vững.
“……” nhờ Chu Ký Bắc dùng sức kéo, hắn mới không ngã sấp, lần nữa ổn định thân thể.
Trong lúc luống cuống, Chu Ký Bắc xảo trá khống chế phương hướng, để Quý Quỳnh Vũ đứng trước mặt cậu, hai chân cậu ở giữa, hai chân Quý Quỳnh Vũ ở ngoài.
Chu Ký Bắc mặc một cái quần bò, giữa chân căn thành một cái lều nhỏ cao cao tại đũng dán vào quần tay Quý Quỳnh Vũ.
Chu Ký Bắc hạ mắt, bỗng nhiên cảm thán – năng lực của tình yêu từ khi bắt đầu đã khiến người ta chết đi sống lại.
Sau đó, nghiêng trời lệch đất, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lại giống như một pha quay chậm trong phim hành động, thân thể chân thật, cảm xúc sống động.
“…Chu Ký Bắc!” Quý Quỳnh Vũ sợ hãi kêu một tiếng, ba chữ này phát ra từ kẽ răng, cực kỳ tức giận.
Chu Ký Bắc một tay che miệng Quý Quỳnh Vũ, tay kia thoắt một cái liền cởi cúc quần Quý Quỳnh Vũ ra, quần lót màu đen nhanh chóng hiện ra, hình dáng vật kia càng hiện rõ.
Chu Ký Bắc không cần (thèm) nghĩ ngợi liền cúi đầu liếm.
Quý Quỳnh Vũ sợ tới mức hai mắt trợ trừng, Chu Ký Bắc che miệng hắn, đồng thời cũng chế trụ thắt lưng hắn, bờ môi lạnh như băng, linh hoạt cách quần lót mà liếm láp, nước miếng thấm ướt một mảng, đầu lưỡi như con rắn gian trá không ngừng di chuyển, vừa nhanh vừa vội, khoái cảm từng đợt ập đến.
“Chu…” Quý Quỳnh Vũ liều mạng đẩy đầu của Chu Ký Bắc ra nhưng không được, hắn giơ tay lên tát vào mặt Chu Ký Bắc, Chu Ký Bắc cũng không buông, miệng lưỡi không dừng, má trái lập tức đỏ, mí mắt cậu run lên, quyết không buông.
Chu Ký Bắc thuận thế kéo quần lót Quý Quỳnh Vũ xuống, chỗ đó không che đậy lộ ra da thịt, Chu Ký Bắc mở to hai mắt nhìn, gần như thành kính, há mồm liền ngặm vào.
Cậu không có kinh nghiệm, cũng không có kỹ xảo gì, liếm láp toàn dựa vào bản năng, mặt bị lấp mất, cả người Quý Quỳnh Vũ vì tức giận mà đỏ hết.
Quý Quỳnh Vũ ngửa đầu khổ sở than thở, hắn nắm lấy tóc Chu Ký Bắc, da đầu cậu tê rần, hạ thân truyền đến thứ cảm giác đáng sợ, khoái cảm khiến hắn thiếu chút nữa đứng không vững.
“A!”
Tiếng hét thảm này là của Chu Ký Bắc.
Quý Quỳnh Vũ trong lúc hoảng loạng, tay quơ được một khung ảnh, không suy nghĩ liền đập vào sườn mặt Chu Ký Bắc.
Chu Ký Bắc không ngờ tới Quý Quỳnh Vũ thật sự ra tay, đau đớn làm cậu theo bản năng nhả ra, nhưng tay lại không dám buông thỏng.
Mườn ngón tay bướng bỉnh nắm chặt đều trắng bệch.
“Chu Ký Bắc, tôi giết cậu!” Quý Quỳnh Vũ thấy có khoảng cách liền xoay người, Chu Ký Bắc từ sau bắt được lưng hắn, xe lăn củng một cái, Quý Quỳnh Vũ mất thế té ngã, vừa hay té vào lòng Chu Ký Bắc.
“Được, tôi chờ chú. Chém chân trái cũng được, chặt hai tay cũng tốt, chú cứ thoải mái.”
Chu Ký Bắc vươn lưỡi liếm sau tai Quý Quỳnh Vũ, tay trái thò xuống tìm kiếm, một ngón tay xâm nhập vào trong lỗ sau, Quý Quỳnh Vũ cả người cứng ngắc, tất cả tế bào đều kháng cự, lỗ sau khô ráo, rất khó tiến vào.
Chu Ký Bắc cực kỳ kiên nhẫn, mạnh mẽ kéo cằm Quý Quỳnh Vũ xoay lại cùng mình hôn môi, môi lưỡi giao nhau, nước miếng nhỏ xuống dưới, Quý Quỳnh Vũ liều mạng muốn cắn Chu Ký Bắc, Chu Ký Bắc đau, môi bị cắn rách đã chảy máu.
Hạ thân đã sớm cứng như đá, Chu Ký Bắc cởi bỏ cúc quần, đỡ lấy Quý Quỳnh Vũ, tiến vào.
Quý Quỳnh Vũ đau đớn xen lẫn tức giận, xe lăn quá nhỏ, Chu Ký Bắc lại khoá bàn đạp, Quý Quỳnh Vũ không đứng lên được thế nên cũng không tránh được.
“……” khoảnh khắc chen vào được bên trong, Chu Ký Bắc khóc.
Cậu nức nở, từng tí từng tí, góp nhặt nhiều năm, cuối cùng cũng có thể phóng thích.
Lỗ sau ấm áp bao bọc tiểu Chu Ký Bắc, nơi ấm nóng đó cậu tha thiết mơ ước đã nhiều năm.
Cho dù Quý Quỳnh Vũ hiện tại đang bóp lấy cổ cậu, hi vọng cậu chết đi.
“Bốp!” dựa vào độ lớn của một tiếng này, cũng đủ biết Quý Quỳnh Vũ ra tay nặng cỡ nào, mặt Chu Ký Bắc lệch sang một bên, Quý Quỳnh Vũ dường như dùng hết khí lực trên người để tát cậu.
Chu Ký Bắc đau đớn sợ run, cái tát thứ hai liền giáng xuống.
Đây là lần thứ mấy Quý Quỳnh Vũ đánh cậu?
Chu Ký Bắc không nhớ rõ lắm.
Lại là thứ bao nhiêu tát cậu?
Chu Ký Bắc cũng không biết.
Bởi vì trong trí nhớ của cậu, chỉ có Quý Quỳnh Vũ đối tốt với cậu như thế nào thôi.
Cho nên cậu xem nhẹ phần đau đớn này, thậm chí không vì vậy mà tổn thương.
“Ầm!” Quý Quỳnh Vũ hốt hoảng bỏ chạy, trước mắt Chu Ký Bắc mở cửa chạy ra ngoài.
Khoảnh khắc đó, Chu Ký Bắc không kịp phản ứng, chỉ nhìn thấy bóng dáng chạy trối chết của Quý Quỳnh Vũ, giống như đang phải trốn khỏi một loại bệnh truyền nhiễm, sợ rằng động vào Chu Ký Bắc sẽ khiến bản thân nhiễm bệnh, cho nên chọn cách trốn chạy.
Chu Ký Bắc mờ mịt sờ sờ mặt, hình như không cảm thấy đau.
Lại đưa tay sờ sau lỗ tai, bàn tay nóng lên, một dòng chất lỏng đặt sệt, cậu cúi đầu, tất cả đều là máu.
Chu Ký Bắc ngay cả kêu một tiếng cũng không, rút một tờ giấy ăn ra, chậm rãi xoa xoa lòng bàn tay, chà sát những chỗ dính máu thật mạnh, giấy ăn nhanh chóng đỏ, xung quanh toàn mùi tanh tưởi nồng nặc.
“Tích… tích…” di động trên bàn trà rung lên từng hồi, màn hình sáng lên, giấy ăn bị lau tới nát bét, rơi từng mảnh nhỏ màu trắng xuống đùi cậu.
“A lô!”
“Ký Bắc!”
Ánh mắt Chu Ký Bắc bỗng dưng buồn bã, thiếu chút nữa làm rớt di động xuống đất, cổ họng như nghẹn lại, yết hầu đau như bị tưới dầu sôi.
“……Ba.”
Chu Thước ở bên kia đầu điện thoại do dự một hồi, ông có một bụng những lời muốn nói với con trai, nghĩ phải nói như thế nào rất nhiều lần, nhưng khi nghe giọng của con trai liền không biết nên mở miệng như thế nào.
“Ký Bắc, con gần đây sống tốt không?” Chu Ký Bắc vừa nghe điện thoại vừa di chuyển xe lăn vào phòng tắm, nhìn ánh sáng màu vàng bao phủ khắp người mình.
Trong gương phản chiếu lại một người gầy còm, khuông mặt hõm sâu vào, ánh mắt tối tăm không chút ánh sáng, giống như bị một đầm lầy âm u ẩm ướt bao trùm.
Bởi vì không hay cười, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười vào mắt người khác đều là biến thái, sau đó cậu liền không muốn thân cận ai.
Chu Ký Bắc sờ sờ mặt mình, bên trên còn in dấu năm ngón tay, gương mặt trở nên càng đáng sợ.
“Tốt, tốt lắm! Chú Quý đối xử với con rất tốt.”
Chu Ký Bắc nhìn người trong gương nhếch môi, khoé miệng mới giương lên ngay tức khắc bị cậu thu lại.
Vội vàng dùng cổ tay áo lau gương, bàn tay giấu bên trong áo, lực trên tay tăng mạnh.
Lại tiếp tục nhìn gương cười cười, cố gắng để mắt mình nheo lại, không nhìn thấy đầm lầy nữa, có phải có chút ánh sáng rồi không.
“Ký Bắc… Con trở về với ba đi. Ở mãi chỗ của Quỳnh Vũ cũng không tốt…. cậu ấy không có nghĩa vụ phải nuôi con…” Chu Ký Bắc vừa cười được một chút liền cứng lại, ánh mắt liền trở nên có chút biến thái.
“Ký Bắc… Quỳnh Vũ cũng có cuộc sống của cậu ấy, con đã làm phiền cậu ấy lâu như vậy…”
Chu Ký Bắc đảo mắt một vòng, để điện thoại lên bồn rửa mặt, giọng nói của Chu Thước vang vọng ra ngoài.
“Con cũng biết, con là trói buộc, là gánh nặng của chú ấy.” Chu Ký Bắc máy móc chớp mắt, ánh mắt vốn khô khan, khi nhìn thấy dao cạo râu bỗng dưng sáng ngời.
“… Ba, con sẽ không về đâu. Con muốn học xong đại học…Nhưng, con sẽ rời khỏi nhà chú ấy. Ba yên tâm!” trên đồ cạo râu có một lưỡi dao, mỏng như cánh ve, phát ra ánh sáng lạnh.
Chu Ký Bắc cầm lưỡi dao, kéo tay áo lên.
“Xoẹt…” một đường dài tầm 30cm, máu chảy ròng ròng, Chu Ký Bắc ngay cả mày cũng không nhíu một cái.
Cậu rũ tay, miệng vết thương theo xương cánh tay chảy dài, Chu Ký Bắc run rẩy vứt lưỡi dao xuống, mặt càng trắng.
Bên ngoài đèn đuốc rực rỡ, xe cộ trên đường qua lại không ngừng, Quý Quỳnh Vũ đạp chân ga, trên đường cái phóng như bay.
Nhiều lần bị xe phía sau bóp còi cảnh cáo hắn cũng như điếc, trực tiếp lơ đi, tiếp tục phóng về phía trưươc.
Mặt hắn lạnh như băng, đanh lại, răng nanh cắn đến mức môi bật máu, chỗ nào đó truyền tới đau đớn nhắc nhở hắn vừa bị sỉ nhục tới cỡ nào.
“Con mẹ nó!” Quý Quỳnh Vũ nổi giận, đập mạnh lên tay lái.
Tiếng còi chói tay vang lên, nhiều người qua đường đều hiếu kỳ dòm qua.
Điện thoại reo không ngừng, Quý Quỳnh Vũ đanh mặt cầm lên, nhìn tất cả cuộc gọi đều là Chu Ký Bắc.
Tức giận tới mức quẳng điện thoại qua khung cửa sổ, điện thoại bay ra ngoài.
Quý Quỳnh Vũ nhỏ giọng chửi, tiếp tục tăng ga, xe ở trên đường cái xoay một vòng, trở về thành phố S.
Chu Ký Bắc đợi Quý Quỳnh Vũ một buổi tối, ngồi yên trên xe lăn, liều mạng gọi điện, cuối cùng nghe được tiếng báo thuê bao mới buông tha.
Cậu muốn nói xin lỗi với Quý Quỳnh Vũ.
Nhưng Quý Quỳnh Vũ ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe, bị người ghét bỏ tới mức này, cậu còn cái gọi là liêm sỉ sao?
Cậu phải đi.
_____________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hại. (=tai nạn, làm hại, bệnh tật, ốm đau, sợ hãi)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất