[Harry Potter] During The War

Chương 4

Trước Sau
Snape nghe thấy tiếng ồn ào chạy từ phòng Hiệu trưởng ra khiến chiến cục chênh lệch rõ ràng: nghiêng hẳn về phía Carrow. Ba người Harry chiến đấu với anh em Carrow còn ngang tay, thậm chí là nhỉnh hơn một chút, nhưng như vậy không có nghĩa bọn họ có khả năng chống đỡ nếu một Tử thần Thực tử hiểu biết sâu rộng về Pháp thuật Hắc ám tham gia vào cuộc chiến.

Harry vừa nhìn thấy Snape, đôi mắt đã đỏ ngầu, ngọn lửa phẫn nộ quay cuồng thiêu đốt trong sắc xanh lục bảo. Công kích của anh lập tức chuyển hướng sang Snape, nhưng không may là đũa phép trên tay anh bắt đầu làm trái ý anh. Thần chú Sectumsempra của anh chỉ làm thoát ra một chút lửa xanh le lói ở đầu đũa.

"Cha đỡ đầu.", Draco khẽ gọi, cậu vẫn đứng trong bóng tối, không tham gia vào trận chiến. Lúc Snape vừa xuất hiện đã cho Draco một ánh mắt không tốt, cứ như hắn không vừa lòng việc Draco ở chỗ này.

Mím môi, sắc mặt Draco không còn tái nhợt như vừa nãy. Cậu nâng bàn tay đang cầm đũa phép lên.

Harry cầm cái đũa phép kia căn bản không phải đối thủ của Snape mà Hermione và Ron cũng không thể chiếu cố anh, bọn họ còn đang đánh nhau với anh em nhà Carrow. Snape giơ cao tay, lúc này Harry đang dựa vào tường, cố gắng đứng thẳng, đũa phép anh vừa cầm đã bị Snape dùng thần chú tước mất.

"Stupefy!", khi Snape có vẻ như chuẩn bị Avada Harry, Draco đột nhiên ra tay. Cậu lớn tiếng đọc thần chú, làm cho những người đang đánh nhau nâng cao cảnh giác. Nhưng rõ ràng bên Tử thần Thực tử chẳng cảnh giác gì hơn mấy, đâu ai nghĩ Draco lại tấn công cha đỡ đầu của mình.

Cho đến khi Snape ngã xuống mặt đất: "Malfoy!", Amycus không thể tin nổi gào lên. Mặt hắn vốn dĩ đã cười đến vặn vẹo, nay phẫn nộ tràn đến lại càng làm cho nó trở nên khó nhìn.

"Petrificus Totalus!", Hermione và Ron phát huy sự ăn ý đồng thời tấn công anh em nhà Carrow, cả hai đều bị đánh trúng, không thể động đậy.

"Malfoy...", Harry chần chừ gọi cái tên này, anh nhìn Draco xuất hiện phía sau Snape.

"Potter, mày đáng chết, nhưng không phải bây giờ.", Draco quá mức bình tĩnh mà nói, trên mặt cậu vẫn là nụ cười lạnh: "Mày có thể biến rồi đấy, muốn làm gì thì làm đi."

"Malfoy, đây là những gì mày muốn nói?", Harry cau mày.

"Không thì thế nào?", Draco nhướng mày, vai dựa lên tường, ngón tay nhẹ miết đũa phép, dùng giọng điệu đặc trưng của Malfoy, như cười nhạo mà hỏi lại.

"Tại sao mày làm thế?", Harry bị thái độ của Draco chọc giận, nghiến răng hỏi.

"Đấy không phải việc mày nhúng mũi vào được.", Draco phiền chán nói, kéo kéo áo choàng của mình.

"Đấy cũng không phải việc người như mày làm ra được!", Harry hoàn toàn bị chọc giận, gào lên với Draco. Một năm nay anh rất ít khi nóng nảy, không, anh vốn đã là một người ít khi tức giận. Nhưng cứ khi nào đối mặt với Malfoy, tính tình tốt đẹp của anh cứ như đã rủ nhau đi thăm Merlin vậy.

"Ừ, thế mày cảm thấy loại người như tao sẽ làm cái gì? Mà, tao không nghĩ là Thánh Potter có thể quy định hành vi của một Malfoy đâu.", Draco như nghe được chuyện nực cười, không nhịn được lộ ra một nụ cười vui vẻ, nhưng cái vui vẻ này nhanh chóng đã biến thành trào phúng.



"Malfoy, mày đừng có mà quá đáng!", Ron chướng tai gai mắt xen mồm.

"A ha... Weasley, đây là thái độ của mày với người vừa cứu mình đấy hả? Ầy, cũng chẳng thể hy vọng Gryffindor hiểu được biết ơn là thế nào, Potter nhỉ?", chuyện vừa chuyển, tầm mắt Draco lại quay lại Harry, trên mặt cậu treo vẻ giả cười tiêu chuẩn của Slytherin.

Harry im lặng không đáp. Anh chỉ yên lặng nhìn Draco, dùng ánh mắt khác lạ một lần nữa nhận thức lại "kẻ thù" suốt bảy năm nay của mình.

"Chúng ta đi thôi.", khi Draco gần như không thể chịu đựng cái ánh mắt đánh giá trắng trợn của Harry chuẩn bị mở miệng trào phúng, Harry liền thu hồi ánh mắt. Anh quay đầu nói với Hermione và Ron vẫn luôn đề phòng.

Hermione hết nhìn Harry lại nhìn Draco, cuối cùng cô nhún vai, kéo Ron đi xuống cầu thang. Ron thoạt nhìn không chịu, cậu ta vẫn đang khó chịu với lời nói của Draco, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi xuống.

"Potter, mày muốn dùng cái đũa phép dở hơi kia để chiến đấu với Chúa tể à?", lúc ba người sắp đi qua chỗ ngoặt trên cầu thang, Draco bỗng nhiên hô lớn.

"Gì cơ?", Harry không nghĩ Draco còn muốn giễu cợt đũa phép anh đang dùng, hoang mang ngẩng đầu nhìn cậu. Anh vừa mới nhìn thấy sắc bạch kim chói lóa trên tóc Draco đã thấy một cây đũa phép mười mấy tấc cực kỳ chính xác đập bốp lên đầu mình.

"Ái... Merlin, mày làm... Malfoy?", nhặt cái đũa phép ấy lên, hô hấp Harry cũng cứng lại. Anh không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn lên đầu cầu thang, lại phát hiện người vừa đứng ở đấy đã đi mất.

"Đây là đũa phép của chồn sương? Ối Merlin ơi, Harry, chắc chắn có âm mưu, bồ đừng có...", Ron la to. . Đọc truyện hay tại ~ ТRUМ TRUYEЛ. V Л ~

"Không dùng cũng không được!", Harry nhanh chóng phản bác.

"Cái gì?", Ron sững sờ hỏi.

"Dùng cái đũa phép dở hơi kia còn chết hơn.", Harry kiên nhẫn nói lại. Anh vứt cái đũa phép ngu ngốc kia đi, xem xét cái đũa phép Draco ném cho mình: Mười tấc, gỗ táo gai, lõi là lông đuôi bạch kỳ mã... Lông bạch kỳ mã? Cái này có hàm ý nào đấy sâu xa đến không tưởng.

"Hermione, mau, mau cản, Harry phát khùng rồi!", Ron nhảy dựng lên.

"Không, không dùng cũng không được... Ron, bồ không thấy rất đúng à?", Hermione nhìn Harry, trầm mặc trong chốc lát, sau đó bình tĩnh nói với Ron.

"Chúng ta đi thôi.", Harry nói một lần nữa. Anh gắt gao nắm lấy cây đũa phép không thuộc về mình kia. Kỳ lạ là anh lại cảm thấy đũa phép nóng lên. Khi anh cúi đầu nhìn, đũa phép trong tay anh đột nhiên lóe lên ánh sáng trắng chói mắt.

"Harry, thấy chưa, tớ nói có sai đâu.", Ron thấy sự thay đổi lập tức lại lải nhải.

"Không... Không phải! Đừng! Mione!!", Harry ngăn cản Hermione đang muốn ếm bùa, anh thấy cảm giác này cực kỳ quen thuộc. Giống như... Giống như lần đầu tiên anh chạm vào cây đũa phép gỗ nhựa ruồi lõi lông phượng hoàng của mình! Nhưng một phù thủy chỉ có một cây Đũa phép Định mệnh! "Chính cây đũa phép chọn phù thủy, chứ không phải phù thủy chọn đũa phép, cậu Potter ạ.". Đến cả đũa phép Hermione cũng không có cảm giác phù hợp như vậy.



"Tớ cảm thấy nó nhận tớ...", lúc ánh sáng tắt dần, Harry mới mờ mịt mở miệng.

"Bồ nói nó nhận bồ? Không có khả năng, chúng ta đều biết một chiếc đũa phép chỉ hoàn toàn phù hợp với một phù thủy duy nhất. Trừ khi... Chúa ơi!", Hermione đang nói bỗng ngừng lại, tay bịt kín miệng, không thể tin nổi nhìn Harry và chiếc đũa phép trên tay anh.

"Bồ muốn nói gì? Mione.", Harry sắc bén nhìn Hermione.

"Không... Không, tớ không biết. Harry, cậu mới chính là người phải trả lời câu đó.", Hermione liên tục lắc đầu.

"Ơ thế rốt cuộc là thế nào? Không phải là chồn sương làm à? Chúng ta cứ đi hỏi nó là được còn gì!", Ron cực kỳ ghét loại cảm giác không hiểu nổi này, lầu bầu oán giận.

"Chúng ta đi tiếp.", Harry liếc Hermione, giật giật môi, lời nói ra lại không đồng ý với Ron.

"Harry, cậu thật sự không muốn biết ư?", Hermione nhìn Harry không chút do dự xoay người đi xuống tầng, do dự hỏi.

"Không, ít nhất bây giờ là không.", Harry bình tĩnh nói.

Hermione phức tạp nhìn bóng dáng của Harry, thở dài đi theo. Ron chẳng hiểu gì, cuối cùng cũng chỉ có thể nhún vai đi sau cùng.

Ở hành lang tầng tám, Draco dựa vào tường liên tục thở dốc. Tay trái của cậu lại đau, so với lúc nãy chỉ có hơn chứ không kém. Cậu chắc hi vọng ngày chết đến sớm mới có thể làm vậy. Ném đũa phép của mình cho đối thủ một mất một còn... Ha, nực cười, thế mà Draco Malfoy mày cũng làm được!

Mày nghĩ làm thế có thể lấy được sự tin tưởng của Potter à? Đừng có đùa! Mày hiếm lạ thứ đấy sao? Đương nhiên là không! Nhưng chết tiệt tại sao cứ gặp Potter Draco Malfoy lại không giống Draco Malfoy nữa? Tại sao lại dùng ánh mắt chán ghét ấy nhìn cậu? Tại sao? Cậu có điểm nào không tốt?

Khi còn nhỏ, cha vẫn luôn nhắc đi nhắc lại một câu với Draco: "Malfoy luôn có được thứ tốt nhất.". Nhưng hiện nay lại thế nào? Nực cười!

Harry đi trước, Hermione và Ron không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh. Anh thống khổ giãy dụa vì một nguyên nhân không thể nói ra.

Ai biết tất cả những việc này rốt cuộc là như thế nào.

Harry sợ vấn đề này một khi đào sâu sẽ trở thành cái hố, vĩnh viễn giam hãm mình.

Trái tim anh trong tám tháng lưu lạc không dễ gì mà cứng rắn lên, lại đúng lúc này mềm xuống, không phải đã thất bại trong gang tấc ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau