Chương 7
Nguyên Hạ trố mắt ra nhìn hắn, không tin được hắn có thể nghe hiểu được tất cả ngôn ngữ của các quốc gia. Cậu thử tìm xem vài bài hát dùng tiếng dân tộc thiểu số, hắn nghe vẫn hiểu, còn có khả năng thông hiểu như người bản xứ. Càng nhìn hắn, cậu càng thấy tên ngốc này thật ra chả ngốc một chút nào, nhìn cũng thông minh ấy chứ.
Phở được mang ra thơm phức, Thiên Long nảy giờ để ý xung quanh cách người ta ăn, hắn cũng bắt chước hí ha hí hửng làm theo. Bỏ rau vào cầm đũa trộn trộn, nhưng thương thây một thằng nhỏ lớn có biết đũa là cái quái gì đâu, hắn cầm đũa khều khều thương muốn chết. Dít dít hồi không được, hắn nảy ra một ý hay mỗi tay cầm một chiếc thuận lợi mà trộn phở.
Nguyên Hạ nhìn thấy hắn cứ dít dít mà bật cười, nhìn hình ảnh mà đầy sức giải trí. Cậu thử mặc kệ hắn, coi hắn ăn hết tô phở này bằng cách nào.
Cầm đũa tao nhã gấp một miếng phở thổi nhè nhẹ cho vào miệng, Thiên Long biết cậu đang chơi xấu mình hắn thở phì phò không phục. Nhìn tới nhìn lui, hắn quyết định cầm cái muỗng giống như mấy bé ba bốn tuổi, xúc mà ăn. Tuy có hơi khó khăn nhưng dể hơn ăn đũa.
Nguyên Hạ tưởng hắn sẽ cố chấp ngồi tập cầm đũa chớ, thất vọng cậu vùi đầu vào tô phở không thèm nói gì. Nhìn cái mặt hất cao lên vì được ăn đằng kia, Nguyên Hạ cũng chả nỡ trêu hắn tiếp, dù sao từ giờ đến cuối tháng chắc cũng chả có gì để làm.
Tuy rằng mang dành đầu bếp nhưng cậu không thích tối ngày cứ cắm đầu vào bếp, hay nói cách khác cậu vẫn chưa muốn cắm đầu vào. Bây giờ cậu có 24 tuổi, còn trẻ chán, cậu thích đi đây đi đó, thử hết ẩm thực các nơi đi qua, tìm hiểu vài thứ hương liệu kì lạ, nhìn thử mấy thứ đặc sản không phải ai cũng biết. Dự định của cậu là ít nhất ba mươi cậu mới chịu cố định làm ở đâu đó, còn giờ ai mời mới chịu nấu thôi.
Thật ra Nguyên Hạ định hôm nay bay về nhà một chuyến, ba với cha lâu rồi cậu không gặp nên hơi nhớ. Còn nghe nói anh hai với anh dâu định sẽ có đứa con đầu lòng. Rồi nhiều việc khác nữa. Nguyên Hạ lâu rồi chưa cảm nhận được hơi ấm tình thâm dần dần nhớ tới phát thèm.
Thiên Long thấy cậu đột nhiên ngẫn người, hắn lén lén lút lút múc một miếng thịt bỏ qua cho cậu ai ngờ cậu dùng đũa chặn lại, Nguyên Hạ nhìn cái muỗng thịt này cười nói: "Anh ăn đi, tôi cũng có mà."
"Cậu gầy lắm, người ta nói ăn thịt mới mập." Hắn hôm qua có xem TV đó, bà mẹ trong phim tối ngày bắt con bả ăn thịt, còn nói ăn cho khỏe cho mập. Hắn bẻn lẻn nhìn cậu, nhìn cái dáng nhỏ xíu kia chắc chắn nếu cậu sống ở chỗ hắn cậu là đứa chết đầu tiên.
Nguyên Hạ nghe hắn nói sao thấy một sự ngây thơ đến đáng yêu, nhưng sao lòng ấm áp, cậu ép cái muỗng kia về phía hắn, cậu gồng bắp tay lên nói: "Tôi khoẻ lắm đó, tại tôi giống ba tôi thôi chứ không ốm yếu như anh tưởng đâu."
Ba cậu là một con ma ốm, ăn uống kiểu gì cũng chả mập thêm ấy thế mà đánh nhau chả thua ai. Nhiều lúc cậu cũng thắc mắc cái cơ chế hoạt động của gen ba mình.
Thiên Long chưa biết ba cậu ra sao nên nghe chả thuyết phục gì hết. Hắn nghĩ, hắn dù sao cũng ăn uống thiếu thốn nhưng khỏe mạnh, còn cậu nhìn kiểu gì cũng như ốm đói. Phải ăn nhiều vào, mập mạp thêm chút nữa nhìn sẽ tốt hơn.
Thế là hắn lại nhân lúc cậu không để ý là bỏ thịt vào tô cậu, Nguyên Hạ nhìn hắn không biết nói thế nào nữa.
Ăn hết tô phở đầy tình yêu thương, Nguyên Hạ không dẫn hắn về nhà liền mà dắt hắn đi vòng vòng quanh khu này một chóc. Nguyên Hạ chỉ tòa nhà kia, cậu nói đó là của mình, hắn liền oa lên một tiếng rồi nói:
"Ở chỗ tôi mấy tòa này nguy hiểm lắm, đi mạnh một cái là sụp liền."
Biết hắn không cố tình trù tòa chung cư của mình nhưng cậu vẫn thấy chướng chướng tai. Nhéo tai hắn một cái, cậu lại làm cha hiền căn dặn: "Sau này ra đường đừng thấy ai cũng so sánh này so sánh nọ. Tốt nhất cũng đừng nói anh ở đâu chui ra, tôi với anh biết là được rồi."
Người ta chắc chắn sẽ không tin còn tưởng hắn bị khùng nữa.
Thiên Long cười hì hì gật đầu một cái thật mạnh.
Ôi sao mà ngoan quá vậy!
Dắt hắn đi khoe khoan tài sản, Nguyên Hạ kinh doanh nhà hàng nhưng vẫn chi một ít để chơi bất động sản. Giá nhà đất càng ngày càng tăng, cậu kím được một cục hời siêu to khổng lồ. Với lại gia cảnh có tiền sẵn, nhỏ lớn cậu chưa bao giờ lo lắng về chuyện thiếu thốn tiền nong.
Hai người nhìn đông nhìn tây một chóc lại đi đến khu chung cư cao cấp nhà mình, Thiên Long đứng nhìn tòa nhà trọc trời cực kì đẹp này, còn có đài phun nước nữa. Hắn hồi hôm qua ở trên đó nhìn thấy thứ này, giờ nhìn trực tiếp mới cảm thán nơi này dùng nước sao mà hoang phí.
Giờ hắn mới biết cái thứ này có thể phun nước, hồi xưa thấy hoài còn tưởng tượng người ta điêu khắc chơi. Biết thế chạy đã chạy tới chỗ đó đợi nước phun ra rồi.
"Cái này người ta bơm nước mới có thể phun ra nước, nó không tự phun nước đâu."
Nguyên Hạ nghe hắn lẩm bẩm, tốt bụng giải đáp vấn đề.
Thiên Long thở dài, hắn chỉ tòa nhà này hỏi: "Đây cũng là của cậu hả?"
"Ừ, 10 tỷ một căn, mỗi căn là 300m2, view nhìn ra toàn thành phố. Muốn mua không tôi để giá rẻ lại cho." Cậu cười tinh nghịch.
Thiên Long ngửa đầu nhìn tòa chung cư này, cũng chả khao khát gì đối với hắn nhà chính là nơi để ăn ngủ, ở đâu cũng vậy thôi. Hắn lắc đầu, vỗ vỗ ngực mình chân thành nhìn thẳng vào mắt cậu nói: "Tôi không tiền có mỗi tấm thân nhưng cũng là của cậu rồi."
Nguyên Hạ lè lưỡi: "Tìm đâu ra câu thả thính này vậy?"
"Thả thính?"
"Là anh nói hay làm mấy hành động kiểu tỏ tình với người ta nhưng thật ra anh chả thích người ta, kiểu vậy."
"Tôi thích cậu mà, không phải thả thính đâu."
Lại một lần nữa cậu đắng đo thử suy nghĩ xem hắn thật sự ngốc hay đang giả ngốc.
Nguyên Hạ nhấn nút thang máy, làm như không nghe lời hồi nảy, cậu vươn vai một cái tỏ ra rất hưng phấn nói:
"Thôi không nói nữa, đi lên phòng hôm nay tôi ở đó xem phim với anh."
"Ừa."
Thiên Long ngoan ngoãn làm cái đuôi của cậu theo về nhà. Hắn nhìn mái tóc bạch kim, theo như hắn biết thì màu này gọi là màu bạch kim, tóc của cậu cực kì đẹp, lại còn mềm nữa. Hắn giơ tay muốn chạm thử nhưng nghĩ cậu không vui nên không dám. Khoanh tay đứng nhìn mái tóc đang bay bay đằng kia, hắn chợt nhớ những này yên bình hiếm có khi ở nơi đó.
Có đôi lúc hắn không cần chạy khắp nơi tìm thức ăn, hắn sẽ nằm xuống một mãn bê tông nhìn lên bầu trời ngắm những đám mây đang bay thật cao. Đưa tay muốn chạm nhưng nhận ra, sao xa quá.
Người xinh đẹp này giống như đám mây kia, ở thật cao, tuy hắn có đưa tay ra dường như sắp chạm tới rồi nhưng thật ra là đã quá xa vời.
Giống như câu hát khi nảy cậu cho hắn nghe.
"Ngọn cỏ ven đường thôi mà, làm sao với được mây!"
Bản nhạc bật lên sao da diết, Nguyên Hạ cho hắn ngồi nghe nhạc còn mình đi tìm vài thứ ăn vặt. Cậu mở tủ lạnh ra tìm thử xem có gì ăn được nhưng hôm qua cậu đã gom hết cho hắn rồi giờ chả còn gì mấy. Lục lọi một hồi, cậu tìm được bột làm bánh pizza với hơn một ký da heo đã được phơi khô.
Sắn tay áo lên chuẩn bị làm việc.
Mùi thơm tỏa ra từ gian bếp, một mùi thơm quyến rũ khứu giác cực mạnh, ôm gối hắn dời lực chú ý ở TV sang bếp, nuốt nước miếng ừng ực.
Không biết đang làm gì ha?
Thiên Long ôm gối nhất chân chạy vào bếp xem thử cậu đang làm gì mà thơm đến vậy không biết. Mới nhú đầu vào là thấy cậu đang cắt cái thứ gì kì lạ ghê hồn. Một cái bánh nhưng trên đó có màu đỏ, hình như được nướng cho vàng ươm mùi thơm từ đó bốc lên chứ đâu. Trên bánh này còn mấy thứ không biết tên gọi nữa, nhìn ngon hết sức.
Nguyên Hạ cắt pizza ra thành tám phần, tại phần này cậu làm lớn nên nhìn miếng bánh cũng to lắm. Da heo chiên giòn cũng đã xong, cậu lấy mấy cái tô hình đủ thứ con vật cho tụi nó vào, nào là da heo xóc tỏi ới nè, nào là da heo mắn ớt nè, nào là da heo lắc phô mai nè. Thơm ơi là thơm, ngon ơi là ngon. Không phải ai muốn ăn là ăn đâu đó nha.
Cầm đôi đũa bếp cậu vung lên một cái gõ vào cái tay đang sớ rớ muốn ăn cắp, Nguyên Hạ trừng hắn một cái. Thiên Long xoa xoa tay mình lại tiếp tục sử dụng cái mặt đáng thương mình cậu, đương nhiên cậu chả nhìn hắn một cái.
Đem thức ăn ra ngoài, Nguyên Hạ lại tìm mấy lon bia trong đủ, ăn đồ nhắm nhất định phải có đồ nhậu chớ.
Ngoan ngoãn ngồi im như cô vợ nhỏ mới về nhà chồng, hắn cầm ly bia đá cậu mới rót cho, Nguyên Hạ cười hề hề cụng ly với hắn, nói: "Dzôôô..." xong uống ừng ực y chan uống nước.
"Dô." Hắn chả hiểu gì hết ngửi ngửi thử thấy mùi hơi kì kì, nhấp môi một miếng thấy đắng đắng không biết ngon chỗ nào.
Nguyên Hạ thấy hắn như em gái mới lớn thì cười ha hả, cậu đẩy đẩy cái ly thúc giục hắn uống nhanh lên đi. Cái con rồng ngốc này chắc chắn chả biết vị men say là gì, uống ngụm hai ngụm say quắc cần câu cho coi.
Nhìn cái nụ cười xấu xa kia, Thiên Long thử đoán đây có phải thuốc độc hay không. Nhưng cậu có uống mà, hắn mặc kệ liều mạng uống một ngụm, đắng muốn chết.
Nguyên Hạ thấy hắn uống một phát hết nửa ly, vỗ tay rần rần. Ngó ngó mặt hắn xem có đỏ mặt hay không nhưng bình thường trên cả bình thường. Chả nhẽ tên này có gen uống say vẫn không đỏ mặt ta? Cậu nghiêng đầu suy nghĩ, nâng ly uống thêm một ngụm.
Ăn một miếng da heo chiên thơm lừng giòn rụm, thứ này ngon bá cháy bọ chét còn cực kì hòa hợp với cái đắng đắng trong miệng tạo nên một thứ cảm giác vui sướng cực kì. Giờ hắn hiểu sao cậu thích uống thứ này rồi, vui vẻ "dô" với cậu một cái nữa uống một phát hết ly.
Hai người xem phim, uống bia, ăn đồ nhắm.
Uống đến mức bia lăn lốc dưới sàn, uống hết bia trong tủ lạnh lôi thùng bia mới mua ra uống luôn, hết đá chơi uống không thế mà chả thằng này gục.
Nguyên Hạ tửu lượng cực kì tốt nhưng giờ hai má cậu cũng đỏ bừng lên, tuy vẫn còn suy nghĩ được nhưng linh hồn đã bắt đầu lâng lâng. Cậu bá vai hắn cười sang sảng, hỏi hắn say chưa, cậu bắt đầu say rồi đó, lại hỏi hắn sao lại không say có phải hắn xạo cậu không.
"Anh đó, nếu xạo tôi, tôi chém anh ta rồi đem cho chó ăn."
Thiên Long ôm lấy con ma men này, hắn nhìn hai má cậu hồng hồng không hiểu sao tim đập thình thịch. Vươn tay, hắn cầm lon bia trên tay cậu đặt lên bàn, Nguyên Hạ sao chịu bắt đầu lắc lắc uống éo nói muốn uống nữa. Hắn khổ muốn chết, giờ mới biết cái tai hại này, nhấn cậu xuống ghế, không cho làm rộn.
Lần đầu tiên trong cỏi đời hắn mới thấy một kẻ say, đó giờ làm gì có ai như thế nên hắn đâu biết nên làm thế nào. Vội vàng chạy vào trong lấy cho cậu ly nước, Nguyên Hạ không thèm uống chỉ muốn nhậu tiếp. Cậu nhào lên lấy lon bia bắt đầu nốc như khát nước lắm vậy.
"Đừng uống nữa." Thiên Long khổ muốn chết, giờ hắn mới biết đừng khinh thường cậu. Nhìn nhỏ con như thế mà hắn muốn ôm lại thì cậu quật ra, muốn kéo về nhưng cậu dùng sức kéo lại làm hắn chới với sém té.
Bất lực nhìn cậu uống say, hắn mặc kệ ngồi xuống uống tiếp.
Hai thằng lại uống, cụng lon cái cốp, Nguyên Hạ ôm gối quay qua mơ màn hỏi hắn: "Anh nói thật đi anh là người của ai, thật thà sẽ được tha thứ."
Thiên Long uống nảy giờ không ít hơn cậu chút nào, tuy ban đầu không say nhưng giờ hơi men cũng thấm vào người rồi nên bắt đầu lân lân đầu óc. Hắn nghe cậu hỏi thì lắc đầu cùi cụi, đáp: "Tôi có là người của ai đâu. Tôi kể với cậu rồi mà sao cậu không tin thôi."
"Không tin." Nguyên Hạ uống thêm một ngụm nữa.
Thiên Long khổ hết sức cầm lon bia bên cạnh uống ừng ực, trịnh trọng nghiêm túc nhìn cậu, Nguyên Hạ nghiêng ngã nhìn hắn, hắn nói: "Tôi đó giờ chưa nói xạo cậu bao giờ hết. Mỗi thứ tôi nói đều là thật, cậu không tin tôi cũng không biết nên làm sao."
"Hứ, ba xạo." Nguyên Hạ lẩm bẩm.
"Hỏng có mà." Thiên Long vội cãi lại.
Nghe hắn nói thế Nguyên Hạ không biết tại sao lại ủ rủ, cậu hai má phiếm hồng, mắt cũng đỏ bừng nước mắt theo dòng rơi xuống, cậu ném mấy lon bia bên cạnh mình, vừa ném vừa nấc nỡ nói: "Đồ ba xạo, đồ nói dối...huhuu. Rõ ràng nói sẽ không đi...cúi cùng vẫn bỏ tôi...nói không đi mà...huhuu...đã hứa rồi...hứa rồi mà..."
Nguyên Hạ không biết làm sao mà bắt đầu ngồi khóc, cậu co chân chôn đầu vào hai gối khóc tít ta tít tắc.
Đầu đã ngấm men giờ Nguyên Hạ chả biết cái chi mô trên đời, cậu thấy hắn lại tưởng thấy người nọ, tủi thân buồn bả cậu ngồi khóc. Giống năm năm trước khóc lớn trong đêm rồi lại chẳng buồn chẳng khổ gì hết. Cứ nghĩ thế rồi thôi nhưng ai ngờ hôm nay uống với hắn định ép hắn uống say khai hết chuyện của hắn, ai ngờ kẻ say lại là cậu.
Thiên Long không biết cậu đang lẩm bẩm nói cái gì nhưng thấy cậu khóc, hắn đau lòng muốn chết. Đưa tay muốn ôm cậu lại, hắn không biết việc này có tác dụng hay không nhưng hắn đột nhiên muốn ôm cậu vào lòng.
Vòng tay ấm áp giam giữ cậu lại. Nguyên Hạ vùi đầu vào ngực hắn khóc nấc nỡ lên, cậu đưa tay đấm đấm vào ngực hắn mắng mỏ ai. Vuốt mái tóc bạch kim kia, Thiên Long rũ mắt nhìn cậu.
Ngọn cỏ ven đường thôi mà, làm sao với được mây.
Thiên Long bế Nguyên Hạ ngủ say vì khóc quá nhiều, hai mắt cũng đỏ bừng lên rồi. Hắn để cậu nằm trong lòng mình, tay vuốt ve mái tóc mền kia mà không biết suy nghĩ điều gì trong lòng.
Bế cậu lên, hắn định mang cậu vào phòng nhưng phòng cậu khóa rồi, hắn đành bế cậu vào phòng mình.
Thả Nguyên Hạ xuống giường, cậu co mình thành một cục tự ôm lấy chính mình. Hắn thở dài phủ chăn lên giúp rồi quay đầu đi ra ngoài. Nhìn rác trước mặt, hắn không tự chủ đến nơi mình đã sống, còn bừa bộn hơn gấp trăm lần.
Chưa có ai nghĩ đến chuyện dọn dẹp nơi đó, tất cả mọi người đều chỉ lo sống, lo trốn chạy khỏi cuộc truy sát của đám quỷ. Chưa có ai nghĩ tương lai rồi sẽ ra sao.
Ngồi nhặt mấy vỏ lon kia, trước kia thật ra hắn đã từng thấy những thứ này rồi, nó bị vùi vào dưới một đống đổ nát, ngày đó hắn chui vào trong thử xem tìm được cái gì ăn hay không thì tìm được mấy lon này. Nhưng có lẽ thời gian quá lâu nên mấy lon đó bị hư hết, hắn không uống được cái loại nước kinh tởm đó.
Mùi vị ra sao nhỉ?
Hắn không nhớ rõ nữa nhưng hắn nhớ mình vì khát nên cố uống một lon thế là đau bụng nguyên ngày, sau này sợ quá không dám uống nữa.
Thiên Long gom hết mấy lon rỗng vào cái thùng, còn dăm ba lon còn nguyên hắn bỏ vào tủ lạnh. Nhìn cái bàn toàn đồ ăn, hắn suy nghĩ rồi gom mấy cái trong tô lại cũng ném vào tủ lạnh, theo như hiểu biết của hắn thì thứ này là nơi cất đồ cực kì thần kì, có thể giữ đồ ăn không hư trong nhiều ngày.
Còn mấy thứ khi nảy sơ ý để rơi ra, Thiên Long ngồi xuống bốc lấy từng miếng vụn bỏ vào miệng, đồ ăn không được hoang phí.
Dọn dẹp, lau bàn xong hắn quay vào bếp bắt đầu rữa chén.
Ban đầu không biết là thật nhưng hắn không ngốc, chỉ cần quan sát liền tự học được, hắn thấy cậu làm một lần là biết bắt chước làm theo. Rửa chén, tuy cậu nói không cầm tiết kiệm nước nhưng thói quen luyện ra mười mấy năm hắn sao mà nỡ làm giống cậu để nước chảy lênh láng nữa. Khi tắm hắn để ý nếu dùng vòi hoa sen thì ít nước hơn dùng bồn tắm nên hắn chỉ tắm bằng vòi hoa sen. Giờ rửa chén, hắn rửa qua một lần bằng nước rửa xong xả nước thật nhỏ tỉ mỉ mà rửa lại.
Lay hoay một chóc lại xong. Hắn nhớ có một bộ phim, người đàn ông trong phim dọn dẹp nhà cửa có lau nhà, nhưng hắn lay hoay mãi không thấy cái đồ lau nhà đâu, bất đắc dĩ hắn tìm được một cái giẻ. Nhìn cái giẻ này cực kì mới, còn mới hơn thứ đồ mới hắn từng mặc.
Thiên Long tìm cái xô, đổ ít nước vào, sau đó bắt đầu cặm cụi lau nhà.
Lau lau lau, lau thật sạch nào.
Có khi, biết đâu, khi cậu tỉnh dậy thấy nhà sạch sẻ sẽ rất vui.
Có khi thấy hắn có ích sẽ cho hắn ở lại.
Thiên Long cười hì hì nhún nước vào thùng rồi lau lau sàng ngâm nga giai điệu của bài nhạc nào đó, nhìn cực kì phấn khởi.
Phở được mang ra thơm phức, Thiên Long nảy giờ để ý xung quanh cách người ta ăn, hắn cũng bắt chước hí ha hí hửng làm theo. Bỏ rau vào cầm đũa trộn trộn, nhưng thương thây một thằng nhỏ lớn có biết đũa là cái quái gì đâu, hắn cầm đũa khều khều thương muốn chết. Dít dít hồi không được, hắn nảy ra một ý hay mỗi tay cầm một chiếc thuận lợi mà trộn phở.
Nguyên Hạ nhìn thấy hắn cứ dít dít mà bật cười, nhìn hình ảnh mà đầy sức giải trí. Cậu thử mặc kệ hắn, coi hắn ăn hết tô phở này bằng cách nào.
Cầm đũa tao nhã gấp một miếng phở thổi nhè nhẹ cho vào miệng, Thiên Long biết cậu đang chơi xấu mình hắn thở phì phò không phục. Nhìn tới nhìn lui, hắn quyết định cầm cái muỗng giống như mấy bé ba bốn tuổi, xúc mà ăn. Tuy có hơi khó khăn nhưng dể hơn ăn đũa.
Nguyên Hạ tưởng hắn sẽ cố chấp ngồi tập cầm đũa chớ, thất vọng cậu vùi đầu vào tô phở không thèm nói gì. Nhìn cái mặt hất cao lên vì được ăn đằng kia, Nguyên Hạ cũng chả nỡ trêu hắn tiếp, dù sao từ giờ đến cuối tháng chắc cũng chả có gì để làm.
Tuy rằng mang dành đầu bếp nhưng cậu không thích tối ngày cứ cắm đầu vào bếp, hay nói cách khác cậu vẫn chưa muốn cắm đầu vào. Bây giờ cậu có 24 tuổi, còn trẻ chán, cậu thích đi đây đi đó, thử hết ẩm thực các nơi đi qua, tìm hiểu vài thứ hương liệu kì lạ, nhìn thử mấy thứ đặc sản không phải ai cũng biết. Dự định của cậu là ít nhất ba mươi cậu mới chịu cố định làm ở đâu đó, còn giờ ai mời mới chịu nấu thôi.
Thật ra Nguyên Hạ định hôm nay bay về nhà một chuyến, ba với cha lâu rồi cậu không gặp nên hơi nhớ. Còn nghe nói anh hai với anh dâu định sẽ có đứa con đầu lòng. Rồi nhiều việc khác nữa. Nguyên Hạ lâu rồi chưa cảm nhận được hơi ấm tình thâm dần dần nhớ tới phát thèm.
Thiên Long thấy cậu đột nhiên ngẫn người, hắn lén lén lút lút múc một miếng thịt bỏ qua cho cậu ai ngờ cậu dùng đũa chặn lại, Nguyên Hạ nhìn cái muỗng thịt này cười nói: "Anh ăn đi, tôi cũng có mà."
"Cậu gầy lắm, người ta nói ăn thịt mới mập." Hắn hôm qua có xem TV đó, bà mẹ trong phim tối ngày bắt con bả ăn thịt, còn nói ăn cho khỏe cho mập. Hắn bẻn lẻn nhìn cậu, nhìn cái dáng nhỏ xíu kia chắc chắn nếu cậu sống ở chỗ hắn cậu là đứa chết đầu tiên.
Nguyên Hạ nghe hắn nói sao thấy một sự ngây thơ đến đáng yêu, nhưng sao lòng ấm áp, cậu ép cái muỗng kia về phía hắn, cậu gồng bắp tay lên nói: "Tôi khoẻ lắm đó, tại tôi giống ba tôi thôi chứ không ốm yếu như anh tưởng đâu."
Ba cậu là một con ma ốm, ăn uống kiểu gì cũng chả mập thêm ấy thế mà đánh nhau chả thua ai. Nhiều lúc cậu cũng thắc mắc cái cơ chế hoạt động của gen ba mình.
Thiên Long chưa biết ba cậu ra sao nên nghe chả thuyết phục gì hết. Hắn nghĩ, hắn dù sao cũng ăn uống thiếu thốn nhưng khỏe mạnh, còn cậu nhìn kiểu gì cũng như ốm đói. Phải ăn nhiều vào, mập mạp thêm chút nữa nhìn sẽ tốt hơn.
Thế là hắn lại nhân lúc cậu không để ý là bỏ thịt vào tô cậu, Nguyên Hạ nhìn hắn không biết nói thế nào nữa.
Ăn hết tô phở đầy tình yêu thương, Nguyên Hạ không dẫn hắn về nhà liền mà dắt hắn đi vòng vòng quanh khu này một chóc. Nguyên Hạ chỉ tòa nhà kia, cậu nói đó là của mình, hắn liền oa lên một tiếng rồi nói:
"Ở chỗ tôi mấy tòa này nguy hiểm lắm, đi mạnh một cái là sụp liền."
Biết hắn không cố tình trù tòa chung cư của mình nhưng cậu vẫn thấy chướng chướng tai. Nhéo tai hắn một cái, cậu lại làm cha hiền căn dặn: "Sau này ra đường đừng thấy ai cũng so sánh này so sánh nọ. Tốt nhất cũng đừng nói anh ở đâu chui ra, tôi với anh biết là được rồi."
Người ta chắc chắn sẽ không tin còn tưởng hắn bị khùng nữa.
Thiên Long cười hì hì gật đầu một cái thật mạnh.
Ôi sao mà ngoan quá vậy!
Dắt hắn đi khoe khoan tài sản, Nguyên Hạ kinh doanh nhà hàng nhưng vẫn chi một ít để chơi bất động sản. Giá nhà đất càng ngày càng tăng, cậu kím được một cục hời siêu to khổng lồ. Với lại gia cảnh có tiền sẵn, nhỏ lớn cậu chưa bao giờ lo lắng về chuyện thiếu thốn tiền nong.
Hai người nhìn đông nhìn tây một chóc lại đi đến khu chung cư cao cấp nhà mình, Thiên Long đứng nhìn tòa nhà trọc trời cực kì đẹp này, còn có đài phun nước nữa. Hắn hồi hôm qua ở trên đó nhìn thấy thứ này, giờ nhìn trực tiếp mới cảm thán nơi này dùng nước sao mà hoang phí.
Giờ hắn mới biết cái thứ này có thể phun nước, hồi xưa thấy hoài còn tưởng tượng người ta điêu khắc chơi. Biết thế chạy đã chạy tới chỗ đó đợi nước phun ra rồi.
"Cái này người ta bơm nước mới có thể phun ra nước, nó không tự phun nước đâu."
Nguyên Hạ nghe hắn lẩm bẩm, tốt bụng giải đáp vấn đề.
Thiên Long thở dài, hắn chỉ tòa nhà này hỏi: "Đây cũng là của cậu hả?"
"Ừ, 10 tỷ một căn, mỗi căn là 300m2, view nhìn ra toàn thành phố. Muốn mua không tôi để giá rẻ lại cho." Cậu cười tinh nghịch.
Thiên Long ngửa đầu nhìn tòa chung cư này, cũng chả khao khát gì đối với hắn nhà chính là nơi để ăn ngủ, ở đâu cũng vậy thôi. Hắn lắc đầu, vỗ vỗ ngực mình chân thành nhìn thẳng vào mắt cậu nói: "Tôi không tiền có mỗi tấm thân nhưng cũng là của cậu rồi."
Nguyên Hạ lè lưỡi: "Tìm đâu ra câu thả thính này vậy?"
"Thả thính?"
"Là anh nói hay làm mấy hành động kiểu tỏ tình với người ta nhưng thật ra anh chả thích người ta, kiểu vậy."
"Tôi thích cậu mà, không phải thả thính đâu."
Lại một lần nữa cậu đắng đo thử suy nghĩ xem hắn thật sự ngốc hay đang giả ngốc.
Nguyên Hạ nhấn nút thang máy, làm như không nghe lời hồi nảy, cậu vươn vai một cái tỏ ra rất hưng phấn nói:
"Thôi không nói nữa, đi lên phòng hôm nay tôi ở đó xem phim với anh."
"Ừa."
Thiên Long ngoan ngoãn làm cái đuôi của cậu theo về nhà. Hắn nhìn mái tóc bạch kim, theo như hắn biết thì màu này gọi là màu bạch kim, tóc của cậu cực kì đẹp, lại còn mềm nữa. Hắn giơ tay muốn chạm thử nhưng nghĩ cậu không vui nên không dám. Khoanh tay đứng nhìn mái tóc đang bay bay đằng kia, hắn chợt nhớ những này yên bình hiếm có khi ở nơi đó.
Có đôi lúc hắn không cần chạy khắp nơi tìm thức ăn, hắn sẽ nằm xuống một mãn bê tông nhìn lên bầu trời ngắm những đám mây đang bay thật cao. Đưa tay muốn chạm nhưng nhận ra, sao xa quá.
Người xinh đẹp này giống như đám mây kia, ở thật cao, tuy hắn có đưa tay ra dường như sắp chạm tới rồi nhưng thật ra là đã quá xa vời.
Giống như câu hát khi nảy cậu cho hắn nghe.
"Ngọn cỏ ven đường thôi mà, làm sao với được mây!"
Bản nhạc bật lên sao da diết, Nguyên Hạ cho hắn ngồi nghe nhạc còn mình đi tìm vài thứ ăn vặt. Cậu mở tủ lạnh ra tìm thử xem có gì ăn được nhưng hôm qua cậu đã gom hết cho hắn rồi giờ chả còn gì mấy. Lục lọi một hồi, cậu tìm được bột làm bánh pizza với hơn một ký da heo đã được phơi khô.
Sắn tay áo lên chuẩn bị làm việc.
Mùi thơm tỏa ra từ gian bếp, một mùi thơm quyến rũ khứu giác cực mạnh, ôm gối hắn dời lực chú ý ở TV sang bếp, nuốt nước miếng ừng ực.
Không biết đang làm gì ha?
Thiên Long ôm gối nhất chân chạy vào bếp xem thử cậu đang làm gì mà thơm đến vậy không biết. Mới nhú đầu vào là thấy cậu đang cắt cái thứ gì kì lạ ghê hồn. Một cái bánh nhưng trên đó có màu đỏ, hình như được nướng cho vàng ươm mùi thơm từ đó bốc lên chứ đâu. Trên bánh này còn mấy thứ không biết tên gọi nữa, nhìn ngon hết sức.
Nguyên Hạ cắt pizza ra thành tám phần, tại phần này cậu làm lớn nên nhìn miếng bánh cũng to lắm. Da heo chiên giòn cũng đã xong, cậu lấy mấy cái tô hình đủ thứ con vật cho tụi nó vào, nào là da heo xóc tỏi ới nè, nào là da heo mắn ớt nè, nào là da heo lắc phô mai nè. Thơm ơi là thơm, ngon ơi là ngon. Không phải ai muốn ăn là ăn đâu đó nha.
Cầm đôi đũa bếp cậu vung lên một cái gõ vào cái tay đang sớ rớ muốn ăn cắp, Nguyên Hạ trừng hắn một cái. Thiên Long xoa xoa tay mình lại tiếp tục sử dụng cái mặt đáng thương mình cậu, đương nhiên cậu chả nhìn hắn một cái.
Đem thức ăn ra ngoài, Nguyên Hạ lại tìm mấy lon bia trong đủ, ăn đồ nhắm nhất định phải có đồ nhậu chớ.
Ngoan ngoãn ngồi im như cô vợ nhỏ mới về nhà chồng, hắn cầm ly bia đá cậu mới rót cho, Nguyên Hạ cười hề hề cụng ly với hắn, nói: "Dzôôô..." xong uống ừng ực y chan uống nước.
"Dô." Hắn chả hiểu gì hết ngửi ngửi thử thấy mùi hơi kì kì, nhấp môi một miếng thấy đắng đắng không biết ngon chỗ nào.
Nguyên Hạ thấy hắn như em gái mới lớn thì cười ha hả, cậu đẩy đẩy cái ly thúc giục hắn uống nhanh lên đi. Cái con rồng ngốc này chắc chắn chả biết vị men say là gì, uống ngụm hai ngụm say quắc cần câu cho coi.
Nhìn cái nụ cười xấu xa kia, Thiên Long thử đoán đây có phải thuốc độc hay không. Nhưng cậu có uống mà, hắn mặc kệ liều mạng uống một ngụm, đắng muốn chết.
Nguyên Hạ thấy hắn uống một phát hết nửa ly, vỗ tay rần rần. Ngó ngó mặt hắn xem có đỏ mặt hay không nhưng bình thường trên cả bình thường. Chả nhẽ tên này có gen uống say vẫn không đỏ mặt ta? Cậu nghiêng đầu suy nghĩ, nâng ly uống thêm một ngụm.
Ăn một miếng da heo chiên thơm lừng giòn rụm, thứ này ngon bá cháy bọ chét còn cực kì hòa hợp với cái đắng đắng trong miệng tạo nên một thứ cảm giác vui sướng cực kì. Giờ hắn hiểu sao cậu thích uống thứ này rồi, vui vẻ "dô" với cậu một cái nữa uống một phát hết ly.
Hai người xem phim, uống bia, ăn đồ nhắm.
Uống đến mức bia lăn lốc dưới sàn, uống hết bia trong tủ lạnh lôi thùng bia mới mua ra uống luôn, hết đá chơi uống không thế mà chả thằng này gục.
Nguyên Hạ tửu lượng cực kì tốt nhưng giờ hai má cậu cũng đỏ bừng lên, tuy vẫn còn suy nghĩ được nhưng linh hồn đã bắt đầu lâng lâng. Cậu bá vai hắn cười sang sảng, hỏi hắn say chưa, cậu bắt đầu say rồi đó, lại hỏi hắn sao lại không say có phải hắn xạo cậu không.
"Anh đó, nếu xạo tôi, tôi chém anh ta rồi đem cho chó ăn."
Thiên Long ôm lấy con ma men này, hắn nhìn hai má cậu hồng hồng không hiểu sao tim đập thình thịch. Vươn tay, hắn cầm lon bia trên tay cậu đặt lên bàn, Nguyên Hạ sao chịu bắt đầu lắc lắc uống éo nói muốn uống nữa. Hắn khổ muốn chết, giờ mới biết cái tai hại này, nhấn cậu xuống ghế, không cho làm rộn.
Lần đầu tiên trong cỏi đời hắn mới thấy một kẻ say, đó giờ làm gì có ai như thế nên hắn đâu biết nên làm thế nào. Vội vàng chạy vào trong lấy cho cậu ly nước, Nguyên Hạ không thèm uống chỉ muốn nhậu tiếp. Cậu nhào lên lấy lon bia bắt đầu nốc như khát nước lắm vậy.
"Đừng uống nữa." Thiên Long khổ muốn chết, giờ hắn mới biết đừng khinh thường cậu. Nhìn nhỏ con như thế mà hắn muốn ôm lại thì cậu quật ra, muốn kéo về nhưng cậu dùng sức kéo lại làm hắn chới với sém té.
Bất lực nhìn cậu uống say, hắn mặc kệ ngồi xuống uống tiếp.
Hai thằng lại uống, cụng lon cái cốp, Nguyên Hạ ôm gối quay qua mơ màn hỏi hắn: "Anh nói thật đi anh là người của ai, thật thà sẽ được tha thứ."
Thiên Long uống nảy giờ không ít hơn cậu chút nào, tuy ban đầu không say nhưng giờ hơi men cũng thấm vào người rồi nên bắt đầu lân lân đầu óc. Hắn nghe cậu hỏi thì lắc đầu cùi cụi, đáp: "Tôi có là người của ai đâu. Tôi kể với cậu rồi mà sao cậu không tin thôi."
"Không tin." Nguyên Hạ uống thêm một ngụm nữa.
Thiên Long khổ hết sức cầm lon bia bên cạnh uống ừng ực, trịnh trọng nghiêm túc nhìn cậu, Nguyên Hạ nghiêng ngã nhìn hắn, hắn nói: "Tôi đó giờ chưa nói xạo cậu bao giờ hết. Mỗi thứ tôi nói đều là thật, cậu không tin tôi cũng không biết nên làm sao."
"Hứ, ba xạo." Nguyên Hạ lẩm bẩm.
"Hỏng có mà." Thiên Long vội cãi lại.
Nghe hắn nói thế Nguyên Hạ không biết tại sao lại ủ rủ, cậu hai má phiếm hồng, mắt cũng đỏ bừng nước mắt theo dòng rơi xuống, cậu ném mấy lon bia bên cạnh mình, vừa ném vừa nấc nỡ nói: "Đồ ba xạo, đồ nói dối...huhuu. Rõ ràng nói sẽ không đi...cúi cùng vẫn bỏ tôi...nói không đi mà...huhuu...đã hứa rồi...hứa rồi mà..."
Nguyên Hạ không biết làm sao mà bắt đầu ngồi khóc, cậu co chân chôn đầu vào hai gối khóc tít ta tít tắc.
Đầu đã ngấm men giờ Nguyên Hạ chả biết cái chi mô trên đời, cậu thấy hắn lại tưởng thấy người nọ, tủi thân buồn bả cậu ngồi khóc. Giống năm năm trước khóc lớn trong đêm rồi lại chẳng buồn chẳng khổ gì hết. Cứ nghĩ thế rồi thôi nhưng ai ngờ hôm nay uống với hắn định ép hắn uống say khai hết chuyện của hắn, ai ngờ kẻ say lại là cậu.
Thiên Long không biết cậu đang lẩm bẩm nói cái gì nhưng thấy cậu khóc, hắn đau lòng muốn chết. Đưa tay muốn ôm cậu lại, hắn không biết việc này có tác dụng hay không nhưng hắn đột nhiên muốn ôm cậu vào lòng.
Vòng tay ấm áp giam giữ cậu lại. Nguyên Hạ vùi đầu vào ngực hắn khóc nấc nỡ lên, cậu đưa tay đấm đấm vào ngực hắn mắng mỏ ai. Vuốt mái tóc bạch kim kia, Thiên Long rũ mắt nhìn cậu.
Ngọn cỏ ven đường thôi mà, làm sao với được mây.
Thiên Long bế Nguyên Hạ ngủ say vì khóc quá nhiều, hai mắt cũng đỏ bừng lên rồi. Hắn để cậu nằm trong lòng mình, tay vuốt ve mái tóc mền kia mà không biết suy nghĩ điều gì trong lòng.
Bế cậu lên, hắn định mang cậu vào phòng nhưng phòng cậu khóa rồi, hắn đành bế cậu vào phòng mình.
Thả Nguyên Hạ xuống giường, cậu co mình thành một cục tự ôm lấy chính mình. Hắn thở dài phủ chăn lên giúp rồi quay đầu đi ra ngoài. Nhìn rác trước mặt, hắn không tự chủ đến nơi mình đã sống, còn bừa bộn hơn gấp trăm lần.
Chưa có ai nghĩ đến chuyện dọn dẹp nơi đó, tất cả mọi người đều chỉ lo sống, lo trốn chạy khỏi cuộc truy sát của đám quỷ. Chưa có ai nghĩ tương lai rồi sẽ ra sao.
Ngồi nhặt mấy vỏ lon kia, trước kia thật ra hắn đã từng thấy những thứ này rồi, nó bị vùi vào dưới một đống đổ nát, ngày đó hắn chui vào trong thử xem tìm được cái gì ăn hay không thì tìm được mấy lon này. Nhưng có lẽ thời gian quá lâu nên mấy lon đó bị hư hết, hắn không uống được cái loại nước kinh tởm đó.
Mùi vị ra sao nhỉ?
Hắn không nhớ rõ nữa nhưng hắn nhớ mình vì khát nên cố uống một lon thế là đau bụng nguyên ngày, sau này sợ quá không dám uống nữa.
Thiên Long gom hết mấy lon rỗng vào cái thùng, còn dăm ba lon còn nguyên hắn bỏ vào tủ lạnh. Nhìn cái bàn toàn đồ ăn, hắn suy nghĩ rồi gom mấy cái trong tô lại cũng ném vào tủ lạnh, theo như hiểu biết của hắn thì thứ này là nơi cất đồ cực kì thần kì, có thể giữ đồ ăn không hư trong nhiều ngày.
Còn mấy thứ khi nảy sơ ý để rơi ra, Thiên Long ngồi xuống bốc lấy từng miếng vụn bỏ vào miệng, đồ ăn không được hoang phí.
Dọn dẹp, lau bàn xong hắn quay vào bếp bắt đầu rữa chén.
Ban đầu không biết là thật nhưng hắn không ngốc, chỉ cần quan sát liền tự học được, hắn thấy cậu làm một lần là biết bắt chước làm theo. Rửa chén, tuy cậu nói không cầm tiết kiệm nước nhưng thói quen luyện ra mười mấy năm hắn sao mà nỡ làm giống cậu để nước chảy lênh láng nữa. Khi tắm hắn để ý nếu dùng vòi hoa sen thì ít nước hơn dùng bồn tắm nên hắn chỉ tắm bằng vòi hoa sen. Giờ rửa chén, hắn rửa qua một lần bằng nước rửa xong xả nước thật nhỏ tỉ mỉ mà rửa lại.
Lay hoay một chóc lại xong. Hắn nhớ có một bộ phim, người đàn ông trong phim dọn dẹp nhà cửa có lau nhà, nhưng hắn lay hoay mãi không thấy cái đồ lau nhà đâu, bất đắc dĩ hắn tìm được một cái giẻ. Nhìn cái giẻ này cực kì mới, còn mới hơn thứ đồ mới hắn từng mặc.
Thiên Long tìm cái xô, đổ ít nước vào, sau đó bắt đầu cặm cụi lau nhà.
Lau lau lau, lau thật sạch nào.
Có khi, biết đâu, khi cậu tỉnh dậy thấy nhà sạch sẻ sẽ rất vui.
Có khi thấy hắn có ích sẽ cho hắn ở lại.
Thiên Long cười hì hì nhún nước vào thùng rồi lau lau sàng ngâm nga giai điệu của bài nhạc nào đó, nhìn cực kì phấn khởi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất