Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình

Chương 81

Trước Sau
Tần Lăng trở lại nhìn Mặc Nhiên thương tích đầy mình, hắn cẩn thận hết mức có thể nhẹ nhàng bế lên trên tay. Mạc Nhiên không phản ứng mặt khẽ vùi sâu vào trong ngực hắn, bên ngoài tiếng chém giết vẫn không ngừng, Tần Lăng nhẹ giọng nói: "Mặc Nhiên, ta đưa ngươi về nhà."

Lại cảm nhận được bờ vai ấm áp của hắn, Mạc Nhiên chịu đựng suốt một buổi mệt mỏi lịm đi, hắn càng ôm lấy chặt hơn như sợ chỉ cần buông lỏng y sẽ tuột khỏi tay mình. Tần Lăng bế y bước qua xác chết chất đầy dưới đất, có thi thể nào vướng chân hắn cũng không tránh né mà trực tiếp dẫm lên bước qua.

Đi được vài bước bàn chân Tần Lăng đứng sững lại, hắn nhìn nữ nhân đã từng rất thân thiết bên cạnh mình từ ngoài cửa tiến vào. Giai Hy cầm trên tay cây đuốc, cô bước vào rồi đóng chặt cửa khóa lại bằng một ổ khóa lớn, ngọn lửa trên cây đuốc chiếu vào mặt Giai Hy, hiện lên gương mặt đang mỉm cười quỷ dị.

Tần Lăng nhíu mày, đối phó với một nữ nhân yếu đuối hắn thừa sức, nhưng chuyện hôm nay khiến Mạc Nhiên thành ra như vậy hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua. Định bụng sau khi trở về sẽ trừng trị từng người một, không ngờ Giai Hy cũng ở đây làm hắn có chút sững sờ. Lại nhìn cây đuốc trên tay Giai Hy, Tần Lăng nhíu mày nói: "Cô còn muốn giở trò gì nữa?"

Giai Hy nhìn Tần Lăng ôm chặt Mặc Nhiên trong tay, có chút xuýt xoa nói: "Ngươi tốt nhất nên đứng im ở đó, xung quanh đều đã bị ta đổ sẵn dầu, cây đuốc trên tay ta mà rơi xuống không biết sẽ có hậu quả gì đâu."

Nghe Giai Hy nói Tần Lăng mới để ý xung quanh đúng là có mùi dầu thoang thoảng, hắn tức giận nói lớn: "An Giai Hy rốt cuộc phải làm sao cô mới dừng tay, làm ra chuyện như này không sợ cả nhà ngươi đều sẽ bị liên lụy sao?"

"Nhà sao? Ha ha." Nghe Tần Lăng nhắc Giai Hy ngửa cổ lên cười lớn, cô cười đến mức ôm lấy bụng. Tần Lăng càng cảm thấy khó hiểu, có gì đáng cười?

"Nhà? Ta còn nhà sao?" Giai Hy nín cười thay đổi giọng điệu nói: "Nhà của ta đã bị cha của người đang nằm trong lòng ngươi giết cả rồi!"

Tần Lăng hỏi: "Nhà của ngươi không phải vẫn còn đang yên bình sao? Ngươi không phải con của An tri huyện?"

"Đúng, ta vốn dĩ không phải tên Giai Hy gì cả, ta họ Quách tên Quách Tử Dung."

"Không lẽ ngươi là...?" Tần Lăng không khỏi ngạc nhiên hỏi lại.



Năm đó nhà họ Quách bị diệt môn gây ra một trận náo loạn lớn trong kinh thành, đến bây giờ khi nhắc lại ai cũng cảm thấy khiếp sợ. Đó cũng chính là mở đầu cho việc vương gia giết người không ghê tay, ai cản đường đều bị ông ta giết.

Dù Tần Lăng không biết rõ ngọn ngành câu chuyện nhưng nghe loáng thoáng đâu, Quách Tấn ngày trước là thuộc hạ của vương gia. Lâu dần không chịu nổi bản tính hung tàn của Trần Lâm, định đem mọi tội trạng cùng chứng cứ mang ra chiếu cáo thiên hạ.

Nhưng chưa ra tay, không lâu sau thì Quách Tấn bị vu cho tội danh mưu hại hoàng thượng âm mưu tạo phản, rượu mà Quách Tấn dâng lên cho hoàng thượng có độc, cùng thái giám đều khai chính Quách Tấn sai họ làm vậy, chứng cứ rành rành không thể chối cãi Quách Tấn bị xử tru di tam tộc.

Mà vụ án này lại do đích thân vương gia xét xử, Trần Lâm bị Quách Tấn trở mặt đã là cái gai trong mắt với ông từ trước, chuyện thành như vậy ai mà không biết là nhờ vương gia động tay động chân. Tần Lăng chỉ không ngờ, vậy mà nhà họ vẫn có người thoát được...

"Đúng, Quách Tấn chính là cha ta." Giai Hy ánh mắt đầy căm hận nghiến răng nói: "Năm đó ta vì mải chơi nên trốn trong tủ ngủ quên, khi tỉnh dậy nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết, cùng một đám người liên tục chém giết. Ta chỉ biết chui rúc ở một chỗ mà khóc, nhìn Trần Lâm tự tay chặt đứt đầu cha mình, rồi đến mẹ..."

"Cả một nhà hơn hai trăm mạng người bị tên lão tặc đó một đêm giết sạch, ngươi nói ta không hận mà được sao?"

Tần Lăng thấy Giai Hy xúc động chỉ sợ cô ta lỡ tay một chút là làm rơi đuốc xuống dưới sàn, nhìn Mạc Nhiên vẫn nằm trong tay mình yên giấc, hắn lén ngó xung quanh xem còn đường nào khác có thể thoát ra.

Nỗi hận kìm nén lâu năm, Giai Hy xúc động không kìm được nói tiếp: "Ta nằm trong tủ suốt hai ngày trời không dám bước ra ngoài nửa bước, lúc đó nghĩa phụ ta biết tin nhà ta xảy ra chuyện từ nơi xa tức tốc trở về nhưng đã muộn, cả nhà chỉ còn duy nhất một mình ta hơi thở thoi thóp."

"Người mang ta trở về, vì cha mẹ luôn giấu ta ở trong phủ nên rất ít người biết mặt, tận dụng điểm này nghĩa phụ gửi ta vào trong An gia cho họ nuôi dưỡng, rồi sắp xếp cho ta tiếp cận ngươi và Trần Mạc Liên."

Tần Lăng: "Ngươi có thù với vương gia tiếp cận Trần Mạc Liên thì dễ hiểu, có bao nhiêu người cũng có thể đấu với vương gia, vì cớ gì cứ phải tiếp cận ta?"

Tần Lăng giờ mới thấy thật nực cười, hóa ra tất cả chỉ là sắp đặt, bảo sao năm đó hắn cảm giác như có người đẩy mình xuống dưới vực, tại sao chỉ có một mình Giai Hy bắt gặp rồi cõng hẵn trở về. Thì ra đều được tính toán từ trước, đẩy hắn xuống rồi lại giả vờ cứu hắn để hắn không biết gì, ngu dốt mà coi đó là ân tình sâu nặng.

"Cái này phải trách cha ngươi." Giai Hy gằn giọng, mặt tức giận nói: "Nghĩa phụ ta nhiều lần mở lời muốn hai người cùng bắt tay lật đổ vương gia, nhưng cha ngươi lại sợ sệt mà từ chối, chẳng phải tiên hoàng giao cho Tần phủ binh phù là để dẹp loạn, xử lí gian thần loạn đảng hay sao?"



"Trần Lâm tội ác tày trời, tại sao cha ngươi không chịu diệt trừ hắn? Tại sao? Tại sao????" Giai Hy gào lên nước mắt cũng cứ vậy mà rơi xuống. Tay đưa cao lên như muốn ôm lấy đầu, cây đuốc trong tay vẫn đang cháy dữ dội.

Tần Lăng nói: "Cha ta làm gì cũng có lý do của người, ông ấy không chịu đồng ý với Tống Thanh Trì tuyệt đối không phải vì sợ."

"Ha ha nói thì hay lắm, các người cao cao tại thượng chỉ biết lo cho thân mình, năm đó cha ta bị oan nào có ai dám đứng ra nói giúp, mấy lời này ngươi nghĩ ta tin sao?" Giai Hy vừa nói vừa tiến lên một bước, Tần Lăng cũng chỉ mong cô tiến gần thêm nữa để hắn có thể dễ dàng giật lấy cây đuốc trong tay, chỉ tiếc Giai Hy bước lên một bước xong cũng dừng lại.

"Giai Hy nếu cô nói với ta mọi chuyện từ sớm, ta nhất định sẽ giúp cô trả thù."

"Ngươi giúp ta trả thù? Thật nực cười!" Giai Hy chỉ vào Mạc Nhiên trong lòng hắn nói: "Ta bên ngươi bao năm dù không có tình cũng có nghĩa, ngươi thì sao? Hắn ta vừa xuất hiện liền ném ta sang một bên, cái gì mà giúp ta trả thù, ngươi nghĩ ta là trẻ con lên ba chắc?"

"Nể tình ân tình bao năm giữa chúng ta, cho ngươi một lựa chọn. Để Trần Mạc Nhiên lại còn không thì cả ba chúng ta cùng chết." Giai Hy dường như đã quyết tâm sẽ chết, vừa nói vừa hạ thấp cây đuốc trong tay xuống.

Tần Lăng nhìn cây đuốc sắp chạm đất gấp gáp nói: "Người giết cả nhà ngươi là vương gia, Mạc Nhiên thì có tội tình gì?"

"Vậy người nhà ta thì có tội gì?" Giai Hy điên cuồng gào lên giọng nức nở: "Lúc đệ đệ ta chết mới chỉ có ba tuổi, khi bắt đầu biết nói đệ ấy không gọi cha gọi mẹ trước, từ đầu tiên cất lên lại là tỷ tỷ. Mẹ ta khi mất đang mang thai được sáu tháng, chỉ còn vài tháng ngắn ngủi gia đình ta lại có thêm một thành viên mới, đáng nhẽ sẽ rất hạnh phúc bên nhau. Vậy mà một xác hai mạng, làm oan hồn chết dưới kiếm của Trần Lâm."

"Cha ta biết ta vẫn nằm trong tủ, ông liều chết cũng dẫn đám người đó tránh xa chỗ của ta, khi chết vẫn không can tâm mà nhắm mắt. Cả phủ ta hơn hai trăm mạng người, ngươi nói xem họ có tội gì? Họ đã làm gì mà phải chết như vậy?"

Tần Lăng thấy cổ họng nghẹn lại, nỗi đau mất cả nhà hắn đã trải qua biết nó đau khổ đến cỡ nào.

"Không phải Trần Lâm yêu quý nhất là Trần Mạc Nhiên sao? Ta không có cách giết được hắn, vậy thì ta phải khiến người hắn yêu quý nhất chết đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau