Bất Tử Một Phần Hai

Chương 4: Hành lang khách sạn 4

Trước Sau
"Vừa rồi cậu nói sợ à?"

...

Đương nhiên là Yến Nguy không muốn ở cái gọi là phòng tồi tệ nhất này.

Nhưng tất thảy những việc đã xảy ra đã không ngừng lặp đi lặp lại giải thích cho việc người chơi không thể phản kháng những chuyện nhân viên phục vụ sắp xếp.

Mới vừa rồi đã tránh thoát một lần kích phát tử vong, chẳng lẽ cái gọi là trong phòng còn có một mối nguy khác?

Yến Nguy từ nhỏ đã quen với việc ở bên ngoài, nghề nghiệp gì cũng đã làm một chút, thậm chí thông qua quan hệ của người trong giới tìm được công việc chỉnh sửa hậu kỳ phim, trong đó bao gồm cả phim kinh dị.

Loại kịch bản không biết khi nào và ở đâu sẽ bị những thứ không sạch sẽ theo dõi sau đó tử vong, bình thường đều là ở nơi nào kích hoạt thì quỷ quái sẽ tìm tới tận cửa trong một khoảng thời gian nhất định sau khi kích hoạt.

Thật giống như trên hành lang dài vừa rồi, đôi mắt chớp chớp kia.

Mà nếu như kích hoạt xong không kịp thời tiêu trừ thì đợi đến khi quỷ quái xuất hiện, hết thảy đều là vô ích.

Nếu cậu đã được phân đến gian phòng tồi tệ nhất, lại phải ở lại, vậy một lúc nữa cậu nhất định phải chiếm lấy thời cơ, thấy chiêu phá chiêu.

Yến Nguy nhíu nhíu mày, đang định nhét thẻ phòng vào túi, nhân viên phục vụ lại nói: "Phòng của khách đều là phòng đôi, cậu cần chọn một vị khách ở chung."

Đuôi lông mày Yến Nguy khẽ động.

Cậu quay đầu lại nhìn một cái, những người chơi còn lại đều không tự chủ được lui về phía sau một bước —— bọn họ cũng nghe được nhân viên phục vụ nói "phòng tồi tệ nhất".

Nếu là phòng tệ nhất thì cũng phải chọn một người, chắc chắn phải chọn người chơi mạnh nhất làm bạn cùng phòng.

Yến Nguy không cần suy nghĩ giơ tay lên, trực tiếp chỉ về phía Yến Minh Quang duy nhất không có động tĩnh: "Anh ta."

Yến Minh Quang: "..."

Vẻ mặt hắn vốn lạnh nhạt, trong nháy mắt không có bất kỳ phản ứng gì, đôi mắt đen lãnh đạm kia phảng phất như bay theo băng tuyết. Dường như hắn vẫn luôn chỉ có một cái biểu cảm, phảng phất sau một khắc sẽ cùng mặt lạnh ra tay. Nếu như không phải tòa nhà có quy định người chơi không thể ra tay với người chơi thì cho dù Yến Minh Quang giết chết Yến Nguy sau một khắc, mọi người cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn.

Người này cho dù ở ngoài thế giới thực, chỉ sợ cũng là một người nói một không hai lại còn lãnh đạm.

Cao Minh có chút kiêng kỵ nhìn thoáng qua Yến Minh Quang, do dự một chút, muốn đi lên phía trước xung phong cùng ở chung với Yến Nguy. Nhưng "phòng tồi tệ nhất" thật sự là khiến người ta quá sợ hãi, Cao Minh dừng lại một lát, vẫn là thu hồi bước chân.

Yến Nguy lại dường như không hề cảm thấy hàn ý của Yến Minh Quang, chỉ nghiêng đầu cười: "Anh không muốn ở chung một phòng với tôi sao?"

Yến Minh Quang trực tiếp nói: "Không muốn."

Yến Nguy không miễn cưỡng: "Được, vậy tôi đổi một người khác."

Người phục vụ gật đầu: "Được rồi, hai vị khách ở phòng số 5."

Yến Minh Quang: "..."

Hắn mới vừa rồi nói "không muốn" nhưng giờ phút này vẫn phải vào cùng phòng với Yến Nguy, hắn cũng không có phản ứng dư thừa gì.

Yến Nguy nhìn nhân viên phục vụ: "... Đầu óc của anh thực sự là có vấn đề."

Người phục vụ dường như không nghe thấy lời cậu nói.

Sau đó, người phục vụ đi đến chỗ những người chơi khác và bắt đầu phân phối phần còn lại của thẻ phòng theo thứ tự ăn uống.

Người tiếp theo đương nhiên không ngần ngại chọn phòng được đánh số 2.

Những người chơi còn lại lần lượt chọn xong, tám người, vừa vặn bốn phòng.

Sau khi phân phát xong, người phục vụ nói rõ chỗ các phòng, cuối cùng nói: "Sáng mai tôi sẽ ở đây để chuẩn bị bữa sáng và vé triển lãm, xin vui lòng nghỉ ngơi thật tốt vào buổi tối. Nếu không có việc gì, vui lòng không tự ý đi lại."

Nói xong, nhân viên phục vụ xoay người, yên lặng không một tiếng động đi vào hành lang dài, chỉ trong một lát liền biến mất không thấy.

Mấy người chơi nói muốn kết bạn tìm manh mối, Cao Minh tiến lên hỏi: "Muốn cùng đi không? Cậu không tìm ra cái gì cũng không sao, ở nơi quỷ dị này nhiều người một chút so với ít người cũng tốt hơn."

Yến Nguy nhớ chuyện phòng, nói: "Tôi muốn về phòng trước. Nhân viên phục vụ cũng bảo chúng ta không có việc gì thì đừng tùy tiện đi lại, phải ở trong phòng. Dù sao cũng là nơi kế tiếp phải đến nghỉ ngơi. Nếu có thông tin, chúng ta có thể trở về phòng để trao đổi trước khi trời tối." Tuy rằng Yến Nguy cảm thấy, tiền đề "Nếu như không có việc gì" hẳn là sẽ không thành lập —— một khách sạn có quỷ, nửa đêm làm sao có thể không phát sinh chuyện gì?

Trước tiên cậu phải xem tình huống của căn phòng tồi tệ nhất này, lỡ như có vấn đề gì thì tìm biện pháp đối phó trước cũng tốt.

Dứt lời, Yến Nguy nhìn thoáng qua Yến Minh Quang nhất định phải ở chung phòng với cậu, cằm hơi ngẩng lên, không nói gì, nhưng ý tứ hỏi vô cùng rõ ràng.

Yến Minh Quang chỉ gật đầu nói: "Được."

Là đồng ý đến xem phòng trước.

Yến Nguy có Yến Minh Quang nhìn có vẻ rất đại lão đi cùng, Cao Minh cũng yên lòng.

Tất cả mọi người đều không có ý kiến, Yến Nguy xoay người muốn đi, sau đó lại đột nhiên phanh lại.

"Đúng rồi" cậu quay đầu lại, nói với Cao Minh cùng mấy người chơi còn lại: "Vừa rồi tôi không cẩn thận, kích phát điều kiện tử vong một lần, nhưng vô cùng may mắn không biết làm cách nào mà thoát được. Tôi nghĩ một chút, cũng không thể nghĩ ra nguyên nhân kích hoạt cụ thể, khả năng có liên quan đến mặt, nếu như mọi người có biện pháp..."

Cậu dừng một chút: "Thì tự làm mình xấu xí một lần xem sao?"

Nói hết lời này, Yến Nguy thân mình còn lo chưa xong, nhấc chân rời đi.

Sau khi cậu cùng Yến Minh Quang rời đi, mấy người chơi còn lại hai mặt nhìn nhau.

"...... Lời Yến Nguy nói là thật? "

"Không chắc chắn, vừa rồi cũng không ai nhìn thấy hắn gặp phải nguy hiểm gì."

"Nhìn qua, hắn cái gì cũng không biết, không phải là nói bậy đấy chứ?"

"Tự làm xấu mặt là phương pháp không thực tế gì vậy? Chẳng lẽ nhân viên phục vụ kia giết người còn phải căn cứ vào giá trị nhan sắc xếp hàng một chút? Nói không chừng là ghi hận thái độ vừa rồi của chúng ta, trêu chọc chúng ta."

Cao Minh thở dài: "Thà tin là có đi, đã ở nơi này rồi thì ngoại hình thế nào cũng không quan trọng nữa."

Hắn dẫn đầu tùy tiện vẽ ở trên mặt mình, những người khác do dự một chút, ít nhiều cũng noi theo. Mấy người nói muốn thăm dò manh mối đều chuẩn bị một lượt, trước sau đều rời khỏi phòng ăn.

Người đàn ông trung niên và người phụ nữ váy dài rời đi muộn nhất —— ban nãy bọn họ không ăn gì cả, hiện giờ biết thức ăn không có vấn đề gì liền bắt đầu ăn như hổ đói.

"Đều tại anh." Người phụ nữ mặc váy dài ăn xong, có chút bất mãn dùng sức đặt nĩa lên đĩa, "Nếu như không phải vì tin lời anh thì chúng ta đâu bị tính là ăn cuối cùng, đến nỗi phải ở phòng số phía sau."

Người đàn ông trung niên phẫn nộ nói: "Không phải là còn một phòng số 5 sao? Nếu có vấn đề thì cũng không phải chúng ta đi trước... Hơn nữa thanh niên trẻ kia cũng chỉ là đánh bậy, chỉ với chút kinh nghiệm tuổi tác của hắn thì làm sao hiểu được nhiều cơ chứ?"



Người phụ nữ váy dài đứng lên: "Em đi tẩy trang trước, Yến Nguy nói cái gì mà mặt mũi, vẫn nên cẩn thận một chút..."

"Em tin nó làm gì..."

Người phụ nữ mặc váy dài cho chồng một ánh mắt xem thường. Cô đi đến hành lang gần nhất, nhìn vào gương và lấy khăn tẩy trang ra khỏi túi xách của mình.

Gương chiếu ra dáng người xinh đẹp của người phụ nữ, váy hoa nhí dài theo động tác hơi đong đưa, mắt của cô rất đẹp, ở trong ngũ quan cực kỳ nổi bật.

Trên mặt cô lại được trang điểm tinh xảo, làm cho khuôn mặt thêm không ít màu sắc.

Cô nhìn vào khuôn mặt của mình trong gương, phía sau cô là một loạt các bức chân dung sống động. Trong những bức chân dung treo trên tường, người phụ nữ lắc lư như thể đứng với cô.

Người phụ nữ mặc váy dài nhìn thoáng qua, đang chuẩn bị lau sạch lớp trang điểm trên mặt thì giọng nói khàn khàn của nhân viên phục vụ vang lên: "... Cô đang nhìn cái gì vậy?"

Người phụ nữ mặc váy dài chợt cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn lại, không kịp đề phòng nhìn thấy khuôn mặt gầy gò gần trong gang tấc của nhân viên phục vụ, nhất thời mở to hai mắt, kinh ngạc nói không nên lời.

Lúc nhân viên phục vụ mở miệng, cô đang nhìn vào gương, tất nhiên cũng chú ý tới trong gương vốn không có hình ảnh phản chiếu của nhân viên phục vụ.

"Tôi, tôi tôi..." Nàng nói ba lắp, khuôn mặt đẹp đẽ tràn ngập hoảng sợ.

Người phục vụ hỏi với cùng một giai điệu và âm lượng: "Cô đang nhìn cái gì?"

Người phụ nữ mặc váy dài hiển nhiên đã sợ đến choáng váng, thành thật trả lời: "Nhìn, nhìn gương, gương..."

"Trong gương..." Nhân viên phục vụ cả người đầy mùi máu tanh đứng bên cạnh người phụ nữ mặc váy dài, giọng nói âm trầm: "Cô nhìn thấy thứ gì quý giá?"

"A?" Người phụ nữ mặc váy dài ngẩn người, hai chân cô run rẩy, trán tràn đầy mồ hôi lạnh, vô cùng sợ hãi ngoan ngoãn đáp: "Mặt, mặt sao? Là nó sao..."

"Mắt của cô thật đẹp."

"Cảm, cảm ơn..."

Nhân viên phục vụ không dừng lại nữa, hắn giống như chỉ đi ngang qua, chỉ cười cười với cô: "Nghỉ ngơi thật tốt."

Sau đó càng đi càng xa, biến mất ở góc hành lang dài.

Người phụ nữ mặc váy dài thở phào nhẹ nhõm, hai chân nhũn ra, cả người trực tiếp dựa vào gương.

Cô thật lâu mới bình tĩnh trở lại, khôi phục lại tinh thần mới phát hiện mình cũng không tẩy trang, gặp nhân viên phục vụ cũng không xảy ra chuyện gì.

Cô dứt khoát không làm những thứ này nữa, đỡ tường đứng lên, hùng hùng hổ hổ đi trở về: "Em cũng không xảy ra chuyện, bảo chúng ta làm xấu mặt quả nhiên là đang trả thù chúng ta..."

-

Yến Nguy và Yến Minh Quang đi tới trước cửa phòng số 5.

Nhà hàng và sảnh khách sạn nằm ở tầng 1 nhân viên phục vụ nói với họ nói rằng phòng số 5 nằm trên tầng 14, hai người họ đi lên từ thang máy và phát hiện khách sạn này có tổng cộng 15 tầng.

Khách sạn rất lớn, mỗi tầng đều là hành lang dài, hai bên hành lang treo đầy đủ các loại chân dung phụ nữ, nhưng từ tầng 2 đến tầng 12 không có một hộ gia đình nào. Toàn bộ khách sạn này chỉ có tám người chơi còn sống, cùng với nhân viên phục vụ quỷ dị không phải người kia.

Phòng số 4 và 5 đều ở tầng 14, phòng số 2 và 3 ở tầng 13.

Nói cách khác, Cao Minh và bốn người khác ở tầng 13, còn Yến Nguy và Yến Minh Quang ở phòng số 5, cuối cùng là người đàn ông trung niên cùng người phụ nữ mặc váy dài được sắp xếp ở phòng số 4, bốn người bọn họ ở tầng 14.

Mới vừa rồi Yến Nguy và Yến Minh Quang còn cố ý đến tầng 13 nhìn thoáng qua, hai tầng căn bản không có gì khác nhau. Rất nhiều cửa phòng trống đều mở ra, từ bố cục phòng mà nói thì đều rập thep một khuôn khổ.

Sự khác biệt duy nhất chính là số tầng.

Yến Nguy dừng lại trước cửa phòng số 5, lấy thẻ phòng ra, động tác đột nhiên dừng lại.

Cậu nhìn xung quanh, khóe miệng hơi nhếch lên, quay đầu lại liền thay đổi thành vẻ mặt buồn rầu thê lương nói với Yến Minh Quang: "Thương lượng một chút đi? Tôi có chút sợ hãi, nếu như mở cửa ra mà có ma thì tôi nghĩ rằng mình sẽ không thể đối phó với nó. Nếu có thể, anh đến mở cửa được không?"

Đôi mắt của cậu khẽ động, ưu sầu thấm đẫm, rất lay động lòng người.

Từ trước đến nay Yến Nguy không tiếc tận dụng ưu thế của mình. Như vậy cậu có thể làm cho người khác sinh ra đồng cảm, đó chính là công cụ có thể lợi dụng, cùng thực lực bản thân cậu không có gì khác nhau.

Yến Minh Quang lại giống như hoàn toàn không thấy, người này một tay cầm túi, sống lưng đứng thẳng ở một bên.

Hắn chỉ giật giật hai tròng mắt, liếc về phía Yến Nguy, lạnh nhạt nói: "Không được."

Yến Nguy: "..."

Trên hành lang ánh đèn vàng ấm áp chiếu nghiêng trên mặt hắn, nhưng lại không làm cho vẻ mặt của Yến Minh Quang nhu hòa đi nửa phần. Cặp kính gọng bạc che đi đường nét góc cạnh của hắn, tăng thêm vài phần khí chất nhã nhặn, nhưng đôi mắt dưới mắt kính lại tràn ngập lãnh ý.

Chỉ là do ánh mắt như vậy nên vừa rồi tất cả người chơi đều không ai dám đi nói chuyện với Yến Minh Quang.

Yến Nguy lại kỳ quái, một chút cũng không cảm thấy Yến Minh Quang khó ở chung.

Người không muốn hao phí sức tiếp xúc với người khác so với người nguyện ý tiếp xúc nhưng lại dùng lời ngon tiếng ngọt mới là người chân thật.

"Tuy rằng là tôi chọn anh..." Yến Nguy ho nhẹ một tiếng, "Nhưng hiện tại tốt xấu gì cũng là bạn cùng phòng ——"

Yến Minh Quang trực tiếp lấy đi thẻ phòng từ trong tay cậu.

Chờ cậu phản ứng lại thì Yến Minh Quang mới vừa rồi còn nói không được đã đứng ở trước cửa, lấy ra một con dao gấp nhỏ màu bạc từ trong túi áo khoác phi công của hắn. Dao gấp mở ra, người này chỉ xoay một khúc, dao gấp mở ra xoay hoa trong tay hắn, phát ra tiếng vi vu rất nhỏ.

Dao gấp nhỏ bình thường như vậy, nhưng ở trong hành lang hẹp dài khí lưu vững vàng bị Yến Minh Quang tiện tay chuyển, trực tiếp phát ra tiếng phá gió.

Khả năng nhận thức của cậu là 26 vượt quá so với người chơi bình thường, nhưng chỉ số cơ thể chỉ là 4. Vậy thì chỉ số thân thể của Yến Minh Quang là bao nhiêu?

Ánh mắt Yến Nguy run lên.

Lúc này, Yến Minh Quang đã đặt thẻ phòng ở trên cửa.

Hắn chợt nói: "Cậu thông minh hơn so với những gì bọn Cao Minh nghĩ."

Yến Nguy sửng sốt.

"Cạch ——"

Cửa phòng mở ra, một gian phòng đơn xa hoa được trang trí hoa lệ, nhưng ánh sáng trong phòng lại có chút tối tăm, xuất hiện trước mặt bọn họ.

Yến Minh Quang đi ở phía trước, Yến Nguy đi ở phía sau, đồ đạc không sạch sẽ gì cũng không nhìn thấy.



Dường như bên ngoài vẫn là ban ngày, rèm cửa sổ kéo nửa che khuất hơn phân nửa ánh sáng, chỉ có một phần ánh sáng rất nhỏ xuyên vào. Một bên giường gần cửa sổ, một bên cạnh phòng tắm, giữa cách nhau một tấm gương được sử dụng như tường. Gương phản chiếu ánh sáng yếu ớt, nhưng càng làm nổi bật hoàn cảnh rộng rãi và tối tăm bên trong phòng.

Hai bên đầu giường đều bày những con búp bê trang trí giống nhau, trái phải mỗi bên một con. Đôi mắt trên mặt búp bê phảng phất như bảo thạch đen bình thường, chân thật động lòng người, đáng yêu dị thường.

Mà đầu giường dựa vào tường treo một bức chân dung của một người phụ nữ, phong cách giống hệt như trên hành lang dài, hiển nhiên cũng là bút tích của vị chủ khách sạn am hiểu vẽ tranh trong miệng nhân viên phục vụ.

Hai người một trước một sau tiến vào, Yến Minh Quang trực tiếp đi thẳng đến bên cạnh giường, ngón tay thon dài vừa động, dao gấp cứ như vậy từ trong tay hắn hướng đến bức chân dung...

"Rắc" một tiếng, dao gấp đâm thủng bức tranh sơn dầu, chính xác ghim vào trong bức chân dung, vào con của người phụ nữ.

Yến Nguy vừa định hỏi Yến Minh Quang đang làm gì, lúc ngước mắt nhìn về phía bức tranh, lại nhìn thấy mắt người phụ nữ trong tranh chảy xuống một vết máu màu đen. "Máu" đen thuần từ trên đôi mắt bị đâm thủng của "cô" chậm rãi trượt xuống, khuôn mặt "cô" trong nháy mắt suy sụp.

Ngay sau đó, bức tranh như làn da nứt nẻ, từng khối từng khối khô cạn vỡ tan.

Mắt thấy bức tranh này sắp vỡ vụn thành từng khối rơi xuống giường, Yến Nguy nhanh tay lẹ mắt đi lên trước, kéo bức tranh sơn dầu ném vào góc phòng.

Trong nháy mắt rơi xuống đất, bức tranh vỡ vụn thành từng mảnh.

Yến Nguy thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt trở lại trên người Yến Minh Quang, lại thấy người này đang chậm rãi thu dao gấp, vẻ mặt quá mức lãnh đạm vừa rồi giờ phút này lại mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Yến Minh Quang lạnh nhạt nói: "Vừa rồi cậu nói sợ?"

"..." khóe miệng Yến Nguy chỉ hơi giật giật, chứ không hề bị chọc thủng dáng vẻ "giả bộ sợ hãi", buông tay nói: "So với cái kia, tôi càng sợ đêm nay không có giường sạch để ngủ hơn. "

Dứt lời, hắn cùng Yến Minh Quang đồng thời phát hiện một chuyện.

Chỉ có một giường.

Phòng này cũng không có chỗ nào như ghế sofa.

Người phục vụ yêu cầu họ ngủ trong phòng vào ban đêm.

Họ phải ngủ trên cùng một chiếc giường.

Yến Minh Quang: "..."

Yến Nguy luôn yêu cầu điều kiện sống cực kỳ khắc nghiệt: "..."

Im lặng một lúc lâu, Yến Nguy mới hỏi: "Làm sao anh biết bức tranh này có vấn đề?"

"Đã gặp qua."

Yến Nguy giương mắt lên, "Đã gặp? Không phải chúng ta cùng ăn tối trong nhà ăn từ đầu đến cuối sao? Ngoại trừ từ sảnh đợi đi đến nhà ăn ——"

Lời nói của cậu dừng lại.

Ngoại trừ từ đại sảnh đi đến hành lang nhà ăn, mọi người đi phía trước phía sau, cũng không luôn luôn ở trong tầm nhìn của nhau.

Yến Minh Quang trực tiếp gật đầu, xem như thừa nhận suy đoán của Yến Nguy. Hắn nói ngắn gọn: "Tôi đã bị kéo vào thế giới trong một bức tranh và đâm vào mắt 'cô ta'."

Yến Nguy bừng tỉnh ngộ ra.

Hóa ra lúc trước Yến Minh Quang có thể liếc mắt một cái liền biết cậu bị nhìn chằm chằm, là bởi vì Yến Minh Quang cũng gặp phải chuyện không khác cậu lắm!

Lúc ấy ở hành lang dài, cậu và Yến Minh Quang đều gặp phải sát khí không giống nhau.

Yến Nguy trầm tư.

Bức tranh chắc chắn có vấn đề.

Nhưng lấy mức độ nguy hiểm của bức tranh trước mắt mà xem, bất kể Yến Minh Quang đã đơn giản hóa bao nhiêu hung hiểm lúc ấy ở thế giới trong tranh, nhưng người phụ nữ trong bức chân dung này có thể chỉ đâm thủng mắt đã bị phá giải, tất nhiên không phải là vấn đề lớn.

Phó bản sẽ không đơn giản như vậy.

Hơn nữa, bản thân bức tranh đã có vấn đề, vậy người sáng tạo ra những bức tranh này...

"Hai người thế mà vẫn còn ở trong phòng!"

Ngoài cửa chợt truyền đến giọng nói của Cao Minh.

Lúc Yến Nguy và Yến Minh Quang vào cửa cũng không đóng cửa lại mà đi thẳng đến bức chân dung, Cao Minh trực tiếp gõ cánh cửa đang mở sau đó nói với bọn họ: "Tôi phát hiện một vài thứ ở tầng trên cùng, Hai người có muốn cùng đi xem không?"

Yến Nguy cùng Yến Minh Quang nhìn nhau một cái.

Yến Nguy nhướng mày: "Đi."

Cao Minh dẫn theo hai người bọn họ đi tới tầng cao nhất.

Từ mức độ sang trọng của khách sạn này thì tầng trên cùng chắc chẳn cũng rất sang trọng. Theo cách bố trí của những khách sạn thông thường, có lẽ sẽ có phòng tập thể dục hoặc hồ bơi và những nơi khác.

Nhưng tầng trên cùng lại chỉ có hai cánh cửa.

Một cánh cửa được dán số 1, cửa đang mở, bên trong là một căn phòng sang trọng đầy đủ. Lúc trước Yến Nguy đã cảm thấy kỳ quái, bọn họ lần lượt ở phòng 2 đến phòng 5 tầng 13 và 14, vậy thì tất nhiên sẽ phải có một gian phòng số 1. Hiện tại có vẻ như ban đầu phòng số 1 nằm ở tầng trên cùng này là phòng sang trọng nhất trong toàn bộ khách sạn. Giống như các phòng khác, cửa mở, không có người ở, bên trong rất sạch sẽ, nhìn lướt qua một lượt cũng không thể nhìn thấy điều gì bất thường.

Mà một gian phòng khác...

"Phòng này giống như một phòng tranh." Cao Minh đứng ở cửa phòng, nghiêng người nhường tầm nhìn cho Yến Nguy và Yến Minh Quang: "Tất cả đều là tranh vẽ thì thôi nhưng chủ yếu là những bức tranh này..."

Lời nói của Cao Minh dừng lại.

Cũng không biết có phải vừa rồi bị dọa hay không mà sắc mặt của hắn vô cùng tái nhợt, kính gọng đen đã hơi trượt xuống sống mũi nhưng Cao Minh cũng không có tâm tư đẩy trở về.

Không cần hắn nói, Yến Nguy và Yến Minh Quang cũng đã nhìn thấy cảnh tượng trong phòng tranh ở tầng cao nhất của khách sạn.

Mấy giá tranh lộn xộn bày ở trong phòng tranh, phía trên còn có mấy bức tranh không có màu. Trên sàn nhà rải rác vô số bức chân dung còn dang dở, tầng tầng lớp lớp chất đống cùng một chỗ, vùi lấp đến gần như không nhìn thấy sàn nhà.

Trên tường cũng dán chi chít những tranh chân dung, bọn họ hoặc là mới phác thảo đến một nửa, hoặc là còn chưa tô màu, hoặc là đã tô màu, nhưng vẫn chưa hoàn thành.

Ngoại trừ một giá vẽ kẹp bức chân dung hoàn chỉnh của một người phụ nữ đã hoàn thành, còn đâu những người phụ nữ trong những bức chân dung còn lại...

Tất cả đều không có mắt.

Một đôi mắt chỉ có hốc mắt theo những bức tranh rải rác có thể thấy được ở khắp nơi, trên tường, trên mặt đất, trên giá vẽ... Hốc mắt trống rỗng dưới ánh sáng âm u của phòng tranh ở khắp mọi nơi, tối tăm đáng sợ, yên tĩnh mà rợn người.

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau