Chương 11: Hành lang khách sạn 11
"Người chết ngày hôm qua."
...
Yến Nguy nhìn chằm chằm bức chân dung một lúc lâu.
Ngũ quan của người phụ nữ trong bức chân dung tinh xảo xinh đẹp, ảnh chụp mặt chính diện có thể nhìn ra một ít khí chất, đôi bím tóc rủ xuống càng làm cho cô tăng thêm vài phần nhu hòa. Nhất là đôi mắt kia, giống như cánh hoa đào ở đuôi mắt hơi cong lên, trong lúc khẽ cười lộ vẻ linh động.
Chân dung tự họa của họa sĩ và giấy tờ tùy thân của bác sĩ được đặt cùng nhau, mỉm cười với Yến Nguy.
Ánh mắt Yến Nguy hơi ngưng tụ, trong đầu dần dần hiện lên manh mối sau khi tiến vào phó bản.
Người trong tranh sẽ kéo người vào trong tranh móc mắt, họa sĩ có thể trèo ra bức tranh móc mắt người rồi lại bò trở lại vào trong tranh, còn có nhân viên phục vụ rõ ràng không phải là lần đầu tiên thu dọn thi thể.
Mấy đường dây tán loạn dưới sự xen kẽ của hồ sơ bệnh án này nối liền thành một tuyến đường rõ ràng rành mạch.
Cậu lấy khăn giấy ướt ra, tỉ mỉ lau đầu ngón tay dính bụi bặm của máy in, giọng nói trong trẻo vang lên: "Tối hôm qua lúc người phụ nữ váy dài chết, tôi cùng Yến Minh Quang đã đi đến hiện trường, phát hiện nhân viên phục vụ không phải là lần đầu tiên thu thập thi thể. Điều này cho thấy người phụ nữ mặc váy dài không phải là nạn nhân đầu tiên."
Yến Nguy nâng cằm, ngón tay khẽ nhúc nhích: "Phó bản hiện tại rõ ràng sẽ không cần chúng ta đi tìm người còn sống nhưng mất tích, mất tích có nghĩa là tử vong. Nói cách khác, manh mối này thực sự nói với chúng ta rằng nữ bác sĩ này đã chết, chết vào ngày 3 tháng 7, bệnh tâm lý của người họa sĩ đột nhiên khỏi cùng ngày... và bức chân dung của cô cũng là bức chân dung hoàn chỉnh duy nhất được vẽ sau này của người họa sĩ."
Một ý nghĩ chợt dâng lên trong lòng.
Bên ngoài phòng lưu trữ, tiếng bước chân của nhân viên càng lúc càng gần.
Yến Minh Quang đi vài bước đến cửa nhìn ra ngoài một cái, hắn tựa vào bên cạnh cửa chớp trong phòng lưu trữ, thấp giọng nói: "Có người đi về phía này."
Ánh sáng cửa chớp xuyên qua kéo thành từng đường song song, trải trên mặt người nọ khiến khuôn mặt vô cùng xa cách của hắn chiếu ra vài phần bình thản khó có được. Kính gọng bạc làm suy yếu khuôn mặt với khí chất thâm sâu sắc sắc bén này, làm nhuận thêm vài phần khí chất tao nhã.
Thời điểm người này cự tuyệt người ngoài toàn thân đều tràn đầy băng nhưng nếu là ở chung quen thuộc một chút, lại có thể phát hiện kỳ thật Yến Minh Quang so với loại người tươi cười không thấy đáy lòng như Yến Nguy đến ở chung tốt hơn.
Yến Nguy tranh thủ từng giây từng phút thưởng thức Yến Minh Quang dưới vầng sáng dịu dàng, sau đó quyết định nhanh chóng, cầm lấy tư liệu in ra, túm lấy Cao Minh rồi nói: "Đi, trở về, tôi có một ý tưởng cần chứng thực một chút."
"Về khách sạn?" Cao Minh hỏi.
"Đúng," Yến Nguy chớp chớp mắt, lông mi rậm rạp dưới ánh sáng xen kẽ trong phòng lưu trữ phủ một tầng bóng tối yếu ớt: "Chúng ta trở về khách sạn, đến... phòng tranh."
Tuy rằng bệnh viện này cách khách sạn cũng không xa, đi bộ cũng chỉ có hai mươi mấy phút nhưng ba người Yến Nguy ở trong bệnh viện dò xét manh mối vẫn mất rất nhiều thời gian, khi trở lại khách sạn đã là buổi chiều.
Cũng may phó bản cũng không yêu cầu bọn họ trở lại nhà hàng ăn trưa đúng giờ, sau khi mấy người trở về, ăn xong bánh mì liền trực tiếp xông về phòng tranh trên tầng thượng.
Trong khách sạn không có hộ gia đình nào, vô cùng im lặng, từng hàng chân dung được vẽ trên hành lang dài yên tĩnh vô cớ nhưng lại quỷ dị lạnh lẽo. Tầng trên cùng của khách sạn, cửa phòng số 1 vẫn mở nửa tùy ý, cửa phòng tranh cũng mở rộng như vậy.
Yến Minh Quang đi ở phía trước, trong tay cầm đoản đao của hắn. Yến Nguy và Cao Minh cũng đi theo phía sau, chậm rãi đi tới trước phòng tranh.
Cũng may tạm thời không có nguy hiểm gì xảy ra.
Yến Minh Quang đi ở phía trước vẻ mặt lạnh nhạt khẽ động, hai tròng mắt màu đen sẫm hiện lên một lát kinh ngạc.
Yến Nguy nhướng mày, đi vào trong xem: "Làm sao vậy ——"
Cậu chợt nói một tiếng.
Cả ba đều thấy sự thay đổi trong phòng tranh.
Có lẽ đó không phải là một sự thay đổi. Tất cả mọi thứ trong phòng tranh vẫn giống như ngày hôm qua, đầy những bức chân dung trống rỗng và không có mắt. Mọi thứ trông rất yên tĩnh, không hề gợn sóng.
Bức chân dung nữ bác sĩ hoàn chỉnh vẫn được kẹp trên giá đỡ ở giữa.
Nhưng trên một giá vẽ khác bên cạnh giá vẽ này... có thêm một bức tranh hoàn chỉnh!
Trí nhớ của Yến Nguy luôn rất tốt. Cậu nhớ rõ ràng trên giá vẽ ngày hôm qua có kẹp một bức chân dung người phụ nữ mặc váy dài cung đình cổ điển. Trong tranh, hốc mắt người phụ nữ trống trơn, hai mắt trống rỗng, thiếu đi bước cuối cùng để giao sự linh động cho bức tranh.
Nhưng hiện tại, bức tranh đã trở nên sống động, một đôi mắt hoàn chỉnh và đẹp đẽ. "Cô ấy" nhìn về phía trước nở một nụ cười nhạt, đôi mắt to đẹp hơi cong lên, trở thành một bức chân dung hoàn chỉnh và linh động khác phòng tranh này, ngoại trừ chân dung của nữ bác sĩ.
Cao Minh mở to hai mắt, trong nháy mắt hô hấp bỗng trở nên đình trệ. Hắn vỗ vỗ Yến Nguy, nói bằng một ngữ khí do dự: "Đôi mắt trong bức chân dung này, đôi mắt to và..."
Yến Minh Quang chậm rãi ngước mắt lên, kính gọng bạc làm nổi bật vẻ thanh quý mà lạnh lùng của hắn, hai tròng mắt đen sậm dưới ánh sáng hơi phản chiếu của tròng kính càng thêm trầm tĩnh. Hắn nói: "Người chết ngày hôm qua."
Lời này vừa nói ra, không khí xung quanh tựa hồ đều lạnh đi vài phần.
Yến Nguy đã chậm rãi làm rõ manh mối.
Hai tay cậu đút túi, theo bản năng khép lại áo gió, kết luận: "Rất rõ ràng —— móc mắt điền tranh."
Tại sao bệnh tình của người họa sĩ ủng hộ chủ nghĩa hoàn hảo lại trở nên tồi tệ hơn vào ngày 2 tháng 7 mười năm trước, nhưng vào ngày hôm sau tức ngày 3 tháng 7 mười năm trước đột nhiên hồi phục?
Người họa sĩ rõ ràng đã không thể vẽ được ánh mắt khiến mình hài lòng nữa, nhưng vì sao trong phòng tranh còn có một bức chân dung nữ bác sĩ hoàn chỉnh?
Yến Nguy chậm rãi chớp chớp mắt, trong đôi nhạt màu đẹp đẽ dần dần hiện ra vẻ thông suốt.
Cậu nói suy luận của mình: "Chúng ta hãy khôi phục lại toàn bộ tình tiết."
"Một họa sĩ có thiên phú dị bẩm ngay từ đầu, có thể vẽ ra đôi mắt đẹp mắt mà linh động. Ông là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ và ông đã đi sâu hơn trên con đường theo đuổi trình độ của mình. Bằng điều đó, ông đã kiếm được rất nhiều tiền và mở khách sạn hành lang dài này để trưng bày các bức tranh. Nhưng đến một ngày, linh khí của người họa sĩ đã cạn kiệt, ông không thể vẽ ra đôi mắt khiến mình hài lòng, vì vậy ông đã vẽ những bức tranh thiếu mắt sau đó đến bệnh viện để trị bệnh tâm lý. Nhưng việc đi khám bệnh không hề hữu ích, ông không chỉ không khỏi mà còn càng ngày càng không thể vẽ. Nhưng sau đó, vào ngày 3 tháng 7 mười năm trước, ông đã tìm thấy một cách để đôi mắt khiến mình ứng ý và ông đã được chữa lành."
Trong phòng vẽ tranh, nữ bác sĩ trên bức chân dung hơi nghiêng đầu nở nụ cười nhìn về phía trước, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt nhu hòa. Giống như cô trong ảnh giấy tờ, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra cô là một bác sĩ giỏi kiên nhẫn, tính tình tốt.
Cậu nhìn bức tranh hoàn mỹ này nhưng lại chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
"Mà phương pháp này..." Ngữ khí Yến Nguy càng lúc càng chậm chạp: "Chính là móc mắt điền tranh."
"Ông ta hẹn bác sĩ đến khách sạn sau đó móc mắt cô ấy ra để vẽ bức chân dung của nữ bác sĩ nguyên vẹn này. Đây không phải là lần đầu tiên nhân viên phục vụ thu dọn thi thể, hắn ta cũng không thu thập thi thể của người chơi đầu tiên chết ở sảnh khách sạn, đó là bởi vì nhân viên phục vụ chỉ thu dọn thi thể của người mà người họa sĩ đào mắt. Thi thể đầu tiên hắn ta dọn dẹp chính là của nữ bác sĩ và người thứ hai được dọn dẹp là người chơi bị họa sĩ móc mắt – người phụ nữ mặc váy dài."
Yến Nguy quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng số 1 ở hành lang dài, dưới tình huống nguy hiểm mà quỷ dị như vậy nhếch khóe miệng lên: "Năm phòng, ban đầu chúng ta tiến vào đây tổng cộng có chín người, ngay từ đầu mọi người đã hỏi qua, nếu người chơi đầu tiên không chết, số người chơi là số lẻ thì nhân viên phục vụ sẽ phân chia phòng như thế nào?"
"Hiện tại tôi đoán, ngay tư đầu phó bản này đã sắp xếp để một người ở phòng số 1, còn lại tám người mỗi phòng hai người ở phòng số 2 đến phòng số 5, phòng số 1 chính là nơi nữ bác sĩ bị móc mắt hơn nữa còn tử vong, cô ấy mới là người chết đầu tiên. Hơn nữa cô ấy vốn đã là nạn nhân ở trong phó bản, tổng cộng có mười người, năm gian phòng. Chẳng qua bởi vì ngay từ đầu chúng ta đã chết mất một người, cho nên phòng số 1 không cần có người ở."
"Trời ơi..." Cao Minh nuốt nước miếng, cầm tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán: "Những điều mà cậu nói logic hoàn toàn hợp lý. Mặc dù bây giờ tôi ít nhiều có thể đoán được chuyện móc mắt, nhưng chi tiết về nhân viên phục vụ và phòng số 1 tôi không nghĩ tới chút nào. Vì vậy, mối nguy của chúng ta hiện giờ là họa sĩ này sẽ hóa ra những con quỷ mạnh mẽ sau đó bò ra khỏi những bức tranh, rồi đào mắt của người chơi để điền vào tranh?"
Yến Nguy nhẹ nhàng gật đầu, nhíu mày nói: "Tôi cảm thấy ——"
Giọng nói của cậu bỗng dừng lại.
Trên hành lang dài hẹp sâu thẳm, gió vụn không biết từ đâu thổi tới, mang đến cho Yến Nguy một cảm giác lành lạnh ở nơi mắt cá chân không được ống quần bao bọc.
Yến Nguy chợt cảm giác như có mũi nhọn ở sau lưng, trong bóng tối tựa hồ có thứ gì đó đang nhìn cậu! Cảm giác này còn lạnh lẽo hơn so với ngày đầu tiên đi cùng người phục vụ trên hành lang dài.
Cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn hành lang trống rỗng phía sau, nhưng lại chỉ nhìn thấy gương trên hành lang dài giao nhau với những bức chân dung, giao với vô số bức chân dung người phụ nữ. Toàn bộ hành lang yên tĩnh trống trải, ngoại trừ ba người bọn họ thì không có bất cứ bóng dáng nào.
Cảm giác đó cũng đột nhiên biến mất.
Nhưng Yến Nguy vừa quay đầu lại thì cảm giác bị người theo dõi phía sau lại một lần nữa xuất hiện, cảm giác lạnh lẽo phảng phất nằm úp sấp ở sau gáy của cậu, như hình với bóng.
Cậu còn chưa mở miệng, Yến Minh Quang đã nhận thấy có gì đó không thích hợp, ngắn gọn nói: "Nơi này nguy hiểm, trở về phòng nói chuyện."
Yến Nguy thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có Yến Minh Quang có thể nghe được nói: "Có thể tôi đã bị theo dõi, nhưng mà trên người tôi có debuff, chắc là thế nào cũng không trốn thoát được."
Chỉ có điều... cậu còn có thời gian, hơn nữa trước 12 giờ đêm nay cậu vẫn còn ở trạng thái bất tử, đường sống còn rất lớn.
Cho dù gặp phải quỷ quái, Yến Nguy cũng tin tưởng mình có thể chu toàn. Vấn đề khó khăn trong phó bản nhất định phải có đáp án, chỉ cần có đáp án thì chính là có cơ hội, cậu sẽ có thể nghĩ biện pháp tìm được.
Trong hoàn cảnh quỷ dị như vậy thế nhưng Yến Nguy vẫn cười cười, bỏ qua cái loại cảm giác sau lưng có cái gì đó, nhún nhún vai: "Đi."
Ba người đi thẳng đến phòng số 5 của Yến Nguy và Yến Minh Quang.
Nhưng vừa mới đi ra khỏi thang máy, còn chưa vào cửa, bước chân ba người đã dừng lại, ánh mắt dừng ở một chỗ trên hành lang dài.
Yến Nguy đứng trước cửa phòng, nghiêng đầu chăm chú nhìn thùng rác đã hoàn toàn bị lật ra, chỉ cảm thấy lạnh lẽo phía sau càng thêm bức người.
Cậu nói với Cao Minh: "Vào buổi sáng khi tôi đi xuống cầu thang, thùng rác đã bị rơi ra và có hai con búp bê bị móc mắt bên cạnh."
Trước cửa phòng, giọng nói lạnh nhạt của Yến Minh Quang cũng vang lên: "Trong phòng không còn dấu tay máu."
Trong lòng Yến Nguy nhảy dựng.
Thi thể của người phụ nữ mặc váy dài tốt xấu gì họ cũng tận mắt nhìn thấy nhân viên phục vụ lấy đi. Tuy rằng hình ảnh làm cho đáy lòng người ta lạnh lẽo, nhưng tốt xấu gì cũng là tận mắt nhìn thấy. Đôi khi, không hay không biết so với biết rõ máu tanh còn khủng bố hơn nhiều.
Loại dấu vết không biết biến mất khi nào mới càng làm cho người ta chảy mồ hôi lạnh thành trận.
Cao Minh cũng cảm thấy tình huống như vậy quả thực có chút rợn người, hắn kéo tay Yến Nguy, nói: "Nếu không chúng ta vẫn nên vào phòng trước đi... Bên ngoài đều treo đầy tranh, trong phòng có cảm giác an toàn hơn một chút."
Yến Nguy gật đầu.
Cậu vẫn cẩn thận quan sát thùng rác đã khôi phục như lúc ban đầu, sau khi xác nhận không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào mới cùng Yến Minh Quang và Cao Minh trở về phòng.
Vừa vào phòng, Yến Nguy liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Cậu đi tới trước bàn làm việc, cầm lấy giấy ghi chú cùng bút, vừa sửa sang lại manh mối vừa nói: "Móc mắt điền tranh, chuyện này hẳn là không còn nghi ngờ. Nhưng dấu vết chúng ta thấy sau khi thức dậy vào buổi sáng đã biến mất. Khả năng tự nhiên biến mất là không lớn... Dù sao trên cổ tôi cũng có dấu tay máu, xúc cảm không phải giả. Có lẽ người phục vụ đã dọn dẹp, dọn sạch búp bê cùng dấu tay máu..."
Cao Minh không quá coi trọng nói: "Mấy phó bản trước đây của tôi, loại dấu vết có liên quan đến quỷ quái này, bình thường đều là BOSS hoặc NPC nào đó trong tòa nhà sẽ thanh lý. Đây là chuyện tốt, nếu như là quy tắc tự động phục hồi như cũ trong tòa nhà, vậy ngược lại đại biểu trong đó có quy luật khác cần chúng ta phát hiện. Ưu tiên hàng đầu của chúng ta bây giờ là tìm được manh mối của cầu thang, nếu nguy hiểm của phó bản này là quỷ quái móc mắt điền tranh thì cầu thang sẽ là gì? Làm thế nào chúng ta có thể đối phó và thông quan?...... Yến Nguy? Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Yến Nguy không nói gì.
Thanh niên ngồi trên ghế hơi dựa về phía sau, tiện tay ném giấy bút trong tay, hai tròng mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, tựa hồ đang tự hỏi cái gì đó.
Cậu lấy đồng xu trong túi ra, tùy ý ném hết lần này đến lần khác trong tay, trong đầu hồi tưởng lại tất cả mọi thứ từ khi tiến vào phó bản. Đồng xu hết lần này đến lần khác rơi vào lòng bàn tay ấm áp của cậu, đồng hồ treo tường di chuyển về phía sau từng chút một, thời gian trôi qua chậm rãi trong tiếng tích tắc.
Đây là thói quen của Yến Nguy.
Cậu không phải là một người thích ổn định, thường xuyên đi dạo đến nơi muôn hình muôn vẻ, trong túi luôn chuẩn bị một chút tiền lẻ tẻ thuận tiện làm tiền boa, dần dà, mỗi lần suy nghĩ mà trong tay không có việc gì làm, ném một đồng xu ngược lại có thể làm cho tư duy của cậu càng thêm thoải mái.
"Yến Nguy, đồng xu này của cậu..." Cao Minh đẩy kính lên, "Sao lại cảm thấy không giống nhau? Không phải tiền đúng không?"
Yến Nguy khẽ động đuôi mày: "Tìm người làm, không phải tiền, tôi tự mình mang theo ném chơi."
Mặt phải của đồng xu là một con chim yến, mặt trái là một chữ "V" hoa như là tên một hài âm duy nhất của cậu. Chẳng qua lúc trước cậu tìm người định làm hai cái, cũng không biết khi nào mất một cái, hiện tại chỉ còn lại một.
Yến Nguy lại cúi đầu, đồng xu rơi vào lòng bàn tay cậu, mặt phải hình chim yến đập vào mắt. Cậu chậm rãi thu lại lòng bàn tay, bao bọc lấy đồng xu, manh mối như từng sợi tơ cũng vào giờ khắc này bị thu lại.
Logic ở trong đầu Yến Nguy dệt ra một tấm lưới phức tạp, manh mối đan xen cùng một chỗ, tựa như chỗ nào cũng có đầu mối, lại không biết nên tìm ra đầu mối nào.
Có vẻ như mọi thứ đều được giải thích.
Nhưng Yến Nguy luôn cảm thấy... còn gì đó không đúng.
–
Ở phía bên kia, Tôn Thạch và ba người chơi khác đến triển lãm.
Các bức tranh ở triển lãm cũng là tác phẩm của chủ khách sạn hành lang dài. Tương tự như vậy, chúng cũng giống như những bức chân dung được đặt trong khách sạn, tất cả đều là những bức tranh được vẽ bởi người họa sĩ vào những ngày đầu và giữa danh tiếng nhưng không có bất kỳ bức tranh thời kỳ sau nào.
Bốn người chơi cùng nhau tìm hiểu tới một chút bối cảnh của người họa sĩ, khi họ tìm kiếm trong trong triển lãm tranh, đột nhiên bị kéo vào trong một phó bản cấp độ nhỏ. Bức chân dung trong triển lãm chợt sống lại, không ngừng có những người phụ nữ bước ra từ những bức tranh muốn kéo bọn họ vào thế giới trong tranh.
Ba người chơi ban đầu sợ tới mức cả người run rẩy, Tôn Thạch coi như trấn định. Hắn thật ra là một người chơi tầng ba, chỉ là do thất bại trong phó bản trước quá nghiêm trọng nên bị hạ xuống tầng một.
Hắn vốn tưởng rằng tầng một sẽ dễ dàng, không ngờ phó bản tầng một này lại có độ khó siêu cao, hơn nữa còn vì vừa rồi độ khó vượt quá tiêu chuẩn mà bị động mở ra cược lầu! Đạo cụ lấy được nhờ vận khí lúc trước của hắn, chỉ riêng ở phó bản nhỏ này đã dùng hết!
Cũng may đạo cụ không tính là bị phí phạm, sau khi đám người Tôn Thạch thông qua cửa ải triển lãm tranh tìm được một đạo cụ —— một quyển nhật ký.
Nhật ký trông không phải là cũ, còn có một chút mới, dường như đã được bảo tồn rất tốt. Bìa nhật ký có viết một cái tên giống hệt tên của họa sĩ mà bọn Tôn Thạch đã nghe được tại triển lãm tranh.
Bốn người nhao nhao vui vẻ.
Đây là nhật ký của họa sĩ!
Nhật ký loại này nếu xuất hiện trong phó bản, tất nhiên sẽ có thể mang tới rất nhiều manh mối —— dù sao đây cũng là bí mật viết ra từ góc nhìn của người viết nhật ký. Hơn nữa lúc hắn ở thế giới trong tòa nhà cũng đã phân tích qua một ít phó bản cấp thấp, cơ bản chính là tìm được manh mối hơn nữa vận dụng manh mối đào thoát, sẽ không có quá nhiều khúc khuỷu quanh co.
Phải có hầu hết các manh mối của họa sĩ ở đây!
Tôn Thạch vừa cẩn thận cầm nhật ký, vừa vội vàng không nhịn được mở trang đầu tiên của quyển sách này.
—— "......"
—— "...... Nếu có một người ông trời thương yêu nhất thì đó chắc chắn phải là tôi. Tất cả bọn họ đều không thể vẽ đôi mắt sống động như vậy, nhưng tôi có thể, tôi thậm chí không cần kỹ năng cũng có thể làm cho những người trong bức tranh có được sinh mệnh!......"
——"...... Tôi càng ngày càng lợi hại. Thật tốt, bọn họ đều tranh nhau đến mua tranh của tôi..."
——"......"
——"Tại sao mắt tôi vẽ ra không đẹp? Đó là một sự xúc phạm đối với tôi! Nó không thể là trình độ của tôi!......"
——"Tôi thực sự không thể vẽ nó! Tôi điên rồi, thiên phú đáng tự hào nhất của tôi đã biến mất, không có thiên phú, không có kỹ năng, tôi là một đống bùn nhão!!......"
——"Tôi đã cố gắng rất nhiều lần nhưng tôi thực sự không thể vẽ nó. Tôi đã vẽ rất nhiều bức chân dung, nhưng tôi không thể lấp đầy đôi mắt của họ! Tôi không thể chịu đựng được việc vẽ những đôi mắt xấu xí, tôi thà không vẽ. Không, tôi muốn vẽ nó, nhưng tôi phải vẽ một bức chân dung hoàn hảo!"
——"......"
——"...... Tôi đã tìm ra cách. Tôi có thể vẽ nó, tài năng của tôi đã trở lại! Những bức tranh của tôi, tất cả họ đều có đôi mắt hoàn hảo. Tôi muốn bổ sung tất cả những đôi mắt của bọn họ, đây là chấp niệm duy nhất của tôi..."
——"......"
Tôn Thạch lật từng trang một của quyển sổ tay được bảo quản vô cùng hoàn hảo này, hai mắt dần dần bị sắc vui mừng càng lúc càng mở rộng bao trùm.
Hắn mỉm cười và nói với những người chơi khác: "Tôi đã tìm thấy manh mối của cầu thang!" Mấy phế vật kia còn đang lãng phí thời gian ở trong khách sạn, quả nhiên triển lãm có manh mối có giá trị cao hơn khách sạn! Quỷ nam móc mắt, những người chơi bị móc mắt và những bức chân dung không có mắt... Người họa sĩ này không thể vẽ mắt, vì vậy ông ta đã đào mắt thay thế, để cho những tác phẩm không có mắt được lấp đầy chính là chấp niệm của ông ta."
"Chúng ta chỉ cần trở lại phòng tranh, trước khi kết thúc ngày mai đem tất cả đôi mắt bổ sung lên những bức chân dung kia là có thể tìm được cầu thang rồi!"
–
Thế giới trong tòa nhà, khu trung tâm giải trí, trước màn hình chiếu.
Trước khi một màn hình chiếu của một phó bản vừa được làm mới, nhiều người chơi đang trong giai đoạn nghỉ ngơi giữa các phó bản dừng lại ở đây, do dự có nên tiến vào ván cược hay không —— ván cược ở phó bản tầng một rất hiếm thấy, hơn nữa phó bản tân thủ như vậy sau khi độ khó cao lên thì xác suất lớn đều sẽ bị toàn diệt. Chỉ cần người chơi đánh cược phó bản này qua cửa ải thất bại, đây tựa hồ là một ván cược có xác suất thắng rất lớn.
Thanh niên trẻ tuổi ăn mặc vô cùng punk đứng ở phía dưới hình chiếu, không chút để ý xem xong quá trình đám người Tôn Thạch tìm kiếm manh mối trong triển lãm tranh, khinh thường bĩu môi.
"Hắn ta đi sai hướng rồi, đúng là một tên ngu xuẩn." Hắn nói với thanh niên trẻ hơn một chút bên cạnh: "Ngay cả người chơi lợi hại nhất này cũng ngu xuẩn như vậy, phó bản này không thể thành công. Em trai, em đặt cược đi, đặt bọn họ qua cửa thất bại."
...
Yến Nguy nhìn chằm chằm bức chân dung một lúc lâu.
Ngũ quan của người phụ nữ trong bức chân dung tinh xảo xinh đẹp, ảnh chụp mặt chính diện có thể nhìn ra một ít khí chất, đôi bím tóc rủ xuống càng làm cho cô tăng thêm vài phần nhu hòa. Nhất là đôi mắt kia, giống như cánh hoa đào ở đuôi mắt hơi cong lên, trong lúc khẽ cười lộ vẻ linh động.
Chân dung tự họa của họa sĩ và giấy tờ tùy thân của bác sĩ được đặt cùng nhau, mỉm cười với Yến Nguy.
Ánh mắt Yến Nguy hơi ngưng tụ, trong đầu dần dần hiện lên manh mối sau khi tiến vào phó bản.
Người trong tranh sẽ kéo người vào trong tranh móc mắt, họa sĩ có thể trèo ra bức tranh móc mắt người rồi lại bò trở lại vào trong tranh, còn có nhân viên phục vụ rõ ràng không phải là lần đầu tiên thu dọn thi thể.
Mấy đường dây tán loạn dưới sự xen kẽ của hồ sơ bệnh án này nối liền thành một tuyến đường rõ ràng rành mạch.
Cậu lấy khăn giấy ướt ra, tỉ mỉ lau đầu ngón tay dính bụi bặm của máy in, giọng nói trong trẻo vang lên: "Tối hôm qua lúc người phụ nữ váy dài chết, tôi cùng Yến Minh Quang đã đi đến hiện trường, phát hiện nhân viên phục vụ không phải là lần đầu tiên thu thập thi thể. Điều này cho thấy người phụ nữ mặc váy dài không phải là nạn nhân đầu tiên."
Yến Nguy nâng cằm, ngón tay khẽ nhúc nhích: "Phó bản hiện tại rõ ràng sẽ không cần chúng ta đi tìm người còn sống nhưng mất tích, mất tích có nghĩa là tử vong. Nói cách khác, manh mối này thực sự nói với chúng ta rằng nữ bác sĩ này đã chết, chết vào ngày 3 tháng 7, bệnh tâm lý của người họa sĩ đột nhiên khỏi cùng ngày... và bức chân dung của cô cũng là bức chân dung hoàn chỉnh duy nhất được vẽ sau này của người họa sĩ."
Một ý nghĩ chợt dâng lên trong lòng.
Bên ngoài phòng lưu trữ, tiếng bước chân của nhân viên càng lúc càng gần.
Yến Minh Quang đi vài bước đến cửa nhìn ra ngoài một cái, hắn tựa vào bên cạnh cửa chớp trong phòng lưu trữ, thấp giọng nói: "Có người đi về phía này."
Ánh sáng cửa chớp xuyên qua kéo thành từng đường song song, trải trên mặt người nọ khiến khuôn mặt vô cùng xa cách của hắn chiếu ra vài phần bình thản khó có được. Kính gọng bạc làm suy yếu khuôn mặt với khí chất thâm sâu sắc sắc bén này, làm nhuận thêm vài phần khí chất tao nhã.
Thời điểm người này cự tuyệt người ngoài toàn thân đều tràn đầy băng nhưng nếu là ở chung quen thuộc một chút, lại có thể phát hiện kỳ thật Yến Minh Quang so với loại người tươi cười không thấy đáy lòng như Yến Nguy đến ở chung tốt hơn.
Yến Nguy tranh thủ từng giây từng phút thưởng thức Yến Minh Quang dưới vầng sáng dịu dàng, sau đó quyết định nhanh chóng, cầm lấy tư liệu in ra, túm lấy Cao Minh rồi nói: "Đi, trở về, tôi có một ý tưởng cần chứng thực một chút."
"Về khách sạn?" Cao Minh hỏi.
"Đúng," Yến Nguy chớp chớp mắt, lông mi rậm rạp dưới ánh sáng xen kẽ trong phòng lưu trữ phủ một tầng bóng tối yếu ớt: "Chúng ta trở về khách sạn, đến... phòng tranh."
Tuy rằng bệnh viện này cách khách sạn cũng không xa, đi bộ cũng chỉ có hai mươi mấy phút nhưng ba người Yến Nguy ở trong bệnh viện dò xét manh mối vẫn mất rất nhiều thời gian, khi trở lại khách sạn đã là buổi chiều.
Cũng may phó bản cũng không yêu cầu bọn họ trở lại nhà hàng ăn trưa đúng giờ, sau khi mấy người trở về, ăn xong bánh mì liền trực tiếp xông về phòng tranh trên tầng thượng.
Trong khách sạn không có hộ gia đình nào, vô cùng im lặng, từng hàng chân dung được vẽ trên hành lang dài yên tĩnh vô cớ nhưng lại quỷ dị lạnh lẽo. Tầng trên cùng của khách sạn, cửa phòng số 1 vẫn mở nửa tùy ý, cửa phòng tranh cũng mở rộng như vậy.
Yến Minh Quang đi ở phía trước, trong tay cầm đoản đao của hắn. Yến Nguy và Cao Minh cũng đi theo phía sau, chậm rãi đi tới trước phòng tranh.
Cũng may tạm thời không có nguy hiểm gì xảy ra.
Yến Minh Quang đi ở phía trước vẻ mặt lạnh nhạt khẽ động, hai tròng mắt màu đen sẫm hiện lên một lát kinh ngạc.
Yến Nguy nhướng mày, đi vào trong xem: "Làm sao vậy ——"
Cậu chợt nói một tiếng.
Cả ba đều thấy sự thay đổi trong phòng tranh.
Có lẽ đó không phải là một sự thay đổi. Tất cả mọi thứ trong phòng tranh vẫn giống như ngày hôm qua, đầy những bức chân dung trống rỗng và không có mắt. Mọi thứ trông rất yên tĩnh, không hề gợn sóng.
Bức chân dung nữ bác sĩ hoàn chỉnh vẫn được kẹp trên giá đỡ ở giữa.
Nhưng trên một giá vẽ khác bên cạnh giá vẽ này... có thêm một bức tranh hoàn chỉnh!
Trí nhớ của Yến Nguy luôn rất tốt. Cậu nhớ rõ ràng trên giá vẽ ngày hôm qua có kẹp một bức chân dung người phụ nữ mặc váy dài cung đình cổ điển. Trong tranh, hốc mắt người phụ nữ trống trơn, hai mắt trống rỗng, thiếu đi bước cuối cùng để giao sự linh động cho bức tranh.
Nhưng hiện tại, bức tranh đã trở nên sống động, một đôi mắt hoàn chỉnh và đẹp đẽ. "Cô ấy" nhìn về phía trước nở một nụ cười nhạt, đôi mắt to đẹp hơi cong lên, trở thành một bức chân dung hoàn chỉnh và linh động khác phòng tranh này, ngoại trừ chân dung của nữ bác sĩ.
Cao Minh mở to hai mắt, trong nháy mắt hô hấp bỗng trở nên đình trệ. Hắn vỗ vỗ Yến Nguy, nói bằng một ngữ khí do dự: "Đôi mắt trong bức chân dung này, đôi mắt to và..."
Yến Minh Quang chậm rãi ngước mắt lên, kính gọng bạc làm nổi bật vẻ thanh quý mà lạnh lùng của hắn, hai tròng mắt đen sậm dưới ánh sáng hơi phản chiếu của tròng kính càng thêm trầm tĩnh. Hắn nói: "Người chết ngày hôm qua."
Lời này vừa nói ra, không khí xung quanh tựa hồ đều lạnh đi vài phần.
Yến Nguy đã chậm rãi làm rõ manh mối.
Hai tay cậu đút túi, theo bản năng khép lại áo gió, kết luận: "Rất rõ ràng —— móc mắt điền tranh."
Tại sao bệnh tình của người họa sĩ ủng hộ chủ nghĩa hoàn hảo lại trở nên tồi tệ hơn vào ngày 2 tháng 7 mười năm trước, nhưng vào ngày hôm sau tức ngày 3 tháng 7 mười năm trước đột nhiên hồi phục?
Người họa sĩ rõ ràng đã không thể vẽ được ánh mắt khiến mình hài lòng nữa, nhưng vì sao trong phòng tranh còn có một bức chân dung nữ bác sĩ hoàn chỉnh?
Yến Nguy chậm rãi chớp chớp mắt, trong đôi nhạt màu đẹp đẽ dần dần hiện ra vẻ thông suốt.
Cậu nói suy luận của mình: "Chúng ta hãy khôi phục lại toàn bộ tình tiết."
"Một họa sĩ có thiên phú dị bẩm ngay từ đầu, có thể vẽ ra đôi mắt đẹp mắt mà linh động. Ông là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ và ông đã đi sâu hơn trên con đường theo đuổi trình độ của mình. Bằng điều đó, ông đã kiếm được rất nhiều tiền và mở khách sạn hành lang dài này để trưng bày các bức tranh. Nhưng đến một ngày, linh khí của người họa sĩ đã cạn kiệt, ông không thể vẽ ra đôi mắt khiến mình hài lòng, vì vậy ông đã vẽ những bức tranh thiếu mắt sau đó đến bệnh viện để trị bệnh tâm lý. Nhưng việc đi khám bệnh không hề hữu ích, ông không chỉ không khỏi mà còn càng ngày càng không thể vẽ. Nhưng sau đó, vào ngày 3 tháng 7 mười năm trước, ông đã tìm thấy một cách để đôi mắt khiến mình ứng ý và ông đã được chữa lành."
Trong phòng vẽ tranh, nữ bác sĩ trên bức chân dung hơi nghiêng đầu nở nụ cười nhìn về phía trước, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt nhu hòa. Giống như cô trong ảnh giấy tờ, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra cô là một bác sĩ giỏi kiên nhẫn, tính tình tốt.
Cậu nhìn bức tranh hoàn mỹ này nhưng lại chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
"Mà phương pháp này..." Ngữ khí Yến Nguy càng lúc càng chậm chạp: "Chính là móc mắt điền tranh."
"Ông ta hẹn bác sĩ đến khách sạn sau đó móc mắt cô ấy ra để vẽ bức chân dung của nữ bác sĩ nguyên vẹn này. Đây không phải là lần đầu tiên nhân viên phục vụ thu dọn thi thể, hắn ta cũng không thu thập thi thể của người chơi đầu tiên chết ở sảnh khách sạn, đó là bởi vì nhân viên phục vụ chỉ thu dọn thi thể của người mà người họa sĩ đào mắt. Thi thể đầu tiên hắn ta dọn dẹp chính là của nữ bác sĩ và người thứ hai được dọn dẹp là người chơi bị họa sĩ móc mắt – người phụ nữ mặc váy dài."
Yến Nguy quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng số 1 ở hành lang dài, dưới tình huống nguy hiểm mà quỷ dị như vậy nhếch khóe miệng lên: "Năm phòng, ban đầu chúng ta tiến vào đây tổng cộng có chín người, ngay từ đầu mọi người đã hỏi qua, nếu người chơi đầu tiên không chết, số người chơi là số lẻ thì nhân viên phục vụ sẽ phân chia phòng như thế nào?"
"Hiện tại tôi đoán, ngay tư đầu phó bản này đã sắp xếp để một người ở phòng số 1, còn lại tám người mỗi phòng hai người ở phòng số 2 đến phòng số 5, phòng số 1 chính là nơi nữ bác sĩ bị móc mắt hơn nữa còn tử vong, cô ấy mới là người chết đầu tiên. Hơn nữa cô ấy vốn đã là nạn nhân ở trong phó bản, tổng cộng có mười người, năm gian phòng. Chẳng qua bởi vì ngay từ đầu chúng ta đã chết mất một người, cho nên phòng số 1 không cần có người ở."
"Trời ơi..." Cao Minh nuốt nước miếng, cầm tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán: "Những điều mà cậu nói logic hoàn toàn hợp lý. Mặc dù bây giờ tôi ít nhiều có thể đoán được chuyện móc mắt, nhưng chi tiết về nhân viên phục vụ và phòng số 1 tôi không nghĩ tới chút nào. Vì vậy, mối nguy của chúng ta hiện giờ là họa sĩ này sẽ hóa ra những con quỷ mạnh mẽ sau đó bò ra khỏi những bức tranh, rồi đào mắt của người chơi để điền vào tranh?"
Yến Nguy nhẹ nhàng gật đầu, nhíu mày nói: "Tôi cảm thấy ——"
Giọng nói của cậu bỗng dừng lại.
Trên hành lang dài hẹp sâu thẳm, gió vụn không biết từ đâu thổi tới, mang đến cho Yến Nguy một cảm giác lành lạnh ở nơi mắt cá chân không được ống quần bao bọc.
Yến Nguy chợt cảm giác như có mũi nhọn ở sau lưng, trong bóng tối tựa hồ có thứ gì đó đang nhìn cậu! Cảm giác này còn lạnh lẽo hơn so với ngày đầu tiên đi cùng người phục vụ trên hành lang dài.
Cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn hành lang trống rỗng phía sau, nhưng lại chỉ nhìn thấy gương trên hành lang dài giao nhau với những bức chân dung, giao với vô số bức chân dung người phụ nữ. Toàn bộ hành lang yên tĩnh trống trải, ngoại trừ ba người bọn họ thì không có bất cứ bóng dáng nào.
Cảm giác đó cũng đột nhiên biến mất.
Nhưng Yến Nguy vừa quay đầu lại thì cảm giác bị người theo dõi phía sau lại một lần nữa xuất hiện, cảm giác lạnh lẽo phảng phất nằm úp sấp ở sau gáy của cậu, như hình với bóng.
Cậu còn chưa mở miệng, Yến Minh Quang đã nhận thấy có gì đó không thích hợp, ngắn gọn nói: "Nơi này nguy hiểm, trở về phòng nói chuyện."
Yến Nguy thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có Yến Minh Quang có thể nghe được nói: "Có thể tôi đã bị theo dõi, nhưng mà trên người tôi có debuff, chắc là thế nào cũng không trốn thoát được."
Chỉ có điều... cậu còn có thời gian, hơn nữa trước 12 giờ đêm nay cậu vẫn còn ở trạng thái bất tử, đường sống còn rất lớn.
Cho dù gặp phải quỷ quái, Yến Nguy cũng tin tưởng mình có thể chu toàn. Vấn đề khó khăn trong phó bản nhất định phải có đáp án, chỉ cần có đáp án thì chính là có cơ hội, cậu sẽ có thể nghĩ biện pháp tìm được.
Trong hoàn cảnh quỷ dị như vậy thế nhưng Yến Nguy vẫn cười cười, bỏ qua cái loại cảm giác sau lưng có cái gì đó, nhún nhún vai: "Đi."
Ba người đi thẳng đến phòng số 5 của Yến Nguy và Yến Minh Quang.
Nhưng vừa mới đi ra khỏi thang máy, còn chưa vào cửa, bước chân ba người đã dừng lại, ánh mắt dừng ở một chỗ trên hành lang dài.
Yến Nguy đứng trước cửa phòng, nghiêng đầu chăm chú nhìn thùng rác đã hoàn toàn bị lật ra, chỉ cảm thấy lạnh lẽo phía sau càng thêm bức người.
Cậu nói với Cao Minh: "Vào buổi sáng khi tôi đi xuống cầu thang, thùng rác đã bị rơi ra và có hai con búp bê bị móc mắt bên cạnh."
Trước cửa phòng, giọng nói lạnh nhạt của Yến Minh Quang cũng vang lên: "Trong phòng không còn dấu tay máu."
Trong lòng Yến Nguy nhảy dựng.
Thi thể của người phụ nữ mặc váy dài tốt xấu gì họ cũng tận mắt nhìn thấy nhân viên phục vụ lấy đi. Tuy rằng hình ảnh làm cho đáy lòng người ta lạnh lẽo, nhưng tốt xấu gì cũng là tận mắt nhìn thấy. Đôi khi, không hay không biết so với biết rõ máu tanh còn khủng bố hơn nhiều.
Loại dấu vết không biết biến mất khi nào mới càng làm cho người ta chảy mồ hôi lạnh thành trận.
Cao Minh cũng cảm thấy tình huống như vậy quả thực có chút rợn người, hắn kéo tay Yến Nguy, nói: "Nếu không chúng ta vẫn nên vào phòng trước đi... Bên ngoài đều treo đầy tranh, trong phòng có cảm giác an toàn hơn một chút."
Yến Nguy gật đầu.
Cậu vẫn cẩn thận quan sát thùng rác đã khôi phục như lúc ban đầu, sau khi xác nhận không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào mới cùng Yến Minh Quang và Cao Minh trở về phòng.
Vừa vào phòng, Yến Nguy liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Cậu đi tới trước bàn làm việc, cầm lấy giấy ghi chú cùng bút, vừa sửa sang lại manh mối vừa nói: "Móc mắt điền tranh, chuyện này hẳn là không còn nghi ngờ. Nhưng dấu vết chúng ta thấy sau khi thức dậy vào buổi sáng đã biến mất. Khả năng tự nhiên biến mất là không lớn... Dù sao trên cổ tôi cũng có dấu tay máu, xúc cảm không phải giả. Có lẽ người phục vụ đã dọn dẹp, dọn sạch búp bê cùng dấu tay máu..."
Cao Minh không quá coi trọng nói: "Mấy phó bản trước đây của tôi, loại dấu vết có liên quan đến quỷ quái này, bình thường đều là BOSS hoặc NPC nào đó trong tòa nhà sẽ thanh lý. Đây là chuyện tốt, nếu như là quy tắc tự động phục hồi như cũ trong tòa nhà, vậy ngược lại đại biểu trong đó có quy luật khác cần chúng ta phát hiện. Ưu tiên hàng đầu của chúng ta bây giờ là tìm được manh mối của cầu thang, nếu nguy hiểm của phó bản này là quỷ quái móc mắt điền tranh thì cầu thang sẽ là gì? Làm thế nào chúng ta có thể đối phó và thông quan?...... Yến Nguy? Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Yến Nguy không nói gì.
Thanh niên ngồi trên ghế hơi dựa về phía sau, tiện tay ném giấy bút trong tay, hai tròng mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, tựa hồ đang tự hỏi cái gì đó.
Cậu lấy đồng xu trong túi ra, tùy ý ném hết lần này đến lần khác trong tay, trong đầu hồi tưởng lại tất cả mọi thứ từ khi tiến vào phó bản. Đồng xu hết lần này đến lần khác rơi vào lòng bàn tay ấm áp của cậu, đồng hồ treo tường di chuyển về phía sau từng chút một, thời gian trôi qua chậm rãi trong tiếng tích tắc.
Đây là thói quen của Yến Nguy.
Cậu không phải là một người thích ổn định, thường xuyên đi dạo đến nơi muôn hình muôn vẻ, trong túi luôn chuẩn bị một chút tiền lẻ tẻ thuận tiện làm tiền boa, dần dà, mỗi lần suy nghĩ mà trong tay không có việc gì làm, ném một đồng xu ngược lại có thể làm cho tư duy của cậu càng thêm thoải mái.
"Yến Nguy, đồng xu này của cậu..." Cao Minh đẩy kính lên, "Sao lại cảm thấy không giống nhau? Không phải tiền đúng không?"
Yến Nguy khẽ động đuôi mày: "Tìm người làm, không phải tiền, tôi tự mình mang theo ném chơi."
Mặt phải của đồng xu là một con chim yến, mặt trái là một chữ "V" hoa như là tên một hài âm duy nhất của cậu. Chẳng qua lúc trước cậu tìm người định làm hai cái, cũng không biết khi nào mất một cái, hiện tại chỉ còn lại một.
Yến Nguy lại cúi đầu, đồng xu rơi vào lòng bàn tay cậu, mặt phải hình chim yến đập vào mắt. Cậu chậm rãi thu lại lòng bàn tay, bao bọc lấy đồng xu, manh mối như từng sợi tơ cũng vào giờ khắc này bị thu lại.
Logic ở trong đầu Yến Nguy dệt ra một tấm lưới phức tạp, manh mối đan xen cùng một chỗ, tựa như chỗ nào cũng có đầu mối, lại không biết nên tìm ra đầu mối nào.
Có vẻ như mọi thứ đều được giải thích.
Nhưng Yến Nguy luôn cảm thấy... còn gì đó không đúng.
–
Ở phía bên kia, Tôn Thạch và ba người chơi khác đến triển lãm.
Các bức tranh ở triển lãm cũng là tác phẩm của chủ khách sạn hành lang dài. Tương tự như vậy, chúng cũng giống như những bức chân dung được đặt trong khách sạn, tất cả đều là những bức tranh được vẽ bởi người họa sĩ vào những ngày đầu và giữa danh tiếng nhưng không có bất kỳ bức tranh thời kỳ sau nào.
Bốn người chơi cùng nhau tìm hiểu tới một chút bối cảnh của người họa sĩ, khi họ tìm kiếm trong trong triển lãm tranh, đột nhiên bị kéo vào trong một phó bản cấp độ nhỏ. Bức chân dung trong triển lãm chợt sống lại, không ngừng có những người phụ nữ bước ra từ những bức tranh muốn kéo bọn họ vào thế giới trong tranh.
Ba người chơi ban đầu sợ tới mức cả người run rẩy, Tôn Thạch coi như trấn định. Hắn thật ra là một người chơi tầng ba, chỉ là do thất bại trong phó bản trước quá nghiêm trọng nên bị hạ xuống tầng một.
Hắn vốn tưởng rằng tầng một sẽ dễ dàng, không ngờ phó bản tầng một này lại có độ khó siêu cao, hơn nữa còn vì vừa rồi độ khó vượt quá tiêu chuẩn mà bị động mở ra cược lầu! Đạo cụ lấy được nhờ vận khí lúc trước của hắn, chỉ riêng ở phó bản nhỏ này đã dùng hết!
Cũng may đạo cụ không tính là bị phí phạm, sau khi đám người Tôn Thạch thông qua cửa ải triển lãm tranh tìm được một đạo cụ —— một quyển nhật ký.
Nhật ký trông không phải là cũ, còn có một chút mới, dường như đã được bảo tồn rất tốt. Bìa nhật ký có viết một cái tên giống hệt tên của họa sĩ mà bọn Tôn Thạch đã nghe được tại triển lãm tranh.
Bốn người nhao nhao vui vẻ.
Đây là nhật ký của họa sĩ!
Nhật ký loại này nếu xuất hiện trong phó bản, tất nhiên sẽ có thể mang tới rất nhiều manh mối —— dù sao đây cũng là bí mật viết ra từ góc nhìn của người viết nhật ký. Hơn nữa lúc hắn ở thế giới trong tòa nhà cũng đã phân tích qua một ít phó bản cấp thấp, cơ bản chính là tìm được manh mối hơn nữa vận dụng manh mối đào thoát, sẽ không có quá nhiều khúc khuỷu quanh co.
Phải có hầu hết các manh mối của họa sĩ ở đây!
Tôn Thạch vừa cẩn thận cầm nhật ký, vừa vội vàng không nhịn được mở trang đầu tiên của quyển sách này.
—— "......"
—— "...... Nếu có một người ông trời thương yêu nhất thì đó chắc chắn phải là tôi. Tất cả bọn họ đều không thể vẽ đôi mắt sống động như vậy, nhưng tôi có thể, tôi thậm chí không cần kỹ năng cũng có thể làm cho những người trong bức tranh có được sinh mệnh!......"
——"...... Tôi càng ngày càng lợi hại. Thật tốt, bọn họ đều tranh nhau đến mua tranh của tôi..."
——"......"
——"Tại sao mắt tôi vẽ ra không đẹp? Đó là một sự xúc phạm đối với tôi! Nó không thể là trình độ của tôi!......"
——"Tôi thực sự không thể vẽ nó! Tôi điên rồi, thiên phú đáng tự hào nhất của tôi đã biến mất, không có thiên phú, không có kỹ năng, tôi là một đống bùn nhão!!......"
——"Tôi đã cố gắng rất nhiều lần nhưng tôi thực sự không thể vẽ nó. Tôi đã vẽ rất nhiều bức chân dung, nhưng tôi không thể lấp đầy đôi mắt của họ! Tôi không thể chịu đựng được việc vẽ những đôi mắt xấu xí, tôi thà không vẽ. Không, tôi muốn vẽ nó, nhưng tôi phải vẽ một bức chân dung hoàn hảo!"
——"......"
——"...... Tôi đã tìm ra cách. Tôi có thể vẽ nó, tài năng của tôi đã trở lại! Những bức tranh của tôi, tất cả họ đều có đôi mắt hoàn hảo. Tôi muốn bổ sung tất cả những đôi mắt của bọn họ, đây là chấp niệm duy nhất của tôi..."
——"......"
Tôn Thạch lật từng trang một của quyển sổ tay được bảo quản vô cùng hoàn hảo này, hai mắt dần dần bị sắc vui mừng càng lúc càng mở rộng bao trùm.
Hắn mỉm cười và nói với những người chơi khác: "Tôi đã tìm thấy manh mối của cầu thang!" Mấy phế vật kia còn đang lãng phí thời gian ở trong khách sạn, quả nhiên triển lãm có manh mối có giá trị cao hơn khách sạn! Quỷ nam móc mắt, những người chơi bị móc mắt và những bức chân dung không có mắt... Người họa sĩ này không thể vẽ mắt, vì vậy ông ta đã đào mắt thay thế, để cho những tác phẩm không có mắt được lấp đầy chính là chấp niệm của ông ta."
"Chúng ta chỉ cần trở lại phòng tranh, trước khi kết thúc ngày mai đem tất cả đôi mắt bổ sung lên những bức chân dung kia là có thể tìm được cầu thang rồi!"
–
Thế giới trong tòa nhà, khu trung tâm giải trí, trước màn hình chiếu.
Trước khi một màn hình chiếu của một phó bản vừa được làm mới, nhiều người chơi đang trong giai đoạn nghỉ ngơi giữa các phó bản dừng lại ở đây, do dự có nên tiến vào ván cược hay không —— ván cược ở phó bản tầng một rất hiếm thấy, hơn nữa phó bản tân thủ như vậy sau khi độ khó cao lên thì xác suất lớn đều sẽ bị toàn diệt. Chỉ cần người chơi đánh cược phó bản này qua cửa ải thất bại, đây tựa hồ là một ván cược có xác suất thắng rất lớn.
Thanh niên trẻ tuổi ăn mặc vô cùng punk đứng ở phía dưới hình chiếu, không chút để ý xem xong quá trình đám người Tôn Thạch tìm kiếm manh mối trong triển lãm tranh, khinh thường bĩu môi.
"Hắn ta đi sai hướng rồi, đúng là một tên ngu xuẩn." Hắn nói với thanh niên trẻ hơn một chút bên cạnh: "Ngay cả người chơi lợi hại nhất này cũng ngu xuẩn như vậy, phó bản này không thể thành công. Em trai, em đặt cược đi, đặt bọn họ qua cửa thất bại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất