Chương 23: GIÁO DỤC (4)
Lúc này không thể dựa vào thầy Lưu giúp tôi giảng hòa được. Tôi đứng lên thân thiện vươn tay với Đoàn Hữu Liên, nhiệt tình nói: "Chào bạn Đoàn, tôi là thầy giáo mới tới – Thẩm Kiến Quốc, xin chỉ giáo nhiều hơn."
Đoàn Hữu Liên nhìn tôi chằm chằm, lại đẩy thầy Lưu ra. Vậy mà thầy Lưu lại lăn từ đầu xuống cuối xe, rốt cuộc sức lực của cô ấy lớn bao nhiêu vậy? Nhất định là ở bên ngoài phiêu bạt một mình đã chịu không ít khổ sở.
Cô ấy không vươn tay, mà nghiêng đầu xích lại gần tôi ngửi ngửi ở cổ, lặp lại câu vừa rồi một lần nữa: "Vì sao ở đây lại có người sống?"
Ông anh tài xế giống như không nhìn thấy cái gì, vẫn tập trung nhìn phía trước lái xe. Sau khi thầy Lưu bị ngã liền nằm yên trên xe giả chết.
"Trường học thiếu giáo viên, hiệu trưởng Trương đăng thông báo tuyển dụng lên trang web, tôi là nghiên cứu sinh chuyên ngành giáo dục tư tưởng chính trị, sau khi nộp hồ sơ được hiệu trưởng Trương tuyển trở thành thầy giáo của trường chúng ta. Trước mắt chỉ mới chính thức giảng một tiết, nếu như em cần, tôi có thể dạy bù cho em. Nhưng hôm nay phải học tập thể, vẫn nên giảng tiếp nội dung trên lớp. Nếu em không hiểu thì cứ ghi lại."
Đoàn Hữu Liên có vẻ rất khó giao lưu cùng người bình thường, nhưng tôi vẫn phải đối thoại bình thường với cô ấy như một giáo viên hợp cách. Cho dù cô ấy không hiểu, nhưng lặp lại mấy lần nhất định có thể chậm rãi hiểu được.
"Mùi người sống..." Cô ấy cách tôi càng ngày càng gần, dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn tôi, đôi mắt gần như không chuyển động.
"Tôi biết chắc chắn em chưa có vở, trùng hợp là hôm nay tôi có cầm một quyển vở mới, tặng cho em làm quà đi." Tôi lấy một quyển vở mỏng từ trong túi xách ra, dùng bút chì bấm 2 tệ viết ba chữ Đoàn Hữu Liên lên bìa, sau đó đưa cho cô ấy với cả bút.
Chưa chắc cô ấy sẽ viết vở, nhưng đây là một chút tấm lòng ít ỏi của một thầy giáo bần hàn như tôi.
Cô ấy không nhận, ánh mắt rơi vào bên trên quyển vở, chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm.
Tôi vẫn luôn giơ tay lên, kiên trì muốn cô ấy nhận lấy. Tôi muốn để bạn học mới này nhìn ra thành ý của tôi, để cô ấy có thể mở rộng lòng đón nhận tôi.
Có lẽ là sự chân thành của tôi đã khiến cô ấy cảm động, Đoàn Hữu Liên thò tay ra dưới áo mưa. Nhưng cô ấy lại không nhận lấy vở, mà đưa tay nhắm ngay cổ của tôi kêu la.
Lúc này tôi mới thấy rõ, má ơi, móng tay của cô ấy phải dài ít nhất 10 cm. Cho dù có sơn màu đỏ cũng có thể mơ hồ nhìn thấy nước bùn đen sì trên móng tay, quá mất vệ sinh. Đây là không cắt móng tay bao nhiêu năm vậy?
Cô ấy còn chụp móng tay vào mắt tôi, tính công kích cũng khá mạnh.
Tôi vội vàng bắt lấy hai tay cô ấy, dùng lực cả người đè Đoàn Hữu Liên lên trên một cái ghế. Cô ấy bị tôi đụng phải thì bắt đầu thét lên, giống như tôi đang làm chuyện độc ác gì vậy.
Có phải cô ấy có cảm giác bài xích khi bị nam giới đụng chạm không? Vừa rồi không bắt tay với tôi, còn tấn công một người đàn ông như tôi nữa, chạm vào một cái là cô ấy bắt đầu kêu.
Tôi cố gắng trấn an cô ấy: "Em đừng sợ, tôi là người tốt, sẽ không làm em bị thương, cùng lắm... Cùng lắm chỉ cắt móng tay giúp em thôi, để thế này rất mất vệ sinh."
Tôi vừa nói vừa lấy chùm chìa khóa bên hông xuống. Tôi có treo một cây kéo nhỏ và bấm móng tay cùng chìa khóa, khi cần một vài công cụ đơn giản sẽ rất thuận tiện.
Đoàn Hữu Liên cực kỳ gầy yếu, cổ tay rất nhỏ, một tay của tôi cũng có thể nắm lấy hai cái cổ tay của cô ấy, một tay khác thì cầm bấm móng tay cắt đi hai móng tay cái.
Một mẩu móng tay đỏ như máu rơi xuống đất, lái xe đạp mạnh phanh lại, cả chiếc xe lắc lư kịch liệt. Đoàn Hữu Liên nhân cơ hội này giãy giụa muốn chạy trốn, may mà tôi kịp thời dùng chân bám lấy lan can bên cạnh, nếu không sẽ bay lên ghế lái mất.
"Bác tài, sao thế?" Trong lúc cấp bách, tôi vẫn không quên ân cần hỏi thăm ông anh tài xế một chút.
"Không có việc gì." Ông anh lái xe nói, "Bị cậu cắt móng tay hù dọa."
Tôi hiểu, tôi cũng bị móng tay dài như vậy hù dọa đây.
Thầy Lưu bởi vì vừa rồi phanh lại mà trượt đến bên cạnh tôi theo quán tính, hắn ta nhặt móng tay trên đất lên, vẻ mặt thống khổ nhìn Đoàn Hữu Liên.
"Thầy Lưu đừng sợ, rất nhanh thôi." Tôi trấn an hắn ta.
Tôi cầm lấy bấm móng tôiy, giơ tay cắt "răng rắc" "răng rắc" mấy tiếng, rất nhanh đã cắt sạch móng tay của Đoàn Hữu Liên. Không đến năm phút, ngón tay của cô ấy đã trở nên sạch sẽ.
Ngay từ đầu Đoàn Hữu Liên còn kêu, đến khi tôi cắt xong một bàn tay, cô ấy liền không phát ra tiếng nữa. Ngược lại là thầy Lưu, tôi cắt một cái hắn ta đứng sau lưng tôi hít một hơi, quá không bình tĩnh.
Đến khi cắt xong mười ngón, Đoàn Hữu Liên mới hoàn toàn yên tĩnh lại, ngồi trên ghế không nhúc nhích. Tôi đặt cuốn vở ở trên đầu gối cô ấy, dịu dàng nói: "Em không cần dùng móng tay sắc bén để bảo vệ mình, thầy sẽ bảo vệ em không bị người khác gây tổn thương."
Thầy Lưu nhặt từng cái móng tay bị cắt lên, hai tay run rẩy nâng lên đưa cho Đoàn Hữu Liên: "Giữ, giữ làm kỷ niệm đi."
Đoàn Hữu Liên không nhúc nhích, tôi liền kẹp móng tay trong vở đưa cho cô ấy.
Lần này cuối cùng cô ấy đã nhận lấy quyển vở, ôm nó vào trong lòng, ngơ ngác nhìn ra những giọt mưa hợp thành chuỗi ở ngoài cửa sổ.
"Tôi tên là Thẩm Kiến Quốc, em có thể gọi tôi là thầy Thẩm." Tôi nhiệt tình nói.
"Thầy... Thẩm?" Đoàn Hữu Liên lặp lại.
"Đúng, không sai." Tôi mừng rỡ điên cuồng chớp mắt ám chỉ với thầy Lưu, học sinh đã dần dần bình thường lại rồi, nhanh dạy người ta nói chuyện đi kìa!
Thầy Lưu ngồi xuống bên cạnh Đoàn Hữu Liên, trấn an: "Cam chịu số phận đi, nếu đã trở về đi học thì hẳn phải biết sẽ có hậu quả này."
"Vì... vì... sao?" Đoàn Hữu Liên hỏi.
Chẳng biết tại sao thầy Lưu lại bật khóc, có lẽ là quá đau lòng Đoàn Hữu Liên đi. Hắn ta lau nước mắt nói: "Sao tôi biết được?"
Tôi không hiểu bọn họ đang nói gì, chắc là có liên quan đến những chuyện quá khứ. Đây là thế giới mà tôi không có cách nào hòa nhập.
Cũng may dưới sự khuyên bảo của thầy Lưu, Đoàn Hữu Liên đã dần trở nên nhu hòa, có vẻ không còn nóng nảy như trước nữa.
12 giờ xe trường học dừng trước cổng chính, tôi vừa xuống xe đã thấy Ninh Thiên Sách bung dù chờ. Cậu ấy mặc áo bào vàng thật là đẹp trai. Ninh Thiên Sách trong đêm mưa càng thêm thần bí đẹp đẽ.
Tôi chạy đến dưới ô của Ninh Thiên Sách, nhưng lại có chút không dám tới gần cậu ấy. Mới rồi giằng co với Đoàn Hữu Liên, bị áo mưa của cô ấy bắn không ít nước, bây giờ rất chật vật.
Tiểu Ninh nhìn qua nước mưa trên người tôi, cau mày nói: "Nước đâu ra đây, nhiệt độ trên người anh sắp không đủ rồi, nếu cứ tiếp tục như thế còn gặp học sinh kiểu gì?"
"Không sao." Tôi nói, "Bị dính ít nước trên áo mưa, lát nữa sẽ khô, sẽ bốc hơi theo nhiệt độ cơ thể thôi!"
Ánh mắt của Ninh Thiên Sách đột nhiên trở nên sắc bén, cậu ấy nhìn về phía Đoàn Hữu Liên và Lưu Tư Thuận đứng chung một chỗ.
Tôi giới thiệu cho cậu ấy: "Đây là thầy giáo Lưu Tư Thuận, từ lúc tôi đi làm đến nay đều nhờ hắn ta quan tâm; Một người khác là Đoàn Hữu Liên, học sinh mới tới, rất sợ người lạ."
Lại nói với hai người bọn họ: "Ninh Thiên Sách, đệ tử phái Mao Sơn, nghề chính là thiên sư. Cậu ấy đi cùng để nghe tôi giảng bài, hiệu trưởng Trương đã đồng ý rồi."
Sắc mặt Đoàn Hữu Liên biến đổi, lui về sau hai bước, có vẻ muốn leo lên xe trường. Nhưng sau khi chúng tôi xuống xe, ông anh lái xe đã không kịp chờ đợi lái đi mất rồi, làm gì còn đường lui.
Thầy Lưu lại rất nhiệt tình, hắn ta gật đầu nói với Ninh Thiên Sách: "Mấy ngày trước cảm ơn Ninh thiên sư."
"Tiện tay mà thôi." Tiểu Ninh cũng khẽ vuốt cằm.
Hai người đối mặt một lát liền quay đi, có vẻ rất ăn ý với nhau.
"Hai người từng gặp nhau rồi?" Tôi hỏi Tiểu Ninh.
"Ừm, gặp một lần." Ninh Thiên Sách cũng không nhiều lời, xem ra lại là một chuyện mà tôi không hiểu rõ.
Đoàn Hữu Liên không muốn tiếp xúc với người xa lạ, nhấc chân muốn chạy, lại bị thầy Lưu kéo lại.
"Haiz, cô có thể chạy đi đâu?" Thầy Lưu thở dài nói, "Móng tay cũng mất, đi chỗ nào cũng sẽ bị cô hồn dã quỷ bắt nạt. Còn không bằng đi theo hiệu trưởng Trương, ít nhất ở trong lớp không ai dám làm loạn. Còn có cả thầy Thẩm..."
"Móng tay?" Ninh Thiên Sách nhíu mày hỏi.
"À, móng tay của cô ấy quá dài, tôi cắt giúp một chút." Tôi không nói tới chuyện nguy hiểm vừa rồi có khả năng bị móng tay đâm bị thương.
"Cắt đi?"
"Ừm, bấm móng tay của tôi dùng rất tốt." Tôi lấy chùm chìa khóa ra đưa cho Ninh Thiên Sách.
Ninh Thiên Sách cầm lấy nhìn, nói: "Anh dùng bấm móng tay này rất lâu rồi."
"Ừm, bắt đầu dùng từ cấp ba, coi như là mười năm. Lúc vừa mua rất sắc, tôi lại ngốc nghếch, còn cắt từng vào thịt nữa cơ." Tôi ngượng ngùng nói.
"Rất tốt, cầm theo đi." Tiểu Ninh trả chùm chìa khóa lại cho tôi, bấm móng tay bị cậu ấy vuốt qua như mang theo nhiệt độ của cậu ấy, khiến ngón tay lạnh như băng của tôi ấm dần lên.
Đoàn Hữu Liên đã được thầy Lưu khuyên nhủ, đồng ý cùng đi lên lớp với chúng tôi.
Tôi khá quen với khuôn viên trường sư phạm, liền dẫn ba người lên tầng dạy học.
Khác với hai chỗ bị bỏ hoang lúc trước, tòa nhà của đại học sư phạm hoành tráng hơn nhiều. Đèn cảm ứng ở đại sảnh và hành lang đều bật lên, dậm chân một cái là đèn đuốc sáng trưng, cuối cùng cũng không cần cầm đèn pin leo lên tầng nữa rồi.
Cửa sảnh tầng một đang sáng đèn, chỉ thấy Điền Bác Văn đứng trong đại sảnh lạnh lùng nhìn chúng tôi.
Thấy Đoàn Hữu Liên, cậu ta lập tức lộ ra nụ cười ác ý: "Ồ, đây không phải Tiểu Liên sao? Tại sao lại trở về?"
Cậu ta vén tay áo lên để lộ một vết sẹo thật dài trên cánh tay: "Lần trước cô cào tôi rất đau, tôi vẫn luôn chờ cô đây."
Lần trước? Tôi lập tức đứng chắn phía trước Đoàn Hữu Liên, nói với Điền Bác Văn: "Cậu còn từng tranh chấp với Tiểu Đoàn? Có phải cậu cũng từng bắt nạt cô ấy không?"
"Thầy nhìn vết sẹo này của tôi đi, là cô ta làm tôi bị thương đấy. Nhưng mà cô ta cũng không chiếm tiện nghi, bị tiểu bảo bối của tôi bò lên khắp người." Điền Bác Văn vừa nói, trong tay áo có một đống côn trùng béo ị rơi xuống.
Tôi chỉ mới nhìn đã cảm thấy buồn nôn, Đoàn Hữu Liên còn bị côn trùng bò lên người, việc này khó chịu đến mức nào chứ, đủ để gây ra bóng ma tâm lý.
Thầy Lưu cũng không thích Điền Bác Văn, nói với tôi: "Lần trước Tiểu Đoàn cũng bởi vì xung đột với cậu ta nên mới rời khỏi trường học. Về sau hiệu trưởng Trương đã đuổi học Điền Bác Văn, cậu ta lại không rời đi, còn bôi côn trùng lên người tôi, rất ác liệt!"
Tôi hoàn toàn không thể nhịn nữa, vừa bảo vệ Tiểu Đoàn sau lưng vừa dặn dò: "Yên tâm, thầy sẽ báo thù cho em."
Dứt lời liền nhanh chóng lấy thuốc xịt côn trùng từ trong túi ra, dùng sức phun lên tay Điền Bác Văn.
Lúc tôi lấy bình xịt ra, Tiểu Ninh cũng bung ô bảo vệ thầy Lưu và Đoàn Hữu Liên ở phía sau, đề phòng bọn họ bị xịt phải.
Ban đầu Điền Bác Văn còn cười lạnh: "Chỉ là thuốc xịt côn trùng thì có thể làm gì được tôi chứ? Bảo bối của tôi là..."
Còn chưa nói hết, đám giòi bọ đã trắng dã bụng chết cả rồi. Sắc mặt cậu ta biến đổi, nắm lấy tóc kêu thảm: "Đây là thứ gì, vì sao lại làm sâu của tôi bị thương?"
Tiểu Ninh trầm mặt cầm lấy bình xịt của tôi, nói với chúng tôi: "Sắp đến tiết rồi, mọi người đừng để chậm trễ thời gian, còn lại cứ giao cho tôi đi."
Đoàn Hữu Liên nhìn tôi chằm chằm, lại đẩy thầy Lưu ra. Vậy mà thầy Lưu lại lăn từ đầu xuống cuối xe, rốt cuộc sức lực của cô ấy lớn bao nhiêu vậy? Nhất định là ở bên ngoài phiêu bạt một mình đã chịu không ít khổ sở.
Cô ấy không vươn tay, mà nghiêng đầu xích lại gần tôi ngửi ngửi ở cổ, lặp lại câu vừa rồi một lần nữa: "Vì sao ở đây lại có người sống?"
Ông anh tài xế giống như không nhìn thấy cái gì, vẫn tập trung nhìn phía trước lái xe. Sau khi thầy Lưu bị ngã liền nằm yên trên xe giả chết.
"Trường học thiếu giáo viên, hiệu trưởng Trương đăng thông báo tuyển dụng lên trang web, tôi là nghiên cứu sinh chuyên ngành giáo dục tư tưởng chính trị, sau khi nộp hồ sơ được hiệu trưởng Trương tuyển trở thành thầy giáo của trường chúng ta. Trước mắt chỉ mới chính thức giảng một tiết, nếu như em cần, tôi có thể dạy bù cho em. Nhưng hôm nay phải học tập thể, vẫn nên giảng tiếp nội dung trên lớp. Nếu em không hiểu thì cứ ghi lại."
Đoàn Hữu Liên có vẻ rất khó giao lưu cùng người bình thường, nhưng tôi vẫn phải đối thoại bình thường với cô ấy như một giáo viên hợp cách. Cho dù cô ấy không hiểu, nhưng lặp lại mấy lần nhất định có thể chậm rãi hiểu được.
"Mùi người sống..." Cô ấy cách tôi càng ngày càng gần, dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn tôi, đôi mắt gần như không chuyển động.
"Tôi biết chắc chắn em chưa có vở, trùng hợp là hôm nay tôi có cầm một quyển vở mới, tặng cho em làm quà đi." Tôi lấy một quyển vở mỏng từ trong túi xách ra, dùng bút chì bấm 2 tệ viết ba chữ Đoàn Hữu Liên lên bìa, sau đó đưa cho cô ấy với cả bút.
Chưa chắc cô ấy sẽ viết vở, nhưng đây là một chút tấm lòng ít ỏi của một thầy giáo bần hàn như tôi.
Cô ấy không nhận, ánh mắt rơi vào bên trên quyển vở, chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm.
Tôi vẫn luôn giơ tay lên, kiên trì muốn cô ấy nhận lấy. Tôi muốn để bạn học mới này nhìn ra thành ý của tôi, để cô ấy có thể mở rộng lòng đón nhận tôi.
Có lẽ là sự chân thành của tôi đã khiến cô ấy cảm động, Đoàn Hữu Liên thò tay ra dưới áo mưa. Nhưng cô ấy lại không nhận lấy vở, mà đưa tay nhắm ngay cổ của tôi kêu la.
Lúc này tôi mới thấy rõ, má ơi, móng tay của cô ấy phải dài ít nhất 10 cm. Cho dù có sơn màu đỏ cũng có thể mơ hồ nhìn thấy nước bùn đen sì trên móng tay, quá mất vệ sinh. Đây là không cắt móng tay bao nhiêu năm vậy?
Cô ấy còn chụp móng tay vào mắt tôi, tính công kích cũng khá mạnh.
Tôi vội vàng bắt lấy hai tay cô ấy, dùng lực cả người đè Đoàn Hữu Liên lên trên một cái ghế. Cô ấy bị tôi đụng phải thì bắt đầu thét lên, giống như tôi đang làm chuyện độc ác gì vậy.
Có phải cô ấy có cảm giác bài xích khi bị nam giới đụng chạm không? Vừa rồi không bắt tay với tôi, còn tấn công một người đàn ông như tôi nữa, chạm vào một cái là cô ấy bắt đầu kêu.
Tôi cố gắng trấn an cô ấy: "Em đừng sợ, tôi là người tốt, sẽ không làm em bị thương, cùng lắm... Cùng lắm chỉ cắt móng tay giúp em thôi, để thế này rất mất vệ sinh."
Tôi vừa nói vừa lấy chùm chìa khóa bên hông xuống. Tôi có treo một cây kéo nhỏ và bấm móng tay cùng chìa khóa, khi cần một vài công cụ đơn giản sẽ rất thuận tiện.
Đoàn Hữu Liên cực kỳ gầy yếu, cổ tay rất nhỏ, một tay của tôi cũng có thể nắm lấy hai cái cổ tay của cô ấy, một tay khác thì cầm bấm móng tay cắt đi hai móng tay cái.
Một mẩu móng tay đỏ như máu rơi xuống đất, lái xe đạp mạnh phanh lại, cả chiếc xe lắc lư kịch liệt. Đoàn Hữu Liên nhân cơ hội này giãy giụa muốn chạy trốn, may mà tôi kịp thời dùng chân bám lấy lan can bên cạnh, nếu không sẽ bay lên ghế lái mất.
"Bác tài, sao thế?" Trong lúc cấp bách, tôi vẫn không quên ân cần hỏi thăm ông anh tài xế một chút.
"Không có việc gì." Ông anh lái xe nói, "Bị cậu cắt móng tay hù dọa."
Tôi hiểu, tôi cũng bị móng tay dài như vậy hù dọa đây.
Thầy Lưu bởi vì vừa rồi phanh lại mà trượt đến bên cạnh tôi theo quán tính, hắn ta nhặt móng tay trên đất lên, vẻ mặt thống khổ nhìn Đoàn Hữu Liên.
"Thầy Lưu đừng sợ, rất nhanh thôi." Tôi trấn an hắn ta.
Tôi cầm lấy bấm móng tôiy, giơ tay cắt "răng rắc" "răng rắc" mấy tiếng, rất nhanh đã cắt sạch móng tay của Đoàn Hữu Liên. Không đến năm phút, ngón tay của cô ấy đã trở nên sạch sẽ.
Ngay từ đầu Đoàn Hữu Liên còn kêu, đến khi tôi cắt xong một bàn tay, cô ấy liền không phát ra tiếng nữa. Ngược lại là thầy Lưu, tôi cắt một cái hắn ta đứng sau lưng tôi hít một hơi, quá không bình tĩnh.
Đến khi cắt xong mười ngón, Đoàn Hữu Liên mới hoàn toàn yên tĩnh lại, ngồi trên ghế không nhúc nhích. Tôi đặt cuốn vở ở trên đầu gối cô ấy, dịu dàng nói: "Em không cần dùng móng tay sắc bén để bảo vệ mình, thầy sẽ bảo vệ em không bị người khác gây tổn thương."
Thầy Lưu nhặt từng cái móng tay bị cắt lên, hai tay run rẩy nâng lên đưa cho Đoàn Hữu Liên: "Giữ, giữ làm kỷ niệm đi."
Đoàn Hữu Liên không nhúc nhích, tôi liền kẹp móng tay trong vở đưa cho cô ấy.
Lần này cuối cùng cô ấy đã nhận lấy quyển vở, ôm nó vào trong lòng, ngơ ngác nhìn ra những giọt mưa hợp thành chuỗi ở ngoài cửa sổ.
"Tôi tên là Thẩm Kiến Quốc, em có thể gọi tôi là thầy Thẩm." Tôi nhiệt tình nói.
"Thầy... Thẩm?" Đoàn Hữu Liên lặp lại.
"Đúng, không sai." Tôi mừng rỡ điên cuồng chớp mắt ám chỉ với thầy Lưu, học sinh đã dần dần bình thường lại rồi, nhanh dạy người ta nói chuyện đi kìa!
Thầy Lưu ngồi xuống bên cạnh Đoàn Hữu Liên, trấn an: "Cam chịu số phận đi, nếu đã trở về đi học thì hẳn phải biết sẽ có hậu quả này."
"Vì... vì... sao?" Đoàn Hữu Liên hỏi.
Chẳng biết tại sao thầy Lưu lại bật khóc, có lẽ là quá đau lòng Đoàn Hữu Liên đi. Hắn ta lau nước mắt nói: "Sao tôi biết được?"
Tôi không hiểu bọn họ đang nói gì, chắc là có liên quan đến những chuyện quá khứ. Đây là thế giới mà tôi không có cách nào hòa nhập.
Cũng may dưới sự khuyên bảo của thầy Lưu, Đoàn Hữu Liên đã dần trở nên nhu hòa, có vẻ không còn nóng nảy như trước nữa.
12 giờ xe trường học dừng trước cổng chính, tôi vừa xuống xe đã thấy Ninh Thiên Sách bung dù chờ. Cậu ấy mặc áo bào vàng thật là đẹp trai. Ninh Thiên Sách trong đêm mưa càng thêm thần bí đẹp đẽ.
Tôi chạy đến dưới ô của Ninh Thiên Sách, nhưng lại có chút không dám tới gần cậu ấy. Mới rồi giằng co với Đoàn Hữu Liên, bị áo mưa của cô ấy bắn không ít nước, bây giờ rất chật vật.
Tiểu Ninh nhìn qua nước mưa trên người tôi, cau mày nói: "Nước đâu ra đây, nhiệt độ trên người anh sắp không đủ rồi, nếu cứ tiếp tục như thế còn gặp học sinh kiểu gì?"
"Không sao." Tôi nói, "Bị dính ít nước trên áo mưa, lát nữa sẽ khô, sẽ bốc hơi theo nhiệt độ cơ thể thôi!"
Ánh mắt của Ninh Thiên Sách đột nhiên trở nên sắc bén, cậu ấy nhìn về phía Đoàn Hữu Liên và Lưu Tư Thuận đứng chung một chỗ.
Tôi giới thiệu cho cậu ấy: "Đây là thầy giáo Lưu Tư Thuận, từ lúc tôi đi làm đến nay đều nhờ hắn ta quan tâm; Một người khác là Đoàn Hữu Liên, học sinh mới tới, rất sợ người lạ."
Lại nói với hai người bọn họ: "Ninh Thiên Sách, đệ tử phái Mao Sơn, nghề chính là thiên sư. Cậu ấy đi cùng để nghe tôi giảng bài, hiệu trưởng Trương đã đồng ý rồi."
Sắc mặt Đoàn Hữu Liên biến đổi, lui về sau hai bước, có vẻ muốn leo lên xe trường. Nhưng sau khi chúng tôi xuống xe, ông anh lái xe đã không kịp chờ đợi lái đi mất rồi, làm gì còn đường lui.
Thầy Lưu lại rất nhiệt tình, hắn ta gật đầu nói với Ninh Thiên Sách: "Mấy ngày trước cảm ơn Ninh thiên sư."
"Tiện tay mà thôi." Tiểu Ninh cũng khẽ vuốt cằm.
Hai người đối mặt một lát liền quay đi, có vẻ rất ăn ý với nhau.
"Hai người từng gặp nhau rồi?" Tôi hỏi Tiểu Ninh.
"Ừm, gặp một lần." Ninh Thiên Sách cũng không nhiều lời, xem ra lại là một chuyện mà tôi không hiểu rõ.
Đoàn Hữu Liên không muốn tiếp xúc với người xa lạ, nhấc chân muốn chạy, lại bị thầy Lưu kéo lại.
"Haiz, cô có thể chạy đi đâu?" Thầy Lưu thở dài nói, "Móng tay cũng mất, đi chỗ nào cũng sẽ bị cô hồn dã quỷ bắt nạt. Còn không bằng đi theo hiệu trưởng Trương, ít nhất ở trong lớp không ai dám làm loạn. Còn có cả thầy Thẩm..."
"Móng tay?" Ninh Thiên Sách nhíu mày hỏi.
"À, móng tay của cô ấy quá dài, tôi cắt giúp một chút." Tôi không nói tới chuyện nguy hiểm vừa rồi có khả năng bị móng tay đâm bị thương.
"Cắt đi?"
"Ừm, bấm móng tay của tôi dùng rất tốt." Tôi lấy chùm chìa khóa ra đưa cho Ninh Thiên Sách.
Ninh Thiên Sách cầm lấy nhìn, nói: "Anh dùng bấm móng tay này rất lâu rồi."
"Ừm, bắt đầu dùng từ cấp ba, coi như là mười năm. Lúc vừa mua rất sắc, tôi lại ngốc nghếch, còn cắt từng vào thịt nữa cơ." Tôi ngượng ngùng nói.
"Rất tốt, cầm theo đi." Tiểu Ninh trả chùm chìa khóa lại cho tôi, bấm móng tay bị cậu ấy vuốt qua như mang theo nhiệt độ của cậu ấy, khiến ngón tay lạnh như băng của tôi ấm dần lên.
Đoàn Hữu Liên đã được thầy Lưu khuyên nhủ, đồng ý cùng đi lên lớp với chúng tôi.
Tôi khá quen với khuôn viên trường sư phạm, liền dẫn ba người lên tầng dạy học.
Khác với hai chỗ bị bỏ hoang lúc trước, tòa nhà của đại học sư phạm hoành tráng hơn nhiều. Đèn cảm ứng ở đại sảnh và hành lang đều bật lên, dậm chân một cái là đèn đuốc sáng trưng, cuối cùng cũng không cần cầm đèn pin leo lên tầng nữa rồi.
Cửa sảnh tầng một đang sáng đèn, chỉ thấy Điền Bác Văn đứng trong đại sảnh lạnh lùng nhìn chúng tôi.
Thấy Đoàn Hữu Liên, cậu ta lập tức lộ ra nụ cười ác ý: "Ồ, đây không phải Tiểu Liên sao? Tại sao lại trở về?"
Cậu ta vén tay áo lên để lộ một vết sẹo thật dài trên cánh tay: "Lần trước cô cào tôi rất đau, tôi vẫn luôn chờ cô đây."
Lần trước? Tôi lập tức đứng chắn phía trước Đoàn Hữu Liên, nói với Điền Bác Văn: "Cậu còn từng tranh chấp với Tiểu Đoàn? Có phải cậu cũng từng bắt nạt cô ấy không?"
"Thầy nhìn vết sẹo này của tôi đi, là cô ta làm tôi bị thương đấy. Nhưng mà cô ta cũng không chiếm tiện nghi, bị tiểu bảo bối của tôi bò lên khắp người." Điền Bác Văn vừa nói, trong tay áo có một đống côn trùng béo ị rơi xuống.
Tôi chỉ mới nhìn đã cảm thấy buồn nôn, Đoàn Hữu Liên còn bị côn trùng bò lên người, việc này khó chịu đến mức nào chứ, đủ để gây ra bóng ma tâm lý.
Thầy Lưu cũng không thích Điền Bác Văn, nói với tôi: "Lần trước Tiểu Đoàn cũng bởi vì xung đột với cậu ta nên mới rời khỏi trường học. Về sau hiệu trưởng Trương đã đuổi học Điền Bác Văn, cậu ta lại không rời đi, còn bôi côn trùng lên người tôi, rất ác liệt!"
Tôi hoàn toàn không thể nhịn nữa, vừa bảo vệ Tiểu Đoàn sau lưng vừa dặn dò: "Yên tâm, thầy sẽ báo thù cho em."
Dứt lời liền nhanh chóng lấy thuốc xịt côn trùng từ trong túi ra, dùng sức phun lên tay Điền Bác Văn.
Lúc tôi lấy bình xịt ra, Tiểu Ninh cũng bung ô bảo vệ thầy Lưu và Đoàn Hữu Liên ở phía sau, đề phòng bọn họ bị xịt phải.
Ban đầu Điền Bác Văn còn cười lạnh: "Chỉ là thuốc xịt côn trùng thì có thể làm gì được tôi chứ? Bảo bối của tôi là..."
Còn chưa nói hết, đám giòi bọ đã trắng dã bụng chết cả rồi. Sắc mặt cậu ta biến đổi, nắm lấy tóc kêu thảm: "Đây là thứ gì, vì sao lại làm sâu của tôi bị thương?"
Tiểu Ninh trầm mặt cầm lấy bình xịt của tôi, nói với chúng tôi: "Sắp đến tiết rồi, mọi người đừng để chậm trễ thời gian, còn lại cứ giao cho tôi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất