Chương 18
"..." Đường Lăng thấy người chính mình cực khổ cứu tỉnh nay lại bị chính mình làm ngất lần nữa, thì thập phần buồn bực.
Xung quanh còn lại vài người bạn học, lúc này tập thể ai cũng tròn mắt há hốc mồm nhìn sang.
"Tất cả các người... " Đường Lăng mắt lạnh liếc quá khứ, âm trầm đạo, "Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy qua ' hô hấp nhân tạo ' bao giờ hả!"
Tập thể mọi người ai nấy đều bất giác lạnh run người, lắc đầu lia lịa chạy tứ phía.
"Hừ!" Đường Lăng phát ra một tiếng hừ từ giọng mũi, lại cúi đầu kiểm tra trạng huống Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên vừa lúc bị hù tới, sắc mặt có vẻ so với thường ngày càng thêm tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, tứ chi xụi lơ.
Đường Lăng nhìn dáng vẻ Trình Bảo Nguyên nãy giờ vẫn không nhúc nhích thì không hiểu sao lòng lại có chít đau cùng lo sợ. Hắn nâng tay nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước còn đọng lại trên mặt Trình Bảo Nguyên , kì quái nhìn thấy hai lông mi khép chặt lại theo đụng chạm của hắn mà rung động.
"..." Đường Lăng sửng sốt, lại đi sờ vào một bên sườn mặt khác của Trình Bảo Nguyên .
Hai hàng lông mi kia lại tiếp tục có tiết tấu mà run run.
... Thú vị.
Phát hiện người này còn tỉnh, chỉ là xấu hổ không dám mở mắt, Đường Lăng yên tâm không ít. Hắn lộ ra một nụ cười xấu xa, ngón tay sờ soạng trên mặt, trên lỗ tai, lại mò tới trên cổ Trình Bảo Nguyên ...
Trình Bảo Nguyên một bên lông mi run rẩy một bên đỏ mặt, rốt cục, khi Đường Lăng sờ đến lồng ngực Trình Bảo Nguyên, lúc ngón tay vòng quanh qua lại đảo quanh trên quầng vú, Trình Bảo Nguyên mới bi phẫn mở mắt ra.
"Ban ngày ban mặt, anh đang sờ cái gì vậy hả!"
"... Tôi tưởng cậu đang cố ý giả bộ bất tỉnh mục đích chính là muốn tôi mò cậu chứ." Đường Lăng trả lời đến rất là vô tội.
"Làm sao có thể!"
"Ưm, khôi phục tinh thần rất nhanh ha. " Đường Lăng nhéo nhéo lỗ tai Trình Bảo Nguyên, hỏi " Mặt đất chỗ này nằm rất thoải mái sao? Nếu không sao cậu cứ nằm lì ở đây vậy hả?"
"..." Trình Bảo Nguyên tức giận quay đầu qua, hai tay chống xuống mặt đất, dùng lực nghĩ muốn ngồi dậy.
Chẳng qua hiện tại cả người cậu như nhũn ra, căn bản không dùng được chút lực nào.
Đường Lăng thấy thế không tiếp tục nói nữa, đỡ Trình Bảo Nguyên ngồi dậy, tiếp đó một tay ôm lấy eo Trình Bảo Nguyên, một tay kia thì xuyên qua dưới gối cậu, dùng sức ôm người đứng lên.
"! ! !" Làm cái gì vậy!
Trình Bảo Nguyên phi thường muốn mình lại ngất một lần nữa.
Đường Lăng bước chân vững vàng, rất nhẹ nhàng liền đem Trình Bảo Nguyên công chúa một đường đến phòng thay quần áo.
Trình Bảo Nguyên vừa sợ lại vừa thẹn, cả khuôn mặt đều đỏ lên, trên đường mấy lần nghĩ muốn xuống đất chính mình đi, đều bị Đường Lăng uy hiếp " Lộn xộn tôi liền đem cậu ném xuống nước..." nên đành phải bảo trì sự im lặng.
Đường Lăng dương dương đắc ý mà đem Trình Bảo Nguyên thả xuống.
Trình Bảo Nguyên tại trong phòng thay quần áo, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người đem quần áo cấp tốc thay đổi xong lại hỏa tốc mà chạy ra ngoài.
Vừa trở lại phòng ngủ Trình Bảo Nguyên liền đem cửa khóa trái , dựa vào cánh cửa thật sâu mà thở ra một hơi.
Hôm nay đúng thật là một ngày tai họa.
Chẳng qua tai hoạ lớn hơn nữa rất nhanh sẽ kéo đến -- Đường Lăng sau tan học lại bắt đầu đem Trình Bảo Nguyên mang theo bên người vòng vo khắp nơi.
Trình Bảo Nguyên trong lòng tuy rằng vẫn còn rất ghét Đường Lăng, nhưng người này dù sao cũng đã cứu cậu một mạng, Trình Bảo Nguyên ăn nói thì vụng về tính tình lại rất yếu đuối dễ mềm lòng, mỗi lần bị Đường Lăng nhắc tới chuyện này cậu liền không có cách nào thốt ra lời lẽ thẳng thắn để cự tuyệt lời mời của đối phương .
Thế là, đoạn thời gian sinh hoạt bình lặng thật không dễ dàng kéo dài lại một lần nữa bị phá vỡ.
Đường Lăng thật giống như chưa từng có chiến tranh lạnh cùng Trình Bảo Nguyên, mỗi ngày đúng hạn xuất hiện trước mặt Trình Bảo Nguyên lắc qua lắc lại.
Tan học hôm nay, Đường Lăng lại tới, cùng đi bên cạnh hắn còn có thêm một cô gái rất xinh đẹp.
Cô gái này tên gọi Từ Viện, vẫn một mực theo đuổi Đường Lăng, thậm chí còn tuyên bố không phải Đường Lăng thì mình không cưới. Cô này xem như là người có ấn tượng sâu sắc nhất trong tất cả các cô gái đã từng theo đuổi Đường Lăng, bởi vì từ khi nhập học cho đến giờ vẫn luôn một mực nỗ lực theo đuổi, nhưng chưa từng thành công. Chính vì thế, ánh mắt Từ Viện lúc nhìn về phía Đường Lăng , luôn bao hàm rất rõ ràng ái ý cùng oán niệm (yêu-hận) hai loại tâm tình.
Trình Bảo Nguyên hoàn toàn nhìn không ra Đường Lăng ngoại trừ khuôn mặt này, trên người còn có thứ gì đáng giá mà lại làm đám con gái cứ cực khổ theo đuổi như thế.
Từ Viện thân thiết mà khoá tay Đường Lăng, chủ động cùng Trình Bảo Nguyên bắt chuyện.
Trình Bảo Nguyên thực sự thấy ngoài ý muốn, dù sao Từ Viện từ trước đến nay đối với cậu đều là thái độ xem thường mà còn khinh bỉ, cho tới bây giờ không hề lộ ra gương mặt tươi cười.
Đường Lăng mang theo Từ Viện cùng Trình Bảo Nguyên hướng nhà ăn đi một đoạn, liền tìm cớ đuổi Từ Viện đi.
Trước lúc rời đi Từ Viện vẫn còn lưu luyến mãi không rời, cái biểu tình ủy khuất oán giận đến mức, chỉ nhìn thôi Trình Bảo Nguyên đều đã có chút mềm lòng, vậy mà Đường Lăng cái đồ ma vương máu lạnh này nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, đen mặt nắm lấy áo Trình Bảo Nguyên đem cậu còn đang cùng người đẹp luyến tiếc chia lìa bạo lực kéo đi.
Đi một đoạn đường, Đường Lăng tức giận tiêu đi chút, cũng buông ra Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên lòng còn sợ hãi lập tức liền cách hắn xa một chút.
Đường Lăng ho khan một tiếng, quay đầu đối với Trình Bảo Nguyên nói: "Thấy rõ chưa? Cô ta theo tôi lâu như vậy, cho tới hôm nay tôi mới miễn cưỡng đồng ý cô ta làm bạn gái."
"Ừm." Trình Bảo Nguyên giọng nhỏ đáp lời, không biết rõ Đường Lăng nói với cậu cái này làm gì.
Đường Lăng đợi một hồi, vẫn không đợi được cậu tiếp tục hỏi, liền tiếp lời: "Với lại nữ sinh thế này vốn dĩ có rất nhiều..."
"Ừm..." Việc này có liên quan gì tới tôi, Trình Bảo Nguyên nghĩ thầm.
Đường Lăng liếc hướng sườn mặt Trình Bảo Nguyên, thấy cậu tinh thần ủ rủ mà cúi đầu, thanh âm ngày càng đắc ý, còn lộ ra một chút ý vị khoan dung : "Được rồi, không đả kích cậu nữa. Trong lòng cậu hiểu rõ là tốt rồi, sau này cậu nhớ kỹ đừng ăn nói lung tung nữa, nếu như còn dám nói ông đây chỉ có thể tìm đàn ông động dục cái gì đó, sẽ không dễ dàng như hôm nay tha thứ cậu !"
"Cái gì?" Trình Bảo Nguyên sững sờ nhìn Đường Lăng.
( Chốt ở đây luôn nếu có bạn còn không hiểu, Ông Lăng, ổng bị mù xem sắc mặt cũng có thể do trình tự luyến của ổng quá cao nên đâm ra tự kỉ rồi nhìn ai cũng thấy người ta thích mình. Đấy đã thấy tự kỉ level max rồi chưa? QvQ)
Đường Lăng thấy Trình Bảo Nguyên vẫn một khuôn mặt không minh bạch vấn đề, không khỏi có chút buồn bực, trầm giọng nói: "Con người cậu thế nào sẽ như thế này hả! Lời nói chính mình từng nói qua cũng không nhớ ? Cái đêm... Cái đêm hôm đó, cậu say rượu sau đó tại trong phòng tắm nói lời gì với tôi, cậu đều không nhớ rõ ? Cậu con người này thực sự là quá kém... Rất không có trách nhiệm !"
Trình Bảo Nguyên dưới chân lảo đảo, sau khi nghe xong Đường Lăng chỉ trích, càng là tức giận đến thiếu chút nữa phun máu ngay tại chỗ.
Đường Lăng đối với cậu sử dụng bạo lực xong giờ quay đầu lại cư nhiên còn muốn trách cứ cậu không đúng? !
Tới cùng ai là người kém cỏi, ai mới là người không chịu trách nhiệm ở đây hả!
Với lại hắn nói cái gì mà vì phản bác lời mình nói hắn "Chỉ có thể tìm đàn ông" mấy lời này, còn cố ý chạy đi tìm một cô bạn gái tạm thời đến để chứng minh, thực -- đúng là ấu trĩ.
Trình Bảo Nguyên biết rõ chính mình nói không lại được miệng lưỡi Đường Lăng, chỉ dám sau lưng len lén liếc mắt xem thường, cũng nhịn không được trong miệng phát ra "Xì" một tiếng.
Kết quả chính là nhờ một tiếng cười nhạo nho nhỏ này mà chọc đến họa lớn.
Đường Lăng nghe được thanh âm này, hắn đã không có được sự đáp lại như trong tưởng tượng vốn tâm tình đã rất khó chịu rồi, đằng này lại bị đối phương khinh bỉ -- Đường thiếu gia hắn còn chưa từng chịu qua loại khinh miệt này nha.
"Cậu vừa mới nói cái gì?" Đường Lăng phẫn nộ nói.
"Không... tôi có nói gì đâu ..." Trình Bảo Nguyên rụt rụt cái cổ.
"Nói dối! Tôi nghe được. Tôi nghe được cậu chê cười tôi, nói tôi quá ngây thơ !" ( Đấy lại thêm cái bệnh tai điếc thích suy diễn, tự biên lời kịch )
"..."
"Tôi nghe được hết đó, cậu mà cũng dám cười nhạo tôi!" Đường Lăng dựa vào ưu thế chiều cao, áp sát nhìn Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên chột dạ, lo lắng giải thích: "Anh không có khả năng nghe được! Tôi chỉ là nghĩ ở trong lòng thôi, căn bản không có nói ra miệng mà..."
( Cái đôi này quá ư là hợp )
Đường Lăng: "..."
Trình Bảo Nguyên: "..."
"Quả nhiên..."
"... Tôi không phải cố ý... Nè ... Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi anh có được không!... Đợi đã... Anh dẫn tôi đi đâu vậy... anh ... còn trên đường lớn... anh chú ý chút hình tượng đi!"
"Đúng vậy, nơi này là trên đường lớn, cho nên bạn học Trình Bảo Nguyên, mời ngươi không cần la lối không cần lộn xộn, không thì mọi người sẽ đều biết chúng ta muốn đi đâu và làm gì."
(Đi đâu chắc mọi người cũng biết ha
)
"..." Trình Bảo Nguyên bi phẫn ngậm miệng lại, hung hăng trừng Đường Lăng -- Anh đúng là kẻ ngốc!
Nhưng tới cùng cậu vẫn không dám nói lớn tiếng , chỉ có thể giãy dụa ở biên độ nhỏ.
Đường Lăng lần này không đem Trình Bảo Nguyên mang về nhà, hắn trực tiếp tìm một nhà khách thoạt nhìn khá sạch sẽ tại ven đường liền đem người kéo đi vào.
"Trình Bảo Nguyên, cậu phải vì lời mình nói mà chịu trách nhiệm." Đường Lăng đóng cửa lại lạnh giọng uy hiếp.
"...thực sự xin lỗi." Trình Bảo Nguyên lắc đầu, ánh mắt né tránh.
"Xin lỗi a, xin lỗi thì liền tỏ ra chút thành ý đi!" Đường Lăng nói xong liền đem Trình Bảo Nguyên đẩy hướng trên giường "Gì, không biết xấu hổ, cư nhiên lại len lén mặc quần lót của con gái... Cái loại đồ này mặc vào có thoải mái đến như vậy sao?" Đường Lăng nghiêm túc mà hỏi.
Trình Bảo Nguyên mặt nghẹn đến đỏ bừng, hét lên: "Tôi chính là thấy thích, anh đừng quản tôi!"
"Chậc, mới vài ngày không đối cậu làm gì cậu cũng dám nạt tôi -- không nghĩ muốn ảnh chụp của cậu sao?"
"..." Trình Bảo Nguyên tựa như bị người bóp chặt cổ , một chữ cũng la không được.
Đường Lăng vừa ý vuốt lấy phần eo cùng chân Trình Bảo Nguyên , cúi đầu cẩn thận xem xét, sau đó không chút do dự mà xỏ xuyên...
Giây phút bị tiến vào này Trình Bảo Nguyên vừa đau vừa muốn quay đầu đối Đường Lăng rống to: Đồ tồi! Thành ý mà nhà ngươi nói chính là từ cái mông nhận đến hay sao?
Xung quanh còn lại vài người bạn học, lúc này tập thể ai cũng tròn mắt há hốc mồm nhìn sang.
"Tất cả các người... " Đường Lăng mắt lạnh liếc quá khứ, âm trầm đạo, "Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy qua ' hô hấp nhân tạo ' bao giờ hả!"
Tập thể mọi người ai nấy đều bất giác lạnh run người, lắc đầu lia lịa chạy tứ phía.
"Hừ!" Đường Lăng phát ra một tiếng hừ từ giọng mũi, lại cúi đầu kiểm tra trạng huống Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên vừa lúc bị hù tới, sắc mặt có vẻ so với thường ngày càng thêm tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, tứ chi xụi lơ.
Đường Lăng nhìn dáng vẻ Trình Bảo Nguyên nãy giờ vẫn không nhúc nhích thì không hiểu sao lòng lại có chít đau cùng lo sợ. Hắn nâng tay nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước còn đọng lại trên mặt Trình Bảo Nguyên , kì quái nhìn thấy hai lông mi khép chặt lại theo đụng chạm của hắn mà rung động.
"..." Đường Lăng sửng sốt, lại đi sờ vào một bên sườn mặt khác của Trình Bảo Nguyên .
Hai hàng lông mi kia lại tiếp tục có tiết tấu mà run run.
... Thú vị.
Phát hiện người này còn tỉnh, chỉ là xấu hổ không dám mở mắt, Đường Lăng yên tâm không ít. Hắn lộ ra một nụ cười xấu xa, ngón tay sờ soạng trên mặt, trên lỗ tai, lại mò tới trên cổ Trình Bảo Nguyên ...
Trình Bảo Nguyên một bên lông mi run rẩy một bên đỏ mặt, rốt cục, khi Đường Lăng sờ đến lồng ngực Trình Bảo Nguyên, lúc ngón tay vòng quanh qua lại đảo quanh trên quầng vú, Trình Bảo Nguyên mới bi phẫn mở mắt ra.
"Ban ngày ban mặt, anh đang sờ cái gì vậy hả!"
"... Tôi tưởng cậu đang cố ý giả bộ bất tỉnh mục đích chính là muốn tôi mò cậu chứ." Đường Lăng trả lời đến rất là vô tội.
"Làm sao có thể!"
"Ưm, khôi phục tinh thần rất nhanh ha. " Đường Lăng nhéo nhéo lỗ tai Trình Bảo Nguyên, hỏi " Mặt đất chỗ này nằm rất thoải mái sao? Nếu không sao cậu cứ nằm lì ở đây vậy hả?"
"..." Trình Bảo Nguyên tức giận quay đầu qua, hai tay chống xuống mặt đất, dùng lực nghĩ muốn ngồi dậy.
Chẳng qua hiện tại cả người cậu như nhũn ra, căn bản không dùng được chút lực nào.
Đường Lăng thấy thế không tiếp tục nói nữa, đỡ Trình Bảo Nguyên ngồi dậy, tiếp đó một tay ôm lấy eo Trình Bảo Nguyên, một tay kia thì xuyên qua dưới gối cậu, dùng sức ôm người đứng lên.
"! ! !" Làm cái gì vậy!
Trình Bảo Nguyên phi thường muốn mình lại ngất một lần nữa.
Đường Lăng bước chân vững vàng, rất nhẹ nhàng liền đem Trình Bảo Nguyên công chúa một đường đến phòng thay quần áo.
Trình Bảo Nguyên vừa sợ lại vừa thẹn, cả khuôn mặt đều đỏ lên, trên đường mấy lần nghĩ muốn xuống đất chính mình đi, đều bị Đường Lăng uy hiếp " Lộn xộn tôi liền đem cậu ném xuống nước..." nên đành phải bảo trì sự im lặng.
Đường Lăng dương dương đắc ý mà đem Trình Bảo Nguyên thả xuống.
Trình Bảo Nguyên tại trong phòng thay quần áo, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người đem quần áo cấp tốc thay đổi xong lại hỏa tốc mà chạy ra ngoài.
Vừa trở lại phòng ngủ Trình Bảo Nguyên liền đem cửa khóa trái , dựa vào cánh cửa thật sâu mà thở ra một hơi.
Hôm nay đúng thật là một ngày tai họa.
Chẳng qua tai hoạ lớn hơn nữa rất nhanh sẽ kéo đến -- Đường Lăng sau tan học lại bắt đầu đem Trình Bảo Nguyên mang theo bên người vòng vo khắp nơi.
Trình Bảo Nguyên trong lòng tuy rằng vẫn còn rất ghét Đường Lăng, nhưng người này dù sao cũng đã cứu cậu một mạng, Trình Bảo Nguyên ăn nói thì vụng về tính tình lại rất yếu đuối dễ mềm lòng, mỗi lần bị Đường Lăng nhắc tới chuyện này cậu liền không có cách nào thốt ra lời lẽ thẳng thắn để cự tuyệt lời mời của đối phương .
Thế là, đoạn thời gian sinh hoạt bình lặng thật không dễ dàng kéo dài lại một lần nữa bị phá vỡ.
Đường Lăng thật giống như chưa từng có chiến tranh lạnh cùng Trình Bảo Nguyên, mỗi ngày đúng hạn xuất hiện trước mặt Trình Bảo Nguyên lắc qua lắc lại.
Tan học hôm nay, Đường Lăng lại tới, cùng đi bên cạnh hắn còn có thêm một cô gái rất xinh đẹp.
Cô gái này tên gọi Từ Viện, vẫn một mực theo đuổi Đường Lăng, thậm chí còn tuyên bố không phải Đường Lăng thì mình không cưới. Cô này xem như là người có ấn tượng sâu sắc nhất trong tất cả các cô gái đã từng theo đuổi Đường Lăng, bởi vì từ khi nhập học cho đến giờ vẫn luôn một mực nỗ lực theo đuổi, nhưng chưa từng thành công. Chính vì thế, ánh mắt Từ Viện lúc nhìn về phía Đường Lăng , luôn bao hàm rất rõ ràng ái ý cùng oán niệm (yêu-hận) hai loại tâm tình.
Trình Bảo Nguyên hoàn toàn nhìn không ra Đường Lăng ngoại trừ khuôn mặt này, trên người còn có thứ gì đáng giá mà lại làm đám con gái cứ cực khổ theo đuổi như thế.
Từ Viện thân thiết mà khoá tay Đường Lăng, chủ động cùng Trình Bảo Nguyên bắt chuyện.
Trình Bảo Nguyên thực sự thấy ngoài ý muốn, dù sao Từ Viện từ trước đến nay đối với cậu đều là thái độ xem thường mà còn khinh bỉ, cho tới bây giờ không hề lộ ra gương mặt tươi cười.
Đường Lăng mang theo Từ Viện cùng Trình Bảo Nguyên hướng nhà ăn đi một đoạn, liền tìm cớ đuổi Từ Viện đi.
Trước lúc rời đi Từ Viện vẫn còn lưu luyến mãi không rời, cái biểu tình ủy khuất oán giận đến mức, chỉ nhìn thôi Trình Bảo Nguyên đều đã có chút mềm lòng, vậy mà Đường Lăng cái đồ ma vương máu lạnh này nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, đen mặt nắm lấy áo Trình Bảo Nguyên đem cậu còn đang cùng người đẹp luyến tiếc chia lìa bạo lực kéo đi.
Đi một đoạn đường, Đường Lăng tức giận tiêu đi chút, cũng buông ra Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên lòng còn sợ hãi lập tức liền cách hắn xa một chút.
Đường Lăng ho khan một tiếng, quay đầu đối với Trình Bảo Nguyên nói: "Thấy rõ chưa? Cô ta theo tôi lâu như vậy, cho tới hôm nay tôi mới miễn cưỡng đồng ý cô ta làm bạn gái."
"Ừm." Trình Bảo Nguyên giọng nhỏ đáp lời, không biết rõ Đường Lăng nói với cậu cái này làm gì.
Đường Lăng đợi một hồi, vẫn không đợi được cậu tiếp tục hỏi, liền tiếp lời: "Với lại nữ sinh thế này vốn dĩ có rất nhiều..."
"Ừm..." Việc này có liên quan gì tới tôi, Trình Bảo Nguyên nghĩ thầm.
Đường Lăng liếc hướng sườn mặt Trình Bảo Nguyên, thấy cậu tinh thần ủ rủ mà cúi đầu, thanh âm ngày càng đắc ý, còn lộ ra một chút ý vị khoan dung : "Được rồi, không đả kích cậu nữa. Trong lòng cậu hiểu rõ là tốt rồi, sau này cậu nhớ kỹ đừng ăn nói lung tung nữa, nếu như còn dám nói ông đây chỉ có thể tìm đàn ông động dục cái gì đó, sẽ không dễ dàng như hôm nay tha thứ cậu !"
"Cái gì?" Trình Bảo Nguyên sững sờ nhìn Đường Lăng.
( Chốt ở đây luôn nếu có bạn còn không hiểu, Ông Lăng, ổng bị mù xem sắc mặt cũng có thể do trình tự luyến của ổng quá cao nên đâm ra tự kỉ rồi nhìn ai cũng thấy người ta thích mình. Đấy đã thấy tự kỉ level max rồi chưa? QvQ)
Đường Lăng thấy Trình Bảo Nguyên vẫn một khuôn mặt không minh bạch vấn đề, không khỏi có chút buồn bực, trầm giọng nói: "Con người cậu thế nào sẽ như thế này hả! Lời nói chính mình từng nói qua cũng không nhớ ? Cái đêm... Cái đêm hôm đó, cậu say rượu sau đó tại trong phòng tắm nói lời gì với tôi, cậu đều không nhớ rõ ? Cậu con người này thực sự là quá kém... Rất không có trách nhiệm !"
Trình Bảo Nguyên dưới chân lảo đảo, sau khi nghe xong Đường Lăng chỉ trích, càng là tức giận đến thiếu chút nữa phun máu ngay tại chỗ.
Đường Lăng đối với cậu sử dụng bạo lực xong giờ quay đầu lại cư nhiên còn muốn trách cứ cậu không đúng? !
Tới cùng ai là người kém cỏi, ai mới là người không chịu trách nhiệm ở đây hả!
Với lại hắn nói cái gì mà vì phản bác lời mình nói hắn "Chỉ có thể tìm đàn ông" mấy lời này, còn cố ý chạy đi tìm một cô bạn gái tạm thời đến để chứng minh, thực -- đúng là ấu trĩ.
Trình Bảo Nguyên biết rõ chính mình nói không lại được miệng lưỡi Đường Lăng, chỉ dám sau lưng len lén liếc mắt xem thường, cũng nhịn không được trong miệng phát ra "Xì" một tiếng.
Kết quả chính là nhờ một tiếng cười nhạo nho nhỏ này mà chọc đến họa lớn.
Đường Lăng nghe được thanh âm này, hắn đã không có được sự đáp lại như trong tưởng tượng vốn tâm tình đã rất khó chịu rồi, đằng này lại bị đối phương khinh bỉ -- Đường thiếu gia hắn còn chưa từng chịu qua loại khinh miệt này nha.
"Cậu vừa mới nói cái gì?" Đường Lăng phẫn nộ nói.
"Không... tôi có nói gì đâu ..." Trình Bảo Nguyên rụt rụt cái cổ.
"Nói dối! Tôi nghe được. Tôi nghe được cậu chê cười tôi, nói tôi quá ngây thơ !" ( Đấy lại thêm cái bệnh tai điếc thích suy diễn, tự biên lời kịch )
"..."
"Tôi nghe được hết đó, cậu mà cũng dám cười nhạo tôi!" Đường Lăng dựa vào ưu thế chiều cao, áp sát nhìn Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên chột dạ, lo lắng giải thích: "Anh không có khả năng nghe được! Tôi chỉ là nghĩ ở trong lòng thôi, căn bản không có nói ra miệng mà..."
( Cái đôi này quá ư là hợp )
Đường Lăng: "..."
Trình Bảo Nguyên: "..."
"Quả nhiên..."
"... Tôi không phải cố ý... Nè ... Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi anh có được không!... Đợi đã... Anh dẫn tôi đi đâu vậy... anh ... còn trên đường lớn... anh chú ý chút hình tượng đi!"
"Đúng vậy, nơi này là trên đường lớn, cho nên bạn học Trình Bảo Nguyên, mời ngươi không cần la lối không cần lộn xộn, không thì mọi người sẽ đều biết chúng ta muốn đi đâu và làm gì."
(Đi đâu chắc mọi người cũng biết ha
)
"..." Trình Bảo Nguyên bi phẫn ngậm miệng lại, hung hăng trừng Đường Lăng -- Anh đúng là kẻ ngốc!
Nhưng tới cùng cậu vẫn không dám nói lớn tiếng , chỉ có thể giãy dụa ở biên độ nhỏ.
Đường Lăng lần này không đem Trình Bảo Nguyên mang về nhà, hắn trực tiếp tìm một nhà khách thoạt nhìn khá sạch sẽ tại ven đường liền đem người kéo đi vào.
"Trình Bảo Nguyên, cậu phải vì lời mình nói mà chịu trách nhiệm." Đường Lăng đóng cửa lại lạnh giọng uy hiếp.
"...thực sự xin lỗi." Trình Bảo Nguyên lắc đầu, ánh mắt né tránh.
"Xin lỗi a, xin lỗi thì liền tỏ ra chút thành ý đi!" Đường Lăng nói xong liền đem Trình Bảo Nguyên đẩy hướng trên giường "Gì, không biết xấu hổ, cư nhiên lại len lén mặc quần lót của con gái... Cái loại đồ này mặc vào có thoải mái đến như vậy sao?" Đường Lăng nghiêm túc mà hỏi.
Trình Bảo Nguyên mặt nghẹn đến đỏ bừng, hét lên: "Tôi chính là thấy thích, anh đừng quản tôi!"
"Chậc, mới vài ngày không đối cậu làm gì cậu cũng dám nạt tôi -- không nghĩ muốn ảnh chụp của cậu sao?"
"..." Trình Bảo Nguyên tựa như bị người bóp chặt cổ , một chữ cũng la không được.
Đường Lăng vừa ý vuốt lấy phần eo cùng chân Trình Bảo Nguyên , cúi đầu cẩn thận xem xét, sau đó không chút do dự mà xỏ xuyên...
Giây phút bị tiến vào này Trình Bảo Nguyên vừa đau vừa muốn quay đầu đối Đường Lăng rống to: Đồ tồi! Thành ý mà nhà ngươi nói chính là từ cái mông nhận đến hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất