Chương 25
Mọi người ai cũng đều đưa lên quà tặng cùng nói lời chúc xong, tiếp đó lại ồn ào một trận mới bắt đầu muốn chủ nhà đi qua nhà ăn bên kia cắt bánh kem.
Trình Bảo Nguyên nãy giờ một mực vẫn trốn đằng sau mọi người, chờ mong Đường Lăng nhận quà tặng nhiều rồi, có thể đem phần quà này của cậu quên luôn.
Cầu không được ước không thấy, đây là chuyện tất nhiên.
Sau khi Đường Lăng cùng Đường Ninh trò chuyện vài câu tại bên kia sân thượng xong, liền chầm chậm xoay người đi tới bên cạnh Trình Bảo Nguyên, dùng bờ vai đụng đụng cậu.
"Ê..."
"A!" Trình Bảo Nguyên bị dọa cho hết hồn, sau khi nhìn thấy người đến là Đường Lăng, thì càng khẩn trương, ngón tay gắt gao bóp chặt lấy chiếc hộp bọc vải nhung, dùng sức đến mức đầu ngón tay đều trắng bệch.
Tầm nhìn Đường Lăng rơi xuống trên tay cậu, cười cười, giơ tay ra, nói: "Đưa đây đi."
"... Hửm?" Trình Bảo Nguyên nhìn hắn vươn ra cổ tay, không hiểu chuyện gì.
"Tôi cho phép cậu tự tay đeo vào cho tôi." Trong thanh âm Đường Lăng lộ ra chút lười biếng kèm ngạo mạn.
"Đeo vào... đeo cái gì?" Nghe ngữ khí chắn chắn này của Đường Lăng, Trình Bảo Nguyên không khỏi nghi ngờ, mình có phải nghe sai chỗ nào hay không.
Đường Lăng chuyển động cổ tay một chút, vênh mặt hất hàm nhếch cằm sai khiến.
Trình Bảo Nguyên mờ mịt chớp chớp đôi mắt.
Phản ứng đúng quả thực là quá trì độn, Đường Lăng tâm lý oán giận, phải tiến thêm một bước đưa tay ra, nói : " Quà sinh nhật của tôi á!"
"A! A..a~~, -- quà sinh nhật..." Trình Bảo Nguyên luống cuống tay chân đưa hộp quà, Đường Lăng vừa muốn nhận, hắn còn chưa nhận được, thì Trình Bảo Nguyên liền đem hợp quà trên tay giật lại, lắp ba lắp bắp nói, "Cái này, tôi, tôi chuẩn bị có chút vội... ừm, quà tặng có chút đơn giản -- khẳng định không có cách nào cùng với những món mà anh đã nhận được so sánh -- thế nhưng, thế nhưng hi vọng anh có thể đừng để ý..."
"Biết rồi, dong dài. Tôi lại không phải đòi hỏi thứ gì từ cậu. Dù cho cậu tặng tôi món quà rẻ tiền giống như rác rưởi, tôi cũng sẽ không vì thế mà ghét cậu, cậu không cần bận tâm như vậy."
Trình Bảo Nguyên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cố lấy dũng khí đem quà tặng đưa qua, nói: "Này...Tặng anh... Sinh nhật vui vẻ."
Đường Lăng cao hứng đón lấy hộp quà tặng, dựa theo trọng lượng của một chiếc đồng hồ đeo tay mà nói, cái hộp giống như có điểm hơi nhẹ thì phải.
Lẽ nào Trình Bảo Nguyên đưa cho mình không phải đồng hồ đeo tay hay sao? Chiếc hộp lớn như vậy bên trong sẽ là cái gì đây?
Đường Lăng còn đang phân vân giữa " trở về phòng ngủ rồi mới mở tạo cho mình một chút hồi hộp" với " hiện tại lập tức mở ra trong không khí ảo diệu xung quanh" xoắn xuýt trong chốc lát, tới cùng dằn không nổi lòng hiếu kỳ, mới mở chiếc hộp vải nhung nhỏ kia ra.
Hắn thực sự rất chờ mong được nhìn thấy món quà được Trình Bảo Nguyên chuẩn bị từ lâu, muốn tặng vào sinh nhật hắn...
Theo nắp hộp mở, một mẩu giấy trắng đồng thời lộ ra.
Hửm? Một tờ giấy? Hình như có chữ viết...
Một dòng điện xẹt ngang đầu, Đường Lăng liền nghĩ đến, cái này chẳng lẽ là một -- bức thư tình?
Ầy, bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn dùng đến viết thư tay tỏ tình, đối với ông đây chỉ cần một bức Email là đã đủ rồi. Đường Lăng nghĩ mà xem thường.
Chẳng qua, hình thức quê mùa thế này, ngẫm lại xác thực rất giống việc Trình Bảo Nguyên dám làm.
Đường Lăng hai má ửng đỏ, cầm lấy tờ giấy được gấp cẩn thận trong hộp, mở ra, tỉ mỉ đọc.
Chỉ thấy trên mảnh giấy A4 có vài mẫu tự viết tay như thế này:
【Chúc Đường Lăng:
Sinh nhật vui vẻ
Bạn của anh : Trình Bảo Nguyên 】
Phía sau dòng chữ Sinh nhật vui vẻ còn vẽ một cái bánh sinh nhật "giản dị", trên mặt chiếc bánh còn được vẽ thêm ba ngọn nến. ( Ờ thì giản dị ╮(╯▽╰)╭ )
... À, nguyên lai chỉ là một câu chúc mừng sinh nhật thôi ha.
Đường Lăng chớp chớp mắt, phát hiện vừa nãy chính mình suy nghĩ nhiều rồi, nhưng hắn vẫn đem tờ giấy lật qua lật lại nhìn vài lần.
Chữ Trình Bảo Nguyên rất xinh đẹp, chỉ là, Đường Lăng nhìn tới nhìn lui, xác định trên tờ giấy ngoại trừ mấy chữ này cùng với cái hình vẽ đơn giản chẳng lớn hơn bao nhiêu so với diện tích cái móng tay cái, thì ngoài ra giấy trắng vẫn hoàn giấy trắng.
Đường Lăng đầu óc ngừng hoạt động vài giây, nhất thời không có phản ứng, hỏi: "Cái này là?"
"È... thiệp chúc mừng sinh nhật." Trình Bảo Nguyên hơi xấu hổ nhỏ giọng trả lời.
Cậu, được, lắm ! ( câu này chém thôi, chứ mình không rõ lắm)
Đường Lăng chỉ cảm thấy khóe mắt co giật một trận, hắn đem thiệp chúc mừng cẩn thận cầm ở trong tay, cúi đầu tiếp tục nhìn món đồ còn lại trong hộp, đợi hắn nhìn xong, không khỏi cười ra thành tiếng.
Đương nhiên, cười này không phải là cười vui vẻ, mà là giận tới mức phản cười.
Chỉ vì hắn phát hiện vật còn lại trong hộp , chính là một viên kẹo socola nhỏ xíu được bao bởi tờ giấy nhăn nhăn nhó nhó!
Mà nhãn hiệu của kẹo socola này rõ ràng là cùng loại với socola mà Đường Ninh mua hai ngày trước ở siêu thị, dùng để chiêu đãi bạn bè trong sinh nhật của Đường Lăng, hai thứ này giống nhau như đúc -- đúng, cái này chính là cái đặt ở khay trên bàn ăn, tùy ý ai muốn lấy thì lấy. Bởi vì hương vị không tệ, buổi chiều mọi người ai cũng đều đã nếm qua, lúc này bên trong khay đã không còn mấy viên. Những viên kẹo còn thừa kia ít nhiều đóng gói có chút nhìn không đẹp lắm, mà viên đặt bên trong chiếc hộp vải nhung lại có một điều khác nhau lớn nhất là đại khái nó được gói hoàn chỉnh hơn so với những viên nằm trong khay một chút mà thôi...
Đường Lăng đã không còn biết mình phải nói gì với Trình Bảo Nguyên nữa rồi.
Hắn nguyên vốn tưởng rằng "Quà tặng giản đơn" trong lời nói của Trình Bảo Nguyên chỉ là hình thức khiêm tốn, khách sáo của người Trung Quốc thôi. Không nghĩ tới, lời Trình Bảo Nguyên nói dĩ nhiên lại là sự thật!
Một tấm thiệp làm từ một miếng giấy giấy photo A4 ( ngay cả bìa cũng không có ), một viên socola của chủ nhà dùng để đãi khách mua ở siêu thị -- đây chính là quà sinh nhật mà Trình Bảo Nguyên đưa cho Đường Lăng.
Trình Bảo Nguyên không hề khiêm tốn, phần quà tặng này hoàn toàn xứng đáng là phần quà tặng chất phác, rẻ mạc nhất mà từ khi chào đời tới nay Đường Lăng nhận được, phỏng chừng cũng sẽ là thứ khó quên nhất cùng đặc biệt nhất.
Đường Lăng cười lạnh một tiếng, nửa ngày không có động tĩnh.
Trình Bảo Nguyên hai tay đẫm mồ hôi, thấp thỏm bất an.
Đường Lăng nhìn bộ dáng cúi đầu nhận sai này của cậu, dáng dấp đáng thương thành thành thực thực chờ đợi người khác mắng, bất chợt lại có chút không còn giận nổi nữa.
Nhưng sự tình hiển nhiên sẽ không đơn giản như vậy.
Đường Lăng kề vào tai Trình Bảo Nguyên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt, quà tặng tôi nhận, rất là vừa ý. Cậu cứ chờ tôi khi quay lại cũng sẽ đem phần quà tôi cố ý chuẩn bị tặng cho cậu, đáp lễ cậu một phen."
Trình Bảo Nguyên ngốc nghếch, đứng hình nửa ngày, cho đến khi bên phòng trong thình lình tố thui, Đường Lăng đi đến bên cạnh bàn trước ngọn nến cầu nguyện, thổi tắt ngọn nến, cắt bánh kem, mọi người bắt đầu chia đồ ăn, Trình Bảo Nguyên mới hồi thần.
Cậu nhớ tới lời nói khi nãy của Đường Lăng, thân thể không khỏi run rẩy.
Giờ khắc này, đột nhiên Trình Bảo Nguyên cũng rất muốn có sinh nhật.
Nếu như hôm nay là sinh nhật cậu , cậu muốn tại trước bánh sinh nhật thành kính cầu nguyện: thần linh ơi, cầu ngài đừng cho Đường Lăng đưa cho con bất cứ quà đáp lễ nào !
Trình Bảo Nguyên nãy giờ một mực vẫn trốn đằng sau mọi người, chờ mong Đường Lăng nhận quà tặng nhiều rồi, có thể đem phần quà này của cậu quên luôn.
Cầu không được ước không thấy, đây là chuyện tất nhiên.
Sau khi Đường Lăng cùng Đường Ninh trò chuyện vài câu tại bên kia sân thượng xong, liền chầm chậm xoay người đi tới bên cạnh Trình Bảo Nguyên, dùng bờ vai đụng đụng cậu.
"Ê..."
"A!" Trình Bảo Nguyên bị dọa cho hết hồn, sau khi nhìn thấy người đến là Đường Lăng, thì càng khẩn trương, ngón tay gắt gao bóp chặt lấy chiếc hộp bọc vải nhung, dùng sức đến mức đầu ngón tay đều trắng bệch.
Tầm nhìn Đường Lăng rơi xuống trên tay cậu, cười cười, giơ tay ra, nói: "Đưa đây đi."
"... Hửm?" Trình Bảo Nguyên nhìn hắn vươn ra cổ tay, không hiểu chuyện gì.
"Tôi cho phép cậu tự tay đeo vào cho tôi." Trong thanh âm Đường Lăng lộ ra chút lười biếng kèm ngạo mạn.
"Đeo vào... đeo cái gì?" Nghe ngữ khí chắn chắn này của Đường Lăng, Trình Bảo Nguyên không khỏi nghi ngờ, mình có phải nghe sai chỗ nào hay không.
Đường Lăng chuyển động cổ tay một chút, vênh mặt hất hàm nhếch cằm sai khiến.
Trình Bảo Nguyên mờ mịt chớp chớp đôi mắt.
Phản ứng đúng quả thực là quá trì độn, Đường Lăng tâm lý oán giận, phải tiến thêm một bước đưa tay ra, nói : " Quà sinh nhật của tôi á!"
"A! A..a~~, -- quà sinh nhật..." Trình Bảo Nguyên luống cuống tay chân đưa hộp quà, Đường Lăng vừa muốn nhận, hắn còn chưa nhận được, thì Trình Bảo Nguyên liền đem hợp quà trên tay giật lại, lắp ba lắp bắp nói, "Cái này, tôi, tôi chuẩn bị có chút vội... ừm, quà tặng có chút đơn giản -- khẳng định không có cách nào cùng với những món mà anh đã nhận được so sánh -- thế nhưng, thế nhưng hi vọng anh có thể đừng để ý..."
"Biết rồi, dong dài. Tôi lại không phải đòi hỏi thứ gì từ cậu. Dù cho cậu tặng tôi món quà rẻ tiền giống như rác rưởi, tôi cũng sẽ không vì thế mà ghét cậu, cậu không cần bận tâm như vậy."
Trình Bảo Nguyên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cố lấy dũng khí đem quà tặng đưa qua, nói: "Này...Tặng anh... Sinh nhật vui vẻ."
Đường Lăng cao hứng đón lấy hộp quà tặng, dựa theo trọng lượng của một chiếc đồng hồ đeo tay mà nói, cái hộp giống như có điểm hơi nhẹ thì phải.
Lẽ nào Trình Bảo Nguyên đưa cho mình không phải đồng hồ đeo tay hay sao? Chiếc hộp lớn như vậy bên trong sẽ là cái gì đây?
Đường Lăng còn đang phân vân giữa " trở về phòng ngủ rồi mới mở tạo cho mình một chút hồi hộp" với " hiện tại lập tức mở ra trong không khí ảo diệu xung quanh" xoắn xuýt trong chốc lát, tới cùng dằn không nổi lòng hiếu kỳ, mới mở chiếc hộp vải nhung nhỏ kia ra.
Hắn thực sự rất chờ mong được nhìn thấy món quà được Trình Bảo Nguyên chuẩn bị từ lâu, muốn tặng vào sinh nhật hắn...
Theo nắp hộp mở, một mẩu giấy trắng đồng thời lộ ra.
Hửm? Một tờ giấy? Hình như có chữ viết...
Một dòng điện xẹt ngang đầu, Đường Lăng liền nghĩ đến, cái này chẳng lẽ là một -- bức thư tình?
Ầy, bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn dùng đến viết thư tay tỏ tình, đối với ông đây chỉ cần một bức Email là đã đủ rồi. Đường Lăng nghĩ mà xem thường.
Chẳng qua, hình thức quê mùa thế này, ngẫm lại xác thực rất giống việc Trình Bảo Nguyên dám làm.
Đường Lăng hai má ửng đỏ, cầm lấy tờ giấy được gấp cẩn thận trong hộp, mở ra, tỉ mỉ đọc.
Chỉ thấy trên mảnh giấy A4 có vài mẫu tự viết tay như thế này:
【Chúc Đường Lăng:
Sinh nhật vui vẻ
Bạn của anh : Trình Bảo Nguyên 】
Phía sau dòng chữ Sinh nhật vui vẻ còn vẽ một cái bánh sinh nhật "giản dị", trên mặt chiếc bánh còn được vẽ thêm ba ngọn nến. ( Ờ thì giản dị ╮(╯▽╰)╭ )
... À, nguyên lai chỉ là một câu chúc mừng sinh nhật thôi ha.
Đường Lăng chớp chớp mắt, phát hiện vừa nãy chính mình suy nghĩ nhiều rồi, nhưng hắn vẫn đem tờ giấy lật qua lật lại nhìn vài lần.
Chữ Trình Bảo Nguyên rất xinh đẹp, chỉ là, Đường Lăng nhìn tới nhìn lui, xác định trên tờ giấy ngoại trừ mấy chữ này cùng với cái hình vẽ đơn giản chẳng lớn hơn bao nhiêu so với diện tích cái móng tay cái, thì ngoài ra giấy trắng vẫn hoàn giấy trắng.
Đường Lăng đầu óc ngừng hoạt động vài giây, nhất thời không có phản ứng, hỏi: "Cái này là?"
"È... thiệp chúc mừng sinh nhật." Trình Bảo Nguyên hơi xấu hổ nhỏ giọng trả lời.
Cậu, được, lắm ! ( câu này chém thôi, chứ mình không rõ lắm)
Đường Lăng chỉ cảm thấy khóe mắt co giật một trận, hắn đem thiệp chúc mừng cẩn thận cầm ở trong tay, cúi đầu tiếp tục nhìn món đồ còn lại trong hộp, đợi hắn nhìn xong, không khỏi cười ra thành tiếng.
Đương nhiên, cười này không phải là cười vui vẻ, mà là giận tới mức phản cười.
Chỉ vì hắn phát hiện vật còn lại trong hộp , chính là một viên kẹo socola nhỏ xíu được bao bởi tờ giấy nhăn nhăn nhó nhó!
Mà nhãn hiệu của kẹo socola này rõ ràng là cùng loại với socola mà Đường Ninh mua hai ngày trước ở siêu thị, dùng để chiêu đãi bạn bè trong sinh nhật của Đường Lăng, hai thứ này giống nhau như đúc -- đúng, cái này chính là cái đặt ở khay trên bàn ăn, tùy ý ai muốn lấy thì lấy. Bởi vì hương vị không tệ, buổi chiều mọi người ai cũng đều đã nếm qua, lúc này bên trong khay đã không còn mấy viên. Những viên kẹo còn thừa kia ít nhiều đóng gói có chút nhìn không đẹp lắm, mà viên đặt bên trong chiếc hộp vải nhung lại có một điều khác nhau lớn nhất là đại khái nó được gói hoàn chỉnh hơn so với những viên nằm trong khay một chút mà thôi...
Đường Lăng đã không còn biết mình phải nói gì với Trình Bảo Nguyên nữa rồi.
Hắn nguyên vốn tưởng rằng "Quà tặng giản đơn" trong lời nói của Trình Bảo Nguyên chỉ là hình thức khiêm tốn, khách sáo của người Trung Quốc thôi. Không nghĩ tới, lời Trình Bảo Nguyên nói dĩ nhiên lại là sự thật!
Một tấm thiệp làm từ một miếng giấy giấy photo A4 ( ngay cả bìa cũng không có ), một viên socola của chủ nhà dùng để đãi khách mua ở siêu thị -- đây chính là quà sinh nhật mà Trình Bảo Nguyên đưa cho Đường Lăng.
Trình Bảo Nguyên không hề khiêm tốn, phần quà tặng này hoàn toàn xứng đáng là phần quà tặng chất phác, rẻ mạc nhất mà từ khi chào đời tới nay Đường Lăng nhận được, phỏng chừng cũng sẽ là thứ khó quên nhất cùng đặc biệt nhất.
Đường Lăng cười lạnh một tiếng, nửa ngày không có động tĩnh.
Trình Bảo Nguyên hai tay đẫm mồ hôi, thấp thỏm bất an.
Đường Lăng nhìn bộ dáng cúi đầu nhận sai này của cậu, dáng dấp đáng thương thành thành thực thực chờ đợi người khác mắng, bất chợt lại có chút không còn giận nổi nữa.
Nhưng sự tình hiển nhiên sẽ không đơn giản như vậy.
Đường Lăng kề vào tai Trình Bảo Nguyên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt, quà tặng tôi nhận, rất là vừa ý. Cậu cứ chờ tôi khi quay lại cũng sẽ đem phần quà tôi cố ý chuẩn bị tặng cho cậu, đáp lễ cậu một phen."
Trình Bảo Nguyên ngốc nghếch, đứng hình nửa ngày, cho đến khi bên phòng trong thình lình tố thui, Đường Lăng đi đến bên cạnh bàn trước ngọn nến cầu nguyện, thổi tắt ngọn nến, cắt bánh kem, mọi người bắt đầu chia đồ ăn, Trình Bảo Nguyên mới hồi thần.
Cậu nhớ tới lời nói khi nãy của Đường Lăng, thân thể không khỏi run rẩy.
Giờ khắc này, đột nhiên Trình Bảo Nguyên cũng rất muốn có sinh nhật.
Nếu như hôm nay là sinh nhật cậu , cậu muốn tại trước bánh sinh nhật thành kính cầu nguyện: thần linh ơi, cầu ngài đừng cho Đường Lăng đưa cho con bất cứ quà đáp lễ nào !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất