Chương 31
Sau khi được "ăn" đầy đủ, Đường Lăng đem bát đũa tất cả ném vào trong bồn rửa, liền nhanh nhanh trở về ổ chăn.
( Ăn ở đây là ăn Nguyên Nguyên lẫn ăn thức ăn nha ╮(╯3╰)╭ )
Trình Bảo Nguyên đang đưa lưng hướng về phía cửa bắt đầu chuẩn bị ngủ, Đường Lăng liền chủ động bay qua ôm lấy cậu.
Hắn nằm một chút, dường như nghĩ tới điều gì đó, lại đi lay Trình Bảo Nguyên: "Dậy dậy, Bảo bối, em dậy dậy, anh suy nghĩ lại thì còn có một chuyện rất quan trọng muốn nói với em nha..."
Trình Bảo Nguyên không tình nguyện mở mắt ra, mặt đầy mệt mỏi nhìn về phía Đường Lăng, chờ hắn nói cái chuyện rất quan trọng.
Đường Lăng gọi cậu tỉnh xong lại bắt đầu ấp a ấp úng, muốn nói nhưng lại thôi, nửa ngày lại không nói được lời nào.
Trình Bảo Nguyên chờ một chút, rốt chờ đến căng thẳng cả người, còn chưa chờ được Đường Lăng mở miệng, tâm lý cậu lại dần dần có chút khẩn trương: không biết rốt cuộc Đường Lăng có chuyện trọng yếu nào muốn nói với cậu đây, mà bộ dáng cẩn thận đến như vậy...
Trình Bảo Nguyên không tự giác ngồi thẳng lưng. Động tác này, dẫn đến thít chặt bắp thịt nơi nào đó bên dưới, biểu tình trên mặt Trình Bảo Nguyên lập tức méo mó.
Đường Lăng cuối cùng lúc này cũng có động tĩnh.
Hắn tằng hắng cổ họng, vừa muốn ra vẻ nghiêm túc lại muốn biểu hiện như là lơ đãng, nói: "Được rồi, em còn chưa gọi anh bằng ca đúng không?"
Trình Bảo Nguyên sửng sốt.
Đường Lăng chớp chớp mắt.
"..." Trình Bảo Nguyên trừng mắt nhìn Đường Lăng, thật không biết vừa nãy mình ở đây khẩn trương cái quỷ gì nữa !
"Đúng không?" Đường Lăng lại truy vấn một câu.
"..." Trình Bảo Nguyên xiết chặt nắm tay, cậu vẫn là không dám đánh Đường Lăng.
"Em gọi cái tên...à Ngô Chu là ca, vậy mà lại không gọi anh được sao..." Đường Lăng không chiếm được đáp án, biểu tình có chút ủy khuất.
"..." Trình Bảo Nguyên quay đầu đi, cậu cảm thấy chính mình vừa nãy nhất định là mắt bị mờ!
Mới cảm thấy dáng vẻ Đường Lăng ủy khuất?
Đường Lăng thế nào sẽ cùng hai chữ ủy khuất treo cùng một chỗ, hắn không để cho người khác chịu ủy khuất là đã muốn cảm ơn trời đất rồi.
Kết quả một màn mắt mờ hãy còn tiếp tục, kế đó Đường Lăng xốc lên chăn cả người đều chui vào trong, đem hai má dán lên hai điểm hồng hồng trên lồng ngực của Trình Bảo Nguyên, lần lượt chà chà lên từng viên nhỏ màu đỏ ở hai bên, tiếp theo liền mở miệng ngậm lấy một viên, bên mút bên say đắm mập mờ nói: " Kêu một tiếng Lăng ca, anh nghe một chút đi... Em nhìn nè, hạt đậu nhỏ của em đều hưng phấn mà đứng lên hết rồi, đây là muốn móm sữa cho anh đúng không..."
Trình Bảo Nguyên vừa giận vừa quẫn bách, cả người run rẩy, rốt cục không nhịn được nữa, "bốp" một cái vang dội, năm dấu tay in lại trên gương mặt không biết xấu hổ của Đường Lăng...
Ngày thứ hai thức dậy, Đường Lăng đi vào nhà vệ sinh soi gương, nhìn thấy cảnh tượng trong gương mà ngẩn cả người, chầm chậm nâng bàn tay chạm vào nửa bên mặt vẫn còn in dấu tay đỏ chót, gương mặt tối sầm quay đầu nhìn Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên ở một bên sợ hết cả hồn mà đánh răng, căn bản không dám đối diện với Đường Lăng.
Đường Lăng tiếp tục dùng đường nhìn lạnh tanh tạo áp lực, toàn thân hắn dường như tản ra một cỗ dày đặc khí lạnh cùng tức giận, lạnh đến mức thiếu chút nữa Trình Bảo Nguyên cũng muốn run không ngừng, cậu dự định tiếp nếu vẫn còn tình trạng này thì sẽ lập tức quỳ xuống đất cầu hắn tha thứ.
Cũng may cuối cùng Đường Lăng chỉ là dùng nước lạnh vỗ vỗ gương mặt liền ra ngoài, cái gì đều không nói.
Trình Bảo Nguyên nhìn bóng lưng rời đi của Đường Lăng khẽ thở ra một hơi, đem miệng đầy bọt khạc ra.
Đường Lăng cũng đã lâu rồi mới dùng thái độ lãnh ngạnh như thế đối đãi Trình Bảo Nguyên, lúc này dường như lại quay trở về thời gian mà quan hệ giữa hai người bọn họ ác liệt nhất, Trình Bảo Nguyên nhất thời lại vô pháp thích ứng.
Trình Bảo Nguyên đlnư giản cạo râu cùng rửa mặt xong, bên vừa lau mặt vừa nghĩ:... Kỳ thực tối hôm qua Đường Lăng cũng chỉ là muốn đùa một chút, chính mình thực sự không cần phải kích động như thế. Với lại dù cho có kích động, trách mắng hai ba câu thì còn được ... Đằng này lại đánh người ta, đáng lẽ không cần phải thực sự cho Đường Lăng một cái tát a...
Tuy rằng cuối cùng cũng đạt được nguyện vọng bấy lâu nay ấp ủ, nhưng cậu phát hiện nguyện vọng thực hiện xong rồi , tâm lý bản thân tựa hồ cũng không cảm thấy có được sự vui vẻ, hả hê như dự đoán ban đầu, trái lại còn có chút chột dạ cùng hổ thẹn. Sáng tỉnh dậy sau khi cậu nhìn thấy dấu tay còn giữ lại trên má Đường Lăng thì cảm xúc bất an cùng chột dạ trong cậu lại càng thêm sâu sắc...
Trình Bảo Nguyên suy nghĩ: chính mình biết rõ Đường Lăng thích bày ra mấy cái trò đùa xấu xa kia, thì hà tất gì phải cùng hắn so đo chứ? Đường Lăng kiêu ngạo như thế, bị chính mình đánh một cái tát, lúc này nhất định là rất khó chịu, nói không chừng còn bị tổn thương lòng tự trọng -- ôi, không biết bây giờ đi xin lỗi còn kịp hay không đây... (hội chứng bị người ngược đãi lâu ngày mà ra ╮(╯_╰)╭ )
Trình Bảo Nguyên bất an đi ra phòng ngủ, phát hiện Đường Lăng đã ngồi ở bàn ăn bắt đầu dùng cơm, mà phía đối diện hắn cũng đã chuẩn bị tốt phần ăn sáng của Trình Bảo Nguyên.
Đường Lăng không có giương mắt, tiếp tục cúi đầu ăn bánh mì.
Trình Bảo Nguyên ngồi ở bên bàn, cầm lấy bát cháo trước mặt mình, uống một chút, gạo nấu lửa vừa đủ, hạt gạo mềm dẻo, hương cháo tản ra bốn phía, thập phần hấp dẫn người khác muốn ăn. Cái bụng Trình Bảo Nguyên hợp với tình hình mà kêu "Ùng ục" một tiếng.
Đường Lăng nhai nuốt một hồi, liếc nhìn Trình Bảo Nguyên một cái.
Trình Bảo Nguyên liền buông xuống bát, ngượng đỏ cả mặt: "Tôi... Cái này, anh..."
Đường Lăng nói: "Bên trong lò vi sóng còn một phần cháo đó, em đợi lát nữa rồi uống hết đi."
"Hả? Còn có một phần, phần này không phải của anh sao... Anh không uống sao?"
Đường Lăng mặt lạnh nói: "... Tôi không thích uống, đều cho em."
"Cảm ơn..." Trình Bảo Nguyên thật xấu hổ cười.
Đường Lăng quay đầu đi: "Đừng nói nhảm, cái bụng kêu đến khó nghe như thế, uống nhanh nhanh đi!"
"Ừm." Trình Bảo Nguyên quả thực cũng đã đói, nghe vậy cũng không còn muốn khách sáo gì với Đường Lăng nữa, trước tiên cúi đầu xùm xụp mà uống cháo, đến khi chén thứ hai đều muốn thấy đáy, cậu mới ngẩng đầu. Đường Lăng tựa hồ nãy giờ vẫn một mực nhìn cậu, lần này vừa vặn tầm nhìn Trình Bảo Nguyên liền cùng tầm nhìn Đường Lăng đụng phải.
"Khụ khụ khụ khụ! !" Đường Lăng bên này cũng chính là đang nhìn đến nhập thần, sau khi bị Trình Bảo Nguyên phát hiện, bất ngờ không kịp đề phòng nuốt trọng một miếng bánh mì, kết quả liền bị ho khan đến.
"Anh không sao chứ?" Trình Bảo Nguyên hỏi.
Đường Lăng đỏ mặt chật vật uống chút nước chanh xua tay nói: "Không... Khụ... Không có việc gì, nghẹn một chút..."
"À, tôi là nói, anh trên mặt ... Còn đau không..."
"..." Đường Lăng lập tức giận tái mặt, mặt không biểu tình, không nói lời nào.
"Thật có lỗi a! Tối hôm qua tôi không phải muốn thật đánh anh đâu." Trình Bảo Nguyên xin lỗi.
"Hừ... Khụ khụ... Hừ... Khụ,Hừ, khụ khụ khụ..." Đường Lăng giả vờ như không quan tâm, nhưng rất nhanh nhịn không được nữa, lại bắt đầu che miệng ho khan.
Trình Bảo Nguyên đành phải chạy đến phía sau Đường Lăng giúp hắn vỗ vỗ lưng.
Đường Lăng sắc mặt mới dễ nhìn một chút, hắn thừa cơ bắt lấy tay Trình Bảo Nguyên, một bên ho khan, một bên đắc ý nói: "Khụ khụ, em cuối cùng cũng biết chính mình tối hôm qua làm sai, muốn tới xin lỗi tôi đúng không?"
Trình Bảo Nguyên gật đầu.
"Sớm đã dạy em, xin lỗi là phải có thành ý!"
"Thành ý? Lẽ nào ý anh là muốn tôi sáng sớm tinh mơ liền cùng anh làm cái kia..." Trình Bảo Nguyên nhớ tới lần trước vì muốn xin lỗi mà tỏ ra "thành ý", không khỏi muốn rút tay về.
Đường Lăng đen mặt kéo cậu lại, có chút tức giận: "Em tưởng đi nơi nào ? Tôi chỉ là muốn em có chút thành ý, kêu một tiếng ' Lăng ca ' để xin lỗi thôi mà."
"À, Lăng ca thật xin lỗi..." Vừa nghe đến cần hiến thân biểu hiện thành ý, Trình Bảo Nguyên lập tức tuân theo thỏa mãn yêu cầu Đường Lăng.
Kết quả cậu nói quá nhanh cũng rất tự nhiên, khiến Đường Lăng cảm thấy người ta chỉ muốn có lệ với mình , lại bắt đầu nói thầm: "... Nói đến thật thuận miệng . Em nhất định là từ tối hôm qua, không, là từ sáng sớm liền len lén đem những lời này luyện tập rất nhiều lần rồi phải không! Vậy mà tối hôm qua kêu em gọi tôi như vậy, em còn giả vờ thật xấu hổ!"
Trình Bảo Nguyên gọi xong lúc này mới bắt đầu thấy xấu hổ, nghe xong Đường Lăng lời này càng là không cần suy nghĩ liền phản bác: "Ai sẽ đi luyện mấy cái lời này chứ? !"
"Đủ rồi, đối với tôi không cần giấu diếm chuyện gì hết, tôi cũng sẽ không cười em đâu! Dù cho em có sáng sớm tinh mơ liền dục cầu bất mãn*, anh vẫn hoàn toàn có thể thỏa mãn em."
(*Không được thỏa mãn)
"Cái gì?"
"Em vừa mới nãy chủ động hỏi tôi có phải muốn cùng em làm cái kia, đúng không? Anh biết ngay là tối hôm qua làm có vài lần như thế, em nhất định còn chưa thỏa mãn mà. Hừ, mới sáng sớm đã liền bắt đầu suy nghĩ mấy chuyện bậy bạ như thế rồi , quả nhiên thật dâm đãng mà! Cũng chỉ có người như tôi mới đủ khoan dung độ lượng mà thỏa mãn con người tùy hứng như em thôi..." Đường Lăng quấn lấy eo nhỏ của Trình Bảo Nguyên , một khuôn mặt tự tin ngầm đưa ra kết luận.
"..." Đủ rồi, cùng anh so ai hạ lưu cùng tùy hứng, tôi còn thực sự thấy mặc cảm.
"Được rồi, thật không có biện pháp với em, tôi đây... liền thỏa mãn em một phát vậy!" Đường Lăng vui vẻ khiêng Trình Bảo Nguyên lên vai.
Trình Bảo Nguyên tròn mắt há mồm: "Đợi đã, anh nói cái gì... Chuyện gì xảy ra? A! Anh lại muốn làm gì! Đường Lăng, anh đừng khiêng tôi như thế, tôi muốn nôn..."
"Chậc, thực là phiền phức!" Đường Lăng đem Trình Bảo Nguyên buông xuống, khom người ôm lấy cậu, "Thế này là được rồi chứ gì? Muốn tôi ôm em như thế thì em cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng tìm lý do..."
"..."
Đường Lăng một cước đá văng cửa phòng ngủ.
"Đường Lăng, đừng quậy nữa, tôi sắp phải ra ngoài rồi!" Trình Bảo Nguyên bi ai phát hiện mình cư nhiên có thể dưới loại tình huống như vậy mà vẫn còn lãnh tĩnh cùng Đường Lăng tiến hành trần thuật.
"Hôm nay không cho đi, cùng tôi ở nhà!" Đường Lăng tùy hứng đạo.
"Anh đùa cái gì chứ! Tôi còn phải đi làm thêm nha!"
"Tôi nói hôm nay không cho đi! Cùng tôi ở nhà!"
"Dựa vào cái gì?" Trình Bảo Nguyên kích động.
"Dựa vào cái gì? Chỉ bằng vào việc em đem mặt tôi đánh cho sưng lên, tôi không có cách ngoài gặp người!"
"...Anb không thể ra ngoài, nhưng mặt tôi không sưng đâu, tôi có thể ra ngoài mà..." Trình Bảo Nguyên thanh âm yếu đi phân nửa.
Đường Lăng híp mắt, vuốt mặt Trình Bảo Nguyên nói : "Cho nên, em là muốn cho tôi cũng đem em đánh đến không thể gặp người sao?"
"..." Dấu vết trên mặt anh đều nhanh tiêu không thấy rồi, nào có đến mức không dám nhìn người nghiêm trọng như thế! Trình Bảo Nguyên phẫn nộ nghĩ, nhưng cậu chỉ hé hé miệng, còn thừa phân nửa thanh âm khi nãy cũng đã biến mất tiêu.
"Hôm nay cùng tôi ở nhà, tôi liền tha thứ cho em!" Khi Đường Lăng nói mấy câu này, trên người hắn đã không còn để lại mảnh vải dư thừa nào rồi .
( Ăn ở đây là ăn Nguyên Nguyên lẫn ăn thức ăn nha ╮(╯3╰)╭ )
Trình Bảo Nguyên đang đưa lưng hướng về phía cửa bắt đầu chuẩn bị ngủ, Đường Lăng liền chủ động bay qua ôm lấy cậu.
Hắn nằm một chút, dường như nghĩ tới điều gì đó, lại đi lay Trình Bảo Nguyên: "Dậy dậy, Bảo bối, em dậy dậy, anh suy nghĩ lại thì còn có một chuyện rất quan trọng muốn nói với em nha..."
Trình Bảo Nguyên không tình nguyện mở mắt ra, mặt đầy mệt mỏi nhìn về phía Đường Lăng, chờ hắn nói cái chuyện rất quan trọng.
Đường Lăng gọi cậu tỉnh xong lại bắt đầu ấp a ấp úng, muốn nói nhưng lại thôi, nửa ngày lại không nói được lời nào.
Trình Bảo Nguyên chờ một chút, rốt chờ đến căng thẳng cả người, còn chưa chờ được Đường Lăng mở miệng, tâm lý cậu lại dần dần có chút khẩn trương: không biết rốt cuộc Đường Lăng có chuyện trọng yếu nào muốn nói với cậu đây, mà bộ dáng cẩn thận đến như vậy...
Trình Bảo Nguyên không tự giác ngồi thẳng lưng. Động tác này, dẫn đến thít chặt bắp thịt nơi nào đó bên dưới, biểu tình trên mặt Trình Bảo Nguyên lập tức méo mó.
Đường Lăng cuối cùng lúc này cũng có động tĩnh.
Hắn tằng hắng cổ họng, vừa muốn ra vẻ nghiêm túc lại muốn biểu hiện như là lơ đãng, nói: "Được rồi, em còn chưa gọi anh bằng ca đúng không?"
Trình Bảo Nguyên sửng sốt.
Đường Lăng chớp chớp mắt.
"..." Trình Bảo Nguyên trừng mắt nhìn Đường Lăng, thật không biết vừa nãy mình ở đây khẩn trương cái quỷ gì nữa !
"Đúng không?" Đường Lăng lại truy vấn một câu.
"..." Trình Bảo Nguyên xiết chặt nắm tay, cậu vẫn là không dám đánh Đường Lăng.
"Em gọi cái tên...à Ngô Chu là ca, vậy mà lại không gọi anh được sao..." Đường Lăng không chiếm được đáp án, biểu tình có chút ủy khuất.
"..." Trình Bảo Nguyên quay đầu đi, cậu cảm thấy chính mình vừa nãy nhất định là mắt bị mờ!
Mới cảm thấy dáng vẻ Đường Lăng ủy khuất?
Đường Lăng thế nào sẽ cùng hai chữ ủy khuất treo cùng một chỗ, hắn không để cho người khác chịu ủy khuất là đã muốn cảm ơn trời đất rồi.
Kết quả một màn mắt mờ hãy còn tiếp tục, kế đó Đường Lăng xốc lên chăn cả người đều chui vào trong, đem hai má dán lên hai điểm hồng hồng trên lồng ngực của Trình Bảo Nguyên, lần lượt chà chà lên từng viên nhỏ màu đỏ ở hai bên, tiếp theo liền mở miệng ngậm lấy một viên, bên mút bên say đắm mập mờ nói: " Kêu một tiếng Lăng ca, anh nghe một chút đi... Em nhìn nè, hạt đậu nhỏ của em đều hưng phấn mà đứng lên hết rồi, đây là muốn móm sữa cho anh đúng không..."
Trình Bảo Nguyên vừa giận vừa quẫn bách, cả người run rẩy, rốt cục không nhịn được nữa, "bốp" một cái vang dội, năm dấu tay in lại trên gương mặt không biết xấu hổ của Đường Lăng...
Ngày thứ hai thức dậy, Đường Lăng đi vào nhà vệ sinh soi gương, nhìn thấy cảnh tượng trong gương mà ngẩn cả người, chầm chậm nâng bàn tay chạm vào nửa bên mặt vẫn còn in dấu tay đỏ chót, gương mặt tối sầm quay đầu nhìn Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên ở một bên sợ hết cả hồn mà đánh răng, căn bản không dám đối diện với Đường Lăng.
Đường Lăng tiếp tục dùng đường nhìn lạnh tanh tạo áp lực, toàn thân hắn dường như tản ra một cỗ dày đặc khí lạnh cùng tức giận, lạnh đến mức thiếu chút nữa Trình Bảo Nguyên cũng muốn run không ngừng, cậu dự định tiếp nếu vẫn còn tình trạng này thì sẽ lập tức quỳ xuống đất cầu hắn tha thứ.
Cũng may cuối cùng Đường Lăng chỉ là dùng nước lạnh vỗ vỗ gương mặt liền ra ngoài, cái gì đều không nói.
Trình Bảo Nguyên nhìn bóng lưng rời đi của Đường Lăng khẽ thở ra một hơi, đem miệng đầy bọt khạc ra.
Đường Lăng cũng đã lâu rồi mới dùng thái độ lãnh ngạnh như thế đối đãi Trình Bảo Nguyên, lúc này dường như lại quay trở về thời gian mà quan hệ giữa hai người bọn họ ác liệt nhất, Trình Bảo Nguyên nhất thời lại vô pháp thích ứng.
Trình Bảo Nguyên đlnư giản cạo râu cùng rửa mặt xong, bên vừa lau mặt vừa nghĩ:... Kỳ thực tối hôm qua Đường Lăng cũng chỉ là muốn đùa một chút, chính mình thực sự không cần phải kích động như thế. Với lại dù cho có kích động, trách mắng hai ba câu thì còn được ... Đằng này lại đánh người ta, đáng lẽ không cần phải thực sự cho Đường Lăng một cái tát a...
Tuy rằng cuối cùng cũng đạt được nguyện vọng bấy lâu nay ấp ủ, nhưng cậu phát hiện nguyện vọng thực hiện xong rồi , tâm lý bản thân tựa hồ cũng không cảm thấy có được sự vui vẻ, hả hê như dự đoán ban đầu, trái lại còn có chút chột dạ cùng hổ thẹn. Sáng tỉnh dậy sau khi cậu nhìn thấy dấu tay còn giữ lại trên má Đường Lăng thì cảm xúc bất an cùng chột dạ trong cậu lại càng thêm sâu sắc...
Trình Bảo Nguyên suy nghĩ: chính mình biết rõ Đường Lăng thích bày ra mấy cái trò đùa xấu xa kia, thì hà tất gì phải cùng hắn so đo chứ? Đường Lăng kiêu ngạo như thế, bị chính mình đánh một cái tát, lúc này nhất định là rất khó chịu, nói không chừng còn bị tổn thương lòng tự trọng -- ôi, không biết bây giờ đi xin lỗi còn kịp hay không đây... (hội chứng bị người ngược đãi lâu ngày mà ra ╮(╯_╰)╭ )
Trình Bảo Nguyên bất an đi ra phòng ngủ, phát hiện Đường Lăng đã ngồi ở bàn ăn bắt đầu dùng cơm, mà phía đối diện hắn cũng đã chuẩn bị tốt phần ăn sáng của Trình Bảo Nguyên.
Đường Lăng không có giương mắt, tiếp tục cúi đầu ăn bánh mì.
Trình Bảo Nguyên ngồi ở bên bàn, cầm lấy bát cháo trước mặt mình, uống một chút, gạo nấu lửa vừa đủ, hạt gạo mềm dẻo, hương cháo tản ra bốn phía, thập phần hấp dẫn người khác muốn ăn. Cái bụng Trình Bảo Nguyên hợp với tình hình mà kêu "Ùng ục" một tiếng.
Đường Lăng nhai nuốt một hồi, liếc nhìn Trình Bảo Nguyên một cái.
Trình Bảo Nguyên liền buông xuống bát, ngượng đỏ cả mặt: "Tôi... Cái này, anh..."
Đường Lăng nói: "Bên trong lò vi sóng còn một phần cháo đó, em đợi lát nữa rồi uống hết đi."
"Hả? Còn có một phần, phần này không phải của anh sao... Anh không uống sao?"
Đường Lăng mặt lạnh nói: "... Tôi không thích uống, đều cho em."
"Cảm ơn..." Trình Bảo Nguyên thật xấu hổ cười.
Đường Lăng quay đầu đi: "Đừng nói nhảm, cái bụng kêu đến khó nghe như thế, uống nhanh nhanh đi!"
"Ừm." Trình Bảo Nguyên quả thực cũng đã đói, nghe vậy cũng không còn muốn khách sáo gì với Đường Lăng nữa, trước tiên cúi đầu xùm xụp mà uống cháo, đến khi chén thứ hai đều muốn thấy đáy, cậu mới ngẩng đầu. Đường Lăng tựa hồ nãy giờ vẫn một mực nhìn cậu, lần này vừa vặn tầm nhìn Trình Bảo Nguyên liền cùng tầm nhìn Đường Lăng đụng phải.
"Khụ khụ khụ khụ! !" Đường Lăng bên này cũng chính là đang nhìn đến nhập thần, sau khi bị Trình Bảo Nguyên phát hiện, bất ngờ không kịp đề phòng nuốt trọng một miếng bánh mì, kết quả liền bị ho khan đến.
"Anh không sao chứ?" Trình Bảo Nguyên hỏi.
Đường Lăng đỏ mặt chật vật uống chút nước chanh xua tay nói: "Không... Khụ... Không có việc gì, nghẹn một chút..."
"À, tôi là nói, anh trên mặt ... Còn đau không..."
"..." Đường Lăng lập tức giận tái mặt, mặt không biểu tình, không nói lời nào.
"Thật có lỗi a! Tối hôm qua tôi không phải muốn thật đánh anh đâu." Trình Bảo Nguyên xin lỗi.
"Hừ... Khụ khụ... Hừ... Khụ,Hừ, khụ khụ khụ..." Đường Lăng giả vờ như không quan tâm, nhưng rất nhanh nhịn không được nữa, lại bắt đầu che miệng ho khan.
Trình Bảo Nguyên đành phải chạy đến phía sau Đường Lăng giúp hắn vỗ vỗ lưng.
Đường Lăng sắc mặt mới dễ nhìn một chút, hắn thừa cơ bắt lấy tay Trình Bảo Nguyên, một bên ho khan, một bên đắc ý nói: "Khụ khụ, em cuối cùng cũng biết chính mình tối hôm qua làm sai, muốn tới xin lỗi tôi đúng không?"
Trình Bảo Nguyên gật đầu.
"Sớm đã dạy em, xin lỗi là phải có thành ý!"
"Thành ý? Lẽ nào ý anh là muốn tôi sáng sớm tinh mơ liền cùng anh làm cái kia..." Trình Bảo Nguyên nhớ tới lần trước vì muốn xin lỗi mà tỏ ra "thành ý", không khỏi muốn rút tay về.
Đường Lăng đen mặt kéo cậu lại, có chút tức giận: "Em tưởng đi nơi nào ? Tôi chỉ là muốn em có chút thành ý, kêu một tiếng ' Lăng ca ' để xin lỗi thôi mà."
"À, Lăng ca thật xin lỗi..." Vừa nghe đến cần hiến thân biểu hiện thành ý, Trình Bảo Nguyên lập tức tuân theo thỏa mãn yêu cầu Đường Lăng.
Kết quả cậu nói quá nhanh cũng rất tự nhiên, khiến Đường Lăng cảm thấy người ta chỉ muốn có lệ với mình , lại bắt đầu nói thầm: "... Nói đến thật thuận miệng . Em nhất định là từ tối hôm qua, không, là từ sáng sớm liền len lén đem những lời này luyện tập rất nhiều lần rồi phải không! Vậy mà tối hôm qua kêu em gọi tôi như vậy, em còn giả vờ thật xấu hổ!"
Trình Bảo Nguyên gọi xong lúc này mới bắt đầu thấy xấu hổ, nghe xong Đường Lăng lời này càng là không cần suy nghĩ liền phản bác: "Ai sẽ đi luyện mấy cái lời này chứ? !"
"Đủ rồi, đối với tôi không cần giấu diếm chuyện gì hết, tôi cũng sẽ không cười em đâu! Dù cho em có sáng sớm tinh mơ liền dục cầu bất mãn*, anh vẫn hoàn toàn có thể thỏa mãn em."
(*Không được thỏa mãn)
"Cái gì?"
"Em vừa mới nãy chủ động hỏi tôi có phải muốn cùng em làm cái kia, đúng không? Anh biết ngay là tối hôm qua làm có vài lần như thế, em nhất định còn chưa thỏa mãn mà. Hừ, mới sáng sớm đã liền bắt đầu suy nghĩ mấy chuyện bậy bạ như thế rồi , quả nhiên thật dâm đãng mà! Cũng chỉ có người như tôi mới đủ khoan dung độ lượng mà thỏa mãn con người tùy hứng như em thôi..." Đường Lăng quấn lấy eo nhỏ của Trình Bảo Nguyên , một khuôn mặt tự tin ngầm đưa ra kết luận.
"..." Đủ rồi, cùng anh so ai hạ lưu cùng tùy hứng, tôi còn thực sự thấy mặc cảm.
"Được rồi, thật không có biện pháp với em, tôi đây... liền thỏa mãn em một phát vậy!" Đường Lăng vui vẻ khiêng Trình Bảo Nguyên lên vai.
Trình Bảo Nguyên tròn mắt há mồm: "Đợi đã, anh nói cái gì... Chuyện gì xảy ra? A! Anh lại muốn làm gì! Đường Lăng, anh đừng khiêng tôi như thế, tôi muốn nôn..."
"Chậc, thực là phiền phức!" Đường Lăng đem Trình Bảo Nguyên buông xuống, khom người ôm lấy cậu, "Thế này là được rồi chứ gì? Muốn tôi ôm em như thế thì em cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng tìm lý do..."
"..."
Đường Lăng một cước đá văng cửa phòng ngủ.
"Đường Lăng, đừng quậy nữa, tôi sắp phải ra ngoài rồi!" Trình Bảo Nguyên bi ai phát hiện mình cư nhiên có thể dưới loại tình huống như vậy mà vẫn còn lãnh tĩnh cùng Đường Lăng tiến hành trần thuật.
"Hôm nay không cho đi, cùng tôi ở nhà!" Đường Lăng tùy hứng đạo.
"Anh đùa cái gì chứ! Tôi còn phải đi làm thêm nha!"
"Tôi nói hôm nay không cho đi! Cùng tôi ở nhà!"
"Dựa vào cái gì?" Trình Bảo Nguyên kích động.
"Dựa vào cái gì? Chỉ bằng vào việc em đem mặt tôi đánh cho sưng lên, tôi không có cách ngoài gặp người!"
"...Anb không thể ra ngoài, nhưng mặt tôi không sưng đâu, tôi có thể ra ngoài mà..." Trình Bảo Nguyên thanh âm yếu đi phân nửa.
Đường Lăng híp mắt, vuốt mặt Trình Bảo Nguyên nói : "Cho nên, em là muốn cho tôi cũng đem em đánh đến không thể gặp người sao?"
"..." Dấu vết trên mặt anh đều nhanh tiêu không thấy rồi, nào có đến mức không dám nhìn người nghiêm trọng như thế! Trình Bảo Nguyên phẫn nộ nghĩ, nhưng cậu chỉ hé hé miệng, còn thừa phân nửa thanh âm khi nãy cũng đã biến mất tiêu.
"Hôm nay cùng tôi ở nhà, tôi liền tha thứ cho em!" Khi Đường Lăng nói mấy câu này, trên người hắn đã không còn để lại mảnh vải dư thừa nào rồi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất