Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình
Chương 101
Quả nhiên không ngoài dự tính của Mạc Nhiên, ngày hôm đó y giải vây cho Tần Lăng mà xuất chiêu, Trần Lâm nghe tin biết mình bị lừa bao nhiêu năm cực kỳ tức giận. Cùng với việc Tống Thanh Trì trực tiếp đến phủ gây chuyện, nói người của vương phủ bao che cho nghi phạm triều đình, dù muốn hay không vương gia cũng phải bắt Mạc Nhiên trở về.
Vừa bước ra đường đã thấy binh lính không ngớt lùng sục không sót một nhà, Sở Tiêu có chút lo lắng quay qua Minh Nghi hỏi: "Ngươi nói nhà đó có an toàn không? Lỡ binh lính cũng vào kiểm tra thì sao?"
"Ngươi yên tâm, nơi đó ta ít khi đến nên thường xuyên bỏ trống sẽ không ai nghĩ là có người." Minh Nghi vừa nói vừa kéo Sở Tiêu vào một cửa hàng bán y phục. Cậu chọn bừa lấy một bộ váy màu hồng nhạt cùng một ít trang sức, sau đó cùng Sở Tiêu mua một ít lương thực cùng xe ngựa rồi trở về.
"Bên ngoài binh lính ngày càng nhiều, xem ra thoát ra khỏi thành không phải chuyện dễ." Vừa bước vào Sở Tiêu đã nói tình qua tình hình bên ngoài cho hai người nghe.
"Tần phủ thế nào rồi?" Tần Lăng hỏi, hắn chỉ sợ vì mình mà Tống Thanh Trì gây khó dễ cho người nhà.
Sở Tiêu: "Chỉ tạm thời bị bao vây, yên tâm vẫn chưa định tội ông ta cũng không dám làm khó gia đình ngươi đâu."
Tần Lăng gật đầu, phải nhanh chóng tìm ra chứng cứ để rửa tội danh và tìm ra hung thủ phía sau mới được. Dù lúc đầu hắn cùng Mạc Nhiên đều nghĩ là do vương gia làm, nhưng Tần Lăng vẫn cứ thấy sai sai ở đâu đó, đặc biệt là tên hắc y nhân kia. Nếu đó là người của vương gia phái đến, muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay, việc gì phải ra tay phiền phức như vậy. Hơn nữa kiếp trước không biết Mạc Nhiên làm cách gì mà không trở mặt với vương gia, việc gì ông ta phải sai người ám sát y.
Minh Nghi đặt bộ y phục nữ nhân lên trên bàn cùng một ít trang sức, cậu nhìn về hướng Sở Tiêu đang khoanh tay đứng ở phía xa nói: "Sở Tiêu, nào lại đây để ta thay đồ rồi trang điểm cho ngươi."
"Ta đã đồng ý mình sẽ giả gái sao?"
"Huynh đệ tình thâm lao vào núi đao biển lửa còn được, chuyện nhỏ nhặt này có tính là gì? Ngươi còn không nhanh quyết định, để đám binh lính đó tìm được chỗ này thì hai người kia chết chắc. Nào..." Minh Nghi vừa nói vừa giơ bộ váy lên như thật sự muốn giúp Sở Tiêu thay y phục.
Sở Tiêu vội vàng đưa kiếm lên ngăn, dù không muốn nhưng vì Mạc Nhiên cũng đành nhịn chịu thiệt một chút. Sở Tiêu tức giận giật lấy bộ váy trên tay Minh Nghi, mặt đỏ bừng bừng nói: "Để ta tự làm!"
Lúc Sở Tiêu bước ra cùng bộ váy nhăn nhúm, vì không biết mặc đồ của nữ nhân nên hắn buộc lộn xộn cả lên, vạt trong lẫn lộn với vạt ngoài. Đã vậy Minh Nghi còn cố tình chọn một bộ hơi hở hang để lộ phần phía trên ngực, so với thân hình cường tráng của hắn thì thực sự nhìn rất buồn cười.
Tần Lăng và Mạc Nhiên nhìn thấy bộ dạng này cố nén cười dù sao cũng là Sở Tiêu đang giúp họ, còn Minh Nghi lại khác cậu không nể nang mà ngồi xuống cười lăn lộn trên đất, cơ hồ còn muốn cười lộn luôn ruột gan ra ngoài.
"Còn cười nữa có tin ta rạch miệng ngươi ra không?" Sở Tiêu tức giận dơ tay lên dọa Minh Nghi, Minh Nghi cố lấy lại bình tĩnh ôm lấy bụng lấy lại vẻ nghiêm túc: "Được... được ta không cười ngươi nữa."
Trời dần về chiều, vì phải truy bắt hai người nên Tống Thanh Trì đã hạ lệnh ban đêm không ai được ra khỏi thành. Vì vậy ba người đành phải chờ lúc trời mập mờ tối đã khởi hành ra ngoài, trên xe ngựa Tần Lăng và Mạc Nhiên đã thay bằng một bộ đồ bình thường. Sở Tiêu dùng một cái quạt che mặt, trên đầu là trang sức lấp lánh, đầu tóc được vấn lên gọn gàng, trên mặt thoa một lớp phấn, môi đánh phiếm đỏ, nếu không để lộ ra thân hình cường tráng, nhìn qua ai cũng sẽ dễ bị nhầm là tiểu mỹ nhân.
Minh Nghi nhìn thành quả của mình không khỏi vuốt cằm tấm tắc tự khen ngợi, bên trong xe ngựa khá to đủ chỗ cho bốn người ngồi, Mạc Nhiên và Tần Lăng ngồi sâu vào trong góc, phu xe là người thân cận của Minh Nghi thường xuyên đưa cậu ra khỏi thành.
Mặc cho Sở Tiêu dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn mình, Minh Nghi vẫn chăm chú nhìn hắn sau đó bụm miệng cười. Mạc Nhiên phá vỡ sự im lặng hỏi: "Không ngờ tứ hoàng tử tay nghề cũng thật tốt, sao người hóa trang giỏi vậy?"
"À ha ha." Minh Nghi cười trừ nói: "Ta rảnh rỗi không có gì làm, tài lẻ, là tài lẻ ấy mà."
"Đứng lại!" Bên ngoài truyền đến tiếng quan binh, có lẽ đã ra đến cổng thành, Mạc Nhiên im lặng không nói gì nữa.
Sau khi xe ngựa dừng, tiếng thị vệ lại tiếp tục nói lớn: "Xuống kiệu kiểm tra."
Thuộc hạ của Minh Nghi tức giận quát lên: "Tên nô tài to gan, đến kiệu của tứ hoàng tử ngươi cũng muốn soát sao?"
Thị vệ nghe vậy liền hốt hoảng cúi đầu xuống nhưng vẫn kiên định nói: "Tiểu nhân không biết là kiệu của tứ hoàng tử, nhưng đại nhân đã có lệnh bất kỳ ai đi qua cũng phải xét, xin đừng làm khó nô tài."
Ở trong kiệu cả bốn người đều im lặng, Tần Lăng che chở cho Mạc Nhiên ngồi gần mình, tay cầm sẵn chuôi kiếm chỉ chực có gì không may thì trực tiếp đánh ra ngoài.
Minh Nghi cũng hơi lo lắng nhưng vẫn cứng giọng cất tiếng nói: "Ta đang vui vẻ cùng tiểu thê tử, ngươi lại muốn nhìn luôn người của ta sao?"
"Nô tài không dám." Thị vệ đáp lại, nhưng vẫn không có ý gì là muốn nhường đường nói tiếp: "Xin hoàng tử cho chúng tiểu nhân kiểm tra kiệu."
Minh Nghi người khẽ run lên, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Sở Tiêu đang ngồi cạnh mình dùng khẩu hình miệng nói: "Bây giờ phải làm sao?"
Sở Tiêu lắc đầu tỏ ý cũng không biết nên làm thế nào.
"Mong tứ hoàng tử cho tiểu nhân kiểm tra kiệu, nếu không xin người hãy quay trở về."
Thị vệ lại tiếp tục nhắc lại lần nữa, Minh Nghi căng thẳng nhìn ba người một lượt. Cậu không nghĩ vậy mà đám thị vệ này to gan thực sự dám soát kiệu của mình, dù đã để Sở Tiêu giả gái nhưng chỉ sợ vẫn bị nhìn ra, cậu nghĩ nghĩ một lúc hướng Sở Tiêu nhìn chằm chằm, miệng nói ra hai từ "Xin lỗi."
Sở Tiêu còn chưa hiểu cậu xin lỗi cái gì thì đã bị Minh Nghi kéo lại gần, trực tiếp cả người hắn nằm lên trên đùi Minh Nghi.
Minh Nghi cố tình ra hiệu cho phu xe của mình mở cửa kiệu ra, ngay lúc tấm rèm vừa được vén lên, Minh Nghi cúi xuống hôn lấy Sở Tiêu đang nằm trên đùi mình. Vốn dĩ bộ y phục mà Minh Nghi chọn đã hở bên trên sẵn, do lúc nãy cậu kéo Sở Tiêu lại gần nên vô tình đã làm chiếc áo mỏng dính bên ngoài tuột xuống dưới.
Vừa mở ra nhìn thấy một cảnh này, thị vệ nào dám liếc mắt quan sát kĩ xem người trong tay Minh Nghi có phải là nữ nhân thật không, hay là trong xe còn có ai khác, đã vội cúi mặt sâu xuống dưới đất như chỉ sợ nhìn thêm một lúc sẽ trực tiếp bị mất mạng.
Sở Tiêu lúc này lấy lại bình tĩnh vội đập Minh Nghi một cái đau điếng muốn đứng dậy nhưng lại bị cậu giữ chặt lại, Minh Nghi dùng ánh mắt ra hiệu cho Sở Tiêu nằm yên, còn mình thì cố nhịn đau hướng ra bên ngoài bực dọc nói: "Nhìn đủ chưa, có cần vào trong kiệu của ta lục soát lần nữa không?"
Thị vệ lắp bắp: "Tiểu nhân không dám, mời tứ hoàng tử qua."
Tấm rèm vừa được hạ xuống, Sở Tiêu vội ngồi dậy lau đi lau lại môi mình chỉ sợ không thể lau sạch hơn, hướng ánh mắt như muốn giết người nhìn Minh Nghi. Minh Nghi dùng tay chỉ chỉ ra phía ngoài, ý nói vẫn chưa đi xa nếu bên trong có động tĩnh sẽ bị người ta nghe thấy mới giữ được một mạng từ tay Sở Tiêu.
Vừa bước ra đường đã thấy binh lính không ngớt lùng sục không sót một nhà, Sở Tiêu có chút lo lắng quay qua Minh Nghi hỏi: "Ngươi nói nhà đó có an toàn không? Lỡ binh lính cũng vào kiểm tra thì sao?"
"Ngươi yên tâm, nơi đó ta ít khi đến nên thường xuyên bỏ trống sẽ không ai nghĩ là có người." Minh Nghi vừa nói vừa kéo Sở Tiêu vào một cửa hàng bán y phục. Cậu chọn bừa lấy một bộ váy màu hồng nhạt cùng một ít trang sức, sau đó cùng Sở Tiêu mua một ít lương thực cùng xe ngựa rồi trở về.
"Bên ngoài binh lính ngày càng nhiều, xem ra thoát ra khỏi thành không phải chuyện dễ." Vừa bước vào Sở Tiêu đã nói tình qua tình hình bên ngoài cho hai người nghe.
"Tần phủ thế nào rồi?" Tần Lăng hỏi, hắn chỉ sợ vì mình mà Tống Thanh Trì gây khó dễ cho người nhà.
Sở Tiêu: "Chỉ tạm thời bị bao vây, yên tâm vẫn chưa định tội ông ta cũng không dám làm khó gia đình ngươi đâu."
Tần Lăng gật đầu, phải nhanh chóng tìm ra chứng cứ để rửa tội danh và tìm ra hung thủ phía sau mới được. Dù lúc đầu hắn cùng Mạc Nhiên đều nghĩ là do vương gia làm, nhưng Tần Lăng vẫn cứ thấy sai sai ở đâu đó, đặc biệt là tên hắc y nhân kia. Nếu đó là người của vương gia phái đến, muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay, việc gì phải ra tay phiền phức như vậy. Hơn nữa kiếp trước không biết Mạc Nhiên làm cách gì mà không trở mặt với vương gia, việc gì ông ta phải sai người ám sát y.
Minh Nghi đặt bộ y phục nữ nhân lên trên bàn cùng một ít trang sức, cậu nhìn về hướng Sở Tiêu đang khoanh tay đứng ở phía xa nói: "Sở Tiêu, nào lại đây để ta thay đồ rồi trang điểm cho ngươi."
"Ta đã đồng ý mình sẽ giả gái sao?"
"Huynh đệ tình thâm lao vào núi đao biển lửa còn được, chuyện nhỏ nhặt này có tính là gì? Ngươi còn không nhanh quyết định, để đám binh lính đó tìm được chỗ này thì hai người kia chết chắc. Nào..." Minh Nghi vừa nói vừa giơ bộ váy lên như thật sự muốn giúp Sở Tiêu thay y phục.
Sở Tiêu vội vàng đưa kiếm lên ngăn, dù không muốn nhưng vì Mạc Nhiên cũng đành nhịn chịu thiệt một chút. Sở Tiêu tức giận giật lấy bộ váy trên tay Minh Nghi, mặt đỏ bừng bừng nói: "Để ta tự làm!"
Lúc Sở Tiêu bước ra cùng bộ váy nhăn nhúm, vì không biết mặc đồ của nữ nhân nên hắn buộc lộn xộn cả lên, vạt trong lẫn lộn với vạt ngoài. Đã vậy Minh Nghi còn cố tình chọn một bộ hơi hở hang để lộ phần phía trên ngực, so với thân hình cường tráng của hắn thì thực sự nhìn rất buồn cười.
Tần Lăng và Mạc Nhiên nhìn thấy bộ dạng này cố nén cười dù sao cũng là Sở Tiêu đang giúp họ, còn Minh Nghi lại khác cậu không nể nang mà ngồi xuống cười lăn lộn trên đất, cơ hồ còn muốn cười lộn luôn ruột gan ra ngoài.
"Còn cười nữa có tin ta rạch miệng ngươi ra không?" Sở Tiêu tức giận dơ tay lên dọa Minh Nghi, Minh Nghi cố lấy lại bình tĩnh ôm lấy bụng lấy lại vẻ nghiêm túc: "Được... được ta không cười ngươi nữa."
Trời dần về chiều, vì phải truy bắt hai người nên Tống Thanh Trì đã hạ lệnh ban đêm không ai được ra khỏi thành. Vì vậy ba người đành phải chờ lúc trời mập mờ tối đã khởi hành ra ngoài, trên xe ngựa Tần Lăng và Mạc Nhiên đã thay bằng một bộ đồ bình thường. Sở Tiêu dùng một cái quạt che mặt, trên đầu là trang sức lấp lánh, đầu tóc được vấn lên gọn gàng, trên mặt thoa một lớp phấn, môi đánh phiếm đỏ, nếu không để lộ ra thân hình cường tráng, nhìn qua ai cũng sẽ dễ bị nhầm là tiểu mỹ nhân.
Minh Nghi nhìn thành quả của mình không khỏi vuốt cằm tấm tắc tự khen ngợi, bên trong xe ngựa khá to đủ chỗ cho bốn người ngồi, Mạc Nhiên và Tần Lăng ngồi sâu vào trong góc, phu xe là người thân cận của Minh Nghi thường xuyên đưa cậu ra khỏi thành.
Mặc cho Sở Tiêu dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn mình, Minh Nghi vẫn chăm chú nhìn hắn sau đó bụm miệng cười. Mạc Nhiên phá vỡ sự im lặng hỏi: "Không ngờ tứ hoàng tử tay nghề cũng thật tốt, sao người hóa trang giỏi vậy?"
"À ha ha." Minh Nghi cười trừ nói: "Ta rảnh rỗi không có gì làm, tài lẻ, là tài lẻ ấy mà."
"Đứng lại!" Bên ngoài truyền đến tiếng quan binh, có lẽ đã ra đến cổng thành, Mạc Nhiên im lặng không nói gì nữa.
Sau khi xe ngựa dừng, tiếng thị vệ lại tiếp tục nói lớn: "Xuống kiệu kiểm tra."
Thuộc hạ của Minh Nghi tức giận quát lên: "Tên nô tài to gan, đến kiệu của tứ hoàng tử ngươi cũng muốn soát sao?"
Thị vệ nghe vậy liền hốt hoảng cúi đầu xuống nhưng vẫn kiên định nói: "Tiểu nhân không biết là kiệu của tứ hoàng tử, nhưng đại nhân đã có lệnh bất kỳ ai đi qua cũng phải xét, xin đừng làm khó nô tài."
Ở trong kiệu cả bốn người đều im lặng, Tần Lăng che chở cho Mạc Nhiên ngồi gần mình, tay cầm sẵn chuôi kiếm chỉ chực có gì không may thì trực tiếp đánh ra ngoài.
Minh Nghi cũng hơi lo lắng nhưng vẫn cứng giọng cất tiếng nói: "Ta đang vui vẻ cùng tiểu thê tử, ngươi lại muốn nhìn luôn người của ta sao?"
"Nô tài không dám." Thị vệ đáp lại, nhưng vẫn không có ý gì là muốn nhường đường nói tiếp: "Xin hoàng tử cho chúng tiểu nhân kiểm tra kiệu."
Minh Nghi người khẽ run lên, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Sở Tiêu đang ngồi cạnh mình dùng khẩu hình miệng nói: "Bây giờ phải làm sao?"
Sở Tiêu lắc đầu tỏ ý cũng không biết nên làm thế nào.
"Mong tứ hoàng tử cho tiểu nhân kiểm tra kiệu, nếu không xin người hãy quay trở về."
Thị vệ lại tiếp tục nhắc lại lần nữa, Minh Nghi căng thẳng nhìn ba người một lượt. Cậu không nghĩ vậy mà đám thị vệ này to gan thực sự dám soát kiệu của mình, dù đã để Sở Tiêu giả gái nhưng chỉ sợ vẫn bị nhìn ra, cậu nghĩ nghĩ một lúc hướng Sở Tiêu nhìn chằm chằm, miệng nói ra hai từ "Xin lỗi."
Sở Tiêu còn chưa hiểu cậu xin lỗi cái gì thì đã bị Minh Nghi kéo lại gần, trực tiếp cả người hắn nằm lên trên đùi Minh Nghi.
Minh Nghi cố tình ra hiệu cho phu xe của mình mở cửa kiệu ra, ngay lúc tấm rèm vừa được vén lên, Minh Nghi cúi xuống hôn lấy Sở Tiêu đang nằm trên đùi mình. Vốn dĩ bộ y phục mà Minh Nghi chọn đã hở bên trên sẵn, do lúc nãy cậu kéo Sở Tiêu lại gần nên vô tình đã làm chiếc áo mỏng dính bên ngoài tuột xuống dưới.
Vừa mở ra nhìn thấy một cảnh này, thị vệ nào dám liếc mắt quan sát kĩ xem người trong tay Minh Nghi có phải là nữ nhân thật không, hay là trong xe còn có ai khác, đã vội cúi mặt sâu xuống dưới đất như chỉ sợ nhìn thêm một lúc sẽ trực tiếp bị mất mạng.
Sở Tiêu lúc này lấy lại bình tĩnh vội đập Minh Nghi một cái đau điếng muốn đứng dậy nhưng lại bị cậu giữ chặt lại, Minh Nghi dùng ánh mắt ra hiệu cho Sở Tiêu nằm yên, còn mình thì cố nhịn đau hướng ra bên ngoài bực dọc nói: "Nhìn đủ chưa, có cần vào trong kiệu của ta lục soát lần nữa không?"
Thị vệ lắp bắp: "Tiểu nhân không dám, mời tứ hoàng tử qua."
Tấm rèm vừa được hạ xuống, Sở Tiêu vội ngồi dậy lau đi lau lại môi mình chỉ sợ không thể lau sạch hơn, hướng ánh mắt như muốn giết người nhìn Minh Nghi. Minh Nghi dùng tay chỉ chỉ ra phía ngoài, ý nói vẫn chưa đi xa nếu bên trong có động tĩnh sẽ bị người ta nghe thấy mới giữ được một mạng từ tay Sở Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất