Canh Cửa Ở Ngục Giam Trại Địch
Chương 6
Anh siêu xấu đấy nhá, đừng có tỏ ra hung ác với anh!
Tuy truyện cổ tích đen của Trần Nhiên khiến người ta rợn tóc gáy, nhưng lời cậu nói lại có lý lẽ nhất định, mặc dù họ không quan sát kĩ tình hình ba cái xác như Trần Nhiên, nhưng nếu không phải bởi thế thì tình trạng chết của Cam Lâm cũng quá kỳ lạ.
Hiểu rõ nguyên do, mọi người chẳng những không thả lỏng, ngược lại càng thêm bất an.
Bởi vì nếu nó đang tìm thế thân, chẳng phải tất cả bọn họ đều có khả năng trở thành mục tiêu hay sao?
"Chiều cao như này, chỉ có thể là đứa trẻ hoặc thế thân phụ nữ thôi." Không biết từ lúc nào Tô Phong đã sải từng bước đứng cạnh cửa, chị tránh nơi thương tích, nhìn lướt qua xác chết của Cam Lâm.
Chiều cao của Cam Lâm không cao lắm, thậm chí trong đám đàn ông được coi là thấp, gắng lắm chắc cũng được một mét bảy, chiều cao như vậy lại xẻ đi nửa cái đầu, vậy chỉ tầm hơn một mét năm chưa tới một mét sáu.
"Đúng vậy." Trần Nhiên khẳng định, trong giây phút cậu vào phòng đã phát hiện ra.
Trong đám người, sắc mặt của Đồ Đan càng lúc càng khó coi, bởi vì trong hết thảy mọi người chỉ có mỗi cô ta vừa khớp với chiều cao này.
Tuy rằng chị Nam và Ngũ Lâm, Tô Phong cũng là một phụ nữ, nhưng chiều cao đều từ một mét sáu trở lên, lại thêm Tô Phong hơn một mét bảy mươi lăm, dáng chuẩn người mẫu.
"Chiều cao không thể nói trước được gì hết..." Đồ Đan oán giận trừng mắt nhìn Tô Phong.
Tỉ Dị là người nóng vội, đã thúc giục hai lần, nhìn thấy mọi người lại bắt đầu đứng bất động, ông ta không nhịn được phải vỗ đùi nói: "Mấy người vẫn chưa đi tìm hả? Nếu hôm nay không tìm ra đến tối sẽ phải ở lại một đêm nữa, ngộ nhỡ thứ đó lại lao ra tiếp..."
"Vậy tôi với chị Nam một nhóm, đi vào thôn hỏi thử." Ngũ Lâm nói.
Tỉ Dị lập tức nhìn về phía Tô Phong, "Bé Phong cứ theo anh, chúng ta đi xem chung quanh mấy căn nhà trống phía sau." Lời nói khựng lại, ông ta bất an lia mắt qua Trần Nhiên, "Ban ngày sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?"
Trần Nhiên không thèm để ý, Lý Trác Phong mở miệng, "Hiện giờ chắc không sao đâu."
Tỉ Dị thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhìn Tô Phong.
"Vậy làm phiền anh Dị rồi." Tô Phong khẽ vén tóc rối bên tai để hình xăm ở bên cổ chị lộ ra, khiến mắt Tỉ Dị cứ dán vào mãi.
Đồ Đan chịu không nổi, mắt trợn trắng nhìn Trần Nhiên. Cậu hoàn toàn không đếm xỉa tới cô ta, cậu đang nhìn Quả Đông.
Quả Đông vẫn còn nghĩ về hợp đồng của anh, muốn tìm cơ hội để cho Trần Nhiên ký hợp đồng, ông chủ ký chính thức hợp đồng mới là ông chủ tốt.
Không được phản ứng lại, Đồ Đan đành phải đen mặt nhìn Lý Trác Phong.
Lý Trác Phong đã chú ý tới tâm tư nhỏ của Đồ Đan lâu rồi, anh ta giành nói trước: "Tôi sẽ hành động một mình nhé, lát sẽ đi một chuyến đến nhà trưởng thôn, chắc có thể hỏi ra tí gì đó."
Đồ Đan lại bị cự tuyệt lần nữa, cô ta cắn chặt môi dưới, hốc mắt đỏ bừng.
Cô ta buộc lòng phải nhìn tới Trương Diệp còn ở bên cạnh, hắn ta cũng nhận thấy không một ai phản ứng lại mình.
Trông thấy Đồ Đan nhìn mình, trên mặt Trương Diệp biểu lộ vẻ không bằng lòng, Đồ Đan chỉ biết khóc khóc khóc, ngay cả Tô Phong còn không bằng. Ít nhất Tô Phong còn động não, có điều hắn ta cũng không muốn đi một mình.
Lập đội xong, mọi người rời đi theo đôi theo cặp.
Trương Diệp đi cùng Đồ Đan ra cửa, vừa bước ra Đồ Đan lại bắt đầu lề mề, thấy những người khác đã đi xa Đồ Đan còn đang lau nước mắt, Trương Diệp nổi cáu ngay tức khắc.
Hắn ta há miệng tính chửi, tầm mắt vừa giao nhau, lại thấy ánh mắt Đồ Đan nhìn vào hắn ta truyền đạt ý đừng lên tiếng.
Trương Diệp không rõ rốt cuộc Đồ Đan muốn làm gì, hắn ta sốt ruột nhìn Đồ Đan.
Đồ Đan vờ quệt nước mắt, bước rì rì tới. Đến tận lúc thấy nhóm chị Nam và Tỉ Dịch xa hun hút, cô ta mới không diễn trò nữa.
Cô ta kéo Trương Diệp rẽ vào một con hẻm, tranh mở miệng nói trước Trương Diệp: "Anh không nghe thấy họ nói gì à? Những người vào đây đều là kẻ giết người."
"Cô có ý gì?" Loáng cái biểu cảm Trương Diệp đã thay đổi, hắn ta chưa từng giết người.
Trong lòng nghĩ như vậy, mặt của hắn ta bắt đầu xoắn vẹo. Đúng là công ty bọn họ có người chết, nhưng chuyện đó không liên can gì tới hắn ta, với lại hắn ta đã bồi thường tiền rồi mà...
Nhận ra bản thân đang nghĩ đâu đâu, Trương Diệp bỗng trừng mắt với Đồ Đan, hắn ta càng thêm không ưa nổi người phụ nữ làm bộ làm tịch này.
Đồ Đan cũng chẳng ưa gì Trương Diệp, cô ta thay vẻ thấp thỏm trước đó, quay sang trừng rồi cười khẩy, "Nếu đấy là thật, vậy thì đám người Trần Nhiên thì sao? Còn họ vì sao lại ở đây?"
Trương Diệp nhíu mày.
"Vả lại anh không phát hiện ra sao, ngay cả Lý Trác Phong, Ngũ Lâm đều rất sợ Trần Nhiên." Đồ Đan nói.
Xem ra với cô ta, Quả Đông còn chưa đủ gây sợ, hiển nhiên cũng không tính vào.
"Cho nên?"
"Chúng ta phải ra khỏi đây, rõ ràng Trần Nhiên có vấn đề, còn con quỷ đó ấy hả, nói không chừng ở lại thêm đêm nay người chết sẽ là chúng ta."
***
Trần Nhiên đóng cửa phòng của nhóm Cam Lâm rồi đi đến giữa sân, trong sân chỉ còn Quả Đông và Lý Trác Phong.
Nhà trưởng thôn ở sát bên, Lý Trác Phong không gấp.
"Chúng ta sẽ đợi ở đâu?" Quả Đông lấy cuốn sổ nhỏ đang nhét trong ngực áo, cẩn thận vuốt vuốt, toan đòi Trần Nhiên ký hợp đồng, ông chủ ký chính thức hợp đồng mới là ông chủ tốt.
"Cửa thôn." Trần Nhiên đi về phía cửa.
Thấy Trần Nhiên chạy mất, Quả Đông vội đuổi kịp.
Lý Trác Phong theo sát đằng sau hai người.
Cho dù Trần Nhiên có đóng cửa căn phòng đó, vẫn không thể thay đổi được sự thật khiếp đảm trong sân này, chí ít thì Lý Trác Phong chẳng muốn nán lại đây thêm một giây nào nữa.
"Cậu nghi ngờ con gái nhà ở cửa thôn đó à?" Lý Trác Phong vừa đi vừa hỏi.
Quả Đông đang ló đầu ở sau Trần Nhiên, tìm cơ hội mở lời, anh đã viết xong hợp đồng rồi.
Đến nỗi Lý Trác Phong có nói gì, Quả Đông cũng không hề bất ngờ.
Gia linh trong nhà gia đình ở cửa thôn có vấn đề rành rành. Nếu như nói thôn này có người nào sẽ hóa thân thành quỷ giết toàn bộ người trong thôn, đáng nghi nhất chắc chắn là gia đình của ông ta.
Thêm nữa giày đó rõ ràng là giày cưới, gia đình đó và gia đình trưởng thôn sắp sửa kết thông gia...
"Nhưng..." Lý Trác Phong định nói lại thôi, không phải anh ta nghi Trần Nhiên, mà là mốc thời gian không đúng lắm.
Hai nhà sắp tổ chức hôn lễ, nghĩa là cô dâu nhất định phải còn sống, cô dâu còn sống thì con quỷ đêm qua đi tìm thế thân là ai? Vì sao cô ta lại muốn tìm thế thân? Thế ai chứ?
"Có ai trong số chúng ta đã từng gặp cô dâu chưa?" Trần Nhiên hỏi.
"Ý cậu là..." Lưng Lý Trác Phong buốt lạnh, cô dâu nọ chẳng phải người sống, gia đình đó gả quỷ?!
Sửng sốt chốc lát, Lý Trác Phong bình tĩnh lại rất nhanh.
Nếu thế thì mấy chuyện kia trái lại cũng được thông tỏ, tối qua vừa nhắc đến chuyện này vẻ mặt trưởng thôn không hề bình thường. Nếu con dâu gả vào nhà là quỷ, thực tình nào có ai còn cười được chứ.
"Cậu rảnh chưa?" Cuối cùng Quả Đông cũng tìm được cơ hội thò đầu ngay trước mặt Trần Nhiên.
"Đi xem thử là biết." Trần Nhiên đi thẳng ra hướng cửa thôn.
Mắt thấy Trần Nhiên lại định chạy, Quả Đông đang lo lắng thì ở đằng xa ông Tuyên và anh ba đã bước tới nghênh đón họ.
Gặp ba người, nét mặt ông Tuyên tràn ý cười, "Còn sớm thế đã dậy rồi à? Nhà tôi chuẩn bị bữa sáng xong rồi, mấy cậu tới ăn chung với tôi đi, những người khác đâu?"
Rõ ràng Trần Nhiên không phải là người có kiên nhẫn nói mấy lời khách sáo với ông ta, Quả Đông thì khỏi phải xét tới, Lý Trác Phong đành phải đứng ra tiếp lời.
"Tối qua chưa trò chuyện việc nhà trưởng thôn sắp đón dâu, từng nghe có người nói thật lâu về trước tại một số nơi còn lưu giữ kiểu cách lễ cưới, tôi khá tò mò về nơi này nên đã nghĩ sẽ đi dạo một vòng thôn."
Vừa nghe nhắc tới chuyện hôn lễ, sắc mặt hai ba con trở nên quái lạ.
Lý Trác Phong nói tiếp, "Chúng tôi còn đang nghĩ xem có nên gửi trưởng thôn phong bao, cùng lời chúc ông sẽ sớm bồng cháu gái cháu trai không đây."
Nghe tới mấy chữ cháu gái cháu trai, cơ mặt của hai ba con đều co rút.
"Sao thế ạ?" Lý Trác Phong làm bộ nghi hoặc.
"Các cậu tuyệt đối đừng thốt lời này trước mặt trưởng thôn." Anh ba họ Tuyên liếc nhìn tứ phía, hạ giọng thật thấp.
"Sao phải vậy?" Lý Trác Phong ra vẻ kinh ngạc, hóng hớt.
"Đây không phải là chuyện vẻ vang gì cả. Nhà ở đầu thôn là nhà Tuyên Đức Nghĩa, con gái ở nhà đó không phải là người hợp làm con dâu. Trước đó cô gái đó sinh mấy lần đều là gái hết, nếu không phải không còn cách nào khác trưởng thôn vốn chẳng thèm để cô ta vào mắt. Thôn chúng tôi chỉ có chúng tôi và nhà trưởng thôn ở nhà trệt, thế mà cô ta lại không hài lòng, còn muốn chạy trốn."
Có lẽ đang được đà kể, anh ba họ Tuyên lại tiếp: "Ban đầu nhà trưởng thôn muốn lấy cô gái bên ngoài cơ, nhưng bên ngoài thì không được, bởi nhà Tuyên Đức Nghĩa học cái xấu từ bên ngoài."
Nghe được lời này của anh ba họ Tuyên, trong lúc nhất thời Lý Trác Phong cũng không biết nên phản ứng như thế nào, "Tôi còn thấy người đó khá tốt."
"Không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài được đâu. Mẹ cô ta không đáp ứng được kỳ vọng, sinh cho Tuyên Đức Nghĩa một đám toàn gái, khiến Tuyên Đức Nghĩa không thể ngẩng cao đầu, không ngờ cô ta cũng vậy."
"Không phải trước đó cô ấy mang thai à, ba đứa bé bỏ mặc nó sao?"
Lý Trác Phong vốn định dẫn lời nói thật, không nghĩ anh ta vừa thốt ra lời này, anh ba họ Tuyên nãy giờ nói khá nhiều thoắt cái sắc mặt đã thay đổi.
Ông Tuyên đứng bên ho nhẹ một tiếng cắt ngang đối thoại của hai người, "Chúng ta đi ăn đã, nếu không cơm sẽ nguội mất. Anh ba, con mau về thôn gọi người về..."
Ông Tuyên đang nói, rừng cây ngoài thôn truyền tới tiếng hét vang.
Giọng nghe khá quen, hình như là tiếng của Đồ Đan.
"Có chuyện gì thế?" Ông Tuyên hoảng sợ.
Trần Nhiên chau mày, "Qua đấy xem thử."
Nói xong, cậu dẫn đầu chạy tới nơi kia.
Vài phút sau, cả nhóm đã ra tới bìa rừng, Đồ Đan mang vẻ mặt sợ hãi chạy về phía họ. Vừa nhìn thấy đám Trần Nhiên, cô ta không thể ngăn được nước mắt rơi thêm trên khuôn mặt đã khóc ướt đẫm.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Trương Diệp đâu?" Lý Trác Phong hỏi.
Đồ Đan thở hổn hển, "Người chết... chết hết rồi, những người hôm qua bỏ đi..."
"Gì vậy?" Hai ba con nhà họ Tuyên chạy theo không kịp thở, lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Phía sau, Ngũ Lâm với vài thôn dân cũng chạy tới, hiển nhiên là do nghe thấy tiếng hét của Đồ Đan.
Trần Nhiên gỡ lớp vải quấn quanh kiếm dài để lộ chuôi kiếm màu đen, xoay mình đi về phía rừng cây, những người còn lại thấy thế không dám nấn ná mà mau đuổi theo. Quả Đông đã tung ta tung tăng bám theo Trần Nhiên từ trước rồi.
Vài phút sau, trong rừng cây, mọi người đã trông thấy Trương Diệp ở phía xa xa. Cùng lúc đó, đám người ngày hôm qua không đi vào thôn mà lựa chọn rời đi lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Nói chính xác hơn là thi thể.
Bọn họ đều đã chết hết, chết một cách thảm thương. Thoạt nhìn từ xa mọi người còn tưởng rằng trên người bọn họ đã bị máu nhuộm đỏ, lại gần hơn một chút mới nhận ra màu đỏ trên người không phải máu, mà là thịt.
Da của bọn họ đều bị lột, hơn nữa là bị lột sống.
Bọn họ bị treo trên cây, hầu như tứ chi mỗi người đều biến dạng phơi trần hình trạng dữ tợn, chỉ có lột da sống mới ra như vậy.
Nhìn gương mặt dữ tợn trên đỉnh đầu, còn thêm máu thịt lồ lộ trong không khí, cảm nhận được nỗi khiếp sợ thấu tận xương tủy, mọi người trực tiếp khom người nôn thốc tháo.
Sắc mặt ai nấy cũng không tốt cho nổi, chẳng những bởi vì cảnh tượng kinh hoàng này, mà bởi vì suýt chút nữa bọn họ thật sự đi cùng nhóm người này, suýt chút nữa đã trở thành một thành viên trong số đó.
Mới nghĩ đến đây thôi, mọi người chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu khó chịu, cứ như có thứ gì đó dâng trào dưới da.
Trong tiếng nôn mửa chợt có một tràng cười vang lên, vốn mọi người đã bị sợ hãi nhấn chìm, mình mẩy đang run rẩy lại nghe thấy tiếng cười nọ không chịu được phải ngước lên, hoảng hốt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Trần Nhiên không hề xấu, ngược lại, với mái tóc đen nhánh trông cậu khá ưa nhìn.
Sống mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm, con ngươi sắc lẹm tỏa hơi lạnh trấn áp, gạt kẻ khác ra ngàn dặm, còn thêm mái tóc dài và thanh kiếm dài ấy, có ở nơi đâu sự tồn tại của cậu nhất định cũng sẽ khiến mọi người nhìn chăm chú, nhưng giờ phút này, bên môi cậu lại nở một nụ cười hưng phấn làm cho người ta phải ngạt thở.
Nhìn Trần Nhiên quái dị, gây khiếp sợ đến thế, một số người theo bản năng lùi lại từng bước, nỗi sợ hãi dâng tràn từ tận đáy lòng.
Nhất là Đồ Đan, cô ta đã đoán trước Trần Nhiên có vấn đề, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ Trần Nhiên là một kẻ điên, một kẻ điên chân chính, một kẻ điên hoàn toàn!
"Cậu..." Lý Trác Phong siết chặt vũ khí trong tay, tính ra đã từng nhìn thấy kha khá nhà ma, mà lúc này anh ta cũng cảm thấy rợn cả người.
Trần Nhiên quay đầu từ từ, giơ ngón tay chỉ lên đỉnh đầu, "Đây trông không giống đang mặc một bộ áo cưới sao?"
"Cái gì?"
Mọi người đều kinh ngạc, dùng bản năng ngẩng đầu lên, thấy rõ thi thể kia một lần nữa, chỉ có cảm giác cả người mình như bị đặt trong hầm băng.
Một cái xác có khuôn mặt dữ tợn, tay chân biến dạng, sau khi nghe Trần Nhiên nói thế, bỗng chốc nó trông như nàng dâu đang mặc áo cưới vậy, máu thịt đỏ tươi thêu hình chim liền cánh, khuôn mặt vặn vẹo là vẻ mặt tươi cười, vui mừng.
Trần Nhiên nhìn về phía Quả Đông, cậu rất mong đợi, trên mặt Quả Đông lúc này sẽ là biểu cảm gì nào? Kinh hoàng, sợ hãi, hoặc như tình trạng bên ngoài trước đó.
Mà lực chú ý của Quả Đông vốn dĩ không đặt trên người cậu, lúc này anh đang quay lưng lại với Trần Nhiên nhìn về phía xa xa. Ở trong góc tối âm u nơi xa ấy, he hé một khuôn mặt không da đang nhếch mép cười toe toét với anh.
Bị dọa, miệng Quả Đông toét ra ngay tức khắc, đôi má trắng nõn dường như bị kéo rách, nứt từ khóe miệng đến loa tai, máu theo vết rách rơi thành giọt, dưới biểu tình ngơ ngác của đối phương, anh còn cười khoái trá hơn nữa.
Anh siêu xấu đấy nhá, đừng có tỏ ra hung ác với anh!
Tuy truyện cổ tích đen của Trần Nhiên khiến người ta rợn tóc gáy, nhưng lời cậu nói lại có lý lẽ nhất định, mặc dù họ không quan sát kĩ tình hình ba cái xác như Trần Nhiên, nhưng nếu không phải bởi thế thì tình trạng chết của Cam Lâm cũng quá kỳ lạ.
Hiểu rõ nguyên do, mọi người chẳng những không thả lỏng, ngược lại càng thêm bất an.
Bởi vì nếu nó đang tìm thế thân, chẳng phải tất cả bọn họ đều có khả năng trở thành mục tiêu hay sao?
"Chiều cao như này, chỉ có thể là đứa trẻ hoặc thế thân phụ nữ thôi." Không biết từ lúc nào Tô Phong đã sải từng bước đứng cạnh cửa, chị tránh nơi thương tích, nhìn lướt qua xác chết của Cam Lâm.
Chiều cao của Cam Lâm không cao lắm, thậm chí trong đám đàn ông được coi là thấp, gắng lắm chắc cũng được một mét bảy, chiều cao như vậy lại xẻ đi nửa cái đầu, vậy chỉ tầm hơn một mét năm chưa tới một mét sáu.
"Đúng vậy." Trần Nhiên khẳng định, trong giây phút cậu vào phòng đã phát hiện ra.
Trong đám người, sắc mặt của Đồ Đan càng lúc càng khó coi, bởi vì trong hết thảy mọi người chỉ có mỗi cô ta vừa khớp với chiều cao này.
Tuy rằng chị Nam và Ngũ Lâm, Tô Phong cũng là một phụ nữ, nhưng chiều cao đều từ một mét sáu trở lên, lại thêm Tô Phong hơn một mét bảy mươi lăm, dáng chuẩn người mẫu.
"Chiều cao không thể nói trước được gì hết..." Đồ Đan oán giận trừng mắt nhìn Tô Phong.
Tỉ Dị là người nóng vội, đã thúc giục hai lần, nhìn thấy mọi người lại bắt đầu đứng bất động, ông ta không nhịn được phải vỗ đùi nói: "Mấy người vẫn chưa đi tìm hả? Nếu hôm nay không tìm ra đến tối sẽ phải ở lại một đêm nữa, ngộ nhỡ thứ đó lại lao ra tiếp..."
"Vậy tôi với chị Nam một nhóm, đi vào thôn hỏi thử." Ngũ Lâm nói.
Tỉ Dị lập tức nhìn về phía Tô Phong, "Bé Phong cứ theo anh, chúng ta đi xem chung quanh mấy căn nhà trống phía sau." Lời nói khựng lại, ông ta bất an lia mắt qua Trần Nhiên, "Ban ngày sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?"
Trần Nhiên không thèm để ý, Lý Trác Phong mở miệng, "Hiện giờ chắc không sao đâu."
Tỉ Dị thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhìn Tô Phong.
"Vậy làm phiền anh Dị rồi." Tô Phong khẽ vén tóc rối bên tai để hình xăm ở bên cổ chị lộ ra, khiến mắt Tỉ Dị cứ dán vào mãi.
Đồ Đan chịu không nổi, mắt trợn trắng nhìn Trần Nhiên. Cậu hoàn toàn không đếm xỉa tới cô ta, cậu đang nhìn Quả Đông.
Quả Đông vẫn còn nghĩ về hợp đồng của anh, muốn tìm cơ hội để cho Trần Nhiên ký hợp đồng, ông chủ ký chính thức hợp đồng mới là ông chủ tốt.
Không được phản ứng lại, Đồ Đan đành phải đen mặt nhìn Lý Trác Phong.
Lý Trác Phong đã chú ý tới tâm tư nhỏ của Đồ Đan lâu rồi, anh ta giành nói trước: "Tôi sẽ hành động một mình nhé, lát sẽ đi một chuyến đến nhà trưởng thôn, chắc có thể hỏi ra tí gì đó."
Đồ Đan lại bị cự tuyệt lần nữa, cô ta cắn chặt môi dưới, hốc mắt đỏ bừng.
Cô ta buộc lòng phải nhìn tới Trương Diệp còn ở bên cạnh, hắn ta cũng nhận thấy không một ai phản ứng lại mình.
Trông thấy Đồ Đan nhìn mình, trên mặt Trương Diệp biểu lộ vẻ không bằng lòng, Đồ Đan chỉ biết khóc khóc khóc, ngay cả Tô Phong còn không bằng. Ít nhất Tô Phong còn động não, có điều hắn ta cũng không muốn đi một mình.
Lập đội xong, mọi người rời đi theo đôi theo cặp.
Trương Diệp đi cùng Đồ Đan ra cửa, vừa bước ra Đồ Đan lại bắt đầu lề mề, thấy những người khác đã đi xa Đồ Đan còn đang lau nước mắt, Trương Diệp nổi cáu ngay tức khắc.
Hắn ta há miệng tính chửi, tầm mắt vừa giao nhau, lại thấy ánh mắt Đồ Đan nhìn vào hắn ta truyền đạt ý đừng lên tiếng.
Trương Diệp không rõ rốt cuộc Đồ Đan muốn làm gì, hắn ta sốt ruột nhìn Đồ Đan.
Đồ Đan vờ quệt nước mắt, bước rì rì tới. Đến tận lúc thấy nhóm chị Nam và Tỉ Dịch xa hun hút, cô ta mới không diễn trò nữa.
Cô ta kéo Trương Diệp rẽ vào một con hẻm, tranh mở miệng nói trước Trương Diệp: "Anh không nghe thấy họ nói gì à? Những người vào đây đều là kẻ giết người."
"Cô có ý gì?" Loáng cái biểu cảm Trương Diệp đã thay đổi, hắn ta chưa từng giết người.
Trong lòng nghĩ như vậy, mặt của hắn ta bắt đầu xoắn vẹo. Đúng là công ty bọn họ có người chết, nhưng chuyện đó không liên can gì tới hắn ta, với lại hắn ta đã bồi thường tiền rồi mà...
Nhận ra bản thân đang nghĩ đâu đâu, Trương Diệp bỗng trừng mắt với Đồ Đan, hắn ta càng thêm không ưa nổi người phụ nữ làm bộ làm tịch này.
Đồ Đan cũng chẳng ưa gì Trương Diệp, cô ta thay vẻ thấp thỏm trước đó, quay sang trừng rồi cười khẩy, "Nếu đấy là thật, vậy thì đám người Trần Nhiên thì sao? Còn họ vì sao lại ở đây?"
Trương Diệp nhíu mày.
"Vả lại anh không phát hiện ra sao, ngay cả Lý Trác Phong, Ngũ Lâm đều rất sợ Trần Nhiên." Đồ Đan nói.
Xem ra với cô ta, Quả Đông còn chưa đủ gây sợ, hiển nhiên cũng không tính vào.
"Cho nên?"
"Chúng ta phải ra khỏi đây, rõ ràng Trần Nhiên có vấn đề, còn con quỷ đó ấy hả, nói không chừng ở lại thêm đêm nay người chết sẽ là chúng ta."
***
Trần Nhiên đóng cửa phòng của nhóm Cam Lâm rồi đi đến giữa sân, trong sân chỉ còn Quả Đông và Lý Trác Phong.
Nhà trưởng thôn ở sát bên, Lý Trác Phong không gấp.
"Chúng ta sẽ đợi ở đâu?" Quả Đông lấy cuốn sổ nhỏ đang nhét trong ngực áo, cẩn thận vuốt vuốt, toan đòi Trần Nhiên ký hợp đồng, ông chủ ký chính thức hợp đồng mới là ông chủ tốt.
"Cửa thôn." Trần Nhiên đi về phía cửa.
Thấy Trần Nhiên chạy mất, Quả Đông vội đuổi kịp.
Lý Trác Phong theo sát đằng sau hai người.
Cho dù Trần Nhiên có đóng cửa căn phòng đó, vẫn không thể thay đổi được sự thật khiếp đảm trong sân này, chí ít thì Lý Trác Phong chẳng muốn nán lại đây thêm một giây nào nữa.
"Cậu nghi ngờ con gái nhà ở cửa thôn đó à?" Lý Trác Phong vừa đi vừa hỏi.
Quả Đông đang ló đầu ở sau Trần Nhiên, tìm cơ hội mở lời, anh đã viết xong hợp đồng rồi.
Đến nỗi Lý Trác Phong có nói gì, Quả Đông cũng không hề bất ngờ.
Gia linh trong nhà gia đình ở cửa thôn có vấn đề rành rành. Nếu như nói thôn này có người nào sẽ hóa thân thành quỷ giết toàn bộ người trong thôn, đáng nghi nhất chắc chắn là gia đình của ông ta.
Thêm nữa giày đó rõ ràng là giày cưới, gia đình đó và gia đình trưởng thôn sắp sửa kết thông gia...
"Nhưng..." Lý Trác Phong định nói lại thôi, không phải anh ta nghi Trần Nhiên, mà là mốc thời gian không đúng lắm.
Hai nhà sắp tổ chức hôn lễ, nghĩa là cô dâu nhất định phải còn sống, cô dâu còn sống thì con quỷ đêm qua đi tìm thế thân là ai? Vì sao cô ta lại muốn tìm thế thân? Thế ai chứ?
"Có ai trong số chúng ta đã từng gặp cô dâu chưa?" Trần Nhiên hỏi.
"Ý cậu là..." Lưng Lý Trác Phong buốt lạnh, cô dâu nọ chẳng phải người sống, gia đình đó gả quỷ?!
Sửng sốt chốc lát, Lý Trác Phong bình tĩnh lại rất nhanh.
Nếu thế thì mấy chuyện kia trái lại cũng được thông tỏ, tối qua vừa nhắc đến chuyện này vẻ mặt trưởng thôn không hề bình thường. Nếu con dâu gả vào nhà là quỷ, thực tình nào có ai còn cười được chứ.
"Cậu rảnh chưa?" Cuối cùng Quả Đông cũng tìm được cơ hội thò đầu ngay trước mặt Trần Nhiên.
"Đi xem thử là biết." Trần Nhiên đi thẳng ra hướng cửa thôn.
Mắt thấy Trần Nhiên lại định chạy, Quả Đông đang lo lắng thì ở đằng xa ông Tuyên và anh ba đã bước tới nghênh đón họ.
Gặp ba người, nét mặt ông Tuyên tràn ý cười, "Còn sớm thế đã dậy rồi à? Nhà tôi chuẩn bị bữa sáng xong rồi, mấy cậu tới ăn chung với tôi đi, những người khác đâu?"
Rõ ràng Trần Nhiên không phải là người có kiên nhẫn nói mấy lời khách sáo với ông ta, Quả Đông thì khỏi phải xét tới, Lý Trác Phong đành phải đứng ra tiếp lời.
"Tối qua chưa trò chuyện việc nhà trưởng thôn sắp đón dâu, từng nghe có người nói thật lâu về trước tại một số nơi còn lưu giữ kiểu cách lễ cưới, tôi khá tò mò về nơi này nên đã nghĩ sẽ đi dạo một vòng thôn."
Vừa nghe nhắc tới chuyện hôn lễ, sắc mặt hai ba con trở nên quái lạ.
Lý Trác Phong nói tiếp, "Chúng tôi còn đang nghĩ xem có nên gửi trưởng thôn phong bao, cùng lời chúc ông sẽ sớm bồng cháu gái cháu trai không đây."
Nghe tới mấy chữ cháu gái cháu trai, cơ mặt của hai ba con đều co rút.
"Sao thế ạ?" Lý Trác Phong làm bộ nghi hoặc.
"Các cậu tuyệt đối đừng thốt lời này trước mặt trưởng thôn." Anh ba họ Tuyên liếc nhìn tứ phía, hạ giọng thật thấp.
"Sao phải vậy?" Lý Trác Phong ra vẻ kinh ngạc, hóng hớt.
"Đây không phải là chuyện vẻ vang gì cả. Nhà ở đầu thôn là nhà Tuyên Đức Nghĩa, con gái ở nhà đó không phải là người hợp làm con dâu. Trước đó cô gái đó sinh mấy lần đều là gái hết, nếu không phải không còn cách nào khác trưởng thôn vốn chẳng thèm để cô ta vào mắt. Thôn chúng tôi chỉ có chúng tôi và nhà trưởng thôn ở nhà trệt, thế mà cô ta lại không hài lòng, còn muốn chạy trốn."
Có lẽ đang được đà kể, anh ba họ Tuyên lại tiếp: "Ban đầu nhà trưởng thôn muốn lấy cô gái bên ngoài cơ, nhưng bên ngoài thì không được, bởi nhà Tuyên Đức Nghĩa học cái xấu từ bên ngoài."
Nghe được lời này của anh ba họ Tuyên, trong lúc nhất thời Lý Trác Phong cũng không biết nên phản ứng như thế nào, "Tôi còn thấy người đó khá tốt."
"Không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài được đâu. Mẹ cô ta không đáp ứng được kỳ vọng, sinh cho Tuyên Đức Nghĩa một đám toàn gái, khiến Tuyên Đức Nghĩa không thể ngẩng cao đầu, không ngờ cô ta cũng vậy."
"Không phải trước đó cô ấy mang thai à, ba đứa bé bỏ mặc nó sao?"
Lý Trác Phong vốn định dẫn lời nói thật, không nghĩ anh ta vừa thốt ra lời này, anh ba họ Tuyên nãy giờ nói khá nhiều thoắt cái sắc mặt đã thay đổi.
Ông Tuyên đứng bên ho nhẹ một tiếng cắt ngang đối thoại của hai người, "Chúng ta đi ăn đã, nếu không cơm sẽ nguội mất. Anh ba, con mau về thôn gọi người về..."
Ông Tuyên đang nói, rừng cây ngoài thôn truyền tới tiếng hét vang.
Giọng nghe khá quen, hình như là tiếng của Đồ Đan.
"Có chuyện gì thế?" Ông Tuyên hoảng sợ.
Trần Nhiên chau mày, "Qua đấy xem thử."
Nói xong, cậu dẫn đầu chạy tới nơi kia.
Vài phút sau, cả nhóm đã ra tới bìa rừng, Đồ Đan mang vẻ mặt sợ hãi chạy về phía họ. Vừa nhìn thấy đám Trần Nhiên, cô ta không thể ngăn được nước mắt rơi thêm trên khuôn mặt đã khóc ướt đẫm.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Trương Diệp đâu?" Lý Trác Phong hỏi.
Đồ Đan thở hổn hển, "Người chết... chết hết rồi, những người hôm qua bỏ đi..."
"Gì vậy?" Hai ba con nhà họ Tuyên chạy theo không kịp thở, lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Phía sau, Ngũ Lâm với vài thôn dân cũng chạy tới, hiển nhiên là do nghe thấy tiếng hét của Đồ Đan.
Trần Nhiên gỡ lớp vải quấn quanh kiếm dài để lộ chuôi kiếm màu đen, xoay mình đi về phía rừng cây, những người còn lại thấy thế không dám nấn ná mà mau đuổi theo. Quả Đông đã tung ta tung tăng bám theo Trần Nhiên từ trước rồi.
Vài phút sau, trong rừng cây, mọi người đã trông thấy Trương Diệp ở phía xa xa. Cùng lúc đó, đám người ngày hôm qua không đi vào thôn mà lựa chọn rời đi lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Nói chính xác hơn là thi thể.
Bọn họ đều đã chết hết, chết một cách thảm thương. Thoạt nhìn từ xa mọi người còn tưởng rằng trên người bọn họ đã bị máu nhuộm đỏ, lại gần hơn một chút mới nhận ra màu đỏ trên người không phải máu, mà là thịt.
Da của bọn họ đều bị lột, hơn nữa là bị lột sống.
Bọn họ bị treo trên cây, hầu như tứ chi mỗi người đều biến dạng phơi trần hình trạng dữ tợn, chỉ có lột da sống mới ra như vậy.
Nhìn gương mặt dữ tợn trên đỉnh đầu, còn thêm máu thịt lồ lộ trong không khí, cảm nhận được nỗi khiếp sợ thấu tận xương tủy, mọi người trực tiếp khom người nôn thốc tháo.
Sắc mặt ai nấy cũng không tốt cho nổi, chẳng những bởi vì cảnh tượng kinh hoàng này, mà bởi vì suýt chút nữa bọn họ thật sự đi cùng nhóm người này, suýt chút nữa đã trở thành một thành viên trong số đó.
Mới nghĩ đến đây thôi, mọi người chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu khó chịu, cứ như có thứ gì đó dâng trào dưới da.
Trong tiếng nôn mửa chợt có một tràng cười vang lên, vốn mọi người đã bị sợ hãi nhấn chìm, mình mẩy đang run rẩy lại nghe thấy tiếng cười nọ không chịu được phải ngước lên, hoảng hốt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Trần Nhiên không hề xấu, ngược lại, với mái tóc đen nhánh trông cậu khá ưa nhìn.
Sống mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm, con ngươi sắc lẹm tỏa hơi lạnh trấn áp, gạt kẻ khác ra ngàn dặm, còn thêm mái tóc dài và thanh kiếm dài ấy, có ở nơi đâu sự tồn tại của cậu nhất định cũng sẽ khiến mọi người nhìn chăm chú, nhưng giờ phút này, bên môi cậu lại nở một nụ cười hưng phấn làm cho người ta phải ngạt thở.
Nhìn Trần Nhiên quái dị, gây khiếp sợ đến thế, một số người theo bản năng lùi lại từng bước, nỗi sợ hãi dâng tràn từ tận đáy lòng.
Nhất là Đồ Đan, cô ta đã đoán trước Trần Nhiên có vấn đề, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ Trần Nhiên là một kẻ điên, một kẻ điên chân chính, một kẻ điên hoàn toàn!
"Cậu..." Lý Trác Phong siết chặt vũ khí trong tay, tính ra đã từng nhìn thấy kha khá nhà ma, mà lúc này anh ta cũng cảm thấy rợn cả người.
Trần Nhiên quay đầu từ từ, giơ ngón tay chỉ lên đỉnh đầu, "Đây trông không giống đang mặc một bộ áo cưới sao?"
"Cái gì?"
Mọi người đều kinh ngạc, dùng bản năng ngẩng đầu lên, thấy rõ thi thể kia một lần nữa, chỉ có cảm giác cả người mình như bị đặt trong hầm băng.
Một cái xác có khuôn mặt dữ tợn, tay chân biến dạng, sau khi nghe Trần Nhiên nói thế, bỗng chốc nó trông như nàng dâu đang mặc áo cưới vậy, máu thịt đỏ tươi thêu hình chim liền cánh, khuôn mặt vặn vẹo là vẻ mặt tươi cười, vui mừng.
Trần Nhiên nhìn về phía Quả Đông, cậu rất mong đợi, trên mặt Quả Đông lúc này sẽ là biểu cảm gì nào? Kinh hoàng, sợ hãi, hoặc như tình trạng bên ngoài trước đó.
Mà lực chú ý của Quả Đông vốn dĩ không đặt trên người cậu, lúc này anh đang quay lưng lại với Trần Nhiên nhìn về phía xa xa. Ở trong góc tối âm u nơi xa ấy, he hé một khuôn mặt không da đang nhếch mép cười toe toét với anh.
Bị dọa, miệng Quả Đông toét ra ngay tức khắc, đôi má trắng nõn dường như bị kéo rách, nứt từ khóe miệng đến loa tai, máu theo vết rách rơi thành giọt, dưới biểu tình ngơ ngác của đối phương, anh còn cười khoái trá hơn nữa.
Anh siêu xấu đấy nhá, đừng có tỏ ra hung ác với anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất