Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang
Chương 7
~Editor: ASS
~Beta: Bánh Bều
Chương 7: Vợ yêu của tổng tài bá đạo chạy trốn
Nhưng đáng tiếc, hắn không còn cách nào được nhìn thấy người kia nữa...
Bạch Hi Vũ im lặng thở dài, nhìn thấy chút ráng chiều vẫn còn đọng lại nơi phía cuối chân trời, ánh chiều tà dần dần bị màu đen xâm chiếm, chỉ còn vài tia nắng nhỏ yếu ớt lóe sáng.
Tần Tắc Dung ở phía sau cúi người xuống, ghé sát bên tai hắn nhẹ nhàng hỏi: "Anh muốn đi về chưa? Hay là muốn ở lại ngắm thêm một chút?"
Bạch Hi Vũ không trực tiếp trả lời mà lại hỏi y: "Cô Bùi đâu rồi?"
"Cô ấy chắc là vẫn còn ở trong trường." Y chầm chậm xoay bánh xe lăn, đổi về hướng trường học đẩy đí.
Không ai nói với ai câu gì, con đường xuống núi trở nên im ắng lạ thường. Trăng lưỡi liềm lơ lửng giữa trời, in bóng lên con suối phía sau.
"Anh tới là để mang cô Bùi quay về đúng không?" Bạch Hi Vũ đột nhiên mở miệng hỏi, không đợi Tần Tắc Dung trả lời, hắn lại mở miệng khuyên nhủ: "Quả thật nên đưa cô ấy về, ở ngọn núi này điều kiện quá kém, đối với một cô gái mà nói thật sự có chút khó khăn."
"Vậy còn anh?"
"Tôi? Tôi đã ở đây một thời gian dài cũng thành thói quen rồi, nơi này cũng rất tốt."
Dưới ánh trăng y có thể thấy được gương mặt của Bạch Hi Vũ mang theo ý cười.
Y nghĩ, vị thầy giáo này chắc hẳn rất thích cuộc sống ở nơi đây.
Tần Tắc Dung nhìn thấy những sợi tóc mềm mại trên đỉnh đầu Bạch Hi Vũ, một lát sau liền hỏi: "Vậy thầy Bạch vì sao anh lại muốn đến nơi này?"
Đương nhiên là vì tôi biết nữ chính sẽ chạy đến nơi này, chuẩn bị cho lúc đưa vòng hào quang cho cô ấy a! Tại cái nơi khỉ ho cò gáy này hắn tìm kiếm suốt hai tháng vẫn không biết làm cách nào mà nữ chính đến được tận đây.
"Đến đây đã nhiều năm, tôi cũng quên rồi." Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên bầy trời, nhẹ nhàng nói.
Lời này của Bạch Hi Vũ đương nhiên Tần Tắc Dung một chút cũng không tin, nhưng y cũng không hỏi thêm gì nhiều, im lặng giúp hắn đẩy xe lăn đến trường học.
Lúc y quay về thì thấy Bùi Tinh Tinh đã đứng đợi trước cửa phòng học, hình như đã đợi rất lâu.
"Tần tiên sinh anh cứ ở đây cùng Bùi tiểu thư trò chuyên đi, tôi đi về trước." Nói xong, Bạch Hi Vũ vội đẩy xe lăn đi đến khu ký túc xá cũ kĩ của trường.
Đi tới gần cửa, hắn quay đầu lại hô một câu: "Có vấn đề gì thì kêu tôi,"
Biết rằng có gọi cho hắn thì cũng vô dụng, nhưng trong trường hợp này phải dùng cách ấu trĩ này để rời đi thôi.
Aizzz, nếu là người bình thường thì chắc không hiểu ý của lão tử đâu, làm ơn xem trọng tôi một chút hai anh chị nam chính nữ chính ạ. Tặng vòng hào quang xong là có thể rời khỏi cái thế giới này rồi!
Thực ra lời thoại này thường được dùng cho nữ chính, cũng không có tác dụng gì. Mặc kệ bây giờ quan hệ của hai người kia là cái gì, cho dù là gặp mặt liền chửi nhau hay là nữ chính tỏ thái độ không vui, cho tới bây giờ cũng không thấy ai tới cầu cứu hắn cả.
Chẳng qua việc Bạch Hi Vũ tỏ ý nóng lòng muốn xong việc có thể lý giải được, dù sao cũng là "tiểu biệt thắng tân hôn(*)" mà thôi!
(tiểu biệt thắng tân hôn(*): vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau còn mạnh mẽ và say đắm hơn đêm tân hôn)
Hiện tại đã là đầu thu, cách đó không xa có vài con đom đóm lập lòe bay, trời đêm có chút lạnh.
Tần Tắc Dung nhìn qua thấy Bùi Tinh Tinh chỉ mặc một cái áo ngắn, y nói với cô: "Trời lạnh, có gì vào trong phòng nói chuyện."
Bùi Tinh Tinh không hề động đậy, Tần Tắc Dung chỉ cần liếc mắt cũng biết cô đang nghĩ cái gì, cười nói: "Làm sao vậy? Sợ tôi làm gì cô à? Nếu có việc gì cô có thể gọi thầy Bạch một tiếng. Mà này Bùi tiểu thư, tôi không thể không nói một câu, cô coi trọng bản thân quá rồi."
"Anh –" Bùi Tinh Tinh trừng mắt nhìn y.
"Nếu như cô không biết lạnh là gì, chúng ta có thể tiếp tục đừng ở bên ngoài nói chuyện tiếp."
Bùi Tinh Tinh đẩy cửa phòng ra đi vào trong. Tần Tắc Dung đi theo sau, tiện tay giật dây đèn lên.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Bùi Tinh Tinh mang theo một chút bi thương nói với y: "Tần Tắc Dung tôi đồng ý trở về với anh, nhưng anh phải bảo đảm không được động vào thầy Bạch và bọn nhỏ."
Cô nương này rốt cuộc trong đầu đang suy nghĩ cái gì vậy? Y động vào những người này làm cái gì? Tần Tắc Dung cười thầm trong lòng, nhưng ở ngoài mặt vẫn đứng đắn trả lời: "Tôi đương nhiên sẽ không làm gì can dự đến bọn họ."
Bạch Hi Vũ ôm mấy cái chăn đến cho hai người họ, vừa mới tới trước cửa chợt nghe thấy những lời này của Tần Tắc Dung, hắn đoán hai người này chắc vẫn đang trò chuyện một lúc nữa nên xoay bánh xe lăn, im lặng rời đi.
Tần Tắc Dung không hề biết lúc nãy có Bạch Hi Vũ đến, y hỏi Bùi Tinh Tình: "Bùi tiểu thư, cô thật sự thích ở lại chỗ này sao?"
"Tôi. . . . . ." Bùi Tinh Tinh nhìn thoáng qua hắn, muốn nói nhưng lại thôi. Cuối cùng vẫn một mực im lặng không dám nói ra.
"Tôi nghĩ tôi đã biết được đáp án của Bùi tiểu thư rồi." Y cười cười: "Bùi tiểu thư, tôi vô cùng cảm rạ cô ba năm trước đã cứu tôi, tôi cũng muốn báo đáp lại cho cô, nhưng tôi cũng không hy vọng cô cảm thấy tất cả mọi thứ trong cuộc sống của cô đều được tôi sắp xếp từ trước. Bùi tiểu thư, cô hiểu ý của tôi không?"
Tần Tắc Dung mang theo Bùi Tinh Tinh rời đi trong đêm, thậm chí còn không nói với Bạch Hi Vũ một lời tạm biệt, vì thế cô mới cảm thấy khó chịu trong người. Nhưng cô cũng biết nếu nói lời từ biệt với Bạch Hi Vũ thì chỉ thêm thương cảm, chi bằng lẳng lặng rời đi, Bạch Hi Vũ chắc sẽ thông cảm cho cô.
Giải thích cái rắm! Bạch Hi Vũ thừa biết quan hệ giữa hai người, biết rất rõ về nhân phẩm của Tần Tắc Dung. Có những cái người khác không biết, hắn đây phải gánh vác biết bao nhiêu tâm tư!
Giống như có cái gì đó cản đường! Trừ lời cảm thán ngắn ngủi này, Bạch Hi Vũ đều không muốn nói thêm gì nữa.
...............
Tần Tắc Dung vừa mới trở về S thị liền bị Tần lão gia gọi điện kêu về.
Lão gia ngồi trên ghế bành, bên tay cầm một cây gậy tinh xảo được làm từ gỗ đàn hương tím, nhìn thấy cháu đích tốn yêu quý của mình đã quay về khuyên vài câu: "Ta biết con thích Bùi Tinh Tinh, nhưng một chút cũng không được. Ta thấy con bé này không biết con nghĩ như thế nào, chứ nó nửa điểm cũng không thể so sánh được với Tích Ngữ!"
Nếu có Bạch Hi Vũ ở đây, nhất định sẽ ầm thầm chửi rủa những lời này của Tần lão gia, dù gì thì nữ chính so với hắn thì ngực vẫn to hơn. (Bê: đm)
Tần Tắc Dung cúi đầu, thuận theo đáp: "Được rồi ông nội, con tự biết chừng mực."
"Ai, cũng không biết Tích Ngữ đi đâu mất rồi, nhiều năm qua ta chưa được gặp nó."
Tần Tắc Dung sắc mặt không đổi nói: "Đừng nói nữa ông nội, nếu như cô ấy có lòng nhất định sẽ trở về gặp ông."
Tần Tắc Dung không có chút hứng thú nào cùng Tần lão gia tán gẫu về chuyện xưa của Tích Ngữ tiểu thư, cho dù Tần lão gia có dụng tâm tìm kiếm, trời cao đất rộng mãi mãi cũng không tìm ra được nữa.
Y vẫn không nói cho ông nội, năm năm trước, y vì đi cứu Bạch tiểu thư mà bị người ta bắt cóc, bị thương ở đầu rất nặng, cuối cùng vị Bạch tiểu thư kia lại bỏ y ở lại mà tự mình trốn thoát.
A. . . . . Thôi cứ coi như là tham gia lớp huấn luyện miễn phí đi, tuy rằng cái giá phải trả quá đắt, đến nỗi bây giờ ấn tượng trong đầu của y về vị Bạch tiểu thư kia nửa điểm cũng không còn nữa.
Bất quá như vậy cũng tốt, ai trong đời cũng gặp phải vài loại người như vậy. Huống hồ y còn may mắn quên đi được người kia.
Quả thật là chuyện tốt!
~ Bê: Đau lòng ghê á hiểu lầm rồi huhu :((((
~Beta: Bánh Bều
Chương 7: Vợ yêu của tổng tài bá đạo chạy trốn
Nhưng đáng tiếc, hắn không còn cách nào được nhìn thấy người kia nữa...
Bạch Hi Vũ im lặng thở dài, nhìn thấy chút ráng chiều vẫn còn đọng lại nơi phía cuối chân trời, ánh chiều tà dần dần bị màu đen xâm chiếm, chỉ còn vài tia nắng nhỏ yếu ớt lóe sáng.
Tần Tắc Dung ở phía sau cúi người xuống, ghé sát bên tai hắn nhẹ nhàng hỏi: "Anh muốn đi về chưa? Hay là muốn ở lại ngắm thêm một chút?"
Bạch Hi Vũ không trực tiếp trả lời mà lại hỏi y: "Cô Bùi đâu rồi?"
"Cô ấy chắc là vẫn còn ở trong trường." Y chầm chậm xoay bánh xe lăn, đổi về hướng trường học đẩy đí.
Không ai nói với ai câu gì, con đường xuống núi trở nên im ắng lạ thường. Trăng lưỡi liềm lơ lửng giữa trời, in bóng lên con suối phía sau.
"Anh tới là để mang cô Bùi quay về đúng không?" Bạch Hi Vũ đột nhiên mở miệng hỏi, không đợi Tần Tắc Dung trả lời, hắn lại mở miệng khuyên nhủ: "Quả thật nên đưa cô ấy về, ở ngọn núi này điều kiện quá kém, đối với một cô gái mà nói thật sự có chút khó khăn."
"Vậy còn anh?"
"Tôi? Tôi đã ở đây một thời gian dài cũng thành thói quen rồi, nơi này cũng rất tốt."
Dưới ánh trăng y có thể thấy được gương mặt của Bạch Hi Vũ mang theo ý cười.
Y nghĩ, vị thầy giáo này chắc hẳn rất thích cuộc sống ở nơi đây.
Tần Tắc Dung nhìn thấy những sợi tóc mềm mại trên đỉnh đầu Bạch Hi Vũ, một lát sau liền hỏi: "Vậy thầy Bạch vì sao anh lại muốn đến nơi này?"
Đương nhiên là vì tôi biết nữ chính sẽ chạy đến nơi này, chuẩn bị cho lúc đưa vòng hào quang cho cô ấy a! Tại cái nơi khỉ ho cò gáy này hắn tìm kiếm suốt hai tháng vẫn không biết làm cách nào mà nữ chính đến được tận đây.
"Đến đây đã nhiều năm, tôi cũng quên rồi." Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên bầy trời, nhẹ nhàng nói.
Lời này của Bạch Hi Vũ đương nhiên Tần Tắc Dung một chút cũng không tin, nhưng y cũng không hỏi thêm gì nhiều, im lặng giúp hắn đẩy xe lăn đến trường học.
Lúc y quay về thì thấy Bùi Tinh Tinh đã đứng đợi trước cửa phòng học, hình như đã đợi rất lâu.
"Tần tiên sinh anh cứ ở đây cùng Bùi tiểu thư trò chuyên đi, tôi đi về trước." Nói xong, Bạch Hi Vũ vội đẩy xe lăn đi đến khu ký túc xá cũ kĩ của trường.
Đi tới gần cửa, hắn quay đầu lại hô một câu: "Có vấn đề gì thì kêu tôi,"
Biết rằng có gọi cho hắn thì cũng vô dụng, nhưng trong trường hợp này phải dùng cách ấu trĩ này để rời đi thôi.
Aizzz, nếu là người bình thường thì chắc không hiểu ý của lão tử đâu, làm ơn xem trọng tôi một chút hai anh chị nam chính nữ chính ạ. Tặng vòng hào quang xong là có thể rời khỏi cái thế giới này rồi!
Thực ra lời thoại này thường được dùng cho nữ chính, cũng không có tác dụng gì. Mặc kệ bây giờ quan hệ của hai người kia là cái gì, cho dù là gặp mặt liền chửi nhau hay là nữ chính tỏ thái độ không vui, cho tới bây giờ cũng không thấy ai tới cầu cứu hắn cả.
Chẳng qua việc Bạch Hi Vũ tỏ ý nóng lòng muốn xong việc có thể lý giải được, dù sao cũng là "tiểu biệt thắng tân hôn(*)" mà thôi!
(tiểu biệt thắng tân hôn(*): vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau còn mạnh mẽ và say đắm hơn đêm tân hôn)
Hiện tại đã là đầu thu, cách đó không xa có vài con đom đóm lập lòe bay, trời đêm có chút lạnh.
Tần Tắc Dung nhìn qua thấy Bùi Tinh Tinh chỉ mặc một cái áo ngắn, y nói với cô: "Trời lạnh, có gì vào trong phòng nói chuyện."
Bùi Tinh Tinh không hề động đậy, Tần Tắc Dung chỉ cần liếc mắt cũng biết cô đang nghĩ cái gì, cười nói: "Làm sao vậy? Sợ tôi làm gì cô à? Nếu có việc gì cô có thể gọi thầy Bạch một tiếng. Mà này Bùi tiểu thư, tôi không thể không nói một câu, cô coi trọng bản thân quá rồi."
"Anh –" Bùi Tinh Tinh trừng mắt nhìn y.
"Nếu như cô không biết lạnh là gì, chúng ta có thể tiếp tục đừng ở bên ngoài nói chuyện tiếp."
Bùi Tinh Tinh đẩy cửa phòng ra đi vào trong. Tần Tắc Dung đi theo sau, tiện tay giật dây đèn lên.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Bùi Tinh Tinh mang theo một chút bi thương nói với y: "Tần Tắc Dung tôi đồng ý trở về với anh, nhưng anh phải bảo đảm không được động vào thầy Bạch và bọn nhỏ."
Cô nương này rốt cuộc trong đầu đang suy nghĩ cái gì vậy? Y động vào những người này làm cái gì? Tần Tắc Dung cười thầm trong lòng, nhưng ở ngoài mặt vẫn đứng đắn trả lời: "Tôi đương nhiên sẽ không làm gì can dự đến bọn họ."
Bạch Hi Vũ ôm mấy cái chăn đến cho hai người họ, vừa mới tới trước cửa chợt nghe thấy những lời này của Tần Tắc Dung, hắn đoán hai người này chắc vẫn đang trò chuyện một lúc nữa nên xoay bánh xe lăn, im lặng rời đi.
Tần Tắc Dung không hề biết lúc nãy có Bạch Hi Vũ đến, y hỏi Bùi Tinh Tình: "Bùi tiểu thư, cô thật sự thích ở lại chỗ này sao?"
"Tôi. . . . . ." Bùi Tinh Tinh nhìn thoáng qua hắn, muốn nói nhưng lại thôi. Cuối cùng vẫn một mực im lặng không dám nói ra.
"Tôi nghĩ tôi đã biết được đáp án của Bùi tiểu thư rồi." Y cười cười: "Bùi tiểu thư, tôi vô cùng cảm rạ cô ba năm trước đã cứu tôi, tôi cũng muốn báo đáp lại cho cô, nhưng tôi cũng không hy vọng cô cảm thấy tất cả mọi thứ trong cuộc sống của cô đều được tôi sắp xếp từ trước. Bùi tiểu thư, cô hiểu ý của tôi không?"
Tần Tắc Dung mang theo Bùi Tinh Tinh rời đi trong đêm, thậm chí còn không nói với Bạch Hi Vũ một lời tạm biệt, vì thế cô mới cảm thấy khó chịu trong người. Nhưng cô cũng biết nếu nói lời từ biệt với Bạch Hi Vũ thì chỉ thêm thương cảm, chi bằng lẳng lặng rời đi, Bạch Hi Vũ chắc sẽ thông cảm cho cô.
Giải thích cái rắm! Bạch Hi Vũ thừa biết quan hệ giữa hai người, biết rất rõ về nhân phẩm của Tần Tắc Dung. Có những cái người khác không biết, hắn đây phải gánh vác biết bao nhiêu tâm tư!
Giống như có cái gì đó cản đường! Trừ lời cảm thán ngắn ngủi này, Bạch Hi Vũ đều không muốn nói thêm gì nữa.
...............
Tần Tắc Dung vừa mới trở về S thị liền bị Tần lão gia gọi điện kêu về.
Lão gia ngồi trên ghế bành, bên tay cầm một cây gậy tinh xảo được làm từ gỗ đàn hương tím, nhìn thấy cháu đích tốn yêu quý của mình đã quay về khuyên vài câu: "Ta biết con thích Bùi Tinh Tinh, nhưng một chút cũng không được. Ta thấy con bé này không biết con nghĩ như thế nào, chứ nó nửa điểm cũng không thể so sánh được với Tích Ngữ!"
Nếu có Bạch Hi Vũ ở đây, nhất định sẽ ầm thầm chửi rủa những lời này của Tần lão gia, dù gì thì nữ chính so với hắn thì ngực vẫn to hơn. (Bê: đm)
Tần Tắc Dung cúi đầu, thuận theo đáp: "Được rồi ông nội, con tự biết chừng mực."
"Ai, cũng không biết Tích Ngữ đi đâu mất rồi, nhiều năm qua ta chưa được gặp nó."
Tần Tắc Dung sắc mặt không đổi nói: "Đừng nói nữa ông nội, nếu như cô ấy có lòng nhất định sẽ trở về gặp ông."
Tần Tắc Dung không có chút hứng thú nào cùng Tần lão gia tán gẫu về chuyện xưa của Tích Ngữ tiểu thư, cho dù Tần lão gia có dụng tâm tìm kiếm, trời cao đất rộng mãi mãi cũng không tìm ra được nữa.
Y vẫn không nói cho ông nội, năm năm trước, y vì đi cứu Bạch tiểu thư mà bị người ta bắt cóc, bị thương ở đầu rất nặng, cuối cùng vị Bạch tiểu thư kia lại bỏ y ở lại mà tự mình trốn thoát.
A. . . . . Thôi cứ coi như là tham gia lớp huấn luyện miễn phí đi, tuy rằng cái giá phải trả quá đắt, đến nỗi bây giờ ấn tượng trong đầu của y về vị Bạch tiểu thư kia nửa điểm cũng không còn nữa.
Bất quá như vậy cũng tốt, ai trong đời cũng gặp phải vài loại người như vậy. Huống hồ y còn may mắn quên đi được người kia.
Quả thật là chuyện tốt!
~ Bê: Đau lòng ghê á hiểu lầm rồi huhu :((((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất