Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang

Chương 82: Lục cung vô phi (12)

Trước Sau
Sau khi quay về, Nhàn Phi liền phái hai vị thái y có danh tiếng đến Tình Lam Điện, nàng cảm thấy không yên tâm, lại cùng hai cung nữ bên người mình đi qua đó.

Khi thái y đến, Tống Tần đang nằm trên giường, trên người nàng đang đắp một tấm chăn mỏng. Nàng thật không biết vì sao trong cung truyền ra tin nàng đang mang thai. Nàng chỉ biết nếu nàng thật sự mang thai, không cần những vị phi tần khác của hắn động thủ, Vu Sơ Hồng có lẽ là người đầu tiên muốn gϊếŧ chết nàng.

Ngón tay phải của thái y ấn trên cổ tay của Tống Tần. Một lát sau, ông nhíu mày, vuốt vuốt chòm râu hoa râm của mình, sau cùng thì lắc lắc đầu, rút tay bắt mạch về và đứng dậy. Tống Tần không vội vã mở miệng dò hỏi, ngược lại thì Nhàn Phi đứng bên cạnh đã phái cung nữ bước lên hỏi thái y: "Vương thái y, Tống Tần nương nương đã mang thai rồi à?"

Lão thái y lại lắc đầu, nói với Tống Tần :"Nương nương vẫn chưa có thai, cơ thể lại nhiễm lạnh, nếu muốn mang thai thì phải điều trị một phen."

Tống Tần nửa ngồi dậy, vì trong hậu cung đang lan truyền việc nàng mang thai dẫn đến mấy ngày này nàng chưa được ngủ ngon giấc, sắc mặt của nàng hiện tại có chút nhợt nhạt. Nàng mở miệng nói với thái y: "Vậy thì làm phiên thái y rồi"

"Vi thần cáo từ" Vương thái y hành lễ rồi cầm lấy chiếc rương bảo bối của mình rời đi.

Tống Tần gọi người cung nữ đang hầu hạ bên cạnh: "Thanh Nghiêu, đi tiễn thái y đi."

"Vâng thưa nương nương."

Sau khi Thanh Nghiêu đi tiễn thái y, cung nữ do Nhàn Phi phái đến hành lễ ở trước mặt Tống Tần sau đó nói: "Nô tỳ muốn về để bẩm cáo với Nhàn Phi nương nương, mong Tống Tần nương nương tu dưỡng thật tốt"

"Nhàn Phi sao?" Tống Tần cúi đầu, từng sợi tóc rơi xuống trán nàng. Bây giờ hậu cung hoàn toàn là thiên hạ của Nhàn Phi, hôm nay nàng ta phái thái y đến rốt cục là có ý gì? Muốn biết nàng mang thai hay không hay là có ý gì khác?

Mà cung nữ kia sau khi trở lại Liễu Tương Cung cũng đem lời của thái y báo lại cho Nhàn Phi không sai một từ. Sau khi Nhàn Phi gõ gõ bàn cũng không nói gì, thuận tiện bảo nàng ta lui xuống, đợi đến khi trong sảnh chỉ còn nàng cùng một vài cung nữ thân tín, Nhàn Phi quay đầu hỏi cung nữ bên cạnh: "Thuốc đã chuẩn bị tốt chưa"

Cung nữ đó đáp: "Hồi bẩm nương nương, đều đã chuẩn bị xong"

Thấy Nhàn Phi còn nghi ngờ, cung nữ lại tiếp tục nói: "Nương nương yên tâm đi, nếu có vấn đề gì phát sinh thì cũng sẽ không tra ra người đâu"

"Vậy thì tốt" Nhàn Phi trào phúng cười một tiếng "Bổn cung thật sự muốn biết Hoàng Thượng Rốt cuộc là thương yêu Đại hoàng tử hay là sủng ái Tống Tần hơn đây"

"Bất quá..." Nhàn Phi dừng lại một chút, như là nghĩ đến chuyện gì buồn cười, ý cười trên mặt nàng càng rộng thêm vài phần, chỉ nghe nàng nói: "Nếu gặp phải chuyện như vậy, bất kể điều gì, bổn cung không tin rằng hoàng thượng vẫn đặt lên đầu quả tim giống như trước kia chưa từng có khúc mắc"

"Nương nương nói phải"

Bạch Hy Vũ hoàn toàn không biết gì về chuyện này, hiện tại cậu đang bị việc Vu Sơ Hồng đã "chạm" vào Tống Tần làm cho khiếp sợ. Lại nhớ đến vài ngày trước Vu Sơ Hồng đã cấm mình tiếp xúc với Tống Tần, thì ra là người cha già của mình đang ghen.

Mặc dù lòng dạ của Vu Sơ Hồng có hơi quá nhỏ nhen một chút, nhưng lần đó cái mông cậu bị đánh cũng không oan uổng.

Sau khi thái y bẩm báo kết quả chẩn mạch của Tống Tần, Vu Sơ Hồng tùy tiện nói hai câu liền cho Bạch Hy Vũ lui nên Bạch Hy Vũ không biết cuối cùng Tống Tần có mang thai hay không.

Nhưng nếu như Tống Tần không mang thai thì Vu Sơ Hồng vô duyên vô cớ cho cậu lui ra để làm gì

Đêm hôm trước, trước khi ngủ, sau khi Vu Sơ Hồng lên giường liền duỗi tay ra tiện thể ôm Bạch Hy Vũ vào lồng ngực, Bạch Hy Vũ có phản ứng trái ngược với sự xấu hổ như trước kia, hiện tại cậu cảm thấy có một chút đau lòng cho Vu Sơ Hồng. Tuy rằng không biết là vì cái gì, nhưng mỗi tối chỉ có thể ôm đứa con trai ngốc của mình, ngay cả cơ hội cùng Tống Tần triền miên cũng không có, quả thật đây không phải là sinh hoạt mà một người đàn ông trưởng thành nên có.

Chậc chậc, thiệt thòi cho cha rồi.



Vì vậy Bạch Hy Vũ có một đêm ngon giấc

______________________________________

Sáng hôm sau, khi Bạch Hy Vũ tỉnh dậy thì Vu Sơ Hồng đã thượng triều, cậu chậm chạp từ trên giường bò dậy, mặc quần áo, sau đó ngồi ngây ngốc trước bàn.

Chỗ ở hiện tại của cậu khá là bế tắc, đối với tin tức bên ngoài thì hầu như cậu không biết gì cả, những người trong cung sẽ không nhàm chán đến mức chạy đến trước mặt một vị hoàng tử ngốc như cậu mà nhiều chuyện, cho nên trước mắt cậu chỉ biết rằng Vu Sơ Hồng từng "chạm" qua Tống Tần. Trong hậu cung đều do Nhàn Phi định đoạt, những thứ khác cậu đều không biết cái gì cả.

Như vậy thì làm sao đưa vòng hào quang cho Tống Tần đây. Trước đây cậu đã nghĩ đến việc nhanh chóng tìm một cơ hội khôi phục lại đầu óc, nhưng nhìn lại tấm thảm dày cỡ ba ngón tay dưới chân mình, cậu ngã mười mấy lần cũng không ảnh hưởng đến não.

Hồi còn bé, cậu có thể trực tiếp giả ngốc là vì không ai có thể nghĩ rằng một đứa trẻ một tuổi có thể làm ra một việc như vậy, hơn nữa lúc đó xương sọ của trẻ con tương đối mềm, nên bị ngã đến hỏng đầu óc như vậy là tương đối bình thường.

Nhưng hiện tại thì không giống như vậy, suy cho cùng thì cậu đã mười bảy tuổi, ngã xuống ngay cả da cũng không bị rách, mà dù cho muốn làm việc gì cũng phải chú ý một chút!

Bạch Hy Vũ đang nằm sấp trên bàn mà suy nghĩ, bỗng nhiên có một tiểu thái giám từ ngoài tiến vào Thịnh Hòa Cung , hắn dừng lại bên cạnh Bạch Hy Vũ, hành lễ và nói: "Đại hoàng tử, Hoàng Thượng cho mời người đi một chuyên đến Ngự Hoa Viên."

Bạch Hy Vũ nghe đến ba từ Ngự Hoa Viên thì đột nhiên lấy lại tinh thần. Từ khi bị Vu Sơ Hồng đánh mông, đã rất lâu rồi cậu chưa từng đi đến Ngự Hoa Viên một mình. Cậu vẫn còn nhớ ở phía nam Ngự Hoa Viên có một hòn non bộ, trông nó không được gọn gàng cho lắm, nếu như đầu của cậu đập nhẹ vào đó, sau đó chảy ra một ít máu, rồi giả vờ choáng váng, liệu rằng cậu có thể cứ thế mà sửa lại đầu óc của mình một cách thuận lợi hay không?

Nhưng từ một người ngốc trở thành một người bình thường cần có biểu hiện gì thì lại là một vấn đề.

Sau khi đến Ngự Hoa Viên, Bạch Hy Vũ phát hiện ra ở đây không có ai, Vu Sơ Hồng tuyệt đối không thể nào lại để hắn ở đây một mình, vậy tình huống này tất nhiên là có người đang gài bẫy cậu, chỉ là không biết vì sao, nhưng như vậy cũng tốt, những việc kế tiếp cậu muốn làm có thể dễ dàng hơn một chút, Bạch Hy Vũ cất bước đến phía nam của Ngự Hoa Viên.

Đang đi, Bạch Hy Vũ đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân. Bạch Hy Vũ ngẩng đầu thì thấy mười mấy người mặc y phục lòe loẹt và mang mặt nạ có hoa văn màu đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu. Bọn họ nắm tay nhau, nhảy múa thành vòng tròn.

Bạch Hy Vũ không rõ vì sao bọn họ dám ở Ngự Hoa Viên mà tạo ra âm thanh lớn như vậy, hơn nữa vẫn chưa có thị vệ đến để đuổi những người này, lẽ nào là Vu Sơ Hồng chuẩn bị cho cậu, nhưng Vu Sơ Hồng làm những việc này để làm gì?

Những người mang mặt nạ nhảy múa bên cạnh Bạch Hy Vũ, xô xô đẩy đẩy, đẩy cậu đi đến con đường nhỏ ở phía Đông.

Những người này thật sự xem cậu như một kẻ ngốc, Bạch Hy Vũ ngẩn mặt lên, ngoan ngoãn đi theo họ, trên mặt còn phối hợp nở một nụ cười ngốc nghếch.

Nhảy múa khoảng mười lăm phút, những người này chợt tản ra, có người lợi dụng lúc hỗn loạn đã bịt mắt Bạch Hy Vũ, ngay khi Bạch Hy Vũ vừa định kêu lên thì miệng cậu bị người ta nhét vải.

Vu Sơ Hồng bình thường đều sẽ cho ẩn vệ theo cậu, hôm nay bọn họ ở đâu rồi? Bạch Hy Vũ cúi đầu, hai tay cậu bị trói ở đằng sau, cậu cảm thấy hôm nay có quá nhiều việc khá kỳ lạ sảy ra, cậu không biết mình nên phân tích từ đâu.

Cậu đang suy nghĩ, vẫn không biết mình bị mang đi đến nơi nào, đột nhiên nghe một tiếng "két", đó là âm thanh của cửa bị đẩy ra, sau đó có người đẩy Bạch Hy Vũ vào trong.

Tiếng khóa rơi vang bên tai, Bạch Hy Vũ vội vã kéo mảnh vải bịt mắt và mảnh vải trong miệng mình ra, nhưng đã quá muộn, Bạch Hy Vũ vẫn không dám biểu hiện quá khác thường, dù sao thì hiện tại cậu cũng chỉ là một kẻ ngốc.

Trong phòng tràn ngập một mùi hương đặc thù, Bạch Hy Vũ đang nghĩ rằng những người đó cuối cùng muốn làm gì đây.

"A...... Nóng quá...... Khó chịu......" bỗng nhiên có tiếng thở dốc của một người phụ nữ từ phía sau truyền đến.

Bạch Hi Vũ quay đầu, cũng không dám tiến lên, suy cho cùng cậu đã trải qua nhiều thế giới, cậu cảm thấy trong lúc này tốt nhất là đừng tò mò, có tiến về phía trước thì hơn phân nửa cũng không có việc gì tốt lành.

"Đại hoàng tử......" Tống Tử Nhan quay đầu đi nhìn về phía người đang đến, nét xuân sắc thấy rõ trên khuôn mặt nàng, đôi môi khép hờ, thoạt nhìn nàng bị người khác hạ dược.



Đm nó chứ!!!!

Lúc này, Bạch Hy Vũ bị dọa sợ đến mức lui lại một bước, loại đãi ngộ này chỉ có nhân vật chính mới được hưởng thôi không phải sao? Nếu gặp phải pháo hôi thì pháo hôi này coi như xong.

Cha, người ở đâu?

_________________________

"

Những người đó được đưa ra khỏi cung chưa?" một vị mỹ nữ ngồi trên xích đu, cúi đầu hỏi tiểu thái giám đang quỳ ở một bên.

Tiểu thái giám vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nữ nhân đó, hắn sửng sốt một chút sau đó lập tức phản ứng lại, nói lại với nữ nhân: "Tất cả đều đã lo liệu xong, nương nương đừng lo lắng."

"Vậy là tốt rồi, biện pháp này thật đúng là không tồi." Người phụ nữ dùng lực đung đưa xích đu, cười ngân vang như chuông bạc, nàng nói: "Cũng may Bạch Hy Vũ là kẻ ngốc bằng không cũng không thể thuận lợi như vậy, lần này bệ hạ thế nào cũng nhìn đến bổn cung"

Tiểu thái giám cúi đầu không nói gì.

Nàng ta không bận tâm, vẫn đắm chìm trong giấc mộng hoàng đế có thể độc sủng chỉ mình nàng.

Huân hương trong phòng này hẳn là có cái gì không ổn, hơn nữa vấn đề gì Bạch Hy Vũ cũng đã nhận ra. Cậu chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, một luồng nhiệt nóng chảy về phía bụng, đầu óc cũng bắt đầu hỗn loạn.

Mà Tống Tử Ngôn trên giường lúc này dường như mất hết thần trí, bắt đầu xé rách quần áo của mình, không ngừng kêu: "Đại hoàng tử, đại hoàng tử...nóng ..."

Bạch Hy Vũ rút bên cánh cửa, bị tiếng "Đại hoàng tử" dọa sợ đến mức thanh tỉnh vài phần. Đcm!!! Cô kêu Hồng Hồng mới đúng, kêu lão tử làm chi????

"Ta là Hồng Hồng." Cậu véo mạnh vào đùi để đầu óc tỉnh táo trong giây lát, cậu nhấn mạnh với Tống Tần : "Gọi ta là Hồng Hồng......"

"Hồng Hồng?" Tống Tử Nhan gọi một tiếng, không biết trong đầu nàng đã bị đứt sợi dây nào, chỉ thấy nàng bỗng nhiên từ trên giường nhảy xuống, vọt tới cạnh cửa ôm chặt Bạch Hi Vũ.

Viên thuốc!

Lúc này Bạch Hy Vũ toàn thân nóng lên, thứ ở bụng dưới càng muốn nổ tung, cậu đang muốn tìm thứ gì đó để giải tỏa, nhưng lúc này lại có một thân thể mềm mại của nữ nhân cọ tới cọ lui khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, vẫn còn một chút. ... kinh tởm?

Tống Tần vặn vẹo người, vươn tay muốn kéo thắt lưng Bạch Hy Vũ, Bạch Hi Vũ cự tuyệt, muốn đẩy nàng ra nhưng lại phát hiện giờ phút này cả người mình không có sức lực, cuối cùng thì đây là loại thuốc gì? Tại sao Tống Tần có thể dồi dào sức sống mà cậu cũng chỉ có thể để mặc người xâu xé?

Đây cũng là vầng hào quang của nhân vật chính? Đmm

Bạch Hy Vũ sống chết bảo vệ quần áo của mình, bộ dạng hiện tại của cậu và Tống Tần... Bước tiếp theo chính là có người tới bắt gian, cậu cảm thấy hiện tại mình thật sự bị chơi chết rồi, bỗng nhiên có người từ bên ngoài phá cửa bước vào.

Cậu hơi ngẩng đầu nhìn người đang tới, sau lưng dường như có vô vàn hào quang.

Bạch Hi Vũ há miệng thở dốc: "Phụ hoàng......"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau