Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang
Chương 87: Lục cung vô phi (17)
"Nương nương, Hoàng Thượng đối với người cũng thật tốt, người xem xem Hoàng Thượng ban thưởng đến đây một rương châu báu." đôi mắt Thanh Nghiêu sáng lấp lánh, nhìn từng chuỗi từng chuỗi trân châu phỉ thúy trong rương mà cười không khép miệng được.
Tống Tử Nhan đi qua, gõ gõ đầu của nha đầu này, nhìn thoáng qua rương châu báu kia, cười nói: "Ngươi đó, ngươi vẫn chưa thấy Hoàng Thượng đối với Đại hoàng tử, đối với bổn cung tốt chỗ nào chứ, chỉ là bổn cung cũng không biết trong lòng Hoàng Thượng đang tính toán gì?"
Thanh Nghiêu nói: "Nương nương người cứ yên tâm đi, Hoàng Thượng chắc chắn thích ngài."
Tống Tử Nhan nắm một chuỗi trân châu trong rương rồi nhìn thoáng qua, Vu Sơ Hồng ban cho nàng mấy thứ này cũng là vì ứng phó sau đó lại ném trở lại trong rương, Tống Tử Nhan quay đầu hỏi Thanh Nghiêu: "Hoàng Thượng rất tốt với ta sao Thanh Nghiêu?."
Thanh Nhiêu nghe thấy Tống Tử Nhan hỏi lời này thì lấy làm lạ, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn Tống Tử Nhan rồi trả lời: "Đương nhiên là tốt rồi, người mới tiến cung chưa được bao lâu, hoàng thượng đã phong cho người làm phi rồi. "
"Ngươi chỉ thấy những điều này, những người khác trong hậu cung này cũng chỉ thấy những việc này." Nét tươi cười trên mặt Tống Tử Nhan dần dần biến mất, nàng chua xót nói: "Nếu Hoàng Thượng thật sự đối xử tốt với bổn cung, trăm triệu lần sẽ không đẩy ta đến nơi đầu sóng ngọn gió, từ khi bổn cung tiến cung đến nay, tuy có nhiều tú nữ như vậy nhưng Hoàng Thượng lại cố tình chỉ định bổn cung, bổn cung lúc đó cũng nghĩ là người xem trọng ta, nhưng ngươi theo ta lâu như vậy đã bao giờ thấy Hoàng Thượng thị tẩm ta chưa?"
"Cái này...... Không phải hậu cung đều truyền tin bệ hạ ...... không được hay sao?" Thanh Nhiêu nhỏ giọng nói.
"Được hay không bổn cung không biết." Tống Tử Nhan ngồi xuống cạnh bàn, vươn tay tháo bộ diêu (trầm cài có đính chuỗi) xuống, nói với Thanh Nghiêu: "Trước kia bổn cung cảm thấy Hoàng Thượng xem bổn cung là thế thân của người khác, cho nên nâng bổn cung lên phía trước, nhưng sau này bổn cung mới phát hiện, nếu Hoàng Thượng thật sự sủng ái một người, tuyệt đối sẽ không để người đó chịu uất ức, có lẽ giống như cách người đối với Đại hoàng tử vậy, nâng người đó trong lòng bàn tay, cho người đó ngàn vạn sủng ái, cũng tuyệt đối sẽ không làm cho người đó chịu thương tổn."
"Nhưng trong hậu cung này, có vị phi tần nào mà không phải chịu ủy khuất chứ, chỉ tính Nhàn Phi trước kia trong hậu cung một tay che trời, cuối cùng không phải đã bị một đạo thánh chỉ tùy tiện của Hoàng Thượng liền bị dời ra khỏi cung hay sao"
"Bổn cung hiện tại cũng không cầu cái gì, chỉ cầu có thể an an ổn ổn mà sống cả đời trong hậu cung, cũng coi như là trời cao rủ lòng thương rồi."
"Nương nương!"
Nhìn tiểu nha đầu này đứng một bên giậm chân vội vã, Tống Tử Nhan chợt bật cười, nàng xua xua tay, nói: "Ngươi không cần phải gấp gáp, như vậy cũng đã khá tốt rồi không phải sao."
----------------------------------------------
Thời gian thấm toát trôi qua, chớp mắt là đã đến trung thu. Trung thu năm nay Vu Sơ Hồng đặc biệt rất vui vẻ, biểu hiện cụ thể là hắn lần đầu tiên tổ chức cung yến trong những năm qua, hơn nữa còn mở tiệc chiêu đãi các văn võ bá quan trong triều từ tam phẩm trở lên, cũng đồng ý cho họ mang theo một người trong gia quyến.
Tối đến, Bạch Hi Vũ cũng không đi cùng Vu Sơ Hồng, cả ngày hôm qua hai người họ chơi đùa với hai bảo bối nhỏ quá high, dẫn đến Vu Sơ Hồng chưa làm chính sự, hiện tại còn phải vội vàng phê duyệt một đống tấu chương trên bàn, Bạch Hi Vũ không muốn ở lại Ngự Thư Phòng quấy rầy hắn, một mình ở Thịnh Hòa Cung lại quá mức nhàm chán liền thay một bộ y phục đi đến Giao Thái Điện trước hắn một bước, cậu đến sớm nên chỉ có lác đác vài người. Thấy cậu họ liền sôi nổi đứng đậy rồi hô: "Điện hạ".
Bạch Hi Vũ gật đầu, cũng coi như là thay cho lời chào hỏi, sau đó hắn nhìn quanh bốn phía, thấy trong Giao Thái Điện từng bàn nhỏ được bày ngay ngắn, trên mỗi bàn lại đặt một ấm trà , một mâm hạnh nhân phật thủ, táo chiên giòn và một số điểm tâm khác.
Bánh hạnh nhân phật thủ
Táo chiên giòn
Trong góc, nhạc sư đang tấu khúc ca ăn mừng, ngọn đèn sáng lấp lánh khắp bốn phía, chỗ ngồi trong cung yến vẫn như những năm trước, có thể là do vậy nên mới xảy ra một vấn đề.......... đó là không có chỗ ngồi cho cậu.
Khi cậu còn là một kẻ si ngốc, cậu đều ngồi cạnh Vu Sơ Hồng, nhưng thật sự đó không phải là nơi mà một vị hoàng tử nên ngồi, cũng không biết Vu Sơ Hồng có ý gì. Vẫn là các cung nhân vô tâm, buổi cung yến này không bố trí chỗ ngồi khác cho Bạch Hi Vũ.
Người trong Giao Thái Điện thấy Đại hoàng tử đứng một chỗ rất lâu rồi sau đó bước lên phía trên rồi xuống, những người này mặc dù cảm thấy hành động này có chút không thích hợp nhưng cũng không dám nói gì.
Bạch Hi Vũ một mình ngồi ở thượng vị, vừa nghe tiểu khúc vừa dùng tay gõ theo giai điệu lên mặt bàn, trông rất vui sướng.
Người trong Giao Thái Điện dần dần nhiều hơn, những người này nhanh chống tìm được nơi mình ngồi, sau đó ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Hi Vũ đang ngồi phía trên, đám người đó ghé tai nhau bàn luận.
Nơi đó vốn nên là vị trí của hoàng hậu hoặc là sủng phi, trước kia vì Đại hoàng tử si ngốc làm Hoàng Thượng không yên tâm nên để cậu bên cạnh, lý do đó vẫn có thể tha thứ được, hơn nữa người lớn cũng sẽ không so đo cùng kẻ ngốc. Hiện giờ đầu óc của Đại hoàng tử đã khôi phục, vì sao còn có thể ngồi ở nơi đó?
"Điện hạ, ngài ngồi ở vị trí này không thích hợp" Rốt cuộc cũng có đại thần không nhìn nổi, tiến lên phía trước nhắc nhở.
Bạch Hi Vũ nâng mắt nhìn vị đại thần này, tuổi tác khoảng chừng bốn mươi, thân vận một bộ quan phục nhất phẩm, nhưng cũng lâu rồi không thượng triều nên không nhận ra người trước mặt là ai, cậu lập tức ồ một tiếng, trực tiếp đứng lên, thở dài rồi nói: "Bổn điện hạ cũng cảm thấy không thích hợp, chỉ là không biết vị đại nhân này cho rằng ta nên ngồi đâu?"
"Điện hạ, ngài ngồi ở vị trí này không thích hợp" Rốt cuộc cũng có đại thần không nhìn nổi, tiến lên phía trước nhắc nhở.
Bạch Hi Vũ nâng mắt nhìn vị đại thần này, tuổi tác khoảng chừng bốn mươi, thân vận một bộ quan phục nhất phẩm, nhưng cũng lâu rồi không thượng triều nên cậu không nhận ra người trước mặt là ai, cậu lập tức ồ một tiếng, trực tiếp đứng lên, thở dài rồi nói: "Bổn điện hạ cũng cảm thấy không thích hợp, chỉ là không biết vị đại nhân này cho rằng ta nên ngồi đâu?"
Vị quan kia không ngờ rằng Đại hoàng tử sẽ dễ nói chuyện như vậy, trong nhất thời sững người tại chỗ, đợi đến khi hắn phản ứng lại thì Bạch Hi Vũ đã đi xuống rồi đứng lại trước mặt hắn.
Vị quan này nhìn trái nhìn phải, hy vọng một có một đồng liêu nào đó có thể giúp hắn một tay trong thời điểm mấu chốt này. Tuy nhiên, một số quan viên có mối quan hệ tốt với hắn chỉ lắc lắc tay tỏ vẻ bất lực với hắn.
Bạch Hi Vũ muốn đùa giỡn với người trước mặt vì thế cậu hỏi: "Đại nhân đang muốn tìm chỗ ngồi cho bổn điện hạ sao?"
Người này cũng đủ cứng cỏi, ngay lúc này cũng không buông tay, đôi mắt nhìn xung quanh điện, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tống Tử Nhan. Vị trí đó ở bên trái dưới Vu Sơ Hồng, đối diện là Nhị hoàng tử, nếu để Bạch Hi Vũ ngồi ở đó, có thể đổi như vậy.
Kia quan viên nói: "Không bằng điện hạ cùng Nhan Phi nương nương đổi vị trí đi?"
"Bổn điện cũng cảm thấy chỗ ngồi của Nhan Phi nương nương không tồi." Bạch Hi Vũ gật gật đầu, trên môi nở nụ cười, nơi Tống Tử Nhan ngồi mỹ nữ vờn quanh, so với phía trên đúng là khá hơn nhiều.
Tống Tử Nhan đương nhiên nghe được lời của hai người này, nàng vội vàng đứng dậy, cười nói: "Điện hạ cùng Lưu đại nhân nói đùa, bổn cung sao có thể đi lên phía trên được."
Nàng sao dám ngồi ở vị trí đó, mặc dù đó là vị trí mà mọi nữ tử trong hậu cung tha thiết ước mơ, nhưng những năm gần đây người ngồi ở nơi đó chỉ có một mình Đại hoàng tử, nếu Vu Sơ Hồng đến đây mà thấy nàng ngồi ở vị trí đó, cái mạng nhỏ này của nàng nhất định là giữ không được nữa.
Tống Tử Nhan cự tuyệt, đôi mày của Lưu đại nhân muốn xoắn lại hết vào nhau rồi.
Lúc này, một người ngồi ở bên khác đứng lên đề nghị: "Không bằng thêm một cái bàn ở bên cạnh Nhị hoàng tử đi"
Bạch Hi Vũ nhướng mày, cười như không cười mà liếc nhìn người kia, người đó không kém vị Lưu đại nhân này bao nhiêu tuổi, trên người là bộ quan phục nhất phẩm, nhưng Bạch Hi Vũ vẫn không quen biết như cũ. "Cũng có thể." cậu gật đầu, thuận tay vẫy gọi hai cung nữ đem một chiếc bàn đặt cạnh vị trí của Vu Văn Uyên.
Lưu đại nhân sau khi quay về chỗ ngồi cảm tạ người kia, hắn chắp tay và nói: "Đa tạ Thượng Quan huynh.
Vị quan họ Thượng Quan kia khoát tay, nói với hắn: "Tạ cái gì, ngươi nên tranh thủ sửa lại tính tình một chút đi, Đại điện hạ muốn ngồi chỗ nào thì ngồi chỗ đó thôi, chỉ cần Hoàng Thượng không trách tội là được không phải sao?"
Lưu đại nhân than một tiếng: "Hơn nửa đời người rồi, không đổi được, ta nhìn thấy như vậy liền nhịn không được mà muốn nói."
"Ngươi đó!"
Bạch Hi Vũ ngồi ở chỗ mới, cũng không có gì không thích ứng được, vẫn giống như trước, nhắm mắt lại nghe tiểu khúc.
"Hoàng huynh?" Vu Văn Uyên đến Giao Thái Điện, hắn đi lên phía trước liền thấy Bạch Hi Vũ ngồi ở bên cạnh hắn, hắn lắp bắp kinh hãi, hỏi Bạch Hi Vũ: "Hoàng huynh sao lại ngồi nơi này?"
Bạch Hi Vũ mở to mắt, nhìn thoáng qua Vu Văn Uyên, cười nói: "Ta không ngồi nơi này thì còn có thể ngồi đâu?"
Vu Văn Uyên ngồi xuống bên cạnh cậu, trả lời: "Đương nhiên là bên cạnh phụ hoàng"
Bạch Hi Vũ lại cười một tiếng: "Đó là chỗ ngồi của hoàng hậu"
Vu Văn Uyên lắc đầu, cho dù Vu Sơ Hồng có hoàng hậu, có lẽ sự sủng ái sẽ không bì được với hoàng huynh của hắn.
Hắn hỏi: "Không phải từ trước huynh đều ngồi chỗ đó sao?"
Bạch Hi Vũ vừa định trả lời, liền thấy Vu Sơ Hồng đã đứng ở ngoài điện. Ngay sau đó thái giám gân cổ lên hô: "Hoàng Thượng giá lâm——"
Mọi quan lại dồn dập quỳ xuống, trong miệng hô vạn tuế: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——"
Bạch Hi Vũ cùng Vu Văn Uyên quỳ xuống hành lễ, trăm miệng một lời: "Nhi thần bái kiến phụ hoàng."
Vu Sơ Hồng bước lên điện rồi ngồi xuống, cũng không vội để những vị quan đứng dậy, nhìn Bạch Hi Vũ và hỏi: "Tại sao lại ngồi ở chỗ đó?"
Bạch Hi Vũ ngẩng đầu, nhìn Vu Sơ Hồng, chớp chớp mắt, không nói lời gì.
"Lên đây."
Lời này vừa được hạ xuống, Bạch Hi Vũ vẫn chưa động đậy, Lưu đại nhân không kìm nén được trái tim muốn tìm đường chết của mình, cũng mặc kệ Thượng Quan huynh vẫn luôn kéo áo của mình, ngẩng đầu nói: "Hoàng Thượng, sao có thể để Đại hoàng tử ngồi bên cạnh người?"
"Ừm" Vu Sơ Hồng gật gật đầu, ngay sau đó liền vãy tay với Bạch Hi Vũ: "Lại đây, Tiểu Bạch."
Nhiều quan viên và phi tần có mặt ở đó đều lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vở kịch mang tên Lưu đại nhân tìm đường chết đang diễn ở trước mắt, Lưu đại nhân không phụ sự mong đợi của mọi người, vẫn là không buông tay, kêu lên: "Bệ hạ!"
"Còn gì nữa không?" Vu Sơ Hồng liếc hắn một cái.
"Bệ hạ, Đại hoàng tử ngồi ở bên cạnh người là không hợp lý!"
"Trẫm biết" Vu Sơ Hồng thu hồi ánh mắt, sau đó tiếp tục thúc giục Bạch Hi Vũ: "Đừng lề mề nữa, nhanh qua đây"
Bạch Hi Vũ nhìn vẻ mặt tự nhiên của Vu Sơ Hồng, đột nhiên có chút đồng tình với vị Lưu đại nhân kia
Tống Tử Nhan đi qua, gõ gõ đầu của nha đầu này, nhìn thoáng qua rương châu báu kia, cười nói: "Ngươi đó, ngươi vẫn chưa thấy Hoàng Thượng đối với Đại hoàng tử, đối với bổn cung tốt chỗ nào chứ, chỉ là bổn cung cũng không biết trong lòng Hoàng Thượng đang tính toán gì?"
Thanh Nghiêu nói: "Nương nương người cứ yên tâm đi, Hoàng Thượng chắc chắn thích ngài."
Tống Tử Nhan nắm một chuỗi trân châu trong rương rồi nhìn thoáng qua, Vu Sơ Hồng ban cho nàng mấy thứ này cũng là vì ứng phó sau đó lại ném trở lại trong rương, Tống Tử Nhan quay đầu hỏi Thanh Nghiêu: "Hoàng Thượng rất tốt với ta sao Thanh Nghiêu?."
Thanh Nhiêu nghe thấy Tống Tử Nhan hỏi lời này thì lấy làm lạ, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn Tống Tử Nhan rồi trả lời: "Đương nhiên là tốt rồi, người mới tiến cung chưa được bao lâu, hoàng thượng đã phong cho người làm phi rồi. "
"Ngươi chỉ thấy những điều này, những người khác trong hậu cung này cũng chỉ thấy những việc này." Nét tươi cười trên mặt Tống Tử Nhan dần dần biến mất, nàng chua xót nói: "Nếu Hoàng Thượng thật sự đối xử tốt với bổn cung, trăm triệu lần sẽ không đẩy ta đến nơi đầu sóng ngọn gió, từ khi bổn cung tiến cung đến nay, tuy có nhiều tú nữ như vậy nhưng Hoàng Thượng lại cố tình chỉ định bổn cung, bổn cung lúc đó cũng nghĩ là người xem trọng ta, nhưng ngươi theo ta lâu như vậy đã bao giờ thấy Hoàng Thượng thị tẩm ta chưa?"
"Cái này...... Không phải hậu cung đều truyền tin bệ hạ ...... không được hay sao?" Thanh Nhiêu nhỏ giọng nói.
"Được hay không bổn cung không biết." Tống Tử Nhan ngồi xuống cạnh bàn, vươn tay tháo bộ diêu (trầm cài có đính chuỗi) xuống, nói với Thanh Nghiêu: "Trước kia bổn cung cảm thấy Hoàng Thượng xem bổn cung là thế thân của người khác, cho nên nâng bổn cung lên phía trước, nhưng sau này bổn cung mới phát hiện, nếu Hoàng Thượng thật sự sủng ái một người, tuyệt đối sẽ không để người đó chịu uất ức, có lẽ giống như cách người đối với Đại hoàng tử vậy, nâng người đó trong lòng bàn tay, cho người đó ngàn vạn sủng ái, cũng tuyệt đối sẽ không làm cho người đó chịu thương tổn."
"Nhưng trong hậu cung này, có vị phi tần nào mà không phải chịu ủy khuất chứ, chỉ tính Nhàn Phi trước kia trong hậu cung một tay che trời, cuối cùng không phải đã bị một đạo thánh chỉ tùy tiện của Hoàng Thượng liền bị dời ra khỏi cung hay sao"
"Bổn cung hiện tại cũng không cầu cái gì, chỉ cầu có thể an an ổn ổn mà sống cả đời trong hậu cung, cũng coi như là trời cao rủ lòng thương rồi."
"Nương nương!"
Nhìn tiểu nha đầu này đứng một bên giậm chân vội vã, Tống Tử Nhan chợt bật cười, nàng xua xua tay, nói: "Ngươi không cần phải gấp gáp, như vậy cũng đã khá tốt rồi không phải sao."
----------------------------------------------
Thời gian thấm toát trôi qua, chớp mắt là đã đến trung thu. Trung thu năm nay Vu Sơ Hồng đặc biệt rất vui vẻ, biểu hiện cụ thể là hắn lần đầu tiên tổ chức cung yến trong những năm qua, hơn nữa còn mở tiệc chiêu đãi các văn võ bá quan trong triều từ tam phẩm trở lên, cũng đồng ý cho họ mang theo một người trong gia quyến.
Tối đến, Bạch Hi Vũ cũng không đi cùng Vu Sơ Hồng, cả ngày hôm qua hai người họ chơi đùa với hai bảo bối nhỏ quá high, dẫn đến Vu Sơ Hồng chưa làm chính sự, hiện tại còn phải vội vàng phê duyệt một đống tấu chương trên bàn, Bạch Hi Vũ không muốn ở lại Ngự Thư Phòng quấy rầy hắn, một mình ở Thịnh Hòa Cung lại quá mức nhàm chán liền thay một bộ y phục đi đến Giao Thái Điện trước hắn một bước, cậu đến sớm nên chỉ có lác đác vài người. Thấy cậu họ liền sôi nổi đứng đậy rồi hô: "Điện hạ".
Bạch Hi Vũ gật đầu, cũng coi như là thay cho lời chào hỏi, sau đó hắn nhìn quanh bốn phía, thấy trong Giao Thái Điện từng bàn nhỏ được bày ngay ngắn, trên mỗi bàn lại đặt một ấm trà , một mâm hạnh nhân phật thủ, táo chiên giòn và một số điểm tâm khác.
Bánh hạnh nhân phật thủ
Táo chiên giòn
Trong góc, nhạc sư đang tấu khúc ca ăn mừng, ngọn đèn sáng lấp lánh khắp bốn phía, chỗ ngồi trong cung yến vẫn như những năm trước, có thể là do vậy nên mới xảy ra một vấn đề.......... đó là không có chỗ ngồi cho cậu.
Khi cậu còn là một kẻ si ngốc, cậu đều ngồi cạnh Vu Sơ Hồng, nhưng thật sự đó không phải là nơi mà một vị hoàng tử nên ngồi, cũng không biết Vu Sơ Hồng có ý gì. Vẫn là các cung nhân vô tâm, buổi cung yến này không bố trí chỗ ngồi khác cho Bạch Hi Vũ.
Người trong Giao Thái Điện thấy Đại hoàng tử đứng một chỗ rất lâu rồi sau đó bước lên phía trên rồi xuống, những người này mặc dù cảm thấy hành động này có chút không thích hợp nhưng cũng không dám nói gì.
Bạch Hi Vũ một mình ngồi ở thượng vị, vừa nghe tiểu khúc vừa dùng tay gõ theo giai điệu lên mặt bàn, trông rất vui sướng.
Người trong Giao Thái Điện dần dần nhiều hơn, những người này nhanh chống tìm được nơi mình ngồi, sau đó ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Hi Vũ đang ngồi phía trên, đám người đó ghé tai nhau bàn luận.
Nơi đó vốn nên là vị trí của hoàng hậu hoặc là sủng phi, trước kia vì Đại hoàng tử si ngốc làm Hoàng Thượng không yên tâm nên để cậu bên cạnh, lý do đó vẫn có thể tha thứ được, hơn nữa người lớn cũng sẽ không so đo cùng kẻ ngốc. Hiện giờ đầu óc của Đại hoàng tử đã khôi phục, vì sao còn có thể ngồi ở nơi đó?
"Điện hạ, ngài ngồi ở vị trí này không thích hợp" Rốt cuộc cũng có đại thần không nhìn nổi, tiến lên phía trước nhắc nhở.
Bạch Hi Vũ nâng mắt nhìn vị đại thần này, tuổi tác khoảng chừng bốn mươi, thân vận một bộ quan phục nhất phẩm, nhưng cũng lâu rồi không thượng triều nên không nhận ra người trước mặt là ai, cậu lập tức ồ một tiếng, trực tiếp đứng lên, thở dài rồi nói: "Bổn điện hạ cũng cảm thấy không thích hợp, chỉ là không biết vị đại nhân này cho rằng ta nên ngồi đâu?"
"Điện hạ, ngài ngồi ở vị trí này không thích hợp" Rốt cuộc cũng có đại thần không nhìn nổi, tiến lên phía trước nhắc nhở.
Bạch Hi Vũ nâng mắt nhìn vị đại thần này, tuổi tác khoảng chừng bốn mươi, thân vận một bộ quan phục nhất phẩm, nhưng cũng lâu rồi không thượng triều nên cậu không nhận ra người trước mặt là ai, cậu lập tức ồ một tiếng, trực tiếp đứng lên, thở dài rồi nói: "Bổn điện hạ cũng cảm thấy không thích hợp, chỉ là không biết vị đại nhân này cho rằng ta nên ngồi đâu?"
Vị quan kia không ngờ rằng Đại hoàng tử sẽ dễ nói chuyện như vậy, trong nhất thời sững người tại chỗ, đợi đến khi hắn phản ứng lại thì Bạch Hi Vũ đã đi xuống rồi đứng lại trước mặt hắn.
Vị quan này nhìn trái nhìn phải, hy vọng một có một đồng liêu nào đó có thể giúp hắn một tay trong thời điểm mấu chốt này. Tuy nhiên, một số quan viên có mối quan hệ tốt với hắn chỉ lắc lắc tay tỏ vẻ bất lực với hắn.
Bạch Hi Vũ muốn đùa giỡn với người trước mặt vì thế cậu hỏi: "Đại nhân đang muốn tìm chỗ ngồi cho bổn điện hạ sao?"
Người này cũng đủ cứng cỏi, ngay lúc này cũng không buông tay, đôi mắt nhìn xung quanh điện, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tống Tử Nhan. Vị trí đó ở bên trái dưới Vu Sơ Hồng, đối diện là Nhị hoàng tử, nếu để Bạch Hi Vũ ngồi ở đó, có thể đổi như vậy.
Kia quan viên nói: "Không bằng điện hạ cùng Nhan Phi nương nương đổi vị trí đi?"
"Bổn điện cũng cảm thấy chỗ ngồi của Nhan Phi nương nương không tồi." Bạch Hi Vũ gật gật đầu, trên môi nở nụ cười, nơi Tống Tử Nhan ngồi mỹ nữ vờn quanh, so với phía trên đúng là khá hơn nhiều.
Tống Tử Nhan đương nhiên nghe được lời của hai người này, nàng vội vàng đứng dậy, cười nói: "Điện hạ cùng Lưu đại nhân nói đùa, bổn cung sao có thể đi lên phía trên được."
Nàng sao dám ngồi ở vị trí đó, mặc dù đó là vị trí mà mọi nữ tử trong hậu cung tha thiết ước mơ, nhưng những năm gần đây người ngồi ở nơi đó chỉ có một mình Đại hoàng tử, nếu Vu Sơ Hồng đến đây mà thấy nàng ngồi ở vị trí đó, cái mạng nhỏ này của nàng nhất định là giữ không được nữa.
Tống Tử Nhan cự tuyệt, đôi mày của Lưu đại nhân muốn xoắn lại hết vào nhau rồi.
Lúc này, một người ngồi ở bên khác đứng lên đề nghị: "Không bằng thêm một cái bàn ở bên cạnh Nhị hoàng tử đi"
Bạch Hi Vũ nhướng mày, cười như không cười mà liếc nhìn người kia, người đó không kém vị Lưu đại nhân này bao nhiêu tuổi, trên người là bộ quan phục nhất phẩm, nhưng Bạch Hi Vũ vẫn không quen biết như cũ. "Cũng có thể." cậu gật đầu, thuận tay vẫy gọi hai cung nữ đem một chiếc bàn đặt cạnh vị trí của Vu Văn Uyên.
Lưu đại nhân sau khi quay về chỗ ngồi cảm tạ người kia, hắn chắp tay và nói: "Đa tạ Thượng Quan huynh.
Vị quan họ Thượng Quan kia khoát tay, nói với hắn: "Tạ cái gì, ngươi nên tranh thủ sửa lại tính tình một chút đi, Đại điện hạ muốn ngồi chỗ nào thì ngồi chỗ đó thôi, chỉ cần Hoàng Thượng không trách tội là được không phải sao?"
Lưu đại nhân than một tiếng: "Hơn nửa đời người rồi, không đổi được, ta nhìn thấy như vậy liền nhịn không được mà muốn nói."
"Ngươi đó!"
Bạch Hi Vũ ngồi ở chỗ mới, cũng không có gì không thích ứng được, vẫn giống như trước, nhắm mắt lại nghe tiểu khúc.
"Hoàng huynh?" Vu Văn Uyên đến Giao Thái Điện, hắn đi lên phía trước liền thấy Bạch Hi Vũ ngồi ở bên cạnh hắn, hắn lắp bắp kinh hãi, hỏi Bạch Hi Vũ: "Hoàng huynh sao lại ngồi nơi này?"
Bạch Hi Vũ mở to mắt, nhìn thoáng qua Vu Văn Uyên, cười nói: "Ta không ngồi nơi này thì còn có thể ngồi đâu?"
Vu Văn Uyên ngồi xuống bên cạnh cậu, trả lời: "Đương nhiên là bên cạnh phụ hoàng"
Bạch Hi Vũ lại cười một tiếng: "Đó là chỗ ngồi của hoàng hậu"
Vu Văn Uyên lắc đầu, cho dù Vu Sơ Hồng có hoàng hậu, có lẽ sự sủng ái sẽ không bì được với hoàng huynh của hắn.
Hắn hỏi: "Không phải từ trước huynh đều ngồi chỗ đó sao?"
Bạch Hi Vũ vừa định trả lời, liền thấy Vu Sơ Hồng đã đứng ở ngoài điện. Ngay sau đó thái giám gân cổ lên hô: "Hoàng Thượng giá lâm——"
Mọi quan lại dồn dập quỳ xuống, trong miệng hô vạn tuế: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——"
Bạch Hi Vũ cùng Vu Văn Uyên quỳ xuống hành lễ, trăm miệng một lời: "Nhi thần bái kiến phụ hoàng."
Vu Sơ Hồng bước lên điện rồi ngồi xuống, cũng không vội để những vị quan đứng dậy, nhìn Bạch Hi Vũ và hỏi: "Tại sao lại ngồi ở chỗ đó?"
Bạch Hi Vũ ngẩng đầu, nhìn Vu Sơ Hồng, chớp chớp mắt, không nói lời gì.
"Lên đây."
Lời này vừa được hạ xuống, Bạch Hi Vũ vẫn chưa động đậy, Lưu đại nhân không kìm nén được trái tim muốn tìm đường chết của mình, cũng mặc kệ Thượng Quan huynh vẫn luôn kéo áo của mình, ngẩng đầu nói: "Hoàng Thượng, sao có thể để Đại hoàng tử ngồi bên cạnh người?"
"Ừm" Vu Sơ Hồng gật gật đầu, ngay sau đó liền vãy tay với Bạch Hi Vũ: "Lại đây, Tiểu Bạch."
Nhiều quan viên và phi tần có mặt ở đó đều lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vở kịch mang tên Lưu đại nhân tìm đường chết đang diễn ở trước mắt, Lưu đại nhân không phụ sự mong đợi của mọi người, vẫn là không buông tay, kêu lên: "Bệ hạ!"
"Còn gì nữa không?" Vu Sơ Hồng liếc hắn một cái.
"Bệ hạ, Đại hoàng tử ngồi ở bên cạnh người là không hợp lý!"
"Trẫm biết" Vu Sơ Hồng thu hồi ánh mắt, sau đó tiếp tục thúc giục Bạch Hi Vũ: "Đừng lề mề nữa, nhanh qua đây"
Bạch Hi Vũ nhìn vẻ mặt tự nhiên của Vu Sơ Hồng, đột nhiên có chút đồng tình với vị Lưu đại nhân kia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất