Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình
Chương 127
Sau khi ngoại tổ phụ đốt hương thuốc kia lên, Mạc Nhiên đã nhìn thấy mọi chuyện kiếp trước. Hóa ra y lại là người đã từng chết một lần, bảo sao từ ngày đầu tiên gặp Tần Lăng trong đêm thành hôn kia, có cảm giác vừa quen thuộc vừa hận người đó đến vậy.
Chỉ không ngờ sau khi trọng sinh y lại quên hết tất cả mọi chuyện, là những điều đó đau lòng đến mức không dám nghĩ lại sao? Người y yêu nhẫn tâm hành hạ rồi giết chết y, kiếp này lại một lần nữa yêu hắn.
Mạc Nhiên nhớ đến phản ứng lần đầu hai người gặp mặt không giống kiếp trước, một suy nghĩ làm Mạc Nhiên sợ đến phát run, phải chăng Tần Lăng cũng là trọng sinh? Nếu hắn quả thực cũng trọng sinh tại sao kiếp này lại yêu mình chứ, hắn đã từng nói hắn ghê tởm y cơ mà?
Càng nghĩ Mạc Nhiên chỉ có thể nghĩ ra một lý do giải thích, đó chính là hắn hận đến mức kiếp này lại muốn lừa y thêm một lần, làm y đau khổ sống không bằng chết.
Ngay khi vừa tỉnh dậy, còn chưa kịp suy nghĩ lại mọi chuyện thì Tần Lăng tìm đến, quả giống như y nghĩ hắn cũng là trọng sinh. Vậy mà suốt thời gian qua, hắn đều biết mọi chuyện kiếp trước còn y thì như kẻ ngốc bị lừa lên lừa xuống sao?
Lúc đó y cảm thấy tất cả như sụp đổ đau buồn, chua xót? Không, y chỉ thấy thật là buồn cười. Hóa ra ông trời cứ thích trêu ngươi con người như vậy.
Tần Lăng chạy lại ôm y, vì vẫn chưa thể chấp nhận mọi chuyện nên y chỉ muốn tránh xa hắn, y ném bình trà xuống dưới đất đuổi hắn đi, không ngờ lại ném trúng người hắn.
Vậy mà Tần Lăng cũng không hề tức giận, Mạc Nhiên không hiểu cho lắm nếu hắn đóng kịch tất cả đều đã bị bại lộ rồi, sao còn phải làm ra dạng như vậy? Nhìn ánh mắt đau khổ của Tần Lăng, cùng dòng máu chảy dài trên trán hắn, Mạc Nhiên cũng thấy tim mình như thắt lại.
Quả nhiên dù là kiếp trước hay kiếp này y vẫn yêu hắn, không nỡ nhìn hắn chịu một chút thương tổn. Dù là biết hắn từng đối xử vô tình với mình y vẫn yêu hắn, chỉ là mọi thứ quá đột ngột vẫn chưa thể chấp nhận ngay được.
Từ lúc biết chuyện phải dừng mê hương mới có thể chìm vào giấc ngủ, không hiểu sao ánh mắt lúc đó của Tần Lăng cứ làm y thấy trong lòng khó chịu. Mạc Nhiên mệt mỏi dựa lưng vào tường nhắm hờ hai mắt, có phải y đã sai ở đâu rồi không?
"Thế tử người ăn một chút gì rồi uống thuốc đi."
Trác Phong cùng Tu Kiệt mỗi người cầm một bát thuốc và một chút đồ ăn mang vào, Mạc Nhiên mệt mỏi đến mắt cũng lười mở. Trác Phong lại tiếp tục khuyên nhủ: "Người không chịu ăn uống công tử nhất định sẽ lo lắng..."
Dĩ nhiên Mạc Nhiên biết 'công tử' mà Trác Phong nhắc đến là ai, hiện tại y một chút cũng không muốn nghĩ đến người này, hai mày nhíu lại lạnh lùng nói: "Sau này đừng nhắc đến hắn trước mặt ta."
Trác Phong mím môi do dự một lúc lại nói: "Tần công tử ngài ấy..."
Lúc này Mạc Nhiên đã có chút khó chịu, mở hai mắt ra gằn giọng nói: "Ta đã nói đừng có nhắc đến hắn trước mặt ta!"
Tu Kiệt nãy giờ vẫn chưa đi khỏi, nghe giọng nói của Mạc Nhiên lạnh lùng như vậy bàn tay cầm bát thuốc của cậu run lên, không cẩn thận làm rơi xuống sàn, từng mảnh vỡ cứ thế bay tung tóe. Tu Kiệt vội xin lỗi rồi cúi gằm mặt xuống nhặt từng mảnh, mặc kệ bàn tay bị cứa chảy đẫm máu vẫn không ngừng siết chặt nhặt đến mảnh cuối cùng.
"Ngươi bị thương rồi bỏ xuống đi." Trác Phong không đành lòng nhìn ngồi xuống nhặt cùng Tu Kiệt, lúc đứng thì không nhìn thấy nhưng vừa ngồi xuống, đã thấy gương mặt Tu Kiệt đẫm nước mắt. Tu Kiệt hơi khó khăn cất giọng hỏi: "Thế tử người không muốn gặp công tử sao?"
"Bảo với hắn tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt ta, cả ngươi cũng vậy ta không cần người của hắn hầu hạ."
Tu Kiệt gật gật đầu cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Nếu không phải công tử đặc biệt dặn dò, tiểu nhân cũng không muốn hầu hạ một người vô tình như người. Thế tử yên tâm dù bây giờ muốn gặp cũng không gặp được hắn đâu!"
Nhìn thấy thái độ của Tu Kiệt, Mạc Nhiên nhíu mày hỏi lại: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Cũng không có ý gì cả, dù sao người ghét công tử như vậy thì sống chết của hắn người cũng đâu cần quan tâm đúng không?"
Mạc Nhiên nghe đến đây thì vội vàng đứng lên: "Ngươi nói cái gì? Ai sống ai chết? Tần Lăng hắn bị sao?"
"Thế tử người là có còn là con người không?" Tu Kiệt nhìn Mạc Nhiên bằng ánh mắt oán giận lớn tiếng hỏi, thấy thái độ của Tu Kiệt hơi quá, Trác Phong chắn trước mặt Mạc Nhiên ngăn cản: "Tu Kiệt ngươi thôi đi đừng có quá đáng!"
"Ta quá đáng?" Tu Kiệt bật cười đẩy tay Trác Phong ra vừa cười vừa nói trong nước mắt: "Ngươi lo cho thế tử nhà ngươi, không lẽ ta lo cho công tử nhà ta thì không được?"
"Công tử không cho ta nói nhưng dù hôm nay có chết ở đây ta cũng phải nói!" Tu Kiệt tiến đến gần nhìn Mạc Nhiên, như nghĩ lại từng chuyện đau xót nói.
"Thế tử lúc người bị thương công tử ngày đêm không ăn không ngủ đi cầu thần y, nhưng lúc đó không biết thần y kia lại chính là ngoại tổ phụ người. Ông ấy bắt công tử để lại một thứ trên người mới chịu đi cứu, công tử liền không do dự chặt đứt một ngón tay."
Tu Kiệt dừng một lúc lại tiếp tục nói: "Sau đó công tử lại tiếp tục một mình lên núi tuyết đầy sói kia tìm thuốc giải. Người biết vì sao công tử đi một mình không? Vì hắn muốn để ám vệ lại bảo vệ người, sợ người xảy ra nguy hiểm... Thế tử lúc đó bất tỉnh, người đâu có nhìn thấy bộ dạng của hắn lúc đó đâu. Khi hắn trở về trên người đầy máu, chỗ nào cũng là vết thương. Sau lưng ba vết cào của sói sâu đến tận xương, cánh tay bị cắn đến không thể cử động nổi, một chân tập tễnh chỉ đi được bằng một chân, hai mắt bị đá cứa vào đều không nhìn thấy!"
Mạc Nhiên nghe đến đây hai mắt đỏ lên như không tin vào tai mình, lắc đầu: "Không thể nào... sao hắn có thể vì ta..."
"Có gì mà không thể chứ? Người nghĩ lúc vừa tỉnh hắn không muốn đến gặp người sao? Hắn muốn đến phát điên nhưng sợ người lo lắng cho hắn nên không dám đến gặp, hắn một ngày hỏi ta biết bao nhiêu lần, người ăn gì uống gì, có ngủ được không, uống thuốc chưa... Không thiếu ngày nào là không hỏi. Công tử quan tâm người còn hơn bản thân hắn!"
"Hắn một mình trong phòng, dù không nhìn thấy vẫn gượng đứng lên, dù là bị ngã bao nhiêu lần cũng cố đứng lên, chỉ vì muốn nhanh chóng hồi phục đến gặp người, nhưng đổi lại thì sao? Khi vết thương vừa đỡ điều đầu tiên hắn làm là đi gặp ngươi! Còn ngươi? Thế tử ngươi lại một lần nữa ném cả bình trà kia vào người làm hắn! Người có biết hắn đau lòng đến mức nào không? Dù là người ngoài cũng nhìn ra hắn vì ngươi làm bao nhiêu chuyện, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy sao?"
"Không nói đâu xa chỉ vừa nãy thôi." Tu Kiệt giọng lạc đi chỉ ra phía cửa: "Tổ phụ của người bị người ta bắt đi, đám người kia kêu ngươi một mình đến cứu, cũng là công tử nhà ta một mình thay ngươii đi cứu, vết thương của hắn vẫn chưa hề khỏi. Mặc dù sống chết không rõ vẫn dặn dò ta chăm sóc tốt cho ngươi!"
Mạc Nhiên như người mất hồn ngã gục xuống dưới đất, y hốt hoảng bám lấy Trác Phong run giọng hỏi: "Những lời Tu Kiệt nói có phải là thật không Trác Phong? Trả lời ta những lời hắn nói có phải là thật không?!"
Trác Phong cắn chặt môi nghẹn lại gật gật đầu, Mạc Nhiên như điên bám lấy tay cậu gào lên: "Nơi đó là nơi nào? Tần Lăng đi đâu rồi... Ta... ta phải đi với hắn."
"Thế tử người bình tĩnh chút đi!"
Mạc Nhiên lắc đầu nước mắt cứ thế rơi xuống, y hai chân run lên loạng choạng bước ra ngoài, cũng không biết mình đang nói gì chỉ phát ra những từ loạn xạ: "Mau đi giúp ta đi cứu Tần Lăng... ta phải đi với hắn ta phải đi... Mau nói đi rốt cuộc hắn đã đi đến nơi nào đi! "
Chỉ không ngờ sau khi trọng sinh y lại quên hết tất cả mọi chuyện, là những điều đó đau lòng đến mức không dám nghĩ lại sao? Người y yêu nhẫn tâm hành hạ rồi giết chết y, kiếp này lại một lần nữa yêu hắn.
Mạc Nhiên nhớ đến phản ứng lần đầu hai người gặp mặt không giống kiếp trước, một suy nghĩ làm Mạc Nhiên sợ đến phát run, phải chăng Tần Lăng cũng là trọng sinh? Nếu hắn quả thực cũng trọng sinh tại sao kiếp này lại yêu mình chứ, hắn đã từng nói hắn ghê tởm y cơ mà?
Càng nghĩ Mạc Nhiên chỉ có thể nghĩ ra một lý do giải thích, đó chính là hắn hận đến mức kiếp này lại muốn lừa y thêm một lần, làm y đau khổ sống không bằng chết.
Ngay khi vừa tỉnh dậy, còn chưa kịp suy nghĩ lại mọi chuyện thì Tần Lăng tìm đến, quả giống như y nghĩ hắn cũng là trọng sinh. Vậy mà suốt thời gian qua, hắn đều biết mọi chuyện kiếp trước còn y thì như kẻ ngốc bị lừa lên lừa xuống sao?
Lúc đó y cảm thấy tất cả như sụp đổ đau buồn, chua xót? Không, y chỉ thấy thật là buồn cười. Hóa ra ông trời cứ thích trêu ngươi con người như vậy.
Tần Lăng chạy lại ôm y, vì vẫn chưa thể chấp nhận mọi chuyện nên y chỉ muốn tránh xa hắn, y ném bình trà xuống dưới đất đuổi hắn đi, không ngờ lại ném trúng người hắn.
Vậy mà Tần Lăng cũng không hề tức giận, Mạc Nhiên không hiểu cho lắm nếu hắn đóng kịch tất cả đều đã bị bại lộ rồi, sao còn phải làm ra dạng như vậy? Nhìn ánh mắt đau khổ của Tần Lăng, cùng dòng máu chảy dài trên trán hắn, Mạc Nhiên cũng thấy tim mình như thắt lại.
Quả nhiên dù là kiếp trước hay kiếp này y vẫn yêu hắn, không nỡ nhìn hắn chịu một chút thương tổn. Dù là biết hắn từng đối xử vô tình với mình y vẫn yêu hắn, chỉ là mọi thứ quá đột ngột vẫn chưa thể chấp nhận ngay được.
Từ lúc biết chuyện phải dừng mê hương mới có thể chìm vào giấc ngủ, không hiểu sao ánh mắt lúc đó của Tần Lăng cứ làm y thấy trong lòng khó chịu. Mạc Nhiên mệt mỏi dựa lưng vào tường nhắm hờ hai mắt, có phải y đã sai ở đâu rồi không?
"Thế tử người ăn một chút gì rồi uống thuốc đi."
Trác Phong cùng Tu Kiệt mỗi người cầm một bát thuốc và một chút đồ ăn mang vào, Mạc Nhiên mệt mỏi đến mắt cũng lười mở. Trác Phong lại tiếp tục khuyên nhủ: "Người không chịu ăn uống công tử nhất định sẽ lo lắng..."
Dĩ nhiên Mạc Nhiên biết 'công tử' mà Trác Phong nhắc đến là ai, hiện tại y một chút cũng không muốn nghĩ đến người này, hai mày nhíu lại lạnh lùng nói: "Sau này đừng nhắc đến hắn trước mặt ta."
Trác Phong mím môi do dự một lúc lại nói: "Tần công tử ngài ấy..."
Lúc này Mạc Nhiên đã có chút khó chịu, mở hai mắt ra gằn giọng nói: "Ta đã nói đừng có nhắc đến hắn trước mặt ta!"
Tu Kiệt nãy giờ vẫn chưa đi khỏi, nghe giọng nói của Mạc Nhiên lạnh lùng như vậy bàn tay cầm bát thuốc của cậu run lên, không cẩn thận làm rơi xuống sàn, từng mảnh vỡ cứ thế bay tung tóe. Tu Kiệt vội xin lỗi rồi cúi gằm mặt xuống nhặt từng mảnh, mặc kệ bàn tay bị cứa chảy đẫm máu vẫn không ngừng siết chặt nhặt đến mảnh cuối cùng.
"Ngươi bị thương rồi bỏ xuống đi." Trác Phong không đành lòng nhìn ngồi xuống nhặt cùng Tu Kiệt, lúc đứng thì không nhìn thấy nhưng vừa ngồi xuống, đã thấy gương mặt Tu Kiệt đẫm nước mắt. Tu Kiệt hơi khó khăn cất giọng hỏi: "Thế tử người không muốn gặp công tử sao?"
"Bảo với hắn tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt ta, cả ngươi cũng vậy ta không cần người của hắn hầu hạ."
Tu Kiệt gật gật đầu cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Nếu không phải công tử đặc biệt dặn dò, tiểu nhân cũng không muốn hầu hạ một người vô tình như người. Thế tử yên tâm dù bây giờ muốn gặp cũng không gặp được hắn đâu!"
Nhìn thấy thái độ của Tu Kiệt, Mạc Nhiên nhíu mày hỏi lại: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Cũng không có ý gì cả, dù sao người ghét công tử như vậy thì sống chết của hắn người cũng đâu cần quan tâm đúng không?"
Mạc Nhiên nghe đến đây thì vội vàng đứng lên: "Ngươi nói cái gì? Ai sống ai chết? Tần Lăng hắn bị sao?"
"Thế tử người là có còn là con người không?" Tu Kiệt nhìn Mạc Nhiên bằng ánh mắt oán giận lớn tiếng hỏi, thấy thái độ của Tu Kiệt hơi quá, Trác Phong chắn trước mặt Mạc Nhiên ngăn cản: "Tu Kiệt ngươi thôi đi đừng có quá đáng!"
"Ta quá đáng?" Tu Kiệt bật cười đẩy tay Trác Phong ra vừa cười vừa nói trong nước mắt: "Ngươi lo cho thế tử nhà ngươi, không lẽ ta lo cho công tử nhà ta thì không được?"
"Công tử không cho ta nói nhưng dù hôm nay có chết ở đây ta cũng phải nói!" Tu Kiệt tiến đến gần nhìn Mạc Nhiên, như nghĩ lại từng chuyện đau xót nói.
"Thế tử lúc người bị thương công tử ngày đêm không ăn không ngủ đi cầu thần y, nhưng lúc đó không biết thần y kia lại chính là ngoại tổ phụ người. Ông ấy bắt công tử để lại một thứ trên người mới chịu đi cứu, công tử liền không do dự chặt đứt một ngón tay."
Tu Kiệt dừng một lúc lại tiếp tục nói: "Sau đó công tử lại tiếp tục một mình lên núi tuyết đầy sói kia tìm thuốc giải. Người biết vì sao công tử đi một mình không? Vì hắn muốn để ám vệ lại bảo vệ người, sợ người xảy ra nguy hiểm... Thế tử lúc đó bất tỉnh, người đâu có nhìn thấy bộ dạng của hắn lúc đó đâu. Khi hắn trở về trên người đầy máu, chỗ nào cũng là vết thương. Sau lưng ba vết cào của sói sâu đến tận xương, cánh tay bị cắn đến không thể cử động nổi, một chân tập tễnh chỉ đi được bằng một chân, hai mắt bị đá cứa vào đều không nhìn thấy!"
Mạc Nhiên nghe đến đây hai mắt đỏ lên như không tin vào tai mình, lắc đầu: "Không thể nào... sao hắn có thể vì ta..."
"Có gì mà không thể chứ? Người nghĩ lúc vừa tỉnh hắn không muốn đến gặp người sao? Hắn muốn đến phát điên nhưng sợ người lo lắng cho hắn nên không dám đến gặp, hắn một ngày hỏi ta biết bao nhiêu lần, người ăn gì uống gì, có ngủ được không, uống thuốc chưa... Không thiếu ngày nào là không hỏi. Công tử quan tâm người còn hơn bản thân hắn!"
"Hắn một mình trong phòng, dù không nhìn thấy vẫn gượng đứng lên, dù là bị ngã bao nhiêu lần cũng cố đứng lên, chỉ vì muốn nhanh chóng hồi phục đến gặp người, nhưng đổi lại thì sao? Khi vết thương vừa đỡ điều đầu tiên hắn làm là đi gặp ngươi! Còn ngươi? Thế tử ngươi lại một lần nữa ném cả bình trà kia vào người làm hắn! Người có biết hắn đau lòng đến mức nào không? Dù là người ngoài cũng nhìn ra hắn vì ngươi làm bao nhiêu chuyện, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy sao?"
"Không nói đâu xa chỉ vừa nãy thôi." Tu Kiệt giọng lạc đi chỉ ra phía cửa: "Tổ phụ của người bị người ta bắt đi, đám người kia kêu ngươi một mình đến cứu, cũng là công tử nhà ta một mình thay ngươii đi cứu, vết thương của hắn vẫn chưa hề khỏi. Mặc dù sống chết không rõ vẫn dặn dò ta chăm sóc tốt cho ngươi!"
Mạc Nhiên như người mất hồn ngã gục xuống dưới đất, y hốt hoảng bám lấy Trác Phong run giọng hỏi: "Những lời Tu Kiệt nói có phải là thật không Trác Phong? Trả lời ta những lời hắn nói có phải là thật không?!"
Trác Phong cắn chặt môi nghẹn lại gật gật đầu, Mạc Nhiên như điên bám lấy tay cậu gào lên: "Nơi đó là nơi nào? Tần Lăng đi đâu rồi... Ta... ta phải đi với hắn."
"Thế tử người bình tĩnh chút đi!"
Mạc Nhiên lắc đầu nước mắt cứ thế rơi xuống, y hai chân run lên loạng choạng bước ra ngoài, cũng không biết mình đang nói gì chỉ phát ra những từ loạn xạ: "Mau đi giúp ta đi cứu Tần Lăng... ta phải đi với hắn ta phải đi... Mau nói đi rốt cuộc hắn đã đi đến nơi nào đi! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất