Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 47: Ngày thanh niên và gả cho anh đi

Trước Sau
Vương Đại Hải gần như là phản xạ có điều kiện nói: “Không phiền không phiền.”

“Thế nhưng…” Thẩm Ngôn vẫn giả ý chần chờ, một chân đứng thẳng, thân thể cố ý lắc qua lắc lại làm bộ bất ổn.

Vương Đại Hải thấy cậu đứng cũng không vững, vội vàng thúc giục một lần nữa: “Anh sức lớn, mấy phát là giặt xong thôi, lại nói chân em cũng bất tiện, nhanh về thư phòng làm bài tập đi.”

Diễn đã làm đủ, Thẩm Ngôn không thoái thác nữa, khéo léo nói câu “cám ơn ca ca” xong liền quật cường nhảy lò cò về thư phòng.

Nhìn theo Thẩm Ngôn nhảy vào thư phòng, Vương Đại Hải sợ dáng vẻ mình thất thố bị nhìn thấy, cẩn thận khóa cửa phòng tắm lại, xả một thau nước ấm, rắc ít bột giặt vào, lập tức vận dụng hết một luồng nội lực, dồn khí đan điền, kẹp cái quần lót của Thẩm Ngôn lên ngâm ở trong nước, lại dùng động tác cứng đờ nắm miếng vải nhỏ ấy lên vò vò, trong khoảnh khắc cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong tay, cả người Vương Đại Hải đỏ rực một đường từ đỉnh đầu đến bàn chân!

Đây là của Ngôn Ngôn… đừng nghĩ nữa!

Vương Đại Hải tức giận hất đầu muốn quăng đi tà niệm trong não, dùng sức cực mạnh cứ như hận không thể bẻ gãy cổ mình tự sát.

Nơi này từng dán vào người Ngôn Ngôn… mày còn là người hả!

Vương Đại Hải gầm nhẹ một tiếng, phun hết khí bẩn trong cơ thể ra.

Miếng vải này nhỏ quá có thể che hết cái mông à… Che hết không hết liên quan tới Vương Đại Hải mày cái cục cớt!?

Vương Đại Hải ném miếng vải ướt nhẹp trong tay xuống nước, như dã thú bị vây nhốt đi qua đi lại trong phòng tắm nhỏ hẹp, đi tới đi lui mà trong lòng vẫn xao động không thôi, bèn lau khô tay cúi người xuống, một hơi làm một trăm cái hít đất trong không gian hẹp dài giữa bồn cầu và đài rửa mặt, cưỡng ép mình tập trung lực chú ý vào việc đếm số.

Ba phút sau…

Nhẫn nhịn cơn mê hoặc tinh thần cực lớn giặt xong quần lót, Vương Đại Hải ngay cả máy giặt cũng không dùng, tiếp tục giặt tay áo sơ mi quần dài cho Thẩm Ngôn.

Đây là bởi vì quần lót không tiện giặt máy, thế nhưng mấy thứ khác đều giặt máy chỉ có quần lót không giặt máy sẽ có vẻ như mình là tên biến thái vậy!

Mấy món quần áo đều rửa sạch phơi lên rồi, Vương Đại Hải mới như đánh xong một trận chiến ác liệt mà thở phào một hơi thật dài.

Đi ra khỏi phòng tắm, Vương Đại Hải đến nhà kho lấy hộp thuốc ra, đổ dầu hoa hồng lên băng gạc, sau đó đến thư phòng đưa băng gạc. Bởi vừa rồi trong đầu tưởng tượng không ít hình ảnh không nên, Vương Đại Hải lòng đầy hổ thẹn, nhìn cũng không dám nhìn Thẩm Ngôn thêm một cái, mím môi vẻ mặt cứng đờ đi tới trước bàn đọc sách, thô giọng bảo: “Ngôn Ngôn, đắp dầu hoa hồng một chút đi.”

Thẩm Ngôn ngẩng đầu lên từ trong chồng sách, lùi ghế xoay về phía sau một chút, cực kỳ tự nhiên duỗi cái chân bị thương về phía Vương Đại Hải, Vương Đại Hải vốn dĩ muốn đưa băng gạc xong liền bỏ chạy, nhưng cậu nhóc duỗi chân như thế một cái, anh cũng không tiện kêu cậu tự làm, đành phải kiên trì ngồi xuống một cái ghế xoay khác phía sau, động tác nhẹ nhàng cầm cẳng chân Thẩm Ngôn lên, làm cho cậu đặt chân lên trên đùi mình, lại đem băng gạc tản ra mùi thuốc nồng nặc quấn trên cổ chân Thẩm Ngôn. Băng gạc vừa quấn như thế, Vương Đại Hải lập tức có cảm nhận càng trực quan đối với độ nhỏ nhắn của cổ chân Thẩm Ngôn, cơn kích động “muốn nắm một chút” cũng càng mãnh liệt, băng gạc quấn xong, Vương Đại Hải lúng ta lúng túng nhìn nơi khác nói: “Anh tra ở trên mạng, nói bong gân trong 48 tiếng không được xoa bóp, nhưng có thể đắp thuốc, em cũng lưu ý chút, đừng ấn nó.”

“Được.” Thẩm Ngôn lấy ra giọng nói ngọt ngào nhất hô, “Ca ca cực khổ rồi.”

“Không có gì.” Vương Đại Hải bị giọng nói nhỏ nhẹ này trêu chọc đến hai chân mềm nhũn, ngồi trên ghế xoay một hồi mới đứng dậy nói, “Anh xuống lầu chạy vài vòng, lúc về mang ít đồ ăn khuya cho em, món rau trộn chân gà mấy hôm trước em thích ăn không?”

“Thích!” Thẩm Ngôn vui sướng đáp, nghĩ tới món rau trộn chân gà cực kỳ ngon mấy hôm trước, nhất thời cảm thấy còn có thể ngựa không ngừng vó học thêm bốn mươi phút nữa.

Vương Đại Hải xuống lầu chạy bộ, nỗ lực phát tiết cơn nóng nảy không chỗ xả của mình. Thẩm Ngôn gục xuống bàn, đôi mắt sáng lấp lánh nhớ lại dáng vẻ cúi đầu nghiêm túc quấn băng gạc giúp mình của Vương Đại Hải vừa rồi, trong lòng sinh ra một trận ngọt ngào ấm áp, cậu nghĩ về Vương Đại Hải một chốc, thúc giục mình lên tinh thần làm bài tập.

Không tới bốn mươi phút, Thẩm Ngôn đã làm xong bài tập một môn, tiếp theo cũng chỉ còn lại một bộ đề tiếng anh, Thẩm Ngôn quyết định trước hết thưởng cho mình chơi mười lăm phút rồi lại tiếp tục làm. Đầu tiên là cậu mở điện thoại lên, lướt lướt trang bạn bè, đăng ảnh chụp chung của mình với Vương Đại Hải trên máy bay hôm nay, phối thêm một cái biểu cảm vui vẻ.

Không được bao lâu, Thẩm Ngôn nhìn thấy Vương Tiểu Khê like một cái.

Thẩm Ngôn: “…”



Thẩm Ngôn đang nghĩ ngợi có nên đáp lại một chút hay không, wechat của Vương Tiểu Khê đã giết tới: “Hôm nay đến căn cứ trồng nấm của anh hai anh chơi hả?”

Thẩm Ngôn: “Vâng, chèo thuyền, nấu cơm dã ngoại, lái máy bay.”

Bên phía Vương Tiểu Khê yên tĩnh một chốc, sâu xa nói: “Anh trai anh cười rất ngọt ngào, hệt như đang yêu đương vậy.”

Thẩm Ngôn không tỏ rõ ý kiến: “Ha ha ha.”

Vương Tiểu Khê không yên tâm nhắc nhở: “Nhóc con học hành cho đàng hoàng nghe không? Đừng suy nghĩ lung tung, đừng yêu sớm.”

Thẩm Ngôn lảng tránh nửa câu sau, chỉ đáp lại nửa đoạn trước: “Em học hành đàng hoàng mà, bài tập em đều không bỏ sót chút nào, hôm qua còn làm đến mười hai giờ rưỡi đó, giờ chỉ còn thiếu một môn tiếng anh nữa thôi, hơn nữa cả tuần nay em đều không lên chơi game anh biết mà, anh cứ yên tâm đi.”

Vương Tiểu Khê nhạy bén nắm lấy trọng điểm: “Em cố ý lảng tránh nửa câu sau của anh vẫn khiến anh không quá yên tâm.”

Thẩm Ngôn: “…”

Anh em hai người thật sự có quan hệ máu mủ à!?

Thẩm Ngôn chỉ đành nói: “Trêu anh chơi thôi, em với anh hai của anh thật sự không có gì.” Tạm thời.

Vương Tiểu Khê lại dặn dò Thẩm Ngôn đặt hết tinh thần vào việc học tập một phen, hai năm lớp 11 12 quan trọng như vậy, Vương Tiểu Khê thật sự hơi sợ mình muốn giúp đỡ không thành còn không cẩn thận phá huỷ đường học tập của Thẩm Ngôn, còn anh cậu…

Đầu tiên Vương Tiểu Khê không cảm thấy Vương Đại Hải là gay, theo khoảng thời gian này cậu quan sát nghiên cứu, dường như gay đều rất thanh tú, mà anh cậu quả thực là từ trong ra ngoài đều lộ ra hơi thở thẳng nam.

Còn nữa, lui 10 ngàn bước mà nói, Vương Đại Hải cũng sắp ba mươi tuổi rồi, chuyện yêu đương nói thế nào cũng không tới phiên Vương Tiểu Khê nhúng tay, chuyện duy nhất Vương Tiểu Khê không thể tiếp nhận chính là anh cậu bị người có ý đồ xấu lừa dối đùa bỡn, còn việc khác… bản thân Vương Tiểu Khê thích mặc đồ con gái, lại cong như nhang muỗi, đặt trong tiêu chuẩn truyền thống có nói là kinh thế hãi tục cũng không quá đáng, chính cậu đã như vậy, nào có thể dùng tiêu chuẩn thế tục để yêu cầu anh trai cậu.

Thẩm Ngôn hiển nhiên không phải là người có ý đồ xấu, cho nên Vương Tiểu Khê không quá lo lắng cho Vương Đại Hải, mà chủ yếu là lo lắng cho Thẩm Ngôn.

Thấy Thẩm Ngôn nói chắc như đinh đóng cột thề thốt một trận bảo đảm sẽ học hành đàng hoàng mỗi ngày tiến bộ, Vương Tiểu Khê mới yên tâm, nhét điện thoại di động vào trong túi quần Lý Lan Phong bên cạnh, vuốt vuốt váy biểu diễn không có túi, nói: “Chúng ta về thôi.”

Thêm hai ngày nữa chính là hội diễn văn nghệ 4/5, mấy ngày trước có một cô gái ban văn nghệ có việc gấp về nhà đột xuất, một tiết mục vũ đạo thiếu người múa dẫn đầu, học kỳ trước Vương Tiểu Khê trùng hợp từng học bài múa này nên bị đàn chị ban văn nghệ kéo qua cứu viện, mấy ngày nay từ sáng tới tối từ sáu giờ đến tám giờ đều ở phòng hoạt động tập múa với mấy cô gái. Mỗi buổi tối Lý Lan Phong đều theo cùng, Vương Tiểu Khê luyện múa, hắn liền ở ngoài sân quan sát, cặp lỗ tai chó săn hăng hăng hái hái dựng thẳng, cảm thấy cục cưng của hắn thật sự là nhìn thế nào cũng không chán.

Tiết mục luyện tập hôm nay đã kết thúc, Vương Tiểu Khê luyện hơi mệt, ngồi ở khu nghỉ ngơi chơi di động một chốc.

Hai người vai sóng vai đi ra khỏi phòng hoạt động, ỷ vào việc mình đang trang điểm lại còn mặc váy, Vương Tiểu Khê thoải mái đưa tay kéo cánh tay Lý Lan Phong, Lý Lan Phong mỉm cười liếc nhìn cậu một cái, nắm tay cậu, làm cho mười ngón giao nhau càng thân mật hơn.

Lúc đi ngang qua tòa nhà ký túc xá, Vương Tiểu Khê dừng bước nói: “Đúng rồi, em có một món chuyển phát nhanh ở phòng ngủ, chờ em một chút.”

“Ngồi đó chờ đi.” Lý Lan Phong chỉ chỉ ghế tựa dài dưới lầu ký túc, “Anh đi lên lấy.”

“Vâng, vất vả rồi.” Vương Tiểu Khê đang muốn xoay người đến ghế dài ngồi, Lý Lan Phong chợt xoay bả vai cậu qua, cúi đầu hôn một cái vừa nhẹ vừa nhanh trên mặt cậu nói, “Phí chạy việc.”

Dứt lời, sải cặp chân dài hai ba bước chạy vào ký túc xá.

Vương Tiểu Khê sờ sờ mặt, cất đi nụ cười kiểu con gái ngốc nhà địa chủ, dùng kiểu bệ vệ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang khoanh tay banh chân ngồi xuống trên ghế dài, váy tự nhiên rũ xuống giữa hai chân, cùng với cái quần mặc váy hình Husky hoàn mỹ ngăn chặn khả năng hở hang. Một cậu trai đi ngang qua nhìn thấy gương mặt giống như mỹ thiếu nữ truyện 2D của Vương Tiểu Khê cũng không nhịn được mà phải ngắm cậu thêm vài lần, nhưng lại thấy cái dáng ngồi hùng tráng như Quan nhị gia của cậu, lại nghĩ tới truyền thuyết về cái tên trai giả gái, nhất thời hết cả hồn, không dám đến gần.

Lúc này, một cậu trai lớn mật cầm điện thoại di động đi về phía Vương Tiểu Khê, mở miệng nói: “Bạn ơi, thật ngại quá quấy rầy bạn, mình muốn làm quen với bạn, không biết có thể…”



Vương Tiểu Khê hắng giọng, đè thấp dây thanh quản, dùng âm thanh hùng hậu trầm thấp nhất mà cái giọng thiếu niên của mình có thể đạt tới ngắt lời: “Người anh em, ngại quá, tôi là nam.”

Cậu trai đỏ mặt vò đầu: “Trước khi bạn nói chuyện mình đã nhìn ra rồi.”

Vương Tiểu Khê: “…”

Người anh em này thật sự là người làm nên chuyện lớn.

Vương Tiểu Khê không thể làm gì khác hơn là chỉ chỉ Lý Lan Phong ôm hộp chuyển phát nhanh từ cửa lầu ký túc xá chạy đến: “Thật xin lỗi, đó là bạn trai tôi.”

“Cậu tìm vợ tôi có việc à?” Lý Lan Phong trừng mắt lên, bộ dạng như muốn xông lên cắn người.

“Không không không.” Cậu trai cuống quít xua tay, hoả tốc trốn chạy.

Vương Tiểu Khê sờ sờ mặt, trầm ổn nói: “Đây chính là cái gọi là hồng nhan họa thủy.”

Lý Lan Phong ngồi xuống sát bên cậu, bị dục vọng độc chiếm hành hạ đến đau cả gan, nghiến răng kéo Vương Tiểu Khê vào trong lòng, nói: “Anh thật hận không thể đi đâu cũng nhét em vào trong túi, ai cũng không cho xem, rảnh rảnh sẽ móc ra hôn hôn sờ sờ.”

Tim Vương Tiểu Khê đập nhanh một trận, lại nói chêm chọc cười: “Vậy cũng đừng nhét vô túi quần sau đít nha, không cẩn thận, phẹt một tiếng.”

Lý Lan Phong: “…”

Lý Lan Phong hung hăng hôn đôi môi phá hoại bầu không khí của Vương Tiểu Khê, buông cậu ra, ướm ướm hộp chuyển phát nhanh nhẹ bẫng trong tay, hỏi: “Cục cưng mua gì thế?”

Vương Tiểu Khê liếc nhìn cái hộp, khuôn mặt vui vẻ đến sáng ngời, nói: “Quà đáp lễ ngày thanh niên 4/5, làm riêng, mới đưa đến.”

“Bây giờ có thể mở ra không?” Lý Lan Phong vội vàng hỏi.

“Mở đi mở đi mở đi.” Vương Tiểu Khê đoạt lấy hộp, gỡ kẹp tóc xuống, dùng vật trang trí trên kẹp loẹt xoẹt mấy phát liền rạch hỏng hết băng dán, sau đó lại yểu điệu mang kẹp tóc trở lại, mở hộp giấy lấy ra hai cái hộp nhỏ tinh xảo từ trong đống giấy giảm xóc, tiện tay ném vào trong ngực Lý Lan Phong, bảo: “Mở ra xem.”

Lý Lan Phong vội vã mở ra, ánh mắt sáng lên: “Nhẫn!?”

“Nói chính xác, là nhẫn thiên thạch.” Vương Tiểu Khê lấy ra một chiếc nhẫn màu xám xanh tạo hình cổ điển từ trong hộp, nâng lên cao cao nhìn ngắm, xuyên thấu qua khoảng không nho nhỏ hình tròn trong nhẫn vừa vặn có thể nhìn thấy một ngôi sao, mặt trong chiếc nhẫn còn khắc ba chữ LLF, mà một chiếc khác thì lại khắc WXX, “Không phải anh luôn hứng thú với thiên văn học à, thật ra em cũng rất hứng thú, liền mua loại nhẫn này, cũng không biết là từ trên ngôi sao nào rơi xuống địa cầu nữa. Giờ không phải vừa vặn là ngày thanh niên 4/5 à, món quà này liền tượng trưng chúng ta không ngừng tìm tòi vũ trụ, rất có cảm giác thanh niên tiến bộ…”

Cậu nói còn chưa dứt lời, Lý Lan Phong đã xoay mặt cậu qua, sâu sắc hôn xuống.

“Son môi…” Vương Tiểu Khê nhỏ giọng kháng nghị.

“Ăn vào bụng hết rồi.” Lý Lan Phong dùng đầu lưỡi nhiều lần liếm láp bờ môi Vương Tiểu Khê, cũng làm sâu thêm nụ hôn này.

Một nụ hôn kết thúc, Lý Lan Phong cầm chiếc nhẫn khắc ba chữ LLF trong tay Vương Tiểu Khê qua, đứng dậy, vòng tới trước mặt Vương Tiểu Khê, quỳ một chân xuống đất, đeo nhẫn vào ngón áp út của Vương Tiểu Khê, lại cúi đầu hôn một cái trên đầu ngón tay cậu, nói: “Cục cưng gả cho anh đi.”

“Được, em cưới anh.” Vương Tiểu Khê đỏ mặt sửa lời, “Anh ngồi đây đi, em cũng quỳ cầu hôn anh.”

Lý Lan Phong tự giác đem chiếc nhẫn có khắc ba chữ WXX đeo vào ngón áp út của mình, lại cười nói: “Anh không cần em cầu, anh chính là của em.”

Hết chương 47

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau