Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 55: Bảng phối đồ Và nắm tay

Trước Sau
Thời gian qua thật sự nhanh, chỉ chớp mắt học kỳ hai năm lớp 11 liền tuyên cáo kết thúc, sau khi vượt qua 40 ngày mang tên là nghỉ hè nhưng thật ra là học bù, học kỳ 1 năm lớp 12 cực kỳ mấu chốt cũng kéo màn che lên, sinh nhật mười tám tuổi của Thẩm Ngôn cũng theo đó bước tới.

Hôm nay là thứ bảy, kết thúc tiết tự học buổi tối, Thẩm Ngôn đeo cặp sách nhét đầy ụ, trong lòng ngực ôm mấy hộp quà lớn nhỏ không đồng nhất, dưới cánh tay còn kẹp một con hồ ly công tử lông xù xù, vừa linh hoạt tránh khỏi các bạn học chặn ở lối đi nhỏ để đi ra ngoài, vừa lễ phép nói lời cảm ơn với mỗi một bạn học tặng quà sinh nhật.

Làm một mỹ thiếu niên tính cách mềm mại đáng yêu, Thẩm Ngôn vẫn luôn được toàn thể bạn học lớp 11/4 coi là thú cưng của lớp, cho nên sinh nhật mười tám tuổi hôm nay cậu nhận quà tới độ mỏi cả tay. Lúc đi đến cửa phòng học, mấy bạn học ngày thường có quan hệ không tồi với Thẩm Ngôn ngăn cậu lại, đề nghị buổi tối cùng nhau đi ra ngoài chúc mừng, lại bị Thẩm Ngôn uyển chuyển xin miễn, tỏ vẻ lát nữa đã có hẹn.

Mấy bạn học nghe vậy sôi nổi ồn ào.

“Có hẹn, với ai thế?”

“Việc này tuyệt đối không đơn giản!”

“Được rồi được rồi, chuyện của người trưởng thành, đám trẻ vị thành niên mấy cậu bớt hỏi hai câu đi.”

Thẩm Ngôn cười tươi rói, nói: “Hẹn hò với đối tượng của tớ.”

“Trước hết nói nam hay nữ.” Một bạn học rất biết nhất châm kiến huyết hỏi.

Thẩm Ngôn giảo hoạt cười: “Cái này tạm thời bí mật.”

“Muốn giữ bí mật vậy khẳng định là nam!”

“Hình như đã biết chuyện gì không nên biết rồi……”

Mọi người nửa thật nửa giả vui đùa, Thẩm Ngôn không phản bác cũng không thừa nhận, chỉ tăng nhanh bước chân chạy ra ngoài cổng trường, tùy các bạn học đoán mò.

Vương Đại Hải đã sớm chờ ở ngoài cổng trường, dưới sự tỉ mỉ chăm chút của Thẩm Ngôn, cách ăn mặc của Vương Đại Hải đã sớm vứt bỏ phong cách hàng vỉa hè bán phá giá ngày xưa, một thân phối đồ hợp lý tôn dáng người anh lên, anh khoanh tay, lưng dựa vào một chiếc xe việt dã tạo hình dũng mãnh khí phách, thoạt nhìn quả thực như là người mẫu nam chụp quảng cáo cho xe việt dã.

“Anh —— giúp em mở cửa xe!” Thẩm Ngôn cách thật xa liền kêu đi.

Vương Đại Hải vội vàng kéo cửa xe ra, để Thẩm Ngôn bỏ đồ vào trong xe.

Chiếc xe mới này là ba tháng trước Thẩm Ngôn với Vương Tiểu Khê cùng giúp anh tham mưu, hai người đều cho rằng kiểu này rất hợp với khí chất của Vương Đại Hải, chiếc xe cùi bắp tuổi tác đã cao lúc trước rốt cuộc cũng quang vinh rời khỏi sân khấu lịch sử. Bởi vì nó là chiếc xe đầu tiên trong cuộc đời Vương Đại Hải, Vương Đại Hải không nỡ bán trao tay với giá cải trắng hoặc là đưa đi báo hỏng, liền để nó ở garage hàng năm bỏ đó không dùng của cha mẹ.

Lúc về nhà thăm cha mẹ, Vương Đại Hải còn thỉnh thoảng lén chuồn vào garage thăm luôn cái xe tồi tàn của mình, hồi trưởng lại năm tháng huy hoàng mà nó tháp tùng mình chinh chiến tranh giành thiên hạ khắp nơi —— cũng chính là chở anh chạy nơi nơi gặp khách cùng với đi tới đi lui ở hai đầu bờ ruộng xem hoa màu.

Trên ghế sau để bánh sinh nhật và hoa mà Vương Đại Hải đặt, Thẩm Ngôn bỏ quà cáp xuống cạnh đó, ngồi thẳng dậy nhìn Vương Đại Hải, mặt mày cong cong, nói: “Anh, người xung quanh đều xem anh kìa.”

Vương Đại Hải bình tĩnh cúi đầu kiểm tra dây kéo quần…



“Là xem anh đẹp ttai.” Thẩm Ngôn buồn cười.

Vương Đại Hải: “Anh mặc đồ theo bảng phối hợp em làm, có thể không đẹp ư.”

Thẩm Ngôn nâng tay lên cao cao, sờ sờ đầu Vương Đại Hải giống như sờ một con thú triệu hoán cỡ bự, bảo: “Ca ca thật ngoan.”

Con người Vương Đại Hải ngoại trừ tính hướng là cong, thì những phương diện khác hoàn toàn không khác gì so với thẳng nam sắt thép nhất, mấy chuyện như áo gì phối với quần gì, quần gì phối với loại giày gì có thể dày vò chết anh. Để làm cho bạn trai có thể mỗi ngày bảnh tỏn lồng lộn ra cửa, đầu tiên là Thẩm Ngôn theo Vương Đại Hải hung hăng mua mấy đợt quần áo, lại không màng Vương Đại Hải thở ngắn than dài, cứng rắn vứt hết đống đồ vỉa hè hai lúa kia.

Tiếp theo, Thẩm Ngôn lợi dụng thời gian sau khi học xong, chụp lại mỗi một món đồ mà mình chọn cho Vương Đại Hải, tải lên máy tính tiến hành đánh số, xếp chữ, lại tạo một file excel, tiêu đề là bảy chữ to “bảng đánh số quần áo tương ứng”.

Làm xong hết, Thẩm Ngôn lại đo ni đóng giày cho Vương Đại Hải một bảng phối hợp trang phục theo bốn phần xuân hạ thu đông, trong mỗi bảng phối hợp đều ghi chép kỹ càng tỉ mỉ khoảng mười set đồ toàn thân, như “trang phục hưu nhàn 1: áo số 1 + quần dài số 2 + dây lưng số 4 + giày số 1”, “trang phục công sở 1: áo sơmi số 1 +……”, đơn giản rõ ràng dễ hiểu vừa xem là tỏ tường, mặc dù thẩm mỹ có hết thuốc cứu như thế nào chăng nữa, chỉ cần nghiêm khắc chấp hành theo thì tuyệt đối sẽ không sai.

Một bên là hướng dẫn skincare mà Vương Tiểu Khê cung cấp, một bên là hướng dẫn ăn mặc mà Thẩm Ngôn chế tạo, cuối cùng Vương Đại Hải cũng từ anh xí nghiệp gia nông dân hai lúa đẹp trai lắc mình biến hoá thành model nam thời thượng, mấy ngày nay không chỉ đi ở trên đường tỉ lệ quay đầu tăng cao, mỗi cuối tuần về nhà thăm cha mẹ cũng phải chịu ba tầng ánh mắt thần bí của em trai, ba và mẹ làm lễ rửa tội, cơ mà ở mặt này Vương Đại Hải khá chậm chạp, cũng không nhận thấy được có gì không đúng.

Để mừng sinh nhật Thẩm Ngôn, từ hai tháng trước Vương Đại Hải đã đặt bàn ở một nhà hàng cực kỳ nổi tiếng, mỗi ngày nhà hàng này chỉ nhận ba bàn khách, khách không được gọi món, có thể ăn được cái gì đều dựa vào tâm trạng hôm đó của ông chủ, giá cả lại cực kỳ sang quý, nhưng mấy người yêu thích mỹ thực cố tình lại chạy theo như vịt, hận không thể thổi phồng nhà hàng này lên tận trời, nên Vương Đại Hải muốn dẫn cậu bạn nhỏ nhà anh đến trải nghiệm.

Vương Đại Hải chưa từng tới loại nhà hàng xem đẳng cấp như mạng thế này, mới đầu có chút câu nệ mất tự nhiên, nhưng Thẩm Ngôn loại hết sức yêu thích mấy dụng cụ bàn ăn tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật đó, vui vẻ đến độ cả khuôn mặt dường như đều sáng lên, Vương Đại Hải thấy cậu vui vẻ, cũng quên sạch hết những chuyện khác. Sau khi nhà hàng đưa đủ hết đồ ăn lên, Vương Đại Hải bày bánh sinh nhật ra, dùng ngón tay thô to cắm hai cây nến nhỏ nhắn lên châm lửa, nhẹ giọng nói: “Ngôn Ngôn, thổi nến cầu nguyện đi.”

Thẩm Ngôn nhắm mắt lại chắp tay trước ngực, yên tĩnh vài giây, một phát thổi tắt nến, cách khói nhẹ lượn lờ nhìn về phía Vương Đại Hải, nói: “Anh, điều ước của em là……”

Vương Đại Hải hệt như con nít cuống quít ngăn lại: “Đừng nói, nói ra không linh.”

Thẩm Ngôn bật cười: “Nhưng mà nguyện vọng này muốn anh thực hiện cho em.”

Vương Đại Hải hiểu ra, Thẩm Ngôn nương theo điều ước sinh nhật để đưa ra yêu cầu với mình, lập tức ho nhẹ một tiếng ngồi nghiêm chỉnh, bảo: “Em nói đi, em có nguyện vọng gì, anh lập tức đáp ứng em, chỉ cần anh có thể làm được.”

Thẩm Ngôn dựng thẳng ngón trỏ và ngón giữa chống lên trên mặt bàn, làm hai ngón tay này giống như hai cái chân, cộp cộp cộp “đi” về phía bàn tay đặt trên mặt bàn của Vương Đại Hải, móc tay Vương Đại Hải tới bắt lấy mình. Vương Đại Hải đã sớm quen mấy động tác nhỏ tinh quái của Thẩm Ngôn, dịu dàng cười, tay duỗi về phía trước, nắm lấy tay Thẩm Ngôn: “Nói đi, Ngôn Ngôn.”

“Bắt đầu từ hôm nay em đã là người trưởng thành rồi, cho nên, em hy vọng……” Thẩm Ngôn chớp chớp mắt, nốt ruồi son nho nhỏ nơi đuôi mắt thực rõ ràng dưới ánh sáng ở nhà ăn, phụ trợ cho khuôn mặt cậu càng thêm tuấn tú dụ người, “Từ hôm nay trở đi, em có thể chính thức yêu đương, còn hy vọng bạn trai em cầm thú với em hơn một chút, đừng cứ luôn muốn làm người, người trưởng thành có quyền lợi hưởng thụ sinh hoạt tình dục hợp pháp.”

Vương Đại Hải cả kinh chấn động, vội vàng nhìn quét mọi nơi, thấy xung quanh không có ai mới lòng còn sợ hãi thu hồi tầm mắt, dùng sức nắm chặt tay Thẩm Ngôn, mặt đỏ tai hồng nói: “Phải, trước đó đã nói, chờ sinh nhật mười tám tuổi của em chúng ta xác định…… em nghĩ kỹ rồi ư?”

“Bốn tháng trước đã nghĩ kỹ rồi.” Thẩm Ngôn dùng sức cầm lại tay Vương Đại Hải, “Cứ quyết định như vậy đi.”

“Nếu hôm nay em đã quyết định, vậy đời này của em đều phải bên anh.” Vương Đại Hải xấu hổ, lại cưỡng ép mình cùng Thẩm Ngôn bốn mắt nhìn nhau, mang theo một loại kiên định chất phác phát biểu tuyên ngôn tình yêu nông thôn của anh, “Anh khẳng định cả đời tốt với em, moi tim móc phổi mà tốt với em, việc gì cũng nghe em, mặc kệ thứ gì, chuyện gì, chỉ cần em muốn, chỉ cần anh có thể làm được, em muốn thế nào đều được. Nhưng duy nhất một việc, chính là về sau nếu em muốn chia tay anh, anh đây…… khẳng định không nghe em đâu, dù sao thì từ hôm nay trở đi em liền chạy không được.”

Khóe mắt Thẩm Ngôn vốn dĩ có nước mắt lưng tròng, nghe xong mấy câu cuối cùng, không chống được, cười phì ra tiếng.



“Em còn cười, anh nói nghiêm túc đó.” Vương Đại Hải vội la lên.

Thẩm Ngôn thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Em không có khả năng, anh đừng cứ luôn cảm thấy em nhỏ tuổi nhất thời xúc động được không? Giờ đã hơn bốn tháng rồi, em một hơi xúc động tới bốn tháng hả? Vậy em có mệt không.”

“Anh biết.” Vương Đại Hải mừng rỡ đến không khép miệng được, tựa như anh nông dân trung thực trải qua nhiều lần trăm cay ngàn đắng rốt cuộc cũng cưới được hoa khôi thôn, “Vậy…… về sau anh chính là bạn trai em, em đừng có kêu anh là ca ca nữa.”

“Lại không hiểu hả? Kêu ca ca là tình thú thôi.” Thẩm Ngôn lộ ra nụ cười xấu xa, “Kích thích mà.”

“Aizz, Ngôn Ngôn em thật là……” Cũng không biết Vương Đại Hải nghĩ tới cái gì, nhìn cũng không dám nhìn Thẩm Ngôn, chỉ vùi đầu nắm chặt tay Thẩm Ngôn, bàn tay không khỏi lỏng rồi chặt, chặt rồi lỏng, cứ như gõ mật mã morse.

“Ca ca, chúng ta về nhà đi, em còn có thật nhiều bài tập chưa làm xong kìa.” Thẩm Ngôn mong ngóng về nhà cùng Vương Đại Hải làm chút chuyện không thể miêu tả coi như lễ trưởng thành, nghiêm trang thúc giục.

Vương Đại Hải vội kêu phục vụ tới tính tiền, hai người đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Ngôn vô cùng tự nhiên mà cùng Vương Đại Hải mười ngón giao nhau, đầu tiên Vương Đại Hải sửng sốt một chút, ngay sau đó nắm lại tay Thẩm Ngôn thật chặt.

Lúc này trời đã tối hẳn, trên đường người qua lại ít ỏi, hai người nắm tay từ nhà hàng chậm rì rì đi mười mấy mét, đi đến chỗ Vương Đại Hải dừng xe, Thẩm Ngôn đang muốn buông tay Vương Đại Hải ra để lên xe, Vương Đại Hải lại tựa như không nỡ buông tay mà nắm chặt Thẩm Ngôn, nói: “Ngôn Ngôn, đi thêm một vòng nhé?”

Thẩm Ngôn cười khẽ: “Sao thế?”

Vương Đại Hải ngượng ngùng: “Anh còn muốn nắm tay với em thêm một lát.”

Vì thế hai người lại ngây thơ nắm tay đi về theo đường cũ, đi đến trước cửa nhà hàng, lại đi về chỗ đậu xe, đối diện một lát, cùng nhau bật cười.

Lên xe, Thẩm Ngôn ỷ vào việc bên ngoài tối đen, người qua đường thấy không rõ tình hình trong xe, đè cái tay khởi động máy của Vương Đại Hải, dùng hai tay quấn lấy cổ Vương Đại Hải, trán tựa trán với anh, nói: “Ca ca, kiểm tra anh nhé, làm bạn trai chính thức, vào cảnh tượng hiện giờ anh nên làm cái gì với em? A, hôn em, B, xe rung, C,……”

Vương Đại Hải không dám nghe thêm đáp án C, hoang mang rối loạn cúi đầu, chặn môi Thẩm Ngôn.

Bốn cánh môi vuốt ve nhau một lát, Thẩm Ngôn liền ngoan ngoãn mở miệng ra một khe nhỏ, Vương Đại Hải theo bản năng gia tăng nụ hôn này. Anh càng hôn càng kích động, một tay giữ chặt eo Thẩm Ngôn, một tay vuốt ve cố định cằm Thẩm Ngôn, nửa người trên dần dần nhoài qua khỏi cần số, đè Thẩm Ngôn tay chân rụng rời ở góc giữa ghế phó lái và cửa xe. Anh đè nén đã quá lâu, cũng mơ ước quá lâu, vừa phá tan giam cầm, tất cả khắc chế và nhẫn nại đều tức khắc bay lên chín tầng mây, trong xe hơi an tĩnh vang lên tiếng nước chậc chậc, xen lẫn tiếng hừ nhẹ động tình của Thẩm Ngôn.

Mới đầu Thẩm Ngôn còn nhiệt tình đón ý nói hùa sự xâm chiếm của Vương Đại Hải, nhưng không bao lâu đã bị hôn đến độ có chút thở không nổi, hơn nữa tay Vương Đại Hải quấn ở bên hông cậu cũng không quá thành thật, làm hại Thẩm Ngôn mặt đỏ tim đập thiếu Oxy càng dữ dội hơn. “Hưm……” Thẩm Ngôn nghiêng mặt đi, muốn thở lấy hơi từ trong nụ hôn nồng nhiệt mưa rền gió dữ, Vương Đại Hải lại đuổi theo bờ môi cậu hôn qua, Thẩm Ngôn còn chưa kịp hít một hơi đã lại bị chặn kín mít, đáy mắt thấm ra hơi nước mỏng manh lấp lóe lên.

“Anh……” Thẩm Ngôn nhẹ giọng kêu, lại nghiêng đầu sang một bên, Vương Đại Hải trừng phạt cắn một cái không nhẹ không nặng trên môi cậu, thấp giọng nói, “Đừng trốn.”

“En thở không nổi.” Thẩm Ngôn đấm một phát trên vai Vương Đại Hải, có loại cảm giác như đấm vào lốp xe cao su.

Lúc này Vương Đại Hải mới thở hổn hển ngừng lại, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Thẩm Ngôn, hai giây sau, Vương Đại Hải vội vàng hỏi: “Thở xong chưa?”

“Dạ……” Thẩm Ngôn hoảng hốt một trận, cảm thấy ánh mắt Vương Đại Hải dường như thay đổi, làm cậu có loại ảo giác không cẩn thận chọc tới dã thú, nhưng mà cậu còn chưa kịp mở miệng, Vương Đại Hải đã một lần nữa hung hăng hôn xuống.

Hết chương 55

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau