Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình
Chương 134
Sở Tiêu siết chặt viên trân châu màu đỏ trong tay, ai cũng nói Minh Nghi đã chết rồi nhưng hắn không tin, thực ra là không dám tin. Nhìn từng hòn đá, từng tấc đất được bới lên không thấy thi thể ai ở trong, hắn vừa vui mừng cũng vừa tuyệt vọng. Vui mừng vì ít ra không nhìn thấy thi thể lạnh ngắt của người đó, tuyệt vọng vì nơi này không tìm được hắn biết đi tìm y ở đâu.
Con người thật là buồn cười, lúc Minh Nghi ríu rít ở bên cạnh thì thấy phiền chán, lúc nào cũng gắt gỏng rồi đuổi đi. Giờ nghĩ lại mới thấy, Minh Nghi thân phận hoàng tử tôn quý như thế, nếu không phải vì thích sao can tâm bị hắn nặng lời như vậy. Giờ cũng chẳng có ai ở đây mà làm phiền hắn nữa.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Sở lão gia từng trải qua một lần nên vô cùng thấy bất an. Một hôm Sở Tiêu trên người dính đầy bùn đất về nhà, ông đã bắt hắn đến từ đường quỳ xuống hỏi chuyện.
Sở Tiêu từ nhỏ tới lớn luôn hiểu chuyện, không bao giờ làm cha mẹ thất vọng về mình. Nhất là sau chuyện của Sở Ngọc cha mẹ càng kỳ vọng vào hắn nhiều hơn, cho nên khi Minh Nghi gần gũi với hắn, hắn khó chịu với y một phần là do sợ hãi. Hắn sợ nếu ngày nào đó mình thật sự động lòng thì phải làm sao? Nhưng dường như mọi chuyện càng muốn tránh lại càng không thể tránh.
"Con đứng trước từ đường trả lời cho ta một câu, con với tứ hoàng tử rốt cuộc là quan hệ gì?" Sở lão gia hỏi nhưng trên tay đã cầm gia pháp, như chỉ đợi hắn trả lời trái ý ông, chiếc roi kia sẽ lập tức vụt xuống.
Sở phu nhân thấy tình cảnh này, lo lắng chạy lại nói đỡ trước: "Tiêu nhi, con mau nói với cha con rằng con với tứ hoàng tử chỉ là bạn bình thường thôi đi, vì cứu con mà mất tích nên con đang cảm thấy có lỗi và muốn tìm y về thôi đúng không?"
Nói xong bà nhìn Sở Tiêu bằng ánh mắt mong chờ, Sở Tiêu nhắm hai mắt lại không dám nhìn mặt mẫu thân mình, hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm nói: "Không phải, con là đối với y là có tình cảm."
Lời vừa nói ra, Sở lão gia đã cầm cây roi vụt thẳng lên lưng hắn. Trên roi còn có gai nhọn, chỉ cần dùng lực một chút đã làm da thịt bong tróc nói gì đến dùng hết lực. Sở Tiêu nhăn mặt chống một tay xuống, rất nhanh lại ngồi thẳng dậy. Cha hắn tức giận hai mắt đỏ lòm, còn mẹ thì hoảng hốt ngã gục xuống dưới đất.
"Nghịch tử ta cho ngươi nói thêm một câu nữa!"
"Con đối với Minh Nghi là yêu... hự."
Liên tiếp cả chục roi vụt lên người Sở Tiêu như mưa, Sở Tiêu chịu đựng không rên lấy một tiếng, Sở lão gia đánh đến hai tay đỏ lên, hắn cũng hết chịu đựng nổi ngã gục xuống dưới đất.
"Ta hỏi ngươi thêm một lần, ngươi với Minh Nghi là quan hệ gì?"
Sở Tiêu cố nén cơn đau sau lưng ngồi thẳng dậy, kiên quyết nói: "Hôm nay... cho dù cha có hỏi con một trăm lần con vẫn giữ nguyên câu nói đó, con yêu Minh Nghi. Trước kia, là con tự dối bản thân mình không muốn làm cha mẹ buồn lòng, nhưng nhìn thấy y mất tích mới nhận ra con không thể chối bỏ tình cảm của mình như vậy được."
"Đáng chết!" Sở lão gia tức giận ném roi trong tay xuống, chạy lại một góc cầm một cây gậy to hơn. Sở phu nhân giờ mới lấy lại bình tĩnh, vội ôm chầm lấy người Sở Tiêu gào lên: "Đủ rồi, đủ rồi! Ông đuổi một đứa đi còn chưa đủ, còn muốn đánh chết đứa này luôn sao?"
"Đánh chết càng tốt. Dù sao giữ lại cũng chẳng còn tích sự, một đứa chưa đủ giờ đến cả hai đứa, rốt cuộc Sở gia này đã tạo nên nghiệt chướng gì?!"
"Được, được. Ông vô tình nhưng con là do tôi sinh, ông còn muốn đánh thì đánh cả tôi đi! Hôm nay nó mà chết tôi cũng cùng nó đồng quy vu tận!"
Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của vợ mình, Sở lão gia bực mình ném mạnh cây gậy xuống đất ra lệnh: "Nhốt nghịch tử này lại không cho nó bước ra ngoài nửa bước!"
"Nếu như cha có thể nhốt con cả đời thì người cứ việc nhốt."
"Tiêu nhi đủ rồi... Con đừng nói nữa." Sở phu nhân ôm lấy hắn khóc nức nở, Sở Tiêu cũng không nỡ nhìn thấy mẹ mình đau lòng như vậy, nhưng hắn cũng không muốn cả đời phải lừa người dối mình.
"Hoặc là bây giờ cha có thể trực tiếp giết chết con, nếu không con sẽ không bao giờ từ bỏ."
Sở lão gia tức giận nói không nên lời đằng đằng sát khí đi ra ngoài.
"Tiêu nhi... người đó giờ sống chết còn chưa rõ con có cần phải làm đến mức này? Con cố quên đi không được sao?"
"Con xin lỗi..." Sở Tiêu gục trên vai mẹ hắn nức nở nói: "Nhưng con quên không được..."
Về sau nhờ có thêm nhị nương cùng ba vị tỷ tỷ khuyên bảo, từ nhẹ nhàng đến đòi sống chết. Cha hắn thực sự bất lực ném cho một câu 'Muốn làm gì thì làm.'
Sở Tiêu cười nửa miệng cất viên trân châu vào trong người, ngày đó hắn còn nghĩ những lời ca ca mình nói thật là nực cười, vậy mà hôm nay đây những lời này được hắn nhắc lại không thiếu một chữ.
"Hôm nay có ai đến tìm ta không?" Như thường lệ vừa bước đến phủ Sở Tiêu đã hỏi hạ nhân, hắn chỉ sợ nếu Minh Nghi có trở về đến tìm, hắn không có nhà thì phải làm sao.
"Bẩm công tử, không có." Sở Tiêu thở dài đang định bước đi thì hạ nhân kia nghĩ nghĩ một lúc lại nói tiếp: "Nhưng từ hôm qua đến giờ, có một người mặc áo choàng đen cứ đứng ở bên kia đường nhìn sang đây. Ban đầu tiểu nhân không để ý lắm, lúc nãy vừa thấy công tử về người kia liền rời đi, không biết có phải tìm công tử không?"
"Người đó đi về hướng nào?" Sở Tiêu hai mắt sáng lên, rất có thể chính là y. Hạ nhân vừa chỉ đã tức tốc chạy nhanh theo hướng đó. Trên con đường tấp nập người qua lại, Sở Tiêu cố gắng tìm hình bóng quen thuộc. Hắn vội vàng kéo hết người này đến người kia hỏi, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu lạnh nhạt.
Đang lúc tuyệt vọng, Sở Tiêu nhìn thấy một người mặc áo choàng đen đi trước mặt một đoạn, hắn vội chen lên phía trước vừa lớn tiếng gọi: "Minh Nghi!"
Người kia nghe thấy đứng khững lại một lúc, nhưng bước chân lại nhanh chóng dồn dập hơn như đang chạy trốn. Sở Tiêu đuổi theo một lúc lâu đã thấm mệt, hắn thở hổn hển sợ người kia lại lạc vào nơi đông người thì sẽ không tìm thấy được nữa, không gặp được nữa...
Sở Tiêu dừng lại, giọng có chút nức nở gọi lớn: "Trần Minh Nghi đừng đi!"
Quả nhiên người đó dừng hẳn bước chân không đi tiếp, áo choàng rộng không thể nhìn rõ dáng người nhưng dường như y đang run lên, do dự một lúc cuối cùng cũng xoay người lại. Vì mũ áo được kéo lên cao che bớt nửa mặt nhưng khi người đó quay lại, Sở Tiêu có thể thấy trên gương mặt đó có một vết sẹo mới đóng vảy, kéo một đường dài trên má nổi bật trên làn da trắng.
Con người thật là buồn cười, lúc Minh Nghi ríu rít ở bên cạnh thì thấy phiền chán, lúc nào cũng gắt gỏng rồi đuổi đi. Giờ nghĩ lại mới thấy, Minh Nghi thân phận hoàng tử tôn quý như thế, nếu không phải vì thích sao can tâm bị hắn nặng lời như vậy. Giờ cũng chẳng có ai ở đây mà làm phiền hắn nữa.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Sở lão gia từng trải qua một lần nên vô cùng thấy bất an. Một hôm Sở Tiêu trên người dính đầy bùn đất về nhà, ông đã bắt hắn đến từ đường quỳ xuống hỏi chuyện.
Sở Tiêu từ nhỏ tới lớn luôn hiểu chuyện, không bao giờ làm cha mẹ thất vọng về mình. Nhất là sau chuyện của Sở Ngọc cha mẹ càng kỳ vọng vào hắn nhiều hơn, cho nên khi Minh Nghi gần gũi với hắn, hắn khó chịu với y một phần là do sợ hãi. Hắn sợ nếu ngày nào đó mình thật sự động lòng thì phải làm sao? Nhưng dường như mọi chuyện càng muốn tránh lại càng không thể tránh.
"Con đứng trước từ đường trả lời cho ta một câu, con với tứ hoàng tử rốt cuộc là quan hệ gì?" Sở lão gia hỏi nhưng trên tay đã cầm gia pháp, như chỉ đợi hắn trả lời trái ý ông, chiếc roi kia sẽ lập tức vụt xuống.
Sở phu nhân thấy tình cảnh này, lo lắng chạy lại nói đỡ trước: "Tiêu nhi, con mau nói với cha con rằng con với tứ hoàng tử chỉ là bạn bình thường thôi đi, vì cứu con mà mất tích nên con đang cảm thấy có lỗi và muốn tìm y về thôi đúng không?"
Nói xong bà nhìn Sở Tiêu bằng ánh mắt mong chờ, Sở Tiêu nhắm hai mắt lại không dám nhìn mặt mẫu thân mình, hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm nói: "Không phải, con là đối với y là có tình cảm."
Lời vừa nói ra, Sở lão gia đã cầm cây roi vụt thẳng lên lưng hắn. Trên roi còn có gai nhọn, chỉ cần dùng lực một chút đã làm da thịt bong tróc nói gì đến dùng hết lực. Sở Tiêu nhăn mặt chống một tay xuống, rất nhanh lại ngồi thẳng dậy. Cha hắn tức giận hai mắt đỏ lòm, còn mẹ thì hoảng hốt ngã gục xuống dưới đất.
"Nghịch tử ta cho ngươi nói thêm một câu nữa!"
"Con đối với Minh Nghi là yêu... hự."
Liên tiếp cả chục roi vụt lên người Sở Tiêu như mưa, Sở Tiêu chịu đựng không rên lấy một tiếng, Sở lão gia đánh đến hai tay đỏ lên, hắn cũng hết chịu đựng nổi ngã gục xuống dưới đất.
"Ta hỏi ngươi thêm một lần, ngươi với Minh Nghi là quan hệ gì?"
Sở Tiêu cố nén cơn đau sau lưng ngồi thẳng dậy, kiên quyết nói: "Hôm nay... cho dù cha có hỏi con một trăm lần con vẫn giữ nguyên câu nói đó, con yêu Minh Nghi. Trước kia, là con tự dối bản thân mình không muốn làm cha mẹ buồn lòng, nhưng nhìn thấy y mất tích mới nhận ra con không thể chối bỏ tình cảm của mình như vậy được."
"Đáng chết!" Sở lão gia tức giận ném roi trong tay xuống, chạy lại một góc cầm một cây gậy to hơn. Sở phu nhân giờ mới lấy lại bình tĩnh, vội ôm chầm lấy người Sở Tiêu gào lên: "Đủ rồi, đủ rồi! Ông đuổi một đứa đi còn chưa đủ, còn muốn đánh chết đứa này luôn sao?"
"Đánh chết càng tốt. Dù sao giữ lại cũng chẳng còn tích sự, một đứa chưa đủ giờ đến cả hai đứa, rốt cuộc Sở gia này đã tạo nên nghiệt chướng gì?!"
"Được, được. Ông vô tình nhưng con là do tôi sinh, ông còn muốn đánh thì đánh cả tôi đi! Hôm nay nó mà chết tôi cũng cùng nó đồng quy vu tận!"
Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của vợ mình, Sở lão gia bực mình ném mạnh cây gậy xuống đất ra lệnh: "Nhốt nghịch tử này lại không cho nó bước ra ngoài nửa bước!"
"Nếu như cha có thể nhốt con cả đời thì người cứ việc nhốt."
"Tiêu nhi đủ rồi... Con đừng nói nữa." Sở phu nhân ôm lấy hắn khóc nức nở, Sở Tiêu cũng không nỡ nhìn thấy mẹ mình đau lòng như vậy, nhưng hắn cũng không muốn cả đời phải lừa người dối mình.
"Hoặc là bây giờ cha có thể trực tiếp giết chết con, nếu không con sẽ không bao giờ từ bỏ."
Sở lão gia tức giận nói không nên lời đằng đằng sát khí đi ra ngoài.
"Tiêu nhi... người đó giờ sống chết còn chưa rõ con có cần phải làm đến mức này? Con cố quên đi không được sao?"
"Con xin lỗi..." Sở Tiêu gục trên vai mẹ hắn nức nở nói: "Nhưng con quên không được..."
Về sau nhờ có thêm nhị nương cùng ba vị tỷ tỷ khuyên bảo, từ nhẹ nhàng đến đòi sống chết. Cha hắn thực sự bất lực ném cho một câu 'Muốn làm gì thì làm.'
Sở Tiêu cười nửa miệng cất viên trân châu vào trong người, ngày đó hắn còn nghĩ những lời ca ca mình nói thật là nực cười, vậy mà hôm nay đây những lời này được hắn nhắc lại không thiếu một chữ.
"Hôm nay có ai đến tìm ta không?" Như thường lệ vừa bước đến phủ Sở Tiêu đã hỏi hạ nhân, hắn chỉ sợ nếu Minh Nghi có trở về đến tìm, hắn không có nhà thì phải làm sao.
"Bẩm công tử, không có." Sở Tiêu thở dài đang định bước đi thì hạ nhân kia nghĩ nghĩ một lúc lại nói tiếp: "Nhưng từ hôm qua đến giờ, có một người mặc áo choàng đen cứ đứng ở bên kia đường nhìn sang đây. Ban đầu tiểu nhân không để ý lắm, lúc nãy vừa thấy công tử về người kia liền rời đi, không biết có phải tìm công tử không?"
"Người đó đi về hướng nào?" Sở Tiêu hai mắt sáng lên, rất có thể chính là y. Hạ nhân vừa chỉ đã tức tốc chạy nhanh theo hướng đó. Trên con đường tấp nập người qua lại, Sở Tiêu cố gắng tìm hình bóng quen thuộc. Hắn vội vàng kéo hết người này đến người kia hỏi, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu lạnh nhạt.
Đang lúc tuyệt vọng, Sở Tiêu nhìn thấy một người mặc áo choàng đen đi trước mặt một đoạn, hắn vội chen lên phía trước vừa lớn tiếng gọi: "Minh Nghi!"
Người kia nghe thấy đứng khững lại một lúc, nhưng bước chân lại nhanh chóng dồn dập hơn như đang chạy trốn. Sở Tiêu đuổi theo một lúc lâu đã thấm mệt, hắn thở hổn hển sợ người kia lại lạc vào nơi đông người thì sẽ không tìm thấy được nữa, không gặp được nữa...
Sở Tiêu dừng lại, giọng có chút nức nở gọi lớn: "Trần Minh Nghi đừng đi!"
Quả nhiên người đó dừng hẳn bước chân không đi tiếp, áo choàng rộng không thể nhìn rõ dáng người nhưng dường như y đang run lên, do dự một lúc cuối cùng cũng xoay người lại. Vì mũ áo được kéo lên cao che bớt nửa mặt nhưng khi người đó quay lại, Sở Tiêu có thể thấy trên gương mặt đó có một vết sẹo mới đóng vảy, kéo một đường dài trên má nổi bật trên làn da trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất