Chương 14:
Vương Phi Vân nhanh chóng bị đưa tới từ đường, hai gối bị người mạnh mẽ cho tiếp xúc với mặt đất có thể rõ ràng nghe được tiếng xương vỡ.
Vương Phi Vân cả người lạnh cóng không còn sức lực quỳ trong gió lạnh, con ngươi không còn tiêu cự nhìn chăm chăm vào cánh cửa từ đường. Trong không gian yên lặng chỉ có tiếng gió gào thét.
Một trận bước chân đều đặn vang lên, Vương Phi Vân vô thức căng cả người, trực giác nói với y người tới không có ý tốt, rất nhanh người đó đi tới cạnh y, con ngươi đen láy từ trên cao khinh miệt nhìn y như nhìn một con kiến hôi bé nhỏ, đôi mắt này y đã từng thấy nó rất nhiều lần, từ anh chị cùng cha khác mẹ của mình, từ người vợ của cha mình, y tức giận, giận đến mức muốn móc đôi mắt ấy ra.
\-"Không phải khi nãy lên mặt lắm ư? Sao, hiện tại bộ dạng như chó nhà có tang thế này? Chậc chậc xem bộ dáng này quỳ ba ngày ba đêm xem ngươi không chết cũng phế!"
Người tới là Vương Dung Dung thấy Vương Phi Vân cả người chậc vật nhịn không được liền lên tiếng mỉa mai.
Vương Phi Vân không còn sức phản ứng ả cũng không muốn phản ứng, nói chuyện với kẻ như này chỉ tổn tốn nước bọt.
BỊCH
Vương Phi Vân ngã nhào ra đất, nơi ngực truyền ra cơn đau rõ rệt.
Vương Dung Dung thu chân lại đanh giọng:
\-"Làm sao? Như thế này rồi còn tưởng mình là thiếu gia sao? Còn dám không phản ứng ta?"
Vương Phi Vân đưa đôi mắt căm tức về phía ả, trong miệng một cổ chua tanh, khóe miệng nhanh chóng trào ra một dòng máu đỏ.
\-"Vương Dung Dung ta có chết cũng không quên ngươi đâu, đừng để ta thoát khỏi đây nếu không ngươi sẽ biết... Hối hận viết... Như thế nào..!"
Vương Phi Vân cảm thấy cả người choáng váng, bộ y phục ướt nhẹp dính chặt vào da thịt gió thổi từng cơn, từng cơn lạnh đến thấu xương, một bên má đau rát từng hồi, trên ngực như có một ngọn lửa cháy dữ dội khiến y đau đớn.
Vương Dung Dung nhanh chóng rút ra cây roi vắt bên hông, quật mạnh vào người Vương Phi Vân nhiều lần
\-"Còn dám mạnh miệng? Xem ta như thế nào trừng trị ngươi!"\- vừa nói vừa đánh liên tiếp hơn mười phát vào lưng y, bộ y phục màu trắng nhanh chóng bị nhuộm đỏ.
\*\*\*
Khi Vũ Nguyệt Hằng nghe được tin thì vô cùng sốt ruột nhanh chóng chạy tới từ đường thì nhìn thấy con mình đang bị người khác đánh đến sau lưng toàn máu, nàng lập tức không màng tới nguy hiểm chạy đến ôm lấy Vương Phi Vân che chắn cho y.
\-" Vương Dung Dung ngươi dừng lại mau cho ta! Ngươi lấy tư cách gì đánh con ta!"
Tay cầm roi của Vương Dung Dung khẽ khựng lại, rồi lại nhanh chóng đánh xuống một roi vào gương mặt xinh đẹp của Vũ Nguyệt Hằng
\-" Dựa vào đâu? Dựa vào nghĩa mẫu của ta được sủng ái hơn ngươi!"
"Ngươi... Cút ra !! Con ta mà có mệnh hệ gì ta quyết không tha cho ngươi!"
Vũ Nguyệt Hằng tức giận, khẽ cắn môi tái nhợt vì thay Vương Phi Vân chịu đựng mấy roi.
\-"Không tha cho ta?"
Vương Dung Dung nhanh chóng hạ xuống thêm mấy roi, ả ghét nhất là những kẻ như này, ỷ có hậu thuẫn liền coi người khác không ra gì, lúc trước khi chưa được rước về ả sống còn không bằng nô tỳ, một người lại một người khi dễ mẹ ả chỉ là một nha hoàn, nói ả ti tiện gọi ả là tiện nhân. Vậy thì giờ ả liền cho người trước mặt này biết rõ là ai không tha cho ai!
Vũ Nguyệt Hằng thấy ả không chỉ không hạ tay mà lại càng dùng sức đánh xuống liền không suy nghĩ che chắn hết cho Vương Phi Vân.
Vương Phi Vân được ôm trong lòng mẫu thân, phẫn hận trừng đôi mắt nhìn Vương Dung Dung.
Y muốn mạnh hơn nữa, mạnh đến nỗi ai cũng phải sợ hãi y, không dám đụng vào người thân của y, mạnh đến nỗi chỉ cần một câu nói liền khiến cả một quốc gia sụp đổ, y muốn mạnh, mạnh hơn nữa....
\-"Dừng lại!"
Vương Túc chạy đến chắn trước hai người, ngước nhìn vị muội muội không máu mủ kia
\-"Đủ rồi! Mau trở về!"
\-"Hừ!!"\- bỏ lại một tiếng bất mãn ả xoay người đi, dù sao ả vẫn là sợ người anh này, cả hai đều được Bạch Ngọc Cẩm nhận nhưng ả biết rõ con trai đối với Bạch Ngọc Cẩm là quan trọng hơn cho nên ả không muốn đắc tội với người anh này.
Vương Túc cho người dìu Vũ Nguyệt Hằng trở về lại lấy thuốc trị thương ra định bôi giúp Vương Phi Vân
\-"Không cần!"
Y hất tay Vương Túc ra, nhìn hắn thu tay về trong mắt có phần thất vọng.
\-"Ngươi đi ra để ta an tĩnh lại!"
\-"Phi Vân, ta..."
\-"Ngươi đi ra!" \- Vương Túc còn chưa nói xong Vương Phi Vân liền gắt giọng.
\-"Được, ta để thuốc ở đây..ngươi cần thì dùng lấy..."
Vương Túc rời đi, đợi hắn đi xa Vương Phi Vân đấm thật mạnh xuống nền đất đấm đến ngón tay loan lổ toàn vết máu.
\*\*\*
Vũ Nguyệt Hằng sau khi trở về không màng vết thương trên người, nhanh chóng chạy tới chính phòng cầu kiến Chúc Thanh Thư.
\-"Phu nhân cầu người xin hầu gia tha cho Vân nhi, cầu người..."\- Nàng lúc trước cả người quý khí, gặp Chúc Thanh Thư cùng lắm gọi một tiếng tỷ tỷ chưa bao giờ gọi hai chữ Phu Nhân này khiến Chúc Thanh Thư cả người lân lân.
Nàng ta ngồi trên ghế ưu nhã uống trà, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ
\-" Nguyệt Hằng muội là đề cao ta quá rồi ta nào có phân lượng cao như vậy!"
Vũ Nguyệt Hằng dùng đầu gối đi đến bên ghế Chúc Thanh Thư không ngần ngại ôm lấy chân nàng ta cầu xin
\-" Cầu người mà... Làm ơn..."
Chúc Thanh Thư ghét bỏ đá nàng ta ra xa.
\-" Phu Nhân..."\- Vũ Nguyệt Hằng lần nữa bò tới.
Bốp
Vũ Nguyệt Hằng không thể tin nhìn Chúc Thanh Thư, một bên má không ngừng truyền đến cơn đau rát.
Chúc Thanh Thư phủi tay, cười khinh miệt một tiếng.
\-" Tiện nhân! Sao, không phải lúc trước khí phách lắm sao, hiện tại thì sao, không phải cũng bò như một con chó à?"
Vũ Nguyệt Hằng làm như không nghe thấy vẫn bò tới ôm chân nàng ta
\-"Phu nhân cầu người, chỉ cần người đồng ý ta cùng Vân nhi lập tức rời khỏi phủ, cả đời không đặt chân vào phủ nữa.."
Chúc Thanh Thư vui ra mặt, như vậy sẽ không còn ai giành vị trí Hầu gia của Thiên nhi nữa.
\-"Được nói giữ lời!"
Chúc Thanh Thư tìm Vương Thuần hai người ở trong thư phòng nói chuyện gần nửa canh giờ, sau khi ra khỏi phòng Chúc Thanh Thư liền ra lệnh thả cho Vương Phi Vân, cả hai mẹ con dọn đi trong đêm.
Biết Vương Phi Vân được tha Vương Dung Dung tức muốn bể phổi, nhưng khi biết được Vương Thuần hưu \(theo hiện đại thì giống như li hôn\) Vũ Nguyệt Hằng thì tâm trạng khá hơn rất nhiều.
Chu Tư Duật cùng Hạ Hào biết tin liền từ Huyết Ảnh Các quay về phủ, dùng xe ngựa đưa bọn họ đi.
Xe ngựa lộc cộc chạy trong đêm, Vũ Nguyệt Hằng vì vết thương trên người đã tựa vào cửa ngủ mất, trong xe Vương Phi Vân mệt mỏi dựa vào Hạ Hào, đôi mắt phượng híp lại không còn vẻ trong trẻo hồn nhiên như lúc trước nữa, trong đôi mắt ánh lên sự âm trầm nguy hiểm.
\-" Chu Tư Duật ta muốn... Tiếp nhận Huyết Ảnh Các..."
\-" Chỉ cần chủ nhân muốn!"\- Chu Tư Duật ngoan ngoãn nghe theo y, hắn biết thiếu niên này không chỉ có vậy.
\-"Ta...".\- Vương Phi Vân định nói gì đó nhưng bỗng dưng im lặng đôi mắt nhắm lại.
Hạ Hào ngồi bên cạnh hoảng hốt
\-"Thiếu gia... Thiếu gia nóng quá... Thiếu gia..."
\-"Chắc là sốt rồi! Mau tìm đại phu!"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Hô hô xuất đạo rồi đây!
\(\*¯︶¯\*\)\(\*¯︶¯\*\)
Chiều an╮\(╯3╰\)╭
Vương Phi Vân cả người lạnh cóng không còn sức lực quỳ trong gió lạnh, con ngươi không còn tiêu cự nhìn chăm chăm vào cánh cửa từ đường. Trong không gian yên lặng chỉ có tiếng gió gào thét.
Một trận bước chân đều đặn vang lên, Vương Phi Vân vô thức căng cả người, trực giác nói với y người tới không có ý tốt, rất nhanh người đó đi tới cạnh y, con ngươi đen láy từ trên cao khinh miệt nhìn y như nhìn một con kiến hôi bé nhỏ, đôi mắt này y đã từng thấy nó rất nhiều lần, từ anh chị cùng cha khác mẹ của mình, từ người vợ của cha mình, y tức giận, giận đến mức muốn móc đôi mắt ấy ra.
\-"Không phải khi nãy lên mặt lắm ư? Sao, hiện tại bộ dạng như chó nhà có tang thế này? Chậc chậc xem bộ dáng này quỳ ba ngày ba đêm xem ngươi không chết cũng phế!"
Người tới là Vương Dung Dung thấy Vương Phi Vân cả người chậc vật nhịn không được liền lên tiếng mỉa mai.
Vương Phi Vân không còn sức phản ứng ả cũng không muốn phản ứng, nói chuyện với kẻ như này chỉ tổn tốn nước bọt.
BỊCH
Vương Phi Vân ngã nhào ra đất, nơi ngực truyền ra cơn đau rõ rệt.
Vương Dung Dung thu chân lại đanh giọng:
\-"Làm sao? Như thế này rồi còn tưởng mình là thiếu gia sao? Còn dám không phản ứng ta?"
Vương Phi Vân đưa đôi mắt căm tức về phía ả, trong miệng một cổ chua tanh, khóe miệng nhanh chóng trào ra một dòng máu đỏ.
\-"Vương Dung Dung ta có chết cũng không quên ngươi đâu, đừng để ta thoát khỏi đây nếu không ngươi sẽ biết... Hối hận viết... Như thế nào..!"
Vương Phi Vân cảm thấy cả người choáng váng, bộ y phục ướt nhẹp dính chặt vào da thịt gió thổi từng cơn, từng cơn lạnh đến thấu xương, một bên má đau rát từng hồi, trên ngực như có một ngọn lửa cháy dữ dội khiến y đau đớn.
Vương Dung Dung nhanh chóng rút ra cây roi vắt bên hông, quật mạnh vào người Vương Phi Vân nhiều lần
\-"Còn dám mạnh miệng? Xem ta như thế nào trừng trị ngươi!"\- vừa nói vừa đánh liên tiếp hơn mười phát vào lưng y, bộ y phục màu trắng nhanh chóng bị nhuộm đỏ.
\*\*\*
Khi Vũ Nguyệt Hằng nghe được tin thì vô cùng sốt ruột nhanh chóng chạy tới từ đường thì nhìn thấy con mình đang bị người khác đánh đến sau lưng toàn máu, nàng lập tức không màng tới nguy hiểm chạy đến ôm lấy Vương Phi Vân che chắn cho y.
\-" Vương Dung Dung ngươi dừng lại mau cho ta! Ngươi lấy tư cách gì đánh con ta!"
Tay cầm roi của Vương Dung Dung khẽ khựng lại, rồi lại nhanh chóng đánh xuống một roi vào gương mặt xinh đẹp của Vũ Nguyệt Hằng
\-" Dựa vào đâu? Dựa vào nghĩa mẫu của ta được sủng ái hơn ngươi!"
"Ngươi... Cút ra !! Con ta mà có mệnh hệ gì ta quyết không tha cho ngươi!"
Vũ Nguyệt Hằng tức giận, khẽ cắn môi tái nhợt vì thay Vương Phi Vân chịu đựng mấy roi.
\-"Không tha cho ta?"
Vương Dung Dung nhanh chóng hạ xuống thêm mấy roi, ả ghét nhất là những kẻ như này, ỷ có hậu thuẫn liền coi người khác không ra gì, lúc trước khi chưa được rước về ả sống còn không bằng nô tỳ, một người lại một người khi dễ mẹ ả chỉ là một nha hoàn, nói ả ti tiện gọi ả là tiện nhân. Vậy thì giờ ả liền cho người trước mặt này biết rõ là ai không tha cho ai!
Vũ Nguyệt Hằng thấy ả không chỉ không hạ tay mà lại càng dùng sức đánh xuống liền không suy nghĩ che chắn hết cho Vương Phi Vân.
Vương Phi Vân được ôm trong lòng mẫu thân, phẫn hận trừng đôi mắt nhìn Vương Dung Dung.
Y muốn mạnh hơn nữa, mạnh đến nỗi ai cũng phải sợ hãi y, không dám đụng vào người thân của y, mạnh đến nỗi chỉ cần một câu nói liền khiến cả một quốc gia sụp đổ, y muốn mạnh, mạnh hơn nữa....
\-"Dừng lại!"
Vương Túc chạy đến chắn trước hai người, ngước nhìn vị muội muội không máu mủ kia
\-"Đủ rồi! Mau trở về!"
\-"Hừ!!"\- bỏ lại một tiếng bất mãn ả xoay người đi, dù sao ả vẫn là sợ người anh này, cả hai đều được Bạch Ngọc Cẩm nhận nhưng ả biết rõ con trai đối với Bạch Ngọc Cẩm là quan trọng hơn cho nên ả không muốn đắc tội với người anh này.
Vương Túc cho người dìu Vũ Nguyệt Hằng trở về lại lấy thuốc trị thương ra định bôi giúp Vương Phi Vân
\-"Không cần!"
Y hất tay Vương Túc ra, nhìn hắn thu tay về trong mắt có phần thất vọng.
\-"Ngươi đi ra để ta an tĩnh lại!"
\-"Phi Vân, ta..."
\-"Ngươi đi ra!" \- Vương Túc còn chưa nói xong Vương Phi Vân liền gắt giọng.
\-"Được, ta để thuốc ở đây..ngươi cần thì dùng lấy..."
Vương Túc rời đi, đợi hắn đi xa Vương Phi Vân đấm thật mạnh xuống nền đất đấm đến ngón tay loan lổ toàn vết máu.
\*\*\*
Vũ Nguyệt Hằng sau khi trở về không màng vết thương trên người, nhanh chóng chạy tới chính phòng cầu kiến Chúc Thanh Thư.
\-"Phu nhân cầu người xin hầu gia tha cho Vân nhi, cầu người..."\- Nàng lúc trước cả người quý khí, gặp Chúc Thanh Thư cùng lắm gọi một tiếng tỷ tỷ chưa bao giờ gọi hai chữ Phu Nhân này khiến Chúc Thanh Thư cả người lân lân.
Nàng ta ngồi trên ghế ưu nhã uống trà, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ
\-" Nguyệt Hằng muội là đề cao ta quá rồi ta nào có phân lượng cao như vậy!"
Vũ Nguyệt Hằng dùng đầu gối đi đến bên ghế Chúc Thanh Thư không ngần ngại ôm lấy chân nàng ta cầu xin
\-" Cầu người mà... Làm ơn..."
Chúc Thanh Thư ghét bỏ đá nàng ta ra xa.
\-" Phu Nhân..."\- Vũ Nguyệt Hằng lần nữa bò tới.
Bốp
Vũ Nguyệt Hằng không thể tin nhìn Chúc Thanh Thư, một bên má không ngừng truyền đến cơn đau rát.
Chúc Thanh Thư phủi tay, cười khinh miệt một tiếng.
\-" Tiện nhân! Sao, không phải lúc trước khí phách lắm sao, hiện tại thì sao, không phải cũng bò như một con chó à?"
Vũ Nguyệt Hằng làm như không nghe thấy vẫn bò tới ôm chân nàng ta
\-"Phu nhân cầu người, chỉ cần người đồng ý ta cùng Vân nhi lập tức rời khỏi phủ, cả đời không đặt chân vào phủ nữa.."
Chúc Thanh Thư vui ra mặt, như vậy sẽ không còn ai giành vị trí Hầu gia của Thiên nhi nữa.
\-"Được nói giữ lời!"
Chúc Thanh Thư tìm Vương Thuần hai người ở trong thư phòng nói chuyện gần nửa canh giờ, sau khi ra khỏi phòng Chúc Thanh Thư liền ra lệnh thả cho Vương Phi Vân, cả hai mẹ con dọn đi trong đêm.
Biết Vương Phi Vân được tha Vương Dung Dung tức muốn bể phổi, nhưng khi biết được Vương Thuần hưu \(theo hiện đại thì giống như li hôn\) Vũ Nguyệt Hằng thì tâm trạng khá hơn rất nhiều.
Chu Tư Duật cùng Hạ Hào biết tin liền từ Huyết Ảnh Các quay về phủ, dùng xe ngựa đưa bọn họ đi.
Xe ngựa lộc cộc chạy trong đêm, Vũ Nguyệt Hằng vì vết thương trên người đã tựa vào cửa ngủ mất, trong xe Vương Phi Vân mệt mỏi dựa vào Hạ Hào, đôi mắt phượng híp lại không còn vẻ trong trẻo hồn nhiên như lúc trước nữa, trong đôi mắt ánh lên sự âm trầm nguy hiểm.
\-" Chu Tư Duật ta muốn... Tiếp nhận Huyết Ảnh Các..."
\-" Chỉ cần chủ nhân muốn!"\- Chu Tư Duật ngoan ngoãn nghe theo y, hắn biết thiếu niên này không chỉ có vậy.
\-"Ta...".\- Vương Phi Vân định nói gì đó nhưng bỗng dưng im lặng đôi mắt nhắm lại.
Hạ Hào ngồi bên cạnh hoảng hốt
\-"Thiếu gia... Thiếu gia nóng quá... Thiếu gia..."
\-"Chắc là sốt rồi! Mau tìm đại phu!"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Hô hô xuất đạo rồi đây!
\(\*¯︶¯\*\)\(\*¯︶¯\*\)
Chiều an╮\(╯3╰\)╭
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất