Chương 24:
Lãnh Phi Liên nhìn theo phía giọng nói phát ra thì được một kinh hỉ bất ngờ. Nhìn xem đây không phải là Vương Dung Dung sao? Ha y chưa tìm tới ả mà chính ả đã vác xác tới rồi, y còn chưa quên cái lần bị phạt quỳ kia đâu.
"Tiểu nhị nhanh chân lên chút chúng tôi muốn nghỉ ngơi!". Hạ Hào nhanh miệng nói
"Vâng!". Tiểu nhị gật đầu nhanh chân bước đi.
"Đứng lại! Ngươi không nghe ta gọi sao?". Vương Dung Dung liếc nhìn đám người Lãnh Phi Liên một lượt trong mắt ý khinh miệt rõ ràng.
"Bổn tiểu thư muốn 3 gian hạng nhất!".
Tiểu nhị khó xử liếc nhìn đám người Lãnh Phi Liên: "Vị tiểu thư này, chổ chúng tôi đã hết nhã gian hạng nhất rồi, người xem có thể lấy 2 nhã gian hạng 2 không?".
Vương Dung Dung đen mặt, đập mạnh tay xuống bàn gần đó:" Ngươi có biết ta là ai hay không? Đừng nói nhiều bảo bọn họ nhường 3 gian!"
A Minh tiến lên phía trước không kiên dè gì chắn trước tiểu nhị và Vương Dung Dung, trong giọng nói còn chứa đầy trào phúng
"Nhường? Bà cô à, ngươi nghĩ ngươi là má thiên hạ hay sao? Ngươi là ai mà dám bảo chúng ta nhường? Ngươi có biết ta là ai hay không?". A Minh nhái theo.
"Ngươi!..". Vương Dung Dung bị nói tới nghẹn họng.
Từ khi Vương Hạo Thiên cùng Vương Túc được người nhà rước đi, Vương Phi Vân bị đuổi tới giờ không rõ tung tích, ả ở trong phủ chính là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận, đâu phải chịu uất ức như hôm nay.
Kể từ cái ngày đó ả không cần phải nịn nọt bất cứ ai, không cần phải bận đồ rẻ tiền, không còn phải ăn uống đạm bạc nữa. Từ lâu đã không còn kẻ dám hống hách như vậy trước mặt ả, vậy mà bây giờ đám người kì dị này cư nhiên dám...
"Ngươi cái gì? Bọn ta tới trước mắc gì phải nhường cho ngươi!". A Minh vẫn không ngừng công kích, bình sinh cậu ghét nhất thứ phụ nữ như vầy hận không thể để bọn họ tuyệt chủng hết.
"Dung Dung có phòng chưa?". Từ bên ngoài đi vào hai cô nương xinh đẹp cả người khoát tơ lụa thượng đẳng, vừa nhìn đã biết gia thế không tầm thường.
Vương Dung Dung nhìn thấy họ nhanh chân chạy ra
"Vốn đã có rồi lại bị bọn họ giành, Ngọc Linh tỷ phải đòi lại công đạo cho muội".
Hàn Ngọc Linh liếc Vương Dung Dung một cái chán ghét trong mắt lóe lên một cái rồi nhanh chóng giấu đi. Theo hướng Vương Dung Dung chỉ mà nhìn sang.
"Bọn ta muốn ba gian!". Hàn Ngọc Linh trực tiếp đi vào chủ đề.
"Không nhường!". Lần này là Chu Tư Duật lên tiếng.
"Các ngươi dám chắc muốn gây thù với Hầu phủ và Đông Vương phủ?". Hàn Ngọc Linh ngữ khí cao ngạo hỏi.
"Hừ thì ra là đám cẩu của Đông Vương phủ và Hầu Phủ, chó ngoan không cản đường, ngoan tránh đường!". A Nhất đã lâu không lên tiếng cũng không nhịn được nói một câu
A Minh không nể nang gì mà cười lớn, đừng nhìn tên A Nhất này suốt ngày lầm lầm lì lì một khi để hắn lên tiếng thì tới cung chủ cũng phải nghẹn chết hahaha
"Tiểu nhị mau lấy phòng cho bọn ta đi đừng để ý bọn họ!". Hạ Hào lên tiếng.
"Các ngươi!!!". Lần này tới Hàn Ngọc Linh cũng bị chọc cho tức muốn chết.
"Hay lắm!". Hàn Ngọc Linh rút kiếm bên hông ra, một đường hướng tới Lãnh Phi Liên, vừa nhìn là ả đã ngay lập tức nhìn ra kẻ đứng đầu nhóm người kì dị này là ai, muốn giết địch thì phải giết tướng trước.
Ai cũng nhìn thấy động tác của Hàn Ngọc Linh nhưng chẳng ai buồn động tay động chân cả. Ngay khi mũi kiếm cách Lãnh Phi Liên còn vài cm thì y liền ngứa đầu ra sau né đi. Hàn Ngọc Linh cũng chẳng phải ăn chay ngay lập tức đổi hướng đánh xuống.
Lãnh Phi Liên lười chơi với ả, môi mỏng nhẽ nhếch:
"A Thập!".
Một trong số những người im lặng từ đầu đến giờ bỗng nhiên nhảy lên, rút ra cây lưỡi hái to đùng chém đứt phăng thanh kiếm của Hàn Ngọc Linh, sau đó móc lưỡi hái vòng qua cổ ả.
"Nhúc nhích một cái, cổ có rớt xuống ta cũng chẳng chịu trách nhiệm đâu nhá!". Một giọng nói trầm thấp lại đầy giễu cợt vang lên, khiến Hàn Ngọc Linh sởn cả tóc gáy
Vương Dung Dung đứng xem bên ngoài mặt đã không còn tia huyết sắc.
"C..Các ngươi chớ làm bậy...phụ vương ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!!"
"Ồ vậy sao?". Lưới hái của A Thập ấn xuống.
"Công tử thủ hạ lưu tình!". Nữ nhân lúc trước tiền vào cùng Hàn Ngọc Linh từ nãy giờ vẫn chưa nói lời nào đột nhiên lên tiếng.
"Mọi người đều đến tham gia Võ Lâm đại hội hà cớ gì phải tại đây tranh chấp, Dung Dung nhã gian hạng hai cũng tốt không cần làm tốn thời gian". Nữ nhân kia liếc Vương Dung Dung một cái.
Vương Dung Dung cuối đầu hai tay bấu chặt lấy váy, nghiến răng nghiến lợi
"Được!".
"Thất lễ, ta là thất công chúa của Hoàng Thanh Ngũ Tâm quốc Hàn Ngọc Nhu! Xin hỏi các vị đến từ quốc gia nào?". Bàn Ngọc Nhu nắm quyền.
Lãnh Phi Liên chẳng buồn đáp lễ
"Không cần nhiều lời, ta mệt rồi!".
A Thập nhanh chóng thả Hàn Ngọc Linh ra, rồi phóng xa, phủi phủi toàn thân ra vẻ mình vừa chạm vào gì đó dơ lắm khiến Hàn Ngọc Linh tức muốn nổ phổi.
Hàn Ngọc Nhu cũng không để ý đến thái độ của Lãnh Phi Liên, cười cười đi lên nhã gian hạng hai.
Vương Dung Dung đỡ Hàn Ngọc Linh đi theo, trước khi đi còn cắn răng phun ra hai chữ
"Chờ đấy!".
\* \*\*\* \*
"Thật là xui xẻo mà!". Lãnh Phi Liên gọi người mang nước tắm tới sau đó từ từ lột bỏ áo choàng đỏ tươi ra để lộ thân hình trắng noãn. Một bên tại y còn đang mang chiếc hoa tai đỏ mà Kim Thuyên Song tặng lúc trước càng tôn lên phần yêu dã.
Lãnh Phi Liên xốc nước lên rửa mặt.
Lại nhìn bóng dáng mình in trên mặt nước Lãnh Phi Liên khẽ thở dài.
Vuốt dọc theo hình xăm bỉ ngạn nơi khóe mắt Lãnh Phi Liên không nhớ được hình dáng kiếp trước của mình là như thế nào nữa dường như chính y cũng đã xem nơi đây là nhà rồi mà không phải là bị kẹt vào bên trong quyển sách. Y đã từng sợ hãi nơi đây chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy đối mặt với y vẫn chỉ là căn phòng lạnh lẽo sự chán ghét của cha hay sự hãm hại của đứa em trai dòng chính.
Đã từng rất sợ mất đị sự ấm áp của mẫu thân, cùng sự quan tâm kính trọng của những người trong cung.
Lãnh Phi Liên lắc lắc đầu để bản thân không nghĩ nhiều nữa đứng lên bước ra khỏi phòng tắm, vừa đặt chân ra thì
"Rầm".
Cửa sổ mở toang.
Lãnh Phi Liên hốt hoảng cầm lấy áo, choàng qua người, lạnh lẽo nhìn hắc y nhân trước mặt.
Y đã nói rồi hôm nay quả nhiên là ngày xui của y.
"Tiểu Vân?". Hắc y nhân không chắc chắn gọi.
Ngay sau đó hắc y nhân nhanh chóng tiến vào phòng đóng cửa sổ lại.
"Ngươi là ai?".Lãnh Phi Liên hỏi
"Tiểu Vân...là đệ thật sao?".
"Ngươi...". Ngay lập tức Lãnh Phi Liên được vây vào một vòng tay ấm áp.
"Tìm được đệ rồi! Vân nhi!".
Lãnh Phi Liên đẩy người nọ ra thuận tay kéo luôn cái mặt nạ ra. Sau đó ngẩn người.
"Hàn Kì Phong? ?".
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ơ bớ người ta có sắc lang nhìn trộm con zai nhà lành tắm.
"Tiểu nhị nhanh chân lên chút chúng tôi muốn nghỉ ngơi!". Hạ Hào nhanh miệng nói
"Vâng!". Tiểu nhị gật đầu nhanh chân bước đi.
"Đứng lại! Ngươi không nghe ta gọi sao?". Vương Dung Dung liếc nhìn đám người Lãnh Phi Liên một lượt trong mắt ý khinh miệt rõ ràng.
"Bổn tiểu thư muốn 3 gian hạng nhất!".
Tiểu nhị khó xử liếc nhìn đám người Lãnh Phi Liên: "Vị tiểu thư này, chổ chúng tôi đã hết nhã gian hạng nhất rồi, người xem có thể lấy 2 nhã gian hạng 2 không?".
Vương Dung Dung đen mặt, đập mạnh tay xuống bàn gần đó:" Ngươi có biết ta là ai hay không? Đừng nói nhiều bảo bọn họ nhường 3 gian!"
A Minh tiến lên phía trước không kiên dè gì chắn trước tiểu nhị và Vương Dung Dung, trong giọng nói còn chứa đầy trào phúng
"Nhường? Bà cô à, ngươi nghĩ ngươi là má thiên hạ hay sao? Ngươi là ai mà dám bảo chúng ta nhường? Ngươi có biết ta là ai hay không?". A Minh nhái theo.
"Ngươi!..". Vương Dung Dung bị nói tới nghẹn họng.
Từ khi Vương Hạo Thiên cùng Vương Túc được người nhà rước đi, Vương Phi Vân bị đuổi tới giờ không rõ tung tích, ả ở trong phủ chính là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận, đâu phải chịu uất ức như hôm nay.
Kể từ cái ngày đó ả không cần phải nịn nọt bất cứ ai, không cần phải bận đồ rẻ tiền, không còn phải ăn uống đạm bạc nữa. Từ lâu đã không còn kẻ dám hống hách như vậy trước mặt ả, vậy mà bây giờ đám người kì dị này cư nhiên dám...
"Ngươi cái gì? Bọn ta tới trước mắc gì phải nhường cho ngươi!". A Minh vẫn không ngừng công kích, bình sinh cậu ghét nhất thứ phụ nữ như vầy hận không thể để bọn họ tuyệt chủng hết.
"Dung Dung có phòng chưa?". Từ bên ngoài đi vào hai cô nương xinh đẹp cả người khoát tơ lụa thượng đẳng, vừa nhìn đã biết gia thế không tầm thường.
Vương Dung Dung nhìn thấy họ nhanh chân chạy ra
"Vốn đã có rồi lại bị bọn họ giành, Ngọc Linh tỷ phải đòi lại công đạo cho muội".
Hàn Ngọc Linh liếc Vương Dung Dung một cái chán ghét trong mắt lóe lên một cái rồi nhanh chóng giấu đi. Theo hướng Vương Dung Dung chỉ mà nhìn sang.
"Bọn ta muốn ba gian!". Hàn Ngọc Linh trực tiếp đi vào chủ đề.
"Không nhường!". Lần này là Chu Tư Duật lên tiếng.
"Các ngươi dám chắc muốn gây thù với Hầu phủ và Đông Vương phủ?". Hàn Ngọc Linh ngữ khí cao ngạo hỏi.
"Hừ thì ra là đám cẩu của Đông Vương phủ và Hầu Phủ, chó ngoan không cản đường, ngoan tránh đường!". A Nhất đã lâu không lên tiếng cũng không nhịn được nói một câu
A Minh không nể nang gì mà cười lớn, đừng nhìn tên A Nhất này suốt ngày lầm lầm lì lì một khi để hắn lên tiếng thì tới cung chủ cũng phải nghẹn chết hahaha
"Tiểu nhị mau lấy phòng cho bọn ta đi đừng để ý bọn họ!". Hạ Hào lên tiếng.
"Các ngươi!!!". Lần này tới Hàn Ngọc Linh cũng bị chọc cho tức muốn chết.
"Hay lắm!". Hàn Ngọc Linh rút kiếm bên hông ra, một đường hướng tới Lãnh Phi Liên, vừa nhìn là ả đã ngay lập tức nhìn ra kẻ đứng đầu nhóm người kì dị này là ai, muốn giết địch thì phải giết tướng trước.
Ai cũng nhìn thấy động tác của Hàn Ngọc Linh nhưng chẳng ai buồn động tay động chân cả. Ngay khi mũi kiếm cách Lãnh Phi Liên còn vài cm thì y liền ngứa đầu ra sau né đi. Hàn Ngọc Linh cũng chẳng phải ăn chay ngay lập tức đổi hướng đánh xuống.
Lãnh Phi Liên lười chơi với ả, môi mỏng nhẽ nhếch:
"A Thập!".
Một trong số những người im lặng từ đầu đến giờ bỗng nhiên nhảy lên, rút ra cây lưỡi hái to đùng chém đứt phăng thanh kiếm của Hàn Ngọc Linh, sau đó móc lưỡi hái vòng qua cổ ả.
"Nhúc nhích một cái, cổ có rớt xuống ta cũng chẳng chịu trách nhiệm đâu nhá!". Một giọng nói trầm thấp lại đầy giễu cợt vang lên, khiến Hàn Ngọc Linh sởn cả tóc gáy
Vương Dung Dung đứng xem bên ngoài mặt đã không còn tia huyết sắc.
"C..Các ngươi chớ làm bậy...phụ vương ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!!"
"Ồ vậy sao?". Lưới hái của A Thập ấn xuống.
"Công tử thủ hạ lưu tình!". Nữ nhân lúc trước tiền vào cùng Hàn Ngọc Linh từ nãy giờ vẫn chưa nói lời nào đột nhiên lên tiếng.
"Mọi người đều đến tham gia Võ Lâm đại hội hà cớ gì phải tại đây tranh chấp, Dung Dung nhã gian hạng hai cũng tốt không cần làm tốn thời gian". Nữ nhân kia liếc Vương Dung Dung một cái.
Vương Dung Dung cuối đầu hai tay bấu chặt lấy váy, nghiến răng nghiến lợi
"Được!".
"Thất lễ, ta là thất công chúa của Hoàng Thanh Ngũ Tâm quốc Hàn Ngọc Nhu! Xin hỏi các vị đến từ quốc gia nào?". Bàn Ngọc Nhu nắm quyền.
Lãnh Phi Liên chẳng buồn đáp lễ
"Không cần nhiều lời, ta mệt rồi!".
A Thập nhanh chóng thả Hàn Ngọc Linh ra, rồi phóng xa, phủi phủi toàn thân ra vẻ mình vừa chạm vào gì đó dơ lắm khiến Hàn Ngọc Linh tức muốn nổ phổi.
Hàn Ngọc Nhu cũng không để ý đến thái độ của Lãnh Phi Liên, cười cười đi lên nhã gian hạng hai.
Vương Dung Dung đỡ Hàn Ngọc Linh đi theo, trước khi đi còn cắn răng phun ra hai chữ
"Chờ đấy!".
\* \*\*\* \*
"Thật là xui xẻo mà!". Lãnh Phi Liên gọi người mang nước tắm tới sau đó từ từ lột bỏ áo choàng đỏ tươi ra để lộ thân hình trắng noãn. Một bên tại y còn đang mang chiếc hoa tai đỏ mà Kim Thuyên Song tặng lúc trước càng tôn lên phần yêu dã.
Lãnh Phi Liên xốc nước lên rửa mặt.
Lại nhìn bóng dáng mình in trên mặt nước Lãnh Phi Liên khẽ thở dài.
Vuốt dọc theo hình xăm bỉ ngạn nơi khóe mắt Lãnh Phi Liên không nhớ được hình dáng kiếp trước của mình là như thế nào nữa dường như chính y cũng đã xem nơi đây là nhà rồi mà không phải là bị kẹt vào bên trong quyển sách. Y đã từng sợ hãi nơi đây chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy đối mặt với y vẫn chỉ là căn phòng lạnh lẽo sự chán ghét của cha hay sự hãm hại của đứa em trai dòng chính.
Đã từng rất sợ mất đị sự ấm áp của mẫu thân, cùng sự quan tâm kính trọng của những người trong cung.
Lãnh Phi Liên lắc lắc đầu để bản thân không nghĩ nhiều nữa đứng lên bước ra khỏi phòng tắm, vừa đặt chân ra thì
"Rầm".
Cửa sổ mở toang.
Lãnh Phi Liên hốt hoảng cầm lấy áo, choàng qua người, lạnh lẽo nhìn hắc y nhân trước mặt.
Y đã nói rồi hôm nay quả nhiên là ngày xui của y.
"Tiểu Vân?". Hắc y nhân không chắc chắn gọi.
Ngay sau đó hắc y nhân nhanh chóng tiến vào phòng đóng cửa sổ lại.
"Ngươi là ai?".Lãnh Phi Liên hỏi
"Tiểu Vân...là đệ thật sao?".
"Ngươi...". Ngay lập tức Lãnh Phi Liên được vây vào một vòng tay ấm áp.
"Tìm được đệ rồi! Vân nhi!".
Lãnh Phi Liên đẩy người nọ ra thuận tay kéo luôn cái mặt nạ ra. Sau đó ngẩn người.
"Hàn Kì Phong? ?".
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ơ bớ người ta có sắc lang nhìn trộm con zai nhà lành tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất