[Harry Potter] – Cho Em Cơ Hội Lần Nữa

Chương 32: Điệu Nhảy Đầu Tiên Thuộc Về Chúng Ta

Trước Sau
Harry bên này đang sung sướng khiêu vũ, hoàn toàn không có phát giác được tai hoạ sắp xảy ra rồi. Trong lúc đó thoáng nhìn giáo sư nhà mình đang ngồi ở bàn tiệc giáo sư vẻ mặt nghiêm túc, lập tức mặt mày hớn hở chạy qua.

"Giáo sư!" Lão Har hiệu 502 lập tức dính lấy, chỉ có điều Snape không có đau đầu như bình thường mà răn dạy cậu, xác thực mà nói Snape là không phản ứng chút nào.

"Anh như thế nào hiện tại mới đến ah, em chờ rất lâu ah." Harry ôm cánh tay Snape.

Snape không biến sắc đẩy Harry ra, gương mặt lạnh lùng, con ngươi thâm thúy giống như Biển Đen sóng ngầm mãnh liệt. (dám cá gs đang dùng Occlumency, pháp thuật mạnh vậy mà gs dùng lung tung)

"Ah? Vậy sao, Mr. Potter, vậy ta thật sự là vinh hạnh ah." Snape chẳng muốn cùng Harry nói nhảm nhiều, ánh mắt lạnh buốt liếc Harry, cười lạnh một cái liền đi ra.

Harry ngạc nhiên một chút, nhìn bóng lưng Snape, Mr.Potter? Giáo sư tức giận? Bộ dạng vừa nãy của giáo sư thật đáng sợ, thật giống như tình trạng hai người trước kia, giáo sư căn bản không nhìn cậu, cũng không thèm để ý cậu, giống như cậu chỉ là người xa lạ... . . . . . Harry vội vàng hấp tấp đuổi theo.

"Giáo sư, anh tức giận sao? Là em chọc giận anh không vui sao?" Harry vòng quanh đảo quanh Snape, bước chân đạp trên lộn xộn cố hết sức đuổi kịp, hỏi ra cái nguyên do không nên.

"Tức giận?" Snape nghe vậy không giận ngược lại cười.

"Mr. Potter với ta có quan hệ gì sao? Trò có cái gì đáng giá để ta tức giận?" Ánh mắt Snape như lưỡi dao lạnh lẽo, không lưu tình chút nào đâm vào trên người Harry.

Thái độ dửng dưng, lời nói cay nghiệt, hoàn toàn vượt quá Harry dự kiến, giáo sư đến cùng làm sao vậy? Vì cái gì đột nhiên lại như vậy? Harry không nghĩ ra mình rốt cuộc làm sai cái gì, lại để cho giáo sư trong một đêm thay đổi 180° với cậu.

"Giáo sư!" Harry một tấc cũng không rời đi theo Snape, nói đùa gì vậy! Cậu làm nhiều chuyện như vậy, gắng sức lớn như thế, mới không thể thất bại trong gang tấc! Harry bất chấp tất cả, từ sau đầu ôm lấy eo Snape.

"Giáo sư, anh đừng phớt lờ em." Harry tâm hoảng ý loạn, giáo sư quá lạnh nhạt nha.

"Buông ra!" Snape lạnh lùng nói.

"Không muốn!" Harry hết sức quật cường.

"Mr.Potter, trò muốn ta ở chỗ này đem trò biến thành con sên sao?" Snape uy hiếp nói, anh hiện tại rất không muốn nhìn thấy Potter, vừa rồi bộ dạng không phải ôm nữ sinh rất vui vẻ sao? Còn tới nơi này phiền anh làm cái gì?

"Anh muốn đổi liền đổi, tóm lại em không buông!" Harry cũng có chút tức giận rồi, luôn như vậy, không biết nguyên nhân gì lại phát giận với cậu, cậu đến cùng làm sai ở đâu?

"Giáo sư, anh cũng biết, em thích anh... . . . . ."

"Vậy sao?" Snape nâng đuôi lông mày có vẻ trào phúng, con gái trẻ tuổi rất được a! Chính mình vui vẻ đã xong, lại trở về quấn quít lấy anh, cái này là yêu thích của Potter? Thật đúng là đầy rẻ mạt!

"Giáo sư, trong lòng anh có chuyện gì thì nói với em ah, thật sự không được, thì anh biến em thành chuột, hoặc là để cho em nhảy Tarantella cả đêm! Chỉ là đừng phớt lờ em!" Chết sống quấn quít lấy Snape không tha.

Không nói chuyện khiêu vũ cũng được, vừa nhắc tới khiêu vũ này, Snape thoáng một phát thì nổi giận.

"Mr.Potter, trò lại vẫn nhảy không đủ vậy sao?" Trên người Snape giống như mang theo kíp nổ, cái này ngay cả người không biết Snape cũng biết giờ phút này anh nổi giận.

"Ta thực tiếc nuối Mr. Potter vậy mà đến trường Hogwarts, trò đã ưa thích khiêu vũ như vậy cần phải đi học viện vũ đạo mới đúng a? Kéo nữ sinh Griffindor kia khiêu vũ Ngài nhất định rất vui vẻ, có cần ta cho Ngài ghi một phong thư đề cử chuyển Nhà hay không? Ở lại Slythrin nghiêm túc này đối với Ngài đại tình thánh Potter thật sự mà nói quá uổng phí tài năng, thân là Chủ Nhiệm ta quả thực cũng nhìn không ra." Bây giờ lời nói Snape châm chọc khiêu khích được là trầm bồng du dương, đặc biệt sinh động.

"Mr. Potter, kẻ được chọn nổi tiếng, Ngài thật đúng là được hoan nghênh ah! Không chỉ có là giáo sư Phòng chống pháp thuật hắc ám đối với Ngài xem trọng, đưa Ngài một đống sách, ôm Ngài chụp ảnh trên tiêu đề, càng một đám con gái vô cùng ngu xuẩn đối với Ngài chạy theo như vịt. Đứng ở bên người lão dơi già bóng nhờ ta thật sự quá ủy khuất Ngài rồi, ta xem Mr.Potter vẫn nên tranh thủ thời gian tìm người khác, đừng ở chỗ này của ta làm lỡ tuổi thanh xuân."

Ngay từ đầu Harry nghe nói như thế vẫn giữ nguyên vẻ mặt gặp quỷ, tròng mắt trợn tròn, miệng há to, gần như có thể nhét quả trứng gà.

"Giáo, giáo sư." Harry cố hết sức mở miệng, sắc mặt rõ ràng là không thể tưởng tượng nổi.

"Anh? Sẽ không phải ghen a... . . . . . ?" Harry nháy mắt mấy cái, hai con ngươi như bóng đèn sáng.

Snape dùng ánh mắt như xem quái vật liếc Harry.

"Mr.Potter trò rốt cục thật sự điên rồi sao? Làm sao sẽ cho ra kết luận buồn cười này?" Snape hoàn toàn không cân nhắc loại khả năng này.

Không có bị Snape lãnh khốc hù dọa, Harry hoàn toàn không kềm chế được, rất hưng phấn ôm chặt Snape, giọng điệu chắc chắc 100%.

"Giáo sư, anh chính là ghen!" Harry không hề bối rối bực bội, ngược lại trở nên tin tưởng gấp trăm lần. Nhìn giáo sư nhà cậu biểu lộ sẽ biết, giáo sư nhất định là ghen! Tuy nhiên giáo sư còn không thừa nhận, nhưng là cái loại giọng điệu nầy, có thể ghen tị cậu cùng nữ sinh ở cùng nhau! Quá kinh hỉ đi à nha, giáo sư nhà cậu vậy mà tức giận bởi vì cậu cùng Hermione khiêu vũ

So sánh với Harry trấn định tự nhiên, Snape ngược lại có chút lo lắng không yên mà bắt đầu bất an.



"Tốt rồi, Mr. Potter, trò có thể thả ta ra rồi, đừng quên nơi này là nơi nào!" Snape nghiêm túc răn dạy, bên cạnh người đến người đi, cậu còn ôm anh như vậy, ngày mai còn không biết lại muốn truyền ra cái scandal đáng sợ gì!

"Giáo sư, đừng nói sang chuyện khác, chiêu này đối với em không dùng được." Harry híp mắt, giống như cáo già cười đến âm hiểm vô cùng.

"Ta không có ở nói sang chuyện khác." Mặt ngoài Snape càng lạnh lùng như cũ, trong nội tâm lại càng rối loạn, anh hoàn toàn không tin Potter nói càn! Cái gì ghen, anh làm sao có thể làm cái chuyện ngu xuẩn nhàm chán nầy. Tuy chắc chắc tự nói với mình hoàn toàn không có khả năng như vậy, nhưng vẫn là bị những lời này của Potter quấy nhiễu đến tim đập mất trật tự.

Hai mắt Harry mang theo hài hước vui vẻ, hoàn toàn không để ý tới Snape bực bội bất an.

"Giáo sư, anh yêu thích em đúng không? Anh thích em rồi!"

Snape nghe vậy cả người đều cứng lại rồi, như là bị người đánh một gậy, vì cái gì anh sẽ có loại cảm giác máu chảy ngược dòng toàn thân?

"Ta không có." Snape rất nghiêm túc phủ định.

"Ha ha, giáo sư." Harry đem lỗ tai dán tại trước ngực Snape, lắng nghe tiếng tim đập dồn dập kia, rất cảm thấy an tâm.

"Tim anh đập thật nhanh... . . . ." Harry ngẩng đầu, nhìn hai mắt Snape.

"Cho nên cũng đừng gạt người, anh chính là đang ghen, anh yêu thích em!"

Cảm xúc có thể che dấu, suy nghĩ có thể lừa mình dối người, nhưng phản ứng sinh lý lại không bị khống chế biểu hiện ra, Snape bị một câu của Harry lấp kín toàn bộ không có năng lực lật lọng, ý nghĩ vù vù thoáng cái hoàn toàn trống rỗng rồi.

Điều đó không có khả năng! Không đợi Snape phản bác nói ra miệng, Harry lại bỗng nhiên nói.

"Giáo sư! Chúng ta tới khiêu vũ a!" Harry hưng phấn kéo Snape đưa đến giữa vũ đài, tất cả người trong sàn nhảy gặp được cái cảnh tượng đáng sợ này đều ngừng lại, ánh mắt của bọn họ không có xảy ra vấn đề a? Giáo sư Snape, bây giờ là muốn khiêu vũ sao? Cùng Potter! Ah! Merlin ah! Giết bọn họ a! Cái này quá kinh khủng, Snape lại muốn khiêu vũ! Mọi người toàn trường muốn điên rồi.

"Đáng chết! Potter! Trò muốn cái gì!" Snape bị bức hiếp đi vào giữa vũ đài, bốn phía ánh mắt người thất kinh, lại để cho vẻ mặt Snape đầy xanh xao.

"Khiêu vũ ah!" Ánh mắt xanh lục của Harry dưới ánh nến lờ mờ dường như lóe sáng, nhẹ nhàng khoác lên toàn thân cứng ngắc của Snape, nhìn anh thật sâu.

Snape có chút thất thần, đồng tử của Potter cùng Lily cực kỳ giống nhau, dường như xuyên thấu qua ánh mắt của anh, đến linh hồn của anh.

"Về sau, em chỉ cùng một mình giáo sư khiêu vũ, được không?" Nụ cười sáng lạn của Harry nở rộ dưới bầu trời đêm. Quỷ Hồn trôi nổi bốn phía, sinh vật ma pháp đều nhao nhao ngừng nhảy, nhóm người tản ra, chỉ có tiếng nhạc đàn ghi-ta y nguyên bồng bềnh.

Harry cầm tay Snape, tiến gần, nâng lên mi mắt, nhìn vào đôi mắt đen kịt kia. Chậm rãi bước chậm, nhẹ nhàng theo tiết tấu. Snape thật ra là biết khiêu vũ, trước kia không nhảy chẳng qua là bởi vì không thích mà thôi, bởi vì trong suy nghĩ của anh chính là bạn nhảy kia đã không thấy nữa. Giờ phút này, bị Potter bức hiếp ở trong sàn nhảy, thái độ tuyệt đối không tính là thong dong, quả thực là luống cuống tay chân.

Ngọn lửa màu lam âm u ở trên khoảng không nổ tung, hóa thành vô số đom đóm giống như điểm sáng di động tại bên cạnh hai người. Tiếng cười vui sướng của Harry thỉnh thoảng truyền đến, đi kèm với Snape chật vật giận dỗi, cứ như vậy nhảy không có cách thức gì.

Không biết là ai đang hát, âm thanh kia rất êm tai.

I wonder should i go or should i stay?

(tôi tự hỏi sẽ đi hay ở lại)

The band had only one more song to play.

(ban nhạc chỉ còn tấu 1 bài hát nữa)

And then i saw you out the corner of my eye,

(và tôi thấy em trong khóe mắt)

A little girl alone and so shy.

(một cô gái nhỏ cô đơn và e thẹn)

I had the last waltz with you,

(tôi đã nhảy điệu Waltz cuối với em)

Two lonely people together.



(hai kẻ cô đơn cùng nhau)

I fell in love with you.

(tôi yêu em)

The last waltz should last forever... ... . .

(điệu waltz cuối chưa từng kết thúc)

Harry nhìn Snape, mang theo nét cười ôn nhu, trong nội tâm không khỏi nghĩ đến một câu, I dance with you, and i hold your hand. I fell in love with you, and i will never change... ... (em nhảy cùng anh, em nắm tay anh. Em yêu anh, và em sẽ ko thay đổi)

Mọi người cứ như vậy kinh ngạc nhìn hai người trong sàn nhảy, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Draco thả ra ly Champagne trong tay, giảo hoạt cười, đột nhiên kéo Ron. (bé Dra còn nhỏ mà đã uống rượu rồi sao)

"Này! Cậu làm gì thế á!" Ron không rõ ý tưởng đã bị kéo vào trong sàn nhảy, trên mặt không nhịn được xấu hổ.

"Rất nhiều người đang nhìn... ..." Ron nhỏ giọng nhắc nhở.

"Tôi biết rõ ah." Thái độ Draco vạn phần tự nhiên, nó cũng không thể thua Harry, người ta cũng dám lôi kéo cha đỡ đầu khủng bố kia khiêu vũ rồi, nó vì sao không dám lôi kéo sư tử đần Ron nhảy này!

"Nhưng mà, mình không giỏi khiêu vũ!" Ron lúc này vừa rồi thừa nhận chuyện mất mặt nhất này.

Hai người nghiêng bảy lệch tám ở trong sàn nhảy nhót lấy, rốt cuộc Draco thấy được ‘không giỏi’ trong miệng Ron, là cái khái niệm rồi gì! ‘Không giỏi’ ở đây, rõ ràng là không biết!

"Cậu không nói sớm!" Draco bị kỹ năng kiêu vũ dở tệ của Ron làm lung tung, vốn là cần phải rất ưu nhã nha, tại sao có thể như vậy Mọi người đi ra, cũng không thể lại trở về.

"Là cậu tự mình kéo tôi ra đây! Lại không hỏi qua ý kiến của tôi... ... . ." Ron ảo não phản bác.

"Cậu! Ah!" Draco bị giẫm chân rồi.

"Thật có lỗi." Xấu hổ xấu hổ.

"Ah!" Lại bị giẫm rồi!

"Thực xin lỗi... . . . ."

"Ah!" Tiếp tục bị giẫm... ... .

Hermione thở dài, nhìn hai đôi thảm hại trong sàn nhảy, thật là …! Cái này, cũng quá mạnh dạn đi à nha... ... .

"Vậy, Hermione... . . . . . Mình." Neville gãi đầu, ngượng ngùng đứng ở trước mặt Hermione.

"Mình có thể mời cậu khiêu vũ hay không à?" Neville lúng ta lúng túng mở miệng.

Hermione quay đầu, nhìn nhìn Neville.

"Tuy mình không biết nhảy, nhưng mà mình rất muốn mời cậu, kết quả cậu được Harry mời đi nha... ... ."

Hermione nghe vậy nở nụ cười.

"Được! Bạn nhảy của mình đã vứt bỏ mình rồi, như vậy mình cũng vứt bỏ hắn." Hermione cầm cái tay của Neville mời cô kia, mang theo Neville, bước nhảy thuần thục, đã trở thành một trong ba cặp ở đây thong dong nhất.

"Het guy, mình cũng tới." Hermione xoay chuyển đến bên người Harry cùng Draco, mang theo dáng cười nhàn nhạt.

"Cậu xem Hermione người ta kìa." Tiếp tục bị giẫm chân Draco không khỏi nói.

"Cậu còn muốn mời cô ấy, thì như vậy đi! Ai u!"

"Cậu! Tôi giẫm chết cậu!" Ron dựng lông rồi.

Ngọn đèn mù mịt, đèn pha cực lớn chiếu theo ba đôi 'Giai ngẫu’ trên sàn nhảy. Ăn uống linh đình, ánh đèn dài đằng đẵng, thật sự là tiệc tối vui sướng ah! Cho nên nói, đây là tiệc tối thần kì, máu chó nhất ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau