[Harry Potter] – Cho Em Cơ Hội Lần Nữa
Chương 36: Giáo Sư Bi Thương
Harry biết rõ trên chiếc nhẫn kia mang có một loại Pháp thuật hắc ám ác độc, lúc trước Albus trúng phải cả bàn tay đều biến thành màu đen. Harry lần đầu tiên đến chỗ này là thông qua Chiếc Cốc Lửa mang tới, đương nhiên cái trí nhớ kia thật sự không cógì tốt đẹp.
Little Hangleton vào đông rất hoang vu, ở chỗ này, mộ bia so với người sống còn nhiều hơn, vách tường giáo đường than chì lộ ra hơi nước, nhiệt độ rét lạnh đông lại thành mảnh băng, một tầng tuyết dày đặc rậm rạp trên bia mộ. Bầy chim toàn thân màu đen ở trên khoảng không quanh quẩn, không giống với quạ đen, chỉ xuất hiện tại nơi người chết tụ tập. Harry cùng Snape hai người đi vào đường tắt, trên đường không có người nào, chỉ có mấy ông già cúi lưng hoặc dân du cư dơ bẩn lôi thôi, nhìn thấy hai cái người xa lạ đến tìm hiểu, ánh mắt dò xét suồng sã. Cuồng phong cuộn đống tuyết lên như sương mù như mê hoặc tầm mắt. Mặc dù là trước lễ Nô-en, không chút nào nhận ra mùi vị vui mừng.
"Tại đây phong cảnh thật là đẹp ah." Dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc nói, Snape cũng khó khi hài hước hiếm thấy.
"Tại đây cũng coi như quê nhà người kia à nha." Harry nói, cho dù Voldemort sinh ra ở cô nhi viện, nhưng Little Hangleton trước sau là chỗ của gia tộc hắn, dù Nhà chính Gaunt, hiện tại đã hoàn toàn suy tàn rồi.
"Có lẽ chúng ta cần phải ở chỗ này nghỉ ngơi cả đêm rồi." Nhìn sắc trời một chút, Harry bất đắc dĩ nói.
"Ở tại trong mộ địa sao?" Snape tiếp tục lạnh nhạt.
"Em biết có quán bar, là khách sạn nhỏ 2tầng." Harry kéo Snape quen việc dễ làm.
Snape gặp bộ dạng Harry liền biết rõ cậu đối với nơi này rất quen thuộc, trên người Potter tồn tại nhiều điểm đáng nghi, nó hẳn là chưa từng có đã Little Hangleton. Harry Potter, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Một đứa trẻ mười hai tuổi lớn lên tại giới Muggle? Có lẽ là ở chung lâu rồi, vậy mà Snape quên trên người thằng nhóc này tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ.
Hai người tới quán bar Hangman, bên trong tụ tập không ít thôn dân, đẩy cửa đi vào, thanh âm chuông đón khách vang lên, không khí ấm áp trước mặt đánh tới, cái này mới cảm giác được một chút nhân khí.
Trong quán rượu đa số là một vài gã cao lớn râu quai nón, đang tại uống rượu, một vài người phụ nữ nhà nông mặc váy, ưỡn ngực cùng bọn họ mua vui. Nhìn thấy hai người xa lạ đột nhiên xông vào, lộ ra ánh mắt không mấy thân thiện.
" Hello, Sir." Harry đi đến trước quầy bar, ông chủ đang trong quầy tính sổ sách ở cái bàn nhỏ.
"Con cùng thầy của con muốn một phòng trọ." Harry rất lễ phép, trên người ông chủ mặc áo khoác Scotland ca-rô, nhìn Harry một cái, một thằng quỷ nhỏ mà thôi. Ánh mắt chuyển dời đến người đàn âm u lạnh lẽo sau lưng thằng quỷ nhỏ kia, màu da tái nhợt, mũi ưng cực lớn, một đôi mắt màu đen giống như là Abyss, trên người tản ra mùi nguy hiểm. Có lẽ, là đám người bang hội ảo thuật kia, Little Hangleton luôn xuất hiện loại người này. Ông chủ đối với người này hạ định nghĩa, ba chữ: không trêu vào.
Ba~! Một chuỗi chìa khóa trên quầy bar.
"Trên lầu phòng thứ hai bên trái." Ông chủ thô lỗ nói.
"Cảm ơn." Harry cười cười, tiếp nhận cái chìa khóa.
Snape nhíu mày, trong không khí có mùi rượu ghê tởm làm cho người buồn nôn, thật là một nơi bẩn thỉu xấu xa. Có lẽ là khí thế trên người Snape thật sự quá lớn, mà không ai dám đi qua tìm hai người xa lạ này gây phiền toái. Bọn hắn coi như hai người này giống như không tồn tại, tiếp tục bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm.
"Này, các người có nghe nói hay không, cái khu nhà cũ kia tử lại xảy ra chuyện rồi."
"Chuyện khi nào."
"Đại khái hai ngày trước, người tuần tra ban đêm thấy bên trong ánh sáng đỏ chớp chớp, còn có một loại âm thanh sột soạt rất kỳ quái."
"Thật sự là quái đản! Tôi đã nói cái cái nhà đó nên thiêu đi!"
"Cái này chúng ta đã từng nghe nói, cái chỗ kia đã từng Phù thủy ở, sinh vật tà ác." Trên thị trấn cách nhìn đối với Phù thủy còn dừng lại giai đoạn nguyên thủy, sợ hãi cũng kính sợ lấy.
Harry nghe vậy không khỏi nghi hoặc, là Voldemort sao? Hắn lại đã trở về? Nhưng mà thời gian không đúng! Hơn nữa, năm trước hắn bị thương thành cái dạng kia, hắn cũng không còn sức lực? Có lẽ là hiệu ứng cánh bước (*thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó)? Cậu thay đổi một ít sự thật đã định, cho nên chuyện kế tiếp cũng đều đã xảy ra thay đổi.
Gian phòng rất nhỏ, bài trí rất đơn giản. Có tuyết thấm vào, trong phòng rất ẩm ướt, mơ hồ có thể nghe thấy được mùi gỗ ẩm mốc. Bếo lửa đã tắt , giường nhỏ lẻ loi nằm ở chính giữa. Harry đi qua, ngồi ở đầu giường, thân ảnh cao lớn của Snape trong không gian nhỏ hẹp hiện ra cảm giác hết sức áp bách.
"Giáo sư, em đột nhiên có cảm giác yêu đương vụng trộm." Harry nói rất mập mờ. (Em lại thả thính)
Merlin! Snape quả thực muốn mở banh đầu Potter, nhìn xem bên trong rốt cuộc là cái gì? Cặn Độc dược hay là chất nhầy con sên?
"Potter, ta mặc kệ trò muốn cái gì, nhưng trò tốt nhất nhanh lên." Snape đối với nơi lộn xộn này không có cảm tình.
"Đúng, đúng, giáo sư của em." Harry giống như dỗ trẻ con nói.
"Bất quá vừa mới đã nghe được một ít tin tức bất ngờ, giống như có khách điều tra Nhà Gaunt, em nghĩ một người trước tìm hiểu, giáo sư ngoan ngoãn chờ em là tốt rồi." Harry nói, không xác định có phải Voldemort hay không, nếu thật mà nói..., vậy giáo sư không thể hiện thân, cậu tuyệt không muốn cho giáo sư trực tiếp đối mặt cái tên tàn phá nhan sắc kia, cho nên cậu đi xác nhận trước.
Harry nhìn qua rất là ung dung, nhưng Snape lại mẫn cảm nhận ra, nội tâm Harry không phải nói như vậy.
"Có nguy hiểm?"
"Không tính." Năng lực hiện tại Harry đã không phải là một năm trước rồi, lợi dụng Hòn đá Pháp thuật năng lực của cậu đã hoàn toàn có thể chống lại cới Voldemort suy yếu rồi, một năm trước cậu thiếu chút nữa hủy chủ hồn Voldemort, làm cho Voldemort không thể không đem sức lực chủ hồn chuyển dời đến hồn khí nào đó, có lẽ là chiếc nhẫn?
" Giáo sư của em ah, anh cứ yên tâm đi, em hiện tại rất kiêu ngạo." Harry cũng không tin giáo sư không có phát hiện sức mạnh cậu nhanh chóng tăng trưởng, chỉ có điều giáo sư không muốn hỏi mà thôi.
"Là người kia?" Không thể không nói Snape quả nhiên là gián điệp, mẫn cảm này người thường không thể có được ah.
"... . . . . ." Thời thế thay đổi, có lúc Harry rốt cục cũng có bị giáo sư hỏi không nói gì.
"Ta với trò cùng đi." Snape đã biết rõ đáp án rồi.
Tại Snape không nghi ngờ gì nữa quyết định, cuối cùng là một hai người cùng đi. Đường đất chật hẹp, hai bên đều là hàng rào cây cối cành lá cheo leo xanh tươi. Con đường rồi đột nhiên hướng kéo dài xuống, lầy lội uốn lượn, đường này hiển nhiên đã thật lâu không ai đi qua. Khu nhà cũ vắng vẻ lạnh lẽo ở trong bụi cây rập rạm như ẩn như hiện, trên tường dây leo che kín quấn bện, cửa chính đổ nát cũ kỹ đầy bụi bậm. Trước mặt đi vào, bị tro bụi sặc đến ho khan.
Harry luôn rất lưu ý động tĩnh này trong phòng, cũng không có nghe được thanh âm kỳ quái gì, cũng không có cảm giác được pháp thuật dị thường dao động... . . . . . Có lẽ, chỉ là những thôn dân kia nghe nhầm đồn bậy mà thôi, cậu như vậy hi vọng .
"Nơi này là nhà mẹ người kia, huyết mạch Slytherin duy nhất trên đời đứt đoạn ở chỗ này rồi." Harry thở dài. Đương nhiên, nếu như không tính Voldemort..., thảm kịch diệt môn, vậy mà do chính con cháu mình làm , thật không biết làm đánh giá cái gia đình này như thế nào.
"Potter, tâm trạng đồng cảm trước hết dừng ở đây, trò cầm cái gì đó?" Snape cũng không cảm khái nhiều như vậy, cũng không phải đến đây dạo chơi vùng ngoại ô.
"Một cái nhẫn, là một trong những hồn khí của người kia." Harry kỳ thật cũng không xác định cái chiếc nhẫn kia giấu ở cái góc nào trong nhà này, bởi vì thời điểm Albus lấy chiếc nhẫn, cậu cũng không ở đây.
Harry vỗ tay phát ra tiếng, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một cái vòng tròn cuồn cuộn phát sáng, tại trong phòng tán loạn, như là chó con có khứu giác linh mẫn, tìm kiếm tại tất cả nơi hẻo lánh.
" Thăm dò Pháp thuật Hắc ám, em phát minh." Harry cười cười, đây là cậu trước kia lúc làm hiệu trưởng Hogwarts, một chút cống hiến nhỏ cho môn thần chú và Phòng chống Pháp thuật Hắc ám. Đây là một loại thần chú thuộc tính ánh sáng, ánh sáng này đối với Pháp thuật Hắc ám cực kỳ mẫn cảm, có thể dò xét nguồn gốc Pháp thuật Hắc ám xung quanh.
Snape thấy tên nhóc thoạt nhìn ngây ngốc kia trong phòng thử tìm, không khỏi muốn cười, quả nhiên là người nào thì phát minh cái đó ah.
"Stranger... . . . ."
Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói, Harry đột nhiên quay đầu lại, bốn phía một mảnh hỗn độn, đều không có người nào, chỉ có một mảnh đen kịt.
"Giáo sư, anh nghe được cái gì không?" Harry mang theo nghi hoặc, không xác định mà hỏi.
Snape nhìn xem bộ dạng Harry trông gà hoá cuốc, lắc đầu, anh đều không nghe thấy gì.
"Come... . . . . Kill... . . . . ."
"Là Xà ngữ!" Không xong, Harry đột nhiên nghĩ tới những người kia nói trong quán bar..., sáng đỏ lóe lên, là mắt của Nagini! Bên trong khu nhà cũ không phải Voldemort mà là Nagini!
"Giáo sư! Đi mau!" Harry sợ hãi, trong đầu tất cả đều là hình ảnh giáo sư bị Nagini cắn chết, không đợi tiếng nói hạ xuống, dưới sàn nhà phương đột nhiên truyền đến rung động trầm đục, ngay sau đó là âm thanh tấm ván gỗ vỡ vụn, loảng xoảng! Một con rắn cực lớn ngọ ngoạy phá vỡ sàn nhà, lộ ra diện mạo vốn có, vươn thẳng thân thể nhìn ngay Snape đứng ở trước mặt Harry.
Giờ khắc này, Harry giống như là bị sét đánh trúng, phân không rõ là mộng hay là sự thật, giống như hình ảnh cuối cùng trong mỗi cơn ác mộng kia, con rắn cực lớn kia đối diện giáo sư, sau đó... ... .
Harry gần như là theo bản năng kéo Snape, lập tức Độn thổ, về tới trong phòng quán bar. Tay của cậu đang run, làm như vậy kỳ thật rất không có đạo lý, cậu hoàn toàn có thể giết con rắn kia, lấy đi chiếc nhẫn, không cần phải chạy trốn. Nhưng mà cậu quá sợ hãi, sợ hãi đến đầu óc trống rỗng, mất đi năng lực suy nghĩ cơ bản, chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là trốn, trốn, trốn... . . . . .
"Giáo sư... ..." Harry ôm chặt lấy Snape, anh không nói gì, cũng không có đẩy Harry ra.
"Giáo sư, em sợ lắm... . . . ." Khoảnh khắc Nagini đối diện Snape, Harry cho là cậu lại nhớ tới quá khứ, đối với tất cả trước mắt bất lực, chỉ có thể nhìn giáo sư chết đi.
"Trò đang sợ cái gì?" Snape hỏi, đôi khi Potter sẽ biến thành như vậy, rất khác thường, giống như là đêm hôm đó đột nhiên xâm nhập hầm anh, cũng là bộ dạng này, sợ hãi vô cùng toàn thân run rẩy. Potter rốt cuộc sợ cái gì? Đây là lần đầu tiên Snape xuất hiện xúc động, anh muốn hiểu Potter, muốn biết càng nhiều.
"Em... . . . ." Harry giương mắt, nhìn Snape.
"Em sợ anh rời khỏi em... . . ." Em sợ anh sẽ chết... . . . .
"Giáo sư, anh đồng ý đối với em dùng Legilimens không?" Harry hỏi, cậu luôn chờ, chờ đến ngày giáo sư muốn biết, nhưng mà giáo sư luôn giống như hoàn toàn không thèm để ý.
Snape hô hấp cứng lại, cho tới nay, anh đều có loại cảm giác, trong ý thức Potter nhất định có chuyện chính anh hoàn toàn không muốn biết. Anh bản năng chống lại tiếp xúc kí ức của Potter, đúng vậy, anh cũng sợ hãi, âm thanh đến từ chính sâu trong linh hồn nói cho anh biết kí ức Potter chính là chiếc hộp Pandora, bên trong cất giấu sự vật đáng sợ nhất trên thế giới. Snape sắp xếp lại một chút suy nghĩ, khôi phục vẻ mặt bình thường.
"Đừng nói nhảm." Snape đẩy Harry ra, ngồi ở đầu giường nói miễn cưỡng.
Harry thất vọng cúi đầu xuống, giáo sư vẫn còn không muốn biết chuyện của cậu sao? Vẫn còn phân biệt rõ ràng như thế sao?
"Giáo sư, em thích anh."
"Ta biết rõ."
"Không, anh không biết... . . . . ." Harry cúi đầu, tuy nhiên nhìn không thấy vẻ mặt, nhưng Snape lại có thể cảm nhận được Potter buồn phiền, tâm cũng không khỏi siết chặt. Potter không nên buồn phiền như vậy, nó cần phải rất vui vẻ, tựa như mỗi một ngày ở bên cạnh anh quấy rối, tay không khỏi siết chặt.
"Giáo sư, em yêu anh như vậy, anh cũng yêu thích em một chút, được không... . . . . ." Harry năn nỉ.
Đứng ở trước mặt Snape, Harry không hề báo trước hôn lên, chỉ là chạm nhẹ cùng ma sát, đầu lưỡi ướt át lược qua đôi môi khô ráo, hô hấp trầm trọng mà dồn dập. Có lẽ là cảm xúc sai khiến, say đắm sâu đậm này của Potter thế nhưng cũng kì lạ lây nhiễm Snape. Snape đột nhiên cảm giác một loại xúc động nhỏ bé từ sâu trong thân thể phát ra, trong đầu hiện ra trống rỗng.
"Giáo sư, em rất thích anh... . . . . ." Dựa vào đôi môi tái nhợt kia, Harry nhẹ giọng lẩm bẩm, hai tay ôm lấy cần cổ Snape, gần như là mê muội ma sát cọ vào thân thể Snape. Âm thanh yếu ớt có chút run rẩy, giống như sợ bị vứt bỏ chặt chẽ ôm chặt người nọ không buông tay, hai con ngươi màu xanh biếc lộ ra tầng nước đau thương... ... . . . .
"Đáng chết!" Snape nhẫn nại lực đến tới hạn, lý trí thoáng một phát đã đứt, hai tay mạnh mẽ đem Harry kéo về mình, xoay người đè lên giường.
"Giáo... . . . ." Không có cho Harry thời gian nói nhảm, Snape tựa như chim ưng bắt mồi cúi người xuống, chính xác bắt được cái miệng nhỏ nhắn kia gần như muốn bức điên anh.
"Ừm... . . ." Harry kinh ngạc, hoàn toàn rộng mở chính mình tiếp nhận Snape ngang ngược cướp đoạt, gần như ngạt thở đầu óc hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có thể phát ra rên rỉ mê người. Giáo sư vậy mà... ... chủ động hôn cậu! Cái này chứng minh cái gì? Giáo sư đối với cậu là có cảm giác đấy! Harry trong nội tâm đều vui cười nở hoa rồi.
Mặc dù không có châm lò sưởi, nhưng mà không khí chung quanh lại tiếp tục nóng lên, trong phòng quanh quẩn tiếng thở dốc mập mờ. Hơi thoả mãn thả môi Harry, tim đập không ngừng tăng lên, Snape nhìn Harry chăm chú trong đôi mắt xanh phủ lên sắc thái tình dục, cái kia là nguyên nhân, dưới bụng trong giây lát truyền đến một rung động bất thường, Snape khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, ý thức được chính mình vừa rồi làm chuyện gì, hòan toàn thất thần.
Râu mép Merlin! Anh vừa mới làm cái gì? Anh làm sao... . . . . . Harry còn nằm tại dưới người mình, hai gò má đỏ hồng, vẻ mặt nhìn anh cười mập mờ.
"Giáo sư, đừng đem chuyện vừa mới làm xem như không xảy ra ah, ăn xong bỏ chạy? Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Harry liền thuận tiện tư thế này, hai chân quấn lấy eo Snape, cánh tay ôm lấy cổ đem người kéo đến gần thêm.
"Giáo sư, anh yêu thích em." Harry chưa từng chắc chắc đáp án hơn giờ phút này.
Snape đã hỗn loạn, anh vừa mới đối với Potter sinh ra dục vọng, đúng vậy, dục vọng mạnh mẽ, trên thế giới còn có việc nào càng làm cho người khiếp sợ hơn sao!
"Giáo sư, anh sẽ có trách nhiệm với em ah, biết không?" Harry có thể nào buông tha cái cơ hội tuyệt hảo lừa đảo này, không nghĩ tới giáo sư hôn điên cuồng như vậy, so với giáo sư bình thường nhã nhặn hoàn toàn khác biệt, toàn thân đều tràn đầy hơi thở xâm lược, giống như là mãnh thú, thật sự là... . . . . . rất... . . . . Harry tiếp tục lâng lâng.
Snape không tể lý trí đối mặt chuyện Harry bắt anh có trách nhiệm, Harry vẫn còn cười quỷ dị đối với anh, giống như anh đã là cá nằm trên thớt rồi. Không thể tỉnh táo suy nghĩ Snape trả lời không được vấn đề của Potter, chỉ có thể nhíu mày.
"Giáo sư, anh sẽ có trách nhiệm với em? À?"
"Câm miệng!"
"Câm miệng? Vừa mới không biết là ai cạy miệng của em, em không câm được đây này."
"... ... . . ."
Hơn nữa, mọi người cũng biết, mỗi lần giáo sư bị ép, Harry sẽ có kết quả gì, tiếng kêu thảm thiết bi thương trong quán bar truyền ra cả Little Hangleton.
"Giáo sư, đừng biến em ra cái heo đuôi!"
Toàn bộ người ở xung quanh khẽ run rẩy, như thế nào? Không chỉ là khu nhà cũ, hiện tại liền quán bar đều có chuyện ma quái rồi hả?
Giáo sư rốt cục bi thương bị câu dẫn, tác giả muốn nói, Harry, ngươi thật giỏi... ...
Little Hangleton vào đông rất hoang vu, ở chỗ này, mộ bia so với người sống còn nhiều hơn, vách tường giáo đường than chì lộ ra hơi nước, nhiệt độ rét lạnh đông lại thành mảnh băng, một tầng tuyết dày đặc rậm rạp trên bia mộ. Bầy chim toàn thân màu đen ở trên khoảng không quanh quẩn, không giống với quạ đen, chỉ xuất hiện tại nơi người chết tụ tập. Harry cùng Snape hai người đi vào đường tắt, trên đường không có người nào, chỉ có mấy ông già cúi lưng hoặc dân du cư dơ bẩn lôi thôi, nhìn thấy hai cái người xa lạ đến tìm hiểu, ánh mắt dò xét suồng sã. Cuồng phong cuộn đống tuyết lên như sương mù như mê hoặc tầm mắt. Mặc dù là trước lễ Nô-en, không chút nào nhận ra mùi vị vui mừng.
"Tại đây phong cảnh thật là đẹp ah." Dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc nói, Snape cũng khó khi hài hước hiếm thấy.
"Tại đây cũng coi như quê nhà người kia à nha." Harry nói, cho dù Voldemort sinh ra ở cô nhi viện, nhưng Little Hangleton trước sau là chỗ của gia tộc hắn, dù Nhà chính Gaunt, hiện tại đã hoàn toàn suy tàn rồi.
"Có lẽ chúng ta cần phải ở chỗ này nghỉ ngơi cả đêm rồi." Nhìn sắc trời một chút, Harry bất đắc dĩ nói.
"Ở tại trong mộ địa sao?" Snape tiếp tục lạnh nhạt.
"Em biết có quán bar, là khách sạn nhỏ 2tầng." Harry kéo Snape quen việc dễ làm.
Snape gặp bộ dạng Harry liền biết rõ cậu đối với nơi này rất quen thuộc, trên người Potter tồn tại nhiều điểm đáng nghi, nó hẳn là chưa từng có đã Little Hangleton. Harry Potter, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Một đứa trẻ mười hai tuổi lớn lên tại giới Muggle? Có lẽ là ở chung lâu rồi, vậy mà Snape quên trên người thằng nhóc này tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ.
Hai người tới quán bar Hangman, bên trong tụ tập không ít thôn dân, đẩy cửa đi vào, thanh âm chuông đón khách vang lên, không khí ấm áp trước mặt đánh tới, cái này mới cảm giác được một chút nhân khí.
Trong quán rượu đa số là một vài gã cao lớn râu quai nón, đang tại uống rượu, một vài người phụ nữ nhà nông mặc váy, ưỡn ngực cùng bọn họ mua vui. Nhìn thấy hai người xa lạ đột nhiên xông vào, lộ ra ánh mắt không mấy thân thiện.
" Hello, Sir." Harry đi đến trước quầy bar, ông chủ đang trong quầy tính sổ sách ở cái bàn nhỏ.
"Con cùng thầy của con muốn một phòng trọ." Harry rất lễ phép, trên người ông chủ mặc áo khoác Scotland ca-rô, nhìn Harry một cái, một thằng quỷ nhỏ mà thôi. Ánh mắt chuyển dời đến người đàn âm u lạnh lẽo sau lưng thằng quỷ nhỏ kia, màu da tái nhợt, mũi ưng cực lớn, một đôi mắt màu đen giống như là Abyss, trên người tản ra mùi nguy hiểm. Có lẽ, là đám người bang hội ảo thuật kia, Little Hangleton luôn xuất hiện loại người này. Ông chủ đối với người này hạ định nghĩa, ba chữ: không trêu vào.
Ba~! Một chuỗi chìa khóa trên quầy bar.
"Trên lầu phòng thứ hai bên trái." Ông chủ thô lỗ nói.
"Cảm ơn." Harry cười cười, tiếp nhận cái chìa khóa.
Snape nhíu mày, trong không khí có mùi rượu ghê tởm làm cho người buồn nôn, thật là một nơi bẩn thỉu xấu xa. Có lẽ là khí thế trên người Snape thật sự quá lớn, mà không ai dám đi qua tìm hai người xa lạ này gây phiền toái. Bọn hắn coi như hai người này giống như không tồn tại, tiếp tục bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm.
"Này, các người có nghe nói hay không, cái khu nhà cũ kia tử lại xảy ra chuyện rồi."
"Chuyện khi nào."
"Đại khái hai ngày trước, người tuần tra ban đêm thấy bên trong ánh sáng đỏ chớp chớp, còn có một loại âm thanh sột soạt rất kỳ quái."
"Thật sự là quái đản! Tôi đã nói cái cái nhà đó nên thiêu đi!"
"Cái này chúng ta đã từng nghe nói, cái chỗ kia đã từng Phù thủy ở, sinh vật tà ác." Trên thị trấn cách nhìn đối với Phù thủy còn dừng lại giai đoạn nguyên thủy, sợ hãi cũng kính sợ lấy.
Harry nghe vậy không khỏi nghi hoặc, là Voldemort sao? Hắn lại đã trở về? Nhưng mà thời gian không đúng! Hơn nữa, năm trước hắn bị thương thành cái dạng kia, hắn cũng không còn sức lực? Có lẽ là hiệu ứng cánh bước (*thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó)? Cậu thay đổi một ít sự thật đã định, cho nên chuyện kế tiếp cũng đều đã xảy ra thay đổi.
Gian phòng rất nhỏ, bài trí rất đơn giản. Có tuyết thấm vào, trong phòng rất ẩm ướt, mơ hồ có thể nghe thấy được mùi gỗ ẩm mốc. Bếo lửa đã tắt , giường nhỏ lẻ loi nằm ở chính giữa. Harry đi qua, ngồi ở đầu giường, thân ảnh cao lớn của Snape trong không gian nhỏ hẹp hiện ra cảm giác hết sức áp bách.
"Giáo sư, em đột nhiên có cảm giác yêu đương vụng trộm." Harry nói rất mập mờ. (Em lại thả thính)
Merlin! Snape quả thực muốn mở banh đầu Potter, nhìn xem bên trong rốt cuộc là cái gì? Cặn Độc dược hay là chất nhầy con sên?
"Potter, ta mặc kệ trò muốn cái gì, nhưng trò tốt nhất nhanh lên." Snape đối với nơi lộn xộn này không có cảm tình.
"Đúng, đúng, giáo sư của em." Harry giống như dỗ trẻ con nói.
"Bất quá vừa mới đã nghe được một ít tin tức bất ngờ, giống như có khách điều tra Nhà Gaunt, em nghĩ một người trước tìm hiểu, giáo sư ngoan ngoãn chờ em là tốt rồi." Harry nói, không xác định có phải Voldemort hay không, nếu thật mà nói..., vậy giáo sư không thể hiện thân, cậu tuyệt không muốn cho giáo sư trực tiếp đối mặt cái tên tàn phá nhan sắc kia, cho nên cậu đi xác nhận trước.
Harry nhìn qua rất là ung dung, nhưng Snape lại mẫn cảm nhận ra, nội tâm Harry không phải nói như vậy.
"Có nguy hiểm?"
"Không tính." Năng lực hiện tại Harry đã không phải là một năm trước rồi, lợi dụng Hòn đá Pháp thuật năng lực của cậu đã hoàn toàn có thể chống lại cới Voldemort suy yếu rồi, một năm trước cậu thiếu chút nữa hủy chủ hồn Voldemort, làm cho Voldemort không thể không đem sức lực chủ hồn chuyển dời đến hồn khí nào đó, có lẽ là chiếc nhẫn?
" Giáo sư của em ah, anh cứ yên tâm đi, em hiện tại rất kiêu ngạo." Harry cũng không tin giáo sư không có phát hiện sức mạnh cậu nhanh chóng tăng trưởng, chỉ có điều giáo sư không muốn hỏi mà thôi.
"Là người kia?" Không thể không nói Snape quả nhiên là gián điệp, mẫn cảm này người thường không thể có được ah.
"... . . . . ." Thời thế thay đổi, có lúc Harry rốt cục cũng có bị giáo sư hỏi không nói gì.
"Ta với trò cùng đi." Snape đã biết rõ đáp án rồi.
Tại Snape không nghi ngờ gì nữa quyết định, cuối cùng là một hai người cùng đi. Đường đất chật hẹp, hai bên đều là hàng rào cây cối cành lá cheo leo xanh tươi. Con đường rồi đột nhiên hướng kéo dài xuống, lầy lội uốn lượn, đường này hiển nhiên đã thật lâu không ai đi qua. Khu nhà cũ vắng vẻ lạnh lẽo ở trong bụi cây rập rạm như ẩn như hiện, trên tường dây leo che kín quấn bện, cửa chính đổ nát cũ kỹ đầy bụi bậm. Trước mặt đi vào, bị tro bụi sặc đến ho khan.
Harry luôn rất lưu ý động tĩnh này trong phòng, cũng không có nghe được thanh âm kỳ quái gì, cũng không có cảm giác được pháp thuật dị thường dao động... . . . . . Có lẽ, chỉ là những thôn dân kia nghe nhầm đồn bậy mà thôi, cậu như vậy hi vọng .
"Nơi này là nhà mẹ người kia, huyết mạch Slytherin duy nhất trên đời đứt đoạn ở chỗ này rồi." Harry thở dài. Đương nhiên, nếu như không tính Voldemort..., thảm kịch diệt môn, vậy mà do chính con cháu mình làm , thật không biết làm đánh giá cái gia đình này như thế nào.
"Potter, tâm trạng đồng cảm trước hết dừng ở đây, trò cầm cái gì đó?" Snape cũng không cảm khái nhiều như vậy, cũng không phải đến đây dạo chơi vùng ngoại ô.
"Một cái nhẫn, là một trong những hồn khí của người kia." Harry kỳ thật cũng không xác định cái chiếc nhẫn kia giấu ở cái góc nào trong nhà này, bởi vì thời điểm Albus lấy chiếc nhẫn, cậu cũng không ở đây.
Harry vỗ tay phát ra tiếng, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một cái vòng tròn cuồn cuộn phát sáng, tại trong phòng tán loạn, như là chó con có khứu giác linh mẫn, tìm kiếm tại tất cả nơi hẻo lánh.
" Thăm dò Pháp thuật Hắc ám, em phát minh." Harry cười cười, đây là cậu trước kia lúc làm hiệu trưởng Hogwarts, một chút cống hiến nhỏ cho môn thần chú và Phòng chống Pháp thuật Hắc ám. Đây là một loại thần chú thuộc tính ánh sáng, ánh sáng này đối với Pháp thuật Hắc ám cực kỳ mẫn cảm, có thể dò xét nguồn gốc Pháp thuật Hắc ám xung quanh.
Snape thấy tên nhóc thoạt nhìn ngây ngốc kia trong phòng thử tìm, không khỏi muốn cười, quả nhiên là người nào thì phát minh cái đó ah.
"Stranger... . . . ."
Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói, Harry đột nhiên quay đầu lại, bốn phía một mảnh hỗn độn, đều không có người nào, chỉ có một mảnh đen kịt.
"Giáo sư, anh nghe được cái gì không?" Harry mang theo nghi hoặc, không xác định mà hỏi.
Snape nhìn xem bộ dạng Harry trông gà hoá cuốc, lắc đầu, anh đều không nghe thấy gì.
"Come... . . . . Kill... . . . . ."
"Là Xà ngữ!" Không xong, Harry đột nhiên nghĩ tới những người kia nói trong quán bar..., sáng đỏ lóe lên, là mắt của Nagini! Bên trong khu nhà cũ không phải Voldemort mà là Nagini!
"Giáo sư! Đi mau!" Harry sợ hãi, trong đầu tất cả đều là hình ảnh giáo sư bị Nagini cắn chết, không đợi tiếng nói hạ xuống, dưới sàn nhà phương đột nhiên truyền đến rung động trầm đục, ngay sau đó là âm thanh tấm ván gỗ vỡ vụn, loảng xoảng! Một con rắn cực lớn ngọ ngoạy phá vỡ sàn nhà, lộ ra diện mạo vốn có, vươn thẳng thân thể nhìn ngay Snape đứng ở trước mặt Harry.
Giờ khắc này, Harry giống như là bị sét đánh trúng, phân không rõ là mộng hay là sự thật, giống như hình ảnh cuối cùng trong mỗi cơn ác mộng kia, con rắn cực lớn kia đối diện giáo sư, sau đó... ... .
Harry gần như là theo bản năng kéo Snape, lập tức Độn thổ, về tới trong phòng quán bar. Tay của cậu đang run, làm như vậy kỳ thật rất không có đạo lý, cậu hoàn toàn có thể giết con rắn kia, lấy đi chiếc nhẫn, không cần phải chạy trốn. Nhưng mà cậu quá sợ hãi, sợ hãi đến đầu óc trống rỗng, mất đi năng lực suy nghĩ cơ bản, chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là trốn, trốn, trốn... . . . . .
"Giáo sư... ..." Harry ôm chặt lấy Snape, anh không nói gì, cũng không có đẩy Harry ra.
"Giáo sư, em sợ lắm... . . . ." Khoảnh khắc Nagini đối diện Snape, Harry cho là cậu lại nhớ tới quá khứ, đối với tất cả trước mắt bất lực, chỉ có thể nhìn giáo sư chết đi.
"Trò đang sợ cái gì?" Snape hỏi, đôi khi Potter sẽ biến thành như vậy, rất khác thường, giống như là đêm hôm đó đột nhiên xâm nhập hầm anh, cũng là bộ dạng này, sợ hãi vô cùng toàn thân run rẩy. Potter rốt cuộc sợ cái gì? Đây là lần đầu tiên Snape xuất hiện xúc động, anh muốn hiểu Potter, muốn biết càng nhiều.
"Em... . . . ." Harry giương mắt, nhìn Snape.
"Em sợ anh rời khỏi em... . . ." Em sợ anh sẽ chết... . . . .
"Giáo sư, anh đồng ý đối với em dùng Legilimens không?" Harry hỏi, cậu luôn chờ, chờ đến ngày giáo sư muốn biết, nhưng mà giáo sư luôn giống như hoàn toàn không thèm để ý.
Snape hô hấp cứng lại, cho tới nay, anh đều có loại cảm giác, trong ý thức Potter nhất định có chuyện chính anh hoàn toàn không muốn biết. Anh bản năng chống lại tiếp xúc kí ức của Potter, đúng vậy, anh cũng sợ hãi, âm thanh đến từ chính sâu trong linh hồn nói cho anh biết kí ức Potter chính là chiếc hộp Pandora, bên trong cất giấu sự vật đáng sợ nhất trên thế giới. Snape sắp xếp lại một chút suy nghĩ, khôi phục vẻ mặt bình thường.
"Đừng nói nhảm." Snape đẩy Harry ra, ngồi ở đầu giường nói miễn cưỡng.
Harry thất vọng cúi đầu xuống, giáo sư vẫn còn không muốn biết chuyện của cậu sao? Vẫn còn phân biệt rõ ràng như thế sao?
"Giáo sư, em thích anh."
"Ta biết rõ."
"Không, anh không biết... . . . . ." Harry cúi đầu, tuy nhiên nhìn không thấy vẻ mặt, nhưng Snape lại có thể cảm nhận được Potter buồn phiền, tâm cũng không khỏi siết chặt. Potter không nên buồn phiền như vậy, nó cần phải rất vui vẻ, tựa như mỗi một ngày ở bên cạnh anh quấy rối, tay không khỏi siết chặt.
"Giáo sư, em yêu anh như vậy, anh cũng yêu thích em một chút, được không... . . . . ." Harry năn nỉ.
Đứng ở trước mặt Snape, Harry không hề báo trước hôn lên, chỉ là chạm nhẹ cùng ma sát, đầu lưỡi ướt át lược qua đôi môi khô ráo, hô hấp trầm trọng mà dồn dập. Có lẽ là cảm xúc sai khiến, say đắm sâu đậm này của Potter thế nhưng cũng kì lạ lây nhiễm Snape. Snape đột nhiên cảm giác một loại xúc động nhỏ bé từ sâu trong thân thể phát ra, trong đầu hiện ra trống rỗng.
"Giáo sư, em rất thích anh... . . . . ." Dựa vào đôi môi tái nhợt kia, Harry nhẹ giọng lẩm bẩm, hai tay ôm lấy cần cổ Snape, gần như là mê muội ma sát cọ vào thân thể Snape. Âm thanh yếu ớt có chút run rẩy, giống như sợ bị vứt bỏ chặt chẽ ôm chặt người nọ không buông tay, hai con ngươi màu xanh biếc lộ ra tầng nước đau thương... ... . . . .
"Đáng chết!" Snape nhẫn nại lực đến tới hạn, lý trí thoáng một phát đã đứt, hai tay mạnh mẽ đem Harry kéo về mình, xoay người đè lên giường.
"Giáo... . . . ." Không có cho Harry thời gian nói nhảm, Snape tựa như chim ưng bắt mồi cúi người xuống, chính xác bắt được cái miệng nhỏ nhắn kia gần như muốn bức điên anh.
"Ừm... . . ." Harry kinh ngạc, hoàn toàn rộng mở chính mình tiếp nhận Snape ngang ngược cướp đoạt, gần như ngạt thở đầu óc hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có thể phát ra rên rỉ mê người. Giáo sư vậy mà... ... chủ động hôn cậu! Cái này chứng minh cái gì? Giáo sư đối với cậu là có cảm giác đấy! Harry trong nội tâm đều vui cười nở hoa rồi.
Mặc dù không có châm lò sưởi, nhưng mà không khí chung quanh lại tiếp tục nóng lên, trong phòng quanh quẩn tiếng thở dốc mập mờ. Hơi thoả mãn thả môi Harry, tim đập không ngừng tăng lên, Snape nhìn Harry chăm chú trong đôi mắt xanh phủ lên sắc thái tình dục, cái kia là nguyên nhân, dưới bụng trong giây lát truyền đến một rung động bất thường, Snape khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, ý thức được chính mình vừa rồi làm chuyện gì, hòan toàn thất thần.
Râu mép Merlin! Anh vừa mới làm cái gì? Anh làm sao... . . . . . Harry còn nằm tại dưới người mình, hai gò má đỏ hồng, vẻ mặt nhìn anh cười mập mờ.
"Giáo sư, đừng đem chuyện vừa mới làm xem như không xảy ra ah, ăn xong bỏ chạy? Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Harry liền thuận tiện tư thế này, hai chân quấn lấy eo Snape, cánh tay ôm lấy cổ đem người kéo đến gần thêm.
"Giáo sư, anh yêu thích em." Harry chưa từng chắc chắc đáp án hơn giờ phút này.
Snape đã hỗn loạn, anh vừa mới đối với Potter sinh ra dục vọng, đúng vậy, dục vọng mạnh mẽ, trên thế giới còn có việc nào càng làm cho người khiếp sợ hơn sao!
"Giáo sư, anh sẽ có trách nhiệm với em ah, biết không?" Harry có thể nào buông tha cái cơ hội tuyệt hảo lừa đảo này, không nghĩ tới giáo sư hôn điên cuồng như vậy, so với giáo sư bình thường nhã nhặn hoàn toàn khác biệt, toàn thân đều tràn đầy hơi thở xâm lược, giống như là mãnh thú, thật sự là... . . . . . rất... . . . . Harry tiếp tục lâng lâng.
Snape không tể lý trí đối mặt chuyện Harry bắt anh có trách nhiệm, Harry vẫn còn cười quỷ dị đối với anh, giống như anh đã là cá nằm trên thớt rồi. Không thể tỉnh táo suy nghĩ Snape trả lời không được vấn đề của Potter, chỉ có thể nhíu mày.
"Giáo sư, anh sẽ có trách nhiệm với em? À?"
"Câm miệng!"
"Câm miệng? Vừa mới không biết là ai cạy miệng của em, em không câm được đây này."
"... ... . . ."
Hơn nữa, mọi người cũng biết, mỗi lần giáo sư bị ép, Harry sẽ có kết quả gì, tiếng kêu thảm thiết bi thương trong quán bar truyền ra cả Little Hangleton.
"Giáo sư, đừng biến em ra cái heo đuôi!"
Toàn bộ người ở xung quanh khẽ run rẩy, như thế nào? Không chỉ là khu nhà cũ, hiện tại liền quán bar đều có chuyện ma quái rồi hả?
Giáo sư rốt cục bi thương bị câu dẫn, tác giả muốn nói, Harry, ngươi thật giỏi... ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất