Thiều Quang Đảo Tự

Chương 7

Trước Sau
Đời người yên ổn, năm tháng tĩnh lặng. Tôi ngồi ở phía trước anh, anh thay tôi cắt đi những sợi tóc trên trán."

_________________________

BELL BAR dường như từ một quán bar biến thành một cái LIVE HOUSE nho nhỏ. Bởi vì có "Đảo", cho nên khách nơi đó càng ngày càng nhiều, người đến xem biểu diễn ngày càng tăng.

Không hề chỉ giới hạn trong việc ca hát suông, những ca khúc của mình cũng luôn là tự sáng tác. Ca từ mỗi lần đều là do Lục Tự Quang viết, mà nhạc, liền giao cho ba người kia làm.

Thời điểm HIGH, A Sâm cũng sẽ hiếm thấy đùa giỡn vài cái với trống, dùi trống xoay chuyển rất nhanh, Drum solo(đoạn nhạc solo của trống) cũng đặc biệt phấn khích. Có đôi khi A Trạch trông thấy sẽ đeo đàn trên lưng một lần nữa lên sân khấu. Hai người cùng hợp tấu một đoạn.

Trong ấn tượng có một lần, sau khi kết thúc toàn bộ, A Sâm ném dùi trống xuống dưới sân khấu, đi đến trước mặt A Trạch, một phát cõng A Trạch trên lưng. Phương thức rời bar kỳ quái như vậy dẫn tới những tiếng kêu kinh hãi cùng tiếng cười lớn dưới sân khấu. A Tề ở phía sau nhìn thấy nhịn không được ôm bụng cười ha hả. Bởi vì khi đó A Sâm cũng giống như một thiếu niên, rất đơn thuần.

Đó là lần đầu tiên thấy hai người bọn họ cười đến náo nhiệt như vậy, vui vẻ như vậy.

Bầu không khí thế này, tựa như thật sự đang diễn một màn LIVE. Không có bất kì phân biệt gì.

Lần đó, bọn họ ai cũng thật không ngờ, sau khi buổi biểu diễn chấm dứt, có người gõ cửa phòng nghỉ.

Người đàn ông ở cửa mặc tây trang đi giày da lấy ra danh thiếp tự giới thiệu.

Được đề cử mời đi tham gia cuộc thi giữa các ban nhạc?

Rất nhiều nhà chế tác có danh tiếng cũng sẽ đến.

"Là giả sao? Dọa người sao?" A Tề liên tục thầm thì -- quả thật không thể tin được, ban nhạc ổn định mới được có mấy tháng.

Bốn người ở trong phòng nghỉ im lặng mà trầm mặc, có lẽ là nghĩ về nỗi lòng của từng người. Đến thời điểm phải đối diện, mới biết được, hóa ra mọi người, đều giống nhau.

Có lẽ con người đều là loài động vật thế này: thứ từng khát vọng sau khi đã đạt được rồi, tự nhiên sẽ tham lam mà mong muốn càng nhiều. Lục Tự Quang cũng như vậy. Nhìn thấy người trong BELL càng ngày càng nhiều, nhận được những tiếng vỗ tay cùng hoan hô như vậy, sẽ không khỏi liền muốn rảo bước đến một giấc mộng xa hơn.

Nghĩ đến những lời cuối cùng của người đàn ông kia, "Tôi rất coi trọng các cậu. Hy vọng chúng ta, đến lúc đó gặp lại."

Bọn cậu quyết định phải đi.

A Sâm châm thuốc, nhịn không được khẽ cười ra, mặc dù cái năm bản thân hai mươi tuổi ấy, cũng không có hùng tâm tráng chí như vậy. Hiện tại sau bốn năm, lại có chút nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước).

Giấc mộng, cũng là cùng một cái.

Nhưng mà, thật sự muốn đánh trống, đó là thật sự.

...

Đến khi bàn bạc danh mục ca khúc dự thi, A Trạch mở miệng, "Bên chỗ tôi, còn có ca khúc vẫn chưa viết ra hoàn chỉnh. Có muốn cũng mang đến xem một chút hay không?"



"A Sâm, cậu có muốn áp tải cậu ta một lúc không? Như vậy sẽ nhanh hơn đấy." A Tề đề nghị.

A Sâm không có từ chối, hút một hơi 555 cuối cùng, ném đầu thuốc đi.

"Đi thôi." Hất hất cằm với Lâm Trạch Vũ đứng bên cạnh.

Đội mũ bảo hiểm lên, lại từ trong hòm đựng đồ sau xe lấy một cái ra ném cho A Trạch. Cậu ta ngoan ngoãn đội vào, ngồi ở phía sau.

"Bám chắc vào." Chân trái giẫm lên cần phát động, xe máy vút nhanh trên đường.

Cảm giác người phía sau không bám chắc vào mình, A Sâm có chút lo lắng nghiêng đầu lại nhìn, "F*ck, đã bảo cậu bám chắc rồi mà."

Xe máy vẫn đang ở trên đường, y thò một bàn tay ra, đem hai tay A Trạch phía sau một lần nữa cố định bên hông mình.

"Xin anh, tôi cũng không phải trẻ con." Người phía sau xem thường nói một câu như vậy.

Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Trạch Vũ, cảm thấy bộ dáng quật cường của cậu ta có chút quen thuộc.

Chơi ghita bass có chút nghiêm túc, đã từng nhìn thấy cậu ta chuyên tâm lau chùi cây đàn kia, mới biết được cậu ta có bao nhiêu yêu thích nó.

Chỗ ở của cậu ta cùng trong tưởng tượng cũng không khác là mấy. Đại khái là phòng thuê, tường trắng, rèm cửa màu cây đay. Đồ dùng trong nhà cũng không có bao nhiêu, trang hoàng cũng đơn giản. Đi vào phòng trong mới nhìn thấy, còn có đàn ghi-ta, piano, còn có mấy thiết bị đơn giản. Trên cái bàn không lớn đều là bản nhạc, có một ít đã trở thành giấy rác liền bị vo tròn ném ở trong góc.

Nhìn thấy trên bàn bày hai đĩa CD của Norther (*), A Sâm liền thở dài, "Bọn họ thật sự siêu tuyệt vời, cậu cũng thích ư?"

(*) ban nhạc của Phần Lan, âm nhạc của họ thuộc thể loại Melodic death metal

"Đúng vậy, " Cậu ta đem một sấp bản nhạc đã chỉnh lý cẩn thận đưa cho A Sâm. A Sâm nhìn nhìn sơ qua, "Nhiều bài như vậy?" Vừa nhìn đã sững sờ, "Này, đoạn này... Đàn ghi-ta không có cách nào làm được sao?..."

"A?" Nghi hoặc mà tiến sát đến nhìn, "... Không thể."

A Sâm nhìn Lâm Trạch Vũ trước mắt này so với y thấp hơn nửa cái đầu, nhìn cái khuyên màu đen trên môi cậu ta, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: "Aiz, cả ngày đeo cái này, cậu cùng bạn gái hôn môi như thế nào?"

A Trạch ngẩng đầu nhìn nhìn y, cười hỏi, "Anh có muốn thử chút không?"

"Tôi xin nhà cậu, sợ cậu rồi." (ghẹo trai bị nó ghẹo lại sợ mất mật =]]]]]]])

A Sâm đột nhiên ý thức được nụ cười vừa rồi của A Trạch ám muội như vậy. Kỳ thực đúng là không thấy cậu ta hay cười, có thể cười nhiều cũng không xấu mà.

...

Vài ngày trước cuộc thi, đều hủy bỏ đêm diễn ở BELL BAR. Thông báo dán ở cửa BELL. Lục Tự Quang trong lúc vô tình nghe được mấy cô gái nói chuyện với nhau.

"Mấy ngày nay đều không có biểu diễn aiz, tôi thật sự rất thích cái cậu ghita bass kia, thật sự vô cùng đẹp trai a."



"Thật vậy chăng, rất muốn nhìn thấy..."

Cười cười, không biết tên gia hỏa A Trạch kia nghe được kiểu tán dương thế này có cười không?

Theo bản năng mà sờ vào thuốc trong túi quần, thuận tay lấy ra, là cái Zippo màu bạc của Cố An Khang. Lục Tự Quang cúi đầu nhìn thoáng qua, châm lửa. Khói thuốc dần dần tỏa ra.

...

Ngày thi đấu hôm đó, cậu cùng Cố An Khang ở trong phòng trữ đồ lầu hai cửa hiệu cắt tóc hôn nhau.

Cậu nói, "Buổi chiều tôi phải tham dự thi đấu giữa các ban nhạc."

"Thi đấu? Cái loại phải lên sân khấu á?"

"Ừ."

"Cái loại mà rất nhiều người đến xem?"

"Ừ "

Cố An Khang dừng lại động tác, nhìn thẳng cậu, "ĐM, vì sao không nói sớm?" Lục Tự Quang ngây cả người, sau đó bị Cố An Khang đẩy lên trên ghế.

"Lão tử làm cho cậu một kiểu đầu đi." Dứt lời đẩy cái xe đẩy bên cạnh đến, bày ra đầy kéo và thuốc nước.

Cậu có chút giật mình, nhưng không cự tuyệt.

Đó dường như là một buổi sáng xanh tươi. Lầu hai của cửa hiệu cắt tóc nhỏ tồi tàn, chỉ có hai người bọn họ.

Cậu từ trong gương nhìn chăm chú vào người kia đang cắt tóc cậu, tựa hồ chỉ có thời điểm đang làm việc, mới có biểu cảm nghiêm túc. Trước đây từng gặp qua Cố An Khang táo bạo, Cố An Khang hạ lưu, Cố An Khang nổi giận, hôm nay thấy được Cố An Khang nghiêm túc.

An Khang chú ý tới tầm mắt của cậu, cười lưu manh, "Sao nào, mê lão tử rồi?"

"Đi chết đi." Lục Tự Quang dời tầm mắt đi.

Ngoài cửa sổ, là cây ngô đồng (*) cao lớn, xanh um tươi tốt, còn có ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống dưới lưu lại những hình bóng chằng chịt.

Thời gian dường như tĩnh lại.

Trước khi rời đi, Lục Tự Quang ném về phía người đầu kia một cái bật lửa nhựa màu lam.

"Dùng tạm."

Hết chương 06.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau