Chương 13: MÈO NHỎ(P.1)
Có lỗi gì nhớ cmt nhắc tui nhé mọi người ơi ????????????
———————————————————
Thiên Việt đột ngột bị chỉ mặt điểm tên, giật thót mình thu hồi ánh mắt đang dán chặt lên người tiểu nô ɭệ của Vương gia, cúi gằm mặt xuống đất. Đến lúc này, Vi Hạo mới dùng cái chăn bị vứt xuống đất tự lúc nào phủ hẳn lên người tiểu nô ɭệ của hắn, gằn giọng, "Ngốc hết rồi?" Tiểu nô ɭệ thấy hành động của chủ nhân, ngạc nhiên mà khựng lại một chút, rồi vẫn nhu mì cúi xuống, cặm cụi làm việc bản thân nên làm.
Thiên Việt lúc này mới nhớ được bản thân cần làm gì, vội vội vàng vàng nắm lấy một bên cổ, kéo "rẹt" một phát. Mặt nạ da bị lột xuống, để lộ ra khuôn mặt của Ảnh Tử, khiến Lâm Uyên giật mình mà thốt lên, "Ảnh Tử đại nhân? Sao có thể?"
Rồi y quay sang nhìn Vi Hạo đang vỗ vỗ đầu của cái cục trong chăn kia, lắp bắp, "Người....người đó... là .... là... Ninh.... Ninh... Ninh...."
"Ninh Thiên Việt, Ninh Tướng quân." Ảnh Tử mặt không đổi sắc, khinh bỉ liếc nhìn A Uyên, đồ vô dụng này, từ nãy đến giờ vẫn không nhìn ra à? Bất quá, không thể trách y, nếu trách cũng chỉ có thể trách hắn diễn quá đạt, đạt đến mức Sinh Cát quận chúa còn tưởng hắn mới là người mà Vi Hạo ấp ủ trong lòng bấy lâu nay. Chậc, trách hắn quá giỏi thôi! Trách ai bây giờ?
Lâm Uyên hơi hoảng mà nắm chặt cái tay Ảnh Tử, kéo tay áo y lên, ngỡ ngàng hỏi, "Mấy cái vết roi này là?"
"Màu vẽ, thuật dịch dung và điểm trang thông thường của ảnh vệ mà thôi. Lâm đại nhân, ngài biết mà?"
Ảnh Tử còn đang ngỡ Lâm Uyên quá ngỡ ngàng với tài hoá trang của y nên mới như thế,nhưng Ảnh Tử đoán nhầm. A Uyên không phải quản Ảnh Tử diễn tốt như thế nào, mà là y lo cho y thì đúng hơn. Y nhìn chăm chăm vào bàn tay trái của mình, ban nãy... y dùng bàn tay này... A Uyên đột nhiên đưa tay mình lên, run giọng hỏi Vi Hạo, "Vương gia.... cái tay này... mạt tướng có nên... chặt tay không?"
Vi Hạo liếc mắt nhìn hắn, lạnh giọng, "Bổn vương giống kẻ không nói đạo lí lắm sao? Lui ra!"
Ảnh Tử đến giờ này vẫn chẳng hiểu chuyện gì, hết nhìn đông rồi nhìn tây, thấy sắc mặt của Lâm Uyên xanh xám, còn đòi chặt tay mình, y lại càng không hiểu. Chuyện gì vậy chứ? Sau đó y còn chưa kịp hiểu gì, thì đã thấy Lâm Uyên nắm tay hắn chạy như bay ra ngoài.
"Ê gượm đã, A Uyên, chuyện gì thế?"
"Ngươi cứ đứng đó nhìn chăm chăm Ninh Tướng quân làm gì? Muốn Vương gia móc mắt ngươi hả?"
Ảnh Tử nghĩ mãi vẫn không thông, mơ màng hỏi lại, "Ta không hiểu! Nhìn thì làm sao? Không nhìn thì làm sao? Cùng là đàn ông với nhau, hắn có gì mà ta không có? Chẳng lẽ nãy giờ không nhìn? Ngươi còn đưa tay vào.... ưʍ...."
Lâm Uyên hoảng hốt bịt miệng hắn lại, nhăn nhó nói, "Từ nay về sau, cấm không được đem chuyện này nói ra ngoài, nhất là trước mặt Vương gia. Ninh Tướng quân là trân châu bảo bối của Vương gia, ngài ấy có bị người ta chém trăm đao vạn đao cũng không muốn để bất cứ ai nhìn đến một bên góc vai của Tướng quân. Vạn bất đắc dĩ mới sử dụng đến trò này, ngươi nghĩ dùng ngươi làm thế thân để làm gì? Chẳng phải là để đảm bảo Thiên Việt tướng quân không bị ô nhục thanh danh sao?"
Ảnh Tử dường như mơ hồ hiểu được cái gì, nhưng vẫn nửa mê nửa tỉnh hỏi lại, "Nhưng Vương gia bảo chúng ta nhìn mà?"
Lâm Uyên nhất thời câm nín, y chợt nhận ra, phàm là tên nào càng trung thành với Vi Hạo, thì mấy chuyện tình cảm chỉ có dùng hai chữ "tối dạ", hoặc một chữ "ngu" để hình dung. Một mình Thiên Việt cũng thôi đi, bây giờ lại thêm tên này! Thiên Việt là bị Vương gia dạy dỗ uốn nắn đến ngu, chứ tên này ai dạy ra vậy? Còn tỏ vẻ hiểu lòng người lắm, đến chủ tử nghĩ cái gì còn chẳng biết!
Y bất đắc dĩ vỗ vai Ảnh Tử, quyết định không giải thích nữa, "Ngươi chỉ cần biết, bất kể là ai, cũng không được đụng đến Thiên Việt, nhìn cũng không được! Ngươi, nếu không muốn bị móc mắt, tốt nhất đừng bao giờ đem chuyện hôm nay hỏi Vương gia. Bộ đồ của Thiên Việt ngươi đang mặc, nghe lời ta, đốt đi. Đừng đem trả nữa! Vương gia là hũ giấm siêu chua!"
Ảnh Tử càng nghe càng không hiểu, cái gì mà hũ giấm, cái gì mà móc mắt? Rồi đốt quần áo? Cái này là tơ lụa thượng hạng đó? Rối rắm một hồi, hắn quyết định nghe theo A Uyên, chắc đây là chủ ý của Vương gia thôi, liền nhanh chân phóng đi mất, về đến phòng liền cởi luôn bộ đồ đốt đi. Rồi thản nhiên lên giường ngủ mất. Mấy ngày nay đủ thứ chuyện, hắn mệt đến muốn điên.
Còn A Uyên, về đến phòng rồi, vẫn còn nằm bẹp trên bàn nghĩ đến tận tối, liệu y có nên đem tay y chặt xuống không? Có khi nào Vương gia sẽ đem tay y nhét vào trong cái hậu huyệt của tên ngưu lang nào đó mấy ngày để trừng phạt không? Nhưng hắn cũng đâu biết cái gì...... Điên mất!
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Vi Hạo cùng Thiên Việt, hắn vẫn ngồi y nguyên nơi mép giường, để mặc cho cậu cố gắng co bóp vòm họng hầu hạ cự vật đã sớm ngẩng cao đầu kia. Cậu cảm nhận được chủ nhân đang cực kì không thoải mái, hẳn ngài cũng buồn khi nhìn muội muội của mình bị dọa đến phát hoảng như thế, liền càng cố sức đem ƈôи ŧɦịŧ ngậm sâu vào trong miệng, ngoan ngoãn lấy lòng, hòng làm cho chủ nhân vui vẻ hơn một chút. Cả cơ thể vẫn như cũ bị trói buộc khiến cậu có chút khó khăn trong việc giữ vững cơ thể, nhưng nhìn chủ nhân chỉ đem mặt nạ gắn trên người mình lột ra, cậu cũng chẳng có ý cầu xin thêm chút quyền lợi nào.
Vi Hạo nãy giờ vẫn luôn im lặng, từ trên cao nhìn xuống mái tóc đen nhánh cứ phủ lên hạ thân của mình, thân thể thon dài nửa kín nửa hở sau lớp chăn trắng muốt, mang đến một loại mỹ cảm thanh sạch đặc biệt khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Việt nhi của hắn luôn ngoan như vậy. Cảm nhận được bàn tay ôn nhu của chủ nhân đang xoa xoa mái tóc mình, Thiên Việt giống như một con mèo lớn, hơi nhích đầu lên cọ vào tay hắn rồi lại nhanh chóng một đường ngậm cả ƈôи ŧɦịŧ vào miệng, hừ hừ vài tiếng như mèo con như đang làm nũng với chủ nhân của mình.
Hắn cười cười, cự vật không tự chủ được mà phình to ra, hắn dự định kết thúc màn này sớm một chút. Tâm tình hắn lúc này mới tốt lên được đôi chút, chẳng có vị ca ca nào lại vui vẻ hồ hởi được khi thấy muội muội mình khóc lóc đâu? Huống hồ, Sinh Cát đã ở cạnh hắn từ nhỏ đến lớn, hắn cũng chưa bao giờ để kẻ nào đụng đến vị muội muội này. Hắn không thể yêu nàng, nhưng đối với hắn, nàng là người nhà. Hắn cũng không muốn ép nàng tới mức này, nhưng hắn cũng biết Sinh Cát giống hắn, đã muốn cái gì thì phải làm cho bằng được. Vậy nên, chỉ còn cách làm nàng hoàn toàn vứt bỏ xuống những mơ mộng với hắn thì mới có hạnh phúc mới xứng đáng hơn.
Hắn vẫn còn đang mải mân mê mái tóc mềm mượt của người dưới thân, cảm giác được phục tùng, được tôn sùng tuyết đối khiến hắn thấy hài lòng, cự vật lại phình thêm một lớp, chuẩn bị phóng thích ra ngoài. Thiên Việt cảm nhận được điều đó, cố sức dùng miệng bao lấy ƈôи ŧɦịŧ, cử động đầu nhanh hơn một chút. Hắn ấn đầu Thiên Việt xuống hạ bộ mình, đè chặt xuống rồi mới đem tinh hoa ấm nóng phun vào khoang miệng cậu.
Thiên Việt cẩn thận hàm trụ ƈôи ŧɦịŧ trong miệng cho đến khi hắn dừng phóng thích lại, ngậm toàn bộ thứ dịch trắng đục ấy trong miệng, ngước lên hé miệng ra cho Vi Hạo kiểm tra. Nhìn đến khuôn mặt vì thiếu dưỡng khí quá lâu mà đỏ bừng của cậu, ánh mắt lại mê mang giữa lí trí và kɦoáı ƈảʍ của cơ thể khiến hắn liên tưởng đến từng tiếng thở gấp gáp của cậu khi bị Lâm Uyên banh mở hậu huyệt. Hắn cảm thấy cực kì tức giận, muốn phạt con mèo nhỏ này. Mèo nhỏ là người của hắn, lại ở dưới thân người khác tìm thấy kɦoáı ƈảʍ, rất đáng giận! Dù hắn bắt cậu phải tỏ vẻ thoải mái, nhưng chung quy, tức giận vẫn là tức giận!
Nếu Thiên Việt mà biết chủ nhân đang nghĩ như thế, hẳn là, rất muốn lao đầu chết luôn cho rồi. Trời cao đất dày ơi, có ai vô lí hơn chủ nhân cậu không?
Hắn duỗi tay của mình luồn xuống phía dưới ƈôи ŧɦịŧ của cậu, nắm chặt lấy nó kéo về phía trước, "Bị người khác chạm vào, lại còn trưng bày dáng vẻ rêи ɾỉ cho kẻ khác nhìn mà ngươi còn có thể sướng thành cái dạng này? Thấp hèn!"
Côи ŧɦịŧ bị lôi lôi kéo kéo, lại thêm vài lời nhục nhã của chủ nhân mang đến từng đợt kɦoáı ƈảʍ, từng dòng từng dòng chất lỏng đặc sệt trong miệng vốn chưa được cho phép nuốt xuống lại len lén chảy ra ngoài, lộp độp chảy xuống cánh tay của Vi Hạo.
Vi Hạo liếc mắt nhìn thứ đang rớt trên tay mình kia, hờ hững nói với Thiên Việt, "Ta cho em đem đồ của ta nhả ra à?" Động tác trên tay theo đó mà trở nên thô lỗ, nắm lấy cự vật giữa hai chân Thiên Việt siết lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn, sắc như dao găm mà nhìn Thiên Việt. Cậu vội vàng nuốt xuống chất lỏng trong miệng vươn đầu lưỡi ra muốn giúp hắn liếm sạch thứ dơ bẩn dính trên tay. Nhưng lưỡi còn chưa kịp chạm vào da thịt, Vi Hạo đã lạnh nhạt nắm tóc cậu kéo ngược ra sau, híp mắt, rất thản nhiên mà hỏi "Ta bảo em liếm? Ta cho em nuốt xuống?"
Thiên Việt nhìn thấy sự giận dữ hiển hiện rõ ràng qua ánh mắt đang quắc lên của chủ nhân, cảm nhận được lực đạo trong tay chủ nhân vô cùng thô bạo. Thiên Việt hoang mang không biết chuyện gì khiến ngài khó chịu như thế, không dám kêu đau, nhẹ giọng cầu xin, "Chủ nhân, Việt nhi ... sai rồi... xin người trách phạt" Cậu cảm thấy bản thân thật đáng chê trách, đã bao nhiêu năm ở bên cạnh ngài ấy rồi, thế mà lại vẫn làm chủ nhân tức giận vì những sai lầm không đáng có. Vô dụng!
Đột ngột Vi Hạo cúi xuống, thô bạo ấn một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Cái lưỡi đỏ nhanh chóng luồn vào trong, cuốn chặt lấy chiếc lưỡi mềm mại của Thiên Việt, rồi lại buông ra mà vờn quanh khoang miệng tạo ra từng tiếng lép nhép vang vọng. Thiên Việt rất muốn hít thở sâu một hơi khi cảm nhận từng hơi thở của mình đang dần mất đi, nhưng điều đó dường như là không thể khi mỗi lần cậu định lấy hơi một chút thì đầu lưỡi của Vi Hạo lại xoắn tới, kìm chế lại hô hấp của cậu, khiến cậu chỉ đành thở dốc từng hơi một như cá mắc cạn đang quằn quại. Thiên Việt muốn ôm chủ nhân của mình, nhưng cánh tay bị trói chặt khiến cậu không cách nào làm được, đột nhiên lại cảm thấy tủi thân, chớp chớp mắt nhìn người phía trên. Vi Hạo bắt gặp ánh mắt ầng ậc nước kia, lại cho rằng cậu đang thở không được liền buông gáy cậu ra, rời giường tháo bỏ dây trói, lại vòng ngược ra phía sau cầm cái đuôi mèo bị vứt chỏng chơ trên giường cắm lại vào trong. "Ở yên đó", rồi rảo bước đi ra phía trước tấm bình phong.
Hắn mở cửa ra, gọi A Tử vào rồi nói gì đó với nàng, Thiên Việt nghe thấy tiếng bước chân nàng rời đi, rất nhanh cũng đã quay trở lại. Dường như là ngay sau đó, Vi Hạo bưng một khay sữa vào bên trong, đặt xuống mặt đất, gọi cậu lai, "Mèo con, sang đây."
Thiên Việt trườn xuống giường, lưng cậu hơi hạ thấp xuống, mông nâng lên cao, hai chân tách xa nhau ra để lộ nơi tư mật ở giữa hai chân, uyển chuyển bò lại cạnh hắn, hệt như một con mèo lớn. Khoảng cách không xa nên chẳng qua bao lâu, Thiên Việt đã bò đến cạnh chân Vi Hạo, dụi đầu vào chân hắn vài cái như đang lấy lòng, miệng kêu lên vài tiếng "ngao ngao" ngọt nị. Làm nũng một chút thì ít bị phạt hơn một chút, mất mặt đấy, nhưng không sao cả.
Hắn cười cười nhìn dáng điệu nhõng nhẽo của cậu, nhưng lại nhanh chóng quay lại khuôn mặt lạnh lùng ban đầu, chỉ vào tô sữa, "Uống đi." Cậu nghe lệnh của hắn, cúi đầu xuống khay sữa, liếʍ ɭáρ phần sữa bò thơm béo trong đó. Chiếc lưỡi đỏ tươi liên tục khuấy đảo tô sữa, phát ra âm thanh xì xụp khe khẽ, hai tay đặt hai bên thành tô sữa như muốn giữ rặt nó cho mình, cái đầu nhỏ lắc lư qua lại, chuyển động lên xuống nhịp nhàng mô phỏng theo động tác của mèo con khi uống sữa. Mái tóc đen dài vài lần quẹt qua tô sữa khiến Thiên Việt khó chịu, cậu sợ mình dơ bẩn sẽ khiến chủ nhân không thoải mái, ai lại muốn đi thao lộng một người hôi toàn mùi sữa cơ chứ? Nhưng chủ nhân đã dạy, là một con mèo ngoan thì phải biết giữ sạch bộ lông của mình, loay hoay tìm cách lắc lư mái đầu, hạn chế để sữa dính lên tóc.
Vi Hạo biết được mèo con khó chịu, đưa tay xuống dưới, túm gọn mái tóc của cậu, dùng tay giữ lại. Thiên Việt sợ mình cứ cử động đầu khiến chủ nhân phải nhấp nhả theo sẽ bị mỏi. Đắn đo một lúc liền dứt khoát chúi cổ hẳn xuống, giữ đúng một tư thế cố gắng liếm đi số sữa trong tô. Đến khi số sữa trong tô được liếm xong, thì cái cổ dường như cũng bị tê dại theo, mỏi đến mức không có cách nào xoay đi được. Vi Hạo nhanh chóng nhận ra điều này, bèn ngồi xổm xuống một bên, xoa xoa cái cổ cho cậu. Vi Hạo giỏi y thuật, nên kĩ thuật xoa bóp của hắn không phải tuỳ ý xoa bừa mà vốn dùng để chữa bệnh, nên rất nhanh chóng liền khiến Thiên Việt thỏa mãn mà hừ nhẹ, cả người như mềm ra.
Tay chủ nhân không mềm mại, lại thô ráp, nhưng là thứ thoải mái nhất trên đời.... Thoải mái ghê.... Thiên Việt hơi choãi người cong lưng, học theo bộ dáng của mèo con mà biểu thị sự cảm ơn với chủ nhân của mình.
Bàn tay thô sần lại to lớn của Vi Hạo kiên nhẫn xoa tới xoa lui một lúc lâu, đợi đến khi vùng da nơi cổ của cậu đỏ ửng lên, nhân lúc cậu đang thoải mái thở hắt ra liền bóp mạnh vào cổ cậu. Thiên Việt bị mất đi dưỡng khí đột ngột, theo bản năng giãy giụa lên từng cơn, khuôn mặt nhanh chóng chuyển sang màu mận chín, há to miệng cố hớp lấy không khí. Đợi đến khi cậu như sắp ngất đi vì thiếu dưỡng khí, hắn mới từ từ buông tay ra, để cho cậu một quãng thời gian rất nhỏ để thở. Rồi lại nhân lúc cậu đang thư thả thì tiếp tục dùng tay bóp cổ cậu, nhìn dáng vẻ như con cá đang mắc cạn của Thiên Việt mà cười đến xán lạn. Hành vi của hắn cứ như điệp khúc của bài hát mà xướng lên rồi lắng lại nhịp nhàng như thế, mà khả năng chịu đựng của cậu sau mỗi lần đều giảm đi một chút, mãi đến khi cậu dường như không thể gắng gượng thêm nữa, hắn mới dừng lại trò đùa dai của mình.
Vi Hạo đưa tay khảy khảy tiểu huynh đệ đã sớm dựng đứng của Thiên Việt, châm chọc, "Chậc, sắp bị gϊếŧ tới nơi còn cứng được, thế chẳng khác nào làm trò cho địch?"
"Đó là tại người trước mặt là chủ nhân... Phải là kẻ khác, em đã gϊếŧ hắn ngay từ lúc hắn buông tay rồi.", Thiên Việt nghĩ vậy thôi nhưng không nói ra miệng được, nên chỉ đành đưa đôi mắt ai oán nhìn hắn, tỏ vẻ cậu không như thế. Hắn nhìn thấy ánh mắt đó, lại vờ như không biết gì, đưa tay dịu dàng xoa xoa dấu tay đỏ đậm trên cần cổ thanh mảnh, "Đẹp quá này!"
Hắn đứng dậy, đưa đến trước mặt cậu một cái giả dương khối rất lớn có cái đế ở bên dưới, đặt nó xuống đất, ngồi xuống giường rồi kéo kéo sợi dây trên hạng quyển của cậu. Thiên Việt đưa mắt nhìn chủ nhân rồi lại nhìn dương cụ, chẳng hiểu sao cảm thấy cái dương cụ này quen quen, dù nó mới toanh chưa nhìn thấy lần nào.
Nhưng...sao cứ trông quen thế nhỉ?
~3061 words~
———————————————————
Thiên Việt đột ngột bị chỉ mặt điểm tên, giật thót mình thu hồi ánh mắt đang dán chặt lên người tiểu nô ɭệ của Vương gia, cúi gằm mặt xuống đất. Đến lúc này, Vi Hạo mới dùng cái chăn bị vứt xuống đất tự lúc nào phủ hẳn lên người tiểu nô ɭệ của hắn, gằn giọng, "Ngốc hết rồi?" Tiểu nô ɭệ thấy hành động của chủ nhân, ngạc nhiên mà khựng lại một chút, rồi vẫn nhu mì cúi xuống, cặm cụi làm việc bản thân nên làm.
Thiên Việt lúc này mới nhớ được bản thân cần làm gì, vội vội vàng vàng nắm lấy một bên cổ, kéo "rẹt" một phát. Mặt nạ da bị lột xuống, để lộ ra khuôn mặt của Ảnh Tử, khiến Lâm Uyên giật mình mà thốt lên, "Ảnh Tử đại nhân? Sao có thể?"
Rồi y quay sang nhìn Vi Hạo đang vỗ vỗ đầu của cái cục trong chăn kia, lắp bắp, "Người....người đó... là .... là... Ninh.... Ninh... Ninh...."
"Ninh Thiên Việt, Ninh Tướng quân." Ảnh Tử mặt không đổi sắc, khinh bỉ liếc nhìn A Uyên, đồ vô dụng này, từ nãy đến giờ vẫn không nhìn ra à? Bất quá, không thể trách y, nếu trách cũng chỉ có thể trách hắn diễn quá đạt, đạt đến mức Sinh Cát quận chúa còn tưởng hắn mới là người mà Vi Hạo ấp ủ trong lòng bấy lâu nay. Chậc, trách hắn quá giỏi thôi! Trách ai bây giờ?
Lâm Uyên hơi hoảng mà nắm chặt cái tay Ảnh Tử, kéo tay áo y lên, ngỡ ngàng hỏi, "Mấy cái vết roi này là?"
"Màu vẽ, thuật dịch dung và điểm trang thông thường của ảnh vệ mà thôi. Lâm đại nhân, ngài biết mà?"
Ảnh Tử còn đang ngỡ Lâm Uyên quá ngỡ ngàng với tài hoá trang của y nên mới như thế,nhưng Ảnh Tử đoán nhầm. A Uyên không phải quản Ảnh Tử diễn tốt như thế nào, mà là y lo cho y thì đúng hơn. Y nhìn chăm chăm vào bàn tay trái của mình, ban nãy... y dùng bàn tay này... A Uyên đột nhiên đưa tay mình lên, run giọng hỏi Vi Hạo, "Vương gia.... cái tay này... mạt tướng có nên... chặt tay không?"
Vi Hạo liếc mắt nhìn hắn, lạnh giọng, "Bổn vương giống kẻ không nói đạo lí lắm sao? Lui ra!"
Ảnh Tử đến giờ này vẫn chẳng hiểu chuyện gì, hết nhìn đông rồi nhìn tây, thấy sắc mặt của Lâm Uyên xanh xám, còn đòi chặt tay mình, y lại càng không hiểu. Chuyện gì vậy chứ? Sau đó y còn chưa kịp hiểu gì, thì đã thấy Lâm Uyên nắm tay hắn chạy như bay ra ngoài.
"Ê gượm đã, A Uyên, chuyện gì thế?"
"Ngươi cứ đứng đó nhìn chăm chăm Ninh Tướng quân làm gì? Muốn Vương gia móc mắt ngươi hả?"
Ảnh Tử nghĩ mãi vẫn không thông, mơ màng hỏi lại, "Ta không hiểu! Nhìn thì làm sao? Không nhìn thì làm sao? Cùng là đàn ông với nhau, hắn có gì mà ta không có? Chẳng lẽ nãy giờ không nhìn? Ngươi còn đưa tay vào.... ưʍ...."
Lâm Uyên hoảng hốt bịt miệng hắn lại, nhăn nhó nói, "Từ nay về sau, cấm không được đem chuyện này nói ra ngoài, nhất là trước mặt Vương gia. Ninh Tướng quân là trân châu bảo bối của Vương gia, ngài ấy có bị người ta chém trăm đao vạn đao cũng không muốn để bất cứ ai nhìn đến một bên góc vai của Tướng quân. Vạn bất đắc dĩ mới sử dụng đến trò này, ngươi nghĩ dùng ngươi làm thế thân để làm gì? Chẳng phải là để đảm bảo Thiên Việt tướng quân không bị ô nhục thanh danh sao?"
Ảnh Tử dường như mơ hồ hiểu được cái gì, nhưng vẫn nửa mê nửa tỉnh hỏi lại, "Nhưng Vương gia bảo chúng ta nhìn mà?"
Lâm Uyên nhất thời câm nín, y chợt nhận ra, phàm là tên nào càng trung thành với Vi Hạo, thì mấy chuyện tình cảm chỉ có dùng hai chữ "tối dạ", hoặc một chữ "ngu" để hình dung. Một mình Thiên Việt cũng thôi đi, bây giờ lại thêm tên này! Thiên Việt là bị Vương gia dạy dỗ uốn nắn đến ngu, chứ tên này ai dạy ra vậy? Còn tỏ vẻ hiểu lòng người lắm, đến chủ tử nghĩ cái gì còn chẳng biết!
Y bất đắc dĩ vỗ vai Ảnh Tử, quyết định không giải thích nữa, "Ngươi chỉ cần biết, bất kể là ai, cũng không được đụng đến Thiên Việt, nhìn cũng không được! Ngươi, nếu không muốn bị móc mắt, tốt nhất đừng bao giờ đem chuyện hôm nay hỏi Vương gia. Bộ đồ của Thiên Việt ngươi đang mặc, nghe lời ta, đốt đi. Đừng đem trả nữa! Vương gia là hũ giấm siêu chua!"
Ảnh Tử càng nghe càng không hiểu, cái gì mà hũ giấm, cái gì mà móc mắt? Rồi đốt quần áo? Cái này là tơ lụa thượng hạng đó? Rối rắm một hồi, hắn quyết định nghe theo A Uyên, chắc đây là chủ ý của Vương gia thôi, liền nhanh chân phóng đi mất, về đến phòng liền cởi luôn bộ đồ đốt đi. Rồi thản nhiên lên giường ngủ mất. Mấy ngày nay đủ thứ chuyện, hắn mệt đến muốn điên.
Còn A Uyên, về đến phòng rồi, vẫn còn nằm bẹp trên bàn nghĩ đến tận tối, liệu y có nên đem tay y chặt xuống không? Có khi nào Vương gia sẽ đem tay y nhét vào trong cái hậu huyệt của tên ngưu lang nào đó mấy ngày để trừng phạt không? Nhưng hắn cũng đâu biết cái gì...... Điên mất!
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Vi Hạo cùng Thiên Việt, hắn vẫn ngồi y nguyên nơi mép giường, để mặc cho cậu cố gắng co bóp vòm họng hầu hạ cự vật đã sớm ngẩng cao đầu kia. Cậu cảm nhận được chủ nhân đang cực kì không thoải mái, hẳn ngài cũng buồn khi nhìn muội muội của mình bị dọa đến phát hoảng như thế, liền càng cố sức đem ƈôи ŧɦịŧ ngậm sâu vào trong miệng, ngoan ngoãn lấy lòng, hòng làm cho chủ nhân vui vẻ hơn một chút. Cả cơ thể vẫn như cũ bị trói buộc khiến cậu có chút khó khăn trong việc giữ vững cơ thể, nhưng nhìn chủ nhân chỉ đem mặt nạ gắn trên người mình lột ra, cậu cũng chẳng có ý cầu xin thêm chút quyền lợi nào.
Vi Hạo nãy giờ vẫn luôn im lặng, từ trên cao nhìn xuống mái tóc đen nhánh cứ phủ lên hạ thân của mình, thân thể thon dài nửa kín nửa hở sau lớp chăn trắng muốt, mang đến một loại mỹ cảm thanh sạch đặc biệt khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Việt nhi của hắn luôn ngoan như vậy. Cảm nhận được bàn tay ôn nhu của chủ nhân đang xoa xoa mái tóc mình, Thiên Việt giống như một con mèo lớn, hơi nhích đầu lên cọ vào tay hắn rồi lại nhanh chóng một đường ngậm cả ƈôи ŧɦịŧ vào miệng, hừ hừ vài tiếng như mèo con như đang làm nũng với chủ nhân của mình.
Hắn cười cười, cự vật không tự chủ được mà phình to ra, hắn dự định kết thúc màn này sớm một chút. Tâm tình hắn lúc này mới tốt lên được đôi chút, chẳng có vị ca ca nào lại vui vẻ hồ hởi được khi thấy muội muội mình khóc lóc đâu? Huống hồ, Sinh Cát đã ở cạnh hắn từ nhỏ đến lớn, hắn cũng chưa bao giờ để kẻ nào đụng đến vị muội muội này. Hắn không thể yêu nàng, nhưng đối với hắn, nàng là người nhà. Hắn cũng không muốn ép nàng tới mức này, nhưng hắn cũng biết Sinh Cát giống hắn, đã muốn cái gì thì phải làm cho bằng được. Vậy nên, chỉ còn cách làm nàng hoàn toàn vứt bỏ xuống những mơ mộng với hắn thì mới có hạnh phúc mới xứng đáng hơn.
Hắn vẫn còn đang mải mân mê mái tóc mềm mượt của người dưới thân, cảm giác được phục tùng, được tôn sùng tuyết đối khiến hắn thấy hài lòng, cự vật lại phình thêm một lớp, chuẩn bị phóng thích ra ngoài. Thiên Việt cảm nhận được điều đó, cố sức dùng miệng bao lấy ƈôи ŧɦịŧ, cử động đầu nhanh hơn một chút. Hắn ấn đầu Thiên Việt xuống hạ bộ mình, đè chặt xuống rồi mới đem tinh hoa ấm nóng phun vào khoang miệng cậu.
Thiên Việt cẩn thận hàm trụ ƈôи ŧɦịŧ trong miệng cho đến khi hắn dừng phóng thích lại, ngậm toàn bộ thứ dịch trắng đục ấy trong miệng, ngước lên hé miệng ra cho Vi Hạo kiểm tra. Nhìn đến khuôn mặt vì thiếu dưỡng khí quá lâu mà đỏ bừng của cậu, ánh mắt lại mê mang giữa lí trí và kɦoáı ƈảʍ của cơ thể khiến hắn liên tưởng đến từng tiếng thở gấp gáp của cậu khi bị Lâm Uyên banh mở hậu huyệt. Hắn cảm thấy cực kì tức giận, muốn phạt con mèo nhỏ này. Mèo nhỏ là người của hắn, lại ở dưới thân người khác tìm thấy kɦoáı ƈảʍ, rất đáng giận! Dù hắn bắt cậu phải tỏ vẻ thoải mái, nhưng chung quy, tức giận vẫn là tức giận!
Nếu Thiên Việt mà biết chủ nhân đang nghĩ như thế, hẳn là, rất muốn lao đầu chết luôn cho rồi. Trời cao đất dày ơi, có ai vô lí hơn chủ nhân cậu không?
Hắn duỗi tay của mình luồn xuống phía dưới ƈôи ŧɦịŧ của cậu, nắm chặt lấy nó kéo về phía trước, "Bị người khác chạm vào, lại còn trưng bày dáng vẻ rêи ɾỉ cho kẻ khác nhìn mà ngươi còn có thể sướng thành cái dạng này? Thấp hèn!"
Côи ŧɦịŧ bị lôi lôi kéo kéo, lại thêm vài lời nhục nhã của chủ nhân mang đến từng đợt kɦoáı ƈảʍ, từng dòng từng dòng chất lỏng đặc sệt trong miệng vốn chưa được cho phép nuốt xuống lại len lén chảy ra ngoài, lộp độp chảy xuống cánh tay của Vi Hạo.
Vi Hạo liếc mắt nhìn thứ đang rớt trên tay mình kia, hờ hững nói với Thiên Việt, "Ta cho em đem đồ của ta nhả ra à?" Động tác trên tay theo đó mà trở nên thô lỗ, nắm lấy cự vật giữa hai chân Thiên Việt siết lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn, sắc như dao găm mà nhìn Thiên Việt. Cậu vội vàng nuốt xuống chất lỏng trong miệng vươn đầu lưỡi ra muốn giúp hắn liếm sạch thứ dơ bẩn dính trên tay. Nhưng lưỡi còn chưa kịp chạm vào da thịt, Vi Hạo đã lạnh nhạt nắm tóc cậu kéo ngược ra sau, híp mắt, rất thản nhiên mà hỏi "Ta bảo em liếm? Ta cho em nuốt xuống?"
Thiên Việt nhìn thấy sự giận dữ hiển hiện rõ ràng qua ánh mắt đang quắc lên của chủ nhân, cảm nhận được lực đạo trong tay chủ nhân vô cùng thô bạo. Thiên Việt hoang mang không biết chuyện gì khiến ngài khó chịu như thế, không dám kêu đau, nhẹ giọng cầu xin, "Chủ nhân, Việt nhi ... sai rồi... xin người trách phạt" Cậu cảm thấy bản thân thật đáng chê trách, đã bao nhiêu năm ở bên cạnh ngài ấy rồi, thế mà lại vẫn làm chủ nhân tức giận vì những sai lầm không đáng có. Vô dụng!
Đột ngột Vi Hạo cúi xuống, thô bạo ấn một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Cái lưỡi đỏ nhanh chóng luồn vào trong, cuốn chặt lấy chiếc lưỡi mềm mại của Thiên Việt, rồi lại buông ra mà vờn quanh khoang miệng tạo ra từng tiếng lép nhép vang vọng. Thiên Việt rất muốn hít thở sâu một hơi khi cảm nhận từng hơi thở của mình đang dần mất đi, nhưng điều đó dường như là không thể khi mỗi lần cậu định lấy hơi một chút thì đầu lưỡi của Vi Hạo lại xoắn tới, kìm chế lại hô hấp của cậu, khiến cậu chỉ đành thở dốc từng hơi một như cá mắc cạn đang quằn quại. Thiên Việt muốn ôm chủ nhân của mình, nhưng cánh tay bị trói chặt khiến cậu không cách nào làm được, đột nhiên lại cảm thấy tủi thân, chớp chớp mắt nhìn người phía trên. Vi Hạo bắt gặp ánh mắt ầng ậc nước kia, lại cho rằng cậu đang thở không được liền buông gáy cậu ra, rời giường tháo bỏ dây trói, lại vòng ngược ra phía sau cầm cái đuôi mèo bị vứt chỏng chơ trên giường cắm lại vào trong. "Ở yên đó", rồi rảo bước đi ra phía trước tấm bình phong.
Hắn mở cửa ra, gọi A Tử vào rồi nói gì đó với nàng, Thiên Việt nghe thấy tiếng bước chân nàng rời đi, rất nhanh cũng đã quay trở lại. Dường như là ngay sau đó, Vi Hạo bưng một khay sữa vào bên trong, đặt xuống mặt đất, gọi cậu lai, "Mèo con, sang đây."
Thiên Việt trườn xuống giường, lưng cậu hơi hạ thấp xuống, mông nâng lên cao, hai chân tách xa nhau ra để lộ nơi tư mật ở giữa hai chân, uyển chuyển bò lại cạnh hắn, hệt như một con mèo lớn. Khoảng cách không xa nên chẳng qua bao lâu, Thiên Việt đã bò đến cạnh chân Vi Hạo, dụi đầu vào chân hắn vài cái như đang lấy lòng, miệng kêu lên vài tiếng "ngao ngao" ngọt nị. Làm nũng một chút thì ít bị phạt hơn một chút, mất mặt đấy, nhưng không sao cả.
Hắn cười cười nhìn dáng điệu nhõng nhẽo của cậu, nhưng lại nhanh chóng quay lại khuôn mặt lạnh lùng ban đầu, chỉ vào tô sữa, "Uống đi." Cậu nghe lệnh của hắn, cúi đầu xuống khay sữa, liếʍ ɭáρ phần sữa bò thơm béo trong đó. Chiếc lưỡi đỏ tươi liên tục khuấy đảo tô sữa, phát ra âm thanh xì xụp khe khẽ, hai tay đặt hai bên thành tô sữa như muốn giữ rặt nó cho mình, cái đầu nhỏ lắc lư qua lại, chuyển động lên xuống nhịp nhàng mô phỏng theo động tác của mèo con khi uống sữa. Mái tóc đen dài vài lần quẹt qua tô sữa khiến Thiên Việt khó chịu, cậu sợ mình dơ bẩn sẽ khiến chủ nhân không thoải mái, ai lại muốn đi thao lộng một người hôi toàn mùi sữa cơ chứ? Nhưng chủ nhân đã dạy, là một con mèo ngoan thì phải biết giữ sạch bộ lông của mình, loay hoay tìm cách lắc lư mái đầu, hạn chế để sữa dính lên tóc.
Vi Hạo biết được mèo con khó chịu, đưa tay xuống dưới, túm gọn mái tóc của cậu, dùng tay giữ lại. Thiên Việt sợ mình cứ cử động đầu khiến chủ nhân phải nhấp nhả theo sẽ bị mỏi. Đắn đo một lúc liền dứt khoát chúi cổ hẳn xuống, giữ đúng một tư thế cố gắng liếm đi số sữa trong tô. Đến khi số sữa trong tô được liếm xong, thì cái cổ dường như cũng bị tê dại theo, mỏi đến mức không có cách nào xoay đi được. Vi Hạo nhanh chóng nhận ra điều này, bèn ngồi xổm xuống một bên, xoa xoa cái cổ cho cậu. Vi Hạo giỏi y thuật, nên kĩ thuật xoa bóp của hắn không phải tuỳ ý xoa bừa mà vốn dùng để chữa bệnh, nên rất nhanh chóng liền khiến Thiên Việt thỏa mãn mà hừ nhẹ, cả người như mềm ra.
Tay chủ nhân không mềm mại, lại thô ráp, nhưng là thứ thoải mái nhất trên đời.... Thoải mái ghê.... Thiên Việt hơi choãi người cong lưng, học theo bộ dáng của mèo con mà biểu thị sự cảm ơn với chủ nhân của mình.
Bàn tay thô sần lại to lớn của Vi Hạo kiên nhẫn xoa tới xoa lui một lúc lâu, đợi đến khi vùng da nơi cổ của cậu đỏ ửng lên, nhân lúc cậu đang thoải mái thở hắt ra liền bóp mạnh vào cổ cậu. Thiên Việt bị mất đi dưỡng khí đột ngột, theo bản năng giãy giụa lên từng cơn, khuôn mặt nhanh chóng chuyển sang màu mận chín, há to miệng cố hớp lấy không khí. Đợi đến khi cậu như sắp ngất đi vì thiếu dưỡng khí, hắn mới từ từ buông tay ra, để cho cậu một quãng thời gian rất nhỏ để thở. Rồi lại nhân lúc cậu đang thư thả thì tiếp tục dùng tay bóp cổ cậu, nhìn dáng vẻ như con cá đang mắc cạn của Thiên Việt mà cười đến xán lạn. Hành vi của hắn cứ như điệp khúc của bài hát mà xướng lên rồi lắng lại nhịp nhàng như thế, mà khả năng chịu đựng của cậu sau mỗi lần đều giảm đi một chút, mãi đến khi cậu dường như không thể gắng gượng thêm nữa, hắn mới dừng lại trò đùa dai của mình.
Vi Hạo đưa tay khảy khảy tiểu huynh đệ đã sớm dựng đứng của Thiên Việt, châm chọc, "Chậc, sắp bị gϊếŧ tới nơi còn cứng được, thế chẳng khác nào làm trò cho địch?"
"Đó là tại người trước mặt là chủ nhân... Phải là kẻ khác, em đã gϊếŧ hắn ngay từ lúc hắn buông tay rồi.", Thiên Việt nghĩ vậy thôi nhưng không nói ra miệng được, nên chỉ đành đưa đôi mắt ai oán nhìn hắn, tỏ vẻ cậu không như thế. Hắn nhìn thấy ánh mắt đó, lại vờ như không biết gì, đưa tay dịu dàng xoa xoa dấu tay đỏ đậm trên cần cổ thanh mảnh, "Đẹp quá này!"
Hắn đứng dậy, đưa đến trước mặt cậu một cái giả dương khối rất lớn có cái đế ở bên dưới, đặt nó xuống đất, ngồi xuống giường rồi kéo kéo sợi dây trên hạng quyển của cậu. Thiên Việt đưa mắt nhìn chủ nhân rồi lại nhìn dương cụ, chẳng hiểu sao cảm thấy cái dương cụ này quen quen, dù nó mới toanh chưa nhìn thấy lần nào.
Nhưng...sao cứ trông quen thế nhỉ?
~3061 words~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất