Chương 27: CHIẾN TRƯỜNG (3)
Sau khi trận địa ở Vân Sa bị phục kích, Vi Hạo biết rõ rằng đó chưa phải là tất cả địa điểm bị tiết lộ ra ngoài. Đương nhiên, gián điệp là ai cũng đã sớm bị ám vệ điều tra ra được, nhưng thân phận của người đó đã gây trở ngại rất lớn cho việc giải quyết gốc rễ của vấn đề. Chính vì vậy, Vi Hạo quyết định lợi dụng ngay điểm bất lợi này để biến nó thành lợi thế cho quân mình.
Thiên Việt chăm chú lắng nghe lời chủ nhân nói, quả nhiên là chủ nhân luôn có chuẩn bị trước cho mọi tình huống. Mất đi Vân Sa và các vị trí có thể tập kích được gần như đã phá huỷ toàn bộ các kế hoạch lợi dụng địa hình để đánh úp của Vi Hạo.
Những vị tướng khác cũng hiểu rõ điều này, nhưng họ vốn là những người đã xông pha trận mạc thành quen, lấy chiến trường là nhà, lấy hiểm cảnh là bạn. Một chút chuyện thế này sẽ chẳng làm họ lung lạc.
Kế hoạch vốn đã được vạch ra rõ ràng, bây giờ lại phải sắp xếp lại lần nữa khiến cho Vi Hạo không vui vẻ gì. Hi vọng là cuộc chiến này kết thúc nhanh chóng một chút, thời gian không còn nhiều nữa....
Mọi người đã tề tựu đông đủ ở thư phòng của Vương Tuân, bọn họ không đợi Vi Hạo tới, đã bắt đầu bàn luận về đối sách chống địch. Không khí cũng chẳng hề căng thẳng như trong tưởng tượng, trái lại chỉ thấy sự sôi nổi bàn tán.
"Mọi người đến sớm thế?"
"Tham kiến Vương gia, Đại tướng quân!" Tất cả đều đồng loạt xoay đầu ra cửa, thấy Vi Hạo cùng Thiên Việt đang song song tiến vào, ngay lập tức nghiêm cẩn hành lễ. Vi Hạo phẩy phẩy tay bảo bọn họ cứ miễn lễ đi, không cần thiết phải làm như thế. Đột nhiên ánh mắt của mọi người lại đổ dồn sang Sử Quân, con người vừa mới anh dũng chiến đấu ngày hôm qua. Y với Lâm Uyên cũng không bị thương gì nhiều, chỉ xây xước đôi chỗ, còn lại thì cũng xem như là bình thường. Điều này cũng chẳng có gì là lạ, chiến sĩ ra trận thường luôn cố gắng bảo vệ người chỉ huy cho dù phải trả bất cứ cái giá nào. Đương nhiên cũng có một vài trường hợp, quân lính vì bị hoảng loạn quá mức mà mặc kệ đội hình, bỏ chạy tứ tán. Nhưng điều này hầu như không thể xảy ra với Tây Bắc quân, bọn họ đã trải qua trăm nghìn trận chiến lớn nhỏ, còn phải thông qua hàng loạt các bài huấn luyện nghiêm khắc trước khi ra trận, đã trở thành những kẻ tử sĩ thà chết chứ không lùi bước.
Vi Hạo đứng vào vị trí của mình. Thiên Việt cũng nhanh chóng bước theo, lúc đi ngang qua Sử Quân, cậu thấy mặt y hơi đỏ lên, ngượng nghịu xoay đầu sang hướng khác. Thiên Việt cúi đầu xuống thấp một tí, hỏi y, "Sử Tướng quân, mặt cậu đỏ quá! Có bị làm sao không?"
Sử Quân ngước lên nhìn cậu, đột nhiên hoảng hồn giật thót mình, liên tục xua tay, "Không không không, Đại tướng quân không cần lo lắng, ta vẫn ổn." Mọi người bị hành động kì quặc này của Sử Quân làm cho chú ý, đổ dồn ánh mắt về phía hai người họ. Vi Hạo cũng quay sang nhìn, thuận miệng hỏi Sử Quân, "Hôm qua bị thương nặng?"
"Không có, Vương gia! Mạt tướng không sao!"
"Nếu vậy thì hai người các ngươi đừng làm loạn nữa, tập trung đi!"
"Dạ!"
Vi Hạo chỉ vào bản đồ địa hình trước mặt, chậm rãi nói ra những kế hoạch bản thân đã hoạch định từ trước. Mọi người tuy thấy kế hoạch của hắn có đôi chút mạo hiểm, nhưng vẫn gật đầu tán đồng. Đã đến chiến trường còn sợ gì nguy hiểm nữa? Vi Hạo nói xong một lượt mới bắt đầu bày bố đội hình.
Hoàng tướng quân được lệnh lĩnh năm ngàn binh ở lại thủ thành, đề phòng bất trắc. Vương Tuân, Thiên Việt, Lâm Uyên sẽ nhận lãnh một vạn kị binh, bộ binh cùng ba trăm cung thủ làm quân tiên phong giao chiến trực diện với địch. Hắn sẽ cùng với Sử Quân dẫn chia thành hai đội quân nhỏ, mỗi đội gồm một nghìn người tiến đến Vân Sa. Bọn họ nghe xong kế hoạch của Vi Hạo, đồng loạt phản đối. Thiên Việt gấp gáp nói với Vi Hạo, "Vương gia, khe Vân Sa là vị trí hung hiểm, tiềm tàng quá nhiều bất trắc, không thể mạo hiểm như vậy được. Ngài là linh hồn của quân ta, không thể tự mình đi vào nguy hiểm."
"Mạt tướng cũng nghĩ như Đại tướng quân, tuy Vương gia võ công cái thế, nhưng chiến trường là nơi khó lường. Ngài không thể coi thường bản thân!", Lâm Uyên cũng nhất quyết không muốn hắn đâm đầu vào chỗ nguy hiểm.
"Vương gia! Xin ngài suy xét!" Mọi người cũng bắt đầu phản ứng kịch liệt trước quyết định của hắn.
"Tính mạng của ta quan trọng, tính mạng của mọi người không quan trọng sao? Ta ra trận có thể chết, vậy mọi người có chín cái mạng ư?"
Bọn họ nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, dù sao thì bọn họ đều còn phụ mẫu ở nhà chờ tin, vài người cũng đã có vợ có con. Đâu mấy ai mong muốn để lại vợ trẻ con thơ, mẹ già ở lại mòn mỏi mà bản thân thì hi sinh nơi chiến trường? Chỉ còn mỗi Thiên Việt trên đời không còn vướng bận gì, vẫn khăng khăng đòi hắn để cậu đi thay đến Vân Sa.
"Ý bản vương đã quyết! Ai còn muốn cản thì đừng ra trận nữa!"
"Vương gia!" Thiên Việt vừa giận ngài ấy hồ đồ lại vừa buồn chính mình không thể ngăn cản, cậu không muốn để ngài ấy xảy ra bất trắc gì, cớ sao cứ phải tự mình đâm đầu vào nguy hiểm cơ chứ? Làm chủ soái, thì có thể ở trong thành đợi tin, hà tất gì phải tự mình chém gϊếŧ như vậy!
"Ninh Thiên Việt! Ta không nhớ mình có dạy ngươi rằng phải đối nghịch với ta trong mọi tình huống như thế!" Giọng nói của Vi Hạo đanh lại, ánh mắt cũng trở nên dữ tợn, cảnh báo rất rõ rằng hắn chẳng muốn nghe cậu đưa thêm bất kì ý kiến bàn lùi nào nữa. Thiên Việt thấy bản thân mình chỉ vì lo lắng chứ không có bất kì sự ngỗ nghịch nào đã bị quát nạt như thế, nhất thời cũng cảm thấy vô cùng nóng ruột, hậm hực ứng lời, "Vương gia quá lời, mạt tướng không dám ngỗ nghịch Vương gia!"
Lâm Uyên ở gần bọn họ đã lâu, nhanh nhạy nhận ra sự căng thẳng giữa hai người, vội vàng can ngăn, "Vương gia, mạt tướng cho rằng Ninh tướng quân không có ý ngỗ nghịch. Tuy Tây Bắc quân ta không đến mức mất chủ soái thì như rắn mất đầu, nhưng dẫu sao thì, tính mạng của chủ soái trong quân là vô cùng quan trọng. Ngài ấy can ngăn như vậy, cũng chỉ là suy nghĩ đến đại cục, Vương gia cũng đừng nên tức giận"
Vi Hạo liếc mắt nhìn Lâm Uyên, lại nhìn sang ánh mắt hậm hực lại uất ức của Thiên Việt, cảm nhận được sự tức giận của cậu, cũng chỉ gật đầu, "Đạo lý này bản Vương hiểu. Nhưng bởi vì Vân Sa là nơi nguy hiểm nghìn trùng, ta mới càng phải thân chinh ra trận. Các người nghĩ xem, Tây Bắc quân trước đến nay đều đề cao tinh thần chiến đấu và hi sinh tất cả. Ta thân là chủ soái của bọn họ, cũng là người nói với bọn họ phải chiến đấu hết mình, bây giờ đến lúc lâm trận ta lại nhốt mình sau tường thành để binh sĩ phải liều mình chiến đấu. Sau này, bản Vương còn xứng đáng làm chủ tướng của họ, của các ngươi nữa không?"
"Vương gia, cho dù là vậy, cũng mong người phải cẩn thận. Tấm lòng của ngài ắt hẳn các huynh đệ cũng sẽ hiểu thấu." Hoàng tướng quân dù sao cũng là tướng quân dưới trướng của tiên đế, sau khi ngài qua đời mới đi theo Vi Hạo về Tây Bắc trấn thủ biên cương, tình như thủ túc. Y đã chứng kiến Vi Hạo Nam chinh Bắc chiến dành lấy lãnh thổ dũng mãnh như thế nào, cũng nhận thức được Vi Hạo không bao giờ muốn làm một con ốc sên trốn trong vỏ mà mặc thiên hạ muốn ra sao thì ra. Đến giờ đôi khi y vẫn cảm thán, không hiểu sao tiên hoàng lại lựa chọn Vi Thiên kế vị, thay vì Vi Hạo- một người quá mức tài ba trong cả cách trị quốc lẫn dùng người. Mà cái khí thế sát phạt quyết đoán, dũng mãnh thiện chiến cũng vô cùng giống với tiên đế. Nghĩ đến quyết tâm của Vi Hạo, y liền thuận nước đẩy thuyền ngay lập tức tán đồng ý kiến của hắn.
Hắn quét mắt nhìn qua mọi người, bình thản bảo, "Không ai ý kiến gì nữa thì xuất trận." Nói rồi hắn cũng thản nhiên cầm kiếm mở cửa thư phòng tự mình đi ra ngoài trước, các vị Tướng quân liếc mắt nhìn nhau qua lại rồi cũng lững thững theo sau. Sử Quân gấp gáp chạy theo Thiên Việt, xoắn xuýt đi song song với cậu, trông vô cùng bồn chồn, cứ ngắc nga ngắc ngứ một cách kì quặc. Thiên Việt cũng lười mở miệng, đầu cậu vẫn cứ đang mải nghĩ về chuyện chủ nhân phải thân chinh đi vào nơi nguy hiểm như vậy, làm gì còn sức để quan tâm đến ai? Ngay lúc cậu định tiến lên vài bước nói chuyện với chủ nhân, Sử Quân mới ngập ngừng hỏi chuyện, khuôn mặt đỏ ửng ngại ngùng, "Đại... đại tướng quân... ta..."
"Có chuyện gì sao?", Thiên Việt nhìn bộ dạng ngập ngà ngập ngừng của y xem chừng còn phải ngập ngừng rất lâu mới nói được hết suy nghĩ trong lòng, đành cố gắng giữ giọng điệu ôn hoà hết mức có thể. Cậu còn phải nói chuyện với chủ nhân! Sử Quân cảm thấy Thiên Việt đang vô cùng bình tĩnh kiên nhẫn, hít sâu một hơi lấy lại can đảm rồi mới thì thầm hỏi, "Sáng nay... trong phòng của ngài với Vương gia... ta nghe tiếng lạ... như kiểu... kiểu.... kiểu..."
"Kiểu gì?", Thiên Việt ghét nhất là kiểu người ăn nói không rõ ràng, lắp bắp mãi không thành lời, vừa phí hơi sức bản thân, vừa phí thời gian của người khác. Dù sao dưới nanh vuốt nghiêm khắc uốn nắn của Vi Hạo, hắn chẳng bao giờ cho phép cậu ăn nói lủng củng, ngập ngà ngập ngừng như vậy. Nếu để hắn thấy một lần, chắc cậu bị quất sưng mông mất. Dần dà, cậu vốn từ một người chẳng ý kiến gì về mấy vấn đề nói năng này, cũng trở nên quạu quọ cáu gắt y hệt như chủ nhân nhà mình.
"Phòng the... Ta... ta không phải cố ý... ta thề đó! Chỉ là hôm nay ngài cùng Vương gia đến hơi trễ, Vương Tuân mới kêu ta đi xem thử.... nên mới...", y cố gắng hết mức đè nhỏ âm lượng vì sợ bị người khác nghe thấy. Cái loại chuyện xấu hổ đó.... sao hai người đó lại....
Thiên Việt nghe xong câu nói ấy, liền nhớ đến một màn long dương đồ sống động ban sáng do chính bản thân tự mình khơi mào, xấu hổ đến mức muốn độn thổ, không nói nên lời. Bộ não vốn không quen nói dối của cậu cố gắng suy nghĩ một lí do gì đó hợp lí nhất có thể, nhưng vẫn chỉ có thể bất lực nhìn bóng lưng Vi Hạo trông mong hắn giúp đỡ mình. Vi Hạo thật ra đã nghe hết từ đầu, nhưng vẫn đủng đỉnh đi phía trước chứ hoàn toàn không có ý định giúp đỡ nào. Bộ dạng luống cuống của Thiên Việt luôn làm hắn cảm thấy hứng thú không thôi. Ngược lại với sự hào hứng ấy, Thiên Việt như rơi vào bế tắc, cứ ngắc ngứ mãi không biết nên nói gì mới phải nhẽ. Cậu dùng hết công sức ổn định nét mặt để người khác không nhìn ra được điểm gì bất ổn, mà đầu óc lại cứ xoay mòng mòng như chong chóng. Sử Quân tính tình còn trẻ con, không nhận được câu trả lời mình mong đợi, liền gấp rút hỏi dồn, "Ninh tướng quân, sao ngài không nói gì hết? Chẳng lẽ... đều là thật sao?"
"Không có! Ngươi hiểu lầm rồi, cái đó... là...."
"Là gì?", Sử Quân hai mắt sáng rỡ long lanh nhìn Thiên Việt, hào hứng hỏi dồn, hai tay cũng vô thức bắt lấy cánh tay cậu, ghé miệng vào tai cậu hào hứng chơi trò hỏi đáp. Đến lúc này, Vi Hạo mới mở miệng vàng ra mà giải vây cho Thiên Việt, hắn ghét nhất là ai chạm vào người cậu! Hắn xoay người bước lại gần hai người họ, chán ghét nhìn vào hai cái tay đang dính chặt trên người Thiên Việt kia, nheo mắt, "Hai người các ngươi nói chuyện gì vậy? Còn không biết nhanh lên hay sao?"
"A... Vương gia... ta đang hỏi Đại tướng quân một chuyện, nhưng ngài ấy không trả lời ta.", Sử Quân ngây thơ không nhìn ra được thái độ bực tức của hắn, vẫn vui vẻ nói cười thể hiện thái độ bất mãn với Thiên Việt. Chỉ là Thiên Việt thì quá quen với tính chiếm hữu cực kì cao của Vi Hạo, liền thức thời rút tay ra, trưng ánh mắt cầu cứu nhìn hắn. Lâm Uyên đứng đằng sau cũng cảm nhận được sát khí từ Vương gia của mình, liền vội vàng hai bước thành một nhanh chóng tiến lên lôi tuột Sử Quân đi. Các vị Tướng quân khác đang đi phía sau cũng nhanh nhẹn lỉnh ra quân doanh trước.
Vi Hạo liếc mắt nhìn bọn họ rời đi, xoay lưng lại hạ tầm mắt nhìn thẳng vào Thiên Việt, "To gan quá nhỉ?"
"Chủ nhân... em không phản ứng kịp mà..."
"Vậy là lỗi của bản vương trách lầm ngươi?"
"Không phải... là lỗi của em..."
Cổ áo đột ngột bị lật ra, để lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, bàn tay của Vi Hạo ôm ngang hông Thiên Việt, ấn chặt cậu vào lòng mình, cúi đầu xuống dùng môi ngậm lấy cổ cậu. Thiên Việt hoảng hốt vội vàng giãy giụa phản kháng, lắc đầu nguầy nguậy hòng tránh né sự tấn công sắc tình của người trước mặt. Nhưng tay của Vi Hạo rắn chắc như gọng kìm, kìm chặt cậu trong lòng mình, hơi thở nóng ấm phủ đầy lên cổ làm cậu không cách nào thoát ra được. Hắn khàn khàn nói bên tai cậu, "Đứng im hoặc là ta cho cả quân doanh thấy Vương phi tương lai của bản vương bị người ta hôn đến đỏ cả cổ".
Muốn tránh cũng tránh không thoát!
Trời ạ!
Khoảng cách gần như dính sát thành một khối của hai người khiến Thiên Việt nghe rất rõ tiếng "chụt chụt" diễm tình. Hai mắt Thiên Việt chỉ có thể nhắm chặt lại, vừa tận hưởng kɦoáı ƈảʍ cấm kị này, vừa thầm mong cầu sao cho bản thân không bị người khác phát giác. Hơi thở của hai người dồn dập hoà quyện vào nhau, như muốn cuộn lại thành một thể, quyến luyến chẳng muốn rời.
Dấu hôn đỏ tươi ngay trên cổ cũng cứ thế mà hình thành đẹp mắt như một dấu ấn ngọt ngào yêu thương lại tràn ngập nóng bỏng.
Thiên Việt nhìn chăm chú vào chủ nhân đang dần buông tay ra khỏi vòng eo mình, cuống quýt nắm lấy hai má hắn, rướn người lên ngậm lấy cổ hắn, trúc trắc học theo động tác của hắn mà in lên dấu ấn của riêng mình. Vi Hạo bị tấn công bất ngờ, thay vì phản kháng thì lại vui vẻ mỉm cười thuận theo cậu, để mặc cậu tác oai tác quái trên cổ mình. Đến lúc Thiên Việt đã khắc xong tác phẩm của mình, thì Vi Hạo lại một lần nữa ôm cậu vào lòng mình, dịu dàng dỗ dành, "Đừng lo, bản vương sẽ trở về."
"Không được nuốt lời!"
"Ta hứa với em!"
Hắn đưa tay kéo lại cổ áo cho cậu, vết đỏ trên cổ cũng vừa vặn bị che khuất lại, hoàn toàn ẩn đi sau lớp áo. Dấu vết của tình yêu, chỉ chúng ta biết là được.
Sử Quân bị Lâm Uyên kéo tay đi một đường, mãi đến khi rời khỏi cửa phủ mới được thả tay ra, ức chế nhăn nhó với y, "Ngài kéo ta làm gì? Ta đang nói chuyện với Ninh tướng quân mà!"
"Ngươi đó, cấm tuyệt đối không được đụng đến cơ thể của Đại tướng quân, ngươi có tin là ngươi còn bám dính ngài ấy một lần nữa là phiêu diêu miền cực lạc luôn không?"
"Cái gì? Gϊếŧ mệnh quan triều đình là tội chết đó!" Sử Quân kháng nghị câu nói thập phần vô lí của Lâm Uyên, xét về kinh nghiệm thực chiến y có thể không bằng Lâm Uyên, nhưng luật pháp thì y biết rất rõ. Lâm Uyên lại một lần nữa đúc kết được, phàm là ai được Vi Hạo nhặt về làm người dưới trướng, ngoài chuyện trung thành với hắn và đánh đấm ầm ầm ra thì là chúa tể của cái ngu! Ngu trong chuyện hiểu phong tình ấy! May mà Lâm Uyên vẫn còn phụ mẫu thân sinh, lại là thư đồng được chọn đi theo Vi Hạo từ khi còn bé. Nếu không, chắc y cũng ngu theo đám Sử Quân mất! Lâm Uyên bất lực day trán, "Lần sau có hỏi gì thì đứng xa ra mà hỏi. Không thì tìm Vương gia mà hỏi, đừng có lại gần Ninh tướng quân quá. Vương gia... không cho phép..."
"Nhưng chuyện kia....", Sử Quân càng nghe càng thấy mịt mờ, nhưng cái chuyện đó sao lại đi hỏi Vương gia được chứ, quá kì quặc!
"Chuyện gì nữa?"
Sử Quân mím môi một hồi, khẽ thì thầm cái gì đó vào tai Lâm Uyên, làm cho Lâm Uyên mặc càng lúc càng đỏ, trong lòng kêu trời, "Vương gia! Sao ngài lại tuyên dâm vào sáng sớm như thế? Mất mặt quá!"
Lâm Uyên luôn cảm thấy may mà Vi Hạo vẫn rất lí trí trong việc công, còn Thiên Việt lại nhất mực trung thành với hắn. Nếu không, câu chuyện của bọn họ sớm muộn gì cũng trở thành câu chuyện dâʍ ɭσạи hậu cung, là hình ảnh của hôn quân và lam nhan hoạ thuỷ điển hình. Lâm Uyên nhớ đến bản thân những tháng ngày ở Vương phủ cơ hồ mỗi ngày đều vô tình nghe được âm thanh dâm mĩ khe khẽ bên trong sương phòng, đến cả thư phòng hay thậm chí là cả phòng tắm! Mà y có muốn nghe đâu? Chẳng qua thính lực quá tốt, không muốn cũng phải nghe! Bây giờ đến tận chiến trường, Vương gia vẫn còn có thể làm tiếp à? Đúng là....
Lâm Uyên sau một hồi kêu trời kêu đất trong lòng, mới dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc chính trực nói với Sử Quân, "Vương gia là đang giúp Tướng quân luyện công thôi. Ngài cũng biết Vương gia luyện là luyện bí thuật độc môn, đương nhiên cách tu tập cũng quái dị, âm thanh chắc cũng kì dị. Hiểu không? Đừng có đem chuyện này nói ra ngoài, để người khác biết được chúng ta gánh tội không nổi đâu!"
Cũng may cho Lâm Uyên là Sử Quân quá mức cả tin ngây thơ, cũng không tiếp tục nghi ngờ mà vặn vẹo thêm. Dù sao cũng chỉ là tiểu nam hài chưa từng nếm qua hương vị ái tình, làm sao mà biết tiếng kêu trên giường khác với tiếng gằn giọng lúc đau khác nhau như thế nào. Y nhanh chóng bỏ qua vấn đề này, vừa ngoái đầu sang thì đã thấy Vi Hạo cùng Thiên Việt song song cùng tiến lại gần.
Vi Hạo hài lòng nhìn quân binh đã họp thành hàng ngũ đứng đâu ra đó, trong mắt đều là khát vọng muốn được dốc sức trẻ để cống hiến cho quê hương. Hắn đứng trước mặt tất cả mọi người, giọng nói hào sảng lan toả trong cả không gian rộng lớn, "Chúng ta cùng lớn lên ở đất Thiên Minh, ăn bổng lộc từ triều đình, nhận sự bảo hộ của dân chúng. Chính vì thế, vào ngày hôm nay, chúng ta cần phải chiến đấu để bảo vệ Thiên Minh, bảo vệ gia đình. Thiên Minh còn, gia đình các ngươi còn. Thiên Minh mất, gia đình các ngươi cũng mất, cũng phải chịu nhục nhã thống khổ. Vì vậy, nhất định phải dốc hết sức mình chiến đấu vì quê hương! Thiên Minh quyết thắng! Tây Bắc quân chiến thắng!"
Quân sĩ bên dưới cũng bị ảnh hưởng từ khí thế hào sảng của hắn, kích động hô lớn, "Thiên Minh quyết thắng! Thề chết đi cùng Vương gia bảo vệ Thiên Minh!"
Tiếng trống trận vang lên từng âm thanh trầm đục, bay bổng vang vọng lên đến tận tầng không cao nhất, thổi bùng ngọn lửa nhiệt huyết vốn đã cháy đỏ của những trái tim rừng rực khí thế muốn chiến đấu cho quê hương. Theo từng đợt gió rét buốt, ngọn cờ xanh biếc của Tây Bắc quân vẫn ngạo nghễ tung bay trên nền trời xám xịt, như thể đang thách thức, đang tuyên bố với số phận rằng, Tây Bắc quân sẽ chiến thắng.
Tiếng tù và hiệu lệnh xuất phát lại một lần nữa xé toạc sự rít gào của từng đợt gió buốt, báo hiệu cho một trận chiến đã đến lúc bắt đầu. Những trang nam tử đang có mặt ở đây, mới phút trước có thể còn đang ủ dột vì cái lạnh căm căm của mùa đông, có thể vẫn còn đang biếng nhác than vãn với nhau. Vậy mà khi tiếng tù và vừa vang động, tất cả bọn họ đều nhất tề một lòng cùng cầm lên vũ khí, quyết chiến đến cùng để bảo vệ quê hương. Trước mặt giang sơn, không còn thứ gì là không thể từ bỏ, không có khó khăn nào không thể vượt qua. Tây Bắc quân từ bao lâu nay, luôn dùng những điều này làm đầu, tạo nên một khí thế rừng rực bất diệt.
Tiếng trống càng lúc càng vang lên dồn dập, bọn họ dựa theo kế hoạch ban đầu mà chia đôi mỗi người mỗi ngả. Hai nghìn binh lính đi theo Vi Hạo hẳn là sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn, nhưng trong mắt bọn họ lúc này, chỉ còn lại ý chí sục sôi. Cửa thành đã từ từ mở ra cáo biệt đoàn quân. Thiên Việt đã đi sát đến chân thành, bỗng nhiên xoay đầu ngựa lại, phi ngược hướng đến vị trí cuối quân đoàn của mình. Vi Hạo chỉ vừa mới dẫn hậu quân bắt đầu di chuyển về phía cổng thành Nam. Cậu đột nhiên hét to, "Vương gia!"
Vi Hạo nghe thấy tiếng kêu rất lớn này, bất ngờ kéo dây cương rồi quay lưng lại nhìn, nhướng mày như muốn hỏi có chuyện gì. Hai người bọn họ đứng cách nhau một quãng khá xa, Thiên Việt chỉ cười thật tươi, vung lên thanh kiếm đỏ rực của mình, hào sảng hô vang, "Thiên Minh chiến thắng! Vương gia bất bại!", bất bại trong lòng mọi người, bất bại trong lòng cậu.
Vi Hạo cũng cười, nở một nụ cười ấm áp, lại đầy tự hào, lớn giọng thét lại, "Thiên Minh chiến thắng! Đại tướng quân đại thắng!", đại thắng trong tim quân sĩ, đại thắng trong lòng người dân, đại thắng cả linh hồn ta.
Hai ngọn kiếm toả ra ánh sáng xanh biếc và đỏ rực, như long phượng một đôi, như thuỷ hoả tồn tại song hành. Chiến bào tung bay phấp phới, chiến trường dù hiểm ác cũng không thể ngăn chúng ta quay về bên nhau.
Vó ngựa của bọn họ tung bay, chia thành hai hướng khác biệt, nhưng trong trái tim vẫn luôn cất chứa hình bóng của đối phương.
Lấy đối phương làm mục tiêu...
Lấy ánh mắt thâm tình làm động lực....
Biến tình yêu thành sức mạnh...
Dùng sự lo lắng để chinh phục gian lao...
Chúng ta đi vì tiếng gọi của Tổ quốc, cũng là vì ước nguyện của người trong lòng. Chân trời góc bể, chỉ cần trong tim lưu giữ hình bóng người, rồi cũng sẽ quay về.
Lại yêu thương...
Lại bên người...
~4332 words~
Viết xong chương này lại tự hỏi mình ăn nhầm cái gì mà tả cảnh ra trận mà như sắp đi đâm đầu chết đến nơi ấy =)))Rồi lại tự hỏi sao lúc phân tích Văn học Cách mạng nó không được nên thơ như vậy nhỉ, khô cong khô queo đến mức giáo viên cảm thấy giận dữ =)))
Btw, ngoài ra thì buồn cười về Lâm Uyên lắm mọi người ạ. Hình tượng của một chàng trai ế sưng sỉa lâu năm và bị thồn cẩu lương mỗi ngày. Mà đâu phải dăm ba cẩu lương hôn hít, người ta lôi nhau lên giường rồi mà anh vẫn còn ế ấy ????????????Bi kịch lắm. Đã thế còn phải giải quyết hậu quả cho chúng nó. Tức thế chứ lị :))
Thiên Việt chăm chú lắng nghe lời chủ nhân nói, quả nhiên là chủ nhân luôn có chuẩn bị trước cho mọi tình huống. Mất đi Vân Sa và các vị trí có thể tập kích được gần như đã phá huỷ toàn bộ các kế hoạch lợi dụng địa hình để đánh úp của Vi Hạo.
Những vị tướng khác cũng hiểu rõ điều này, nhưng họ vốn là những người đã xông pha trận mạc thành quen, lấy chiến trường là nhà, lấy hiểm cảnh là bạn. Một chút chuyện thế này sẽ chẳng làm họ lung lạc.
Kế hoạch vốn đã được vạch ra rõ ràng, bây giờ lại phải sắp xếp lại lần nữa khiến cho Vi Hạo không vui vẻ gì. Hi vọng là cuộc chiến này kết thúc nhanh chóng một chút, thời gian không còn nhiều nữa....
Mọi người đã tề tựu đông đủ ở thư phòng của Vương Tuân, bọn họ không đợi Vi Hạo tới, đã bắt đầu bàn luận về đối sách chống địch. Không khí cũng chẳng hề căng thẳng như trong tưởng tượng, trái lại chỉ thấy sự sôi nổi bàn tán.
"Mọi người đến sớm thế?"
"Tham kiến Vương gia, Đại tướng quân!" Tất cả đều đồng loạt xoay đầu ra cửa, thấy Vi Hạo cùng Thiên Việt đang song song tiến vào, ngay lập tức nghiêm cẩn hành lễ. Vi Hạo phẩy phẩy tay bảo bọn họ cứ miễn lễ đi, không cần thiết phải làm như thế. Đột nhiên ánh mắt của mọi người lại đổ dồn sang Sử Quân, con người vừa mới anh dũng chiến đấu ngày hôm qua. Y với Lâm Uyên cũng không bị thương gì nhiều, chỉ xây xước đôi chỗ, còn lại thì cũng xem như là bình thường. Điều này cũng chẳng có gì là lạ, chiến sĩ ra trận thường luôn cố gắng bảo vệ người chỉ huy cho dù phải trả bất cứ cái giá nào. Đương nhiên cũng có một vài trường hợp, quân lính vì bị hoảng loạn quá mức mà mặc kệ đội hình, bỏ chạy tứ tán. Nhưng điều này hầu như không thể xảy ra với Tây Bắc quân, bọn họ đã trải qua trăm nghìn trận chiến lớn nhỏ, còn phải thông qua hàng loạt các bài huấn luyện nghiêm khắc trước khi ra trận, đã trở thành những kẻ tử sĩ thà chết chứ không lùi bước.
Vi Hạo đứng vào vị trí của mình. Thiên Việt cũng nhanh chóng bước theo, lúc đi ngang qua Sử Quân, cậu thấy mặt y hơi đỏ lên, ngượng nghịu xoay đầu sang hướng khác. Thiên Việt cúi đầu xuống thấp một tí, hỏi y, "Sử Tướng quân, mặt cậu đỏ quá! Có bị làm sao không?"
Sử Quân ngước lên nhìn cậu, đột nhiên hoảng hồn giật thót mình, liên tục xua tay, "Không không không, Đại tướng quân không cần lo lắng, ta vẫn ổn." Mọi người bị hành động kì quặc này của Sử Quân làm cho chú ý, đổ dồn ánh mắt về phía hai người họ. Vi Hạo cũng quay sang nhìn, thuận miệng hỏi Sử Quân, "Hôm qua bị thương nặng?"
"Không có, Vương gia! Mạt tướng không sao!"
"Nếu vậy thì hai người các ngươi đừng làm loạn nữa, tập trung đi!"
"Dạ!"
Vi Hạo chỉ vào bản đồ địa hình trước mặt, chậm rãi nói ra những kế hoạch bản thân đã hoạch định từ trước. Mọi người tuy thấy kế hoạch của hắn có đôi chút mạo hiểm, nhưng vẫn gật đầu tán đồng. Đã đến chiến trường còn sợ gì nguy hiểm nữa? Vi Hạo nói xong một lượt mới bắt đầu bày bố đội hình.
Hoàng tướng quân được lệnh lĩnh năm ngàn binh ở lại thủ thành, đề phòng bất trắc. Vương Tuân, Thiên Việt, Lâm Uyên sẽ nhận lãnh một vạn kị binh, bộ binh cùng ba trăm cung thủ làm quân tiên phong giao chiến trực diện với địch. Hắn sẽ cùng với Sử Quân dẫn chia thành hai đội quân nhỏ, mỗi đội gồm một nghìn người tiến đến Vân Sa. Bọn họ nghe xong kế hoạch của Vi Hạo, đồng loạt phản đối. Thiên Việt gấp gáp nói với Vi Hạo, "Vương gia, khe Vân Sa là vị trí hung hiểm, tiềm tàng quá nhiều bất trắc, không thể mạo hiểm như vậy được. Ngài là linh hồn của quân ta, không thể tự mình đi vào nguy hiểm."
"Mạt tướng cũng nghĩ như Đại tướng quân, tuy Vương gia võ công cái thế, nhưng chiến trường là nơi khó lường. Ngài không thể coi thường bản thân!", Lâm Uyên cũng nhất quyết không muốn hắn đâm đầu vào chỗ nguy hiểm.
"Vương gia! Xin ngài suy xét!" Mọi người cũng bắt đầu phản ứng kịch liệt trước quyết định của hắn.
"Tính mạng của ta quan trọng, tính mạng của mọi người không quan trọng sao? Ta ra trận có thể chết, vậy mọi người có chín cái mạng ư?"
Bọn họ nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, dù sao thì bọn họ đều còn phụ mẫu ở nhà chờ tin, vài người cũng đã có vợ có con. Đâu mấy ai mong muốn để lại vợ trẻ con thơ, mẹ già ở lại mòn mỏi mà bản thân thì hi sinh nơi chiến trường? Chỉ còn mỗi Thiên Việt trên đời không còn vướng bận gì, vẫn khăng khăng đòi hắn để cậu đi thay đến Vân Sa.
"Ý bản vương đã quyết! Ai còn muốn cản thì đừng ra trận nữa!"
"Vương gia!" Thiên Việt vừa giận ngài ấy hồ đồ lại vừa buồn chính mình không thể ngăn cản, cậu không muốn để ngài ấy xảy ra bất trắc gì, cớ sao cứ phải tự mình đâm đầu vào nguy hiểm cơ chứ? Làm chủ soái, thì có thể ở trong thành đợi tin, hà tất gì phải tự mình chém gϊếŧ như vậy!
"Ninh Thiên Việt! Ta không nhớ mình có dạy ngươi rằng phải đối nghịch với ta trong mọi tình huống như thế!" Giọng nói của Vi Hạo đanh lại, ánh mắt cũng trở nên dữ tợn, cảnh báo rất rõ rằng hắn chẳng muốn nghe cậu đưa thêm bất kì ý kiến bàn lùi nào nữa. Thiên Việt thấy bản thân mình chỉ vì lo lắng chứ không có bất kì sự ngỗ nghịch nào đã bị quát nạt như thế, nhất thời cũng cảm thấy vô cùng nóng ruột, hậm hực ứng lời, "Vương gia quá lời, mạt tướng không dám ngỗ nghịch Vương gia!"
Lâm Uyên ở gần bọn họ đã lâu, nhanh nhạy nhận ra sự căng thẳng giữa hai người, vội vàng can ngăn, "Vương gia, mạt tướng cho rằng Ninh tướng quân không có ý ngỗ nghịch. Tuy Tây Bắc quân ta không đến mức mất chủ soái thì như rắn mất đầu, nhưng dẫu sao thì, tính mạng của chủ soái trong quân là vô cùng quan trọng. Ngài ấy can ngăn như vậy, cũng chỉ là suy nghĩ đến đại cục, Vương gia cũng đừng nên tức giận"
Vi Hạo liếc mắt nhìn Lâm Uyên, lại nhìn sang ánh mắt hậm hực lại uất ức của Thiên Việt, cảm nhận được sự tức giận của cậu, cũng chỉ gật đầu, "Đạo lý này bản Vương hiểu. Nhưng bởi vì Vân Sa là nơi nguy hiểm nghìn trùng, ta mới càng phải thân chinh ra trận. Các người nghĩ xem, Tây Bắc quân trước đến nay đều đề cao tinh thần chiến đấu và hi sinh tất cả. Ta thân là chủ soái của bọn họ, cũng là người nói với bọn họ phải chiến đấu hết mình, bây giờ đến lúc lâm trận ta lại nhốt mình sau tường thành để binh sĩ phải liều mình chiến đấu. Sau này, bản Vương còn xứng đáng làm chủ tướng của họ, của các ngươi nữa không?"
"Vương gia, cho dù là vậy, cũng mong người phải cẩn thận. Tấm lòng của ngài ắt hẳn các huynh đệ cũng sẽ hiểu thấu." Hoàng tướng quân dù sao cũng là tướng quân dưới trướng của tiên đế, sau khi ngài qua đời mới đi theo Vi Hạo về Tây Bắc trấn thủ biên cương, tình như thủ túc. Y đã chứng kiến Vi Hạo Nam chinh Bắc chiến dành lấy lãnh thổ dũng mãnh như thế nào, cũng nhận thức được Vi Hạo không bao giờ muốn làm một con ốc sên trốn trong vỏ mà mặc thiên hạ muốn ra sao thì ra. Đến giờ đôi khi y vẫn cảm thán, không hiểu sao tiên hoàng lại lựa chọn Vi Thiên kế vị, thay vì Vi Hạo- một người quá mức tài ba trong cả cách trị quốc lẫn dùng người. Mà cái khí thế sát phạt quyết đoán, dũng mãnh thiện chiến cũng vô cùng giống với tiên đế. Nghĩ đến quyết tâm của Vi Hạo, y liền thuận nước đẩy thuyền ngay lập tức tán đồng ý kiến của hắn.
Hắn quét mắt nhìn qua mọi người, bình thản bảo, "Không ai ý kiến gì nữa thì xuất trận." Nói rồi hắn cũng thản nhiên cầm kiếm mở cửa thư phòng tự mình đi ra ngoài trước, các vị Tướng quân liếc mắt nhìn nhau qua lại rồi cũng lững thững theo sau. Sử Quân gấp gáp chạy theo Thiên Việt, xoắn xuýt đi song song với cậu, trông vô cùng bồn chồn, cứ ngắc nga ngắc ngứ một cách kì quặc. Thiên Việt cũng lười mở miệng, đầu cậu vẫn cứ đang mải nghĩ về chuyện chủ nhân phải thân chinh đi vào nơi nguy hiểm như vậy, làm gì còn sức để quan tâm đến ai? Ngay lúc cậu định tiến lên vài bước nói chuyện với chủ nhân, Sử Quân mới ngập ngừng hỏi chuyện, khuôn mặt đỏ ửng ngại ngùng, "Đại... đại tướng quân... ta..."
"Có chuyện gì sao?", Thiên Việt nhìn bộ dạng ngập ngà ngập ngừng của y xem chừng còn phải ngập ngừng rất lâu mới nói được hết suy nghĩ trong lòng, đành cố gắng giữ giọng điệu ôn hoà hết mức có thể. Cậu còn phải nói chuyện với chủ nhân! Sử Quân cảm thấy Thiên Việt đang vô cùng bình tĩnh kiên nhẫn, hít sâu một hơi lấy lại can đảm rồi mới thì thầm hỏi, "Sáng nay... trong phòng của ngài với Vương gia... ta nghe tiếng lạ... như kiểu... kiểu.... kiểu..."
"Kiểu gì?", Thiên Việt ghét nhất là kiểu người ăn nói không rõ ràng, lắp bắp mãi không thành lời, vừa phí hơi sức bản thân, vừa phí thời gian của người khác. Dù sao dưới nanh vuốt nghiêm khắc uốn nắn của Vi Hạo, hắn chẳng bao giờ cho phép cậu ăn nói lủng củng, ngập ngà ngập ngừng như vậy. Nếu để hắn thấy một lần, chắc cậu bị quất sưng mông mất. Dần dà, cậu vốn từ một người chẳng ý kiến gì về mấy vấn đề nói năng này, cũng trở nên quạu quọ cáu gắt y hệt như chủ nhân nhà mình.
"Phòng the... Ta... ta không phải cố ý... ta thề đó! Chỉ là hôm nay ngài cùng Vương gia đến hơi trễ, Vương Tuân mới kêu ta đi xem thử.... nên mới...", y cố gắng hết mức đè nhỏ âm lượng vì sợ bị người khác nghe thấy. Cái loại chuyện xấu hổ đó.... sao hai người đó lại....
Thiên Việt nghe xong câu nói ấy, liền nhớ đến một màn long dương đồ sống động ban sáng do chính bản thân tự mình khơi mào, xấu hổ đến mức muốn độn thổ, không nói nên lời. Bộ não vốn không quen nói dối của cậu cố gắng suy nghĩ một lí do gì đó hợp lí nhất có thể, nhưng vẫn chỉ có thể bất lực nhìn bóng lưng Vi Hạo trông mong hắn giúp đỡ mình. Vi Hạo thật ra đã nghe hết từ đầu, nhưng vẫn đủng đỉnh đi phía trước chứ hoàn toàn không có ý định giúp đỡ nào. Bộ dạng luống cuống của Thiên Việt luôn làm hắn cảm thấy hứng thú không thôi. Ngược lại với sự hào hứng ấy, Thiên Việt như rơi vào bế tắc, cứ ngắc ngứ mãi không biết nên nói gì mới phải nhẽ. Cậu dùng hết công sức ổn định nét mặt để người khác không nhìn ra được điểm gì bất ổn, mà đầu óc lại cứ xoay mòng mòng như chong chóng. Sử Quân tính tình còn trẻ con, không nhận được câu trả lời mình mong đợi, liền gấp rút hỏi dồn, "Ninh tướng quân, sao ngài không nói gì hết? Chẳng lẽ... đều là thật sao?"
"Không có! Ngươi hiểu lầm rồi, cái đó... là...."
"Là gì?", Sử Quân hai mắt sáng rỡ long lanh nhìn Thiên Việt, hào hứng hỏi dồn, hai tay cũng vô thức bắt lấy cánh tay cậu, ghé miệng vào tai cậu hào hứng chơi trò hỏi đáp. Đến lúc này, Vi Hạo mới mở miệng vàng ra mà giải vây cho Thiên Việt, hắn ghét nhất là ai chạm vào người cậu! Hắn xoay người bước lại gần hai người họ, chán ghét nhìn vào hai cái tay đang dính chặt trên người Thiên Việt kia, nheo mắt, "Hai người các ngươi nói chuyện gì vậy? Còn không biết nhanh lên hay sao?"
"A... Vương gia... ta đang hỏi Đại tướng quân một chuyện, nhưng ngài ấy không trả lời ta.", Sử Quân ngây thơ không nhìn ra được thái độ bực tức của hắn, vẫn vui vẻ nói cười thể hiện thái độ bất mãn với Thiên Việt. Chỉ là Thiên Việt thì quá quen với tính chiếm hữu cực kì cao của Vi Hạo, liền thức thời rút tay ra, trưng ánh mắt cầu cứu nhìn hắn. Lâm Uyên đứng đằng sau cũng cảm nhận được sát khí từ Vương gia của mình, liền vội vàng hai bước thành một nhanh chóng tiến lên lôi tuột Sử Quân đi. Các vị Tướng quân khác đang đi phía sau cũng nhanh nhẹn lỉnh ra quân doanh trước.
Vi Hạo liếc mắt nhìn bọn họ rời đi, xoay lưng lại hạ tầm mắt nhìn thẳng vào Thiên Việt, "To gan quá nhỉ?"
"Chủ nhân... em không phản ứng kịp mà..."
"Vậy là lỗi của bản vương trách lầm ngươi?"
"Không phải... là lỗi của em..."
Cổ áo đột ngột bị lật ra, để lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, bàn tay của Vi Hạo ôm ngang hông Thiên Việt, ấn chặt cậu vào lòng mình, cúi đầu xuống dùng môi ngậm lấy cổ cậu. Thiên Việt hoảng hốt vội vàng giãy giụa phản kháng, lắc đầu nguầy nguậy hòng tránh né sự tấn công sắc tình của người trước mặt. Nhưng tay của Vi Hạo rắn chắc như gọng kìm, kìm chặt cậu trong lòng mình, hơi thở nóng ấm phủ đầy lên cổ làm cậu không cách nào thoát ra được. Hắn khàn khàn nói bên tai cậu, "Đứng im hoặc là ta cho cả quân doanh thấy Vương phi tương lai của bản vương bị người ta hôn đến đỏ cả cổ".
Muốn tránh cũng tránh không thoát!
Trời ạ!
Khoảng cách gần như dính sát thành một khối của hai người khiến Thiên Việt nghe rất rõ tiếng "chụt chụt" diễm tình. Hai mắt Thiên Việt chỉ có thể nhắm chặt lại, vừa tận hưởng kɦoáı ƈảʍ cấm kị này, vừa thầm mong cầu sao cho bản thân không bị người khác phát giác. Hơi thở của hai người dồn dập hoà quyện vào nhau, như muốn cuộn lại thành một thể, quyến luyến chẳng muốn rời.
Dấu hôn đỏ tươi ngay trên cổ cũng cứ thế mà hình thành đẹp mắt như một dấu ấn ngọt ngào yêu thương lại tràn ngập nóng bỏng.
Thiên Việt nhìn chăm chú vào chủ nhân đang dần buông tay ra khỏi vòng eo mình, cuống quýt nắm lấy hai má hắn, rướn người lên ngậm lấy cổ hắn, trúc trắc học theo động tác của hắn mà in lên dấu ấn của riêng mình. Vi Hạo bị tấn công bất ngờ, thay vì phản kháng thì lại vui vẻ mỉm cười thuận theo cậu, để mặc cậu tác oai tác quái trên cổ mình. Đến lúc Thiên Việt đã khắc xong tác phẩm của mình, thì Vi Hạo lại một lần nữa ôm cậu vào lòng mình, dịu dàng dỗ dành, "Đừng lo, bản vương sẽ trở về."
"Không được nuốt lời!"
"Ta hứa với em!"
Hắn đưa tay kéo lại cổ áo cho cậu, vết đỏ trên cổ cũng vừa vặn bị che khuất lại, hoàn toàn ẩn đi sau lớp áo. Dấu vết của tình yêu, chỉ chúng ta biết là được.
Sử Quân bị Lâm Uyên kéo tay đi một đường, mãi đến khi rời khỏi cửa phủ mới được thả tay ra, ức chế nhăn nhó với y, "Ngài kéo ta làm gì? Ta đang nói chuyện với Ninh tướng quân mà!"
"Ngươi đó, cấm tuyệt đối không được đụng đến cơ thể của Đại tướng quân, ngươi có tin là ngươi còn bám dính ngài ấy một lần nữa là phiêu diêu miền cực lạc luôn không?"
"Cái gì? Gϊếŧ mệnh quan triều đình là tội chết đó!" Sử Quân kháng nghị câu nói thập phần vô lí của Lâm Uyên, xét về kinh nghiệm thực chiến y có thể không bằng Lâm Uyên, nhưng luật pháp thì y biết rất rõ. Lâm Uyên lại một lần nữa đúc kết được, phàm là ai được Vi Hạo nhặt về làm người dưới trướng, ngoài chuyện trung thành với hắn và đánh đấm ầm ầm ra thì là chúa tể của cái ngu! Ngu trong chuyện hiểu phong tình ấy! May mà Lâm Uyên vẫn còn phụ mẫu thân sinh, lại là thư đồng được chọn đi theo Vi Hạo từ khi còn bé. Nếu không, chắc y cũng ngu theo đám Sử Quân mất! Lâm Uyên bất lực day trán, "Lần sau có hỏi gì thì đứng xa ra mà hỏi. Không thì tìm Vương gia mà hỏi, đừng có lại gần Ninh tướng quân quá. Vương gia... không cho phép..."
"Nhưng chuyện kia....", Sử Quân càng nghe càng thấy mịt mờ, nhưng cái chuyện đó sao lại đi hỏi Vương gia được chứ, quá kì quặc!
"Chuyện gì nữa?"
Sử Quân mím môi một hồi, khẽ thì thầm cái gì đó vào tai Lâm Uyên, làm cho Lâm Uyên mặc càng lúc càng đỏ, trong lòng kêu trời, "Vương gia! Sao ngài lại tuyên dâm vào sáng sớm như thế? Mất mặt quá!"
Lâm Uyên luôn cảm thấy may mà Vi Hạo vẫn rất lí trí trong việc công, còn Thiên Việt lại nhất mực trung thành với hắn. Nếu không, câu chuyện của bọn họ sớm muộn gì cũng trở thành câu chuyện dâʍ ɭσạи hậu cung, là hình ảnh của hôn quân và lam nhan hoạ thuỷ điển hình. Lâm Uyên nhớ đến bản thân những tháng ngày ở Vương phủ cơ hồ mỗi ngày đều vô tình nghe được âm thanh dâm mĩ khe khẽ bên trong sương phòng, đến cả thư phòng hay thậm chí là cả phòng tắm! Mà y có muốn nghe đâu? Chẳng qua thính lực quá tốt, không muốn cũng phải nghe! Bây giờ đến tận chiến trường, Vương gia vẫn còn có thể làm tiếp à? Đúng là....
Lâm Uyên sau một hồi kêu trời kêu đất trong lòng, mới dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc chính trực nói với Sử Quân, "Vương gia là đang giúp Tướng quân luyện công thôi. Ngài cũng biết Vương gia luyện là luyện bí thuật độc môn, đương nhiên cách tu tập cũng quái dị, âm thanh chắc cũng kì dị. Hiểu không? Đừng có đem chuyện này nói ra ngoài, để người khác biết được chúng ta gánh tội không nổi đâu!"
Cũng may cho Lâm Uyên là Sử Quân quá mức cả tin ngây thơ, cũng không tiếp tục nghi ngờ mà vặn vẹo thêm. Dù sao cũng chỉ là tiểu nam hài chưa từng nếm qua hương vị ái tình, làm sao mà biết tiếng kêu trên giường khác với tiếng gằn giọng lúc đau khác nhau như thế nào. Y nhanh chóng bỏ qua vấn đề này, vừa ngoái đầu sang thì đã thấy Vi Hạo cùng Thiên Việt song song cùng tiến lại gần.
Vi Hạo hài lòng nhìn quân binh đã họp thành hàng ngũ đứng đâu ra đó, trong mắt đều là khát vọng muốn được dốc sức trẻ để cống hiến cho quê hương. Hắn đứng trước mặt tất cả mọi người, giọng nói hào sảng lan toả trong cả không gian rộng lớn, "Chúng ta cùng lớn lên ở đất Thiên Minh, ăn bổng lộc từ triều đình, nhận sự bảo hộ của dân chúng. Chính vì thế, vào ngày hôm nay, chúng ta cần phải chiến đấu để bảo vệ Thiên Minh, bảo vệ gia đình. Thiên Minh còn, gia đình các ngươi còn. Thiên Minh mất, gia đình các ngươi cũng mất, cũng phải chịu nhục nhã thống khổ. Vì vậy, nhất định phải dốc hết sức mình chiến đấu vì quê hương! Thiên Minh quyết thắng! Tây Bắc quân chiến thắng!"
Quân sĩ bên dưới cũng bị ảnh hưởng từ khí thế hào sảng của hắn, kích động hô lớn, "Thiên Minh quyết thắng! Thề chết đi cùng Vương gia bảo vệ Thiên Minh!"
Tiếng trống trận vang lên từng âm thanh trầm đục, bay bổng vang vọng lên đến tận tầng không cao nhất, thổi bùng ngọn lửa nhiệt huyết vốn đã cháy đỏ của những trái tim rừng rực khí thế muốn chiến đấu cho quê hương. Theo từng đợt gió rét buốt, ngọn cờ xanh biếc của Tây Bắc quân vẫn ngạo nghễ tung bay trên nền trời xám xịt, như thể đang thách thức, đang tuyên bố với số phận rằng, Tây Bắc quân sẽ chiến thắng.
Tiếng tù và hiệu lệnh xuất phát lại một lần nữa xé toạc sự rít gào của từng đợt gió buốt, báo hiệu cho một trận chiến đã đến lúc bắt đầu. Những trang nam tử đang có mặt ở đây, mới phút trước có thể còn đang ủ dột vì cái lạnh căm căm của mùa đông, có thể vẫn còn đang biếng nhác than vãn với nhau. Vậy mà khi tiếng tù và vừa vang động, tất cả bọn họ đều nhất tề một lòng cùng cầm lên vũ khí, quyết chiến đến cùng để bảo vệ quê hương. Trước mặt giang sơn, không còn thứ gì là không thể từ bỏ, không có khó khăn nào không thể vượt qua. Tây Bắc quân từ bao lâu nay, luôn dùng những điều này làm đầu, tạo nên một khí thế rừng rực bất diệt.
Tiếng trống càng lúc càng vang lên dồn dập, bọn họ dựa theo kế hoạch ban đầu mà chia đôi mỗi người mỗi ngả. Hai nghìn binh lính đi theo Vi Hạo hẳn là sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn, nhưng trong mắt bọn họ lúc này, chỉ còn lại ý chí sục sôi. Cửa thành đã từ từ mở ra cáo biệt đoàn quân. Thiên Việt đã đi sát đến chân thành, bỗng nhiên xoay đầu ngựa lại, phi ngược hướng đến vị trí cuối quân đoàn của mình. Vi Hạo chỉ vừa mới dẫn hậu quân bắt đầu di chuyển về phía cổng thành Nam. Cậu đột nhiên hét to, "Vương gia!"
Vi Hạo nghe thấy tiếng kêu rất lớn này, bất ngờ kéo dây cương rồi quay lưng lại nhìn, nhướng mày như muốn hỏi có chuyện gì. Hai người bọn họ đứng cách nhau một quãng khá xa, Thiên Việt chỉ cười thật tươi, vung lên thanh kiếm đỏ rực của mình, hào sảng hô vang, "Thiên Minh chiến thắng! Vương gia bất bại!", bất bại trong lòng mọi người, bất bại trong lòng cậu.
Vi Hạo cũng cười, nở một nụ cười ấm áp, lại đầy tự hào, lớn giọng thét lại, "Thiên Minh chiến thắng! Đại tướng quân đại thắng!", đại thắng trong tim quân sĩ, đại thắng trong lòng người dân, đại thắng cả linh hồn ta.
Hai ngọn kiếm toả ra ánh sáng xanh biếc và đỏ rực, như long phượng một đôi, như thuỷ hoả tồn tại song hành. Chiến bào tung bay phấp phới, chiến trường dù hiểm ác cũng không thể ngăn chúng ta quay về bên nhau.
Vó ngựa của bọn họ tung bay, chia thành hai hướng khác biệt, nhưng trong trái tim vẫn luôn cất chứa hình bóng của đối phương.
Lấy đối phương làm mục tiêu...
Lấy ánh mắt thâm tình làm động lực....
Biến tình yêu thành sức mạnh...
Dùng sự lo lắng để chinh phục gian lao...
Chúng ta đi vì tiếng gọi của Tổ quốc, cũng là vì ước nguyện của người trong lòng. Chân trời góc bể, chỉ cần trong tim lưu giữ hình bóng người, rồi cũng sẽ quay về.
Lại yêu thương...
Lại bên người...
~4332 words~
Viết xong chương này lại tự hỏi mình ăn nhầm cái gì mà tả cảnh ra trận mà như sắp đi đâm đầu chết đến nơi ấy =)))Rồi lại tự hỏi sao lúc phân tích Văn học Cách mạng nó không được nên thơ như vậy nhỉ, khô cong khô queo đến mức giáo viên cảm thấy giận dữ =)))
Btw, ngoài ra thì buồn cười về Lâm Uyên lắm mọi người ạ. Hình tượng của một chàng trai ế sưng sỉa lâu năm và bị thồn cẩu lương mỗi ngày. Mà đâu phải dăm ba cẩu lương hôn hít, người ta lôi nhau lên giường rồi mà anh vẫn còn ế ấy ????????????Bi kịch lắm. Đã thế còn phải giải quyết hậu quả cho chúng nó. Tức thế chứ lị :))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất